Ngục Thánh
Quyển 2 - Chương 36: Kính chào các quý ông, quý bà! Xin tự giới thiệu, ta là người yêu thích lễ hội!
Hỏi hay không hỏi?
Không hỏi, coi như cơ hội qua đi. Nếu hỏi, sẽ biết mình là ai, hoặc sẽ vào tù.
Vô Phong thực sự bối rối. Hắn đang ở giữa ngã ba đường. Hai hướng đi, phía cuối mỗi hướng lại có những kết cục khác nhau.
Ước mơ của hắn là truy tìm gốc tích bản thân, hay nói đơn giản hơn: “hắn là ai?". Và chưa bao giờ hắn ở gần giấc mơ như lúc này. Chiều nay, Vô Phong hoàn toàn có cơ hội mặt đối mặt thống lĩnh Lục Thiên. Vô Phong đã từng nghĩ khả năng ai đó giả mạo hoặc đánh cắp con dấu của Lục Thiên nhưng Hỏa Nghi khẳng định chuyện đó không thể xảy ra. Các con dấu được bảo lưu trong hệ thống cổng thông tin quân đội, muốn sử dụng chúng, người dùng phải nhập mẫu tròng mắt, vân tay và giọng nói. Khả năng thứ hai là ai đó đã ép buộc Lục Thiên đóng dấu vào tập hồ sơ, cái này có vẻ khả dĩ hơn. Nhưng tất cả sẽ mãi mãi nằm trong suy đoán nếu Vô Phong không hỏi. Khốn nỗi càng gần giấc mơ bao nhiêu, hắn càng do dự bấy nhiêu.
Hắn đang luyến tiếc cuộc sống hiện tại.
Hộ vệ thánh sứ không phải là một chức nghiệp dễ dàng, bất quá nó cho Vô Phong cuộc sống mới. Nhờ nó, hắn cảm giác mình giống người. Hắn vắt kiệt sức lực trong mỗi buổi luyện tập để sau này bảo vệ công chúa tốt hơn, để gần gũi nàng hơn, để cảm nhận tình cảm của nàng. Ừ thì mục đích hoang đường, gã trai trẻ nào chẳng từng sống thiếu thực tế? Nhưng ít nhất, Vô Phong có cái mà phấn đấu, mà theo đuổi, mà mơ tưởng, mà sống đúng nghĩa “con người". Hắn đang sống như một gã trai trẻ khao khát mọi điều thú vị của thế giới. Nhờ nó, hắn tìm được nhiều điều hay ho thú vị. Nó tốt hơn cuộc sống chợ rác ở quá khứ, và chắc chắn tốt hơn cuộc sống ngục tù ở khả năng tương lai. Thậm chí, cái danh hộ vệ thánh sứ ban cho hắn địa vị xã hội và tiền. Vạn Thế hỡi, một gã lang thang vô nghề nghiệp cần gì hơn thế nữa? Giờ ngẫm lại những lời của ông già Bất Vọng khi trước, Vô Phong thấm thía vô cùng.
“Quá khứ lôi kéo con người ta xuống đáy vực mà cuộc sống luôn thay đổi. Có gì sai khi họ chấp nhận sống cuộc đời mới?".( * )
Có gì sai khi tên tóc đỏ chấp nhận cuộc sống hiện tại? Có thể hắn đang sống theo sự sắp đặt của ai đó nhưng đâu quan trọng? Tưởng tượng một ngày kia, hắn trở về quán ăn của lão Lập ở quận Mắt Trắng, khoác trên mình chiếc áo đồng phục hộ vệ thánh sứ, cười cượt lão già đang trợn mắt há mồm vì kinh ngạc. Không thứ cảm giác nào thỏa mãn đàn ông bằng cảm giác được coi trọng. Hắn sẽ có cảm giác ấy nếu mặc mọi chuyện lặng lẽ trôi qua. Hết cơ hội này còn cơ hội khác.
Nhưng liệu có cơ hội khác chăng?
Vô Phong chồn chân bước qua bước lại trong căn phòng nhỏ, đôi mắt chằm chặp ngó chiếc đồng hồ. Dẫu biết không thể, hắn vẫn mong thời gian quay ngược. Khi đã gần giấc mơ lắm rồi, Vô Phong chợt sợ hãi, tâm trí phân vân, đôi chân chùn bước.
Nếu quay đầu, hắn có thể không bao giờ chạm tay tới giấc mơ nhưng nó sẽ còn đó. Nếu mạo hiểm, hắn sẽ tìm thấy câu trả lời hoặc mất tất cả. Giá như vẫn là thằng trộm cắp vô gia cư, hắn sẵn sàng thiêu đốt sinh mạng vì giấc mơ. Run rủi thay, hắn bây giờ là một gã hộ vệ thánh sứ có – quá – nhiều – điều – để – mất. Vô Phong bỗng ước ao Oa Lạc còn sống, hẳn thằng nhóc sẽ cho hắn lời khuyên đúng đắn. Cay nghiệt thay, xung quanh chẳng có ai khuyên bảo, hắn phải tự quyết vận mệnh của chính mình.
Một cách tàn nhẫn và vô cảm, thời gian vẫn thong thả chạy. Giấc mơ của Vô Phong là gì? Thời gian cóc quan tâm.
…
Thế rồi khoảng năm giờ chiều, Lục Thiên đã tới.
Theo cách nhìn của Vô Phong, tay này cùng hội cùng thuyền với Chiến Tử. May sao Lục Thiên không có bản mặt lạnh như đít khỉ. Hắn thân thiện với mọi người, từ nhân viên phục vụ cho tới ngài thuyền trưởng ưa càu nhàu chuyện trễ nải giờ giấc. Về điểm này, hắn giống Lục Châu nhưng lại tự nhiên hơn cô em gái rất nhiều. Tuy vậy từ hắn vẫn toát lên phong thái hơn người, lời nói đĩnh đạc, cử chỉ quyết đoán – những điều cần có ở một người thừa kế ngai vàng. Hắn đang họp bàn cùng mọi người tại phòng điều khiển Thần Sấm. Vô Phong nhác thấy mấy nhân viên nữ hễ đi qua lại chỉ trỏ Lục Thiên rồi quay ra cười khúc khích với nhau. Ngay cả nhân viên điều khiển thi thoảng cũng ngoái lại coi hắn thuyết trình. Được hâm mộ ghê nhỉ? – Vô Phong nhíu mày.
-Tôi sẽ mang Liệt Trúc đi, Phi Thiên cần con bé. – Lục Thiên nói – Chúng ta sẽ nghiên cứu nó ở mức độ vừa phải. Giả dụ nếu không nghiên cứu được, Phi Thiên cũng không để nó lọt vào tay kẻ khác. Nếu các nước khác biết sự tồn tại của Liệt Trúc, rất có thể sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh cục bộ. Mong mọi người thông cảm, đây là quyết định của Hội đồng pháp quan.
Hỏa Nghi ngờ vực:
-Nghiên cứu? Mổ xẻ nó ra sao, thưa thống lĩnh?
Lục Thiên cười:
-Cậu nghĩ xa xôi quá! Tôi đã báo cáo tình hình với hoàng đế, việc nghiên cứu Liệt Trúc sẽ có sự giám sát chặt chẽ. Hoàng đế muốn Liệt Trúc sau này trở thành nhân tài phục vụ Phi Thiên, tôi nghĩ đây là chủ ý hay, mọi người thấy sao?
Thuyền trưởng Nhất Long vân vê bộ ria bàn chải chán chê rồi nói:
-Ngài đệ thập nên suy nghĩ kỹ. Tôi công nhận Liệt Trúc có tiềm năng, nhưng đó là thứ tiềm năng không thể kiểm soát. Thiết nghĩ mọi thứ chỉ nên dừng ở mức nghiên cứu, đừng biến con bé thành một công cụ.
-Tôi ghi nhận ý kiến của ngài, tôi sẽ gửi lời đến hoàng đế. – Lục Thiên cúi đầu – Tuy nhiên, tôi đảm bảo khi có tôi giám sát, con bé sẽ là nhân tài, không phải công cụ!
Tối nay, Liệt Trúc sẽ được đưa về Phi Thiên. Nói ra hơi phũ phàng song ai nấy đều mong tống khứ con nhỏ càng sớm càng tốt. Các nhà nghiên cứu trên Thần Sấm phát hiện ra sức mạnh của Liệt Trúc gần như không thể đo đếm, những gì con bé biểu lộ ở Cửu Long mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ngộ nhỡ sức mạnh ấy vượt qua giới hạn? E rằng Thần Sấm sẽ chỉ là sắt vụn trong chốc lát.
Xong xuôi vấn đề Liệt Trúc, Lục Thiên chuyển qua phần giải quyết hậu quả chiến dịch Cửu Long. Thống kê chính thức cho biết năm trăm bốn mươi tám (548) người thiệt mạng gồm dân quận 4 và ngoài quận 4, đại đa số thành viên băng đảng cùng vài du khách nước ngoài. Một con số thiệt hại không nhỏ. Danh tiếng của Cửu Long giảm sút nghiêm trọng, sự vụ diễn ra chưa lâu song thiệt hại kinh tế đã chạm ngưỡng con số hàng tỷ thùng vàng. Cơ quan an ninh Xích Quỷ thông báo đã bắt Năm mắt lươn, đồng thời phát lệnh truy nã ba nghi phạm người nước ngoài (bọn Vô Phong). Tất nhiên Phi Thiên quốc sẽ chỉ bồi thường các nạn nhân trong im lặng, còn Cửu Long thiệt hại thế nào thì coi như không liên can. Riêng Hỏa Nghi chấp nhận làm hộ vệ thánh sứ không công năm năm liền, thay vì ba năm như trước.
Vấn đề tiếp theo là giải quyết cuộc sống cho Thanh Nhi và Chính Minh. Trước hết nói về Chính Minh; Tất Tử giả dạng anh chàng này trà trộn vào tháp sòng bạc rồi đánh cắp tập tài liệu Ngục Thánh 7. Nếu quay trở lại Cửu Long, Chính Minh chắc chắn khó sống với Đông Hoàng. Lục Thiên đề nghị Hội đồng pháp quan cho phép anh chàng đó cùng gia đình được phép nhập cảnh Phi Thiên quốc kèm theo trợ cấp sinh kế. Đây không phải vấn đề to tát nên Hội đồng ưng thuận. Cách đây vài giờ, dưới sự bảo hộ bí mật, gia đình Chính Minh đã rời khỏi Xích Quỷ. Có lẽ trong mơ, Chính Minh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành công dân Phi Thiên – niềm khát khao của rất nhiều người Xích Quỷ.
Vấn đề của Thanh Nhi phức tạp hơn. Cô gái không phải là chìa khóa dẫn Bất Vọng trở về và Hội đồng pháp quan cũng không dám sử dụng cô như một chìa khóa. Thanh Nhi vẫn được đối xử như thượng khách, tuy nhiên Hội đồng chưa quyết định cho Thanh Nhi nhập cảnh hay để nàng tiếp tục ở lại Thấn Sấm. Thanh Nhi nhập cảnh rồi, liệu Bất Vọng có quay lại phục vụ Phi Thiên? Hội đồng không dám chắc, thế nên họ sẽ không chịu lỗ vốn dù bất cứ giá nào. Vô Phong nhận định mấy lão già pháp quan khá tương đồng với bọn con buôn, hoặc cũng có thể bọn họ vốn là con buôn.
Cuộc họp kết thúc khi ánh nắng đã rời bỏ không gian, để lại một màu chạng vạng nơi chân trời. Sứ giả Hạ Đông vẫn chưa tới, mọi người liền giải tán. Vô Phong định tìm cơ hội bắt chuyện Lục Thiên nhưng thấy gã thống lĩnh đang mải hỏi han em gái, hắn đành gác những câu hỏi qua một bên. Nhưng vừa bước ra đến cửa, tên tóc đỏ bỗng nghe thấy giọng Lục Thiên gọi mình:
-A, anh bạn! Phiền anh đợi chút được không?
Vô Phong quay lại, giọng hơi ngỡ ngàng:
-Thống lĩnh gọi tôi?
-Phải, là cậu, Vô Phong! – Lục Thiên cười – Đừng đi đâu cả, tôi sẽ đến phòng của cậu.
Tên tóc đỏ ngẩn người rồi bước về phòng, thậm chí quên luôn việc ngắm nhìn công chúa như thường lệ. Kỳ thực Vô Phong đã trốn tránh cơ hội nhưng giờ đây cơ hội tự động nhảy ra trước mặt, hắn có nên nắm bắt nó? Những câu hỏi tái hiện, như một màn sương mơ hồ vây lấy bước chân hắn. Hắn không để ý rằng mình đã nằm lên giường, ánh mắt đăm đăm ngó trần nhà. Lúc còn ở Phi Thiên thành, hắn từng thấy lão Lập bồn chồn đi qua đi lại ngóng trông cậu con trai đang thi ở trường sĩ quan. Hắn nhớ lão Lập như một thùng thuốc nổ, hễ ai động vào là nổ tanh bành. Bây giờ hắn cũng chẳng khác lão ta mấy. Hồi hộp, lo lắng, vậy ra khi sắp chạm giấc mơ, con người như thế này sao? Như một thùng thuốc nổ sẵn sàng cháy rụi?
Hay chỉ là một thùng thuốc nổ không có ngòi châm?
Mặt trời khuất hẳn, bóng tối lan tràn. Đúng lúc Vô Phong chuẩn bị say giấc nồng, tiếng gõ cửa vang lên. Hắn hấp tấp mở cửa thì nhận ra Lục Thiên. Tên tóc đỏ vội đưa tay chào kiểu nhà binh:
-Ngài thống lĩnh!
Lục Thiên cười:
-Cậu đâu còn là lính? Xét địa vị xã hội, chúng tôi phải cúi chào các hộ vệ thánh sứ. Hãy tự nhận thức giá trị của mình.
-Vâng, thưa ngài! – Vô Phong đáp.
-Xin lỗi vì đến muộn, cô em gái bé bỏng của tôi phiền phức lắm!
Lục Thiên rảo bước nhìn quanh. Hắn ngó mấy bộ quần áo vứt xòa trên giường, những mảnh vãi thấm máu vương vãi khắp sàn. Bừa bãi và cẩu thả là những gì Lục Thiên có thể nhận xét. Tên tóc đỏ ngượng ngùng:
-Xin lỗi, tôi chưa kịp dọn.
-Tôi cũng là kẻ ghét luật lệ, quy tắc… chúng bó buộc con người. Nhưng tôi rất ủng hộ sự ngăn nắp của một quân nhân, đó là yếu tố sống còn đấy! Lần sau hãy để ý kỹ hơn!
-Vâng, thưa ngài!
Vô Phong trả lời rất nghiêm túc, mà vốn dĩ mặt hắn cử động theo chiều nhăn nhở, thành ra bản mặt ấy như cái bánh khét lửa ngâm nước. Lục Thiên phì cười:
-Được rồi, không dông dài nữa! Hôm nay tôi đến đây vì công việc nhưng cũng là vì thứ này.
Lục Thiên hành lễ theo quy tắc nhà binh rồi trao tay Vô Phong một chiếc hộp màu đen. Hắn mở nắp hộp và nhận ra bên trong là một tấm huy chương hình đôi cánh trắng – giống hệt đôi cánh trên quốc kỳ Phi Thiên. Vô Phong từng thấy trên bộ ngực đầy rẫy huân chương của thuyền trưởng Nhất Long có một cái giống như vậy. Lục Thiên tiếp lời:
-Nó nằm trong bộ tứ huân chương cao quý nhất của Phi Thiên gồm: trắng, bạc, lam và đỏ. Chúng thuộc về những người cống hiến hết mình vì tổ quốc. Cái của cậu tuy thấp nhất nhưng chẳng mấy ai có đâu, à, tất nhiên đừng so sánh mình với thuyền trưởng Nhất Long. Dù sao… xin cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi!
Nhận được phần thưởng dĩ nhiên là vui nhưng một cách trung thực nhất, Vô Phong không nghĩ việc cứu công chúa “cao giá" đến vậy. Vả lại hắn cứu công chúa chẳng phải quốc gia hay cái gì cao siêu hơn thế. Gã thống lĩnh cười:
-Cậu không tưởng tượng nổi nếu đêm ấy Lục Châu bỏ mạng, tình hình sẽ tồi tệ thế nào đâu. Những hệ lụy từ nó không hề đơn giản. Thật may, cậu đã cứu giúp Phi Thiên!
Vô Phong gật gù. Phần thưởng cũng tốt, có cái chưng diện cũng hay. Hắn cúi đầu:
-Cảm ơn thống lĩnh!
-Đừng cảm ơn vội. Mấy cái huân chương đó chỉ cho cậu danh vọng, không giúp cậu sống tốt hơn đâu. Cậu cần một cơ hội khác.
-Ý ngài là sao? – Tên tóc đỏ nheo mắt.
Lục Thiên ngồi xuống chiếc giường bộn bề quần áo. Hắn nhìn những mảnh vải đẫm máu rồi nói:
-Bản chất hộ vệ thánh sứ là vệ sĩ, chẳng qua khác nhau tên gọi. Nguy hiểm ngang nhau, khả năng tử vong ngang nhau, và khi mắc phải những chấn thương không thể chữa lành, các hộ vệ sẽ sụp đổ nhanh hơn. Tưởng tượng xem, đang có tất cả danh vọng và tiền bạc, bỗng dưng biến mất hết, thấy sao? Thế giới chiến binh quá rộng lớn, cậu không thể gặp may mãi được. Nghĩ một ngày cậu gặp kẻ nào đó trong mười kiếm sĩ mạnh nhất thế giới? Hay một trong bảy chiến binh hùng mạnh nhất? Nói cậu nghe, trong số bảy chiến binh mạnh nhất, chỉ duy Bất Vọng còn tạm gọi là tuân thủ luật pháp, sáu kẻ kia đều bị truy nã. Sức mạnh của Quỷ Vương đang thu hút sáu người đó và cậu sớm phải giáp mặt bọn họ thôi.
-Tôi vẫn chưa hiểu ý ngài?
-Hãy nghĩ đường rút lui sau này. Tôi nghe em gái kể rằng cậu có khả năng phục hồi vết thương rất nhanh, ấn tượng đấy! Nhưng khi đối mặt thế giới chiến binh, cái chết đến nhanh hơn cả vết thương. Khi mất hết sức lực, thậm chí tàn tật, cậu nghĩ mình làm được gì?
Từng lời thấm dần vào tâm trí Vô Phong. Hắn ngẫm nghĩ, liên tưởng và chợt giật mình. Hắn chẳng là gì cả. Ngoài cái tài trộm cắp, đánh nhau cũng ở mức làng nhàng, hắn có thể làm gì? Hắn luôn ngây thơ rằng cứ tiếp tục sống như vậy sẽ ổn song không hề tính đến hậu quả. Nếu bỏ nghề hộ vệ thánh sứ, hắn hoàn toàn là một gã vô tích sự. Dòng máu Ngục Thánh chưa chắc đã phục hồi mọi vết thương và sẽ thế nào nếu hắn trở về với một cơn đau không thể chữa lành?
-Cậu đã bao giờ nghĩ việc dạy người khác chưa? Ở trường sĩ quan có môn dạy đánh kiếm cơ bản. – Lục Thiên tiếp tục – Cậu học và chiến đấu không ít, chắc chắn có thể dạy được. Nếu sau này thôi làm hộ vệ, tôi sẽ giúp cậu. Đó là một công việc tốt, bình thường như bao người khác thôi. Đừng ngại!
-Vâng, xin tùy ý ngài.
Lục Thiên cười:
-Coi như xong! Được rồi… cảm ơn cậu lần nữa! Em gái tôi đã lớn, nó cứng rắn hơn tôi nghĩ. Nhưng cậu biết đấy, nó vẫn là nữ giới. Đàn bà cần chỗ dựa mà! Hãy trở thành chỗ dựa tốt nhất cho nó!
-Tôi nghĩ Chiến Tử làm tốt lắm rồi, thưa thống lĩnh.
-Chiến Tử… à… dù sao cũng mong cậu cố gắng hơn. Thế nhé! Tôi phải đi, hãy liên lạc với tôi nếu cần.
Hắn mỉm cười, sau bước ra cửa. Cái cười thân thiện, hoàn toàn không ẩn giấu ý đồ nào khác. Sẽ thật tốt nếu có thể cởi mở tấm lòng trước một người như Lục Thiên. Vô Phong nóng ran lưng, đầu óc phân vân hồi lâu rồi chợt gọi:
-Ngài thống lĩnh!
Lục Thiên dừng bước. Hắn từ từ quay lại, có vẻ như đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu:
-Có chuyện gì à?
Ngưỡng cửa giấc mơ đã ở trước mắt Vô Phong.
Đi bước nữa thôi…
Thêm chút nữa thôi…
Và cuối cùng Vô Phong hỏi:
-Tại sao ngài ưu ái tôi vậy?
-Vì cậu đã cứu đứa em gái bé bỏng của tôi. Đây gọi là đền ơn. Còn gì nữa không?
-Không… không có, thưa ngài!
Lục Thiên thoáng mỉm cười rồi xoay gót. Vô Phong nhìn theo, tâm trạng như sóng triều rút, chỉ còn lại bãi cát mênh mông trống trải của sự tiếc nuối. Rốt cục, hắn không dám mạo hiểm để đánh đổi tất cả mà bước qua ngưỡng cửa giấc mơ. Thùng thuốc nổ trong trái tim hắn không hề có dây ngòi mang tên “dũng cảm". Hắn vẫn giữ được mọi thứ mình đang có, bất quá câu hỏi thường trực bấy lâu lại vang lên và khó chịu hơn bao giờ hết.
Ta là ai?
Hắn lắc đầu chán nản, ánh mắt vô định lại tìm về cái trần nhà vô vị. Mọi thứ vẫn bình thường, phải. Nhưng Vô Phong biết rằng hắn càng lúc càng căm ghét sự bình thường này. Từ bao giờ hắn trở thành kẻ bo bo giữ của? Từ bao giờ hắn trở thành kẻ biết nuối tiếc?
Như một hệ quả, hắn bắt đầu căm ghét chính mình.
-Phong! Phong! Ra đây mau!
Tiếng đập cửa rầm rầm cùng tiếng gọi của Hỏa Nghi lôi Vô Phong trở dậy mở cửa. Hỏa Nghi cuống quýt nói:
-Tới phòng điều khiển, xảy ra chuyện rồi!
Vô Phong chẳng kịp đóng cửa, hớt hơ hớt hải chạy theo. Hắn thậm chí không kịp hỏi cái gì vừa xảy ra. Vừa tới phòng điều khiển, hắn nhận ra mọi nhân vật quan trọng đang châu đầu trước máy chiếu ba chiều. Tên tóc đỏ len vào và thấy máy chiếu đang phát hình một cảnh tượng kinh hoàng.
Cảnh tượng ấy gồm một hành lang la liệt người chết; sắc đỏ chảy thành vũng trên mặt sàn, bám vấy tường, nhỏ tong tong từ mái trần. Người chết chồng chất như thể rải con đường máu thịt cho tử thần bước qua. Tất cả họ mặc quân phục màu cát – trang phục của lính liên quân Đại Hội Đồng. Có vẻ như hình ảnh thu lại từ máy quay của một khách sạn lớn. Đoạn ghi hình chuyển cảng khác, lần này là một căn hộ trong khách sạn, đứng giữa phòng là một gã đeo mặt nạ diêm dúa, trên mình khoác trang phục kẻ ca rô nửa đen nửa trắng. “Tiếu!" – Vô Phong giật mình, lòng nhớ lại cuộc chạm trán đáng sợ ở Vinh Môn quốc.
Gã đeo mặt nạ nhìn thẳng chiếc máy ghi hình và cười hô hố:
-Các người chậm chân rồi nhé! Chúng ta đã có lời tiên tri!
Tiếu giơ giơ chiếc cặp sắt mà ngài sứ giả Hạ Đông hay dùng để cất giữ lời tiên tri. Gã nói tiếp:
-Các người chẳng có tí cơ hội nào cả! Xích Tuyết chúng ta sẽ chạm tới những điều mà các người kinh sợ! Hề, các người đang run sợ phải không? Đừng ngại ngùng, hãy sợ tiếp đi, bởi ta long trọng tuyên bố quý ngài Bất Vọng đã trở thành người của Xích Tuyết! Sao hả?
Mọi người trân trân nhìn gã vũ công. Đúng lúc ấy, Tiếu thò tay kéo một sợi dây. Từ trong khung hình bỗng vọt xuống một thi thể bị lưỡi hái cắm ngập lưng xuyên qua lồng ngực. Ai nấy giật nảy người, họ nhận ra cái xác treo lơ lửng kia chính là ngài sứ giả Hạ Đông. Mắt ông ta như lồi ra, miệng há hốc rỉ đầy máu. Chiếc lưỡi hái kẽo kẹt đung đưa, cái xác đung đưa theo, gã vũ công chợt cúi người thi lễ kiểu cách:
-Chết thật! Mải nói mà quên mất phép lịch sử tối thiểu, xin thứ lỗi! Nào, hãy làm quen với nhau! Bắt đầu nhé…Kính chào các quý ông, quý bà! Xin tự giới thiệu, ta là người yêu thích lễ hội!
( * ) chú giải: xem lại chương 15 quyển 2
Không hỏi, coi như cơ hội qua đi. Nếu hỏi, sẽ biết mình là ai, hoặc sẽ vào tù.
Vô Phong thực sự bối rối. Hắn đang ở giữa ngã ba đường. Hai hướng đi, phía cuối mỗi hướng lại có những kết cục khác nhau.
Ước mơ của hắn là truy tìm gốc tích bản thân, hay nói đơn giản hơn: “hắn là ai?". Và chưa bao giờ hắn ở gần giấc mơ như lúc này. Chiều nay, Vô Phong hoàn toàn có cơ hội mặt đối mặt thống lĩnh Lục Thiên. Vô Phong đã từng nghĩ khả năng ai đó giả mạo hoặc đánh cắp con dấu của Lục Thiên nhưng Hỏa Nghi khẳng định chuyện đó không thể xảy ra. Các con dấu được bảo lưu trong hệ thống cổng thông tin quân đội, muốn sử dụng chúng, người dùng phải nhập mẫu tròng mắt, vân tay và giọng nói. Khả năng thứ hai là ai đó đã ép buộc Lục Thiên đóng dấu vào tập hồ sơ, cái này có vẻ khả dĩ hơn. Nhưng tất cả sẽ mãi mãi nằm trong suy đoán nếu Vô Phong không hỏi. Khốn nỗi càng gần giấc mơ bao nhiêu, hắn càng do dự bấy nhiêu.
Hắn đang luyến tiếc cuộc sống hiện tại.
Hộ vệ thánh sứ không phải là một chức nghiệp dễ dàng, bất quá nó cho Vô Phong cuộc sống mới. Nhờ nó, hắn cảm giác mình giống người. Hắn vắt kiệt sức lực trong mỗi buổi luyện tập để sau này bảo vệ công chúa tốt hơn, để gần gũi nàng hơn, để cảm nhận tình cảm của nàng. Ừ thì mục đích hoang đường, gã trai trẻ nào chẳng từng sống thiếu thực tế? Nhưng ít nhất, Vô Phong có cái mà phấn đấu, mà theo đuổi, mà mơ tưởng, mà sống đúng nghĩa “con người". Hắn đang sống như một gã trai trẻ khao khát mọi điều thú vị của thế giới. Nhờ nó, hắn tìm được nhiều điều hay ho thú vị. Nó tốt hơn cuộc sống chợ rác ở quá khứ, và chắc chắn tốt hơn cuộc sống ngục tù ở khả năng tương lai. Thậm chí, cái danh hộ vệ thánh sứ ban cho hắn địa vị xã hội và tiền. Vạn Thế hỡi, một gã lang thang vô nghề nghiệp cần gì hơn thế nữa? Giờ ngẫm lại những lời của ông già Bất Vọng khi trước, Vô Phong thấm thía vô cùng.
“Quá khứ lôi kéo con người ta xuống đáy vực mà cuộc sống luôn thay đổi. Có gì sai khi họ chấp nhận sống cuộc đời mới?".( * )
Có gì sai khi tên tóc đỏ chấp nhận cuộc sống hiện tại? Có thể hắn đang sống theo sự sắp đặt của ai đó nhưng đâu quan trọng? Tưởng tượng một ngày kia, hắn trở về quán ăn của lão Lập ở quận Mắt Trắng, khoác trên mình chiếc áo đồng phục hộ vệ thánh sứ, cười cượt lão già đang trợn mắt há mồm vì kinh ngạc. Không thứ cảm giác nào thỏa mãn đàn ông bằng cảm giác được coi trọng. Hắn sẽ có cảm giác ấy nếu mặc mọi chuyện lặng lẽ trôi qua. Hết cơ hội này còn cơ hội khác.
Nhưng liệu có cơ hội khác chăng?
Vô Phong chồn chân bước qua bước lại trong căn phòng nhỏ, đôi mắt chằm chặp ngó chiếc đồng hồ. Dẫu biết không thể, hắn vẫn mong thời gian quay ngược. Khi đã gần giấc mơ lắm rồi, Vô Phong chợt sợ hãi, tâm trí phân vân, đôi chân chùn bước.
Nếu quay đầu, hắn có thể không bao giờ chạm tay tới giấc mơ nhưng nó sẽ còn đó. Nếu mạo hiểm, hắn sẽ tìm thấy câu trả lời hoặc mất tất cả. Giá như vẫn là thằng trộm cắp vô gia cư, hắn sẵn sàng thiêu đốt sinh mạng vì giấc mơ. Run rủi thay, hắn bây giờ là một gã hộ vệ thánh sứ có – quá – nhiều – điều – để – mất. Vô Phong bỗng ước ao Oa Lạc còn sống, hẳn thằng nhóc sẽ cho hắn lời khuyên đúng đắn. Cay nghiệt thay, xung quanh chẳng có ai khuyên bảo, hắn phải tự quyết vận mệnh của chính mình.
Một cách tàn nhẫn và vô cảm, thời gian vẫn thong thả chạy. Giấc mơ của Vô Phong là gì? Thời gian cóc quan tâm.
…
Thế rồi khoảng năm giờ chiều, Lục Thiên đã tới.
Theo cách nhìn của Vô Phong, tay này cùng hội cùng thuyền với Chiến Tử. May sao Lục Thiên không có bản mặt lạnh như đít khỉ. Hắn thân thiện với mọi người, từ nhân viên phục vụ cho tới ngài thuyền trưởng ưa càu nhàu chuyện trễ nải giờ giấc. Về điểm này, hắn giống Lục Châu nhưng lại tự nhiên hơn cô em gái rất nhiều. Tuy vậy từ hắn vẫn toát lên phong thái hơn người, lời nói đĩnh đạc, cử chỉ quyết đoán – những điều cần có ở một người thừa kế ngai vàng. Hắn đang họp bàn cùng mọi người tại phòng điều khiển Thần Sấm. Vô Phong nhác thấy mấy nhân viên nữ hễ đi qua lại chỉ trỏ Lục Thiên rồi quay ra cười khúc khích với nhau. Ngay cả nhân viên điều khiển thi thoảng cũng ngoái lại coi hắn thuyết trình. Được hâm mộ ghê nhỉ? – Vô Phong nhíu mày.
-Tôi sẽ mang Liệt Trúc đi, Phi Thiên cần con bé. – Lục Thiên nói – Chúng ta sẽ nghiên cứu nó ở mức độ vừa phải. Giả dụ nếu không nghiên cứu được, Phi Thiên cũng không để nó lọt vào tay kẻ khác. Nếu các nước khác biết sự tồn tại của Liệt Trúc, rất có thể sẽ xảy ra một cuộc chiến tranh cục bộ. Mong mọi người thông cảm, đây là quyết định của Hội đồng pháp quan.
Hỏa Nghi ngờ vực:
-Nghiên cứu? Mổ xẻ nó ra sao, thưa thống lĩnh?
Lục Thiên cười:
-Cậu nghĩ xa xôi quá! Tôi đã báo cáo tình hình với hoàng đế, việc nghiên cứu Liệt Trúc sẽ có sự giám sát chặt chẽ. Hoàng đế muốn Liệt Trúc sau này trở thành nhân tài phục vụ Phi Thiên, tôi nghĩ đây là chủ ý hay, mọi người thấy sao?
Thuyền trưởng Nhất Long vân vê bộ ria bàn chải chán chê rồi nói:
-Ngài đệ thập nên suy nghĩ kỹ. Tôi công nhận Liệt Trúc có tiềm năng, nhưng đó là thứ tiềm năng không thể kiểm soát. Thiết nghĩ mọi thứ chỉ nên dừng ở mức nghiên cứu, đừng biến con bé thành một công cụ.
-Tôi ghi nhận ý kiến của ngài, tôi sẽ gửi lời đến hoàng đế. – Lục Thiên cúi đầu – Tuy nhiên, tôi đảm bảo khi có tôi giám sát, con bé sẽ là nhân tài, không phải công cụ!
Tối nay, Liệt Trúc sẽ được đưa về Phi Thiên. Nói ra hơi phũ phàng song ai nấy đều mong tống khứ con nhỏ càng sớm càng tốt. Các nhà nghiên cứu trên Thần Sấm phát hiện ra sức mạnh của Liệt Trúc gần như không thể đo đếm, những gì con bé biểu lộ ở Cửu Long mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ngộ nhỡ sức mạnh ấy vượt qua giới hạn? E rằng Thần Sấm sẽ chỉ là sắt vụn trong chốc lát.
Xong xuôi vấn đề Liệt Trúc, Lục Thiên chuyển qua phần giải quyết hậu quả chiến dịch Cửu Long. Thống kê chính thức cho biết năm trăm bốn mươi tám (548) người thiệt mạng gồm dân quận 4 và ngoài quận 4, đại đa số thành viên băng đảng cùng vài du khách nước ngoài. Một con số thiệt hại không nhỏ. Danh tiếng của Cửu Long giảm sút nghiêm trọng, sự vụ diễn ra chưa lâu song thiệt hại kinh tế đã chạm ngưỡng con số hàng tỷ thùng vàng. Cơ quan an ninh Xích Quỷ thông báo đã bắt Năm mắt lươn, đồng thời phát lệnh truy nã ba nghi phạm người nước ngoài (bọn Vô Phong). Tất nhiên Phi Thiên quốc sẽ chỉ bồi thường các nạn nhân trong im lặng, còn Cửu Long thiệt hại thế nào thì coi như không liên can. Riêng Hỏa Nghi chấp nhận làm hộ vệ thánh sứ không công năm năm liền, thay vì ba năm như trước.
Vấn đề tiếp theo là giải quyết cuộc sống cho Thanh Nhi và Chính Minh. Trước hết nói về Chính Minh; Tất Tử giả dạng anh chàng này trà trộn vào tháp sòng bạc rồi đánh cắp tập tài liệu Ngục Thánh 7. Nếu quay trở lại Cửu Long, Chính Minh chắc chắn khó sống với Đông Hoàng. Lục Thiên đề nghị Hội đồng pháp quan cho phép anh chàng đó cùng gia đình được phép nhập cảnh Phi Thiên quốc kèm theo trợ cấp sinh kế. Đây không phải vấn đề to tát nên Hội đồng ưng thuận. Cách đây vài giờ, dưới sự bảo hộ bí mật, gia đình Chính Minh đã rời khỏi Xích Quỷ. Có lẽ trong mơ, Chính Minh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành công dân Phi Thiên – niềm khát khao của rất nhiều người Xích Quỷ.
Vấn đề của Thanh Nhi phức tạp hơn. Cô gái không phải là chìa khóa dẫn Bất Vọng trở về và Hội đồng pháp quan cũng không dám sử dụng cô như một chìa khóa. Thanh Nhi vẫn được đối xử như thượng khách, tuy nhiên Hội đồng chưa quyết định cho Thanh Nhi nhập cảnh hay để nàng tiếp tục ở lại Thấn Sấm. Thanh Nhi nhập cảnh rồi, liệu Bất Vọng có quay lại phục vụ Phi Thiên? Hội đồng không dám chắc, thế nên họ sẽ không chịu lỗ vốn dù bất cứ giá nào. Vô Phong nhận định mấy lão già pháp quan khá tương đồng với bọn con buôn, hoặc cũng có thể bọn họ vốn là con buôn.
Cuộc họp kết thúc khi ánh nắng đã rời bỏ không gian, để lại một màu chạng vạng nơi chân trời. Sứ giả Hạ Đông vẫn chưa tới, mọi người liền giải tán. Vô Phong định tìm cơ hội bắt chuyện Lục Thiên nhưng thấy gã thống lĩnh đang mải hỏi han em gái, hắn đành gác những câu hỏi qua một bên. Nhưng vừa bước ra đến cửa, tên tóc đỏ bỗng nghe thấy giọng Lục Thiên gọi mình:
-A, anh bạn! Phiền anh đợi chút được không?
Vô Phong quay lại, giọng hơi ngỡ ngàng:
-Thống lĩnh gọi tôi?
-Phải, là cậu, Vô Phong! – Lục Thiên cười – Đừng đi đâu cả, tôi sẽ đến phòng của cậu.
Tên tóc đỏ ngẩn người rồi bước về phòng, thậm chí quên luôn việc ngắm nhìn công chúa như thường lệ. Kỳ thực Vô Phong đã trốn tránh cơ hội nhưng giờ đây cơ hội tự động nhảy ra trước mặt, hắn có nên nắm bắt nó? Những câu hỏi tái hiện, như một màn sương mơ hồ vây lấy bước chân hắn. Hắn không để ý rằng mình đã nằm lên giường, ánh mắt đăm đăm ngó trần nhà. Lúc còn ở Phi Thiên thành, hắn từng thấy lão Lập bồn chồn đi qua đi lại ngóng trông cậu con trai đang thi ở trường sĩ quan. Hắn nhớ lão Lập như một thùng thuốc nổ, hễ ai động vào là nổ tanh bành. Bây giờ hắn cũng chẳng khác lão ta mấy. Hồi hộp, lo lắng, vậy ra khi sắp chạm giấc mơ, con người như thế này sao? Như một thùng thuốc nổ sẵn sàng cháy rụi?
Hay chỉ là một thùng thuốc nổ không có ngòi châm?
Mặt trời khuất hẳn, bóng tối lan tràn. Đúng lúc Vô Phong chuẩn bị say giấc nồng, tiếng gõ cửa vang lên. Hắn hấp tấp mở cửa thì nhận ra Lục Thiên. Tên tóc đỏ vội đưa tay chào kiểu nhà binh:
-Ngài thống lĩnh!
Lục Thiên cười:
-Cậu đâu còn là lính? Xét địa vị xã hội, chúng tôi phải cúi chào các hộ vệ thánh sứ. Hãy tự nhận thức giá trị của mình.
-Vâng, thưa ngài! – Vô Phong đáp.
-Xin lỗi vì đến muộn, cô em gái bé bỏng của tôi phiền phức lắm!
Lục Thiên rảo bước nhìn quanh. Hắn ngó mấy bộ quần áo vứt xòa trên giường, những mảnh vãi thấm máu vương vãi khắp sàn. Bừa bãi và cẩu thả là những gì Lục Thiên có thể nhận xét. Tên tóc đỏ ngượng ngùng:
-Xin lỗi, tôi chưa kịp dọn.
-Tôi cũng là kẻ ghét luật lệ, quy tắc… chúng bó buộc con người. Nhưng tôi rất ủng hộ sự ngăn nắp của một quân nhân, đó là yếu tố sống còn đấy! Lần sau hãy để ý kỹ hơn!
-Vâng, thưa ngài!
Vô Phong trả lời rất nghiêm túc, mà vốn dĩ mặt hắn cử động theo chiều nhăn nhở, thành ra bản mặt ấy như cái bánh khét lửa ngâm nước. Lục Thiên phì cười:
-Được rồi, không dông dài nữa! Hôm nay tôi đến đây vì công việc nhưng cũng là vì thứ này.
Lục Thiên hành lễ theo quy tắc nhà binh rồi trao tay Vô Phong một chiếc hộp màu đen. Hắn mở nắp hộp và nhận ra bên trong là một tấm huy chương hình đôi cánh trắng – giống hệt đôi cánh trên quốc kỳ Phi Thiên. Vô Phong từng thấy trên bộ ngực đầy rẫy huân chương của thuyền trưởng Nhất Long có một cái giống như vậy. Lục Thiên tiếp lời:
-Nó nằm trong bộ tứ huân chương cao quý nhất của Phi Thiên gồm: trắng, bạc, lam và đỏ. Chúng thuộc về những người cống hiến hết mình vì tổ quốc. Cái của cậu tuy thấp nhất nhưng chẳng mấy ai có đâu, à, tất nhiên đừng so sánh mình với thuyền trưởng Nhất Long. Dù sao… xin cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi!
Nhận được phần thưởng dĩ nhiên là vui nhưng một cách trung thực nhất, Vô Phong không nghĩ việc cứu công chúa “cao giá" đến vậy. Vả lại hắn cứu công chúa chẳng phải quốc gia hay cái gì cao siêu hơn thế. Gã thống lĩnh cười:
-Cậu không tưởng tượng nổi nếu đêm ấy Lục Châu bỏ mạng, tình hình sẽ tồi tệ thế nào đâu. Những hệ lụy từ nó không hề đơn giản. Thật may, cậu đã cứu giúp Phi Thiên!
Vô Phong gật gù. Phần thưởng cũng tốt, có cái chưng diện cũng hay. Hắn cúi đầu:
-Cảm ơn thống lĩnh!
-Đừng cảm ơn vội. Mấy cái huân chương đó chỉ cho cậu danh vọng, không giúp cậu sống tốt hơn đâu. Cậu cần một cơ hội khác.
-Ý ngài là sao? – Tên tóc đỏ nheo mắt.
Lục Thiên ngồi xuống chiếc giường bộn bề quần áo. Hắn nhìn những mảnh vải đẫm máu rồi nói:
-Bản chất hộ vệ thánh sứ là vệ sĩ, chẳng qua khác nhau tên gọi. Nguy hiểm ngang nhau, khả năng tử vong ngang nhau, và khi mắc phải những chấn thương không thể chữa lành, các hộ vệ sẽ sụp đổ nhanh hơn. Tưởng tượng xem, đang có tất cả danh vọng và tiền bạc, bỗng dưng biến mất hết, thấy sao? Thế giới chiến binh quá rộng lớn, cậu không thể gặp may mãi được. Nghĩ một ngày cậu gặp kẻ nào đó trong mười kiếm sĩ mạnh nhất thế giới? Hay một trong bảy chiến binh hùng mạnh nhất? Nói cậu nghe, trong số bảy chiến binh mạnh nhất, chỉ duy Bất Vọng còn tạm gọi là tuân thủ luật pháp, sáu kẻ kia đều bị truy nã. Sức mạnh của Quỷ Vương đang thu hút sáu người đó và cậu sớm phải giáp mặt bọn họ thôi.
-Tôi vẫn chưa hiểu ý ngài?
-Hãy nghĩ đường rút lui sau này. Tôi nghe em gái kể rằng cậu có khả năng phục hồi vết thương rất nhanh, ấn tượng đấy! Nhưng khi đối mặt thế giới chiến binh, cái chết đến nhanh hơn cả vết thương. Khi mất hết sức lực, thậm chí tàn tật, cậu nghĩ mình làm được gì?
Từng lời thấm dần vào tâm trí Vô Phong. Hắn ngẫm nghĩ, liên tưởng và chợt giật mình. Hắn chẳng là gì cả. Ngoài cái tài trộm cắp, đánh nhau cũng ở mức làng nhàng, hắn có thể làm gì? Hắn luôn ngây thơ rằng cứ tiếp tục sống như vậy sẽ ổn song không hề tính đến hậu quả. Nếu bỏ nghề hộ vệ thánh sứ, hắn hoàn toàn là một gã vô tích sự. Dòng máu Ngục Thánh chưa chắc đã phục hồi mọi vết thương và sẽ thế nào nếu hắn trở về với một cơn đau không thể chữa lành?
-Cậu đã bao giờ nghĩ việc dạy người khác chưa? Ở trường sĩ quan có môn dạy đánh kiếm cơ bản. – Lục Thiên tiếp tục – Cậu học và chiến đấu không ít, chắc chắn có thể dạy được. Nếu sau này thôi làm hộ vệ, tôi sẽ giúp cậu. Đó là một công việc tốt, bình thường như bao người khác thôi. Đừng ngại!
-Vâng, xin tùy ý ngài.
Lục Thiên cười:
-Coi như xong! Được rồi… cảm ơn cậu lần nữa! Em gái tôi đã lớn, nó cứng rắn hơn tôi nghĩ. Nhưng cậu biết đấy, nó vẫn là nữ giới. Đàn bà cần chỗ dựa mà! Hãy trở thành chỗ dựa tốt nhất cho nó!
-Tôi nghĩ Chiến Tử làm tốt lắm rồi, thưa thống lĩnh.
-Chiến Tử… à… dù sao cũng mong cậu cố gắng hơn. Thế nhé! Tôi phải đi, hãy liên lạc với tôi nếu cần.
Hắn mỉm cười, sau bước ra cửa. Cái cười thân thiện, hoàn toàn không ẩn giấu ý đồ nào khác. Sẽ thật tốt nếu có thể cởi mở tấm lòng trước một người như Lục Thiên. Vô Phong nóng ran lưng, đầu óc phân vân hồi lâu rồi chợt gọi:
-Ngài thống lĩnh!
Lục Thiên dừng bước. Hắn từ từ quay lại, có vẻ như đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu:
-Có chuyện gì à?
Ngưỡng cửa giấc mơ đã ở trước mắt Vô Phong.
Đi bước nữa thôi…
Thêm chút nữa thôi…
Và cuối cùng Vô Phong hỏi:
-Tại sao ngài ưu ái tôi vậy?
-Vì cậu đã cứu đứa em gái bé bỏng của tôi. Đây gọi là đền ơn. Còn gì nữa không?
-Không… không có, thưa ngài!
Lục Thiên thoáng mỉm cười rồi xoay gót. Vô Phong nhìn theo, tâm trạng như sóng triều rút, chỉ còn lại bãi cát mênh mông trống trải của sự tiếc nuối. Rốt cục, hắn không dám mạo hiểm để đánh đổi tất cả mà bước qua ngưỡng cửa giấc mơ. Thùng thuốc nổ trong trái tim hắn không hề có dây ngòi mang tên “dũng cảm". Hắn vẫn giữ được mọi thứ mình đang có, bất quá câu hỏi thường trực bấy lâu lại vang lên và khó chịu hơn bao giờ hết.
Ta là ai?
Hắn lắc đầu chán nản, ánh mắt vô định lại tìm về cái trần nhà vô vị. Mọi thứ vẫn bình thường, phải. Nhưng Vô Phong biết rằng hắn càng lúc càng căm ghét sự bình thường này. Từ bao giờ hắn trở thành kẻ bo bo giữ của? Từ bao giờ hắn trở thành kẻ biết nuối tiếc?
Như một hệ quả, hắn bắt đầu căm ghét chính mình.
-Phong! Phong! Ra đây mau!
Tiếng đập cửa rầm rầm cùng tiếng gọi của Hỏa Nghi lôi Vô Phong trở dậy mở cửa. Hỏa Nghi cuống quýt nói:
-Tới phòng điều khiển, xảy ra chuyện rồi!
Vô Phong chẳng kịp đóng cửa, hớt hơ hớt hải chạy theo. Hắn thậm chí không kịp hỏi cái gì vừa xảy ra. Vừa tới phòng điều khiển, hắn nhận ra mọi nhân vật quan trọng đang châu đầu trước máy chiếu ba chiều. Tên tóc đỏ len vào và thấy máy chiếu đang phát hình một cảnh tượng kinh hoàng.
Cảnh tượng ấy gồm một hành lang la liệt người chết; sắc đỏ chảy thành vũng trên mặt sàn, bám vấy tường, nhỏ tong tong từ mái trần. Người chết chồng chất như thể rải con đường máu thịt cho tử thần bước qua. Tất cả họ mặc quân phục màu cát – trang phục của lính liên quân Đại Hội Đồng. Có vẻ như hình ảnh thu lại từ máy quay của một khách sạn lớn. Đoạn ghi hình chuyển cảng khác, lần này là một căn hộ trong khách sạn, đứng giữa phòng là một gã đeo mặt nạ diêm dúa, trên mình khoác trang phục kẻ ca rô nửa đen nửa trắng. “Tiếu!" – Vô Phong giật mình, lòng nhớ lại cuộc chạm trán đáng sợ ở Vinh Môn quốc.
Gã đeo mặt nạ nhìn thẳng chiếc máy ghi hình và cười hô hố:
-Các người chậm chân rồi nhé! Chúng ta đã có lời tiên tri!
Tiếu giơ giơ chiếc cặp sắt mà ngài sứ giả Hạ Đông hay dùng để cất giữ lời tiên tri. Gã nói tiếp:
-Các người chẳng có tí cơ hội nào cả! Xích Tuyết chúng ta sẽ chạm tới những điều mà các người kinh sợ! Hề, các người đang run sợ phải không? Đừng ngại ngùng, hãy sợ tiếp đi, bởi ta long trọng tuyên bố quý ngài Bất Vọng đã trở thành người của Xích Tuyết! Sao hả?
Mọi người trân trân nhìn gã vũ công. Đúng lúc ấy, Tiếu thò tay kéo một sợi dây. Từ trong khung hình bỗng vọt xuống một thi thể bị lưỡi hái cắm ngập lưng xuyên qua lồng ngực. Ai nấy giật nảy người, họ nhận ra cái xác treo lơ lửng kia chính là ngài sứ giả Hạ Đông. Mắt ông ta như lồi ra, miệng há hốc rỉ đầy máu. Chiếc lưỡi hái kẽo kẹt đung đưa, cái xác đung đưa theo, gã vũ công chợt cúi người thi lễ kiểu cách:
-Chết thật! Mải nói mà quên mất phép lịch sử tối thiểu, xin thứ lỗi! Nào, hãy làm quen với nhau! Bắt đầu nhé…Kính chào các quý ông, quý bà! Xin tự giới thiệu, ta là người yêu thích lễ hội!
( * ) chú giải: xem lại chương 15 quyển 2
Tác giả :
Get Backer