Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 80: Thách thức mới [3]
Kết cục của bộ phim điện ảnh, tất nhiên là tà không thắng chính, đối với nhân loại, loại nhân bản không có suy nghĩ này không thể nghi ngờ chính là cỗ máy giết người, tất nhiên là thuộc phe tà, Diệp Thanh Mộc chỉ huy một đám tướng sĩ thành công tiêu diệt căn cứ nhân bản người, thành công bắn chết nhà khoa học điên cuồng, cũng đem toàn bộ người nhân bản “Nhân đạo hủy diệt", vốn dĩ lần hành động này sẽ không cho đứa trẻ Tần Mộc tham dự, nhưng Tần Mộc lại kiên quyết đi theo, bởi vì mẹ của hắn chết trong tay người nhân bản, thù giết mẹ, không đội trời chung, hắn nhất định phải đi! Thấy Tần Mộc đi, Tiêu Dật cũng theo bản năng đi theo, sau đó ở giây phút nguy cấp cuối cùng, vẫn theo bản năng, lắc mình chắn trước mặt Tần Mộc, nhận lấy hai đòn nghiêm trọng của hai nhân bản, cuối cùng chết đi.
Dựa theo định luật anh hùng tử vong của phim điện ảnh trong nước, một trong số nhân vật chính diện đến cuối cùng sẽ có một người chết đi, bởi vì kết cục có chút tiếc nuối mới có thể làm cho khán giả nắm chặt tay, sau đó ấn tượng sẽ có thể khắc sâu chút, huống chi, hai bên xung đột, nào có đạo lí người xấu chết sạch, người tốt một người cũng không chết. Mà tình hình chung, người anh hùng sắp chết kia, " di ngôn" sẽ không ngắn.
Mà kịch bản lần này lúc đầu định ra hai kết cục, một là nếu Tiêu Dật không biểu đạt được những yêu cầu của Trần Minh đối với nhân vật, như vậy, cuối cùng người xả thân đi cứu Tần Mộc cũng không phải là nó mà là Diệp Thanh Mộc hoặc là một diễn viên mới nổi lên; Mà kết cục khác, chính là tình huống trước mắt này, Tiêu Dật biểu hiện tốt, tuy rằng có chút khác kịch bản, có chút không khớp với dự tính của Trần Minh, nhưng hiệu quả cũng là rất tốt, cứ như vậy, không nghi ngờ bộ phim này sẽ nâng Tiêu Dật lên.
Phân đoạn diễn đầu tiên của hôm nay cũng không có phần của hai đứa nhỏ, chỉ cần đi theo đội ngũ là được rồi, mấy cảnh của nhóm người lớn qua đi, đến lượt hai đứa nhỏ.
Sau khi bố trí bối cảnh xong, nhóm diễn viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đứng ở vị trí đã định sẵn của mình, trong phân đoạn này phấn trên mặt Tiêu Dật cũng không còn dày như lúc trước.
Theo một tiếng “Bắt đầu", nhóm người lớn bắt đầu tấn công Tần Mộc, Tần Mộc tuy nhỏ tuổi, cơ thể cũng rất nhanh nhẹn, tay phải cầm súng, tay trái cầm dao găm, đối mặt với sự tấn công của người nhân bản không chút nào sợ hãi, Tiêu Dật ở bên cạnh hắn, cũng giúp đỡ hắn, hai đứa nhỏ vậy mà cũng đánh ngã hai người nhân bản, chỉ là, bởi vì vừa đánh vừa lui, không nghĩ tới, đã cách xa đội ngũ, kết quả bị vài người nhân bản vây quanh, mà nhóm người lớn bên kia cũng đang đánh nhau kịch liệt, chốc lát cũng không phát hiện hai đứa nhỏ đã cách khá xa, chờ lúc bọn họ phát hiện, chỉ thấy hai người nhân bản đánh phía sau lưng Tần Mộc, mà Tần Mộc lại không hề biết được, đang đánh nhau với người nhân bản trước mặt.
