Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 91: Nên chia phòng ngủ [3]

Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 91: Nên chia phòng ngủ [3]

Mộ Dung Phong giúp Tiêu Dật chuẩn bị phòng, hoàn toàn là phỏng theo phòng ngủ của Tần Mộc, thậm chí ngay cả một ít món trang trí quý giá gì đó cũng tìm đến. Không thể không nói, Mộ Dung Phong vì Tiêu Dật đã tốn một chút tâm tư. Chẳng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc đang hờn dỗi cũng không có chú ý tới nhiều như vậy, nó đi chân trần đi thẳng đến bên giường, leo lên giường liền lăn vài vòng, sau đó kéo chăn lên trên đầu, hành động này, thật ra giống Tần Mộc như đúc.

Tiêu Dật nằm đã lâu, rốt cục nhịn không được kéo chăn xuống, đôi mắt to đen nháy sáng ngời xoay chuyển, đáy mắt lộ ra một chút oan ức, một lát sau, nó từ trên giường leo xuống, chân trần chạy đến sô pha, bàn trà nhỏ cạnh sô pha có một cái điện thoại, nó cầm ống nói lên, vươn ngón trỏ từng chút từng chút ngiêm túc ấn phím, vừa ấn đến phím thứ mười, liền nhìn thấy cửa phòng bị người mở ra, sau đó, một cái đầu chui vào, trên mặt còn lộ ra nét tươi cười quen thuộc.

Ba một tiếng, Tiêu Dật quyết đoán bỏ điện thoại trong tay xuống, chân trần vui vẻ chạy về phía Tần Mộc, bất chấp cái gì là lễ nghi hình tượng, đầu chui vào trong ngực Tần Mộc.

Tần Mộc toét miệng, ôm Tiêu Dật, nho nhỏ nói:“Quản gia gia gia mỗi ngày đều ngủ lúc 11 giờ, anh chờ ông ấy đi ngủ mới tới được, còn tưởng rằng em đang ngủ."

Tiêu Dật buồn bực tựa trong lòng Tần Mộc, giọng nói có chút thấp:“Một chút cũng ngủ không được!" Ngay cả chính nó đều không có ý thức được, giọng nói nó có bao nhiêu ngạo kiều.

“Không có em anh cũng ngủ không được." Tần Mộc nói rất nghiêm túc, sau đó lôi kéo Tiêu Dật đi đến bên giường.

Chờ hai người lại nằm lên trên giường, Tần Mộc giang hai tay cánh tay, Tiêu Dật tự giác lăn qua, tìm tư thế cái thoải mái, lúc này mới lẩm bẩm:“Ta nghĩ rằng ngươi không đến đây. Xem ra còn không có quá ngốc."

Tần Mộc cười hắc hắc:“Anh nào có ngốc như vậy! Ông nội chỉ nói phải ngủ một mình, lại không nói phải ngủ bao lâu, chúng ta đều ngủ một mình mấy giờ."

Tiêu Dật gật gật đầu, ách xì 1 cái:“Ừ, tạm thời cứ như vậy đi, nếu lão đầu đã ra mặt, chúng ta cũng không thể đối nghịch với ông, dù sao cũng sắp khai giảng, chờ đến trường học bọn họ liền không quản được chúng ta."

“Đúng, tiểu Dật em thật sự rất thông minh." Tần Mộc cười hì hì nói xong, cũng ách xì 1 cái.

Dằn co lâu như vậy, hai đứa nhỏ đều cực kỳ mệt, không bao lâu, liền nặng nề ngủ.

Mà giờ phút này trong thư phòng, nhóm người lớn Tần gia hai mặt nhìn nhau, Tần Thái Nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng:“Nếu không, chờ bọn nhỏ ngủ, sẽ đem bọn nhỏ tách ra?"

Tần lão gia khoát tay:“Quên đi, đều ngủ rồi còn ép buộc cái gì."

“Vậy đêm mai thì sao?"

Tần lão gia thổi thổi chòm râu:“Bọn nhóc cũng đã nghĩ biện pháp xong rồi, nếu còn tiếp tục đối nghịch với bọn chúng, phỏng chừng đứa nhỏ kia đời này cũng không chịu gọi ba là ông nội! Nếu cảm tình tốt như vậy, tùy ý bọn nó đi thôi."

Mọi người gật gật đầu, Tần Mạch Nhiên vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Phong:“Tiểu Phong, làm khó cậu." Uổng phí tâm lực chuẩn bị một căn phòng ngủ như vậy.

Mộ Dung Phong lắc đầu:“Đây là tôi phải làm, cũng có lúc cần dùng."

Đa Nạp đứng một bên càng thêm dịu dàng nhìn về phía Mộ Dung Phong.

Lúc bình minh, Mộ Dung Phong theo thường lệ đi vào phòng ngủ gọi hai đứa nhỏ rời giường, nhìn bọn nhỏ mơ mơ màng màng xoa ánh mắt ngồi dậy, sau đó xoay người đi chuẩn bị kem đánh răng khăn mặt cho bọn nhỏ.

Tần Mộc tỉnh táo lại, nhìn thấy bóng dáng Mộ Dung Phong, nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhịn không được giơ tay đẩy Tiêu Dật bên cạnh, nhỏ giọng nói:“Tiểu Dật."

Mộ Dung Phong ở trong phòng tắm đợi một hồi lâu cũng không đợi được hai đứa nhỏ, không khỏi thò đầu ra nhìn vào phòng ngủ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai đứa nhỏ ghé đầu vào nhau nói nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì. Mộ Dung Phong đẩy đẩy kính mắt, khóe miệng cong cong, dù có thông minh vẫn là trẻ con, phản ứng này quả nhiên rất thú vị.

Lại đợi trong chốc lát, hai đứa nhỏ thương lượng xong, giả vờ không thèm để ý đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, Mộ Dung Phong đứng ở một bên, ánh mắt thẳng tắp dừng ở trên người bọn họ, nhìn đến khi hai đứa nhỏ không được tự nhiên, lúc này mới cười thầm dời tầm mắt.

Kế tiếp, suốt một ngày, đều không có người nhắc lại chuyện chia phòng ngủ, Tần Mộc nhịn không được lặng lẽ cùng Tiêu Dật kề tai nói nhỏ:“Tiểu Dật, đây là có chuyện gì?"

Trong lòng Tiêu Dật cũng thấy kỳ quái, ngày hôm qua còn một bộ dạng bọn họ không chia phòng ngủ là không được, sao hôm nay lại một chữ cũng không đề cập tới, chẳng lẽ mới một đêm ngắn ngủi liền thay đổi chủ ý? Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, nó nhỏ giọng kề tai nói nhỏ:“Địch bất động ta bất động, bọn họ không đề cập tới, chúng ta coi như không biết."

Vì thế, buổi tối hôm nay sau khi bọn nó tắm rửa xong, Tần Mộc đưa Tiêu Dật đến trong phòng, lưu luyến không rời ôm hôn một ngụm, lúc này mới cẩn thận mỗi bước đi rời phòng quay về phòng ngủ của mình, mọi người nhìn khóe miệng dựng thẳng, rõ ràng đợi lát nữa có thể gặp mặt hơn nữa cùng nhau ngủ, còn làm đến nỗi giống như sinh ly tử biệt là sao?

Nhóm người lớn Tần gia lặng lẽ nhìn hai đứa nhỏ tự nhiên diễn trò, cũng không nhắc nhở bọn nó, cũng không đi vạch trần bọn nó, cứ như vậy âm thầm thưởng thức bộ dáng lén lút thú vị của bọn nó, có thêm một niềm vui mới. Cho nên nói, nhóm người lớn Tần gia thuần túy chính là đem hai đứa nhỏ trở thành món đồ chơi sống mà chơi đùa?

Thời gian qua thật sự nhanh, giống như trong chớp mắt, nghỉ hè lại trôi qua, ngày khai giảng, Tần gia theo thường lệ cả nhà đều đi, đưa hai đứa nhỏ đi đến trường sơ trung học viện quý tốc Đế Đan.

Trường sơ trung náo nhiệt hơn trường tiểu học nhiều, bởi vì tiểu học trẻ em quá nhỏ, rất nhiều phụ huynh cũng không bỏ được cũng không yên tâm đưa con đến trường học nội trú, so sánh một chút, số người ở trường sơ trung nhiều hơn, gia tộc có tiền gia tộc thường xuyên sẽ lựa chọn sau khi lên cao trung liền đưa đứa nhỏ ra nước ngoài, cho nên sơ trung cho con mình vào trường nội tru cũng là rất bình thường.

So với trường tiểu học, kiến trúc trường sơ trung rõ ràng phức tạp xinh đẹp hơn rất nhiều, diện tích trường học cũng lớn rất nhiều, Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi trong sân trường vô cùng náo nhiệt, dựa theo bảng hướng dẫn mà đi tìm chỗ đón tân sinh. Vừa vòng qua một vườn hoa, tiếng ồn ào liền trở nên lớn hơn, chỉ thấy khu đất trống trước mặt, một vùng đen thùi, đứng đầy người, bên trong đám người cách một khoảng liền dựng lên một cái bảng đen lơn, trên bảng đen viết lớp đánh số, phía dưới là một loạt tên.

Mộ Dung Phong cúi đầu giải thích:“Chia lớp ở sơ trung là hệ thống máy tính phân phối, nếu có người yêu cầu chung lớp với ai, có thể báo với trường học trước, nhưng mà cụ thể chia đến lớp nào, đó cũng là do trường học sắp xếp. Trên cái bản này viết danh sách lớp, xem xem lớp nào có tên hai em, đến lúc đó phải đi đến lớp báo cáo."

Tần Mộc quay đầu hỏi:“Anh đã nói tôi với tiểu Dật muốn ở cùng một lớp chưa?"

“Sáng sớm đã báo rồi, yên tâm đi." Tần Mạch Nhiên đứng bên cạnh sờ sờ đầu con, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc cũng mang theo một chút tươi cười cưng chiều,“Các con muốn tự mình đi tìm lớp, hay là mọi người tìm cho các con?"

Tần Mộc quay đầu nhìn Tiêu Dật, ánh mắt Tiêu Dật dừng trong đám người trước mặt, có chút nóng lòng muốn thử:“Tiểu Mộc, chúng ta tự mình đi tìm đi?"

“Được!" Tần Mộc lập tức vui vẻ đồng ý, hắn cũng rất muốn tự mình đi tìm.

Tần lão gia vung bàn tay to lên, dặn một câu cẩn thận liền nhìn hai đứa nhỏ chui vào đám người.

Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật liên tiếp chui về phía trước, Tiêu Dật theo ở phía sau nhìn xung quanh, trong lòng không biết Tiêu Thần có tới không, có cùng chung một lớp với nó hay không. Vừa nghĩ vừa đi theo Tần Mộc, không biết lúc nào đã đi tới trước bảng đen, Tiêu Dật ngẩng đầu, ngưỡng đầu bắt đầu nhìn tên.

Qua một hồi lâu, Tần Mộc tiến đến bên tai Tiêu Dật hỏi:“Tiểu Dật, em có thấy không? Anh không tìm được."

Tiêu Dật cũng lắc đầu:“Không có, chúng ta đi tiếp."

“Được."

Cứ như vậy, Tần Mộc mang theo Tiêu Dật một đường chen đi, lúc tìm đến cái bảng thứ năm, lúc này mới thấy cái tên quen thuộc phía trên, đó là bản của lớp ba, tên thứ nhất chính là Tiêu Dật.

“Tiểu Dật tiểu Dật, em xem, tên rm đầu tiên!" Tần Mộc vui vẻ hô, vừa nói xong, liền nhìn thấy cái tên phía sau Tiêu Dật, nhất thời trừng mắt, tức giận rống rống:“Vì sao cái con sên kia cũng ở đây! Còn được xếp hạng thứ hai!"

Tiêu Dật giương mắt, vị trí thứ hai rõ ràng viết: Tề Bân.

“Cậu nói ai là con sên! Cậu mới là con sên!" Giọng nói tức giận vang lên phía sau hai người.

Tần Mộc cùng Tiêu Dật đồng loạt quay đầu, đối diện với ánh mắt tức giận của Tề Bân. Trong cuộc sống bi kịch nhất chính là nói xấu người ta vừa vặn bị người ta bắt được, ngay cả da mặt dày như Tần Mộc, cũng không nhịn được sờ sờ cái mũi ngẩng đầu nhìn trời. Tiêu Dật ho khan một tiếng, cong cong khóe miệng, không có bao nhiêu chân thành nói:“Tề Bân, chúng ta lại cùng trường, thật là có duyên."

Tề bân từ trong mũi hừ một tiếng không nói lời nào.

Lúc này, phía sau lại truyền đến một tiếng la lên:“Tiểu thiếu gia!"

Tiêu Dật vừa nghe, lập tức nở nụ cười:“Tiểu Thần."

Tiêu Thần lập tức bỏ qua Từ Văn Khiêm đã làm mặt lạnh bên cạnh, hai ba bước chạy đến bên cạnh Tiêu Dật, khuôn mặt màu lúa mạch lộ ra tươi cười ngốc ngốc:“Tiểu thiếu gia, chúng ta có thể ở cùng một lớp, thật tốt!"

“Ừ, như thế rất tốt." Tiêu Dật tâm tình vui vẻ vỗ vỗ cánh tay Tiêu Thần. Tâm trạng Tần Mộc vốn dĩ trước đó cũng không tệ lập tức đen mặt, sao tên thị vệ này luôn âm hồn không tiêu tan! Đi đến đâu cũng có thể gặp được!

Tề Bân nhìn bọn họ, trong lòng cũng âm thầm khó chịu, sao lại cùng bọn họ một lớp!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại