Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 72: Diễm danh lan xa
Trầm Hạo Duyên tràn đầy kinh ngạc mở to mắt, miệng nghẹn cười, lại không dám cười ra.| nữ nhân này không muốn sống nữa sao? Cư nhiên dám trước mặt Thương Lan Hiên châm chọc hắn, này không khỏi cũng quá lớn mật.
Xa xa Mộc Cẩm Thần nội lực thâm hậu, hơn nữa Phượng Thiên Mị nói chuyện thanh âm lại đề cao không ít, cho nên, Mộc Cẩm Thần cũng rõ ràng nghe được lời Phượng Thiên Mị nói. Tay cầm ly trà không khỏi run lên, trong mắt lộ ra kinh ngạc cùng tán thưởng.
Khóe miệng cũng không khỏi gợi lên nụ cười nghiền ngẫm,lá gan nữ nhân này không nhỏ!
Mà bên này, đám người Bạch Nhan và Tư Vân nhìn mặt Thương Lan Hiên bị lời nói của Phượng Thiên Mị biến thành màu gan heo, cũng không khỏi mím môi cười trộm, dào dạt đắc ý, nếu không phải vì sợ bị phát hiện, các nàng thật đúng là muốn cười thật to lên!
“Lớn mật, một nữ tử thanh lâu như ngươi, dám đối Vương gia nói năng lỗ mãng, không muốn sống chăng." Thương Lan Hiên không nói gì, nhưng gã sai vạt bên người hắn nổi giận quát lớn, tư thế cùng giọng điệu không khác gì cáo mượn oai hùm.
“Chẳng lẽ ta nói không phải sao?" Phượng Thiên Mị không thèm để ý tới gã sai vạt kia gọi mình là nữ tử thanh lâu, mà dung giọng điệu vô tội hỏi ngược lại, tuy là vô tội nhưng che dấu không được nồng đậm trêu tức cùng trào phúng.
“Ngươi …." Gã sai vặt nhất thời chán nản, trừng mắt trợn mắt, không cãi lại được.
“Cô nương, sự tình đều đã qua, tất cả mọi chuyện đều như thánh chỉ đã ban, Phượng Thiên Mị cũng bổn vương bát tụ không hợp, hơn nữa tương khắc, là điềm xấu. Cho nên phủ ta mới bị cháy hai lần, còn nam tử kia là trúng độc mà chết." Thương Lan Hiên nhịn xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
Thương Lan Hiên bỗng cảm giác được, những nữ tử này không phải thanh lâu nữ tử bình thường, ngay chỗ này còn có mấy nữ tử khác võ công không kém. Còn có, hồng ý nữ tử kia tản mát ra một cỗ quý khí, lại dám bất kính với hắn như vậy nàng ta nhất định có bối cảnh hoặc thân phận.
Bất quá, trong Vân thành này không có nữ tử nào mà không để hắn trong mắt, vậy nữ tử chắc không phải người kinh thành! Nữ tử này khiến hắn không khỏi quan tâm.
“Nga! Phải không?" Phượng Thiên Mị nói như nghi hoặc, giọng điệu tràn đầy không tin.
Trầm Hạo Duyên tự nhiên cũng cảm giác được mấy nàng không tầm thường, Phượng Thiên Mị nói chuyện không hề kiêng kị làm hắn rất hiếu kì, thật muốn nhìn một chút, đây là một nữ tử thế nào mà không thèm để Thương Lan Hiên trong mắt.
Ngừng nghĩ, Trầm Hạo Duyên giọng điệu lễ nghĩa nói “Cô nương, tại hạ Đại học sĩ hàn lâm viện Trầm Hạo Duyên, chúng ta là nghe được tiếng ca cùng tiếng đàn yên dịu của cô nương, mong muốn có thể kết bằng hữu cùng cô nương, bàn chuyện âm luật, không biết cô nương có thể nể mặt."
Đối với Trầm Hạo Duyên, Phượng Thiên Mị thật ra cũng biết, tuổi còn trẻ đã thuận lọi trở thành Đại học sĩ, hôm nay là Đệ nhất công tử Vân thành, diễm danh lan xa hoa hoa công tử. Cái chính yếu là bằng hữu Thương Lan Hiên, thường xuyên ở cùng Thương Lan Hiên, Phượng Thiên Mị tự nhiên nhận được.
Tuy rằng Trầm Hạo Duyên là Thương Lan Hiên bằng hữu, nhưng chưa từng khi dễ Phượng Thiên Mị trước kia, cho nên nàng không đối dãi với hắn như cừu nhân. Nhưng hắn là bằng hữu của Thương Lan Hiên, nàng chán ghét sự tồn tại của hắn.
Xa xa Mộc Cẩm Thần nội lực thâm hậu, hơn nữa Phượng Thiên Mị nói chuyện thanh âm lại đề cao không ít, cho nên, Mộc Cẩm Thần cũng rõ ràng nghe được lời Phượng Thiên Mị nói. Tay cầm ly trà không khỏi run lên, trong mắt lộ ra kinh ngạc cùng tán thưởng.
Khóe miệng cũng không khỏi gợi lên nụ cười nghiền ngẫm,lá gan nữ nhân này không nhỏ!
Mà bên này, đám người Bạch Nhan và Tư Vân nhìn mặt Thương Lan Hiên bị lời nói của Phượng Thiên Mị biến thành màu gan heo, cũng không khỏi mím môi cười trộm, dào dạt đắc ý, nếu không phải vì sợ bị phát hiện, các nàng thật đúng là muốn cười thật to lên!
“Lớn mật, một nữ tử thanh lâu như ngươi, dám đối Vương gia nói năng lỗ mãng, không muốn sống chăng." Thương Lan Hiên không nói gì, nhưng gã sai vạt bên người hắn nổi giận quát lớn, tư thế cùng giọng điệu không khác gì cáo mượn oai hùm.
“Chẳng lẽ ta nói không phải sao?" Phượng Thiên Mị không thèm để ý tới gã sai vạt kia gọi mình là nữ tử thanh lâu, mà dung giọng điệu vô tội hỏi ngược lại, tuy là vô tội nhưng che dấu không được nồng đậm trêu tức cùng trào phúng.
“Ngươi …." Gã sai vặt nhất thời chán nản, trừng mắt trợn mắt, không cãi lại được.
“Cô nương, sự tình đều đã qua, tất cả mọi chuyện đều như thánh chỉ đã ban, Phượng Thiên Mị cũng bổn vương bát tụ không hợp, hơn nữa tương khắc, là điềm xấu. Cho nên phủ ta mới bị cháy hai lần, còn nam tử kia là trúng độc mà chết." Thương Lan Hiên nhịn xuống lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói.
Thương Lan Hiên bỗng cảm giác được, những nữ tử này không phải thanh lâu nữ tử bình thường, ngay chỗ này còn có mấy nữ tử khác võ công không kém. Còn có, hồng ý nữ tử kia tản mát ra một cỗ quý khí, lại dám bất kính với hắn như vậy nàng ta nhất định có bối cảnh hoặc thân phận.
Bất quá, trong Vân thành này không có nữ tử nào mà không để hắn trong mắt, vậy nữ tử chắc không phải người kinh thành! Nữ tử này khiến hắn không khỏi quan tâm.
“Nga! Phải không?" Phượng Thiên Mị nói như nghi hoặc, giọng điệu tràn đầy không tin.
Trầm Hạo Duyên tự nhiên cũng cảm giác được mấy nàng không tầm thường, Phượng Thiên Mị nói chuyện không hề kiêng kị làm hắn rất hiếu kì, thật muốn nhìn một chút, đây là một nữ tử thế nào mà không thèm để Thương Lan Hiên trong mắt.
Ngừng nghĩ, Trầm Hạo Duyên giọng điệu lễ nghĩa nói “Cô nương, tại hạ Đại học sĩ hàn lâm viện Trầm Hạo Duyên, chúng ta là nghe được tiếng ca cùng tiếng đàn yên dịu của cô nương, mong muốn có thể kết bằng hữu cùng cô nương, bàn chuyện âm luật, không biết cô nương có thể nể mặt."
Đối với Trầm Hạo Duyên, Phượng Thiên Mị thật ra cũng biết, tuổi còn trẻ đã thuận lọi trở thành Đại học sĩ, hôm nay là Đệ nhất công tử Vân thành, diễm danh lan xa hoa hoa công tử. Cái chính yếu là bằng hữu Thương Lan Hiên, thường xuyên ở cùng Thương Lan Hiên, Phượng Thiên Mị tự nhiên nhận được.
Tuy rằng Trầm Hạo Duyên là Thương Lan Hiên bằng hữu, nhưng chưa từng khi dễ Phượng Thiên Mị trước kia, cho nên nàng không đối dãi với hắn như cừu nhân. Nhưng hắn là bằng hữu của Thương Lan Hiên, nàng chán ghét sự tồn tại của hắn.
Tác giả :
A Mai Nhi