Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 65: Tần lão gia [3]
“Tiểu thúc, ông nội nói chuyện gì với tiểu Dật mà lâu như vậy?" Tần Mộc kéo Tần Thái Nhiên lo lắng hỏi.
Tần Thái Nhiên nhún nhún vai:“Tiểu Mộc, chuyện này chú cũng không biết mà."
Tần Mộc liền rầu rĩ.
Đa Nạp nhìn Mộ Dung Phong chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã đẩy gọng kính mắt ba lần, nhịn không được cầm tay hắn, thấp giọng nói:“Yên tâm đi, lão gia sẽ thích tiểu Dật."
“Thích nó cũng không có nghĩa sẽ nuôi dưỡng nó." Mộ Dung Phong khó có khi không đẩy tay Đa Nạp ra.
Đa Nạp liền cười vô cùng thỏa mãn:“Không sao, nếu lão gia không nuôi dưỡng, anh nuôi dưỡng nó là được rồi, chúng ta cùng nhau nuôi lớn nó."
Mộ Dung Phong mím môi, không để ý tới Đa Nạp nữa, đang căng thẳng lại bị hắn quấy rầy, cũng buông lỏng không ít.
Trong thư phòng, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.
“Tần lão gia, ngươi có biết vì sao cổ nhân từng nói,‘Phú bất quá tam đại’ không?" Trên mặt Tiêu Dật không có một chút bối rối.
“A? Vì sao?"
“Bởi vì người đời thứ nhất gây dựng sự nghiệp thành công, liền bắt đầu tự cho là mình làm gì cũng đúng, cho nên sẽ dựa theo suy nghĩ của mình sắp xếp tất cả mọi chuyện cho con cháu, như vậy, con cháu sẽ không có chủ kiến của mình, chẳng qua là con rối của người khác, thử hỏi, một người không có chủ kiến, làm sao có được thành tựu? Gây dựng sự nghiệp?"
Tần lão gia không nhanh không chậm nói:“Tôi không có ý định để cho Tần Mộc tiếp quản gia nghiệp Tần gia."
Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng:“Cho nên ngươi liền bỏ mặc Tần Mộc, mặc kệ tài hoa của hắn bị chôn vùi? Sau đó hắn sẽ không có năng lực để đoạt gia nghiệp với người thừa kế mà ngươi định ra sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của đứa nhỏ sáng rực như sao, đáy mắt còn lóe lửa giận, đây là vì nó cảm thấy Tần Mộc bị đối xử bất công? Tần lão gia tử cảm thấy vui mừng cho Tần Mộc, những việc nó làm cũng không hề vô ích.
Thấy Tần lão gia không nói lời nào, Tiêu Dật nghĩ rằng nỗi lòng của ông bị mình nói trúng, nó lại nói:“Ngươi cảm thấy Tần Mộc không cần môn khách là bản thái tử, là sợ bản thái tử sẽ dạy Tần Mộc, tương lai sẽ trở thành đối thủ mạnh mẽ với người thừa kế mà ngươi định ra sao?"
Nghe câu này, Tần lão gia cười ha hả:“Đứa nhỏ, sự tự phụ của ngài thật ra cũng đáng yêu như con người ngài vậy. Nhưng mà, ngài nói sai rồi."
Tiêu Dật mím môi, rõ ràng là không tin.
Tần lão gia thu nụ cười, chậm rãi nói:“Tôi lo lắng không phải là ngài sẽ dạy Tần Mộc những gì, mà lo lắng dã tâm của ngài quá lớn, tương lai sẽ làm tổn thương Tần Mộc, nó là cháu trai bảo bối của tôi, tôi chỉ hy vọng nó sống vui vẻ cả đời."
Tiêu Dật chớp mắt, có chút hoang mang:“Bản thái tử có dã tâm gì?"
“Ngài thân là thái tử, tuổi còn nhỏ đã thông minh hơn người, sao lại không có dã tâm?"
