Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 43: Trần đạo bi kịch [2]
Những sinh vật có lỗ tai không lỗ tai toàn bộ hiện trường đều nhất trí lựa chọn im lặng, nhìn bầu trời xem không khí, chính là không có ai nhìn hai vị trung tâm của sự kiện, đặc biệt nữ minh tinh không hay ho kia, Mạc Tinh cúi đầu nhìn y phục trên người mình, nhớ lại quần áo lúc sáng mặc tới phim trường, không khỏi âm thầm may mắn đang mặc chính là phục trang……
“Tiêu Dật, Tần Mộc!" Cùng một tiếng hô to non nớt, một thân ảnh nho nhỏ tròn vo chạy về phía Tiêu Dật.
Tần Mộc vừa thấy, lập tức quơ quơ tay nhỏ bé:“Hứa Phúc Khang, cậu cũng tới rồi!" Tuy dung mạo của Hứa Phúc Khang không có đạt tới tiêu chuẩn mỹ nhân của Tần Mộc, nhưng mà trong một lần quay phim, Hứa Phúc Khang biểu hiện vô cùng“Nghĩa khí", cho nên Tần Mộc cũng đã xem nó là bạn bè.
Ngay cả Tiêu Dật cũng xoay đầu đầu, nhìn thấy Hứa Phúc Khang, tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tiêu tán không ít, nhìn thấy Hứa Phúc Khang thở hồng hộc chạy tới, gật gật đầu nhỏ, thản nhiên nói:“Cậu đã đến rồi."
Hứa Phúc Khang ngẩng khuôn mặt tươi cười sáng lạng:“Đúng vậy, vốn hôm nay nghỉ ngơi, anh Khang gọi điện thoại nói hai người đến đây, cho nên tôi cũng lại đây." Hứa Phúc Khang vốn dĩ gọi Từ Khang là chú, sau lại nghe được Tần Mộc gọi là anh, cũng gọi anh theo Tần Mộc, Từ Khang cũng không ngại xưng hô của bọn nhỏ với hắn.
“Đúng lúc, chúng ta cùng nhau chơi, ngày hôm qua tôi cùng tiểu Dật đi chơi khu vui chơi."
Hai mắt Hứa Phúc Khang lập tức sáng lên:“Lần trước tôi cũng đi, nhưng mà một người chơi không vui, lần sau tôi với hai người cùng đi."
Tần Mộc hào phóng trả lời:“Được."
Tiêu Dật nhìn đến khóe miệng Hứa Phúc Khang có chút xanh, mở miệng hỏi:“Lần trước bị đánh còn đau không?"
Hứa Phúc Khang sờ sờ khóe miệng, cười tủm tỉm lắc đầu:“Trên người rất khỏe, mẹ nói nơi này không thể xoa, cho nên lâu hết, bây giờ đã không đau."
“Vậy là tốt rồi."
Bộ dáng gần như không coi ai ra gì của ba đứa nhỏ, làm nhóm người lớn đều trở thành bối cảnh. Nhưng mà cũng may mắn Hứa Phúc Khang xuất hiện, đúng lúc giải vây cho Chu Cầm, bằng không nửa bậc thang cô cũng không xuống được, mắt thấy lực chú ý của mọi người đều đặt trên người ba đứa nhỏ, Chu Cầm lộ ra khuôn mặt nhiều màu, xám xịt chui vào đám người, quay về phòng nghỉ thay quần áo, lúc gần đi, hung hăng trừng mắt liếc tiểu quỷ đáng ghét kia một cái.
Xoay người rời đi Chu Cầm không có nhìn thấy Mộ Dung Phong đúng phía sau sau khi nhìn thấy hành động của cô ánh mắt nháy mắt lạnh lẽo, ngay cả Đa Nạp trên mặt luôn luôn cười cũng hiện lên một tia lạnh lùng.
Tiêu Dật giống như cảm thấy được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn, lại cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không thấy nữ nhân “Không tuân thủ nữ tắc" kia.
“Tiểu Dật." Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đang mất hồn,“Giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, mẹ Khang Khang nói muốn mời chúng ta ăn cơm." Chỉ trông chốc lát, quan hệ của Tần Mộc cùng Hứa Phúc Khang lại gần gũi một chút.
Mẹ Khang Khang? Tiêu Dật lập tức nhớ tới cảnh tượng vị mẫu thân dịu dàng ôm con nhẹ giọng dỗ dành, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một chút cảm xúc khác thường, nhanh đến mức ngay cả bản thân nó cũng không có nhận thấy được, nó mím môi, nhẹ giọng nói:“Được."
Thành công mời được hai người bạn tốt Hứa Phúc Khang cười đến thật vui vẻ, lập tức thí điên thí điên kéo thân mình tròn vo chạy tới báo tin cho mẹ.
Nghe thấy đoạn nói chuyện của ba đứa nhỏ, Trần Minh cảm thấy nên đến phiên hắn mở miệng:“Tiêu Dật, có thể nói cho anh biết vì sao không cần mẫu phi không?" Nói xong, hắn liền nhận ra ánh mắt đứa nhỏ lập tức thay đổi.
“Bách thiện hiếu vi tiên. Làm con, há có thể tùy tùy tiện tiện nhận người khác làm mẹ! Còn là một người tướng mạo bình thường không tuân thủ nữ tắc như vậy! Nếu mẫu……mẹ biết, chẳng phải sẽ đau lòng chết!" Giọng trẻ con trong trẻo nói năng có khí phách, bộ dáng nghiêm túc của đứa nhỏ mang theo khí thể khiến người khác khó có thể coi nhẹ, nói đến nhóm người lớn không còn gì để nói.
Hiện trường lần thứ hai đông cứng.
“Có thể có đứa con như em, mẹ của em nhất định thực tự hào." Mạc Tinh mỉm cười lên tiếng, cô ngồi xổm trước mặt Tiêu Dật,“Chị gọi là Mạc Tinh, bạn nhỏ, có thể nói cho chị biết em tên gì không"
Tiêu Dật nhìn Mạc Tinh một hồi, mới trả lời:“Tiêu Dật."
Tần Mộc đứng ở một bên lôi kéo tay Tiêu Dật: “Đây là chị Tinh, cũng là Đại Minh tinh nha. Chị Tinh, hôm nay chị cũng thật xinh đẹp."
Mạc Tinh cười khẽ ra tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Tần Mộc:“Miệng Tiểu Mộc Mộc càng ngày càng ngọt."
“Chị Tinh, tiểu Dật là bạn tốt của em!" Tần Mộc lớn tiếng tuyên bố.
Mạc Tinh cười thật dịu dàng:“Phải không? Vậy cũng thật tốt. Tiêu Dật là một đứa trẻ ngoan, tất nhiên, Tần Mộc cũng là đứa trẻ hoạt bát." Nói xong, thu tay từ trên đầu Tần Mộc về, thử thăm dò giơ về phía Tiêu Dật, không có bị từ chối, cô cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại kia.
Tiêu Dật mím môi, bộ dáng cười rộ lên có Mạc Tinh có chút giống mẫu phi, tuy giọng nói không có dễ nghe như mẫu phi, nhưng mà cũng thật dịu dàng, cho nên, Tiêu Dật quyết định để cho nàng sờ sờ đầu, ở cái chỗ này người lớn hình như rất thích động một tí là sờ đầu người khác, thực không phải thói quen tốt!
Nghe xong lời của Tiêu Dật, Trần Minh cũng không biết phải mở miệng như thế nào, lý do gì cũng không đủ để làm cho một đứa nhỏ hiếu thuận gọi người phụ nữ xa lạ là mẹ.
Diệp Thanh Mộc ở bên tai Trần Minh nhẹ giọng đề nghị:“Cái nhân vật ‘Quý phi’ này cũng không phải không có không được, có thể đổi thành nhân vật khác, vấn đề không lớn."
Lời này cũng nói đúng ý trong lòng Trần Minh, hắn gật gật đầu:“Quay về tôi tìm biên kịch thương lượng một chút."
Diệp Thanh Mộc mỉm cười đứng thẳng người, lại nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, không thể phủ nhận, lúc nãy, hắn bị đứa nhỏ này làm rung động, xã hội hiện nay phần lớn bọn nhỏ đều yên tâm thoải mái đòi hỏi người lớn, rất ít có đứa nhỏ sẽ đem chữ “Hiếu" ghi tạc đáy lòng, huống chi lại là một đứa nhỏ nhỏ như vậy. Đứa nhỏ như vậy, có lý do gì mà không yêu mến chứ?
Nghe được Trần Minh nói sẽ xem xét việc sửa kịch bản, lúc này sắc mặt Tiêu Dật mới dịu lại:“Trần đại thúc, thúc cũng là người tốt." giọng nói ban ơn kia làm cho Trần Minh lại dở khóc dở cười.
Mạc Tinh cười trêu ghẹo:“Trần đạo, tốt xấu gì đứa nhỏ còn gọi anh một tiếng đại thúc, chúng tôi còn không được gọi gì đâu."
Trong khi bọn họ nói chuyện, hai đứa nhỏ cũng đã đi theo Hứa Phúc Khang đi ra thật xa.
Giữa trưa vẫn đến cái nhà hàng nhỏ kia ăn, nhưng mà, một bàn đồ ăn này của bọn họ là mẹ Hứa Phúc Khang mượn phòng bếp cùng nguyên liệu nấu ra, chính là một ít món ăn gia đình thực phổ thông, hương vị cũng không có chỗ nào độc đáo, nhưng mà, lại có thể nhìn thấy tốn không ít tâm tư, mỗi một món ăn đều có chỗ mới lạ, ví dụ như cà rốt bị cắt thành các loại hình dạng, khoai tây miếng cũng là hình sao ngũ giác tứ giác, thịt viên cũng cắm một cây tăm nhọn.
Tuy chỉ là một chút thay đổi nhỏ, cũng có tác dụng gì với hương vị món ăn, lại thật sự hấp dẫn bọn nhỏ, ngay cả Tần Mộc cũng ăn cà rốt. Tiểu ác ma này vừa ăn vừa dạy dỗ Mộ Dung Phong:“Anh xem xem, thế này mới gọi là cà rốt! Nhìn xem bình thường anh làm, chỉ biết cà rốt bào cà rốt miếng cà rốt viên cà rốt sợi."
“Cà rốt bào cùng cà rốt sợi đều giống nhau." Tiêu Dật nuốt đồ ăn vào miệng, mở miệng chỉ ra chỗ sai.
Tần Mộc lập tức ngừng miệng, tổng kết:“Tóm lại, chính là tốt ngon như của dì!" Cuối cùng, còn thêm một câu,“Khó trách tôi không thích ăn cà rốt, thì ra đều là anh làm hại!"
……
Mẹ Hứa Phúc Khang hơi hơi đỏ mặt.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Phương diện này tôi quả thật thiếu sót, sau này sẽ sửa lại."
“Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy!" Tần Mộc rung đùi đắc ý đem câu nói học được từ chỗ Tiêu Dật nói ra. Lần này Tiêu Dật trái lại không chỉ ra chỗ sai. Ba người lớn nghe được dở khóc dở cười.
Ăn cơm xong, bên Trần Minh đã có câu trả lời thuyết phục:“Bên biên kịch đã đồng ý sửa chữa kịch bản, hai ngày này sẽ quay phân đoạn cuối, hai em có thể trở về nhà tiếp tục chơi."
Vừa nghe có thể tiếp tục chơi đùa, Tần Mộc lập tức cười cong mặt mày, tuy nó thích đóng phim, nhưng mà thật sự rất vất vẻ, có thể chơi nhiều một chút tất nhiên rất tốt!
Tiêu Dật vừa lòng mà gật gật đầu nhỏ:“Trần đại thúc, tôi thực thưởng thức thúc."
