Ngự Thú Sư Mạnh Nhất
Chương 182 Bích Anh
Hỏa linh trong thân thể không được khống chế liền tràn ra ngoài, Yến Sương không nhịn được lửa cháy đau đớn, liền nhay lên giương cao cánh. Hỏa quang trên bầu trời như thoáng qua rồi biến mất tựa như sao băng rơi xuống nhân gian, khiến cho chỗ đất trống đơn điệu được tăng thêm huyễn sắc đẹp lạ thường.
Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn cũng bị lan đến, bụi đất tung bay nháy mắt liền hỏa tốc rút khỏi, cách Đại Gà Con đang bốc cháy thật xa.
Hàn Hương Mạch vẻ mặt lo lắng, "tam sư tỷ nàng xem ra rất thống khổ."
Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn về phía đại sư tỷ, Tử Hàn đối với động tĩnh Yến Sương tạo ra cũng không có gì quan tâm, ngược lại còn híp mắt hăng hái nhìn chằm chằm chỗ nào đó, mượn thị lực tốt của mình, nàng rất nhanh thấy rõ được chỗ đặc biệt kia.
Một gốc cây lục thực mọc khiến người hài lòng, tựa như nắm toát lên cái đầu nhỏ khả ái, lúc này đang siêng năng kiên trì đánh vào khối đá đủ để Nghệ Nhàn làm giường nằm....
Hiện thực tưa như lấy trứng chọi đá.
Nghệ Nhàn lần đầu tiên nhìn thấy, cái loại thân thể yếu đuối lại có chí dũng sĩ như vậy, thay nó tiếc hận đồng thời lại sinh lòng kính nể, "đại sư tỷ, cái này khai linh trí sao?"
Tử Hàn, "Đồng ngô sinh, Phượng Hoàng đến."
Nơi địa hương hoang vu mấy trăm năm, sau khi Yến Sương đến, rốt cuộc cũng đem đến sinh cơ bừng bừng. Cây ngô sớm đã khô kiệt đang gắng sức đẩy tảng đá đè trên đầu mình ra, thở hổn hển rồi lại dùng sức nâng lên, dưới sự chứng kiến của đám người Nghệ Nhàn, nó như được ăn đồ dinh dưỡng thêm đột nhiên phát triển mạnh cao hơn 1 thước.
"Ngân Bảo đại nhân đâu?!!!"
"Chi!"
Dưới mặt đất hoang vu, một cái hình cung nho nhỏ hơi gồ lên, một đường lao về hướng Nghệ Nhàn, rất nhanh Ngân Bảo đại nhân một thân bùn đất đen nhảy lên mặt đất, duy chỉ có đôi mắt rực rỡ, nhìn như bảo bối. "Nghệ Nhàn, ta muốn ở dưới tu luyện một khoảng thời gian."
Ngân Bảo đại nhân ở bên dưới cảm ứng được thổ linh nồng nặc, thoải mái đến lông của nàng đều dựng lên. Nếu không có Nghệ Nhàn triệu hoán, sợ là nửa khắc nàng cũng không muốn rời khỏi vị trí đó.
Nghệ Nhàn rất nhanh hiểu ra then chốt trong đó, "trốn cho kỹ, cẩn thận bị hỏa linh của Yến Sương dính đến."
Ngân Bảo đại nhân đứng thẳng, hai móng hướng nàng thở dài, sau đó liền sau đó nhanh chóng vọt xuống đất đi. Nghệ Nhàn cảm khái rất nhiều, Ngân Bảo đại nhân gặp được kỳ ngộ của nàng, bộ dạng này của Yến Sương dường như cũng đã hiểu ra,
Nàng nắm Tiểu Lam, kéo Lam Đồng đi tìm một chỗ an toàn, Hàn Hương Mạch cũng im lặng đi theo, "Nghệ cô nương, tam sư tỷ sắp bị hỏa thiêu chết rồi, ngươi không thể cứu nàng sao?"
Chưa đến gần cũng đã sợ bị lửa thiêu rồi a.
Đời trước tình nghe Phượng Hoàng niết bàn trọng sinh cũng mang theo nhiều nguy hiểm, không thuận lợi sẽ mất mạng. Tựa như nàng lần đầu thức tỉnh lôi linh căn, tu luyện đến cực hạn liền gặp phải cửu lôi thiên kiếp, bất cứ chuyện gì có lợi đều sẽ có hại, cũng không thể không lo lắng mà phiêu lưu không được ích gì.... đương nhiên, Nghệ Nhàn cũng sẽ không nói cho Hàn Hương Mạch biết điều này.
