Ngự Quỷ Hữu Thuật
Chương 50: Phóng sinh một con
Tập kết đội ngũ, vào lúc xế chiều, trước khi mặt trời lặn, chạy tới bên trong khu vực rừng tối, bởi vì thời gian khẩn cấp, cho nên phái Ngự Quỷ sư không để cho mọi người nghỉ ngơi thêm nửa ngày nữa mới xuất phát, mà là dẫn toàn bộ mọi người tiến vào biên giới của quỷ giới, lao vào trong bóng đêm, loại hành động vào buổi tối này luôn mang theo rất nhiều thương tổn bất ngờ, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, địa vị của Trần Phong tuy rằng không thấp, thế nhưng dẫn đầu là một Ngự Quỷ sư trung cấp được tỉ mỉ lựa chọn tên là Tắc Văn, Ngự Quỷ sư cấp sáu, khoảng cách với Ngự Quỷ sư cao cấp còn cách một bước nữa mà thôi, nghe đâu gã đã bước nửa bước chân vào trong cánh cửa Ngự Quỷ sư cấp bảy, đột phá thăng cấp chẳng qua chỉ là vấn đề sớm hay muộn!
“Mọi người cẩn thận một chút, người ở phía sau đuổi kịp, chúng ta phải tìm tới thôn xóm kia trước khi trời sáng, tận lực không để cho chúng nó có thời gian chuẩn bị phản kích." Dọc đường đi, Trần Phong nói với những người mới ở trong đội ngũ như vậy, đội ngũ lần này, còn chưa kịp tiến hành khảo hạch cấp bậc, cũng chỉ có năm tên người mới, Tần Nhị, Ninh Hải Sinh, Lý Dịch, Trương Kim, cùng với Thẩm Tu dẫn theo đằng sau hai tên ngự quỷ, người mới có tiềm lực vô hạn.
“Như thế nào, đã quen thuộc với hành quân đường dài chưa?" Trần Phong cố ý đi chậm lại, đi tới bên cạnh Thẩm Tu, không hề phát hiện sắc mặt của nam nhân kia tựa hồ có một chút biến hóa nho nhỏ.
Thẩm Tu nghiêng mặt sang một bên, cười cười, nói “Có thể, ta sẽ đuổi kịp."
“Ngươi vẫn nên chú ý mấy người kia một chút, bảo trì khoảng cách nhất định, lát nữa sau khi tiến vào thôn xóm, xảy ra chiến đấu, bọn họ biết đâu sẽ ném đá giấu tay." Trần Phong có ý tốt nhắc nhở “Mặc dù mọi người đều chung một đội ngũ, thế nhưng có lúc khó lòng phòng bị đủ loại âm mưu, đặc biệt có lúc cảm thấy đối phương không thể ra tay được, là lúc bị đối phương làm bị thương dễ dàng nhất."
Tâm kế của Tần Nhị, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, ở bên ngoài lúc nào cũng mang theo một bộ mặt nạ quân tử khiêm tốn, nhưng ở bên trong lại là một kẻ thích vu hại người vô tội, nếu như không phải chuyện này phát sinh liên quan đến Thẩm Tu, có lẽ Trần Phong còn vẫn cảm thấy Tần Nhị là một gã hậu bối phi thường hiểu chuyện, đáng giá y chăm sóc nhiều một chút, còn thật tốt đề bạt.
“Đa tạ nhắc nhở." Thẩm Tu lạnh nhạt đáp lại, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm nhận được vài phần ấm áp.
Trần Phong thấy biểu tình của đối phương cũng không uể oải bất kham, lúc này mới yên tâm rời đi, y cầm một ít dược phẩm đi đưa cho đám người Tàn Nhị, những người mới này còn chưa quen với hoàn cảnh ở bên trong khu vực rừng tối, một chút cỏ lay gió thổi cũng lập tức run sợ trong lòng, mặc dù nói người có lòng phòng bị là tốt, thế nhưng vô duyên vô cớ tự đi dọa chính mình, dễ khiến cho việc người sống bị dọa thành người chết, huống chi hiện tại người nào cũng run rẩy chân tay rồi nôn mửa, cần người đỡ đi đường, chẳng khác gì là bị trúng độc…
Thẩm Tu thấy mọi người, hoặc là vội vàng gấp rút lên đường, hoặc là cố ý tìm hiểu bốn phía, Trần Phong cũng đi phụ trách chuyện của đám người Tần Nhị, hắn nhìn quanh bốn phía, xác định không có người nào chú ý tới bản thân, liền cố ý rời xa đội ngũ một khoảng cách ngắn, mới đưa mắt nhìn về phía hai tên quỷ tộc đi bên cạnh hắn.
Nơi này là biên giới của quỷ giới, chẳng mấy chốc mà đội ngũ sẽ đi qua khu vực rừng tối, vì vậy, ở trong loại khu vực hỗn tạp không ai quản lý, cũng sẽ không dễ dàng gặp phải đội ngũ đi bắt giữ quỷ tộc, những người khác, hoặc là đi vào chỗ sâu ở bên trong quỷ giới, hoặc là ngồi xổm ở khu vực trung tâm của rừng tối để mai phục, Thẩm Tu thầm nghĩ chỗ này chính là một địa phương tốt, thích hợp để phóng sinh.
Nếu như bây giờ không ra tay, lát nữa đến thôn xóm của quỷ tộc, nhiều người như vậy đều tập trung tinh thần cao độ, muốn làm gì đó cũng đều rất đột ngột, đương nhiên nếu phát sinh hỗn chiến, sẽ không có người để ý tới, nhưng tình huống như vậy nếu xảy ra sẽ trở nên nguy hiểm hơn một chút, hắn không hy vọng đi phóng sinh một quỷ tộc đã chết.
Người dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không cách nào đảm bảo dưới bất kỳ tình huống nào có thể đảm bảo cho người ở bên cạnh tuyệt đối an toàn, nếu có cơ hội để tiêu trừ nguy hiểm từ sớm, cũng không cần phải đi mạo hiểm.
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?" Thẩm Tu hòa ái dễ gần nói với tên quỷ tộc kia.
Ô Lai còn chưa kịp phản ứng tên nhân tộc này muốn nói cái gì, liền phát hiện vòng điều khiển quỷ tộc ở trên cổ tay bị lấy xuống, cúi đầu nhìn cổ tay trống rỗng một chút, lại cảm nhận được có một luồng sức mạnh đột nhiên tuôn trào trong cơ thể… Nó, tự do?!
Thẩm Tu nhìn cái vòng điều khiển quỷ tộc màu đồng xanh ở trong tay một chút, thầm nghĩ cái hiệp nghị lâm thời này xác thực dùng rất tốt, nhưng đáng tiếc không phổ cập rộng rãi, không thì hắn đã sớm quyết định hợp phối với một tên ngự quỷ, sau đó cầm phóng sinh thì có phải tốt hơn không, đã thế sau khi trở về gia tộc lại còn bị ép đi tham gia lần hợp phối thứ hai, tuy rằng lần thứ hai này lại hợp phối với tên quỷ tộc cũ, Thẩm Tu liếc mắt nhìn Lục Chiến lúc này vẫn luôn yên tĩnh không một chút gợn sóng, thầm nghĩ bây giờ đối phương đang cảm giác như thế nào…
Nhìn đồng bạn được phóng sinh, được tự do, cảm thấy ước ao sao?
Nhìn thấy Ô Lai đã khôi phục toàn bộ sức mạnh, cũng có thể tùy tâm sử dụng, cảm thấy ước mơ sao?
Lục Chiến nhìn đồng tộc vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ cũ, Ô Lai đương nhiên biết hướng để rời đi, hơn nữa còn có đủ sức tự vệ, nơi này là biên giới của quỷ giới, đa phần các quỷ tộc đều thật sự quen thuộc, nó đem lực chú ý tới trên người chủ nhân, không khỏi đứng thẳng eo lưng nghiêm trang tại chỗ, khoanh tay nhíu mày, làm ra một bộ dáng dấp ngoan ngoãn nghe lời.
Thẩm Tu luôn cảm thấy phương thức biểu hiện của tên quỷ tộc này có chút không đúng, vào lúc này không phải là nó nên tận lực biểu hiện rằng nó bất mãn, mong đợi, ưu thương sao.
“Thật sự thả ta đi sao?" Ô Lai vẫn còn có chút không quá chắc chắn, nó rất muốn được tự do, thật sự, nhưng lát nữa nhân tộc tốt bụng này phải công đạo như thế nào với các Ngự Quỷ sư khác, có thể bởi vì vậy mà bị định tội hay không?
Nơi này là quỷ giới, bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng đều có khả năng phát sinh, mà kỳ thực, phần lớn nhân tộc đều chết ở trong tay đồng loại, vì lợi ích, tự giết lẫn nhau, mới là nguồn gốc nguyên nhân gây ra rất nhiều chuyện bi thảm.
“Nếu như có người hỏi, e rằng ta rời đi sẽ trở thành lý do để những người xấu tính kia công kích ngài."
Thẩm Tu không thèm để ý chút nào, khoát tay áo một cái, hắn không muốn đi để ý tới những quy củ đó của phái Ngự Quỷ sư, hơn nữa ngự quỷ lâm thời vốn là dùng để nếu có ý muốn không cần thì bất cứ lúc nào không cần cũng được, còn lý do…" Nếu có người hỏi, ta sẽ nói ngươi quá gầy, ta thích quỷ tộc nhiều thịt một chút." (N/A: bật mí 1 xí, đây là lý do để sau này bé Lục Chiến quyết tâm tập cho nhiều thịt, đặc biệt là thịt mông, hờ hờ)
Bịa chuyện để dứt bỏ thì không quan trọng, thật sự thì Thẩm Tu thích có thịt một chút, ít nhất là những chỗ nào nằm trong độ dài cánh tay của hắn, hắn cảm thấy người có thịt khi ôm sẽ tương đối thoải mái hơn một chút.
Lục Chiến lặng lẽ sờ sờ bắp thịt trên cánh tay của nó, liền ấn ấn cơ ngực rắn chắc đàn hồi, mặc dù không nhô lên đầy khoa trương, thế nhưng loại cơ bắp lưu sướng tạo thành từng khối từng khối, nghĩ qua cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy quá gầy, nó quyết định sau này trở về phải luyện tập nhiều một chút, không biết là chủ nhân yêu thích mò mẫm ở khu vực nhiều thịt nào?
Ô Lai chân thành nói cám ơn, cúi chào ba cái mới lặng yên rời đi, kết quả đi chưa được bao xa, liền bị một quỷ tộc khác ngăn lại.
“Ca… Ca ca?!"
“Xuỵt!" Ô Minh liền vội vàng che miệng đệ đệ, lôi đối phương vào trong bụi cỏ, bọn nó chờ Ô Lai yên tĩnh lại, mới lên tiếng hỏi “Tên nhân tộc kia thả ngươi ra?"
Ô Lai gật gật đầu, dường như nhớ tới điều gì, nói “Ca ca, các ngươi vốn vẫn luôn đi theo sao? Lúc còn ở trên Không Đảo ta đã cảm nhận được một ít khí tức quen thuộc, còn tưởng rằng bản thân gặp ảo giác…" Nói nói, nó không nhịn được hốc mắt ửng đỏ, rốt cuộc có thể về tới bên cạnh người nhà, đây là tâm nguyện từ thật lâu trước đây, từ lúc nó bị bắt cho tới nay!
“Đừng khóc, ngươi đã trở lại, đã về nhà." Ô Minh đau lòng sờ sờ đầu đệ đệ, chậm rãi nói “Chúng ta nghĩ muốn đi tìm Lục Chiến, hỏi nó một chút có cần thiết trợ giúp hay không, tên nhân tộc kia trước đây đã cứu Viêm Lam, không nghĩ tới hắn còn thả cho ngươi tự do, ta không biết người kia nguyên lai vốn là Ngự Quỷ sư của ngươi."
Viêm Lam lúc này ở một bên cũng lên tiếng chào hỏi Ô Lai, tên quỷ tộc này cũng ngang ngửa tuổi với đệ đệ của nó, hơn nữa còn cùng một cái thôn xóm, cho nên nhìn qua cũng có vài phần cảm giác thân cận.
Ô Lai lắc lắc đầu, nói “Không phải, Ngự Quỷ sư của ta là một người khác trong đội ngũ." Nó đại khái nói lại một lần toàn bộ chuyện đã xảy ra cho ca ca, lại nói “Chủ nhân cũ của ta hiện tại cũng trong đội ngũ, nếu như không phải nam nhân kia giúp, chỉ sợ ta đã… Ca ca, các ngươi mau trở về thông báo cho người trong thôn, mục tiêu của đội ngũ này, là thôn xóm của chúng ta!"
