Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 61: Tần lão gia tử điện thoại

Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

Chương 61: Tần lão gia tử điện thoại

“Thần không đi!" Tiêu thần nhíu đôi mày kiếm, khóe môi mím chặt, vẻ mặt tràn đầy cương quyết, còn mơ hồ có chút tổn thương,“Tiểu chủ tử, thần đi rồi, ai chăm sóc người? Hay là người cảm thấy thần chăm sóc không tốt sao?" Hắn nói câu cuối có chút yếu ớt, giống như thật sự rất khó chịu.

Tiêu Dật khẽ trách mắng:“Nghĩ cái gì vậy! Sao ta lại ghét bỏ ngươi!"

Tiêu Thần vô thức rụt cổ, nhưng trên mặt vẫn quật cường như cũ, dường như vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.

Biết tính tình hắn, Tiêu Dật cũng không dữ với hắn nữa, mà nhỏ giọng nói:“Chúng ta mới tới đây, không có quyền không có thế, vết thương trên người ngươi chưa lành, ta tạm thời không thể cho ngươi sự trị liệu tốt nhất, mà Từ gia lại có thể, những chuyện này ta đã hỏi rõ rồi, cho nên ta mới để cho ngươi cùng hắn trở về tiếp tục chữa bệnh, chờ ngươi hoàn toàn khỏi hẳn, lại đến tìm ta."

Tiêu Thần im lặng chốc lát, bĩu môi:“Nếu cùng hắn đi trở về hắn muốn ta báo ân mười năm thì làm sao bây giờ? Lúc trước không phải đã nói chờ ta già không thể di chuyển mới đi báo ân sao? Tiểu chủ tử người cũng đồng ý."

Tiêu Dật nâng nâng cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đắc ý:“Bản thái tử dùng phép khích tướng, hắn đã đồng ý rồi, chờ sau khi ngươi khỏi hẳn, sẽ không bắt buộc ngươi trả ơn, đi hay ở là do ngươi quyết định, đến lúc đó ngươi lại đến tìm ta."

“Tiểu chủ tử thật sự là vừa sáng suốt vừa thông minh!" Nghe Tiêu Dật nói xong, Tiêu Thần thoáng an tâm, tiểu chủ tử thật sự rất thông minh! Nhưng mà đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác:“Tiểu chủ tử, thần không ở bên người, vậy chẳng phải người sẽ tiếp tục bị tên điêu dân kia quấy rầy sao?" Mặc dù biết Tần Mộc rất tốt với Tiêu Dật, nhưng vẫn không thay đỏi được hình tượng “điêu dân" của Tần Mộc ở trong lòng hắn.

Tiêu Dật lắc đầu:“Không phải quấy rầy, hắn là bạn tốt của ta, giữa bạn tốt sẽ có một ít tiếp xúc thân mật, đây là bình thường. Bản tính của Tần Mộc thật ra rất thiện lương, ta sẽ từ từ dạy hắn, Mộ Dung quản gia cùng Đa Nạp quản gia cũng đều rất tốt, ngươi không cần lo lắng cho ta, dưỡng thương thật tốt, nhất định phải sớm ngày khỏi hẳn."

Tiêu Thần cuối cùng cũng gật đầu:“Tiểu chủ tử, thần nghe người an bài! Thanh kiếm này là lúc trước nương nương tặng cho người, người giữ lại phòng thân đi." Nói xong, đưa bảo kiêm tùy thân tới trước mặt Tiêu Dật.

“Không, thanh kiếm này ngươi giữ, một mình ngươi ở Từ gia, mọi việc phải cẩn thận, cái tên Từ Văn Khiêm kia hình như có chút kiêu căng, ngươi phải nhường nhịn nhiều hơn, nhưng mà, nếu nhịn không được thì tới tìm ta, thị vệ của bản thái tử không cho phép người khác bắt nạt!" Tiêu Dật nói xong, từ trong chăn lấy ra một túi tiền, bên trong đầy vàng lá,“Vàng này ngươi cầm, đi Từ gia, trả cho bọn họ một ít, giữ lại một ít đề phòng mọi tình huống gì xảy ra."

Tiêu thần không có nhận:“Thần không cần, chủ tử người giữ đi, Từ gia thiếu gia kia, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng mà vẫn rất tốt, lão đại phu cũng rất quan tâm đến bệnh của ta."

“Bọn họ quan tâm ngươi, ngươi cũng phải báo đáp một hai phần, đưa chút vàng lá cho bọn họ là việc nên làm, cầm đi, ta còn có rất nhiều." Tiêu Dật nói xong, đặt túi tiền vào trong tay Tiêu Thần.

Tiêu Thần nhìn túi tiền, đôi mắt dần dần đỏ, giọng nói có chút nghẹn ngào:“Tiểu chủ tử vạn kim chi khu, chưa từng phiền não vì những thứ phàm tục này, thần không thể giúp tiểu chủ tử kiếm tiền, còn lấy của tiểu chủ tử, thần thật sự rất vô dụng!"

Tiêu Dật vỗ vỗ bả vai Tiêu Thần, trấn an:“Ngươi bị thương nặng thì làm sao kiếm tiền? Hơn nữa, ngươi là cận thân thị vệ của bản thái tử, bản thái tử nuôi ngươi là việc nên làm. Chờ ngươi hết bệnh rồi, lại đến giúp ta cùng nhau kiếm thật nhiều tiền!"

“Vâng." Tiêu Thần nặng nề mà gật gật đầu, cẩn thận cất giữ túi tiền, từ trên người lấy ra một khẩu súng lục ngà voi, chỉ lớn bằng bàn tay, cực kì tinh xảo,“Tiểu chủ tử, cái này người giữ, là một loại binh khí nơi này, ta đã thử qua, thực không tệ, còn nhanh còn lợi hại hơn cung nỏ."

Tiêu Dật gật gật đầu, cầm lấy khẩu súng kia, nghĩ nghĩ, lại dặn dò Tiêu Thần:“Ta phát hiện người nơi này hình như đều không có thói quen tập võ, chuyện ngươi có võ công đừng cho nhiều người biết, lại càng không được cho ai biết võ công ngươi sâu cạn thế nào, ta sợ bọn họ có ý đồ xấu với ngươi."

“Thần nhớ kỹ."

“Còn có, không cần ngay thẳng như vậy, phải có tâm phòng người khác, Từ gia là dòng dõi thư hương nhiều thế hệ, bên trong rất phức tạp, ngươi cố gắng đừng bị người lợi dụng, chỉ cần giả ngốc giả bệnh là được, chờ khỏe lại, lập tức rời đi."

“Thần nhớ kỹ."

“Ở nơi này, hình như rất quan tâm trẻ con, ngươi mới qua mười tuổi, ở trong mắt người lớn chính là vị thành niên, cho nên không cần quá nghiêm túc, đối với người lớn phải giả bộ đáng yêu, phải làm nũng." Tiêu Dật tiếp tục dặn dò.

Lông mày Tiêu Thần bắt đầu xoắn xuýt:“Tiểu chủ tử, thần không giả bộ đáng yêu, không biết làm nũng thì làm sao bây giờ?"

Tiêu Dật nhìn Tiêu Thần chốc lát, thở dài:“Thôi thôi, không biết thì thôi, thật ra ta cũng không giả bộ đáng yêu làm nũng."

Thấy Tiêu Dật có vẻ đã nói xong rồi, lúc này Tiêu Thần mới do dự mở miệng:“Tiểu chủ tử, thần muốn chờ người khỏi hẳn mới đi."

“Không được, đợi lát nữa ngươi liền đi với Từ Văn Khiêm, ngươi chưa bị bệnh thuỷ đậu, ta sợ sẽ lây bệnh cho ngươi." Tiêu Dật quyết đoán từ chối.

“Thần không sợ, bây giờ mà đi, thần không an lòng."

Tiêu Dật mím môi, không biết nói cái gì, nó hiểu được vì sao Tiêu Thần không an lòng, thật ra chính nó cũng không an lòng, tuy mọi người đều nói nổi thủy đậu là bệnh thực bình thường, sẽ không chết người, nhưng mà, nó vẫn luôn cảm thấy hoảng sợ.

Lúc này, cửa phòng bệnh bị mở ra, Tần Mộc bịch bịch bịch chạy tới, trong tay cầm một tờ danh thiếp:“Nè, cái này cho anh, đây là số điện thoại nhà của tôi cùng số di động của Mộ Dung Phong và Đa Nạp, nếu anh nhớ tiểu Dật, liền gọi điện thoại đến đi."

Mắt Tiêu Dật lập tức sáng lên, phương pháp này của Tần Mộc thật tốt! Lúc trước khi đóng phim, nó từng thấy di động, là thứ rất thần kỳ, dù hai người cách nhau rất xa, cũng có thể nói chuyện, thật sự là quá tốt!