Trần Minh chỉ cảm thấy trên ót hắn nháy mắt có hai giọt mồ hôi thật lớn, hắn nên cảm thấy thực vinh hạnh sao? Vì sao hắn có loại dự cảm tương lai sẽ càng bi kịch?
Mộ Dung Phong nhíu nhíu mi, hình như chuyện lần trước tiểu Thái Tử dặn dò còn chưa có làm tốt.
Bởi vì ăn cơm của Hứa Phúc Khang, Tần Mộc quyết định có qua có lại, mời Hứa Phúc Khang về nhà chơi! Hứa Phúc Khang cười ra khả ái lộ hai cằm, mẹ Hứa sau khi nghe được hai vị quản gia cam đoan, cũng gật đầu đồng ý rồi, đối Hứa Phúc Khang mà nói, có thể cùng Tần Mộc và Tiêu Dật trở thành bạn tốt, đó là không còn gì tốt hơn.
Lúc Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật chuẩn bị đến phòng nghỉ tạm biệt những người khác, lại nghe trong phòng nghỉ truyền đến giọng phụ nữ tức giận khóc nức nở.
“Nó chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, dựa vào cái gì nó nói không muốn sẽ sửa kịch bản! Nào có loại chuyện này!" Đó là giọng Chu Cầm.
Mạc Tinh đang dịu dàng khuyên:“Tiêu Dật là một đứa nhỏ hiếu thuận, em ấy không chịu gọi người khác là mẹ, này cũng là tình hữu khả nguyên ( về tình có thể lượng thứ), Trần đạo chỉ là đem nhân vật quý phi đổi một chút, cũng không phải không cho em diễn, đừng khóc."
Giọng Chu Cầm càng ngày càng lớn:“Đổi như thế nào! Hắn cũng không phải biên kịch, làm sao biết ý của biên kịch, nếu biên kịch trực tiếp cảm thấy phiền, chém đầu quý phi thì sao! Nào có ai vì chút chuyện nhỏ ấy chạy đi sửa kịch bản! Nó chỉ là một đứa nhỏ, biết cái gì gọi là hiếu thuận, nếu thật sự không chịu gọi mẫu phi, đổi một đứa đồng ý diễn là được rồi! Thật không biết cha mẹ nó dạy như thế nào!"
“Em nói như vậy là không đúng." Giọng Mạc Tinh có chút không vui, đang muốn tiếp tục nói chuyện, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, Trần Minh đang đứng ở cửa:“Chỉ bằng một đứa nhỏ bốn năm tuổi nói ra ‘Bách thiện hiếu vi tiên’, kịch bản này sửa là nhất định rồi! Nếu cô không muốn diễn thì đi đi, còn nhiều người khác chờ đến."
Nói xong, cũng không nhìn Chu Cầm, ngược lại chỉ vào vài người khác trong phòng:“Các người đều thực rảnh đi? Không đi chuẩn bị quay? Một đám ngồi ở chỗ này làm Bồ Tát chờ tôi lấy nhan đèn cúng có phải hay không?"
Đến chỗ này, mọi người đều biết đại đạo diễn này đã trở nên nóng nảy, lập tức đứng dậy trở nên bận rộn, ngay cả Mạc Tinh, cũng xoay ghế dựa, để nhân viên hoá trang bổ trang cho cô. Bị mọi người bỏ qua một bên nước mắt Chu Cầm rớt đầy mặt, miếng mở ra đóng lại, lại một chữ cũng nói không nên lời, hoàn toàn không có ai muốn nghe cô nói, nàng cắn môi dưới, hơi có chút điềm đạm đáng yêu.
Tiêu Dật cùng Tần Mộc đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, đem hết thảy mọi chuyện nhìn ở trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật bình tĩnh, đáy mắt như toát ra ngọn lửa. Tần Mộc thở phì phì vọt qua, lớn tiếng nói:"Chị thật đáng ghét! Vậy mà dám nói xấu sau lưng tiểu Dật! Tôi cảnh cáo chị, nếu chị còn dám nói xấu tiểu Dật, tôi liền đánh chị!"
“Tiêu Dật, Tần Mộc!" Cùng một tiếng hô to non nớt, một thân ảnh nho nhỏ tròn vo chạy về phía Tiêu Dật.
Tần Mộc vừa thấy, lập tức quơ quơ tay nhỏ bé:“Hứa Phúc Khang, cậu cũng tới rồi!" Tuy dung mạo của Hứa Phúc Khang không có đạt tới tiêu chuẩn mỹ nhân của Tần Mộc, nhưng mà trong một lần quay phim, Hứa Phúc Khang biểu hiện vô cùng“Nghĩa khí", cho nên Tần Mộc cũng đã xem nó là bạn bè.
Ngay cả Tiêu Dật cũng xoay đầu đầu, nhìn thấy Hứa Phúc Khang, tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tiêu tán không ít, nhìn thấy Hứa Phúc Khang thở hồng hộc chạy tới, gật gật đầu nhỏ, thản nhiên nói:“Cậu đã đến rồi."
Hứa Phúc Khang ngẩng khuôn mặt tươi cười sáng lạng:“Đúng vậy, vốn hôm nay nghỉ ngơi, anh Khang gọi điện thoại nói hai người đến đây, cho nên tôi cũng lại đây." Hứa Phúc Khang vốn dĩ gọi Từ Khang là chú, sau lại nghe được Tần Mộc gọi là anh, cũng gọi anh theo Tần Mộc, Từ Khang cũng không ngại xưng hô của bọn nhỏ với hắn.
“Đúng lúc, chúng ta cùng nhau chơi, ngày hôm qua tôi cùng tiểu Dật đi chơi khu vui chơi."
Hai mắt Hứa Phúc Khang lập tức sáng lên:“Lần trước tôi cũng đi, nhưng mà một người chơi không vui, lần sau tôi với hai người cùng đi."
Tần Mộc hào phóng trả lời:“Được."
Tiêu Dật nhìn đến khóe miệng Hứa Phúc Khang có chút xanh, mở miệng hỏi:“Lần trước bị đánh còn đau không?"
Hứa Phúc Khang sờ sờ khóe miệng, cười tủm tỉm lắc đầu:“Trên người rất khỏe, mẹ nói nơi này không thể xoa, cho nên lâu hết, bây giờ đã không đau."
“Vậy là tốt rồi."
Bộ dáng gần như không coi ai ra gì của ba đứa nhỏ, làm nhóm người lớn đều trở thành bối cảnh. Nhưng mà cũng may mắn Hứa Phúc Khang xuất hiện, đúng lúc giải vây cho Chu Cầm, bằng không nửa bậc thang cô cũng không xuống được, mắt thấy lực chú ý của mọi người đều đặt trên người ba đứa nhỏ, Chu Cầm lộ ra khuôn mặt nhiều màu, xám xịt chui vào đám người, quay về phòng nghỉ thay quần áo, lúc gần đi, hung hăng trừng mắt liếc tiểu quỷ đáng ghét kia một cái.
Xoay người rời đi Chu Cầm không có nhìn thấy Mộ Dung Phong đúng phía sau sau khi nhìn thấy hành động của cô ánh mắt nháy mắt lạnh lẽo, ngay cả Đa Nạp trên mặt luôn luôn cười cũng hiện lên một tia lạnh lùng.
Tiêu Dật giống như cảm thấy được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn, lại cái gì cũng không nhìn thấy, cũng không thấy nữ nhân “Không tuân thủ nữ tắc" kia.
“Tiểu Dật." Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đang mất hồn,“Giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, mẹ Khang Khang nói muốn mời chúng ta ăn cơm." Chỉ trông chốc lát, quan hệ của Tần Mộc cùng Hứa Phúc Khang lại gần gũi một chút.
Mẹ Khang Khang? Tiêu Dật lập tức nhớ tới cảnh tượng vị mẫu thân dịu dàng ôm con nhẹ giọng dỗ dành, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một chút cảm xúc khác thường, nhanh đến mức ngay cả bản thân nó cũng không có nhận thấy được, nó mím môi, nhẹ giọng nói:“Được."
Thành công mời được hai người bạn tốt Hứa Phúc Khang cười đến thật vui vẻ, lập tức thí điên thí điên kéo thân mình tròn vo chạy tới báo tin cho mẹ.
Nghe thấy đoạn nói chuyện của ba đứa nhỏ, Trần Minh cảm thấy nên đến phiên hắn mở miệng:“Tiêu Dật, có thể nói cho anh biết vì sao không cần mẫu phi không?" Nói xong, hắn liền nhận ra ánh mắt đứa nhỏ lập tức thay đổi.
“Bách thiện hiếu vi tiên. Làm con, há có thể tùy tùy tiện tiện nhận người khác làm mẹ! Còn là một người tướng mạo bình thường không tuân thủ nữ tắc như vậy! Nếu mẫu……mẹ biết, chẳng phải sẽ đau lòng chết!" Giọng trẻ con trong trẻo nói năng có khí phách, bộ dáng nghiêm túc của đứa nhỏ mang theo khí thể khiến người khác khó có thể coi nhẹ, nói đến nhóm người lớn không còn gì để nói.
Hiện trường lần thứ hai đông cứng.
“Có thể có đứa con như em, mẹ của em nhất định thực tự hào." Mạc Tinh mỉm cười lên tiếng, cô ngồi xổm trước mặt Tiêu Dật,“Chị gọi là Mạc Tinh, bạn nhỏ, có thể nói cho chị biết em tên gì không"
Tiêu Dật nhìn Mạc Tinh một hồi, mới trả lời:“Tiêu Dật."
Tần Mộc đứng ở một bên lôi kéo tay Tiêu Dật: “Đây là chị Tinh, cũng là Đại Minh tinh nha. Chị Tinh, hôm nay chị cũng thật xinh đẹp."
Mạc Tinh cười khẽ ra tiếng, giơ tay xoa xoa đầu Tần Mộc:“Miệng Tiểu Mộc Mộc càng ngày càng ngọt."
“Chị Tinh, tiểu Dật là bạn tốt của em!" Tần Mộc lớn tiếng tuyên bố.
Mạc Tinh cười thật dịu dàng:“Phải không? Vậy cũng thật tốt. Tiêu Dật là một đứa trẻ ngoan, tất nhiên, Tần Mộc cũng là đứa trẻ hoạt bát." Nói xong, thu tay từ trên đầu Tần Mộc về, thử thăm dò giơ về phía Tiêu Dật, không có bị từ chối, cô cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại kia.
Tiêu Dật mím môi, bộ dáng cười rộ lên có Mạc Tinh có chút giống mẫu phi, tuy giọng nói không có dễ nghe như mẫu phi, nhưng mà cũng thật dịu dàng, cho nên, Tiêu Dật quyết định để cho nàng sờ sờ đầu, ở cái chỗ này người lớn hình như rất thích động một tí là sờ đầu người khác, thực không phải thói quen tốt!
Nghe xong lời của Tiêu Dật, Trần Minh cũng không biết phải mở miệng như thế nào, lý do gì cũng không đủ để làm cho một đứa nhỏ hiếu thuận gọi người phụ nữ xa lạ là mẹ.
Diệp Thanh Mộc ở bên tai Trần Minh nhẹ giọng đề nghị:“Cái nhân vật ‘Quý phi’ này cũng không phải không có không được, có thể đổi thành nhân vật khác, vấn đề không lớn."
Lời này cũng nói đúng ý trong lòng Trần Minh, hắn gật gật đầu:“Quay về tôi tìm biên kịch thương lượng một chút."
Diệp Thanh Mộc mỉm cười đứng thẳng người, lại nhìn thân ảnh nho nhỏ kia, không thể phủ nhận, lúc nãy, hắn bị đứa nhỏ này làm rung động, xã hội hiện nay phần lớn bọn nhỏ đều yên tâm thoải mái đòi hỏi người lớn, rất ít có đứa nhỏ sẽ đem chữ “Hiếu" ghi tạc đáy lòng, huống chi lại là một đứa nhỏ nhỏ như vậy. Đứa nhỏ như vậy, có lý do gì mà không yêu mến chứ?
Nghe được Trần Minh nói sẽ xem xét việc sửa kịch bản, lúc này sắc mặt Tiêu Dật mới dịu lại:“Trần đại thúc, thúc cũng là người tốt." giọng nói ban ơn kia làm cho Trần Minh lại dở khóc dở cười.
Mạc Tinh cười trêu ghẹo:“Trần đạo, tốt xấu gì đứa nhỏ còn gọi anh một tiếng đại thúc, chúng tôi còn không được gọi gì đâu."
Trong khi bọn họ nói chuyện, hai đứa nhỏ cũng đã đi theo Hứa Phúc Khang đi ra thật xa.
Giữa trưa vẫn đến cái nhà hàng nhỏ kia ăn, nhưng mà, một bàn đồ ăn này của bọn họ là mẹ Hứa Phúc Khang mượn phòng bếp cùng nguyên liệu nấu ra, chính là một ít món ăn gia đình thực phổ thông, hương vị cũng không có chỗ nào độc đáo, nhưng mà, lại có thể nhìn thấy tốn không ít tâm tư, mỗi một món ăn đều có chỗ mới lạ, ví dụ như cà rốt bị cắt thành các loại hình dạng, khoai tây miếng cũng là hình sao ngũ giác tứ giác, thịt viên cũng cắm một cây tăm nhọn.
Tuy chỉ là một chút thay đổi nhỏ, cũng có tác dụng gì với hương vị món ăn, lại thật sự hấp dẫn bọn nhỏ, ngay cả Tần Mộc cũng ăn cà rốt. Tiểu ác ma này vừa ăn vừa dạy dỗ Mộ Dung Phong:“Anh xem xem, thế này mới gọi là cà rốt! Nhìn xem bình thường anh làm, chỉ biết cà rốt bào cà rốt miếng cà rốt viên cà rốt sợi."
“Cà rốt bào cùng cà rốt sợi đều giống nhau." Tiêu Dật nuốt đồ ăn vào miệng, mở miệng chỉ ra chỗ sai.
Tần Mộc lập tức ngừng miệng, tổng kết:“Tóm lại, chính là tốt ngon như của dì!" Cuối cùng, còn thêm một câu,“Khó trách tôi không thích ăn cà rốt, thì ra đều là anh làm hại!"
……
Mẹ Hứa Phúc Khang hơi hơi đỏ mặt.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt:“Phương diện này tôi quả thật thiếu sót, sau này sẽ sửa lại."
“Ừ, trẻ nhỏ dễ dạy!" Tần Mộc rung đùi đắc ý đem câu nói học được từ chỗ Tiêu Dật nói ra. Lần này Tiêu Dật trái lại không chỉ ra chỗ sai. Ba người lớn nghe được dở khóc dở cười.
Ăn cơm xong, bên Trần Minh đã có câu trả lời thuyết phục:“Bên biên kịch đã đồng ý sửa chữa kịch bản, hai ngày này sẽ quay phân đoạn cuối, hai em có thể trở về nhà tiếp tục chơi."
Vừa nghe có thể tiếp tục chơi đùa, Tần Mộc lập tức cười cong mặt mày, tuy nó thích đóng phim, nhưng mà thật sự rất vất vẻ, có thể chơi nhiều một chút tất nhiên rất tốt!
Tiêu Dật vừa lòng mà gật gật đầu nhỏ:“Trần đại thúc, tôi thực thưởng thức thúc."
Trần Minh chỉ cảm thấy trên ót hắn nháy mắt có hai giọt mồ hôi thật lớn, hắn nên cảm thấy thực vinh hạnh sao? Vì sao hắn có loại dự cảm tương lai sẽ càng bi kịch?