Họa hề phúc sở ý, phúc hề họa sở phục*, còn phải xem tạo hóa của Yến Sương.
Nghệ Nhàn hời hợt, thoải mái, "không cần lo lắng, đây là chuyện Yến Sương phải trải qua. Huống chi có đại sư tỷ ở đây, không có việc gì."
Lo lắng trước đó của Hàn Hương Mạch bị một câu nói của Nghệ Nhàn làm tan, "đại sư tỷ thực sự lợi hại như vậy sao?"
Nghệ Nhàn không hề cảm giác gánh nặng, "lợi hại."
Mỗi lần tỷ đấu đều dễ như trở bàn tay đem nàng ấn xuống đất đánh, ngươi nói có lợi hại hay không hả?!!
Nghệ Nhàn nói xong cũng không để ý đến Hàn Hương Mạch, do đó không để ý đến thần tình muốn nói lại thôi của đối phương. Có Lam Đồng ở một bên bảo vệ, nàng yên tâm thoải mái ngồi xếp bằng, trước kiểm tra cầu thịt âm tình bất định kia, theo lệ dùng lôi linh dò xét vài lần, phát hiện nó vô cùng ngoan ngoãn, tam thời cũng không có tâm tư gϊếŧ chết nó.
Hàn Hương Mạch còn định nói gì đó, Lam Đồng nhìn nàng thở dài một tiếng, sau đó cuốn lên chơi mèo đuổi nhau với Tiểu Lam.
Lam Đồng cùng Tiểu Lam đối với hoàn cảnh xung quanh vô cùng mẫn cảm, nhất là chỗ xa lạ, phàm là có gió thôi cỏ lay đều có thể khiến các nàng bước vào tình trạng báo động, hai người chơi đùa một hồi cũng cảm giác xung quanh có chút lạ, cụ thể kỳ lạ ở đâu, nhất thời cũng không nói lên được, một tả một hữu trông chừng Nghệ Nhàn, cái tai mao nhung dựng thằng lên, tựa như đang nghe tiếng gió thổi.
Hàn Hương Mạch thấy bộ dạng các nàng như lâm đại địch, cũng bị kinh sợ, "sao, làm sao vậy?"
Lam Đồng cảm giác có vật gì đó sờ đuôi của nàng, lúc này liền nổi giận, hướng xung quanh gầm một tiếng, chọc cho Tử Hàn phải quay qua nhìn. Tiểu Lam cũng ở một bên ngao ngao trợ uy, rất nhanh phát hiện, cái đuôi mao nhung của mình cũng bị ai đó nắm.
Vì vậy Tử Hàn nhìn thấy Tiểu Lam không ngừng đuổi theo cái đuôi của mình xoay vòng, vừa vội vừa hung kêu ngao ngao, nếu không nhìn thấy một màn hai sư thú như lâm đại địch, nàng còn tưởng mẫu nữ các nàng đang dùng phương thức mới để liên hệ tình cảm với nhau, tựa như tự cắn đuôi, liếm lông cho nhau....
Lam Đồng liền biến hình người, hướng về phía khoảng không cầm nắm liên tục, dĩ nhiên không bắt được gì.
Tiểu Lam thật vất vả mới dùng xoay vòng được, cảm xúc cái đuôi bị sờ biến mất, cái tai mao nhung không nhịn được được run run, hết tai phải qua tai trái, cuối cùng là hai cái tai cùng run rẩy....
Tử Hàn tức giận liếc khoảng không bên cạnh Nghệ Nhàn, sau đó thu hồi ánh mắt, "ngô đồng hồi sinh, nên tìm Bích Anh thôi."
Nghệ Nhàn mở mắt liền thấy một lớn một nhỏ nhà mình vẻ mặt nghiêm túc, khổ đại cừu thâm tựa như bị người vô lễ, không phải vô lễ cái gì a, chỉ là sờ túm đuôi, với nghịch lỗ tai một chút thôi a. Loại hành vi này nếu đặt trên người thú nhân, tựa như đùa giỡn câu hoan, trơ trẽn!!!
Tâm tình Lam Đồng tốt mới lạ.
Còn Tiểu Lam, hoàn toàn cùng chung mối thù, đôi mắt xanh động lòng người lại chuyển động, tạc mao cảnh giác xung quanh.
Nghệ Nhàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Lam, vội vãng xoa lông trấn an, tiện thể mãnh hôn hai cái. Lam Đồng thấy nàng ôm cật lực, liền cho tiểu gia hỏa một cái ánh mắt, tiểu gia hỏa vội biến hình người từ trong lòng Nghệ Nhàn tuột xuống, "nương nương, tự mình đi."
Nghệ Nhàn sắp bị độ manh của tiểu gia hỏa này làm thay đổi, dọc đường đi thỉnh thoảng lại đùa với nàng.
Tử Hàn đi trước dẫn đường, địa phương cách đồng ngô 10 thước đều không có một cọng cỏ, chỉ có đống đá vụn, nhìn có vẻ hỗn độn, so với bãi đất trống vừa rồi còn hỗn độn hơn, "Cẩn thận nhìn một chút, có thể là bị đá đè lên."
Nghệ Nhàn, "ở chỗ này?"
Bích Anh là một đóa hoa nhỏ, một nửa màu xanh một nửa màu đỏ, hai màu phát sáng tầng tầng giao nhau, bề ngoài đẹp đẽ, là một loại linh thực có hai màu, sinh trưởng ở giao giới sinh tử, không phải thiên tài địa bảo, nhưng lại rất thưa thớt.
Tử Hàn gật đầu, "chờ chút nữa mọi người không cần hái, để Nghệ Nhàn đi hái."
Nghệ Nhàn rất nhanh liền hiểu ý của đại sư tỷ, ở vùng đất khô cằn cỗi này, nàng lại cảm thụ được chút ám linh yếu ớt, tuy ít, nhưng cũng đủ khiến Quang Diễn kích động lao đến tìm, dường như cả thanh xuân của hắn từ lúc sinh ra đều phải tiêu trừ hết mọi hắc ám.
Quang Diễn rất nhanh định vị được chỗ của năng lượng hắc ám, vừa chuẩn bị phóng quang linh cầu, liền bị đại sư tỷ phóng băng trùy đột ngột ngăn lại, "Nghệ Nhàn đến chỗ này tìm, những người khác lui về phía sau."
Nghệ Nhàn phóng ra một chút quang linh, một bước đi vào giao giới sinh tử không hình dạng. Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được ám linh yếu ớt bám trên chân, nàng nhẹ giẫm lên, sau đó dùng quang linh tinh lọc, "Lam Đồng ngươi nhìn Tiểu Lam, đừng để nàng đi theo đến."
Sở dĩ nói là sinh tử thì ra chính là ý này.
Nghệ Nhàn cố gắng thu liễm linh lực bản thân, để lại một chút quang linh bảo vệ hai chân mình, đem từng tảng đá lấy ra, tìm nửa ngày cũng không tìm được Bích Anh, đừng nói là Bích Anh, đến cả một cọng cỏ cũng không nhìn thấy, "đại sư tỷ, chỗ có ám linh chưa chắc là có thực vật sống."
Tử Hàn, "Bích Anh là ngoại lệ."
Nghệ Nhàn cảm giác có vài phần đạo lý. vì vậy ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một hồi sau đó lại tiếp tục vùi đầu kiếm, những người còn lại ở một bên vây xem, Lam Đồng thấy vậy, thắng thắn bay xuống thấp một chút giúp nàng tìm, đi vài vòng liền biến về nguyên hình, "Nghệ Nhàn, đá nhỏ."
Nghệ Nhàn, "???"
Đá bị Nghệ Nhàn ném qua một bên, thành từng chồng lớn nhỏ, tựa như chồng người. Trong đó một tảng lớn tựa bàn tay Lam Đồng, Nghệ Nhàn vì tiết kiệm thời gian nên không đụng tay đến, một cước đá nó qua bên cạnh, không ngờ lại bị Lam Đồng nhìn thấy mấy sợi màu xanh lục.
Nghệ Nhàn vội nhặt lên, liền thấy tảng đá nứt ra, một gốc cây linh thực mảnh khảnh từ bên trong văng ra....
"Đại sư tỷ, đây là Bích Anh?"
"Phải."
Không trách Nghệ Nhàn hoài nghi, xác thực là cây Bích Anh nhỏ đến đáng thương, chật vật rơi ra từ hòn đá lớn bằng bàn tay. Ngoại trừ màu xanh, căn bản không nhịn ra màu đỏ, nếu không phải trên ngọn có màu lòng trứng gà, thì còn nghĩ rằng cái cây có màu sắc lạ mà thôi.
So với Bích Anh Tử Hàn đại sư tỷ hình hung hoàn toàn khác nhau.
Tử Hàn lại vô cùng thỏa mãn, "một cây Bích Anh hấp thủ ám linh không đủ, chưa nở được. Ngươi dùng quang linh tinh lọc, nghiền nát rồi đút cho Miên Hoa Đường."
Hàn Hương Mạch nghe xong cũng nóng nảy, "tam sư tỷ phải làm sao đây?"
Trước đó Tử Hàn có nói, Bích Anh có thể khiến Yến Sương trở về hình người, Miên Hoa Đường khôi phục bình thường, đại khái là có thể để Yến Sương lần nữa khôi phục hình người.
Tử Hàn nhàn nhạt liếc nàng một cái, "Yến Sương không cần, mà ngươi -- càng không cần!"
Hàn Hương Mạch bị đại sư tỷ phóng ra uy áp mạnh mẽ, kiên trì mấy hơi công phu liền rút lui, nàng im lặng lui sang một bên, không muốn nhiều lời nữa.
Nghệ Nhàn cẩn thận nghĩ lại, hiện tại mỗi bước đi của đại sư tỷ đều tràn đầy thâm ý, Yến Sương là Phượng Hoàng, tu vi đến thì có thể tự nhiên biến hình người, đại sư tỷ của mình chính là chứng minh tốt nhất. Còn nói như trước kia, không lẽ đại sư tỷ từ sớm đã bắt đầu vì mỗi người các nàng mà tính hết rồi?
Yến Sương quay về Thiên Lan Sơn, tương đương với quay về nhà. Tiện thể còn có thể tìm Bích Anh giải quyết chuyện của Miên Hoa Đường....
Một hòn đá ném hai con chim.
Nghệ Nhàn nhanh chóng đem cây Bích Anh sống trong khe đá nghiền nát, chuyện kỳ quái chính là chất lỏng bên trong mang màu đỏ. Nàng bưng cho đại sư ty xem, Tử Hàn liền bóp cằm dưới của Miên Hoa Đường, cứ vậy đem mấy thứ này rót vào trong.
Nghệ Nhàn, "..."
Trong mơ Miên Hoa Đường còn chép miệng, tựa như uống được nước tiên ngon nhất trên đời.
Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn cũng bị lan đến, bụi đất tung bay nháy mắt liền hỏa tốc rút khỏi, cách Đại Gà Con đang bốc cháy thật xa.
Hàn Hương Mạch vẻ mặt lo lắng, "tam sư tỷ nàng xem ra rất thống khổ."
Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn về phía đại sư tỷ, Tử Hàn đối với động tĩnh Yến Sương tạo ra cũng không có gì quan tâm, ngược lại còn híp mắt hăng hái nhìn chằm chằm chỗ nào đó, mượn thị lực tốt của mình, nàng rất nhanh thấy rõ được chỗ đặc biệt kia.
Một gốc cây lục thực mọc khiến người hài lòng, tựa như nắm toát lên cái đầu nhỏ khả ái, lúc này đang siêng năng kiên trì đánh vào khối đá đủ để Nghệ Nhàn làm giường nằm....
Hiện thực tưa như lấy trứng chọi đá.
Nghệ Nhàn lần đầu tiên nhìn thấy, cái loại thân thể yếu đuối lại có chí dũng sĩ như vậy, thay nó tiếc hận đồng thời lại sinh lòng kính nể, "đại sư tỷ, cái này khai linh trí sao?"
Tử Hàn, "Đồng ngô sinh, Phượng Hoàng đến."
Nơi địa hương hoang vu mấy trăm năm, sau khi Yến Sương đến, rốt cuộc cũng đem đến sinh cơ bừng bừng. Cây ngô sớm đã khô kiệt đang gắng sức đẩy tảng đá đè trên đầu mình ra, thở hổn hển rồi lại dùng sức nâng lên, dưới sự chứng kiến của đám người Nghệ Nhàn, nó như được ăn đồ dinh dưỡng thêm đột nhiên phát triển mạnh cao hơn 1 thước.
"Ngân Bảo đại nhân đâu?!!!"
"Chi!"
Dưới mặt đất hoang vu, một cái hình cung nho nhỏ hơi gồ lên, một đường lao về hướng Nghệ Nhàn, rất nhanh Ngân Bảo đại nhân một thân bùn đất đen nhảy lên mặt đất, duy chỉ có đôi mắt rực rỡ, nhìn như bảo bối. "Nghệ Nhàn, ta muốn ở dưới tu luyện một khoảng thời gian."
Ngân Bảo đại nhân ở bên dưới cảm ứng được thổ linh nồng nặc, thoải mái đến lông của nàng đều dựng lên. Nếu không có Nghệ Nhàn triệu hoán, sợ là nửa khắc nàng cũng không muốn rời khỏi vị trí đó.
Nghệ Nhàn rất nhanh hiểu ra then chốt trong đó, "trốn cho kỹ, cẩn thận bị hỏa linh của Yến Sương dính đến."
Ngân Bảo đại nhân đứng thẳng, hai móng hướng nàng thở dài, sau đó liền sau đó nhanh chóng vọt xuống đất đi. Nghệ Nhàn cảm khái rất nhiều, Ngân Bảo đại nhân gặp được kỳ ngộ của nàng, bộ dạng này của Yến Sương dường như cũng đã hiểu ra,
Nàng nắm Tiểu Lam, kéo Lam Đồng đi tìm một chỗ an toàn, Hàn Hương Mạch cũng im lặng đi theo, "Nghệ cô nương, tam sư tỷ sắp bị hỏa thiêu chết rồi, ngươi không thể cứu nàng sao?"
Chưa đến gần cũng đã sợ bị lửa thiêu rồi a.
Đời trước tình nghe Phượng Hoàng niết bàn trọng sinh cũng mang theo nhiều nguy hiểm, không thuận lợi sẽ mất mạng. Tựa như nàng lần đầu thức tỉnh lôi linh căn, tu luyện đến cực hạn liền gặp phải cửu lôi thiên kiếp, bất cứ chuyện gì có lợi đều sẽ có hại, cũng không thể không lo lắng mà phiêu lưu không được ích gì.... đương nhiên, Nghệ Nhàn cũng sẽ không nói cho Hàn Hương Mạch biết điều này.
Họa hề phúc sở ý, phúc hề họa sở phục*, còn phải xem tạo hóa của Yến Sương.
Nghệ Nhàn hời hợt, thoải mái, "không cần lo lắng, đây là chuyện Yến Sương phải trải qua. Huống chi có đại sư tỷ ở đây, không có việc gì."
Lo lắng trước đó của Hàn Hương Mạch bị một câu nói của Nghệ Nhàn làm tan, "đại sư tỷ thực sự lợi hại như vậy sao?"
Nghệ Nhàn không hề cảm giác gánh nặng, "lợi hại."
Mỗi lần tỷ đấu đều dễ như trở bàn tay đem nàng ấn xuống đất đánh, ngươi nói có lợi hại hay không hả?!!
Nghệ Nhàn nói xong cũng không để ý đến Hàn Hương Mạch, do đó không để ý đến thần tình muốn nói lại thôi của đối phương. Có Lam Đồng ở một bên bảo vệ, nàng yên tâm thoải mái ngồi xếp bằng, trước kiểm tra cầu thịt âm tình bất định kia, theo lệ dùng lôi linh dò xét vài lần, phát hiện nó vô cùng ngoan ngoãn, tam thời cũng không có tâm tư gϊếŧ chết nó.
Hàn Hương Mạch còn định nói gì đó, Lam Đồng nhìn nàng thở dài một tiếng, sau đó cuốn lên chơi mèo đuổi nhau với Tiểu Lam.
Lam Đồng cùng Tiểu Lam đối với hoàn cảnh xung quanh vô cùng mẫn cảm, nhất là chỗ xa lạ, phàm là có gió thôi cỏ lay đều có thể khiến các nàng bước vào tình trạng báo động, hai người chơi đùa một hồi cũng cảm giác xung quanh có chút lạ, cụ thể kỳ lạ ở đâu, nhất thời cũng không nói lên được, một tả một hữu trông chừng Nghệ Nhàn, cái tai mao nhung dựng thằng lên, tựa như đang nghe tiếng gió thổi.
Hàn Hương Mạch thấy bộ dạng các nàng như lâm đại địch, cũng bị kinh sợ, "sao, làm sao vậy?"
Lam Đồng cảm giác có vật gì đó sờ đuôi của nàng, lúc này liền nổi giận, hướng xung quanh gầm một tiếng, chọc cho Tử Hàn phải quay qua nhìn. Tiểu Lam cũng ở một bên ngao ngao trợ uy, rất nhanh phát hiện, cái đuôi mao nhung của mình cũng bị ai đó nắm.
Vì vậy Tử Hàn nhìn thấy Tiểu Lam không ngừng đuổi theo cái đuôi của mình xoay vòng, vừa vội vừa hung kêu ngao ngao, nếu không nhìn thấy một màn hai sư thú như lâm đại địch, nàng còn tưởng mẫu nữ các nàng đang dùng phương thức mới để liên hệ tình cảm với nhau, tựa như tự cắn đuôi, liếm lông cho nhau....
Lam Đồng liền biến hình người, hướng về phía khoảng không cầm nắm liên tục, dĩ nhiên không bắt được gì.
Tiểu Lam thật vất vả mới dùng xoay vòng được, cảm xúc cái đuôi bị sờ biến mất, cái tai mao nhung không nhịn được được run run, hết tai phải qua tai trái, cuối cùng là hai cái tai cùng run rẩy....
Tử Hàn tức giận liếc khoảng không bên cạnh Nghệ Nhàn, sau đó thu hồi ánh mắt, "ngô đồng hồi sinh, nên tìm Bích Anh thôi."
Nghệ Nhàn mở mắt liền thấy một lớn một nhỏ nhà mình vẻ mặt nghiêm túc, khổ đại cừu thâm tựa như bị người vô lễ, không phải vô lễ cái gì a, chỉ là sờ túm đuôi, với nghịch lỗ tai một chút thôi a. Loại hành vi này nếu đặt trên người thú nhân, tựa như đùa giỡn câu hoan, trơ trẽn!!!
Tâm tình Lam Đồng tốt mới lạ.
Còn Tiểu Lam, hoàn toàn cùng chung mối thù, đôi mắt xanh động lòng người lại chuyển động, tạc mao cảnh giác xung quanh.
Nghệ Nhàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Lam, vội vãng xoa lông trấn an, tiện thể mãnh hôn hai cái. Lam Đồng thấy nàng ôm cật lực, liền cho tiểu gia hỏa một cái ánh mắt, tiểu gia hỏa vội biến hình người từ trong lòng Nghệ Nhàn tuột xuống, "nương nương, tự mình đi."
Nghệ Nhàn sắp bị độ manh của tiểu gia hỏa này làm thay đổi, dọc đường đi thỉnh thoảng lại đùa với nàng.
Tử Hàn đi trước dẫn đường, địa phương cách đồng ngô 10 thước đều không có một cọng cỏ, chỉ có đống đá vụn, nhìn có vẻ hỗn độn, so với bãi đất trống vừa rồi còn hỗn độn hơn, "Cẩn thận nhìn một chút, có thể là bị đá đè lên."
Nghệ Nhàn, "ở chỗ này?"
Bích Anh là một đóa hoa nhỏ, một nửa màu xanh một nửa màu đỏ, hai màu phát sáng tầng tầng giao nhau, bề ngoài đẹp đẽ, là một loại linh thực có hai màu, sinh trưởng ở giao giới sinh tử, không phải thiên tài địa bảo, nhưng lại rất thưa thớt.
Tử Hàn gật đầu, "chờ chút nữa mọi người không cần hái, để Nghệ Nhàn đi hái."
Nghệ Nhàn rất nhanh liền hiểu ý của đại sư tỷ, ở vùng đất khô cằn cỗi này, nàng lại cảm thụ được chút ám linh yếu ớt, tuy ít, nhưng cũng đủ khiến Quang Diễn kích động lao đến tìm, dường như cả thanh xuân của hắn từ lúc sinh ra đều phải tiêu trừ hết mọi hắc ám.
Quang Diễn rất nhanh định vị được chỗ của năng lượng hắc ám, vừa chuẩn bị phóng quang linh cầu, liền bị đại sư tỷ phóng băng trùy đột ngột ngăn lại, "Nghệ Nhàn đến chỗ này tìm, những người khác lui về phía sau."
Nghệ Nhàn phóng ra một chút quang linh, một bước đi vào giao giới sinh tử không hình dạng. Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được ám linh yếu ớt bám trên chân, nàng nhẹ giẫm lên, sau đó dùng quang linh tinh lọc, "Lam Đồng ngươi nhìn Tiểu Lam, đừng để nàng đi theo đến."
Sở dĩ nói là sinh tử thì ra chính là ý này.
Nghệ Nhàn cố gắng thu liễm linh lực bản thân, để lại một chút quang linh bảo vệ hai chân mình, đem từng tảng đá lấy ra, tìm nửa ngày cũng không tìm được Bích Anh, đừng nói là Bích Anh, đến cả một cọng cỏ cũng không nhìn thấy, "đại sư tỷ, chỗ có ám linh chưa chắc là có thực vật sống."
Tử Hàn, "Bích Anh là ngoại lệ."
Nghệ Nhàn cảm giác có vài phần đạo lý. vì vậy ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một hồi sau đó lại tiếp tục vùi đầu kiếm, những người còn lại ở một bên vây xem, Lam Đồng thấy vậy, thắng thắn bay xuống thấp một chút giúp nàng tìm, đi vài vòng liền biến về nguyên hình, "Nghệ Nhàn, đá nhỏ."
Nghệ Nhàn, "???"
Đá bị Nghệ Nhàn ném qua một bên, thành từng chồng lớn nhỏ, tựa như chồng người. Trong đó một tảng lớn tựa bàn tay Lam Đồng, Nghệ Nhàn vì tiết kiệm thời gian nên không đụng tay đến, một cước đá nó qua bên cạnh, không ngờ lại bị Lam Đồng nhìn thấy mấy sợi màu xanh lục.
Nghệ Nhàn vội nhặt lên, liền thấy tảng đá nứt ra, một gốc cây linh thực mảnh khảnh từ bên trong văng ra....
"Đại sư tỷ, đây là Bích Anh?"
"Phải."
Không trách Nghệ Nhàn hoài nghi, xác thực là cây Bích Anh nhỏ đến đáng thương, chật vật rơi ra từ hòn đá lớn bằng bàn tay. Ngoại trừ màu xanh, căn bản không nhịn ra màu đỏ, nếu không phải trên ngọn có màu lòng trứng gà, thì còn nghĩ rằng cái cây có màu sắc lạ mà thôi.
So với Bích Anh Tử Hàn đại sư tỷ hình hung hoàn toàn khác nhau.
Tử Hàn lại vô cùng thỏa mãn, "một cây Bích Anh hấp thủ ám linh không đủ, chưa nở được. Ngươi dùng quang linh tinh lọc, nghiền nát rồi đút cho Miên Hoa Đường."
Hàn Hương Mạch nghe xong cũng nóng nảy, "tam sư tỷ phải làm sao đây?"
Trước đó Tử Hàn có nói, Bích Anh có thể khiến Yến Sương trở về hình người, Miên Hoa Đường khôi phục bình thường, đại khái là có thể để Yến Sương lần nữa khôi phục hình người.
Tử Hàn nhàn nhạt liếc nàng một cái, "Yến Sương không cần, mà ngươi -- càng không cần!"
Hàn Hương Mạch bị đại sư tỷ phóng ra uy áp mạnh mẽ, kiên trì mấy hơi công phu liền rút lui, nàng im lặng lui sang một bên, không muốn nhiều lời nữa.
Nghệ Nhàn cẩn thận nghĩ lại, hiện tại mỗi bước đi của đại sư tỷ đều tràn đầy thâm ý, Yến Sương là Phượng Hoàng, tu vi đến thì có thể tự nhiên biến hình người, đại sư tỷ của mình chính là chứng minh tốt nhất. Còn nói như trước kia, không lẽ đại sư tỷ từ sớm đã bắt đầu vì mỗi người các nàng mà tính hết rồi?
Yến Sương quay về Thiên Lan Sơn, tương đương với quay về nhà. Tiện thể còn có thể tìm Bích Anh giải quyết chuyện của Miên Hoa Đường....
Một hòn đá ném hai con chim.
Nghệ Nhàn nhanh chóng đem cây Bích Anh sống trong khe đá nghiền nát, chuyện kỳ quái chính là chất lỏng bên trong mang màu đỏ. Nàng bưng cho đại sư ty xem, Tử Hàn liền bóp cằm dưới của Miên Hoa Đường, cứ vậy đem mấy thứ này rót vào trong.
Nghệ Nhàn, "..."
Trong mơ Miên Hoa Đường còn chép miệng, tựa như uống được nước tiên ngon nhất trên đời.
Tác giả :
Nhạn Quá Ngô Ngân