Ngược Ái Chi Luyến
Chương 32
Tôn Ngữ dùng nĩa ăn xiên một miếng cá hun khói bỏ vào trong miệng. Nhai nuốt tỉ mỉ, cảm giác ăn thật ngon, giòn giòn mềm mềm, ở trên phối thêm nước sốt gan ngỗng đặc chế, thật sự mỹ vị nói không nên lời, nhưng ăn vài hớp đã hết, Tôn Ngữ cảm thấy cơm Tây này cũng quá ít, đựng trong chén đĩa lớn, bày biện rất đẹp, nhưng đồ ăn này nọ quá ít, cũng ăn không no, còn không bằng một cái lẩu nhỏ, đựng chút bún thịt heo với vài miếng dưa chua lớn, phối với mấy khối tỏi cộng thêm mấy quả ớt lớn, hơn nữa thêm ly rượu, thao! Đó mới là đã nghiền.
Trương Phong Dương thấy Tôn Ngữ mồm to ăn xong đĩa cá bày trước mặt, lại còn liếm nĩa ăn, một bộ biểu tình còn chưa ăn no, không khỏi khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo ý cười, toàn bộ tâm tình đều hảo lên, Trương Phong Dương nhìn bộ dáng Tôn Ngữ thích ăn, chính mình cũng cảm thấy thật vui vẻ.
“Đại thúc ăn ngon không?" Trương Phong Dương nhẹ giọng hỏi.
“Ăn thật ngon" Tôn Ngữ liếm liếm môi nói.
“Bất quá, ngươi ăn no không?" Trương Phong Dương sờ sờ mặt Tôn Ngữ cưng chìu say đắm nói.
“Còn… Chưa nha" Tôn Ngữ cúi đầu nhìn thoáng qua Trương Phong Dương.
" Đại thúc ngốc! Những thứ này sao không ăn nha! Sao cứ chỉ ăn một cái đĩa đó!" Trương Phong Dương chỉ chỉ cái đĩa bên cạnh Tôn Ngữ.
“A…" Tôn Ngữ nhìn nhìn món ăn trong cái đĩa khác, đều là những thứ chính mình chưa từng thấy qua, nói thật Tôn Ngữ có chút không dám ăn, nào là chà bông phối với trứng cá muối, thịt bò chiên xối nước sốt béo ngậy, còn có canh lagu đỏ đỏ… Có vẻ đều thật kỳ quái, Tôn Ngữ thường thường cảm thấy cũng không tệ lắm, liền mở miệng to bắt đầu ăn. Gì chứ không ăn! Phạm một ngày sống cũng không dễ dàng, Tôn Ngữ vùi đầu ăn như chết, ăn hết sức vốn có!
Chính là Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy Trương Phong Dương mỉm cười, vừa nhìn mình vừa tao nhã uống rượu, ngay cả món ăn trước mặt cũng không ăn một miếng.
“A! Ngươi sao không ăn?" Tôn Ngữ buông dao nĩa ngừng lại, trong lòng suy nghĩ không phải là mình ăn như hổ đói dọa cả Trương Phong Dương.
“Đại thúc ta thật sự thích nhìn ngươi ăn, ăn cũng thật đẹp!" Trương Phong Dương sờ sờ đầu Tôn Ngữ, cảm thấy mấy món gì đó trước mặt mình ăn cũng không ngon! Liền cảm thấy phi thường không muốn ăn uống, nhìn Tôn Ngữ bộ dáng say sưa có vẻ ăn ngon miệng, bất quá khiến cho chính mình nếu ăn cũng là muốn ăn Tôn Ngữ trong bát!
“Đại thúc ngươi cứ ăn đi, ta nhìn ngươi ăn ngon như vậy, ta cũng muốn ăn!" Trương Phong Dương mở to hai mắt há miệng đợi Tôn Ngữ tựa như đứa nhỏ đáng yêu đợi mẫu thân của nó đút cho ăn.
“Việc này… Ngươi không thể tự mình ăn sao?" Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương giống như đại băng sơn đột nhiên hướng mình làm nũng, vì thế cảm thấy có chút nổi da gà.
“Không thể! Ta muốn ăn trong cái đĩa của ngươi! Nhanh lên cho ta ăn!"Trương Phong Dương một hơi từ chối giận dỗi nhìn Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ nhất thời im lặng, thở dài một hơi, nghĩ thầm người kia là muốn gây sức ép cho ta sao! Có đôi khi giống ma quỷ, có đôi khi lại giống đứa nhỏ xấu tính thích làm nũng.
Cũng không biết mình tạo cái nghiệt gì lại gặp phải hắn, Tôn Ngữ bất đắc dĩ cười cười, nếu để cho người ngoài nhìn thấy Trương Phong Dương Trương tổng tài ngày thường lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng đột nhiên giống đứa nhỏ giận dỗi làm nũng, nhất định bị dọa đến nỗi ngây ngốc!
Tôn Ngữ liền bất đắc dĩ nhìn Trương Phong Dương, không có biện pháp chỉ có thể đút một hơi cho Trương Phong Dương giống như đứa trẻ, lấy nĩa ăn xiên một miếng thịt bò nóng hầm hập dùng miệng thổi thổi, đưa tới bên môi Trương Phong Dương…
Trương Phong Dương thỏa mãn mở miệng, ‘A ô’ ăn thịt đút vào, tiếp theo làm nũng nói: “Đại thúc, ăn thật ngon! Ngươi cũng ăn nha!"
Tôn Ngữ sửng sốt, mặc dù mình cũng quả thật chưa ăn no, còn rất đói! Chính là cũng không thể cùng Trương Phong Dương dùng chung một cái nĩa ăn!
Trương Phong Dương nhìn hắn không có phản ứng liền vươn tay cầm lấy nĩa ăn, hướng Tôn Ngữ đút, bán híp mắt nhìn Tôn Ngữ ăn một hơi, vui vẻ nói; “Đại thúc! Như vậy mới hảo ăn đúng hay không?"
Miếng thịt bò tiếp xúc vào miệng làm cho Tôn Ngữ cảm thấy thực thoải mái, liền nhịn không được lại ăn một hơi, thấy Trương Phong Dương nhìn chằm chằm vào mình, bỗng nhiên, nghĩ đến mình cũng phải đút cho hắn ăn một chút, liền lập tức lại xiên một khối, đưa tới bên môi Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương thân thủ nhẹ nhàng đẩy tay cầm nĩa ăn của Tôn Ngữ ra, mặt tiếp cận đến, vươn đầu lưỡi ở trên môi dính nước tương của Tôn Ngữ liếm liếm.
“Đừng…" Tôn Ngữ sờ soạng dưới khóe miệng của mình, nhất thời cảm thấy có chút đỏ mặt.
Nhìn thấy Tôn Ngữ vẻ mặt khó chịu không được tự nhiên như vậy, sâu trong mắt Trương Phong Dương sắc thái càng mập mờ. Làm sao ăn bây giờ, ăn ăn cảm giác sẽ như thế nào.
Trương Phong Dương cái gì cũng không nói, một phen kéo Tôn Ngữ, đặt ở trên đùi của mình, hai tay choàng qua vai của hắn, hôn lên đôi môi đầy mùi thức ăn của Tôn Ngữ.
“Ân…" Trương Phong Dương hôn sâu, lưỡi cùng lưỡi không có một tia khe hở gắt gao giao quấn quít lấy, trầm mê trong đó…
Hôn một hồi lâu, Trương Phong Dương nhẹ nhàng nhả môi Tôn Ngữ ra, vươn tay sủng ái chỉ nhẹ nhàng hảo vuốt ve Tôn Ngữ bị chính mình hôn có chút đỏ mặt nghĩ thầm, một người nam nhân, như thế nào lại thanh tú ôn nhuận như thế, khuôn mặt nho nhỏ, môi màu hồng nhạt, đôi mắt mở to thanh thuần như nước hơn nữa ánh mắt hoảng sợ, giống như mình dọa hắn nữa thì hắn sẽ bỏ trốn, rất giống một con thỏ thuần khiết hoảng sợ.
Bản thân thật nói không nên lời đối với hắn là cảm giác gì —— tuy rằng Trương Phong Dương bản thân không muốn thừa nhận, chính mình kỳ thật từ nhỏ đã đối với ca ca của mình không giống như yêu bình thường, mình thích ca ca, không chỉ có tình yêu người thân, ta yêu ca ca, nhưng mà ca ca vĩnh viễn xa cách ta… Ta thật khổ sở, hảo tịch mịch, bất quá hiện tại ta không bao giờ cô đơn nữa, ta đã tìm được đại thúc đáng yêu này rồi…
Hiện tại gọi Tôn Ngữ là đại thúc, hắn đối với mình mà nói là thế thân của ca ca sao? Hay là người mình thích? Không rõ, cũng biết…
Nhưng mình theo bản năng cảm thấy, người tên gọi Tôn Ngữ này, hắn là nam nhân cũng tốt, hay là nữ nhân cũng tốt, là người ngoài hành tinh cũng tốt, mình chính là không tự chủ được thích hắn, chính là ở mỗi nơi trong lòng đều có hắn, chính là muốn sống chết cũng là hắn, hướng hắn làm nũng… Dùng phương pháp của mình để diễn tả tình cảm đối với đại thúc!
Không biết mình vì cái gì lại nghĩ muốn đối đãi một người như vậy, không muốn bắt buộc hắn, nhìn bộ dáng hắn rơi lệ chính mình cũng sẽ khổ sở…
Thật sự đau lòng luyến tiếc hắn, muốn khiến cho hắn vì mình nở tươi cười sáng lạn…
Phía sau, tiếng đàn dương cầm du dương êm tai từ bên ngoài vang lên, Trương Phong Dương vươn tay nho nhã nói; “Đại thúc thỉnh theo ta cùng nhau khiêu vũ!"
“Ta… Ta không! Tôn Ngữ lắc đầu hay nói vui là chính mình làm gì có khả năng khiêu vũ trời cho, vạn nhất đạp vào chân Trương Đại lão bản thì làm sao bây giờ!
“Ta dẫn ngươi nhảy không phải sợ!"Trương Phong Dương nói xong, cầm tay Tôn Ngữ hôn lên một cái, một phen ôm thắt lưng mảnh khảnh của Tôn Ngữ, đầu tựa vào trên vai Tôn Ngữ, gắt gao ôm chặt say mê nói;" đại thúc cứ như vậy đi theo bước chân của ta, chậm rãi…"
Tôn Ngữ bị động đi theo bước chân của Trương Phong Dương, hai tay ôm bả vai Trương Phong Dương, đầu áp sát trên ngực ấm áp của hắn.
Trong âm nhạc tao nhã hai nam nhân ôm nhau mà khiêu vũ, chìm đắm trong ấm áp của lòng ngực nam nhân, mùi hương, cảm thấy chính mình giống như lâm vào tình yêu không thể tự thoát ra được, bị nam nhân kia ôm chặt không biết phải làm sao, không thể nói ra suy nghĩ của mình…
Đêm hôm đó, bọn họ ăn xong cơm Tây mắc đến nỗi làm người ta táp lưỡi, sau đó rốt cục lên đường về nhà, vừa vào cửa nhà, Trương Phong Dương hô hấp liền có chút không tự nhiên, hắn khẩn cấp áp Tôn Ngữ trên tường hung hăng hôn.
Trong lúc Tôn Ngữ chưa kịp phản ứng, đã bị Trương Phong Dương một đường ôm lấy mãnh liệt, một đường cởi hết toàn bộ quần áo trên người Tôn Ngữ…
Trương Phong Dương cả người hung hăng áp Tôn Ngữ ở trên giường, thời điểm hai người tương đối trần truồng."Không được…" Tôn Ngữ nội tâm sợ hãi không ngừng dâng lên, bi ai không ngừng xô đẩy Trương Phong Dương.
“Không phải sợ đại thúc, ta sẽ không làm thương tổn ngươi!" Trương Phong Dương đè cổ họng Tôn Ngữ lại nói.
Trương Phong Dương vội vàng ở trên người nhẵn nhụi của Tôn Ngữ hôn cắn, lưu lại tầng tầng dấu răng nhợt nhạt, Trương Phong Dương đem hai đùi Tôn Ngữ dạng ra, va chạm trắng trợn, bạo *** kích tình của mình…
Trương Phong Dương cuồng bạo làm cho Tôn Ngữ đầu óc lâm vào trong trống rỗng…
Không biết qua bao lâu, Trương Phong Dương trên người Tôn Ngữ rốt cục ý nghĩ giống như chưa thỏa mãn lại tiếp tục, Tôn Ngữ cảm thấy hai đùi đều đã tê rần, hai chân trong lúc đó tất cả đều dính chất lỏng dơ bẩn, thứ chất lỏng ghê tởm này bắt đầu không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy Tôn Ngữ sờ sờ phía sau của Tôn Ngữ, lộ ra một cái nê-phrít nhỏ, trong lòng không phục nghĩ muốn, mụ nội nó, mỗi ngày ta sẽ đổi cho đại thúc ngươi cái lớn hơn! Đại thúc, chờ tiểu hoa cúc của ngươi thích ứng, ta đã có thể không khách khí! Mẹ kiếp, nhất định phải ăn sách sẽ đại thúc ngươi!
About these ads
Trương Phong Dương thấy Tôn Ngữ mồm to ăn xong đĩa cá bày trước mặt, lại còn liếm nĩa ăn, một bộ biểu tình còn chưa ăn no, không khỏi khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mang theo ý cười, toàn bộ tâm tình đều hảo lên, Trương Phong Dương nhìn bộ dáng Tôn Ngữ thích ăn, chính mình cũng cảm thấy thật vui vẻ.
“Đại thúc ăn ngon không?" Trương Phong Dương nhẹ giọng hỏi.
“Ăn thật ngon" Tôn Ngữ liếm liếm môi nói.
“Bất quá, ngươi ăn no không?" Trương Phong Dương sờ sờ mặt Tôn Ngữ cưng chìu say đắm nói.
“Còn… Chưa nha" Tôn Ngữ cúi đầu nhìn thoáng qua Trương Phong Dương.
" Đại thúc ngốc! Những thứ này sao không ăn nha! Sao cứ chỉ ăn một cái đĩa đó!" Trương Phong Dương chỉ chỉ cái đĩa bên cạnh Tôn Ngữ.
“A…" Tôn Ngữ nhìn nhìn món ăn trong cái đĩa khác, đều là những thứ chính mình chưa từng thấy qua, nói thật Tôn Ngữ có chút không dám ăn, nào là chà bông phối với trứng cá muối, thịt bò chiên xối nước sốt béo ngậy, còn có canh lagu đỏ đỏ… Có vẻ đều thật kỳ quái, Tôn Ngữ thường thường cảm thấy cũng không tệ lắm, liền mở miệng to bắt đầu ăn. Gì chứ không ăn! Phạm một ngày sống cũng không dễ dàng, Tôn Ngữ vùi đầu ăn như chết, ăn hết sức vốn có!
Chính là Tôn Ngữ ngẩng đầu nhìn thấy Trương Phong Dương mỉm cười, vừa nhìn mình vừa tao nhã uống rượu, ngay cả món ăn trước mặt cũng không ăn một miếng.
“A! Ngươi sao không ăn?" Tôn Ngữ buông dao nĩa ngừng lại, trong lòng suy nghĩ không phải là mình ăn như hổ đói dọa cả Trương Phong Dương.
“Đại thúc ta thật sự thích nhìn ngươi ăn, ăn cũng thật đẹp!" Trương Phong Dương sờ sờ đầu Tôn Ngữ, cảm thấy mấy món gì đó trước mặt mình ăn cũng không ngon! Liền cảm thấy phi thường không muốn ăn uống, nhìn Tôn Ngữ bộ dáng say sưa có vẻ ăn ngon miệng, bất quá khiến cho chính mình nếu ăn cũng là muốn ăn Tôn Ngữ trong bát!
“Đại thúc ngươi cứ ăn đi, ta nhìn ngươi ăn ngon như vậy, ta cũng muốn ăn!" Trương Phong Dương mở to hai mắt há miệng đợi Tôn Ngữ tựa như đứa nhỏ đáng yêu đợi mẫu thân của nó đút cho ăn.
“Việc này… Ngươi không thể tự mình ăn sao?" Tôn Ngữ nhìn Trương Phong Dương giống như đại băng sơn đột nhiên hướng mình làm nũng, vì thế cảm thấy có chút nổi da gà.
“Không thể! Ta muốn ăn trong cái đĩa của ngươi! Nhanh lên cho ta ăn!"Trương Phong Dương một hơi từ chối giận dỗi nhìn Tôn Ngữ.
Tôn Ngữ nhất thời im lặng, thở dài một hơi, nghĩ thầm người kia là muốn gây sức ép cho ta sao! Có đôi khi giống ma quỷ, có đôi khi lại giống đứa nhỏ xấu tính thích làm nũng.
Cũng không biết mình tạo cái nghiệt gì lại gặp phải hắn, Tôn Ngữ bất đắc dĩ cười cười, nếu để cho người ngoài nhìn thấy Trương Phong Dương Trương tổng tài ngày thường lạnh lùng vô tình, cao cao tại thượng đột nhiên giống đứa nhỏ giận dỗi làm nũng, nhất định bị dọa đến nỗi ngây ngốc!
Tôn Ngữ liền bất đắc dĩ nhìn Trương Phong Dương, không có biện pháp chỉ có thể đút một hơi cho Trương Phong Dương giống như đứa trẻ, lấy nĩa ăn xiên một miếng thịt bò nóng hầm hập dùng miệng thổi thổi, đưa tới bên môi Trương Phong Dương…
Trương Phong Dương thỏa mãn mở miệng, ‘A ô’ ăn thịt đút vào, tiếp theo làm nũng nói: “Đại thúc, ăn thật ngon! Ngươi cũng ăn nha!"
Tôn Ngữ sửng sốt, mặc dù mình cũng quả thật chưa ăn no, còn rất đói! Chính là cũng không thể cùng Trương Phong Dương dùng chung một cái nĩa ăn!
Trương Phong Dương nhìn hắn không có phản ứng liền vươn tay cầm lấy nĩa ăn, hướng Tôn Ngữ đút, bán híp mắt nhìn Tôn Ngữ ăn một hơi, vui vẻ nói; “Đại thúc! Như vậy mới hảo ăn đúng hay không?"
Miếng thịt bò tiếp xúc vào miệng làm cho Tôn Ngữ cảm thấy thực thoải mái, liền nhịn không được lại ăn một hơi, thấy Trương Phong Dương nhìn chằm chằm vào mình, bỗng nhiên, nghĩ đến mình cũng phải đút cho hắn ăn một chút, liền lập tức lại xiên một khối, đưa tới bên môi Trương Phong Dương.
Trương Phong Dương thân thủ nhẹ nhàng đẩy tay cầm nĩa ăn của Tôn Ngữ ra, mặt tiếp cận đến, vươn đầu lưỡi ở trên môi dính nước tương của Tôn Ngữ liếm liếm.
“Đừng…" Tôn Ngữ sờ soạng dưới khóe miệng của mình, nhất thời cảm thấy có chút đỏ mặt.
Nhìn thấy Tôn Ngữ vẻ mặt khó chịu không được tự nhiên như vậy, sâu trong mắt Trương Phong Dương sắc thái càng mập mờ. Làm sao ăn bây giờ, ăn ăn cảm giác sẽ như thế nào.
Trương Phong Dương cái gì cũng không nói, một phen kéo Tôn Ngữ, đặt ở trên đùi của mình, hai tay choàng qua vai của hắn, hôn lên đôi môi đầy mùi thức ăn của Tôn Ngữ.
“Ân…" Trương Phong Dương hôn sâu, lưỡi cùng lưỡi không có một tia khe hở gắt gao giao quấn quít lấy, trầm mê trong đó…
Hôn một hồi lâu, Trương Phong Dương nhẹ nhàng nhả môi Tôn Ngữ ra, vươn tay sủng ái chỉ nhẹ nhàng hảo vuốt ve Tôn Ngữ bị chính mình hôn có chút đỏ mặt nghĩ thầm, một người nam nhân, như thế nào lại thanh tú ôn nhuận như thế, khuôn mặt nho nhỏ, môi màu hồng nhạt, đôi mắt mở to thanh thuần như nước hơn nữa ánh mắt hoảng sợ, giống như mình dọa hắn nữa thì hắn sẽ bỏ trốn, rất giống một con thỏ thuần khiết hoảng sợ.
Bản thân thật nói không nên lời đối với hắn là cảm giác gì —— tuy rằng Trương Phong Dương bản thân không muốn thừa nhận, chính mình kỳ thật từ nhỏ đã đối với ca ca của mình không giống như yêu bình thường, mình thích ca ca, không chỉ có tình yêu người thân, ta yêu ca ca, nhưng mà ca ca vĩnh viễn xa cách ta… Ta thật khổ sở, hảo tịch mịch, bất quá hiện tại ta không bao giờ cô đơn nữa, ta đã tìm được đại thúc đáng yêu này rồi…
Hiện tại gọi Tôn Ngữ là đại thúc, hắn đối với mình mà nói là thế thân của ca ca sao? Hay là người mình thích? Không rõ, cũng biết…
Nhưng mình theo bản năng cảm thấy, người tên gọi Tôn Ngữ này, hắn là nam nhân cũng tốt, hay là nữ nhân cũng tốt, là người ngoài hành tinh cũng tốt, mình chính là không tự chủ được thích hắn, chính là ở mỗi nơi trong lòng đều có hắn, chính là muốn sống chết cũng là hắn, hướng hắn làm nũng… Dùng phương pháp của mình để diễn tả tình cảm đối với đại thúc!
Không biết mình vì cái gì lại nghĩ muốn đối đãi một người như vậy, không muốn bắt buộc hắn, nhìn bộ dáng hắn rơi lệ chính mình cũng sẽ khổ sở…
Thật sự đau lòng luyến tiếc hắn, muốn khiến cho hắn vì mình nở tươi cười sáng lạn…
Phía sau, tiếng đàn dương cầm du dương êm tai từ bên ngoài vang lên, Trương Phong Dương vươn tay nho nhã nói; “Đại thúc thỉnh theo ta cùng nhau khiêu vũ!"
“Ta… Ta không! Tôn Ngữ lắc đầu hay nói vui là chính mình làm gì có khả năng khiêu vũ trời cho, vạn nhất đạp vào chân Trương Đại lão bản thì làm sao bây giờ!
“Ta dẫn ngươi nhảy không phải sợ!"Trương Phong Dương nói xong, cầm tay Tôn Ngữ hôn lên một cái, một phen ôm thắt lưng mảnh khảnh của Tôn Ngữ, đầu tựa vào trên vai Tôn Ngữ, gắt gao ôm chặt say mê nói;" đại thúc cứ như vậy đi theo bước chân của ta, chậm rãi…"
Tôn Ngữ bị động đi theo bước chân của Trương Phong Dương, hai tay ôm bả vai Trương Phong Dương, đầu áp sát trên ngực ấm áp của hắn.
Trong âm nhạc tao nhã hai nam nhân ôm nhau mà khiêu vũ, chìm đắm trong ấm áp của lòng ngực nam nhân, mùi hương, cảm thấy chính mình giống như lâm vào tình yêu không thể tự thoát ra được, bị nam nhân kia ôm chặt không biết phải làm sao, không thể nói ra suy nghĩ của mình…
Đêm hôm đó, bọn họ ăn xong cơm Tây mắc đến nỗi làm người ta táp lưỡi, sau đó rốt cục lên đường về nhà, vừa vào cửa nhà, Trương Phong Dương hô hấp liền có chút không tự nhiên, hắn khẩn cấp áp Tôn Ngữ trên tường hung hăng hôn.
Trong lúc Tôn Ngữ chưa kịp phản ứng, đã bị Trương Phong Dương một đường ôm lấy mãnh liệt, một đường cởi hết toàn bộ quần áo trên người Tôn Ngữ…
Trương Phong Dương cả người hung hăng áp Tôn Ngữ ở trên giường, thời điểm hai người tương đối trần truồng."Không được…" Tôn Ngữ nội tâm sợ hãi không ngừng dâng lên, bi ai không ngừng xô đẩy Trương Phong Dương.
“Không phải sợ đại thúc, ta sẽ không làm thương tổn ngươi!" Trương Phong Dương đè cổ họng Tôn Ngữ lại nói.
Trương Phong Dương vội vàng ở trên người nhẵn nhụi của Tôn Ngữ hôn cắn, lưu lại tầng tầng dấu răng nhợt nhạt, Trương Phong Dương đem hai đùi Tôn Ngữ dạng ra, va chạm trắng trợn, bạo *** kích tình của mình…
Trương Phong Dương cuồng bạo làm cho Tôn Ngữ đầu óc lâm vào trong trống rỗng…
Không biết qua bao lâu, Trương Phong Dương trên người Tôn Ngữ rốt cục ý nghĩ giống như chưa thỏa mãn lại tiếp tục, Tôn Ngữ cảm thấy hai đùi đều đã tê rần, hai chân trong lúc đó tất cả đều dính chất lỏng dơ bẩn, thứ chất lỏng ghê tởm này bắt đầu không ngừng tuôn ra bên ngoài.
Trương Phong Dương gắt gao ôm lấy Tôn Ngữ sờ sờ phía sau của Tôn Ngữ, lộ ra một cái nê-phrít nhỏ, trong lòng không phục nghĩ muốn, mụ nội nó, mỗi ngày ta sẽ đổi cho đại thúc ngươi cái lớn hơn! Đại thúc, chờ tiểu hoa cúc của ngươi thích ứng, ta đã có thể không khách khí! Mẹ kiếp, nhất định phải ăn sách sẽ đại thúc ngươi!
About these ads
Tác giả :
Cuồng Phong Bạo Vũ