Ô Lai cũng là người của thôn mười ba, đương nhiên cũng thập phần lo lắng chuyện này, hơn nữa Thẩm Tu cũng không có gạt nó cái gì, cho nên vừa nghĩ tới việc này, liền nhanh chóng mở miệng nhắc nhở.
Viêm Lam vỗ vỗ bờ vai của nó, ra hiệu cho đối phương trước tiên yên tĩnh lại “Ngươi từ lúc còn rất nhỏ liền bị bắt đi, có lẽ không quen biết Lục Chiến, nó cũng là người trong thôn xóm của chúng ta, chuyện này, lúc ở Không Đảo chúng ta đã tra hỏi rõ ràng, hơn nữa tên nhân tộc Thẩm Tu kia, cũng không có ngăn cản Lục Chiến đem chuyện này từ bên trong bạch tháp ngầm truyền ra ngoài, hắn hẳn là có biết, chỉ có điều cố ý không để ý tới mà thôi…"
“Lập trường không đồng nhất, những gì người kia đã làm, khiến cho chúng ta vô cùng cảm ơn." Ô Minh thở dài, nói “Mà coi như trước đó đã nhận được thông báo từ trước, nhưng trong thời gian ngắn ngủi như thế này, nếu muốn di dời thôn xóm, là không thể làm được, chỉ có thể hy vọng Nham Thạch có thể khống chế được Mục Ngôn, đồng thời chúng ta phải tận lực gây rối sự chú ý của đội ngũ này, bằng không trong thôn ta không có nhiều quỷ tộc thành niên là sức chiến đấu chủ yếu, chỉ sợ cũng trở thành vật trong túi của đám Ngự Quỷ sư đó."
Ô Lai không hiểu lắm những thứ cong cong nhiễu nhiễu, nó chỉ biết là, nếu như thôn xóm bị công kích, bản thân nó nhất định phải đi tham chiến… Kia nếu như gặp phải nam nhân kia thì phải làm sao bây giờ? Ân, trực tiếp đi đường vòng là được, không thể gây thương tổn đến một nhân tộc tốt bụng như vậy.
“Ô Minh, ngươi trước tiên dẫn Ô Lai trở về đi thôi." Viêm Lam đột nhiên trầm giọng nói, Ô Minh lại không đồng ý điều này, nó lắc lắc đầu “Không được, một mình ngươi đi gây sự chú ý của bọn họ, quá nguy hiểm!"
Viêm Lam lại không để ý chút nào, lắc lắc đầu, nói “Hết cách rồi, hẳn là Mục Ngôn nói cho bọn họ, bề ngoài cùng với tính danh của cái tên quỷ tộc biết cách giải trừ vòng điều khiển quỷ tộc mới là đặc thù, ta không phải mục tiêu của đội ngũ này, ít nhất tạm thời có thể ngăn chặn đường đi của bọn họ, tranh thủ cho các ngươi có thời gian rút đi dài hơn một chút."
“Chúng ta có thể chiến đấu." Ô Lai tuổi tuy còn nhỏ nhưng lúc này rất kiên định, nó thật vất vả về được nhà, vì thế có thể chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, cũng là hành vi vô cùng bình thường.
Viêm Lam vui mừng nhìn nó một chút, nói “Ít nhất cũng cần thời gian để đi tìm kiếm viện binh, ta sẽ không dễ dàng bị bắt, các ngươi nhanh chóng trở lại thôn, vào lúc này, bên kia mới càng cần ngươi ra tay."
Bố trí mai phục trên đường đi là việc làm không có nhiều tác dụng, đội ngũ tinh anh của phái Ngự Quỷ sư, cứ coi như không phải tập hợp toàn bộ cao thủ, nhưng cũng không phải là một đội ngũ pha tạp có thể so sánh được, Ô Minh và Viêm Lam, từ lúc vừa bắt đầu đã không có suy nghĩ khinh địch, lập tức xin giúp đỡ từ các thôn xóm khác, đồng thời mau chóng di dời những quỷ tộc không thể tham chiến, nỗ lực xây dựng phòng tuyến chắc chắn, mới là chuyện cấp bách nhất.
Sau khi thỏa thuận xong, ba tên quỷ tộc liền phân công nhau bắt đầu hành động, Ô Lai đi cùng Ô Minh trở về thôn mười ba, chúng nó chỉ cần đi đường tắt, hành động cũng rất nhanh chóng, Viêm Lam lại đi đường vòng, đi tới vị trí ở trước đội ngũ này, trong lòng suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể hấp dẫn sự chú ý của đám nhân tộc kia.
Thẩm Tu cảm thấy được thiếu đi một viên hoàn điều khiển quỷ tộc, trên người nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng bản thân hắn cảm thấy không thích hợp với cái nghề Ngự Quỷ sư này, thế nhưng miễn cưỡng đeo một cái vòng tay vẫn có thể chấp nhận được, mang nhiều vài cái… Hắn sẽ cảm thấy bản thân đang nhảy điệu nhảy của người chim.
“Mọi người cẩn thận một chút, người ở phía sau đuổi kịp, chúng ta phải tìm tới thôn xóm kia trước khi trời sáng, tận lực không để cho chúng nó có thời gian chuẩn bị phản kích." Dọc đường đi, Trần Phong nói với những người mới ở trong đội ngũ như vậy, đội ngũ lần này, còn chưa kịp tiến hành khảo hạch cấp bậc, cũng chỉ có năm tên người mới, Tần Nhị, Ninh Hải Sinh, Lý Dịch, Trương Kim, cùng với Thẩm Tu dẫn theo đằng sau hai tên ngự quỷ, người mới có tiềm lực vô hạn.
“Như thế nào, đã quen thuộc với hành quân đường dài chưa?" Trần Phong cố ý đi chậm lại, đi tới bên cạnh Thẩm Tu, không hề phát hiện sắc mặt của nam nhân kia tựa hồ có một chút biến hóa nho nhỏ.
Thẩm Tu nghiêng mặt sang một bên, cười cười, nói “Có thể, ta sẽ đuổi kịp."
“Ngươi vẫn nên chú ý mấy người kia một chút, bảo trì khoảng cách nhất định, lát nữa sau khi tiến vào thôn xóm, xảy ra chiến đấu, bọn họ biết đâu sẽ ném đá giấu tay." Trần Phong có ý tốt nhắc nhở “Mặc dù mọi người đều chung một đội ngũ, thế nhưng có lúc khó lòng phòng bị đủ loại âm mưu, đặc biệt có lúc cảm thấy đối phương không thể ra tay được, là lúc bị đối phương làm bị thương dễ dàng nhất."
Tâm kế của Tần Nhị, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, ở bên ngoài lúc nào cũng mang theo một bộ mặt nạ quân tử khiêm tốn, nhưng ở bên trong lại là một kẻ thích vu hại người vô tội, nếu như không phải chuyện này phát sinh liên quan đến Thẩm Tu, có lẽ Trần Phong còn vẫn cảm thấy Tần Nhị là một gã hậu bối phi thường hiểu chuyện, đáng giá y chăm sóc nhiều một chút, còn thật tốt đề bạt.
“Đa tạ nhắc nhở." Thẩm Tu lạnh nhạt đáp lại, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm nhận được vài phần ấm áp.
Trần Phong thấy biểu tình của đối phương cũng không uể oải bất kham, lúc này mới yên tâm rời đi, y cầm một ít dược phẩm đi đưa cho đám người Tàn Nhị, những người mới này còn chưa quen với hoàn cảnh ở bên trong khu vực rừng tối, một chút cỏ lay gió thổi cũng lập tức run sợ trong lòng, mặc dù nói người có lòng phòng bị là tốt, thế nhưng vô duyên vô cớ tự đi dọa chính mình, dễ khiến cho việc người sống bị dọa thành người chết, huống chi hiện tại người nào cũng run rẩy chân tay rồi nôn mửa, cần người đỡ đi đường, chẳng khác gì là bị trúng độc…
Thẩm Tu thấy mọi người, hoặc là vội vàng gấp rút lên đường, hoặc là cố ý tìm hiểu bốn phía, Trần Phong cũng đi phụ trách chuyện của đám người Tần Nhị, hắn nhìn quanh bốn phía, xác định không có người nào chú ý tới bản thân, liền cố ý rời xa đội ngũ một khoảng cách ngắn, mới đưa mắt nhìn về phía hai tên quỷ tộc đi bên cạnh hắn.
Nơi này là biên giới của quỷ giới, chẳng mấy chốc mà đội ngũ sẽ đi qua khu vực rừng tối, vì vậy, ở trong loại khu vực hỗn tạp không ai quản lý, cũng sẽ không dễ dàng gặp phải đội ngũ đi bắt giữ quỷ tộc, những người khác, hoặc là đi vào chỗ sâu ở bên trong quỷ giới, hoặc là ngồi xổm ở khu vực trung tâm của rừng tối để mai phục, Thẩm Tu thầm nghĩ chỗ này chính là một địa phương tốt, thích hợp để phóng sinh.
Nếu như bây giờ không ra tay, lát nữa đến thôn xóm của quỷ tộc, nhiều người như vậy đều tập trung tinh thần cao độ, muốn làm gì đó cũng đều rất đột ngột, đương nhiên nếu phát sinh hỗn chiến, sẽ không có người để ý tới, nhưng tình huống như vậy nếu xảy ra sẽ trở nên nguy hiểm hơn một chút, hắn không hy vọng đi phóng sinh một quỷ tộc đã chết.
Người dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không cách nào đảm bảo dưới bất kỳ tình huống nào có thể đảm bảo cho người ở bên cạnh tuyệt đối an toàn, nếu có cơ hội để tiêu trừ nguy hiểm từ sớm, cũng không cần phải đi mạo hiểm.
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?" Thẩm Tu hòa ái dễ gần nói với tên quỷ tộc kia.
Ô Lai còn chưa kịp phản ứng tên nhân tộc này muốn nói cái gì, liền phát hiện vòng điều khiển quỷ tộc ở trên cổ tay bị lấy xuống, cúi đầu nhìn cổ tay trống rỗng một chút, lại cảm nhận được có một luồng sức mạnh đột nhiên tuôn trào trong cơ thể… Nó, tự do?!
Thẩm Tu nhìn cái vòng điều khiển quỷ tộc màu đồng xanh ở trong tay một chút, thầm nghĩ cái hiệp nghị lâm thời này xác thực dùng rất tốt, nhưng đáng tiếc không phổ cập rộng rãi, không thì hắn đã sớm quyết định hợp phối với một tên ngự quỷ, sau đó cầm phóng sinh thì có phải tốt hơn không, đã thế sau khi trở về gia tộc lại còn bị ép đi tham gia lần hợp phối thứ hai, tuy rằng lần thứ hai này lại hợp phối với tên quỷ tộc cũ, Thẩm Tu liếc mắt nhìn Lục Chiến lúc này vẫn luôn yên tĩnh không một chút gợn sóng, thầm nghĩ bây giờ đối phương đang cảm giác như thế nào…
Nhìn đồng bạn được phóng sinh, được tự do, cảm thấy ước ao sao?
Nhìn thấy Ô Lai đã khôi phục toàn bộ sức mạnh, cũng có thể tùy tâm sử dụng, cảm thấy ước mơ sao?
Lục Chiến nhìn đồng tộc vẫn còn đang đứng sững sờ tại chỗ cũ, Ô Lai đương nhiên biết hướng để rời đi, hơn nữa còn có đủ sức tự vệ, nơi này là biên giới của quỷ giới, đa phần các quỷ tộc đều thật sự quen thuộc, nó đem lực chú ý tới trên người chủ nhân, không khỏi đứng thẳng eo lưng nghiêm trang tại chỗ, khoanh tay nhíu mày, làm ra một bộ dáng dấp ngoan ngoãn nghe lời.
Thẩm Tu luôn cảm thấy phương thức biểu hiện của tên quỷ tộc này có chút không đúng, vào lúc này không phải là nó nên tận lực biểu hiện rằng nó bất mãn, mong đợi, ưu thương sao.
“Thật sự thả ta đi sao?" Ô Lai vẫn còn có chút không quá chắc chắn, nó rất muốn được tự do, thật sự, nhưng lát nữa nhân tộc tốt bụng này phải công đạo như thế nào với các Ngự Quỷ sư khác, có thể bởi vì vậy mà bị định tội hay không?
Nơi này là quỷ giới, bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng đều có khả năng phát sinh, mà kỳ thực, phần lớn nhân tộc đều chết ở trong tay đồng loại, vì lợi ích, tự giết lẫn nhau, mới là nguồn gốc nguyên nhân gây ra rất nhiều chuyện bi thảm.
“Nếu như có người hỏi, e rằng ta rời đi sẽ trở thành lý do để những người xấu tính kia công kích ngài."
Thẩm Tu không thèm để ý chút nào, khoát tay áo một cái, hắn không muốn đi để ý tới những quy củ đó của phái Ngự Quỷ sư, hơn nữa ngự quỷ lâm thời vốn là dùng để nếu có ý muốn không cần thì bất cứ lúc nào không cần cũng được, còn lý do…" Nếu có người hỏi, ta sẽ nói ngươi quá gầy, ta thích quỷ tộc nhiều thịt một chút." (N/A: bật mí 1 xí, đây là lý do để sau này bé Lục Chiến quyết tâm tập cho nhiều thịt, đặc biệt là thịt mông, hờ hờ)
Bịa chuyện để dứt bỏ thì không quan trọng, thật sự thì Thẩm Tu thích có thịt một chút, ít nhất là những chỗ nào nằm trong độ dài cánh tay của hắn, hắn cảm thấy người có thịt khi ôm sẽ tương đối thoải mái hơn một chút.
Lục Chiến lặng lẽ sờ sờ bắp thịt trên cánh tay của nó, liền ấn ấn cơ ngực rắn chắc đàn hồi, mặc dù không nhô lên đầy khoa trương, thế nhưng loại cơ bắp lưu sướng tạo thành từng khối từng khối, nghĩ qua cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy quá gầy, nó quyết định sau này trở về phải luyện tập nhiều một chút, không biết là chủ nhân yêu thích mò mẫm ở khu vực nhiều thịt nào?
Ô Lai chân thành nói cám ơn, cúi chào ba cái mới lặng yên rời đi, kết quả đi chưa được bao xa, liền bị một quỷ tộc khác ngăn lại.
“Ca… Ca ca?!"
“Xuỵt!" Ô Minh liền vội vàng che miệng đệ đệ, lôi đối phương vào trong bụi cỏ, bọn nó chờ Ô Lai yên tĩnh lại, mới lên tiếng hỏi “Tên nhân tộc kia thả ngươi ra?"
Ô Lai gật gật đầu, dường như nhớ tới điều gì, nói “Ca ca, các ngươi vốn vẫn luôn đi theo sao? Lúc còn ở trên Không Đảo ta đã cảm nhận được một ít khí tức quen thuộc, còn tưởng rằng bản thân gặp ảo giác…" Nói nói, nó không nhịn được hốc mắt ửng đỏ, rốt cuộc có thể về tới bên cạnh người nhà, đây là tâm nguyện từ thật lâu trước đây, từ lúc nó bị bắt cho tới nay!
“Đừng khóc, ngươi đã trở lại, đã về nhà." Ô Minh đau lòng sờ sờ đầu đệ đệ, chậm rãi nói “Chúng ta nghĩ muốn đi tìm Lục Chiến, hỏi nó một chút có cần thiết trợ giúp hay không, tên nhân tộc kia trước đây đã cứu Viêm Lam, không nghĩ tới hắn còn thả cho ngươi tự do, ta không biết người kia nguyên lai vốn là Ngự Quỷ sư của ngươi."
Viêm Lam lúc này ở một bên cũng lên tiếng chào hỏi Ô Lai, tên quỷ tộc này cũng ngang ngửa tuổi với đệ đệ của nó, hơn nữa còn cùng một cái thôn xóm, cho nên nhìn qua cũng có vài phần cảm giác thân cận.
Ô Lai lắc lắc đầu, nói “Không phải, Ngự Quỷ sư của ta là một người khác trong đội ngũ." Nó đại khái nói lại một lần toàn bộ chuyện đã xảy ra cho ca ca, lại nói “Chủ nhân cũ của ta hiện tại cũng trong đội ngũ, nếu như không phải nam nhân kia giúp, chỉ sợ ta đã… Ca ca, các ngươi mau trở về thông báo cho người trong thôn, mục tiêu của đội ngũ này, là thôn xóm của chúng ta!"
Ô Lai cũng là người của thôn mười ba, đương nhiên cũng thập phần lo lắng chuyện này, hơn nữa Thẩm Tu cũng không có gạt nó cái gì, cho nên vừa nghĩ tới việc này, liền nhanh chóng mở miệng nhắc nhở.
Viêm Lam vỗ vỗ bờ vai của nó, ra hiệu cho đối phương trước tiên yên tĩnh lại “Ngươi từ lúc còn rất nhỏ liền bị bắt đi, có lẽ không quen biết Lục Chiến, nó cũng là người trong thôn xóm của chúng ta, chuyện này, lúc ở Không Đảo chúng ta đã tra hỏi rõ ràng, hơn nữa tên nhân tộc Thẩm Tu kia, cũng không có ngăn cản Lục Chiến đem chuyện này từ bên trong bạch tháp ngầm truyền ra ngoài, hắn hẳn là có biết, chỉ có điều cố ý không để ý tới mà thôi…"
“Lập trường không đồng nhất, những gì người kia đã làm, khiến cho chúng ta vô cùng cảm ơn." Ô Minh thở dài, nói “Mà coi như trước đó đã nhận được thông báo từ trước, nhưng trong thời gian ngắn ngủi như thế này, nếu muốn di dời thôn xóm, là không thể làm được, chỉ có thể hy vọng Nham Thạch có thể khống chế được Mục Ngôn, đồng thời chúng ta phải tận lực gây rối sự chú ý của đội ngũ này, bằng không trong thôn ta không có nhiều quỷ tộc thành niên là sức chiến đấu chủ yếu, chỉ sợ cũng trở thành vật trong túi của đám Ngự Quỷ sư đó."
Ô Lai không hiểu lắm những thứ cong cong nhiễu nhiễu, nó chỉ biết là, nếu như thôn xóm bị công kích, bản thân nó nhất định phải đi tham chiến… Kia nếu như gặp phải nam nhân kia thì phải làm sao bây giờ? Ân, trực tiếp đi đường vòng là được, không thể gây thương tổn đến một nhân tộc tốt bụng như vậy.
“Ô Minh, ngươi trước tiên dẫn Ô Lai trở về đi thôi." Viêm Lam đột nhiên trầm giọng nói, Ô Minh lại không đồng ý điều này, nó lắc lắc đầu “Không được, một mình ngươi đi gây sự chú ý của bọn họ, quá nguy hiểm!"
Viêm Lam lại không để ý chút nào, lắc lắc đầu, nói “Hết cách rồi, hẳn là Mục Ngôn nói cho bọn họ, bề ngoài cùng với tính danh của cái tên quỷ tộc biết cách giải trừ vòng điều khiển quỷ tộc mới là đặc thù, ta không phải mục tiêu của đội ngũ này, ít nhất tạm thời có thể ngăn chặn đường đi của bọn họ, tranh thủ cho các ngươi có thời gian rút đi dài hơn một chút."
“Chúng ta có thể chiến đấu." Ô Lai tuổi tuy còn nhỏ nhưng lúc này rất kiên định, nó thật vất vả về được nhà, vì thế có thể chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, cũng là hành vi vô cùng bình thường.
Viêm Lam vui mừng nhìn nó một chút, nói “Ít nhất cũng cần thời gian để đi tìm kiếm viện binh, ta sẽ không dễ dàng bị bắt, các ngươi nhanh chóng trở lại thôn, vào lúc này, bên kia mới càng cần ngươi ra tay."
Bố trí mai phục trên đường đi là việc làm không có nhiều tác dụng, đội ngũ tinh anh của phái Ngự Quỷ sư, cứ coi như không phải tập hợp toàn bộ cao thủ, nhưng cũng không phải là một đội ngũ pha tạp có thể so sánh được, Ô Minh và Viêm Lam, từ lúc vừa bắt đầu đã không có suy nghĩ khinh địch, lập tức xin giúp đỡ từ các thôn xóm khác, đồng thời mau chóng di dời những quỷ tộc không thể tham chiến, nỗ lực xây dựng phòng tuyến chắc chắn, mới là chuyện cấp bách nhất.
Sau khi thỏa thuận xong, ba tên quỷ tộc liền phân công nhau bắt đầu hành động, Ô Lai đi cùng Ô Minh trở về thôn mười ba, chúng nó chỉ cần đi đường tắt, hành động cũng rất nhanh chóng, Viêm Lam lại đi đường vòng, đi tới vị trí ở trước đội ngũ này, trong lòng suy nghĩ phải làm cách nào mới có thể hấp dẫn sự chú ý của đám nhân tộc kia.
Thẩm Tu cảm thấy được thiếu đi một viên hoàn điều khiển quỷ tộc, trên người nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng bản thân hắn cảm thấy không thích hợp với cái nghề Ngự Quỷ sư này, thế nhưng miễn cưỡng đeo một cái vòng tay vẫn có thể chấp nhận được, mang nhiều vài cái… Hắn sẽ cảm thấy bản thân đang nhảy điệu nhảy của người chim.
Tác giả :
Phong Hưởng Vân Tri Đạo