Mắt thấy sắp đâm trúng Tần Mộc, Tiêu Dật bên cạnh nhanh chóng vọt tới sau lưng Tần Mộc, Tần Mộc vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hai cây dao găm “Cắm vào" thân thể Tiêu Dật, quần áo bó sát màu bạc lập tức bị “Máu tươi" nhiễm đỏ, quay cận cảnh, máu chảy ra như đâm vào mắt. Cùng lúc đó, vài tiếng súng vang lên, mấy người lớn chạy tới.
Vành mắt Tần Mộc lập tức đỏ bừng, đưa tay ra ôm lấy thân thể Tiêu Dật, giọng nói có chút run rẩy:“Tiểu 1! Em thế nào? Không có việc gì! Nhất định sẽ không!" Nhân vật nhân bản Tiêu Dật diễn, có số hiệu 1, cho nên Tần Mộc gọi nó tiểu 1.
Tiêu Dật không trả lời câu hỏi của Tần Mộc, nâng cánh tay lên, vươn ngón trỏ, chậm rãi đưa về phía Tần Mộc, ở vị trí trái tim của hắn nhẹ nhàng chạm vào, sau đó từ từ rút tay về, cũng chạm vào vị trí trái tim của mình, cố gắng nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt tái nhợt, theo nụ cười này, hai má dần dần hiện ra hai lúm đồng tiền, miệng lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, đôi mắt vốn dĩ luôn phân tán mờ mịt lần đầu tiên có tiêu cự, không chớp mắt nhìn Tần Mộc, đôi mắt to đẹp bỗng trở nên sáng ngời, rực rỡ chói mắt, rất có tinh thần, nó cố hết sức giật giật khóe môi, suy yếu nhưng rõ ràng nói ra hai chữ:“Bạn tốt."
Nói xong câu đó, Tiêu Dật giống như hao hết toàn bộ khí lực, tay nhỏ bé từ trên người mình trượt đi xuống, xuôi ở bên người, chậm rãi khép đôi mắt, ánh mắt sáng ngời giống như chưa từng xuất hiện qua, đầu dựa vào trong lòng Tần Mộc, khóe miệng vương máu còn có ý tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo một chút thỏa mãn.
Lúc nhìn thấy Tiêu Dật nhắm mắt lại, Tần Mộc quên bọn nó đang đóng phim, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nát, đau vô cùng, trong đầu không tự chủ được nhớ tới cơn ác mộng mấy ngày trước đây, trực giác nghĩ rằng Tiêu Dật sẽ thật sự biến mất không thấy.
“Tiểu Dật! Tiểu Dật! Em không được chết! Anh không muốn em chết!" Tần Mộc dùng sức đẩy cơ thể Tiêu Dật, lại phát hiện nó vẫn nhắm mắt lại không hề tỉnh dậy, cuối cùng ôm nó vào trong ngực, khóc đến đau lòng muốn chết.
Lúc này Tần Mộc đã không còn để ý tới những thứ khác, ngay cả Trần Minh hô ngừng, những người khác vây đến hắn cũng không để ý, chỉ ôm chặt Tiêu Dật kịch liệt khóc, miệng liên tiếp gọi tên Tiêu Dật.
Nhóm người lớn chung quanh hai mặt nhìn nhau, không hiểu sao Tần Mộc đột nhiên khóc đau lòng như vậy, không phái Tiêu Dật cũng không có việc gì sao? Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, liếc mắt nhìn Đa Nạp một cái, từ trong mắt đối phương nhìn thấy suy nghĩ tương tự mình, sợ là Tần Mộc đã nhớ tới ác mộng đêm đó, cho nên rất sợ hãi.
Lúc đạo diễn kêu ngừng, Tiêu Dật liền mở mắt, chẳng qua bị Tần Mộc ôm chặt, chỉ nghe hắn vừa khóc vừa gọi “Tiểu Dật, tiểu Dật", đột nhiên phát hiện hình như Tần Mộc cũng không phải đóng phim, mà là giống như mình, nhập diễn? Lúc nãy khi chỉ vào trái tim nói bạn tốt, Tiêu Dật là thật lòng, nhớ tới những năm gần đây cùng Tần Mộc cạnh nhau, không phải đã là bạn bè tốt nhất sao! Tiêu Dật lúc nào cũng quật cường kiêu ngạo, nên ngày thường nó cũng sẽ không như Tần Mộc luôn đem từ bạn tốt đặt ở bên miệng, mượn bộ phim này, câu bạn tốt kia là lời nó xuất phát từ nội tâm. Mà lúc này, nhìn thấy Tần Mộc thế mà thật sự khóc, trong lòng đột nhiên có cảm giác nói không thành lời, chỉ cảm thấy đôi mắt chút chua xót, hình như cũng có chút muốn khóc, từ lúc nó sinh ra tới nay, Tần Mộc là người đầu tiên thật lòng khóc vì nó, năm đó ở hoàng cung, lúc nó sinh bệnh, nghe bọn phi tử cung nữ thái giám ở trước mặt khóc kịch liệt, nhưng ở sau lưng lại hận không thể làm nó lập tức chết đi. Mà tính cách Tiêu Thần cứng cỏi, chưa bao giờ ở trước mặt người khác rơi lệ, sau lưng có khóc hay không, Tiêu Dật cũng không rõ ràng lắm.
Cứ như vậy, Tiêu Dật càng xem trọng Tần Mộc hơn một chút, mà địa vị của Tần Mộc ở trong lòng Tiêu Dật cũng cao hơn một tầng.
Lúc Tiêu Dật lấy lại tinh thần, nghe được Tần Mộc còn đang khóc, giọng nói đã có chút nghẹn ngào, vội vàng vươn tay, ôm lấy Tần Mộc, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, mở miệng nói:“Tiểu Mộc, ta rất tốt, ngươi khóc đau lòng như vậy làm cái gì?"
Vẫn còn kích động Tần Mộc không có nghe được xưng hô của Tiêu Dật với hắn đã thân mật hơn một ít, nghe được giọng Tiêu Dật, thả lỏng cánh tay, nhưng vẫn ôm chặt Tiêu Dật, cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt to quen thuộc kia, chỉ cảm thấy đây là đôi mắt xinh đẹp nhất trên đời này.
Tiêu Dật rút một bàn tay về, nâng lên, có chút vụng về lau nước mắt giàn giụa của Tần Mộc, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt khóc đến sưng lên:“Tiểu Mộc, ngươi đeo kính sát tròng, sao có thể khóc kịch liệt như vậy? Mau lấy kính mắt xuống, nhỏ thuốc nhỏ mắt." Nói xong, dưới sự giam giữ của Tần Mộc cố hết sức xoay người gọi Mộ Dung Phong:“Mộ Dung quản gia, chuẩn bị thuốc nhỏ mắt."
Tần Mộc hít mũi, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dật, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn:“Tiểu Dật, anh không cho em chết!"
Tiêu Dật gật gật đầu, trả lời:“Được."
“Sau này cũng không cho diễn loại nhân vật sẽ chết!" Khuôn mặt đẹp trai của Tần Mộc rất nghiêm túc.
Tiêu Dật gật đầu:“Được."
Tần Mộc thế này mới vừa lòng:“Nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lời!"
“Bản thái tử nhất ngôn cửu đỉnh!"
Tần Mộc cuối cùng cũng nhếch môi nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng cười, nâng người lên hôn lên miệng nhỏ nhắn của Tần Mộc một cái.
Nhóm ngôi sao bị xem như bối cảnh, yên lặng nhìn trời, tình cảm của hai đứa nhỏ thật tốt! Diệp Thanh Mộc nhìn thấy hành động của hai đứa nhỏ, giật mình, đảo mắt nhìn về phía Bạch Ức Hàn, thấy hắn cũng đang có chút đăm chiêu nhìn hai đứa nhỏ.
… Tiểu kịch trường…
Từ hôm đó trở đi, Tiêu Dật thật sự không diễn anh hùng “Bỏ mạng" nữa. Nhóm đạo diễn phải thở dài mãi, nhưng cũng không có cách nào, xoay tròn mắt, Tiêu Dật nói không diễn, nhưng một vị khác cũng chưa nói như vậy. Vì thế, mọi người lại chuyển hướng đến Tần Mộc.
Lặng lẽ nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử của đồng nghiệp, Trần Minh từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, căn bản không muốn đi xem náo nhiệt. Hai tiểu ác ma kia, dù có trưởng thành thì tính cách tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, liền truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tần Mộc:“Chẳng lẽ các chú không biết điều kiện để tiểu Dật đồng ý với tôi không diễn loại vai diễn này là tôi cũng không diễn sao?"
Nghe giọng nói căm giận của nhóm đồng nghiệp đầu kia điện thoại, Trần Minh bình tĩnh quay đầu, nhìn Diệp Oa Oa nói:“Anh đã nói bọn họ sẽ không biến thành Thiên Sứ mà."
Dựa theo định luật anh hùng tử vong của phim điện ảnh trong nước, một trong số nhân vật chính diện đến cuối cùng sẽ có một người chết đi, bởi vì kết cục có chút tiếc nuối mới có thể làm cho khán giả nắm chặt tay, sau đó ấn tượng sẽ có thể khắc sâu chút, huống chi, hai bên xung đột, nào có đạo lí người xấu chết sạch, người tốt một người cũng không chết. Mà tình hình chung, người anh hùng sắp chết kia, " di ngôn" sẽ không ngắn.
Mà kịch bản lần này lúc đầu định ra hai kết cục, một là nếu Tiêu Dật không biểu đạt được những yêu cầu của Trần Minh đối với nhân vật, như vậy, cuối cùng người xả thân đi cứu Tần Mộc cũng không phải là nó mà là Diệp Thanh Mộc hoặc là một diễn viên mới nổi lên; Mà kết cục khác, chính là tình huống trước mắt này, Tiêu Dật biểu hiện tốt, tuy rằng có chút khác kịch bản, có chút không khớp với dự tính của Trần Minh, nhưng hiệu quả cũng là rất tốt, cứ như vậy, không nghi ngờ bộ phim này sẽ nâng Tiêu Dật lên.
Phân đoạn diễn đầu tiên của hôm nay cũng không có phần của hai đứa nhỏ, chỉ cần đi theo đội ngũ là được rồi, mấy cảnh của nhóm người lớn qua đi, đến lượt hai đứa nhỏ.
Sau khi bố trí bối cảnh xong, nhóm diễn viên mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đứng ở vị trí đã định sẵn của mình, trong phân đoạn này phấn trên mặt Tiêu Dật cũng không còn dày như lúc trước.
Theo một tiếng “Bắt đầu", nhóm người lớn bắt đầu tấn công Tần Mộc, Tần Mộc tuy nhỏ tuổi, cơ thể cũng rất nhanh nhẹn, tay phải cầm súng, tay trái cầm dao găm, đối mặt với sự tấn công của người nhân bản không chút nào sợ hãi, Tiêu Dật ở bên cạnh hắn, cũng giúp đỡ hắn, hai đứa nhỏ vậy mà cũng đánh ngã hai người nhân bản, chỉ là, bởi vì vừa đánh vừa lui, không nghĩ tới, đã cách xa đội ngũ, kết quả bị vài người nhân bản vây quanh, mà nhóm người lớn bên kia cũng đang đánh nhau kịch liệt, chốc lát cũng không phát hiện hai đứa nhỏ đã cách khá xa, chờ lúc bọn họ phát hiện, chỉ thấy hai người nhân bản đánh phía sau lưng Tần Mộc, mà Tần Mộc lại không hề biết được, đang đánh nhau với người nhân bản trước mặt.
Mắt thấy sắp đâm trúng Tần Mộc, Tiêu Dật bên cạnh nhanh chóng vọt tới sau lưng Tần Mộc, Tần Mộc vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hai cây dao găm “Cắm vào" thân thể Tiêu Dật, quần áo bó sát màu bạc lập tức bị “Máu tươi" nhiễm đỏ, quay cận cảnh, máu chảy ra như đâm vào mắt. Cùng lúc đó, vài tiếng súng vang lên, mấy người lớn chạy tới.
Vành mắt Tần Mộc lập tức đỏ bừng, đưa tay ra ôm lấy thân thể Tiêu Dật, giọng nói có chút run rẩy:“Tiểu 1! Em thế nào? Không có việc gì! Nhất định sẽ không!" Nhân vật nhân bản Tiêu Dật diễn, có số hiệu 1, cho nên Tần Mộc gọi nó tiểu 1.
Tiêu Dật không trả lời câu hỏi của Tần Mộc, nâng cánh tay lên, vươn ngón trỏ, chậm rãi đưa về phía Tần Mộc, ở vị trí trái tim của hắn nhẹ nhàng chạm vào, sau đó từ từ rút tay về, cũng chạm vào vị trí trái tim của mình, cố gắng nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt tái nhợt, theo nụ cười này, hai má dần dần hiện ra hai lúm đồng tiền, miệng lộ ra hai cái răng khểnh đáng yêu, đôi mắt vốn dĩ luôn phân tán mờ mịt lần đầu tiên có tiêu cự, không chớp mắt nhìn Tần Mộc, đôi mắt to đẹp bỗng trở nên sáng ngời, rực rỡ chói mắt, rất có tinh thần, nó cố hết sức giật giật khóe môi, suy yếu nhưng rõ ràng nói ra hai chữ:“Bạn tốt."
Nói xong câu đó, Tiêu Dật giống như hao hết toàn bộ khí lực, tay nhỏ bé từ trên người mình trượt đi xuống, xuôi ở bên người, chậm rãi khép đôi mắt, ánh mắt sáng ngời giống như chưa từng xuất hiện qua, đầu dựa vào trong lòng Tần Mộc, khóe miệng vương máu còn có ý tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mang theo một chút thỏa mãn.
Lúc nhìn thấy Tiêu Dật nhắm mắt lại, Tần Mộc quên bọn nó đang đóng phim, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nát, đau vô cùng, trong đầu không tự chủ được nhớ tới cơn ác mộng mấy ngày trước đây, trực giác nghĩ rằng Tiêu Dật sẽ thật sự biến mất không thấy.
“Tiểu Dật! Tiểu Dật! Em không được chết! Anh không muốn em chết!" Tần Mộc dùng sức đẩy cơ thể Tiêu Dật, lại phát hiện nó vẫn nhắm mắt lại không hề tỉnh dậy, cuối cùng ôm nó vào trong ngực, khóc đến đau lòng muốn chết.
Lúc này Tần Mộc đã không còn để ý tới những thứ khác, ngay cả Trần Minh hô ngừng, những người khác vây đến hắn cũng không để ý, chỉ ôm chặt Tiêu Dật kịch liệt khóc, miệng liên tiếp gọi tên Tiêu Dật.
Nhóm người lớn chung quanh hai mặt nhìn nhau, không hiểu sao Tần Mộc đột nhiên khóc đau lòng như vậy, không phái Tiêu Dật cũng không có việc gì sao? Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, liếc mắt nhìn Đa Nạp một cái, từ trong mắt đối phương nhìn thấy suy nghĩ tương tự mình, sợ là Tần Mộc đã nhớ tới ác mộng đêm đó, cho nên rất sợ hãi.
Lúc đạo diễn kêu ngừng, Tiêu Dật liền mở mắt, chẳng qua bị Tần Mộc ôm chặt, chỉ nghe hắn vừa khóc vừa gọi “Tiểu Dật, tiểu Dật", đột nhiên phát hiện hình như Tần Mộc cũng không phải đóng phim, mà là giống như mình, nhập diễn? Lúc nãy khi chỉ vào trái tim nói bạn tốt, Tiêu Dật là thật lòng, nhớ tới những năm gần đây cùng Tần Mộc cạnh nhau, không phải đã là bạn bè tốt nhất sao! Tiêu Dật lúc nào cũng quật cường kiêu ngạo, nên ngày thường nó cũng sẽ không như Tần Mộc luôn đem từ bạn tốt đặt ở bên miệng, mượn bộ phim này, câu bạn tốt kia là lời nó xuất phát từ nội tâm. Mà lúc này, nhìn thấy Tần Mộc thế mà thật sự khóc, trong lòng đột nhiên có cảm giác nói không thành lời, chỉ cảm thấy đôi mắt chút chua xót, hình như cũng có chút muốn khóc, từ lúc nó sinh ra tới nay, Tần Mộc là người đầu tiên thật lòng khóc vì nó, năm đó ở hoàng cung, lúc nó sinh bệnh, nghe bọn phi tử cung nữ thái giám ở trước mặt khóc kịch liệt, nhưng ở sau lưng lại hận không thể làm nó lập tức chết đi. Mà tính cách Tiêu Thần cứng cỏi, chưa bao giờ ở trước mặt người khác rơi lệ, sau lưng có khóc hay không, Tiêu Dật cũng không rõ ràng lắm.
Cứ như vậy, Tiêu Dật càng xem trọng Tần Mộc hơn một chút, mà địa vị của Tần Mộc ở trong lòng Tiêu Dật cũng cao hơn một tầng.
Lúc Tiêu Dật lấy lại tinh thần, nghe được Tần Mộc còn đang khóc, giọng nói đã có chút nghẹn ngào, vội vàng vươn tay, ôm lấy Tần Mộc, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, mở miệng nói:“Tiểu Mộc, ta rất tốt, ngươi khóc đau lòng như vậy làm cái gì?"
Vẫn còn kích động Tần Mộc không có nghe được xưng hô của Tiêu Dật với hắn đã thân mật hơn một ít, nghe được giọng Tiêu Dật, thả lỏng cánh tay, nhưng vẫn ôm chặt Tiêu Dật, cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt to quen thuộc kia, chỉ cảm thấy đây là đôi mắt xinh đẹp nhất trên đời này.
Tiêu Dật rút một bàn tay về, nâng lên, có chút vụng về lau nước mắt giàn giụa của Tần Mộc, nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt khóc đến sưng lên:“Tiểu Mộc, ngươi đeo kính sát tròng, sao có thể khóc kịch liệt như vậy? Mau lấy kính mắt xuống, nhỏ thuốc nhỏ mắt." Nói xong, dưới sự giam giữ của Tần Mộc cố hết sức xoay người gọi Mộ Dung Phong:“Mộ Dung quản gia, chuẩn bị thuốc nhỏ mắt."
Tần Mộc hít mũi, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiêu Dật, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn:“Tiểu Dật, anh không cho em chết!"
Tiêu Dật gật gật đầu, trả lời:“Được."
“Sau này cũng không cho diễn loại nhân vật sẽ chết!" Khuôn mặt đẹp trai của Tần Mộc rất nghiêm túc.
Tiêu Dật gật đầu:“Được."
Tần Mộc thế này mới vừa lòng:“Nam tử hán đại trượng phu nói phải giữ lời!"
“Bản thái tử nhất ngôn cửu đỉnh!"
Tần Mộc cuối cùng cũng nhếch môi nở nụ cười, cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng cười, nâng người lên hôn lên miệng nhỏ nhắn của Tần Mộc một cái.
Nhóm ngôi sao bị xem như bối cảnh, yên lặng nhìn trời, tình cảm của hai đứa nhỏ thật tốt! Diệp Thanh Mộc nhìn thấy hành động của hai đứa nhỏ, giật mình, đảo mắt nhìn về phía Bạch Ức Hàn, thấy hắn cũng đang có chút đăm chiêu nhìn hai đứa nhỏ.
… Tiểu kịch trường…
Từ hôm đó trở đi, Tiêu Dật thật sự không diễn anh hùng “Bỏ mạng" nữa. Nhóm đạo diễn phải thở dài mãi, nhưng cũng không có cách nào, xoay tròn mắt, Tiêu Dật nói không diễn, nhưng một vị khác cũng chưa nói như vậy. Vì thế, mọi người lại chuyển hướng đến Tần Mộc.
Lặng lẽ nhìn bộ dạng nóng lòng muốn thử của đồng nghiệp, Trần Minh từ đầu đến cuối rất bình tĩnh, căn bản không muốn đi xem náo nhiệt. Hai tiểu ác ma kia, dù có trưởng thành thì tính cách tuyệt đối không có khả năng thay đổi.
Quả nhiên, không bao lâu sau, liền truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tần Mộc:“Chẳng lẽ các chú không biết điều kiện để tiểu Dật đồng ý với tôi không diễn loại vai diễn này là tôi cũng không diễn sao?"
Nghe giọng nói căm giận của nhóm đồng nghiệp đầu kia điện thoại, Trần Minh bình tĩnh quay đầu, nhìn Diệp Oa Oa nói:“Anh đã nói bọn họ sẽ không biến thành Thiên Sứ mà."
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu