Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 52: Nhìn đủ chưa?
Miệng đầy mùi máu tươi càng khiến mặt mày hắn nhăn lại, cũng thập phần nghi hoặc, trong miệng của hắn sao lại có máu, hắn dám khẳng định, đây không phải máu của hắn! Nơi này chỉ có nữ nhân trước mắt mà hiện tại hắn đang nằm trong lòng nàng chẳng lẽ là máu của nàng.
Lúc này nghi hoặc không thể giải, bất quá cũng không đại biểu sau không biết…
“Này, Nhìn đủ chưa?" Thương Lan Mạch khàn khàn vô lực, mang theo vài phần tính trẻ con không hờn giận nói.
Hắn chán ghét nữ nhân nhưng hiện tại hắn nằm trong lòng nữ nhân này, thế
nhưng không có chán ghét, còn ngoài ý muốn cảm thấy ấm áp.
Bất quá, hắn cũng không tính cứ để nàng ôm như vậy, tuy rằng không chán ghét nhưng cũng không thích.
“A!" Đang thất thần Phượng Thiên Mị thình lình nghe được tiếng người nói, liền hoảng sợ, biết là từ trong lòng truyền tới, cho nên theo bản năng đẩy Thương Lan Mạch ở trong lòng ra, vội vàng nhảy ra từ trong nước, hai má hiện lên rạng mây hồng khả nghi.
Phượng Thiên Mị âm thầm ảo não, chính mình cư nhiên bị ngốc tử này mê hoặc, ngay cả hắn tỉnh cũng không biết.
Được rồi! Nàng thừa nhận bộ dạng nam nhân này rất đệp, dáng người cũng cấp nhất, có thể làm cho nữ nhân khuynh đảo, bất quá nàng cũng chỉ thuần túy thưởng thức mà thôi, hơn nữa, hắn chỉ là ngốc tử không hiểu chuyện.
Thương Lan Mạch vốn thân thể không có khí lực bị mất đi chống đỡ, toàn bộ thân thể nhất thời hướng trong nước chìm xuống. Thương Lan Mạch hoàn toàn có thể ổn định người lại, nhưng Phượng Thiên Mị đang có mặt ở đây, vì không cho nàng phát hiện bản thân không bị ngốc, liền cố ý chìm xuống, còn bị uống mấy hụm nước, mới ngoi lên.
Nhìn Phượng Thiên Mị ngạo nghễ đứng trên bờ, Thương Lan Mạch ánh mắt chợt lóe, y phục của nàng bị nước làm ướt dính vào thân thể, lộ ra đường cong thân hình phá lệ mê người. Tuyệt sắc dung nhan lộ ra vài phần sắc bén, vài phần lạnh nhạt, vài phần tùy tính, vài phần ngạo khí, còn có vài phần cuồng dã, không chút nào làm ra vẻ, nhiều tính cách như thể không có khả năng có trên một người, cư nhiên có thể ở trên người nàng phát ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Phượng Thiên Mị nhìn như vô hại, nhưng cũng lộ ra hơi thở nguy hiểm, không thể bỏ qua.
“Khụ khụ ….ô.. ô…tỷ tỷ khi dễ Mạch Mạch." Thương Lan Mạch sau khi cố gắng
lấy hơi, lập tức ủy khuất ô ô khóc, ánh mắt thầm oán tràn ngập điềm đạm đáng yêu.
Ách ………..
Phượng Thiên Mị một trận kinh ngạc, tựa hồ không biết nên phản ứng như thế nào nàng có khi dễ hắn sao, nàng có sao? Nàng vừa rồi còn cứu hắn, ôi chao! được rồi! Nàng thừa nhận vừa rồi vô tình đẩy hắn có sử dụng chút lực, làm cho hắn bị uống mấy ngụm nước, nhưng là nàng không cố ý, ai kêu hắn thình lình doạ nàng nhảy dựng!
[ Mạch Mạch bất bình nói: Uy! Ngươi nói cho ràng nha, ngươi rõ ràng sợ soạn trên thể ta a]
“Ngốc tử, ta, ta khi nào thì khi dễ ngươi! Ta rõ ràng là cứu ngươi, xem, ngươi uống máu của ta mới có thể ngăn chặn độc phát đó." Phượng Thiên Mị nói xong, vươn cổ tay có vết sẹo ra cho hắn nhìn, nàng cũng không biết vì cái gì, thế nhưng cùng ngốc tử này thanh minh.
[ Mai nhi: Ta nói Mị Nhi, sao ngươi dễ dàng bị doạ vậy, ngươi có thiệt là đặc công không? Ngươi ngày đó gan lớn không sợ trời không sợ đất cơ mà.
Phượng Thiên Mị: Ai biểu ngươi viết ngốc tử kia lớn lên mĩ như vậy! Người ta không sợ trời không sợ đất, đó là khi giết người! Nhìn đến mĩ nam, có thể không thất thần sao?
Mai nhi: Đi, vậy ngươi cùng cái ngốc tử kia thanh minh làm chi a!
Phượng Thiên Mị giận: Nha đây là ngươi viết kịch tình! Nếu không ta cho Huyết Xà đem hắn cắn chết quên đi.
Mai nhi: Ngươi đem hắn cắn chết, ta khiến cho ngươi hối hận, thành cái quả phụ.
Phượng Thiên Mị nghiến răng nghiến lợi: Ngươi, ngươi đi.]
Lúc này nghi hoặc không thể giải, bất quá cũng không đại biểu sau không biết…
“Này, Nhìn đủ chưa?" Thương Lan Mạch khàn khàn vô lực, mang theo vài phần tính trẻ con không hờn giận nói.
Hắn chán ghét nữ nhân nhưng hiện tại hắn nằm trong lòng nữ nhân này, thế
nhưng không có chán ghét, còn ngoài ý muốn cảm thấy ấm áp.
Bất quá, hắn cũng không tính cứ để nàng ôm như vậy, tuy rằng không chán ghét nhưng cũng không thích.
“A!" Đang thất thần Phượng Thiên Mị thình lình nghe được tiếng người nói, liền hoảng sợ, biết là từ trong lòng truyền tới, cho nên theo bản năng đẩy Thương Lan Mạch ở trong lòng ra, vội vàng nhảy ra từ trong nước, hai má hiện lên rạng mây hồng khả nghi.
Phượng Thiên Mị âm thầm ảo não, chính mình cư nhiên bị ngốc tử này mê hoặc, ngay cả hắn tỉnh cũng không biết.
Được rồi! Nàng thừa nhận bộ dạng nam nhân này rất đệp, dáng người cũng cấp nhất, có thể làm cho nữ nhân khuynh đảo, bất quá nàng cũng chỉ thuần túy thưởng thức mà thôi, hơn nữa, hắn chỉ là ngốc tử không hiểu chuyện.
Thương Lan Mạch vốn thân thể không có khí lực bị mất đi chống đỡ, toàn bộ thân thể nhất thời hướng trong nước chìm xuống. Thương Lan Mạch hoàn toàn có thể ổn định người lại, nhưng Phượng Thiên Mị đang có mặt ở đây, vì không cho nàng phát hiện bản thân không bị ngốc, liền cố ý chìm xuống, còn bị uống mấy hụm nước, mới ngoi lên.
Nhìn Phượng Thiên Mị ngạo nghễ đứng trên bờ, Thương Lan Mạch ánh mắt chợt lóe, y phục của nàng bị nước làm ướt dính vào thân thể, lộ ra đường cong thân hình phá lệ mê người. Tuyệt sắc dung nhan lộ ra vài phần sắc bén, vài phần lạnh nhạt, vài phần tùy tính, vài phần ngạo khí, còn có vài phần cuồng dã, không chút nào làm ra vẻ, nhiều tính cách như thể không có khả năng có trên một người, cư nhiên có thể ở trên người nàng phát ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Phượng Thiên Mị nhìn như vô hại, nhưng cũng lộ ra hơi thở nguy hiểm, không thể bỏ qua.
“Khụ khụ ….ô.. ô…tỷ tỷ khi dễ Mạch Mạch." Thương Lan Mạch sau khi cố gắng
lấy hơi, lập tức ủy khuất ô ô khóc, ánh mắt thầm oán tràn ngập điềm đạm đáng yêu.
Ách ………..
Phượng Thiên Mị một trận kinh ngạc, tựa hồ không biết nên phản ứng như thế nào nàng có khi dễ hắn sao, nàng có sao? Nàng vừa rồi còn cứu hắn, ôi chao! được rồi! Nàng thừa nhận vừa rồi vô tình đẩy hắn có sử dụng chút lực, làm cho hắn bị uống mấy ngụm nước, nhưng là nàng không cố ý, ai kêu hắn thình lình doạ nàng nhảy dựng!
[ Mạch Mạch bất bình nói: Uy! Ngươi nói cho ràng nha, ngươi rõ ràng sợ soạn trên thể ta a]
“Ngốc tử, ta, ta khi nào thì khi dễ ngươi! Ta rõ ràng là cứu ngươi, xem, ngươi uống máu của ta mới có thể ngăn chặn độc phát đó." Phượng Thiên Mị nói xong, vươn cổ tay có vết sẹo ra cho hắn nhìn, nàng cũng không biết vì cái gì, thế nhưng cùng ngốc tử này thanh minh.
[ Mai nhi: Ta nói Mị Nhi, sao ngươi dễ dàng bị doạ vậy, ngươi có thiệt là đặc công không? Ngươi ngày đó gan lớn không sợ trời không sợ đất cơ mà.
Phượng Thiên Mị: Ai biểu ngươi viết ngốc tử kia lớn lên mĩ như vậy! Người ta không sợ trời không sợ đất, đó là khi giết người! Nhìn đến mĩ nam, có thể không thất thần sao?
Mai nhi: Đi, vậy ngươi cùng cái ngốc tử kia thanh minh làm chi a!
Phượng Thiên Mị giận: Nha đây là ngươi viết kịch tình! Nếu không ta cho Huyết Xà đem hắn cắn chết quên đi.
Mai nhi: Ngươi đem hắn cắn chết, ta khiến cho ngươi hối hận, thành cái quả phụ.
Phượng Thiên Mị nghiến răng nghiến lợi: Ngươi, ngươi đi.]
Tác giả :
A Mai Nhi