Đôi mắt Tiêu Dật lập tức buồn bã:“Thuở nhỏ bản thái tử đã được dạy tương lai phải làm một minh quân, cũng không ngờ, đột nhiên đi đến nơi xa lạ này, cũng không biết khi nào có thể trở về, làm sao để trở về. Tần lão gia, ngươi suy nghĩ thật nhiều."
Nhìn thấy bộ dáng này của đứa nhỏ, Tần lão gia cảm thấy thực không quen, giọng nói cũng vô thức dịu lại một chút:“Ngài không muốn làm hoàng đế ở nơi này?"
Tiêu Dật lắc lắc đầu:“Năm đó, trước khi bản thái tử sinh ra, Dương Châu phản loạn, hoàng gia gia phái binh trấn áp, nghe nói lúc ấy đã chết rất nhiều người. Thân là một quân vương tài đức sáng suốt, sao có thể tạo phản đoạt vị? Bản thái tử tới nơi này, nhìn thấy quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngày trôi qua đều rất tốt. Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân (Điều gì mình không muốn thì đừng áp đặt lên người khác), bản thái tử vì sao phải làm hoàng đế? Làm cho dân chúng chịu khổ? Huống chi, bản thái tử cũng không thuộc về nơi này."
Trong thư phòng tạm thời an tĩnh lại.
Tần lão gia thật không ngờ, đứa nhỏ nhỏ như vậy thế mà có thể nói ra đạo lý như vậy, giờ phút này, ông cảm thấy ông trời để cho tiểu Thái Tử này đi đến thế giới này, thật sự là rất không nên, nếu nó trưởng thành, chắc chắn là một vị nhân quân, mà đến nơi này, nó chắc chắn chỉ có thể sống một đời tầm thường.
“Tiểu Dật, nếu ngài bằng lòng thề, sau này dù như thế nào cũng không tham dự chính sự, tôi sẽ để cho ngài ở lại Tần gia." Chỉ cần không tham chính, nếu đứa nhỏ này thích làm những thứ khác, Tần gia đều có thể ủng hộ, đứa nhỏ nhân ái đơn thuần như thế, không thích hợp với quan trường hiện nay.
Tiêu Dật nâng cằm ngạo nghễ nói:“Bản thái tử chưa từng nghĩ muốn can thiệp chính sự nơi này, là ngươi tự mình nghĩ nhiều."
Chòm râu Tần lão gia lại run lên run lên, đứa nhỏ này, thật đúng là giống y như nhóc con Tần Mộc kia, không nghĩ qua là liền cấp khí trước.
“Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngài. Đây là lời hứa của ngài."
“Quân vô hí ngôn!"
Nhìn đứa nhỏ trước mặt tuy còn nhỏ nhưng khí thế không nhỏ, Tần lão gia càng nhìn càng vui mừng, khẽ cười:“Tiểu Dật, con có bằng lòng làm cháu nội của ông không?"
Tiêu Dật ngạo kiều quay đầu:“Không muốn, ông kém xa hoàng gia gia!"
Tần lão gia bị đả kích.
Tiêu Dật cũng không bỏ qua cho ông:“Không phải lúc nãy ông vừa mới nói sợ bản thái tử sẽ làm tổn thương Tần Mộc sao?"
Tần lão gia dễ dàng trả lời:“Không phải con cũng nói ông không nên quản nhiều như vậy sao?"
Tiêu Dật mím môi, lão nhân này rất giảo hoạt! Sợ mình mang Tần Mộc đi tạo phản, liền lôi kéo mình nói nhiều như vậy, hiện tại biết mình sẽ không tạo phản, thái độ đổi trăm tám mươi độ! Quả nhiên phụ hoàng nói rất đúng, lão thần tử gì đó là khó đối phó nhất!
Tần lão gia đứng lên, vòng qua bàn học, ôm Tiêu Dật lên, Tiêu Dật lập tức trợn tròn mắt:“Ông muốn làm gì! Thả bản thái tử xuống!"
“Làm cháu nội của ông ông sẽ để con xuống." Tần lão gia thích thú mà trêu chọc đứa nhỏ kia.
Tiêu Dật phồng hai má:“Bản thái tử biết võ công! Đừng tưởng rằng ông lớn tuổi, bản thái tử sẽ không động thủ với ông!"
“Ồ, vậy thử xem?" Tần lão gia nói xong, giơ tay nhéo nhéo hai má đứa nhỏ.
Tiêu Dật nghiêm mặt tức giận:“Điêu dân lớn mật! Ai cho phép ngươi chạm vào bản thái tử!"
“Ha ha ha." Tần lão gia nhịn không được cười to, trêu chọc đứa nhỏ này thật vui.
Mọi người ngồi ở dưới lầu, nghe được tiếng cười sang sảng của Tần lão gia từ xa vọng lại, lập tức nhẹ nhàng thở ra, Tần Mộc lập tức nhảy từ sô pha xuống, bịch bịch bịch chạy lên cầu thang, lại nhìn thấy Tần lão gia ôm Tiêu Dật đi xuống.
“Ta quyết định thu dưỡng Tiêu Dật làm cháu nội." Tần lão gia tuyên bố.
“Chúc mừng." Tần Thái Nhiên cười hỏi:“Muốn thông báo cho mọi người hay không?"
“Trước không cần, đứa nhỏ còn chưa có đồng ý đâu." Nói xong, lại nhéo nhéo hai má Tiêu Dật, làm đứa nhỏ tức giận trừng mắt.
Tiêu Dật lớn tiếng tuyên bố:“Không cần nói, bản thái tử tuyệt đối sẽ không đồng ý!"……
Rất nhiều năm về sau, lúc Tần lão gia tử hấp hối, Tiêu Dật nắm tay ông run giọng gọi một câu lần đầu tiên nói trong cuộc đời này:“Ông nội."
Tần lão gia mỉm cười mà chết.
Sau đó, Tiêu Dật ở trước linh tiền giữ suốt ba ngày, làm cho mọi người kính sợ, cái người ngày thường luôn cãi nhau với Tần lão gia, thế nhưng lại có tình cảm sâu nặng với Tần lão gia như thế, còn hơn cả đứa cháu ruột thịt là Tần Mộc.
Tần Thái Nhiên nhún nhún vai:“Tiểu Mộc, chuyện này chú cũng không biết mà."
Tần Mộc liền rầu rĩ.
Đa Nạp nhìn Mộ Dung Phong chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã đẩy gọng kính mắt ba lần, nhịn không được cầm tay hắn, thấp giọng nói:“Yên tâm đi, lão gia sẽ thích tiểu Dật."
“Thích nó cũng không có nghĩa sẽ nuôi dưỡng nó." Mộ Dung Phong khó có khi không đẩy tay Đa Nạp ra.
Đa Nạp liền cười vô cùng thỏa mãn:“Không sao, nếu lão gia không nuôi dưỡng, anh nuôi dưỡng nó là được rồi, chúng ta cùng nhau nuôi lớn nó."
Mộ Dung Phong mím môi, không để ý tới Đa Nạp nữa, đang căng thẳng lại bị hắn quấy rầy, cũng buông lỏng không ít.
Trong thư phòng, cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục.
“Tần lão gia, ngươi có biết vì sao cổ nhân từng nói,‘Phú bất quá tam đại’ không?" Trên mặt Tiêu Dật không có một chút bối rối.
“A? Vì sao?"
“Bởi vì người đời thứ nhất gây dựng sự nghiệp thành công, liền bắt đầu tự cho là mình làm gì cũng đúng, cho nên sẽ dựa theo suy nghĩ của mình sắp xếp tất cả mọi chuyện cho con cháu, như vậy, con cháu sẽ không có chủ kiến của mình, chẳng qua là con rối của người khác, thử hỏi, một người không có chủ kiến, làm sao có được thành tựu? Gây dựng sự nghiệp?"
Tần lão gia không nhanh không chậm nói:“Tôi không có ý định để cho Tần Mộc tiếp quản gia nghiệp Tần gia."
Tiêu Dật hừ lạnh một tiếng:“Cho nên ngươi liền bỏ mặc Tần Mộc, mặc kệ tài hoa của hắn bị chôn vùi? Sau đó hắn sẽ không có năng lực để đoạt gia nghiệp với người thừa kế mà ngươi định ra sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của đứa nhỏ sáng rực như sao, đáy mắt còn lóe lửa giận, đây là vì nó cảm thấy Tần Mộc bị đối xử bất công? Tần lão gia tử cảm thấy vui mừng cho Tần Mộc, những việc nó làm cũng không hề vô ích.
Thấy Tần lão gia không nói lời nào, Tiêu Dật nghĩ rằng nỗi lòng của ông bị mình nói trúng, nó lại nói:“Ngươi cảm thấy Tần Mộc không cần môn khách là bản thái tử, là sợ bản thái tử sẽ dạy Tần Mộc, tương lai sẽ trở thành đối thủ mạnh mẽ với người thừa kế mà ngươi định ra sao?"
Nghe câu này, Tần lão gia cười ha hả:“Đứa nhỏ, sự tự phụ của ngài thật ra cũng đáng yêu như con người ngài vậy. Nhưng mà, ngài nói sai rồi."
Tiêu Dật mím môi, rõ ràng là không tin.
Tần lão gia thu nụ cười, chậm rãi nói:“Tôi lo lắng không phải là ngài sẽ dạy Tần Mộc những gì, mà lo lắng dã tâm của ngài quá lớn, tương lai sẽ làm tổn thương Tần Mộc, nó là cháu trai bảo bối của tôi, tôi chỉ hy vọng nó sống vui vẻ cả đời."
Tiêu Dật chớp mắt, có chút hoang mang:“Bản thái tử có dã tâm gì?"
“Ngài thân là thái tử, tuổi còn nhỏ đã thông minh hơn người, sao lại không có dã tâm?"
Đôi mắt Tiêu Dật lập tức buồn bã:“Thuở nhỏ bản thái tử đã được dạy tương lai phải làm một minh quân, cũng không ngờ, đột nhiên đi đến nơi xa lạ này, cũng không biết khi nào có thể trở về, làm sao để trở về. Tần lão gia, ngươi suy nghĩ thật nhiều."
Nhìn thấy bộ dáng này của đứa nhỏ, Tần lão gia cảm thấy thực không quen, giọng nói cũng vô thức dịu lại một chút:“Ngài không muốn làm hoàng đế ở nơi này?"
Tiêu Dật lắc lắc đầu:“Năm đó, trước khi bản thái tử sinh ra, Dương Châu phản loạn, hoàng gia gia phái binh trấn áp, nghe nói lúc ấy đã chết rất nhiều người. Thân là một quân vương tài đức sáng suốt, sao có thể tạo phản đoạt vị? Bản thái tử tới nơi này, nhìn thấy quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, ngày trôi qua đều rất tốt. Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân (Điều gì mình không muốn thì đừng áp đặt lên người khác), bản thái tử vì sao phải làm hoàng đế? Làm cho dân chúng chịu khổ? Huống chi, bản thái tử cũng không thuộc về nơi này."
Trong thư phòng tạm thời an tĩnh lại.
Tần lão gia thật không ngờ, đứa nhỏ nhỏ như vậy thế mà có thể nói ra đạo lý như vậy, giờ phút này, ông cảm thấy ông trời để cho tiểu Thái Tử này đi đến thế giới này, thật sự là rất không nên, nếu nó trưởng thành, chắc chắn là một vị nhân quân, mà đến nơi này, nó chắc chắn chỉ có thể sống một đời tầm thường.
“Tiểu Dật, nếu ngài bằng lòng thề, sau này dù như thế nào cũng không tham dự chính sự, tôi sẽ để cho ngài ở lại Tần gia." Chỉ cần không tham chính, nếu đứa nhỏ này thích làm những thứ khác, Tần gia đều có thể ủng hộ, đứa nhỏ nhân ái đơn thuần như thế, không thích hợp với quan trường hiện nay.
Tiêu Dật nâng cằm ngạo nghễ nói:“Bản thái tử chưa từng nghĩ muốn can thiệp chính sự nơi này, là ngươi tự mình nghĩ nhiều."
Chòm râu Tần lão gia lại run lên run lên, đứa nhỏ này, thật đúng là giống y như nhóc con Tần Mộc kia, không nghĩ qua là liền cấp khí trước.
“Nhớ kỹ lời nói hôm nay của ngài. Đây là lời hứa của ngài."
“Quân vô hí ngôn!"
Nhìn đứa nhỏ trước mặt tuy còn nhỏ nhưng khí thế không nhỏ, Tần lão gia càng nhìn càng vui mừng, khẽ cười:“Tiểu Dật, con có bằng lòng làm cháu nội của ông không?"
Tiêu Dật ngạo kiều quay đầu:“Không muốn, ông kém xa hoàng gia gia!"
Tần lão gia bị đả kích.
Tiêu Dật cũng không bỏ qua cho ông:“Không phải lúc nãy ông vừa mới nói sợ bản thái tử sẽ làm tổn thương Tần Mộc sao?"
Tần lão gia dễ dàng trả lời:“Không phải con cũng nói ông không nên quản nhiều như vậy sao?"
Tiêu Dật mím môi, lão nhân này rất giảo hoạt! Sợ mình mang Tần Mộc đi tạo phản, liền lôi kéo mình nói nhiều như vậy, hiện tại biết mình sẽ không tạo phản, thái độ đổi trăm tám mươi độ! Quả nhiên phụ hoàng nói rất đúng, lão thần tử gì đó là khó đối phó nhất!
Tần lão gia đứng lên, vòng qua bàn học, ôm Tiêu Dật lên, Tiêu Dật lập tức trợn tròn mắt:“Ông muốn làm gì! Thả bản thái tử xuống!"
“Làm cháu nội của ông ông sẽ để con xuống." Tần lão gia thích thú mà trêu chọc đứa nhỏ kia.
Tiêu Dật phồng hai má:“Bản thái tử biết võ công! Đừng tưởng rằng ông lớn tuổi, bản thái tử sẽ không động thủ với ông!"
“Ồ, vậy thử xem?" Tần lão gia nói xong, giơ tay nhéo nhéo hai má đứa nhỏ.
Tiêu Dật nghiêm mặt tức giận:“Điêu dân lớn mật! Ai cho phép ngươi chạm vào bản thái tử!"
“Ha ha ha." Tần lão gia nhịn không được cười to, trêu chọc đứa nhỏ này thật vui.
Mọi người ngồi ở dưới lầu, nghe được tiếng cười sang sảng của Tần lão gia từ xa vọng lại, lập tức nhẹ nhàng thở ra, Tần Mộc lập tức nhảy từ sô pha xuống, bịch bịch bịch chạy lên cầu thang, lại nhìn thấy Tần lão gia ôm Tiêu Dật đi xuống.
“Ta quyết định thu dưỡng Tiêu Dật làm cháu nội." Tần lão gia tuyên bố.
“Chúc mừng." Tần Thái Nhiên cười hỏi:“Muốn thông báo cho mọi người hay không?"
“Trước không cần, đứa nhỏ còn chưa có đồng ý đâu." Nói xong, lại nhéo nhéo hai má Tiêu Dật, làm đứa nhỏ tức giận trừng mắt.
Tiêu Dật lớn tiếng tuyên bố:“Không cần nói, bản thái tử tuyệt đối sẽ không đồng ý!"……
Rất nhiều năm về sau, lúc Tần lão gia tử hấp hối, Tiêu Dật nắm tay ông run giọng gọi một câu lần đầu tiên nói trong cuộc đời này:“Ông nội."
Tần lão gia mỉm cười mà chết.
Sau đó, Tiêu Dật ở trước linh tiền giữ suốt ba ngày, làm cho mọi người kính sợ, cái người ngày thường luôn cãi nhau với Tần lão gia, thế nhưng lại có tình cảm sâu nặng với Tần lão gia như thế, còn hơn cả đứa cháu ruột thịt là Tần Mộc.
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu