Ngục Quỷ
Chương 73
Vừa nghe thấy thế, Thủy Căn đầu tiên là co mông lại theo phản xạ, và sau đó là cố đẩy Vạn Nhân ra.
Làm sao mà trả khoản nợ cho vay nặng lãi này được chứ?
Chỉ trong nháy mắt, cả quần ngoài lẫn quần đùi hoa của bạn nông dân công đều đã bị vứt ra ghế sau xe.
Chẳng biết chuyên ngành của Vạn Nhân ở đại học có phải là lưu manh phạm tội học không, mà mấy ngón tay phối hợp với đầu lưỡi quá xá là lưu manh.
Sau mấy hiệp, dù không cam lòng, nhưng cậu cũng bị khiêu khích đến nỗi có cảm giác luôn. Hai tay Thủy Căn bị giữ chặt ở sau lưng, cửa sau bị ép phải mở rộng ra, hai đùi gác lên hai bên ghế dựa, chỉ cần Vạn Nhân cử động thắt lưng một phát, là cái khoan sắt kia sẽ xuyên vào ngay.
Vạn Nhân nhìn con dê con đang đợi bị làm thịt dưới thân, hô hấp càng lúc càng nặng nề, y hung hăng cắn một phát lên bắp đùi non mềm của Thuỷ Căn. Răng nanh cắm vào cái chỗ mẫn cảm như vậy làm Thuỷ Căn đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng “ai ya".
Giữa rừng cây vắng vẻ thế này, quả thực là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Thiệu không bao giờ có thể giáng xuống như thiên thần để giải cứu cho cậu như lần trước nữa rồi.
Thuỷ Căn nhắm mắt lại, tự an ủi bản thân, mình là một thằng đàn ông chứ phải đàn bà con gái đâu, đấy là cái nơi thải ra thứ bẩn nhất cơ mà! Ta đánh không lại ngươi, bị chà đạp cũng không đến nỗi bẽ mặt lắm!
Tuy cậu nghĩ như vậy, nhưng con mắt vẫn không cẩn thận liếc phải cái thứ đồ chơi nóng rực kia của Vạn Nhân, tiếng lòng oán hận gào thét: mịa nó, Thác Bạt Thiệu! Lão tử bị hại ra nông nỗi này mà cũng chẳng trông mong được gì ở ngươi cả!
Ngay khi Thuỷ Căn tuyệt vọng chờ đợi giây phút cái khoan sắt xuyên thịt, bất thình lình, Vạn Nhân biến sắc, cơ thể giật mạnh ra đằng sau, gáy đập vào trần xe “rầm" một tiếng.
Điều đó quả thực khiến Thuỷ Căn càng thêm hoảng sợ. Nên biết rằng mặc dù đã đầu thai chuyển kiếp, nhưng tiến sĩ Vạn vẫn luôn giữ vững phong phạm tuyệt thế giai nhân của kiếp trước. Cho dù giết người cướp của cũng vẫn bình tĩnh như thường, không đời nào y lại luống cuống tay chân, mất phương hướng trong lúc thực hiện hành vi phạm tội cấp thấp như vầy.
Nhưng khi nhìn xuống theo ánh mắt Vạn Nhân, cho dù bị kẹp chặt trên ghế, Thuỷ Căn vẫn sợ đến mức giật bắn ra đằng sau.
Cái thứ đó của Vạn Nhân đang nhúc nhích, có nói là nhúc nhích cũng tuyệt đối không hề phóng đại tí nào, mức độ linh hoạt uyển chuyển của nó đã vượt quá giới hạn của người bình thường. Hơn thế nữa, từ một cái, nó lại chậm rãi tách ra thành hai cái nhúc nhích, ngửa cái đầu bự chảng lên như rắn độc ngày kinh chập(1) xuất động, hình dạng của nó nom lại giống như… giống như xúc tua của oán chương ấy.
Không thể trách Vạn Nhân không được đàn ông cho lắm, bất cứ ai đang ở lúc hưng phấn muốn thượng mã, lại thấy lão nhị ở đó chơi trò tổ hợp twins cũng đều sợ hãi cả thôi!
Đây là một vấn đề trọng đại, cho dù đang lúc hừng hực khí thế, tiến sĩ Vạn cũng lập tức bị giội cho một gáo nước lạnh mà nguội ngắt cả lòng. Y trừng mắt nhìn lão nhị oánh lộn với nhau bằng vẻ mặt âm trầm.
Thuỷ Căn nhìn thấy mà cũng choáng váng. Quên béng luôn mông đùi đang trần trụi với thiên nhiên, cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó, con ngươi thiếu chút nữa lọt tròng.
“Không… không phải, ngài là người địa cầu đấy chứ?" Tiểu Căn Nhi thử hỏi.
Vạn Nhân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại thử kìm nén dòng máu đang sôi sục trong cơ thể. Cùng với sự lắng xuống của dục vọng đang xao động, nam căn bị biến dị cũng chậm rãi trở lại như cũ, héo rút lại rồi uể oải rũ xuống.
“Máu có vấn đề…" Vạn Nhân nghiến răng phun ra một câu như vậy, có điều Thuỷ Căn không hiểu.
Lúc trước, vì thèm muốn linh lực của Dát Tiên, trong hầm băng, y đã hút máu Dát Tiên. Anh bạn cứ tưởng rằng thế là đã kéo được trâu về nhà, nhưng không ngờ linh huyết cũng để lại di chứng. Vừa nãy, Vạn Nhân mới phát hiện ra rằng lúc dục vọng bắt đầu dâng lên thì cũng là lúc máu trong huyết quản lập tức sôi sục, từng tế bào như đang kêu gào, và sau đó chính là cảnh ban nãy.
Cũng chả biết đây có phải là lời nguyền thâm độc của Dát Tiên dành cho kẻ đã giết hắn không?
Biết cái thứ lưu manh của Vạn Nhân bị trúng khẩn cô chú (lời chú Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không), đang như cọng hành bị dội nước, Thủy Căn thẳng sống lưng lên ngay tắp lự, hả hê cười trên nỗi đau của Vạn Nhân: “Đừng nói là cuối cùng ngươi sẽ hoàn toàn biến thành một con cá mực luôn đấy nhá?"
Từ nãy đến giờ, sắc mặt Vạn Nhân đến là khó coi. Y cứ tưởng mình có thể hoàn thành tâm nguyện, không ngờ lại xảy biến hoá quỷ dị đến thế, độ uể oải này chắc chỉ có bệnh liệt dương mới có thể sánh bằng mất thôi.
Tuy nhiên, nghe xong lời nhục mạ của Thủy Căn, y lại không để bụng tí nào mà chỉ mỉm cười: “Yên tâm đi, trước khi đó, cho dù có biến thành mấy cái đi chăng nữa, ta cũng nhất định phải thượng ngươi một lần, ngược lại, ngươi mới phải luyện co giãn phía dưới nhiều đi."
Tượng tượng ra cái cảnh ‘nhị xà nhập động’, Thuỷ Căn sợ đến mặt cắt không còn hột máu.
Trừng trị Thuỷ Căn xong, tiến sĩ Vạn xoay người trở về ghế lái xe, ngón tay gõ gõ vô lăng, không biết y lại đang tính toán cái gì nữa.
Liếc mắt nhìn Thuỷ Căn còn đang thộn mặt ra với cái mông trần trụi, y mím chặt môi, nói bằng giọng cứng ngắc: “Mặc quần vào!"
Thuỷ Căn lúc này mới ngại ngùng dời tầm mắt khỏi hạ thân của Vạn Nhân, túm quần lại, luống cuống mặc vào.
Bấy giờ, Vạn Nhân bỗng chậm rãi nói: “Có lẽ chúng ta nên đến núi Trường Bạch một chuyến…"
Cái tay đang đeo dở thắt lưng của Thủy Căn khựng lại.
Đúng thế nhỉ, cái bản đồ mà Thác Bạt Tự để lại lúc trước có điểm cuối cùng chỉ thẳng tới núi Trường Bạch, chỉ có điều, Thác Bạc Thiệu đang vùi thân trong lao ngục, sống chết chưa rõ, lẽ nào trong hành trình cuối cùng tới núi Trường Bạch, cậu chỉ có thể đi cùng Vạn Nhân sao?
.
(1) Kinh trập là một trong 24 tiết hàng năm, vào ngày mùng 5 hoặc 6 tháng 3, lúc đó nhiệt độ tăng lên, có sấm, mưa xuân nảy mầm, kinh trập chỉ những động vật nhỏ trốn trong bùn đất ngủ đông bị tiếng sét thức tỉnh, rời khỏi hang hoạt động.
Làm sao mà trả khoản nợ cho vay nặng lãi này được chứ?
Chỉ trong nháy mắt, cả quần ngoài lẫn quần đùi hoa của bạn nông dân công đều đã bị vứt ra ghế sau xe.
Chẳng biết chuyên ngành của Vạn Nhân ở đại học có phải là lưu manh phạm tội học không, mà mấy ngón tay phối hợp với đầu lưỡi quá xá là lưu manh.
Sau mấy hiệp, dù không cam lòng, nhưng cậu cũng bị khiêu khích đến nỗi có cảm giác luôn. Hai tay Thủy Căn bị giữ chặt ở sau lưng, cửa sau bị ép phải mở rộng ra, hai đùi gác lên hai bên ghế dựa, chỉ cần Vạn Nhân cử động thắt lưng một phát, là cái khoan sắt kia sẽ xuyên vào ngay.
Vạn Nhân nhìn con dê con đang đợi bị làm thịt dưới thân, hô hấp càng lúc càng nặng nề, y hung hăng cắn một phát lên bắp đùi non mềm của Thuỷ Căn. Răng nanh cắm vào cái chỗ mẫn cảm như vậy làm Thuỷ Căn đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng “ai ya".
Giữa rừng cây vắng vẻ thế này, quả thực là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Thiệu không bao giờ có thể giáng xuống như thiên thần để giải cứu cho cậu như lần trước nữa rồi.
Thuỷ Căn nhắm mắt lại, tự an ủi bản thân, mình là một thằng đàn ông chứ phải đàn bà con gái đâu, đấy là cái nơi thải ra thứ bẩn nhất cơ mà! Ta đánh không lại ngươi, bị chà đạp cũng không đến nỗi bẽ mặt lắm!
Tuy cậu nghĩ như vậy, nhưng con mắt vẫn không cẩn thận liếc phải cái thứ đồ chơi nóng rực kia của Vạn Nhân, tiếng lòng oán hận gào thét: mịa nó, Thác Bạt Thiệu! Lão tử bị hại ra nông nỗi này mà cũng chẳng trông mong được gì ở ngươi cả!
Ngay khi Thuỷ Căn tuyệt vọng chờ đợi giây phút cái khoan sắt xuyên thịt, bất thình lình, Vạn Nhân biến sắc, cơ thể giật mạnh ra đằng sau, gáy đập vào trần xe “rầm" một tiếng.
Điều đó quả thực khiến Thuỷ Căn càng thêm hoảng sợ. Nên biết rằng mặc dù đã đầu thai chuyển kiếp, nhưng tiến sĩ Vạn vẫn luôn giữ vững phong phạm tuyệt thế giai nhân của kiếp trước. Cho dù giết người cướp của cũng vẫn bình tĩnh như thường, không đời nào y lại luống cuống tay chân, mất phương hướng trong lúc thực hiện hành vi phạm tội cấp thấp như vầy.
Nhưng khi nhìn xuống theo ánh mắt Vạn Nhân, cho dù bị kẹp chặt trên ghế, Thuỷ Căn vẫn sợ đến mức giật bắn ra đằng sau.
Cái thứ đó của Vạn Nhân đang nhúc nhích, có nói là nhúc nhích cũng tuyệt đối không hề phóng đại tí nào, mức độ linh hoạt uyển chuyển của nó đã vượt quá giới hạn của người bình thường. Hơn thế nữa, từ một cái, nó lại chậm rãi tách ra thành hai cái nhúc nhích, ngửa cái đầu bự chảng lên như rắn độc ngày kinh chập(1) xuất động, hình dạng của nó nom lại giống như… giống như xúc tua của oán chương ấy.
Không thể trách Vạn Nhân không được đàn ông cho lắm, bất cứ ai đang ở lúc hưng phấn muốn thượng mã, lại thấy lão nhị ở đó chơi trò tổ hợp twins cũng đều sợ hãi cả thôi!
Đây là một vấn đề trọng đại, cho dù đang lúc hừng hực khí thế, tiến sĩ Vạn cũng lập tức bị giội cho một gáo nước lạnh mà nguội ngắt cả lòng. Y trừng mắt nhìn lão nhị oánh lộn với nhau bằng vẻ mặt âm trầm.
Thuỷ Căn nhìn thấy mà cũng choáng váng. Quên béng luôn mông đùi đang trần trụi với thiên nhiên, cậu cứ nhìn chằm chằm vào nó, con ngươi thiếu chút nữa lọt tròng.
“Không… không phải, ngài là người địa cầu đấy chứ?" Tiểu Căn Nhi thử hỏi.
Vạn Nhân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại thử kìm nén dòng máu đang sôi sục trong cơ thể. Cùng với sự lắng xuống của dục vọng đang xao động, nam căn bị biến dị cũng chậm rãi trở lại như cũ, héo rút lại rồi uể oải rũ xuống.
“Máu có vấn đề…" Vạn Nhân nghiến răng phun ra một câu như vậy, có điều Thuỷ Căn không hiểu.
Lúc trước, vì thèm muốn linh lực của Dát Tiên, trong hầm băng, y đã hút máu Dát Tiên. Anh bạn cứ tưởng rằng thế là đã kéo được trâu về nhà, nhưng không ngờ linh huyết cũng để lại di chứng. Vừa nãy, Vạn Nhân mới phát hiện ra rằng lúc dục vọng bắt đầu dâng lên thì cũng là lúc máu trong huyết quản lập tức sôi sục, từng tế bào như đang kêu gào, và sau đó chính là cảnh ban nãy.
Cũng chả biết đây có phải là lời nguyền thâm độc của Dát Tiên dành cho kẻ đã giết hắn không?
Biết cái thứ lưu manh của Vạn Nhân bị trúng khẩn cô chú (lời chú Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không), đang như cọng hành bị dội nước, Thủy Căn thẳng sống lưng lên ngay tắp lự, hả hê cười trên nỗi đau của Vạn Nhân: “Đừng nói là cuối cùng ngươi sẽ hoàn toàn biến thành một con cá mực luôn đấy nhá?"
Từ nãy đến giờ, sắc mặt Vạn Nhân đến là khó coi. Y cứ tưởng mình có thể hoàn thành tâm nguyện, không ngờ lại xảy biến hoá quỷ dị đến thế, độ uể oải này chắc chỉ có bệnh liệt dương mới có thể sánh bằng mất thôi.
Tuy nhiên, nghe xong lời nhục mạ của Thủy Căn, y lại không để bụng tí nào mà chỉ mỉm cười: “Yên tâm đi, trước khi đó, cho dù có biến thành mấy cái đi chăng nữa, ta cũng nhất định phải thượng ngươi một lần, ngược lại, ngươi mới phải luyện co giãn phía dưới nhiều đi."
Tượng tượng ra cái cảnh ‘nhị xà nhập động’, Thuỷ Căn sợ đến mặt cắt không còn hột máu.
Trừng trị Thuỷ Căn xong, tiến sĩ Vạn xoay người trở về ghế lái xe, ngón tay gõ gõ vô lăng, không biết y lại đang tính toán cái gì nữa.
Liếc mắt nhìn Thuỷ Căn còn đang thộn mặt ra với cái mông trần trụi, y mím chặt môi, nói bằng giọng cứng ngắc: “Mặc quần vào!"
Thuỷ Căn lúc này mới ngại ngùng dời tầm mắt khỏi hạ thân của Vạn Nhân, túm quần lại, luống cuống mặc vào.
Bấy giờ, Vạn Nhân bỗng chậm rãi nói: “Có lẽ chúng ta nên đến núi Trường Bạch một chuyến…"
Cái tay đang đeo dở thắt lưng của Thủy Căn khựng lại.
Đúng thế nhỉ, cái bản đồ mà Thác Bạt Tự để lại lúc trước có điểm cuối cùng chỉ thẳng tới núi Trường Bạch, chỉ có điều, Thác Bạc Thiệu đang vùi thân trong lao ngục, sống chết chưa rõ, lẽ nào trong hành trình cuối cùng tới núi Trường Bạch, cậu chỉ có thể đi cùng Vạn Nhân sao?
.
(1) Kinh trập là một trong 24 tiết hàng năm, vào ngày mùng 5 hoặc 6 tháng 3, lúc đó nhiệt độ tăng lên, có sấm, mưa xuân nảy mầm, kinh trập chỉ những động vật nhỏ trốn trong bùn đất ngủ đông bị tiếng sét thức tỉnh, rời khỏi hang hoạt động.
Tác giả :
Cuồng Thượng Gia Cuồng