Tiêu Thần rõ ràng cũng biết điện thoại, lập tức cầm lấy tấm thẻ:“Điêu dân, đa tạ!"

Tần Mộc chống nạnh trừng mắt:“Tôi gọi là Tần Mộc! Tần Mộc! Mới không phải điêu dân gì đó! Tôi là hảo dân!!!"

Bắt người tay ngắn, Tiêu Thần rất biết lắng nghe:“Hảo dân, đa tạ!"

Tần Mộc nghe xong, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng! Loại cảm giác này rất kỳ quái. Tiêu Dật đứng một bên lặng lẽ cong cong khóe miệng.

“Nếu có thể điện thoại nói chuyện, tiểu Thần, ngươi đi theo Từ Văn Khiêm đi."

Tiêu Thần rất không đành lòng, nhưng vẫn là khom người quỳ xuống:“Thần lĩnh chỉ, tiểu chủ tử, người phải bảo trọng."

Tiêu Dật mím môi, gật gật đầu:“Ta sẽ, ngươi cũng phải dưỡng bệnh thật tốt."

Sau khi Tiêu thần đứng dậy, rút kiếm ra, chỉ vào cổ Tần Mộc:“Tuy tiểu thiếu gia nói ngươi là người tốt, nhưng ta nhất định phải cáo ngươi, nhất định phải đối đãi với tiểu thiếu gia nhà ta thật tốt, nếu để cho người chịu một chút uất ức, ta định không bỏ qua cho ngươi!"

Tần Mộc cảm thấy mình thật sự chính là lòng tốt không được báo đáo! Cố ý chạy tới cho hắn số điện thoại, thế mà còn bị chỉa kiếm vào cổ, nó tức giận trừng Tiêu Thần, lớn tiếng nói:“Tiểu Dật là bạn tốt của tôi, tôi đương nhiên sẽ đối xử thật tốt với em ấy! Sao có thể để cho em ấy chịu uất ức!"

Tiêu Thần không để ý đến Tần Mộc đang xù lông, tiếp tục uy hiếp:“Cũng không cho phép ngươi khinh nhờn long thể của tiểu thiếu gia!"

Tần Mộc không hiểu khinh nhờn là gì, nhưng mà chuyện này cũng không gây trở ngại nó lớn tiếng đánh trả:“Tôi sẽ không khinh nhờn long thể của tiểu Dật đâu!"

Tiêu Thần vừa lòng, nhanh nhẹn thu kiếm vào vỏ, nhìn Từ Văn Khiêm không biết đã đứng ở ngoài cửa khi nào, hắn xoay người hành lễ với Tiêu Dật:“Tiểu chủ tử, thần đi."

“Ừ, đi đi, nhớ rõ gọi điện thoại cho ta."

“Thần nhất định sẽ."

Từ Văn Khiêm từ xa xa nhìn Tiêu Dật, Tiêu Dật hơi hơi nâng nâng cằm, không chút nào yếu thế nhìn lại, cuối cùng, Từ Văn Khiêm thu ánh mắt, xoay người đi.

Chờ bóng lưng Tiêu Thần biến mất ở ngoài cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật trở nên buồn bã, nếu có thể, nó thật sự không muốn để cho Tiêu Thần đi theo người nọ, ở nơi này, Tiêu Thần là thân nhân cố hương duy nhất của nó.

Tần Mộc sáp đến bên cạnh Tiêu Dật, nhẹ nhàng lôi kéo tay nó:“Tiểu Dật, em đừng buồn, chờ em khỏe lại chúng ta sẽ đi đón hắn trở về! Anh đã hỏi tiểu thúc, hắn biết Từ gia ở đâu, ông nội cũng quen biết gia chủ Từ gia!"

Tiêu Dật vẫn có chút uể oải:“Ừ."

Tần Mộc đi một vòng quanh người Tiêu Dật:“Tiểu Dật, trên người em có ngứa hay không?"

“Buổi sáng Đa Nạp quản gia đã giúp tôi bôi thuốc, cũng không quá ngứa."

“Vậy em có đói bụng không? Muốn ăn cái gì không? Anh đi lấy cho em."

“Vừa ăn điểm tâm Mộ Dung quản gia làm, không đói."

Nhìn Tiêu Dật u buồn, Tần Mộc cũng u buồn.

Tần Thái Nhiên đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ trên giường, mặt đối mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn nhó, không nói tiếng nào. Tần Thái Nhiên nhíu mày, thật sự rất ngạc nhiên nha, hắn đi qua, xoa xoa đầu bọn nhỏ:“Làm sao vậy?"

Tiêu Dật lắc lắc đầu, xoay người nhích lại gần chăn, nằm xuống, cuối cùng, còn tự mình kéo chăn, sau cùng, còn xoay người, chỉ chừa một bóng lưng cho Tần Thái Nhiên cùng Tần Mộc.

Tần Thái Nhiên quay đầu nhìn Tần Mộc, Tần Mộc chu môi:“Tiêu Thần vừa mới đi rồi, tiểu Dật không đành lòng."

Thì ra là thế, Tần Thái Nhiên lại xoa xoa đầu Tần Mộc:“Vậy để cho tiểu Dật ngủ một lát, tối hôm qua con cũng không ngủ, cũng nằm một lát đi."

Tần Mộc rầu rĩ mà gật gật đầu, cũng nằm một bên ngủ.

Chờ đến khi hai đứa nhỏ tỉnh lại, vừa lúc ăn cơm trưa, Tần Thái Nhiên cùng bọn nhỏ cùng nhau ăn cơm trưa, giúp bọn nhỏ rửa tay cùng mặt, sau đó mới không nhanh không chậm nói:“Buổi sáng ông nội gọi điện cho chú, nói muốn gặp tiểu Dật, chờ bệnh thuỷ đậu khỏi rồi, chúng ta trở về tổ trạch."

Tần Mộc trợn tròn mắt:“Ông nội? A, thật tốt quá!!!"

Tiêu Dật trừng mắt nhìn, ông nội? Gia gia của Tần Mộc, Tần lão gia tử?

…… Phiên ngoại tiểu kịch trường……

Trong cuộc sống tương lai, Tần Mộc vô số lần hối hận, lúc trước vì sao mình lại đề nghị Tiêu Thần gọi điện thoại cho Tiêu Dật! Bởi vì từ ngày đó trở đi, chỉ cần Tiêu Thần không ở bên cạnh Tiêu Dật, một ngày nhất định sẽ gọi điện thoại một lần, nếu thân thể Tiêu Dật có chút xíu không khoẻ, một ngày nhất định sẽ gọi ba lần! Thậm chí còn có khi gọi bốn năm lần!!! Tần Mộc thường xuyên rít gào dưới đáy lòng: Người này gọi đến để khoe khoang để kích thích mình đi!!!

Tần Mộc thực buồn bực, ngay cả tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, cũng không dính nhau như vậy!!! Những ngày xác định quan hệ yêu đương của hắn cùng Tiêu Dật trước kia, cũng không gọi điện thoại nhiều như vậy!

Trước không nói đến những chuyện xa xôi như vậy, nói đến những chuyện bây giờ.

Nhìn Tiêu Dật lần thứ ba nhận điện thoại, trên mặt còn mang theo tươi cười, kiên nhẫn nhỏ giọng nói chuyện với Tiêu Thần, trong lòng Tần Mộc cực kỳ khó chịu, nó cảm thấy từ sau khi cái tên cận thân thị vệ tiên đế ngự ban Tiêu Thần này xuất hiện, địa vị bạn tốt của mình ở trong lòng Tiêu Dật đã bị uy hiếp vô cùng nghiêm trọng!

Đêm đó, lúc di động Mộ Dung Phong lại vang lên, Tần Mộc nhịn không được nghe điện thoại:“Tiêu Thần! Một ngày ngươi gọi điện thoại đường dài nhiều như vậy, cái tên Từ Văn Khiêm kia không nói ngươi lãng phí tiền điện thoại nhà hắn sao?"

Đầu tiên Tiêu Thần sửng sốt một chút, lập tức nói:“Hắn không biết, ta cho quản gia một mảnh vàng lá, ông ấy nói ta gọi bao lâu cũng không sao."

Tiêu Dật ở một bên nghe được, cầm điện thoại khen ngợi Tiêu Thần:“Tiểu Thần, ngươi làm không tệ, nhược yếu thủ chi tất tiên dữ chi." (muốn lấy thứ gì trước tiên phải cho đi, chắc có nghĩa là có qua có lại @@)

Tần Mộc bi phẫn, vì sao rõ ràng thứ gì nó cũng cho đi nhưng trong tay lại chẳng được gì!!!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại