Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 93: Lấy một địch nhiều
Đến ngay cả Giang Ngự Phong và Mộc Cẩm Thần cũng có chút ít bất đắc dĩ lắc đầu một cái, ba vạn lượng hoàng kim, còn cộng thêm tùy ý xử trí, xem ra, nữ tử này muốn rơi vào hang hổ rồi.
Đội thứ hai tranh tài là đội Thương Lan Việt, mặc dù hai người Lạc Khuynh Dung và Thương Lan Việt tài hoa đều xuất chúng, thế nhưng dẫu sao ít không địch lại nhiều, cộng thêm thời gian có hạn, cho nên, mới đáp đúng bảy đề.
Bây giờ, đến Phượng Thiên Mị rồi.
“Nếu như bây giờ ngươi nhận thua, Bổn công chúa có lẽ sẽ xử lý nhẹ, nếu như ngươi cố ý thi đấu, thì đừng trách Bổn công chúa hạ thủ không lưu tình." Thương Lan Mộng khẽ nói, mặc dù nói lời như vậy, nhưng trong mắt nhưng không phải là không có chút ác độc.
Phượng Thiên Mị lạnh lùng giễu cợt, xử lý nhẹ, là khiến nàng chết vui sướng hay là khiến nàng sống không bằng chết đây? Nàng không tin ả ta sẽ xử lý nhẹ, ả ta chính là hận không chém được nàng ra thành muôn mảnh! Có điều phải đợi ả ta có cái bản bản lĩnh lấy mạng nàng đã.
“Công chúa, hôm nay người chưa súc miệng hay là ăn phải ăn cứt chó, sao miệng người lại thối như vậy." Phượng Thiên Mị không chút lưu tình giễu cợt nói, còn tỏ vẻ chán ghét quay đầu đi.
“Phì" mọi người không nhịn được bật cười, nhưng rồi lại không dám cười nữa.
“Ngươi, thật là to gan, dám làm nhục Bổn công chúa, xem ra hôm nay Bổn công chúa không giáo huấn ngươi là không được." Thương Lan Mộng thẹn quá hóa giận nói, đi về phía Phượng Thiên Mị dơ tay lên.
Còn chưa kịp đến gần Phượng Thiên Mị, liền bị Thương Lan Hiên quát:" Mộng Nhi, dừng tay."
“Hoàng huynh, nhưng ả ta…" Thương Lan Mộng bởi vì bị Thương Lan Hiên quát mà dừng lại động tác trên tay, nhưng tay vẫn không để tay xuống, bất mãn nhìn về phía Thương Lan Hiên.
“Lời của huynh, muội cũng không nghe sao?" Thương Lan Hiên hơi giận nói, hắn vô cùng nhức đầu vì vị muội muội này, thua thiệt là muội ấy hay là Tứ đại tài nữ đây! Không có não như vậy, đều là do phụ hoàng mẫu phi chiều hư mà, cũng không nhìn xem một chút ở đây là những loại người gì.
“Nhưng mà…" Thương Lan Mộng không cam lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Thương Lan Hiên nàng đành thu tay về, chỉ có thể oán độc nhìn Phượng Thiên Mị, ánh mắt lóe lên sát ý (ý định giết người).
“Xích xích… chủ nhân, nữ nhân này nổi lên sát ý đối với người." Huyết Xà nói.
“Hừ! Như vậy ả cũng đừng mong thoát khỏi tay của ta." Phượng Thiên Mị thầm nghĩ, trong lòng cũng xuất hiện chút ý lạnh.
“Thu hồi sát khí của ngươi lại, nếu không, ta không dám hứa chắc ngươi có thể sống được qua đêm nay." Trong lòng Phượng Thiên Mị nhịn xuống tức giận, lạnh lùng cảnh cáo nói.
“Ngươi…" Sau khi Thương Lan Mộng nghe xong, muốn nói gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt Phượng Thiên Mị mang theo âm u lạnh lẽo, cả người không nhịn được ngẩn ra, sau lưng cảm thấy một trận rét lạnh, có chút sợ hãi ánh mắt của nàng, trong lúc nhất thời, sát ý nổi lên trong mắt đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
Mà mọi người thấy Phượng Thiên Mị lạnh lùng như vậy, cũng không khỏi sững sờ, nhưng cũng không nói gì.
Sau đó, đến Phượng Thiên Mị giải đề.
“Ba miệng (三口) chồng lên nhau, chớ đoán hình tam giác."
“Chữ: mắt (目)" Phượng Thiên Mị đáp lại.
“…."
Xôn xao…
Mười hai đề qua đi, lập tức truyền tới một trận tiếng ồn ào, cặp mắt của mọi người khiếp sợ, ở bên trong hiện không thể tin, đúng hơn là kinh diễm.
“Cái gì? Mười hai câu đố chữ, hoàn toàn có thể đáp đúng."
“Phải đấy! Năm tài tử tài nữ của đội Hiên Vương, lại không sánh bằng một tiểu nữ tử."
“Xem ra, Tô trắc phi muốn nhường lại danh hiệu đệ nhất tài nữ cho người có tài rồi."
“Không nghĩ tới nữ tử này lại lợi hại như vậy."
“….. “
Mọi người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt tái xanh của Thương Lan Hiên đan xen trong đám người.
Đặc biệt là Tô Nhị Tịch, Phượng Thiên Mị có thể đoán ra mười hai câu đố chữ quả là đã quá đả kích nàng rồi, bây giờ những người này còn nói nàng muốn nhường lại danh hiệu đệ nhất tài nữ cho người có tài, điều này bảo sao nàng không tức, không cam lòng được chứ?
Khóe miệng Giang Ngự Phong và Mộc Cẩm Thần khẽ nhếch lên, có chút thưởng thức quan sát Phượng Thiên Mị, nữ tử này cuồng vọng, nhưng dường như nàng có tư cách cuồng vọng. Không ai thấy, đáy mắt Thương Lan Mạch chợt lóe lên ý cười nhưng vẫn là bộ dạng ngây thơ u mê nhìn tất cả mọi chuyện.
Thương Lan Việt và Lạc Khuynh Dung vốn đối với lần thi đấu này cũng không bất kỳ hy vọng nào, bây giờ thấy đám người Thương Lan Việt lại bại bởi một nữ tử, trong lòng cảm thấy hả lòng hả dạ.
“Ặc… Trận thi đấu đầu tiên, bạch y cô nương thắng." Bởi vì không biết tên của nàng, mà thấy nàng mặc y phục màu trắng, cũng chỉ có thể gọi nàng là bạch y cô nương mà thôi.
Nhưng mà, trải qua cảnh cáo vừa rồi của Phượng Thiên Mị, lúc này ánh mắt Thương Lan Mộng nhìn Phượng Thiên Mị chỉ có ghen tị, không cam lòng, lại không dám lộ ra sát ý. Tô Nhị Tịch và Phượng Thiên Linh không cam lòng cắn cắn môi, nhưng không nói gì.
“Đề tài thứ hai là tiếp câu, mỗi một câu chữ thứ nhất và chữ thứ ba không thay đổi, đội nào đáp được nhiều sẽ thắng cuộc, bây giờ bắt đầu, thiên ngôn vạn ngữ." Người chủ trì nói.
“Thiên sơn vạn thủy" Đội Thương Lan Hiên đáp.
“Thiên tư vạn tưởng" Đội Thương Lan Việt đáp.
“Thiên ti vạn lũ" Phượng Thiên Mị đáp.
“Thiên quân vạn mã" Đội Thương Lan Hiên đáp.
“Thiên đầu vạn tự" Đội Thương Lan Việt đáp.
“Thiên ân vạn tạ" Phượng Thiên Mị đáp.
Mấy lượt kế tiếp, đội Thương Lan Việt không đáp được.
“Thiên sầu vạn hận" Đội Thương Lan Hiên đáp.
“Thiên đao vạn quả" Phượng Thiên Mị đáp.
Lại mấy lượt kế tiếp, dường như đội của Thương Lan Hiên cũng nghèo từ, thậm chí suy nghĩ mãi, đột nhiên nói: " Thiên sơn vạn hác “
Vì vậy Phượng Thiên Mị dửng dưng nói: “Thiên thu vạn đại “
Rốt cuộc đội của Thương Lan Hiên cũng im lặng, rất rõ ràng, Phượng Thiên Mị thắng.
Trên đài tiếng của người chủ trì vang lên:" Vòng thứ hai, bạch y cô nương thắng, nếu lại thắng nữa, vòng thi đấu thứ tư miễn so tài."
Nếu lại thắng nữa, có thể không cần tiến hành lần so tài thứ tư, vậy thì rất tốt! Vì tạm thời nàng không muốn để bại lộ kỹ năng đánh đàn của mình, nàng vốn cũng chỉ tính thắng ba trận mà thôi. Ngũ đại công tử ở nơi này, khó tránh khỏi sẽ bởi vì tiếng đàn của nàng mà nhận ra nàng có quan hệ với Phượng Vũ Cửu Thiên.
Lần này, lại một lần nữa toàn trường kinh diễm, thắng liên tiếp hai trận, hơn nữa còn là lấy một địch nhiều, ánh mắt mọi người nhìn Phượng Thiên Mị đã không còn là coi thường mà là khâm phục và sùng bái, rối rít hối hận không thôi vì mình đã đặt cược Thương Lan Hiên thắng cuộc.
“Đề thứ 3 là làm thơ, sắp đến tết Thất Tịch rồi, ba đội hãy làm một bài thơ đi." Người chủ trì nói.
Vẫn là đội của Thương Lan Hiên thi trước, lần này Tô Nhị Tịch đấu trước, ánh mắt Tô Nhị Tịch phức tạp nhìn Phượng Thiên Mị, chậm rãi mở miệng.
* Thiên ngôn vạn ngữ: ngàn vạn lời muốn nói
* Thiên sơn vạn thủy: nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông
* Thiên tư vạn tưởng: ngàn vạn mong nhớ
* Thiên ti vạn lũ: ý chỉ quan hệ mật thiết, rối ren
* Thiên quân vạn mã: quân đông ngựa mạnh
* Thiên đầu vạn tự: Ngàn lời vạn chữ
* Thiên ân vạn tạ: cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần
* Thiên sầu vạn hận: muôn nghìn sầu hận
* Thiên đao vạn quả: chém ngàn vạn nhát đao
* Thiên sơn vạn hác: nghìn núi vạn khe
* Thiên thu vạn đại: muôn đời thiên thu. Ám chỉ thời gian lâu dài, đời đời kiếp kiếp
Đội thứ hai tranh tài là đội Thương Lan Việt, mặc dù hai người Lạc Khuynh Dung và Thương Lan Việt tài hoa đều xuất chúng, thế nhưng dẫu sao ít không địch lại nhiều, cộng thêm thời gian có hạn, cho nên, mới đáp đúng bảy đề.
Bây giờ, đến Phượng Thiên Mị rồi.
“Nếu như bây giờ ngươi nhận thua, Bổn công chúa có lẽ sẽ xử lý nhẹ, nếu như ngươi cố ý thi đấu, thì đừng trách Bổn công chúa hạ thủ không lưu tình." Thương Lan Mộng khẽ nói, mặc dù nói lời như vậy, nhưng trong mắt nhưng không phải là không có chút ác độc.
Phượng Thiên Mị lạnh lùng giễu cợt, xử lý nhẹ, là khiến nàng chết vui sướng hay là khiến nàng sống không bằng chết đây? Nàng không tin ả ta sẽ xử lý nhẹ, ả ta chính là hận không chém được nàng ra thành muôn mảnh! Có điều phải đợi ả ta có cái bản bản lĩnh lấy mạng nàng đã.
“Công chúa, hôm nay người chưa súc miệng hay là ăn phải ăn cứt chó, sao miệng người lại thối như vậy." Phượng Thiên Mị không chút lưu tình giễu cợt nói, còn tỏ vẻ chán ghét quay đầu đi.
“Phì" mọi người không nhịn được bật cười, nhưng rồi lại không dám cười nữa.
“Ngươi, thật là to gan, dám làm nhục Bổn công chúa, xem ra hôm nay Bổn công chúa không giáo huấn ngươi là không được." Thương Lan Mộng thẹn quá hóa giận nói, đi về phía Phượng Thiên Mị dơ tay lên.
Còn chưa kịp đến gần Phượng Thiên Mị, liền bị Thương Lan Hiên quát:" Mộng Nhi, dừng tay."
“Hoàng huynh, nhưng ả ta…" Thương Lan Mộng bởi vì bị Thương Lan Hiên quát mà dừng lại động tác trên tay, nhưng tay vẫn không để tay xuống, bất mãn nhìn về phía Thương Lan Hiên.
“Lời của huynh, muội cũng không nghe sao?" Thương Lan Hiên hơi giận nói, hắn vô cùng nhức đầu vì vị muội muội này, thua thiệt là muội ấy hay là Tứ đại tài nữ đây! Không có não như vậy, đều là do phụ hoàng mẫu phi chiều hư mà, cũng không nhìn xem một chút ở đây là những loại người gì.
“Nhưng mà…" Thương Lan Mộng không cam lòng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Thương Lan Hiên nàng đành thu tay về, chỉ có thể oán độc nhìn Phượng Thiên Mị, ánh mắt lóe lên sát ý (ý định giết người).
“Xích xích… chủ nhân, nữ nhân này nổi lên sát ý đối với người." Huyết Xà nói.
“Hừ! Như vậy ả cũng đừng mong thoát khỏi tay của ta." Phượng Thiên Mị thầm nghĩ, trong lòng cũng xuất hiện chút ý lạnh.
“Thu hồi sát khí của ngươi lại, nếu không, ta không dám hứa chắc ngươi có thể sống được qua đêm nay." Trong lòng Phượng Thiên Mị nhịn xuống tức giận, lạnh lùng cảnh cáo nói.
“Ngươi…" Sau khi Thương Lan Mộng nghe xong, muốn nói gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt Phượng Thiên Mị mang theo âm u lạnh lẽo, cả người không nhịn được ngẩn ra, sau lưng cảm thấy một trận rét lạnh, có chút sợ hãi ánh mắt của nàng, trong lúc nhất thời, sát ý nổi lên trong mắt đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
Mà mọi người thấy Phượng Thiên Mị lạnh lùng như vậy, cũng không khỏi sững sờ, nhưng cũng không nói gì.
Sau đó, đến Phượng Thiên Mị giải đề.
“Ba miệng (三口) chồng lên nhau, chớ đoán hình tam giác."
“Chữ: mắt (目)" Phượng Thiên Mị đáp lại.
“…."
Xôn xao…
Mười hai đề qua đi, lập tức truyền tới một trận tiếng ồn ào, cặp mắt của mọi người khiếp sợ, ở bên trong hiện không thể tin, đúng hơn là kinh diễm.
“Cái gì? Mười hai câu đố chữ, hoàn toàn có thể đáp đúng."
“Phải đấy! Năm tài tử tài nữ của đội Hiên Vương, lại không sánh bằng một tiểu nữ tử."
“Xem ra, Tô trắc phi muốn nhường lại danh hiệu đệ nhất tài nữ cho người có tài rồi."
“Không nghĩ tới nữ tử này lại lợi hại như vậy."
“….. “
Mọi người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt tái xanh của Thương Lan Hiên đan xen trong đám người.
Đặc biệt là Tô Nhị Tịch, Phượng Thiên Mị có thể đoán ra mười hai câu đố chữ quả là đã quá đả kích nàng rồi, bây giờ những người này còn nói nàng muốn nhường lại danh hiệu đệ nhất tài nữ cho người có tài, điều này bảo sao nàng không tức, không cam lòng được chứ?
Khóe miệng Giang Ngự Phong và Mộc Cẩm Thần khẽ nhếch lên, có chút thưởng thức quan sát Phượng Thiên Mị, nữ tử này cuồng vọng, nhưng dường như nàng có tư cách cuồng vọng. Không ai thấy, đáy mắt Thương Lan Mạch chợt lóe lên ý cười nhưng vẫn là bộ dạng ngây thơ u mê nhìn tất cả mọi chuyện.
Thương Lan Việt và Lạc Khuynh Dung vốn đối với lần thi đấu này cũng không bất kỳ hy vọng nào, bây giờ thấy đám người Thương Lan Việt lại bại bởi một nữ tử, trong lòng cảm thấy hả lòng hả dạ.
“Ặc… Trận thi đấu đầu tiên, bạch y cô nương thắng." Bởi vì không biết tên của nàng, mà thấy nàng mặc y phục màu trắng, cũng chỉ có thể gọi nàng là bạch y cô nương mà thôi.
Nhưng mà, trải qua cảnh cáo vừa rồi của Phượng Thiên Mị, lúc này ánh mắt Thương Lan Mộng nhìn Phượng Thiên Mị chỉ có ghen tị, không cam lòng, lại không dám lộ ra sát ý. Tô Nhị Tịch và Phượng Thiên Linh không cam lòng cắn cắn môi, nhưng không nói gì.
“Đề tài thứ hai là tiếp câu, mỗi một câu chữ thứ nhất và chữ thứ ba không thay đổi, đội nào đáp được nhiều sẽ thắng cuộc, bây giờ bắt đầu, thiên ngôn vạn ngữ." Người chủ trì nói.
“Thiên sơn vạn thủy" Đội Thương Lan Hiên đáp.
“Thiên tư vạn tưởng" Đội Thương Lan Việt đáp.
“Thiên ti vạn lũ" Phượng Thiên Mị đáp.
“Thiên quân vạn mã" Đội Thương Lan Hiên đáp.
“Thiên đầu vạn tự" Đội Thương Lan Việt đáp.
“Thiên ân vạn tạ" Phượng Thiên Mị đáp.
Mấy lượt kế tiếp, đội Thương Lan Việt không đáp được.
“Thiên sầu vạn hận" Đội Thương Lan Hiên đáp.
“Thiên đao vạn quả" Phượng Thiên Mị đáp.
Lại mấy lượt kế tiếp, dường như đội của Thương Lan Hiên cũng nghèo từ, thậm chí suy nghĩ mãi, đột nhiên nói: " Thiên sơn vạn hác “
Vì vậy Phượng Thiên Mị dửng dưng nói: “Thiên thu vạn đại “
Rốt cuộc đội của Thương Lan Hiên cũng im lặng, rất rõ ràng, Phượng Thiên Mị thắng.
Trên đài tiếng của người chủ trì vang lên:" Vòng thứ hai, bạch y cô nương thắng, nếu lại thắng nữa, vòng thi đấu thứ tư miễn so tài."
Nếu lại thắng nữa, có thể không cần tiến hành lần so tài thứ tư, vậy thì rất tốt! Vì tạm thời nàng không muốn để bại lộ kỹ năng đánh đàn của mình, nàng vốn cũng chỉ tính thắng ba trận mà thôi. Ngũ đại công tử ở nơi này, khó tránh khỏi sẽ bởi vì tiếng đàn của nàng mà nhận ra nàng có quan hệ với Phượng Vũ Cửu Thiên.
Lần này, lại một lần nữa toàn trường kinh diễm, thắng liên tiếp hai trận, hơn nữa còn là lấy một địch nhiều, ánh mắt mọi người nhìn Phượng Thiên Mị đã không còn là coi thường mà là khâm phục và sùng bái, rối rít hối hận không thôi vì mình đã đặt cược Thương Lan Hiên thắng cuộc.
“Đề thứ 3 là làm thơ, sắp đến tết Thất Tịch rồi, ba đội hãy làm một bài thơ đi." Người chủ trì nói.
Vẫn là đội của Thương Lan Hiên thi trước, lần này Tô Nhị Tịch đấu trước, ánh mắt Tô Nhị Tịch phức tạp nhìn Phượng Thiên Mị, chậm rãi mở miệng.
* Thiên ngôn vạn ngữ: ngàn vạn lời muốn nói
* Thiên sơn vạn thủy: nói người đi rất xa, qua nhiều núi nhiều sông
* Thiên tư vạn tưởng: ngàn vạn mong nhớ
* Thiên ti vạn lũ: ý chỉ quan hệ mật thiết, rối ren
* Thiên quân vạn mã: quân đông ngựa mạnh
* Thiên đầu vạn tự: Ngàn lời vạn chữ
* Thiên ân vạn tạ: cảm ơn ân huệ ngàn vạn lần
* Thiên sầu vạn hận: muôn nghìn sầu hận
* Thiên đao vạn quả: chém ngàn vạn nhát đao
* Thiên sơn vạn hác: nghìn núi vạn khe
* Thiên thu vạn đại: muôn đời thiên thu. Ám chỉ thời gian lâu dài, đời đời kiếp kiếp
Tác giả :
A Mai Nhi