Ngủ Quên Trong Hồi Ức (Thanh Y Dao)
Chương 144 Thế Trận Khó Lường
Năm 1922
Hôm nay là ngày Sơn Lâm lên ngôi. Hắn đã có cho riêng mình một bộ ấn kiếm. Nếu đem nó so với bản gốc thì không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Hắn tự tin đem cả con ấn và thanh kiếm lên đại điện, chễm chệ ngồi lên ngai vàng. Toàn bộ quần thần đều phải khom người trước hắn, vị Hoàng đế thứ mười hai của triều nhà Yên.
- Hoàng đế vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tiếng hô vọng khắp hoàng cung, mang đầy vẻ uy nghiêm và trang trọng. Sơn Lâm ở trên bục cao nhìn xuống không khỏi hài lòng, phẩy tay miễn lễ.
- Ngày hôm nay ta chính thức lên ngôi, kết thúc quãng thời gian thống khổ của bách tính. Các ngươi đã tin tưởng để ta kế thừa ngôi vị, ta cũng sẽ vì các ngươi gánh vác trách nhiệm lớn lao này. Thù trong hay giặc ngoài, tất cả đều đã có ta lo. - Hắn đứng lên, giọng còn oai phong dõng dạc hơn trước - Đáng lẽ phải tổ chức một buổi đăng cơ đàng hoàng, nhưng tình thế cấp bách, ta chỉ có thể dùng bộ ấn kiếm này để thay cho lời tán thành của tiên đế. Các ngươi đều đã biết, Hạc Hiên em trai ta đang tập hợp binh lính để lật đổ ta. Nhưng để ta nói các ngươi nghe, hắn đã bị ta cưỡng chế hoàn toàn!
- Các ngươi có vẻ không tin ta nhỉ? Không sao, người thật việc thật, ta không dám nói sai.
Nói rồi hắn vỗ tay ba cái ra hiệu. Một đoàn cấm quân thân mặc giáp, tay thủ kiếm áp giải Hạc Hiên và phản quân vào giữa đại điện trước sự ngỡ ngàng của đám quần thần. Bọn chúng xì xào thành tiếng, liên tục chỉ trỏ vào mặt chàng và các quân binh đang quỳ dưới đất với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn khinh thường. Bàn tán đã rồi, bọn chúng quay ra chất vấn Sơn Lâm và chiến công khó tin này của hắn. Vị quan nhất phẩm nọ là người đầu tiên mở lời:
- Thưa bệ hạ. - Một vị ngũ phẩm khác lên tiếng - Lần trước thần còn nghe nói hắn triệt phá quân ta ở hai trận tuyến, còn có mưu đồ lật đổ bệ hạ. Không biết bằng cách nào bệ hạ có thể hạ gục hắn dễ dàng như vậy?
- Ha, hỏi phải đấy. - Hắn cười phá lên, rảo bước về phía Hạc Hiên. Bọn quần thần dạt ra hai bên cho hắn đi xuống - Nói sao nhỉ? Kế hoạch của hắn dễ đoán vô cùng. Hôm nay là ngày ta đăng cơ, hắn và phản quân chắc chắn sẽ kéo đến, nhân lúc ta không phòng bị nhất sẽ chèn ép, bắt ta giao nộp cả ấn kiếm. Thế nên ta đã bố trí cấm quân ở cửa thành, đợi khi hắn xuất hiện sẽ lập tức bắt sống, áp giải về đại điện.
Sơn Lâm như bị chọc tức, hắn điên cuồng siết chặt tay, gằn từng chữ một với chàng:
- Nhìn ta đây này, đệ đệ.
- Sao phải nhìn? - Chàng rướn mày, ánh mắt xấc xược như thách thức.
- Có tin ta cho ngươi bay đầu không? - Hắn điên tiết - Người đâu, đem kiếm lại đây cho ta.
Sẹo nơi mép trái hắn giật giật. Hắn cảm tưởng mình có thể băm chàng ra thành trăm mảnh nếu chàng còn tiếp tục hỗn láo với mình như vậy. Nhưng hình như chàng chẳng để tâm cho lắm, còn bình thản nhìn đại điện một vòng.
- Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, phải để ta nói vài lời trước đã. - Chàng từ tốn.
Sơn Lâm đang sắp sửa vung kiếm cũng phải dừng lại. Hắn bỗng bật cười giòn giã, ảo tưởng rằng chàng đang cầu xin mình, liên đắc ý đáp:
- Được, đệ muốn gì thì cứ nói. Dù sao không chém đầu cũng là tứ mã phanh thây.
Chàng gật gù, nói tiếp:
- Chẳng là trước nay ta vẫn luôn mang danh là kẻ tử tù. Sau vụ đồ sát Vũ phủ thì ta còn ám sát cả tiên đế, nghĩa là phụ hoàng của ta. Nói thật, ta không hổ thẹn vì tất cả những chuyện đã xảy ra vì thực tế, ta không phải là người làm ra những chuyện trái với lương tâm như vậy. Chuyện ở Vũ phủ, ta thừa nhận có hóa điên, nhưng cũng đều là vì có kẻ hạ độc, ép ta thành một con quái thú. Nhưng chỉ có những người có mặt ở Vũ phủ mới thật sự hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Lúc bấy giờ, một trong những quân binh đang quỳ vội vàng đứng lên, để lộ gương mặt thanh tú, dáng người mảnh mai. Đó là một cô nương giả dạng nam nhân, trà trộn vào hàng ngũ. Nàng ta chính là tì nữ duy nhất còn sống sót sau thảm án ở Vũ phủ.
- Cô nương, mời. - Hạc Hiên mở lời.
- Ta... Ta... - Nàng ta run rẩy - Ta chính là tì nữ ở Vũ phủ. Ngày hôm ấy ta đã chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra.
Sơn Lâm và các quần thần trợn tròn mắt nhìn nàng ta, ai cũng mong chờ chuyện tiếp theo nàng ta sẽ kể.
- Tuệ Vương sau khi bị thuộc hạ của Thành Quận Vương chuốc thuốc đã ngất lịm đi. Ta sợ quá trốn sau bụi cây, lại vô tình nhìn thấy cảnh tên thuộc hạ kia gϊếŧ hại cả nhà Vũ đại nhân. Cho đến khi Thành Quận Vương và binh lính xông đến, Tuệ Vương mới bắt đầu tỉnh dậy. Nhân lúc hỗn loạn, ta đã nhanh chân chạy trốn.
- Hỗn xược, ngươi dám vu oan cho bệ hạ? - Vị quan nhất phẩm ban nãy đứng ra bênh vực Sơn Lâm - Một con tiện tì như ngươi mà dám đổ tội cho bậc quân vương này sao? - Lão quay ra nhìn Sơn Lâm - Bẩm bệ hạ, chuyện này thật sự không đáng tin.
Sơn Lâm khẽ cười, mặt không chút biến sắc. Chỉ dựa vào một con tì nữ quèn mà dám buộc tội hắn sao? Làm gì có chuyện khó tin đến vậy? Hắn bắt tay sau lưng, ung dung tiến về phía nàng ta. Hắn trưng ra cái vẻ bất cần, nhẹ nhàng hỏi:
- Dựa vào đâu mà cô buộc tội ta? Có phải vì đệ đệ ta đã chèn ép, bắt cô phải vu oan cho ta không? Nói thật đi, rồi ta sẽ chừa cho cô một con đường sống.
- Không, không phải. Chính Tuệ Vương là người đã giúp ta chữa khỏi bệnh cho mẹ già. Ngài biết ta khó khăn nên lúc nào cũng đến nhà thăm hỏi. Ta mang ơn ngài, vì thế không ngại để đứng ra làm chứng!
Lời nói của nàng ta chắc như đinh đóng cột, làm rất nhiều quần thần có mặt trong đại điện phải dao động. Nhưng bọn họ vì nể mặt Sơn Lâm nên vẫn khúm núm đứng yên tại chỗ, không dám ho he tiếng nào. Đoạn, nàng ta nói tiếp:
- Tuệ Vương là người tốt. Ngài mới xứng đáng làm vua.
Đến lúc này, Sơn Lâm không kìm được nữa, đã vung kiếm toan chém chết nàng ta. Nhưng điều mà hắn không ngờ nhất đã xảy ra: Một tên lính cấm quân đã tung cước đá cây kiếm ra khỏi tay Sơn Lâm làm hắn không kịp trở tay, theo đà nghiêng người sang một bên. Lúc bấy giờ hắn mới nhận ra tên lính này, và toàn bộ đoàn cấm quân trong đại điện đều buộc một sợi dây đỏ ở cổ tay, hệt như những tên phản quân đang quỳ trước mặt hắn.