Ngự Y Dữ Thần Y
Quyển 1 - Chương 27
Thần Y cái gì cũng tốt, chỉ có điều độc mồm độc miệng , Thần Y cái gì cũng tốt, nhưng mà mắc bệnh trông mặt đoán người, Thần Y cái gì cũng tốt, chỉ là chữ viết xấu không lời nào tả xiết…
Ai, ở trên cũng chỉ là mấy lời làm nhảm thôi ~~
Trên giang hồ, ai ai cũng biết Thần Y tên là Diêm Vương Kiến (gặp Diêm Vương).
Người người đều nói hắn tên này đặt chuẩn xác vô cùng a, mặt lạnh, phúc hắc, lời nói ác độc, cộng thêm lòng dạ sắt đá, nói không cứu là không cứu.
Đà từng có người hận hắn tận xương, nhằm gây một hồi náo động, hành động nhỏ mà ảnh hưởng to, đã thừa dịp đêm khuya nguyệt hắc phong cao, một thân một mình nhẹ nhàng mang theo ba thước bạch lăng lẳng lặng treo cổ trên cành cây đại thụ hướng Đông Nam, trước gia môn của Thần Y. Phát hiện cảnh cây trước gia môn có một người, Thần Y nhượng một hạ nhân dắt con khuyển tên là Vượng Tài ra, vỗ vỗ đầu nó nói: Vượng Tài, ngày hôm nay thêm cơm, có thịt ăn a~~
Vì vậy Vượng Tài vô cùng vui vẻ ăn đến no nê.
Thế nhưng các đại hiệp giang hồ tính trăm phương nghìn kế, ý đồ muốn Thần Y chữa thương, giải độc cho bọn họ, ngày cả loại sự tình như đả thông hai huyệt Nhâm Đốc cũng muốn tới quấy rầy Thần Y luôn. Cuối cùng Thần Y bị phiền tới tức chết, tại chính tường vây quanh nhà dùng bút lông viết: Thiện nhiễu Diêm Vương Kiến giả sát vô xá’ (Tự ý quấy nhiễu Diêm Vương Kiến, giết không tha!)
Các vị đại hiệp nhờ thế mới biết được đại danh của Thần Y, vì vậy liền đổi từ trực tiếp tới cửa thành bái thiếp (đưa thiếp xin diện kiến), mấy tấm bái thiếp thông thường thường mở đầu như thế này: Thần Y Diêm Vương Kiến tôn kính…
Thần Y mới nhìn tới đây thôi, đã thở hổn hển.
Không ai biết vì sao Thần Y thỉnh thoảng chịu nhận bái thiếp, thế nhưng nhận xong lại càng cổ quái hơn, thiếp mới mở ra, mặt nhân gia đã co rúm lại, co rúm xong lập tức lạnh lùng phun ra một từ “CÚT".
Vì vậy người người nhà nhà đều nói: Thần Y quả nhiên không giống người thường.
Thế nhưng các vị đại hiệp không sờn lòng đổi chí, người trước ngã xuống, người sau đã chen vai thích cánh tiến lên.
Một ngày Thái Y ở trong Thái Y viện, nghe mấy lão thái y bàn chuyện sư huynh hắn, mở mồm ngậm miệng đều là : Diêm Vương Kiến thế nọ, Diêm Vương Kiến thế kia…
Thái Y vò đầu: Kỳ quái, sư huynh đổi tên từ lúc nào thế, hắn không phải họ Diêm, tên một chữ Hiện sao?
Quái a! Quái a~~
Vì vậy cố sự này nói cho chúng ta biết, thanh sảng , một nét gọn gàng viết ra chữ tốt thật là việc trọng yếu vô cùng a….
*Chú thích về dòng chữ viết trên tường nhà Thần Y:
擅扰阎王见者杀无赦 – Đây là dòng chữ người ta đọc được.
擅扰阎现者杀无赦 – còn đây là dòng chữ anh í định viết
Tên ông í là Diêm Hiện – 阎现, thế nhưng do chữ ổng quá xấu, chữ hiện 现 bị người ta đọc nhầm thành hai chữ: chữ Vương – 王 và chữ Kiến – 见.
Thế nên tên ổng từ Diêm Hiện đổi thành Diêm Vương Kiến (gặp Diêm Vương)
Ai, ở trên cũng chỉ là mấy lời làm nhảm thôi ~~
Trên giang hồ, ai ai cũng biết Thần Y tên là Diêm Vương Kiến (gặp Diêm Vương).
Người người đều nói hắn tên này đặt chuẩn xác vô cùng a, mặt lạnh, phúc hắc, lời nói ác độc, cộng thêm lòng dạ sắt đá, nói không cứu là không cứu.
Đà từng có người hận hắn tận xương, nhằm gây một hồi náo động, hành động nhỏ mà ảnh hưởng to, đã thừa dịp đêm khuya nguyệt hắc phong cao, một thân một mình nhẹ nhàng mang theo ba thước bạch lăng lẳng lặng treo cổ trên cành cây đại thụ hướng Đông Nam, trước gia môn của Thần Y. Phát hiện cảnh cây trước gia môn có một người, Thần Y nhượng một hạ nhân dắt con khuyển tên là Vượng Tài ra, vỗ vỗ đầu nó nói: Vượng Tài, ngày hôm nay thêm cơm, có thịt ăn a~~
Vì vậy Vượng Tài vô cùng vui vẻ ăn đến no nê.
Thế nhưng các đại hiệp giang hồ tính trăm phương nghìn kế, ý đồ muốn Thần Y chữa thương, giải độc cho bọn họ, ngày cả loại sự tình như đả thông hai huyệt Nhâm Đốc cũng muốn tới quấy rầy Thần Y luôn. Cuối cùng Thần Y bị phiền tới tức chết, tại chính tường vây quanh nhà dùng bút lông viết: Thiện nhiễu Diêm Vương Kiến giả sát vô xá’ (Tự ý quấy nhiễu Diêm Vương Kiến, giết không tha!)
Các vị đại hiệp nhờ thế mới biết được đại danh của Thần Y, vì vậy liền đổi từ trực tiếp tới cửa thành bái thiếp (đưa thiếp xin diện kiến), mấy tấm bái thiếp thông thường thường mở đầu như thế này: Thần Y Diêm Vương Kiến tôn kính…
Thần Y mới nhìn tới đây thôi, đã thở hổn hển.
Không ai biết vì sao Thần Y thỉnh thoảng chịu nhận bái thiếp, thế nhưng nhận xong lại càng cổ quái hơn, thiếp mới mở ra, mặt nhân gia đã co rúm lại, co rúm xong lập tức lạnh lùng phun ra một từ “CÚT".
Vì vậy người người nhà nhà đều nói: Thần Y quả nhiên không giống người thường.
Thế nhưng các vị đại hiệp không sờn lòng đổi chí, người trước ngã xuống, người sau đã chen vai thích cánh tiến lên.
Một ngày Thái Y ở trong Thái Y viện, nghe mấy lão thái y bàn chuyện sư huynh hắn, mở mồm ngậm miệng đều là : Diêm Vương Kiến thế nọ, Diêm Vương Kiến thế kia…
Thái Y vò đầu: Kỳ quái, sư huynh đổi tên từ lúc nào thế, hắn không phải họ Diêm, tên một chữ Hiện sao?
Quái a! Quái a~~
Vì vậy cố sự này nói cho chúng ta biết, thanh sảng , một nét gọn gàng viết ra chữ tốt thật là việc trọng yếu vô cùng a….
*Chú thích về dòng chữ viết trên tường nhà Thần Y:
擅扰阎王见者杀无赦 – Đây là dòng chữ người ta đọc được.
擅扰阎现者杀无赦 – còn đây là dòng chữ anh í định viết
Tên ông í là Diêm Hiện – 阎现, thế nhưng do chữ ổng quá xấu, chữ hiện 现 bị người ta đọc nhầm thành hai chữ: chữ Vương – 王 và chữ Kiến – 见.
Thế nên tên ổng từ Diêm Hiện đổi thành Diêm Vương Kiến (gặp Diêm Vương)
Tác giả :
Bạc Mộ Băng Luân