Ngự Quỷ Hữu Thuật
Chương 96: Ông trời tác hợp cho
Đến khi Thẩm Tu và mọi người thanh trừ sạch sẽ toàn bộ những thế lực tà ác còn sót lại của tổ chức Thánh Minh, rời khỏi quỷ giới, trở về Không Đảo, cũng đã nửa năm trôi qua, nước biển bị sóng thần mang vào bao trùm toàn bộ đảo cũng đã rút hết, chẳng qua còn có một số sinh vật biển còn sót lại cần dọn dẹp, trong đó có rất nhiều động vật biển ăn thịt hung mãnh, quỷ tộc và nhân tộc liên thủ tạo thành những đội vệ sinh, khó tránh khỏi việc phải trì hoãn thêm một thời gian.
Mọi người vừa trở về gia viên, còn chưa kịp vui mừng, đã phải bắt tay vào trùng kiến đâu vào đó, vì tương lai sinh hoạt ổn định và cuộc sống thoải mái, mọi người đều dùng toàn lực, hơn nữa người và quỷ phối hợp, làm việc cũng không quá mệt! Vốn cho rằng, lần này đi quỷ giới tị nạn, cũng giống như mọi lần đi tới địa bàn của quỷ giới, thấy hợp mắt thì đánh nhau một trận, đoạt lấy vài quỷ tộc cao đẳng trở về làm ngự quỷ, nếu thất bại, vậy sẽ bị đánh cho tan rã. Kết quả, sau khi tổ chức Thánh Minh bị hủy diệt, khế ước bình đẳng mới trở thành chủ lưu, bên trong quỷ tộc thậm chí còn có thể giáo dục ra một Thuật Sĩ vĩ đại, cứ như vậy, các trường học lại một lần nữa lập ra kế hoạch chiêu sinh, đem sinh viên khuếch tán ra phạm vi nhiều chủng tộc, chỉ cần có thiên phú học tập bất kỳ một loại kỹ năng của chức nghiệp nào, đều được hoan nghênh đi báo danh, đảm bảo đối xử bình đẳng, có tác dụng lớn trong việc tiêu trừ thành kiến.
Làm việc không thể tuyệt đối được, mặc dù cuộc sống được thiết lập dưới nền móng hài hòa hữu hảo, nhưng có thể chung sống hòa bình đến cuối hay không, vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân.
Kết quả là, khoảng cách giữa Không Đảo và quỷ giới trở nên mơ hồ, càng ngày càng có nhiều quỷ tộc tự do ra vào trên Không Đảo, sau đó mượn bến tàu của Không Đảo, đi trao đổi buôn bán với các nơi trên thế giới, hoàn cảnh ở quỷ giới thay đổi trong nháy mắt, các loại cây công nghiệp được trồng rộng rãi, khi không bài xích tư tưởng và nền văn minh, hoàn cảnh ở quỷ giới càng ngày càng tốt. Mà đồng dạng, cư dân ở Không Đảo cũng thích đồ ăn ở quỷ giới, đặc biệt là cái loại cá ác kia, hơn nữa những thôn xóm mộc mạc đơn giản khiến người ta rất dễ thích nghi, sau khi mậu dịch phát triển, sinh hoạt cũng tiện lợi hơn rất nhiều, vì vậy, những người này liền chuyển đến định cư ở quỷ giới.
Thẩm Tu sau khi giúp đỡ ba tòa Bạch Tháp xử lý nốt những vẫn đề trọng yếu còn tồn tại, liền tìm cơ hội trở về thành thị của hắn một chuyến. Thẩm gia không còn là cái bộ dạng như cũ, tổ chức Thánh Minh lúc trước tạo náo loạn ở khắp mọi mơi, trong bức thư mà Thẩm gia gửi cho Thẩm Tu cũng đã nói rõ từng chi tiết một, đó là một bức thư cầu viện, nhưng đáng tiếc hắn còn chưa kịp trở về, đến khi đường biển có thể thông hành, bầu trời của Thẩm gia cũng đã thay đổi.
Ngoại trừ Đại Trưởng lão, những trưởng lão còn lại đều bị tổ chức Thánh Minh thuyết phục, phát động lực lượng của thủ hạ khởi xướng tạo phản, tuy rằng sau đó bị trấn áp một cách mạnh mẽ, những nhân viên tạo phản cũng bị xử phạt tương xứng, thế nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, Thẩm gia không thể không đại thương nguyên khí. May mắn là, trong cuộc tạo phản, những Ngự Quỷ sư tuổi còn trẻ ưu tú cũng quật khởi, tỷ như Thẩm Vinh lúc trước thi thoảng đi khiêu khích Thẩm Tu, trong một đêm phảng phất trưởng thành lên rất nhiều, những Ngự Quỷ sư trẻ tuổi cùng lứa với hắn trải qua trận chiến này, những thứ khác không đề cập đến, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ và ngự quỷ của bọn họ càng thêm khăng khít, bên trong trận đại chiến, cùng sống chết cùng chung hoàn nạn, rất ít người lại không rung động.
Đến khi Thẩm Tu mang vòng điều khiển quỷ màu vàng kim trở về, phát hiện hắn không cần làm công tác mở rộng, rất nhanh liền được những Ngự Quỷ sư trong gia tộc tiếp nhận, đồng thời còn không chờ được mà lập tức sử dụng, đây là việc mà hắn không lường trước được, Thẩm Vinh thậm chí còn đến nhà cảm ơn một trận, đồng thời còn xin lỗi vì lúc trước không hiểu chuyện.
Thẩm Tu không có đem những chuyện đó để trong lòng, thế nhưng mọi người có thể chống đỡ lấy gia tộc lớn như Thẩm gia, hắn tự nhiên là vui vẻ, dù sao đều cùng một dòng họ, đối phương cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, người có gan đảm đương sẽ được mọi người tán thưởng.
Bên trong đại trạch của Thẩm gia, Đại trưởng lão bởi vì kích động mà sắc mặt có chút đỏ bừng, nhìn qua trẻ hơn ít nhất mười tuổi. Ông đi qua đi lại trên nền nhà, không ngừng cố gắng ổn định tinh thần của bản thân, vừa rồi, lúc Thẩm Tu đến có nói gì đó, cha mẹ hắn…… Chuẩn bị trở lại? Lập tức đến đây!
Tuy rằng từ trước đến nay người nhà Thẩm Tu đều rất bận rộn, thế nhưng kia cũng là cố ý giấu diếm, đỡ phải vừa xảy ra chuyện kẻ địch liền chạy lên rêu rao muốn gặp người mạnh nhất, cha mẹ không ở, ông không thể đẩy Thẩm Tu ra mặt……
Cứ coi như tên kia thực lực rất mạnh, nhưng mà tuổi tác còn quá nhỏ, trốn ở phía sau một Ngự Quỷ sư còn nhỏ tuổi, khiến cho mặt mũi của những lão bất tử như bọn họ vất đi đâu được?! Cho nên vẫn luôn không nói với những người trong tộc chuyện liên quan đến cha mẹ của Thẩm Tu, mà hiện tại, cũng là lúc Thẩm gia một lần nữa quật khởi, rạng rỡ ánh hào quang!
Thẩm Cùng, một Ngự Quỷ sư vĩ đại, kiêm chức Đấu Linh, Đại trưởng lão lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn củng cố cái chức nghiệp Ngự Quỷ sư cho đối phương, mỗi lần chiến đấu đều cảm giác cái vị tộc trưởng bí mật này của bọn họ sắp bị liên minh Đấu Linh đoạt đi mất phải làm sao bây giờ!
Lâm Viêm, là ngự quỷ hệ ‘lục sinh’, sau khi trở thành ngự quỷ của Thẩm Cùng, lại đi luyện thành một thân pháp thuật hệ ‘hỏa’, trở thành quỷ tộc đầu tiên nắm giữ chức nghiệp Thuật Sĩ.
Đại trưởng lão đối với tương lai của Thẩm gia rất yên tâm, tuy nghe Thẩm Cùng và Thẩm Tu, nghe tên đều có vẻ hòa hòa khí khí, tu thân dưỡng tính, trên thực tế lại là cái loại nội liễm mà cường hãn, ông cảm thấy gen di truyền rất trọng yếu, trong lúc ông đang kích động đến mức suy nghĩ lung tung, một nam tử cao gầy diễm lệ ngược sáng mà bước từ cửa đi vào.
Sau đó, bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh hít không khí……
Nga, đúng rồi, tộc trưởng của Thẩm gia bọn họ, còn đặc biệt xinh đẹp.
Đại trưởng lão ra vẻ trưởng bối, trừng mắt nhìn đám người trong gia tộc đang nhìn mỹ nhân nhìn đến sững sờ, chưa từng nhìn thấy tộc trưởng thì không nói, bộ dạng đứa nào cũng kinh động như gặp tiên nhân là đang chơi cái trò gì! Không phát hiện Lâm Viêm đang đi theo ngay bên cạnh hay sao, con ngự quỷ kia lòng dạ hẹp hòi, đừng nhìn dáng vẻ lạnh như băng, lúc ghen thì có thể đem toàn bộ Ngự Quỷ sư và ngự quỷ trong gia tộc đồng loạt kéo ra ngoài luận chiến một lượt.
Thẩm Tu không đi quấy rầy cha mẹ và Đại trưởng lão nói chuyện, nhiều năm không gặp, bọn họ nhất định có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nhìn Đại trưởng lão đang chuẩn bị dạy dỗ, chắc là nghẹn hỏng. Hắn lễ phép nói lời từ biệt, xoay người đi ra khỏi chủ trạch của Thẩm gia, dẫn Lục Chiến đến nhà hai người bạn tốt để bái phỏng, an toàn trở về, dù sao cũng phải báo một câu bình an, hơn nữa xem xem tình huống trong nhà của đối phương, xem có chỗ nào cần hỗ trợ hay không.
Kết quả, Thẩm Tu đến gặp Đỗ Vân và Tống Bân, cằm thiếu chút nữa không rớt xuống đất, bọn họ rất ổn, vô cùng ổn, trong nhà không có nhận đến nhiều tổn hại, hiện tại cuộc sống trôi qua cũng rất tốt, quan trọng là, người ta đã đi lĩnh chứng!
Đúng vậy, chính là cái loại giấy chứng nhận có thể đem ra khoe khoang toàn bộ bạn bè, màu đỏ thẫm, vô cùng vui mừng, hai người cầm nó còn cười đến đặc biệt ngốc.
“May mà ngươi không có chuyện gì, nghe nói ở chỗ Không Đảo và quỷ giới chấn động mạnh, một địa phương nhỏ như chúng ta đem ra so sánh thì tình huống còn quá nhẹ." Đỗ Vân thở dài, trên mặt lại mang theo vài phần vui mừng, hắn và Thẩm Tu có trao đổi với nhau một số chuyện xảy ra gần đây, cũng đã bắt đầu không chờ được mà khoe khoang “Khà khà, chúng ta kết hôn rồi, khà khà khà!"
Thẩm Tu “……" Bất kỳ một quý công tử nào khi cầm một tấm thiệp hồng, đều sẽ thay đổi thành bộ dạng này sao.
Tống Bân thì lại ngượng ngùng rất nhiều, y vẫn cảm thấy có chút không tốt, khóe mắt mang theo vài phần ngượng ngùng, sau khi xác định Thẩm Tu hữu kinh vô hiểm mà trở về, lúc này mới gật gật đầu với bạn tốt, toàn bộ thân thể lại dựa vào người của Đỗ Vân, hai người tay nắm tay, khoảng thời gian sau khi lĩnh chứng, chính là giai đoạn tân hôn tình nồng.
“Chúc mừng các ngươi." Thẩm Tu thản nhiên cười cười, sắc mặt lại chân thành.
“Cám ơn, thế chuyện tốt của ngươi lúc nào xuất hiện đâu? Chúng ta chờ mong." Đỗ Vân híp mắt, ánh mắt lại lượn lờ ở chỗ của con quỷ tộc cao đẳng đi cùng nam nhân.
Thẩm Tu hơi hơi nhếch nhếch đuôi lông mày, lại từ chối cho ý kiến.
“Còn chưa gặp được một nửa còn lại sao?" Trong lời nói của Tống Bân có một chút cảm giác tiếc cho bạn tốt “Ngươi tốt như vậy, nếu ai được ngươi chú ý thì phải vui vẻ vô cùng mới đúng."
Thẩm Tu không nói gì, Đỗ Vân lại đầy mặt ý vị thâm trường, người đã kết hôn, tính mẫn cảm đối với một vài chuyện đương nhiên sẽ tăng lên, không giống như trước kia cứ như vậy hô to, xem chúng ta đều là huynh đệ, chúng ta đều rất thuần khiết, chúng ta đều rất…… Khoan đã!
Hắn phát hiện có gì đó không thích hợp, quỷ tộc cao đẳng kia…… Vì sao đứng ở phía sau Thẩm Tu, còn đầy mặt thẹn thùng?
Đó là thẹn thùng phải không?
Tuy rằng nó cố ý tránh khỏi tầm mắt của Thẩm Tu, nhưng lại cố tình để hắn nhìn thấy!
Cái gương mặt lạnh lùng vô song lại có biểu tình như vậy, cảm thấy có chút dụ hoặc. Thế nhưng hắn nghĩ tới việc con quỷ tộc này hung tàn, không khỏi âm thầm nuốt nuốt nước miếng, hắn nghĩ Thẩm Tu là một Ngự Quỷ sư rất tốt, khiến cho Lục Chiến thích cũng là chuyện rất bình thường…… Thế nhưng, cái cảm giác để cho ngự quỷ trong tay thích đến mức thay đổi tính cách, vì cái gì hắn lại cảm thấy có chút không rét mà run.
Con quỷ này vì sao đột nhiên lại có cái vẻ mặt này, muốn biểu đạt mối quan hệ của nó và nam nhân rất dày? Hay là hắn nói sai chỗ nào……
“Thẩm Tu, ngươi thật sự rất tốt, tính tình ôn hòa, làm người lại hào phóng, đầu óc còn đặc biệt thông minh, ta còn rất sùng bái ngươi!" Tống Bân điếc không sợ súng, gặp lại huynh đệ xa cách đã lâu, không nhịn được ca ngợi “Ta có rất nhiều bạn bè đều muốn làm quen với ngươi, về sau có cơ hội ta giới thiệu cho ngươi làm quen, nói không chừng có thể tìm được một người trong số bọn họ……"
Đỗ Vân nhanh chóng đưa tay bịt kín miệng của bạn lữ, còn trang mô tác dạng, giả vờ giúp y lau chùi nước trái cây vương trên khóe môi, sau đó quay đầu lại, đầy mặt đứng đắn nói với Thẩm Tu “Duyên phận ấy mà, không thể miêu tả bằng lời được, đặc biệt cái loại mà xa tận chân trời gần ngay trước mắt, cần phải cẩn thận nghiêm túc tìm hiểu a!"
Thẩm Tu “……" Hướng gió này thay đổi có chút lợi hại.
Đỗ Vân nói xong, lại uống một ngụm nước, thầm nghĩ, quỷ tộc nhà ngươi mới thay đổi hướng gió nhanh vô cùng! Có thể phiền ngươi quay đầu lại nhìn cái bộ dáng ẩn tình mạch mạch của Lục Chiến không, bạn lữ của hắn suýt nữa liền nhận được một mối hận của quỷ tộc cao đẳng a!
“Đỗ Vân, miệng của ngươi khô sao?" Tống Bân chớp chớp mắt nhìn hắn, làm sao lại uống nhiều nước như vậy, uống cạn cả một ly nước, rõ ràng lúc trước mới uống tra……
“Không……" Đỗ Vân sờ sờ cái bụng của mình, thuận thế ôm Tống Bân vào lòng “Đến, hôn một cái là hết khô."
Thẩm Tu không đành lòng nhìn thẳng, đối phương cả mặt đều là bộ dạng ngươi vừa đi chúng ta khẳng định lập tức lên giường, hắn vô cùng lễ phép đứng dậy tạm biệt “Hôm nay vừa mới xuống thuyền, có chút mệt mỏi, ngày khác tìm các ngươi ra ngoài trò chuyện."
“Được được, lần sau chúng ta đến chỗ ngươi!" Đỗ Vân gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười nói, vừa hôn một cái liền bốc hỏa, giai đoạn tân hôn khiến hắn nhịn không được.
“Được, lần sau ta sẽ giới thiệu mấy người bạn của ta cho ngươi…… Ngô……" Tống Bân lại một lần nữa phải nuốt nửa câu nói còn lại vào trong bụng, bị Đỗ Vân kéo vào trong nhà.
Thẩm Tu không nói gì, cười cười, trong cơn gió lạnh lất phất, chậm rãi bước về nhà, đêm nay cha mẹ hắn ở lại chủ trạch, Đại trưởng lão khẳng định không thả người. Hắn vào nhà, cởi giày, vào trong phòng ngủ lấy ra một bộ đồ ngủ, thấy Lục Chiến đang đứng ở bên ngoài nhìn cây thúy quả kia, nghĩ là đối phương thèm ăn…… Mấy ngày gần kết thúc này, quỷ tộc cao đẳng kia tựa hồ ăn cũng không quá ngon, tổng là nhìn hắn suy nghĩ linh tinh, không ăn gì.
Một lát có thể hỏi nó có chỗ nào không thoải mái hay không, Thẩm Tu nghĩ thầm, lập tức đi vào trong phòng tắm.
Lục Chiến ngửa đầu nhìn về phía cây thúy quả cao lớn kia, trên cây vừa mới ra khá nhiều trái, nặng trĩu trịt ẩn trong tầng tầng lớp lớp lá cây, tròn vo, vô cùng đáng yêu. Nó nghĩ tới lần đầu tiên nó cùng với chủ nhân gặp gỡ, lần đầu tiên đi vào ngôi nhà này, khi nó ăn thúy quả, lúc đó nó đang nghĩ cái gì, có lẽ, thứ nó nghĩ đến nhiều nhất là có thể sống sót, không thể bị vứt bỏ, cũng không để bị đuổi về.
Mà hiện tại, nó mong đợi càng nhiều hơn một chút. Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Lục Chiến tưởng tượng thân ảnh của chủ nhân lúc này, gương mặt lạnh lùng khẽ cúi xuống, không nhịn được nuốt nuốt cổ họng.
Thẩm Tu kỳ cọ thân thể, tắm rửa thơm ngào ngạt đi ra khỏi phòng tắm, lâu rồi hắn không được thả lỏng như vậy, thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, điều kiện chỗ ở cũng xa hoa, ẩm thực phong phú, mua sắm cũng vô cùng tiện lợi, thế nhưng chỉ có trở lại cái nơi từ nhỏ lớn lên, trở về ngôi nhà này, mới có một loại cảm giác thoải mái khó thể nói thành lời, giống như là đứng ở ban công hít thở một ngụm không khí, đều cảm nhận được khí tức trong trí nhớ, quen thuộc mà thư thái.
“Thân thể không thoải mái?" Hắn thấy quỷ tộc cao đẳng kia cúi đầu, tay cầm áo ngủ cố kéo qua phần eo, vội vã vô tình chạm vào hắn.
Trước lúc đóng cửa nhà tắm, ngự quỷ còn không quên bình tĩnh trả lời “Không sao, chủ nhân." Chính là, âm thanh khi nghe vào tai giống như là đặc biệt không ổn định.
Thẩm Tu cũng chẳng hiểu làm sao, hắn nghĩ quỷ tộc cao đẳng này có phải là đói bụng hay không, tựa hồ nó cũng không hái trái cây ăn, bên ngoài kia có mấy trái vừa to vừa chín mọng vẫn còn lủng lẳng ở trên cây, đưa tay là có thể hái được, Thẩm Tu đoán rằng dạ dày của ngự quỷ không tốt, có thể sử dụng phương thức chữa trị của nhân tộc để chữa hay không, hắn vừa nghĩ, vừa nấu một nồi canh thuốc nồng đậm, uống một chén, còn lại lưu hết cho ngự quỷ.
Đến khi Lục Chiến tắm rửa xong, bình ổn cảm xúc xao động trong đầu, chóp mũi liền ngửi được mùi canh thuốc. Cho đến giờ, ba bữa cơm của chủ nhân đều là nó xử lý, cho nên không phải đồ ăn nó nấu, đương nhiên nó có thể phân biệt được, hơn nữa đây cũng không phải đồ ăn do Tống Bân và Đỗ Vân nấu, mùi hương từ đồ ăn của bọn họ, Lục Chiến đều đã cẩn thận ghi nhớ, đây là chủ nhận đích thân đi nấu? Nó không tin được, chẳng lẽ chủ nhân ăn chưa no…… Nó cư nhiên để chủ nhân đói bụng!
Thẩm Tu ngồi ở trước bàn cơm, thấy quỷ tộc cao đẳng kia lúc đi lại gần hắn cả mặt đều là áy náy, hắn nhếch nhếch đuôi lông mày, lại đẩy bát canh về phía đối phương, thản nhiên nói “Làm hai bát, uống đi."
Lục Chiến run rẩy, cụp mắt, nói “Đa tạ chủ nhân." Nó ngồi xuống, bắt đầu cúi gằm mặt mà uống canh, khóe môi lại không tránh khỏi gợi lên một độ cong nho nhỏ, nguyên liệu nấu canh có tính ấm, dưỡng dạ dày, nước canh thơm nồng khiến Lục Chiến không đành lòng uống hết.
Thẩm Tu ngồi ở cạnh bàn, tùy tay lật xem một quyển sách, ngẫu nhiên nhấp một ngụm trà ấm, bên ngoài, gió đêm thổi khiến lá cây lao xao rung động, ngẫu hiên còn vang lên âm thanh nói chuyện của những người qua đường, cùng với tiếng làm nũng của đám sủng vật.
Hắn lơ đãng nhìn về phía quỷ tộc cao đẳng kia, đối phương chậm rãi uống từng ngụm canh, động tác nhu thuận mà trầm tĩnh, rồi sau đó hơi nâng tầm mắt lên, đáy mắt tựa hồ hơi hơi đỏ.
“Làm sao?" Thẩm Tu nhẹ nhàng nhíu mày, canh rất nóng sao.
“Chủ nhân……" Lục Chiến buông cái bát không xuống, tự uống vài chén trà, đáy mắt lại càng thêm mờ mịt.
Thẩm Tu bất đắc dĩ nhìn nhìn quỷ tộc nãy giờ vẫn cứ mạc danh xem xét hắn, đây là ăn canh uống trà sao…… Hắn thế nào cũng cứ có cảm giác đối phương là đang uống rượu, cư nhiên còn say.
“Chủ nhân." Lục Chiến lại gọi một câu, đáy mắt dần dần tỉnh táo lại.
Vừa rồi hắn cảm giác ngự quỷ say, quả nhiên chỉ là cảm giác, không có nghe nói ai uống trà mà say, chẳng lẽ còn có trúng độc từ lá trà sao…… Thẩm Tu thầm nghĩ, chuẩn bị đứng dậy đi lên tầng trên ngủ.
Kết quả, hắn vừa đứng lên, quỷ tộc cao đẳng kia cũng lập tức đứng dậy, đứng thẳng tắp, eo lưng cao nhất, cơ nhục toàn thân bị vây ở trong một loại trạng thái vô cùng hoàn mỹ, sợi tóc vương trên đầu vai, ánh mắt luôn bình tĩnh lúc này lại nhiều vài phần hơi nước, bộ dáng khiến cho người ta thương tiếc.
Thẩm Tu “……"
Đối phương khỏa thân.
Lúc nó đứng lên, áo ngủ không biết từ lúc nào trượt khỏi cơ thể.
Ngự quỷ còn dùng chân dẫm dẫm lên mặt đất, cởi áo ngủ cởi rất triệt để, còn không che nổi mắt cá chân…….
“Chủ nhân…… Ta có thể hầu hạ ngài sao?" Những lời này, tựa hồ nó phải lấy rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra, Thẩm Tu có thể nhìn thấy vài phần thấp thỏm bất an trên sắc mặt của quỷ tộc cao đẳng này.
Lục Chiến cảm thấy chưa có lúc nào giống như lúc này, không khác gì đang chờ đợi phán quyết cuối cùng, không cách nào khắc chế trái tim đang đập loạn, nó có đủ tư cách hay không, chủ nhân có chấp nhận nó hay không, một con ngự quỷ tựa hồ không có bao nhiêu tác dụng, thật sự có thể thân mật với chủ nhân nhiều hơn sao……. Lục Chiến cố gắng che giấu cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt, tận lực dùng ánh mắt bình thường để đối diện với chủ nhân của nó.
Thẩm Tu “……" Hắn cảm giác quỷ tộc cao đẳng đứng đối diện hắn, đáy mắt sắp bốc hỏa.
Căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, thế nhưng không mất vài giây, Lục Chiến liền thấy chủ nhân cất bước đi về phía cửa sổ, đầu tiên là đóng cửa kéo rèm, sau đó xác định xem cửa đã khóa kỹ hết hay chưa, những động tác này rất lưu loát đồng bộ, đến khi đảm bảo không có ai ở bên ngoài, cũng không có ai có thể nhìn vào trong căn nhà này được, hắn mới xoay người, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn về phía nó.
“Có thể." Thẩm Tu thản nhiên nói một câu,
Hai chữ này khiến cho Lục Chiến giống như bay bổng lên thiên đàng, chết cũng tình nguyện! Tay chân run rẩy, sau khi được chủ nhân cho phép, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết làm cái gì trước, chủ nhân đồng ý, nó thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng sẽ thuận lợi như thế!
Thẩm Tu thấy quỷ tộc cao đẳng kia giống như luống cuống, đến việc đi về phía hắn cũng chỉ biết dùng mũi chân, giống như sợ hù dọa đến hắn, không khỏi cười khẽ, vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc hữu lực kia, cúi đầu hôn xuống.
Lục Chiến chỉ cảm thấy không thở nổi, hô hấp trở nên dồn dập, mà thân thể và tứ chi càng giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, khát vọng muốn đụng chạm vào cái gì đó, tay của chủ nhân đang lướt qua da thịt của nó, Lục Chiến nhịn không được mà thở dài đầy thoải mái, đầu não tỉnh táo thoát khỏi cảm giác vừa sợ vừa vui kia, bắt đầu nhớ lại mấy cái ‘thường thức’ nho nhỏ.
Một buổi tối, có thể đủ để cho người ta học được rất nhiều thứ, tỷ như quỷ tộc nguyên lai cũng sẽ lén đi trao đổi các loại kỹ xảo, hơn nữa từ lúc mới bắt đầu đến lúc thuần thục cũng chỉ cần luyện tập vài lần, tốc độ tiến bộ cực nhanh khiến Thẩm Tu có chút kinh ngạc, cái này phải cần rất nhiều cơ sở lý luận sâu sắc mới có thể học một biết mười…… Xem ra quỷ tộc cao đẳng này xem rất nhiều sách người lớn a.
Hắn nhíu mày, nhìn ngự quỷ đang nhịn không được mà thấp giọng xin tha, không khỏi tiếp tục nếm thân thể mỹ vị này một lần lại một lần.
Ngày hôm sau rời giường, Lục Chiến mắc cỡ đỏ bừng mặt, chủ nhân tận tâm làm hết mọi việc, chuẩn bị đồ rửa mặt, quần áo, giày dép cho nó, bao gồm bất cứ một việc nhỏ nào phải dùng đến đồ vật trong nhà, cho dù là một chén nước, nó đều nhớ kỹ.
Chủ nhân là của nó!
Phải bảo vệ.
Khoảng thời gian tiếp theo, một người một quỷ đều trải qua giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau……
Lúc Đỗ Vân và Tống Bân gặp lại Thẩm Tu, đổi thành bọn họ kinh ngạc đứng im tại chỗ, Đỗ Vân còn tốt một chút, chung quy lúc trước hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng Tống Bân…… Y nhìn bầu không khí thân mật giữa Thẩm Tu và Lục Chiến, rất nhanh liền phản ứng lại bản thân lúc trước làm cái chuyện ngốc gì, không khỏi có chút xấu hổ, đành phải khen ngợi không dứt rằng bọn họ rất đẹp đôi! Ngự Quỷ sư và ngự quỷ, một tổ hợp tốt a, cảm tình cần phải bồi dưỡng từ từ, bọn họ cũng đã bồi dưỡng rất lâu! Tình cảm cần phải không rời không bỏ, cứu trợ nhau lúc hoạn nạn, nếu như không đổi ngự quỷ, vậy khẳng định sẽ là cả đời gắn bó, quấn lấy nhau!
“Ông trời tác hợp." Tống Bân chân thành tự đáy lòng mà ca ngợi.
Đỗ Vân thấy Tống Bân nói chuyện có trật tự như vậy, không khỏi may mắn đối phương chỉ có con tinh linh nhỏ kia…… Năm đó lựa chọn vô cùng chính xác! Phải cảm ơn tinh linh nhỏ hệ điện!
Thẩm Tu cũng không giấu diếm mối quan hệ này, hắn và Lục Chiến đã từng trải qua nhiều chuyện, tuy rằng tình yêu không oanh oanh liệt liệt, thế nhưng từ từng chút một bên trong sinh hoạt hàng ngày, đã dần dần đi vào thế giới của nhau, lý giải lẫn nhau, hắn còn có một kế hoạch lãng mạn để công khai, thế nhưng không nghĩ tới thái độ của quỷ tộc càng thêm thẳng thắn, liền cũng thuận tiện xác định mối quan hệ luôn.
Thẩm Cùng và Lâm Viêm vốn cũng là một tổ hợp Ngự Quỷ sư và ngự quỷ, thấy con trai cũng giống như bọn họ, đương nhiên cũng không phản đối, mối quan hệ hôn nhân giữa hai chủng tộc khác nhau tuy rằng không phổ biến, nhưng mà cũng không hiếm thấy, cho nên sau khi tâm sự một hồi, bọn họ cũng coi như là đồng ý cho Thẩm Tu và Lục Chiến trở thành bạn lữ, cũng không cần cả hai đều phải trở nên vĩ đại, chói mắt, chỉ cần bao dung lẫn nhau, không quên tình cảm ban đầu là được.
Lĩnh chứng nhận kết hôn, liền thật sự trở thành người một nhà.
Đại trưởng lão quyết định mở rộng loại hình thức hôn nhau này, ở cùng một chỗ với ngự quỷ tốt bao nhiêu! Chúng nó biết săn sóc, lại hiểu chuyện, thời điểm mấu chốt vẫn là trong ngoài cùng bồi dưỡng tình cảm! Sau này cũng không lo lắng liên minh Đấu Linh và hiệp hội Thuật Sĩ đến cướp đoạt nhân tài có tố chất cao của phái Ngự Quỷ sư!
Mãi đến khi cầm lấy giấy chứng nhận đỏ thẫm, vẫn còn giống như đang lọt trong sương mù, chưa tỉnh táo lại, trong tính toán của nó, phải là dụ hoặc được chủ nhân, nếu không được lại tiếp tục làm ngự quỷ, nó định nếm thử toàn bộ cả mười loại phương pháp đã tỉ mỉ biên soạn ra, nếu vẫn không thể đạt được mục đích, vậy sẽ tiếp tục duy trì, hơn nữa cố gắng trở thành một con ngự quỷ ưu tú nhất ở bên cạnh chủ nhân!
Như vậy, ít nhất là khi chủ nhân suy xét đến vấn đề tìm bạn lữ, sẽ có khả năng chú ý đến nó……
Kết quả, đêm đầu tiên đưa lên cửa liền bị ăn thành công.
Đêm thứ hai, đêm thứ ba…… Tiếp tục bị ăn……
Sau đó nhận được giấy chứng nhận, công đức viên mãn!
Lục Chiến im lặng ngồi ở trên giường, đầy mặt suy nghĩ sâu xa, Thẩm Tu sau khi vào phòng, thấy thế, không khỏi cười nói “Suy nghĩ cái gì?"
“…… Cảm giác toàn bộ mọi thứ có chút không quá chân thật." Lục Chiến ăn ngay nói thật.
“Ân?" Thẩm Tu thoáng nhếch nhếch đuôi lông mày, khóe môi hơi hơi gợi lên một độ cong không dễ bị phát hiện, ghé vào tai nó nhẹ giọng nói “Vậy liền khiến ngươi cảm giác chân thật một ít."
Đương nhiên là dùng hành động đến chứng minh.
Tắt đèn!
HOÀN CHÍNH VĂN
Mọi người vừa trở về gia viên, còn chưa kịp vui mừng, đã phải bắt tay vào trùng kiến đâu vào đó, vì tương lai sinh hoạt ổn định và cuộc sống thoải mái, mọi người đều dùng toàn lực, hơn nữa người và quỷ phối hợp, làm việc cũng không quá mệt! Vốn cho rằng, lần này đi quỷ giới tị nạn, cũng giống như mọi lần đi tới địa bàn của quỷ giới, thấy hợp mắt thì đánh nhau một trận, đoạt lấy vài quỷ tộc cao đẳng trở về làm ngự quỷ, nếu thất bại, vậy sẽ bị đánh cho tan rã. Kết quả, sau khi tổ chức Thánh Minh bị hủy diệt, khế ước bình đẳng mới trở thành chủ lưu, bên trong quỷ tộc thậm chí còn có thể giáo dục ra một Thuật Sĩ vĩ đại, cứ như vậy, các trường học lại một lần nữa lập ra kế hoạch chiêu sinh, đem sinh viên khuếch tán ra phạm vi nhiều chủng tộc, chỉ cần có thiên phú học tập bất kỳ một loại kỹ năng của chức nghiệp nào, đều được hoan nghênh đi báo danh, đảm bảo đối xử bình đẳng, có tác dụng lớn trong việc tiêu trừ thành kiến.
Làm việc không thể tuyệt đối được, mặc dù cuộc sống được thiết lập dưới nền móng hài hòa hữu hảo, nhưng có thể chung sống hòa bình đến cuối hay không, vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân.
Kết quả là, khoảng cách giữa Không Đảo và quỷ giới trở nên mơ hồ, càng ngày càng có nhiều quỷ tộc tự do ra vào trên Không Đảo, sau đó mượn bến tàu của Không Đảo, đi trao đổi buôn bán với các nơi trên thế giới, hoàn cảnh ở quỷ giới thay đổi trong nháy mắt, các loại cây công nghiệp được trồng rộng rãi, khi không bài xích tư tưởng và nền văn minh, hoàn cảnh ở quỷ giới càng ngày càng tốt. Mà đồng dạng, cư dân ở Không Đảo cũng thích đồ ăn ở quỷ giới, đặc biệt là cái loại cá ác kia, hơn nữa những thôn xóm mộc mạc đơn giản khiến người ta rất dễ thích nghi, sau khi mậu dịch phát triển, sinh hoạt cũng tiện lợi hơn rất nhiều, vì vậy, những người này liền chuyển đến định cư ở quỷ giới.
Thẩm Tu sau khi giúp đỡ ba tòa Bạch Tháp xử lý nốt những vẫn đề trọng yếu còn tồn tại, liền tìm cơ hội trở về thành thị của hắn một chuyến. Thẩm gia không còn là cái bộ dạng như cũ, tổ chức Thánh Minh lúc trước tạo náo loạn ở khắp mọi mơi, trong bức thư mà Thẩm gia gửi cho Thẩm Tu cũng đã nói rõ từng chi tiết một, đó là một bức thư cầu viện, nhưng đáng tiếc hắn còn chưa kịp trở về, đến khi đường biển có thể thông hành, bầu trời của Thẩm gia cũng đã thay đổi.
Ngoại trừ Đại Trưởng lão, những trưởng lão còn lại đều bị tổ chức Thánh Minh thuyết phục, phát động lực lượng của thủ hạ khởi xướng tạo phản, tuy rằng sau đó bị trấn áp một cách mạnh mẽ, những nhân viên tạo phản cũng bị xử phạt tương xứng, thế nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, Thẩm gia không thể không đại thương nguyên khí. May mắn là, trong cuộc tạo phản, những Ngự Quỷ sư tuổi còn trẻ ưu tú cũng quật khởi, tỷ như Thẩm Vinh lúc trước thi thoảng đi khiêu khích Thẩm Tu, trong một đêm phảng phất trưởng thành lên rất nhiều, những Ngự Quỷ sư trẻ tuổi cùng lứa với hắn trải qua trận chiến này, những thứ khác không đề cập đến, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ và ngự quỷ của bọn họ càng thêm khăng khít, bên trong trận đại chiến, cùng sống chết cùng chung hoàn nạn, rất ít người lại không rung động.
Đến khi Thẩm Tu mang vòng điều khiển quỷ màu vàng kim trở về, phát hiện hắn không cần làm công tác mở rộng, rất nhanh liền được những Ngự Quỷ sư trong gia tộc tiếp nhận, đồng thời còn không chờ được mà lập tức sử dụng, đây là việc mà hắn không lường trước được, Thẩm Vinh thậm chí còn đến nhà cảm ơn một trận, đồng thời còn xin lỗi vì lúc trước không hiểu chuyện.
Thẩm Tu không có đem những chuyện đó để trong lòng, thế nhưng mọi người có thể chống đỡ lấy gia tộc lớn như Thẩm gia, hắn tự nhiên là vui vẻ, dù sao đều cùng một dòng họ, đối phương cũng chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, người có gan đảm đương sẽ được mọi người tán thưởng.
Bên trong đại trạch của Thẩm gia, Đại trưởng lão bởi vì kích động mà sắc mặt có chút đỏ bừng, nhìn qua trẻ hơn ít nhất mười tuổi. Ông đi qua đi lại trên nền nhà, không ngừng cố gắng ổn định tinh thần của bản thân, vừa rồi, lúc Thẩm Tu đến có nói gì đó, cha mẹ hắn…… Chuẩn bị trở lại? Lập tức đến đây!
Tuy rằng từ trước đến nay người nhà Thẩm Tu đều rất bận rộn, thế nhưng kia cũng là cố ý giấu diếm, đỡ phải vừa xảy ra chuyện kẻ địch liền chạy lên rêu rao muốn gặp người mạnh nhất, cha mẹ không ở, ông không thể đẩy Thẩm Tu ra mặt……
Cứ coi như tên kia thực lực rất mạnh, nhưng mà tuổi tác còn quá nhỏ, trốn ở phía sau một Ngự Quỷ sư còn nhỏ tuổi, khiến cho mặt mũi của những lão bất tử như bọn họ vất đi đâu được?! Cho nên vẫn luôn không nói với những người trong tộc chuyện liên quan đến cha mẹ của Thẩm Tu, mà hiện tại, cũng là lúc Thẩm gia một lần nữa quật khởi, rạng rỡ ánh hào quang!
Thẩm Cùng, một Ngự Quỷ sư vĩ đại, kiêm chức Đấu Linh, Đại trưởng lão lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn củng cố cái chức nghiệp Ngự Quỷ sư cho đối phương, mỗi lần chiến đấu đều cảm giác cái vị tộc trưởng bí mật này của bọn họ sắp bị liên minh Đấu Linh đoạt đi mất phải làm sao bây giờ!
Lâm Viêm, là ngự quỷ hệ ‘lục sinh’, sau khi trở thành ngự quỷ của Thẩm Cùng, lại đi luyện thành một thân pháp thuật hệ ‘hỏa’, trở thành quỷ tộc đầu tiên nắm giữ chức nghiệp Thuật Sĩ.
Đại trưởng lão đối với tương lai của Thẩm gia rất yên tâm, tuy nghe Thẩm Cùng và Thẩm Tu, nghe tên đều có vẻ hòa hòa khí khí, tu thân dưỡng tính, trên thực tế lại là cái loại nội liễm mà cường hãn, ông cảm thấy gen di truyền rất trọng yếu, trong lúc ông đang kích động đến mức suy nghĩ lung tung, một nam tử cao gầy diễm lệ ngược sáng mà bước từ cửa đi vào.
Sau đó, bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh hít không khí……
Nga, đúng rồi, tộc trưởng của Thẩm gia bọn họ, còn đặc biệt xinh đẹp.
Đại trưởng lão ra vẻ trưởng bối, trừng mắt nhìn đám người trong gia tộc đang nhìn mỹ nhân nhìn đến sững sờ, chưa từng nhìn thấy tộc trưởng thì không nói, bộ dạng đứa nào cũng kinh động như gặp tiên nhân là đang chơi cái trò gì! Không phát hiện Lâm Viêm đang đi theo ngay bên cạnh hay sao, con ngự quỷ kia lòng dạ hẹp hòi, đừng nhìn dáng vẻ lạnh như băng, lúc ghen thì có thể đem toàn bộ Ngự Quỷ sư và ngự quỷ trong gia tộc đồng loạt kéo ra ngoài luận chiến một lượt.
Thẩm Tu không đi quấy rầy cha mẹ và Đại trưởng lão nói chuyện, nhiều năm không gặp, bọn họ nhất định có rất nhiều chuyện để nói với nhau, nhìn Đại trưởng lão đang chuẩn bị dạy dỗ, chắc là nghẹn hỏng. Hắn lễ phép nói lời từ biệt, xoay người đi ra khỏi chủ trạch của Thẩm gia, dẫn Lục Chiến đến nhà hai người bạn tốt để bái phỏng, an toàn trở về, dù sao cũng phải báo một câu bình an, hơn nữa xem xem tình huống trong nhà của đối phương, xem có chỗ nào cần hỗ trợ hay không.
Kết quả, Thẩm Tu đến gặp Đỗ Vân và Tống Bân, cằm thiếu chút nữa không rớt xuống đất, bọn họ rất ổn, vô cùng ổn, trong nhà không có nhận đến nhiều tổn hại, hiện tại cuộc sống trôi qua cũng rất tốt, quan trọng là, người ta đã đi lĩnh chứng!
Đúng vậy, chính là cái loại giấy chứng nhận có thể đem ra khoe khoang toàn bộ bạn bè, màu đỏ thẫm, vô cùng vui mừng, hai người cầm nó còn cười đến đặc biệt ngốc.
“May mà ngươi không có chuyện gì, nghe nói ở chỗ Không Đảo và quỷ giới chấn động mạnh, một địa phương nhỏ như chúng ta đem ra so sánh thì tình huống còn quá nhẹ." Đỗ Vân thở dài, trên mặt lại mang theo vài phần vui mừng, hắn và Thẩm Tu có trao đổi với nhau một số chuyện xảy ra gần đây, cũng đã bắt đầu không chờ được mà khoe khoang “Khà khà, chúng ta kết hôn rồi, khà khà khà!"
Thẩm Tu “……" Bất kỳ một quý công tử nào khi cầm một tấm thiệp hồng, đều sẽ thay đổi thành bộ dạng này sao.
Tống Bân thì lại ngượng ngùng rất nhiều, y vẫn cảm thấy có chút không tốt, khóe mắt mang theo vài phần ngượng ngùng, sau khi xác định Thẩm Tu hữu kinh vô hiểm mà trở về, lúc này mới gật gật đầu với bạn tốt, toàn bộ thân thể lại dựa vào người của Đỗ Vân, hai người tay nắm tay, khoảng thời gian sau khi lĩnh chứng, chính là giai đoạn tân hôn tình nồng.
“Chúc mừng các ngươi." Thẩm Tu thản nhiên cười cười, sắc mặt lại chân thành.
“Cám ơn, thế chuyện tốt của ngươi lúc nào xuất hiện đâu? Chúng ta chờ mong." Đỗ Vân híp mắt, ánh mắt lại lượn lờ ở chỗ của con quỷ tộc cao đẳng đi cùng nam nhân.
Thẩm Tu hơi hơi nhếch nhếch đuôi lông mày, lại từ chối cho ý kiến.
“Còn chưa gặp được một nửa còn lại sao?" Trong lời nói của Tống Bân có một chút cảm giác tiếc cho bạn tốt “Ngươi tốt như vậy, nếu ai được ngươi chú ý thì phải vui vẻ vô cùng mới đúng."
Thẩm Tu không nói gì, Đỗ Vân lại đầy mặt ý vị thâm trường, người đã kết hôn, tính mẫn cảm đối với một vài chuyện đương nhiên sẽ tăng lên, không giống như trước kia cứ như vậy hô to, xem chúng ta đều là huynh đệ, chúng ta đều rất thuần khiết, chúng ta đều rất…… Khoan đã!
Hắn phát hiện có gì đó không thích hợp, quỷ tộc cao đẳng kia…… Vì sao đứng ở phía sau Thẩm Tu, còn đầy mặt thẹn thùng?
Đó là thẹn thùng phải không?
Tuy rằng nó cố ý tránh khỏi tầm mắt của Thẩm Tu, nhưng lại cố tình để hắn nhìn thấy!
Cái gương mặt lạnh lùng vô song lại có biểu tình như vậy, cảm thấy có chút dụ hoặc. Thế nhưng hắn nghĩ tới việc con quỷ tộc này hung tàn, không khỏi âm thầm nuốt nuốt nước miếng, hắn nghĩ Thẩm Tu là một Ngự Quỷ sư rất tốt, khiến cho Lục Chiến thích cũng là chuyện rất bình thường…… Thế nhưng, cái cảm giác để cho ngự quỷ trong tay thích đến mức thay đổi tính cách, vì cái gì hắn lại cảm thấy có chút không rét mà run.
Con quỷ này vì sao đột nhiên lại có cái vẻ mặt này, muốn biểu đạt mối quan hệ của nó và nam nhân rất dày? Hay là hắn nói sai chỗ nào……
“Thẩm Tu, ngươi thật sự rất tốt, tính tình ôn hòa, làm người lại hào phóng, đầu óc còn đặc biệt thông minh, ta còn rất sùng bái ngươi!" Tống Bân điếc không sợ súng, gặp lại huynh đệ xa cách đã lâu, không nhịn được ca ngợi “Ta có rất nhiều bạn bè đều muốn làm quen với ngươi, về sau có cơ hội ta giới thiệu cho ngươi làm quen, nói không chừng có thể tìm được một người trong số bọn họ……"
Đỗ Vân nhanh chóng đưa tay bịt kín miệng của bạn lữ, còn trang mô tác dạng, giả vờ giúp y lau chùi nước trái cây vương trên khóe môi, sau đó quay đầu lại, đầy mặt đứng đắn nói với Thẩm Tu “Duyên phận ấy mà, không thể miêu tả bằng lời được, đặc biệt cái loại mà xa tận chân trời gần ngay trước mắt, cần phải cẩn thận nghiêm túc tìm hiểu a!"
Thẩm Tu “……" Hướng gió này thay đổi có chút lợi hại.
Đỗ Vân nói xong, lại uống một ngụm nước, thầm nghĩ, quỷ tộc nhà ngươi mới thay đổi hướng gió nhanh vô cùng! Có thể phiền ngươi quay đầu lại nhìn cái bộ dáng ẩn tình mạch mạch của Lục Chiến không, bạn lữ của hắn suýt nữa liền nhận được một mối hận của quỷ tộc cao đẳng a!
“Đỗ Vân, miệng của ngươi khô sao?" Tống Bân chớp chớp mắt nhìn hắn, làm sao lại uống nhiều nước như vậy, uống cạn cả một ly nước, rõ ràng lúc trước mới uống tra……
“Không……" Đỗ Vân sờ sờ cái bụng của mình, thuận thế ôm Tống Bân vào lòng “Đến, hôn một cái là hết khô."
Thẩm Tu không đành lòng nhìn thẳng, đối phương cả mặt đều là bộ dạng ngươi vừa đi chúng ta khẳng định lập tức lên giường, hắn vô cùng lễ phép đứng dậy tạm biệt “Hôm nay vừa mới xuống thuyền, có chút mệt mỏi, ngày khác tìm các ngươi ra ngoài trò chuyện."
“Được được, lần sau chúng ta đến chỗ ngươi!" Đỗ Vân gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười nói, vừa hôn một cái liền bốc hỏa, giai đoạn tân hôn khiến hắn nhịn không được.
“Được, lần sau ta sẽ giới thiệu mấy người bạn của ta cho ngươi…… Ngô……" Tống Bân lại một lần nữa phải nuốt nửa câu nói còn lại vào trong bụng, bị Đỗ Vân kéo vào trong nhà.
Thẩm Tu không nói gì, cười cười, trong cơn gió lạnh lất phất, chậm rãi bước về nhà, đêm nay cha mẹ hắn ở lại chủ trạch, Đại trưởng lão khẳng định không thả người. Hắn vào nhà, cởi giày, vào trong phòng ngủ lấy ra một bộ đồ ngủ, thấy Lục Chiến đang đứng ở bên ngoài nhìn cây thúy quả kia, nghĩ là đối phương thèm ăn…… Mấy ngày gần kết thúc này, quỷ tộc cao đẳng kia tựa hồ ăn cũng không quá ngon, tổng là nhìn hắn suy nghĩ linh tinh, không ăn gì.
Một lát có thể hỏi nó có chỗ nào không thoải mái hay không, Thẩm Tu nghĩ thầm, lập tức đi vào trong phòng tắm.
Lục Chiến ngửa đầu nhìn về phía cây thúy quả cao lớn kia, trên cây vừa mới ra khá nhiều trái, nặng trĩu trịt ẩn trong tầng tầng lớp lớp lá cây, tròn vo, vô cùng đáng yêu. Nó nghĩ tới lần đầu tiên nó cùng với chủ nhân gặp gỡ, lần đầu tiên đi vào ngôi nhà này, khi nó ăn thúy quả, lúc đó nó đang nghĩ cái gì, có lẽ, thứ nó nghĩ đến nhiều nhất là có thể sống sót, không thể bị vứt bỏ, cũng không để bị đuổi về.
Mà hiện tại, nó mong đợi càng nhiều hơn một chút. Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Lục Chiến tưởng tượng thân ảnh của chủ nhân lúc này, gương mặt lạnh lùng khẽ cúi xuống, không nhịn được nuốt nuốt cổ họng.
Thẩm Tu kỳ cọ thân thể, tắm rửa thơm ngào ngạt đi ra khỏi phòng tắm, lâu rồi hắn không được thả lỏng như vậy, thế giới bên ngoài rất tốt đẹp, điều kiện chỗ ở cũng xa hoa, ẩm thực phong phú, mua sắm cũng vô cùng tiện lợi, thế nhưng chỉ có trở lại cái nơi từ nhỏ lớn lên, trở về ngôi nhà này, mới có một loại cảm giác thoải mái khó thể nói thành lời, giống như là đứng ở ban công hít thở một ngụm không khí, đều cảm nhận được khí tức trong trí nhớ, quen thuộc mà thư thái.
“Thân thể không thoải mái?" Hắn thấy quỷ tộc cao đẳng kia cúi đầu, tay cầm áo ngủ cố kéo qua phần eo, vội vã vô tình chạm vào hắn.
Trước lúc đóng cửa nhà tắm, ngự quỷ còn không quên bình tĩnh trả lời “Không sao, chủ nhân." Chính là, âm thanh khi nghe vào tai giống như là đặc biệt không ổn định.
Thẩm Tu cũng chẳng hiểu làm sao, hắn nghĩ quỷ tộc cao đẳng này có phải là đói bụng hay không, tựa hồ nó cũng không hái trái cây ăn, bên ngoài kia có mấy trái vừa to vừa chín mọng vẫn còn lủng lẳng ở trên cây, đưa tay là có thể hái được, Thẩm Tu đoán rằng dạ dày của ngự quỷ không tốt, có thể sử dụng phương thức chữa trị của nhân tộc để chữa hay không, hắn vừa nghĩ, vừa nấu một nồi canh thuốc nồng đậm, uống một chén, còn lại lưu hết cho ngự quỷ.
Đến khi Lục Chiến tắm rửa xong, bình ổn cảm xúc xao động trong đầu, chóp mũi liền ngửi được mùi canh thuốc. Cho đến giờ, ba bữa cơm của chủ nhân đều là nó xử lý, cho nên không phải đồ ăn nó nấu, đương nhiên nó có thể phân biệt được, hơn nữa đây cũng không phải đồ ăn do Tống Bân và Đỗ Vân nấu, mùi hương từ đồ ăn của bọn họ, Lục Chiến đều đã cẩn thận ghi nhớ, đây là chủ nhận đích thân đi nấu? Nó không tin được, chẳng lẽ chủ nhân ăn chưa no…… Nó cư nhiên để chủ nhân đói bụng!
Thẩm Tu ngồi ở trước bàn cơm, thấy quỷ tộc cao đẳng kia lúc đi lại gần hắn cả mặt đều là áy náy, hắn nhếch nhếch đuôi lông mày, lại đẩy bát canh về phía đối phương, thản nhiên nói “Làm hai bát, uống đi."
Lục Chiến run rẩy, cụp mắt, nói “Đa tạ chủ nhân." Nó ngồi xuống, bắt đầu cúi gằm mặt mà uống canh, khóe môi lại không tránh khỏi gợi lên một độ cong nho nhỏ, nguyên liệu nấu canh có tính ấm, dưỡng dạ dày, nước canh thơm nồng khiến Lục Chiến không đành lòng uống hết.
Thẩm Tu ngồi ở cạnh bàn, tùy tay lật xem một quyển sách, ngẫu nhiên nhấp một ngụm trà ấm, bên ngoài, gió đêm thổi khiến lá cây lao xao rung động, ngẫu hiên còn vang lên âm thanh nói chuyện của những người qua đường, cùng với tiếng làm nũng của đám sủng vật.
Hắn lơ đãng nhìn về phía quỷ tộc cao đẳng kia, đối phương chậm rãi uống từng ngụm canh, động tác nhu thuận mà trầm tĩnh, rồi sau đó hơi nâng tầm mắt lên, đáy mắt tựa hồ hơi hơi đỏ.
“Làm sao?" Thẩm Tu nhẹ nhàng nhíu mày, canh rất nóng sao.
“Chủ nhân……" Lục Chiến buông cái bát không xuống, tự uống vài chén trà, đáy mắt lại càng thêm mờ mịt.
Thẩm Tu bất đắc dĩ nhìn nhìn quỷ tộc nãy giờ vẫn cứ mạc danh xem xét hắn, đây là ăn canh uống trà sao…… Hắn thế nào cũng cứ có cảm giác đối phương là đang uống rượu, cư nhiên còn say.
“Chủ nhân." Lục Chiến lại gọi một câu, đáy mắt dần dần tỉnh táo lại.
Vừa rồi hắn cảm giác ngự quỷ say, quả nhiên chỉ là cảm giác, không có nghe nói ai uống trà mà say, chẳng lẽ còn có trúng độc từ lá trà sao…… Thẩm Tu thầm nghĩ, chuẩn bị đứng dậy đi lên tầng trên ngủ.
Kết quả, hắn vừa đứng lên, quỷ tộc cao đẳng kia cũng lập tức đứng dậy, đứng thẳng tắp, eo lưng cao nhất, cơ nhục toàn thân bị vây ở trong một loại trạng thái vô cùng hoàn mỹ, sợi tóc vương trên đầu vai, ánh mắt luôn bình tĩnh lúc này lại nhiều vài phần hơi nước, bộ dáng khiến cho người ta thương tiếc.
Thẩm Tu “……"
Đối phương khỏa thân.
Lúc nó đứng lên, áo ngủ không biết từ lúc nào trượt khỏi cơ thể.
Ngự quỷ còn dùng chân dẫm dẫm lên mặt đất, cởi áo ngủ cởi rất triệt để, còn không che nổi mắt cá chân…….
“Chủ nhân…… Ta có thể hầu hạ ngài sao?" Những lời này, tựa hồ nó phải lấy rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra, Thẩm Tu có thể nhìn thấy vài phần thấp thỏm bất an trên sắc mặt của quỷ tộc cao đẳng này.
Lục Chiến cảm thấy chưa có lúc nào giống như lúc này, không khác gì đang chờ đợi phán quyết cuối cùng, không cách nào khắc chế trái tim đang đập loạn, nó có đủ tư cách hay không, chủ nhân có chấp nhận nó hay không, một con ngự quỷ tựa hồ không có bao nhiêu tác dụng, thật sự có thể thân mật với chủ nhân nhiều hơn sao……. Lục Chiến cố gắng che giấu cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt, tận lực dùng ánh mắt bình thường để đối diện với chủ nhân của nó.
Thẩm Tu “……" Hắn cảm giác quỷ tộc cao đẳng đứng đối diện hắn, đáy mắt sắp bốc hỏa.
Căn phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, thế nhưng không mất vài giây, Lục Chiến liền thấy chủ nhân cất bước đi về phía cửa sổ, đầu tiên là đóng cửa kéo rèm, sau đó xác định xem cửa đã khóa kỹ hết hay chưa, những động tác này rất lưu loát đồng bộ, đến khi đảm bảo không có ai ở bên ngoài, cũng không có ai có thể nhìn vào trong căn nhà này được, hắn mới xoay người, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn về phía nó.
“Có thể." Thẩm Tu thản nhiên nói một câu,
Hai chữ này khiến cho Lục Chiến giống như bay bổng lên thiên đàng, chết cũng tình nguyện! Tay chân run rẩy, sau khi được chủ nhân cho phép, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết làm cái gì trước, chủ nhân đồng ý, nó thậm chí còn chưa từng nghĩ rằng sẽ thuận lợi như thế!
Thẩm Tu thấy quỷ tộc cao đẳng kia giống như luống cuống, đến việc đi về phía hắn cũng chỉ biết dùng mũi chân, giống như sợ hù dọa đến hắn, không khỏi cười khẽ, vươn tay ôm lấy vòng eo rắn chắc hữu lực kia, cúi đầu hôn xuống.
Lục Chiến chỉ cảm thấy không thở nổi, hô hấp trở nên dồn dập, mà thân thể và tứ chi càng giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, khát vọng muốn đụng chạm vào cái gì đó, tay của chủ nhân đang lướt qua da thịt của nó, Lục Chiến nhịn không được mà thở dài đầy thoải mái, đầu não tỉnh táo thoát khỏi cảm giác vừa sợ vừa vui kia, bắt đầu nhớ lại mấy cái ‘thường thức’ nho nhỏ.
Một buổi tối, có thể đủ để cho người ta học được rất nhiều thứ, tỷ như quỷ tộc nguyên lai cũng sẽ lén đi trao đổi các loại kỹ xảo, hơn nữa từ lúc mới bắt đầu đến lúc thuần thục cũng chỉ cần luyện tập vài lần, tốc độ tiến bộ cực nhanh khiến Thẩm Tu có chút kinh ngạc, cái này phải cần rất nhiều cơ sở lý luận sâu sắc mới có thể học một biết mười…… Xem ra quỷ tộc cao đẳng này xem rất nhiều sách người lớn a.
Hắn nhíu mày, nhìn ngự quỷ đang nhịn không được mà thấp giọng xin tha, không khỏi tiếp tục nếm thân thể mỹ vị này một lần lại một lần.
Ngày hôm sau rời giường, Lục Chiến mắc cỡ đỏ bừng mặt, chủ nhân tận tâm làm hết mọi việc, chuẩn bị đồ rửa mặt, quần áo, giày dép cho nó, bao gồm bất cứ một việc nhỏ nào phải dùng đến đồ vật trong nhà, cho dù là một chén nước, nó đều nhớ kỹ.
Chủ nhân là của nó!
Phải bảo vệ.
Khoảng thời gian tiếp theo, một người một quỷ đều trải qua giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau……
Lúc Đỗ Vân và Tống Bân gặp lại Thẩm Tu, đổi thành bọn họ kinh ngạc đứng im tại chỗ, Đỗ Vân còn tốt một chút, chung quy lúc trước hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng Tống Bân…… Y nhìn bầu không khí thân mật giữa Thẩm Tu và Lục Chiến, rất nhanh liền phản ứng lại bản thân lúc trước làm cái chuyện ngốc gì, không khỏi có chút xấu hổ, đành phải khen ngợi không dứt rằng bọn họ rất đẹp đôi! Ngự Quỷ sư và ngự quỷ, một tổ hợp tốt a, cảm tình cần phải bồi dưỡng từ từ, bọn họ cũng đã bồi dưỡng rất lâu! Tình cảm cần phải không rời không bỏ, cứu trợ nhau lúc hoạn nạn, nếu như không đổi ngự quỷ, vậy khẳng định sẽ là cả đời gắn bó, quấn lấy nhau!
“Ông trời tác hợp." Tống Bân chân thành tự đáy lòng mà ca ngợi.
Đỗ Vân thấy Tống Bân nói chuyện có trật tự như vậy, không khỏi may mắn đối phương chỉ có con tinh linh nhỏ kia…… Năm đó lựa chọn vô cùng chính xác! Phải cảm ơn tinh linh nhỏ hệ điện!
Thẩm Tu cũng không giấu diếm mối quan hệ này, hắn và Lục Chiến đã từng trải qua nhiều chuyện, tuy rằng tình yêu không oanh oanh liệt liệt, thế nhưng từ từng chút một bên trong sinh hoạt hàng ngày, đã dần dần đi vào thế giới của nhau, lý giải lẫn nhau, hắn còn có một kế hoạch lãng mạn để công khai, thế nhưng không nghĩ tới thái độ của quỷ tộc càng thêm thẳng thắn, liền cũng thuận tiện xác định mối quan hệ luôn.
Thẩm Cùng và Lâm Viêm vốn cũng là một tổ hợp Ngự Quỷ sư và ngự quỷ, thấy con trai cũng giống như bọn họ, đương nhiên cũng không phản đối, mối quan hệ hôn nhân giữa hai chủng tộc khác nhau tuy rằng không phổ biến, nhưng mà cũng không hiếm thấy, cho nên sau khi tâm sự một hồi, bọn họ cũng coi như là đồng ý cho Thẩm Tu và Lục Chiến trở thành bạn lữ, cũng không cần cả hai đều phải trở nên vĩ đại, chói mắt, chỉ cần bao dung lẫn nhau, không quên tình cảm ban đầu là được.
Lĩnh chứng nhận kết hôn, liền thật sự trở thành người một nhà.
Đại trưởng lão quyết định mở rộng loại hình thức hôn nhau này, ở cùng một chỗ với ngự quỷ tốt bao nhiêu! Chúng nó biết săn sóc, lại hiểu chuyện, thời điểm mấu chốt vẫn là trong ngoài cùng bồi dưỡng tình cảm! Sau này cũng không lo lắng liên minh Đấu Linh và hiệp hội Thuật Sĩ đến cướp đoạt nhân tài có tố chất cao của phái Ngự Quỷ sư!
Mãi đến khi cầm lấy giấy chứng nhận đỏ thẫm, vẫn còn giống như đang lọt trong sương mù, chưa tỉnh táo lại, trong tính toán của nó, phải là dụ hoặc được chủ nhân, nếu không được lại tiếp tục làm ngự quỷ, nó định nếm thử toàn bộ cả mười loại phương pháp đã tỉ mỉ biên soạn ra, nếu vẫn không thể đạt được mục đích, vậy sẽ tiếp tục duy trì, hơn nữa cố gắng trở thành một con ngự quỷ ưu tú nhất ở bên cạnh chủ nhân!
Như vậy, ít nhất là khi chủ nhân suy xét đến vấn đề tìm bạn lữ, sẽ có khả năng chú ý đến nó……
Kết quả, đêm đầu tiên đưa lên cửa liền bị ăn thành công.
Đêm thứ hai, đêm thứ ba…… Tiếp tục bị ăn……
Sau đó nhận được giấy chứng nhận, công đức viên mãn!
Lục Chiến im lặng ngồi ở trên giường, đầy mặt suy nghĩ sâu xa, Thẩm Tu sau khi vào phòng, thấy thế, không khỏi cười nói “Suy nghĩ cái gì?"
“…… Cảm giác toàn bộ mọi thứ có chút không quá chân thật." Lục Chiến ăn ngay nói thật.
“Ân?" Thẩm Tu thoáng nhếch nhếch đuôi lông mày, khóe môi hơi hơi gợi lên một độ cong không dễ bị phát hiện, ghé vào tai nó nhẹ giọng nói “Vậy liền khiến ngươi cảm giác chân thật một ít."
Đương nhiên là dùng hành động đến chứng minh.
Tắt đèn!
HOÀN CHÍNH VĂN
Tác giả :
Phong Hưởng Vân Tri Đạo