Mộ Dung Phong nhíu nhíu mi, hình như chuyện lần trước tiểu Thái Tử dặn dò còn chưa có làm tốt.
Bởi vì ăn cơm của Hứa Phúc Khang, Tần Mộc quyết định có qua có lại, mời Hứa Phúc Khang về nhà chơi! Hứa Phúc Khang cười ra khả ái lộ hai cằm, mẹ Hứa sau khi nghe được hai vị quản gia cam đoan, cũng gật đầu đồng ý rồi, đối Hứa Phúc Khang mà nói, có thể cùng Tần Mộc và Tiêu Dật trở thành bạn tốt, đó là không còn gì tốt hơn.
Lúc Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật chuẩn bị đến phòng nghỉ tạm biệt những người khác, lại nghe trong phòng nghỉ truyền đến giọng phụ nữ tức giận khóc nức nở.
“Nó chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, dựa vào cái gì nó nói không muốn sẽ sửa kịch bản! Nào có loại chuyện này!" Đó là giọng Chu Cầm.
Mạc Tinh đang dịu dàng khuyên:“Tiêu Dật là một đứa nhỏ hiếu thuận, em ấy không chịu gọi người khác là mẹ, này cũng là tình hữu khả nguyên ( về tình có thể lượng thứ), Trần đạo chỉ là đem nhân vật quý phi đổi một chút, cũng không phải không cho em diễn, đừng khóc."
Giọng Chu Cầm càng ngày càng lớn:“Đổi như thế nào! Hắn cũng không phải biên kịch, làm sao biết ý của biên kịch, nếu biên kịch trực tiếp cảm thấy phiền, chém đầu quý phi thì sao! Nào có ai vì chút chuyện nhỏ ấy chạy đi sửa kịch bản! Nó chỉ là một đứa nhỏ, biết cái gì gọi là hiếu thuận, nếu thật sự không chịu gọi mẫu phi, đổi một đứa đồng ý diễn là được rồi! Thật không biết cha mẹ nó dạy như thế nào!"
“Em nói như vậy là không đúng." Giọng Mạc Tinh có chút không vui, đang muốn tiếp tục nói chuyện, cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở ra, Trần Minh đang đứng ở cửa:“Chỉ bằng một đứa nhỏ bốn năm tuổi nói ra ‘Bách thiện hiếu vi tiên’, kịch bản này sửa là nhất định rồi! Nếu cô không muốn diễn thì đi đi, còn nhiều người khác chờ đến."
Nói xong, cũng không nhìn Chu Cầm, ngược lại chỉ vào vài người khác trong phòng:“Các người đều thực rảnh đi? Không đi chuẩn bị quay? Một đám ngồi ở chỗ này làm Bồ Tát chờ tôi lấy nhan đèn cúng có phải hay không?"
Đến chỗ này, mọi người đều biết đại đạo diễn này đã trở nên nóng nảy, lập tức đứng dậy trở nên bận rộn, ngay cả Mạc Tinh, cũng xoay ghế dựa, để nhân viên hoá trang bổ trang cho cô. Bị mọi người bỏ qua một bên nước mắt Chu Cầm rớt đầy mặt, miếng mở ra đóng lại, lại một chữ cũng nói không nên lời, hoàn toàn không có ai muốn nghe cô nói, nàng cắn môi dưới, hơi có chút điềm đạm đáng yêu.
Tiêu Dật cùng Tần Mộc đứng ở ngoài cửa cách đó không xa, đem hết thảy mọi chuyện nhìn ở trong mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật bình tĩnh, đáy mắt như toát ra ngọn lửa. Tần Mộc thở phì phì vọt qua, lớn tiếng nói:"Chị thật đáng ghét! Vậy mà dám nói xấu sau lưng tiểu Dật! Tôi cảnh cáo chị, nếu chị còn dám nói xấu tiểu Dật, tôi liền đánh chị!"
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu