Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 32: Thái tử dạy dỗ
Sách trong thư phòng cũng không nhiều, đều là một ít sách bình thường, chủ yếu là để Tần Mộc xem, mà sách của Mộ Dung Phong, bình thường đều đặt trong phòng ngủ.
Sau khi biết thân phận thật sự của Tiêu Dật, sáng sớm Mộ Dung Phong liền tranh thủ lúc hai đứa nhỏ ngủ mà ra ngoài, mua về một bộ văn phòng tứ bảo (mực, giấy, bút, nghiên), chỉ là dù sao nơi này cũng chỉ là một phim trường mới, nhất thời tìm không được đồ cổ thượng đẳng, chỉ hy vọng đừng bị tiểu Thái Tử ghét bỏ là được rồi.
Chuyện Mộ Dung Phong lo lắng cũng không có xảy ra, Tiêu Dật nhìn giá bút cùng bút lông mới tinh trên bàn, cũng không có để lộ quá nhiều cảm xúc, mà là vươn tay nhỏ bé, cầm lấy một cây trong đó, Tần Mộc sáp qua:“Tiểu Dật, em cũng biết viết chữ bằng bút lông?"
Tiêu Dật thấy mình bị coi thường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn một chút, hơi hơi nâng cằm, lời nói mang theo ngạo khí cùng một chút đắc ý:“Đó là đương nhiên! Bản thái tử hai tuổi có thể cầm bút, chữ viết ra ngay cả hoàng gia gia cũng khoe viết tốt!"
Mắt Tần Mộc lóe sáng:“Tiểu Dật em thật lợi hại!" Tần Mộc cũng luyện chữ bằng bút lông, chẳng qua quá trình đó thật sự là rất tra tấn, hiệu quả thật sự là làm cho người dạy khó có thể mở miệng.
Tiêu Dật hơi có chút đắc ý gật đầu, đưa bút lông trong tay tới trước mặt Tần Mộc:“Này, viết chữ cho bản thái…… Ta coi xem." Tiêu Dật còn đang đắc ý cuối cùng nhớ tới không thể tự xưng thái tử, nhưng mà nhất thời sửa thật khó.
Tần Mộc nhìn bút lông, nét mặt có chút rối rắm, Mộ Dung Phong bình tĩnh khom lưng, yên lặng bắt đầu mài mực, một lát sau, Tần Mộc cầm bút lông, đi lại bàn, quệt mông leo lên trên ghế, thấm mực nước, vẻ mặt nghiêm túc mà viết. Mộ Dung Phong âm thầm cảm thán, từ khi Tần Mộc gặp được Tiêu Dật, thái độ thật sự là đoan chính không ít, đây là lần đầu tiên lúc viết chữ nó nghiêm túc như vậy……
Nhưng mà, có một số việc không phải nghiêm túc là có thể làm tốt, ví dụ như chữ viết……
Tiêu Dật nhìn giấy hai chữ “Tiêu Dật" xiêu xiêu vẹo vẹo cơ hồ nhìn không ra trên giấy Tuyên Thành, chân mày nho nhỏ nhíu thật chặt, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy tên mình bị viết khó coi như vậy! Lời răn dạy của nó còn chưa nói ra miệng, dưới nét mặt chờ mong của Tần Mộc lại rụt trở về, ngược lại nhìn Mộ Dung Phong:“Chẳng lẽ Mộ Dung quản gia không có mời lão sư dạy Tần Mộc luyện chữ sao?"
Nghe câu hỏi mang theo ý ngầm trách cứ của đứa nhỏ Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, bình tĩnh trả lời:“Mời qua, nhưng mà tiểu thiếu gia rất bướng bỉnh, lão sư đều dạy không quá ba ngày."
Sự thật chính là như vậy, bản tính tiểu ác ma của Tần Mộc lúc gặp thầy cô muốn dạy bảo nó, thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, thủ đoạn quả thực làm cho người ta theo không kịp.
Tiêu Dật nghe xong, ánh mắt đen nhánh lại chuyển tới trên người Tần Mộc, còn không chờ nó mở miệng, Tần Mộc đã xù lông trước:“Rõ ràng chính là những người đó không dạy!!! Anh còn đổ lên đầu tôi, Mộ Dung Phong anh rất xấu rồi! Tôi muốn nói cho ông nội!"
“Tần Mộc! Một ngày là thầy, cả đời là cha! Sao ngươi có thể nói như vậy! Quả thật là bướng bỉnh!" Giọng nói của Tiêu Dật rất là nghiêm khắc.
Tần Mộc nhất thời yên lặng, nhăn mặt chu môi, giọng nói vô cùng tủi thân:“Bọn họ chỉ biết sờ đầu của anh nhéo mặt của anh, cũng không có dạy anh!"
“Đó là vì bọn họ yêu thương ngươi! Ngươi cái tên ngu ngốc không biết lễ nghi!" Tiêu Dật quyết định, hay là dạy lễ nghi cho Tần Mộc trước tốt hơn.
Nhìn cảnh tượng tiểu ác ma bị đứa nhỏ lùn hơn nó nửa cái đầu nghiêm mặt răn dạy, Mộ Dung Phong cảm thấy thật vui vẻ. Đương nhiên, hắn cũng không có đem phần vui vẻ này lộ ra ngoài mặt, mà là bình tĩnh xoay người, từ trên giá sách lấy ra hai chồng sách đã chuẩn bị lúc sáng, một chồng là sách báo vỡ lòng ở cổ đại tam tự kinh ngàn chữ, mà chồng còn lại là sách báo thiếu nhi vỡ lòng hiện đại, Tần Mộc có thể học thêm chút thứ này nọ là không còn gì tốt hơn, nhưng mà việc quan trọng trước mắt, là phải làm cho đứa nhỏ tiểu thái tử không biết từ nơi nào xuyên qua mau chóng hiểu rõ ràng thế giới này.
Tiêu Dật khen ngợi liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, quản gia này quả thật không tệ, sau đó tay nhỏ bé duỗi ra, cầm lấy quyển tam tự kinh:“Này, hôm nay dạy ngươi cái này trước."
Tần Mộc ngoan ngoãn mà gật đầu:“Được."
Mộ Dung Phong thấy hai đứa nhỏ sắp bắt đầu “Vào học", hơi hơi khom eo rời khỏi thư phòng, giúp bọn họ đóng cửa. Mới vừa đi đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Đa Nạp cầm một mâm salad hoa quả đi lên, hắn đẩy gọng kính mắt:“Bọn nhỏ đang học, anh không cần đi quấy rầy."
Đa Nạp tươi cười không thay đổi, lộ ra hàm răng trắng noãn:“Thân là quản gia, làm sao anh có thể quấy rầy tiểu chủ nhân?"
“Quản gia nơi này là tôi." Mộ Dung Phong thản nhiên trần thuật, lập tức nhấc chân, định đi qua người Đa Nạp.
Tươi cười bên môi Đa Nạp càng sâu sắc, lập tức xoay người, nhắm mắt theo phía sau đuôi Mộ Dung Phong:“Thật ra anh đã quên mất, như vậy quản gia đại nhân, có thể để anh nịnh bợ một chút được không?" Lại bị Mộ Dung Phong bình tĩnh không nhìn.
Hai người một đường đi tới phòng nhỏ bên cạnh phòng tắm, Mộ Dung Phong bình tĩnh mở camera quan sát ở thư phòng, vừa ngồi xong, liền thấy Đa Nạp đã sớm ngồi xuống ghế giữ ở một bên, trong tay còn cầm salad hoa quả, đưa tới trước mặt Mộ Dung Phong.
Trong màn hình truyền ra giọng nói trong trẻo của Tiêu Dật:“Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Ý này là người lúc mới sinh ra, bản tính là thiện lương, rồi sau đó bởi vì cuộc sống hoàn cảnh khác nhau, làm cho tính cách khác nhau càng lúc càng lớn."
Tần Mộc còn thật sự nghiêm túc cầm sách vở, nghe Tiêu Dật nói xong, gật gật đầu:“Anh hiểu được! Thảo nào Đa Nạp trước kia rõ ràng là người tốt, hôm nay thế mà hãm hại anh! Cũng biến thành người xấu!"
“Trẻ nhỏ dễ dạy." Tiêu Dật tất nhiên thực vừa lòng Tần Mộc biết áp dụng bài học,“Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, tâm phòng người không thể không có, có vài người, mặc dù hôm nay đối xử chân thành với ngươi, cũng khó đảm bảo ngày mai sẽ không đối ngươi lưỡi dao tương hướng." (baidu: chính là hai người bất hòa, thù địch lẫn nhau)
Tần Mộc đối với những lời này của Tiêu Dật, nghe vào có chút mơ hồ, nó không hiểu những từ cuối, nhưng mà, điều này cũng không gây trở ngại nó hiểu được nửa câu đầu:“Đúng! Ông nội cũng từng nói với anh, người có thể khiến mình tổn thương đều là người bên cạnh mình, cho nên nhất định lúc nào cũng phải chú ý đề phòng người khác! Cho nên, tiểu Dật, em cũng không cần quá gần gũi với Mộ Dung Phong, hắn cũng là người xấu! Cực kỳ cực kỳ xấu!!!"
Tiêu Dật im lặng một lát, gật đầu nói:“Được, bản thái tử nhớ kỹ."
Lúc này người xấu trong miệng Tiêu Dật và Tần Mộc, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đang nhìn hai đứa nhỏ vô cùng nghiêm túc xem bọn họ là người xấu, không khỏi yên lặng không nói gì, Đa Nạp cảm thấy hắn rất vô tội, mới mấy tháng không gặp liền hoàn toàn không hiểu được thế giới nội tâm của tiểu thiếu gia, hắn cũng không phải lần đầu tiên nói giỡn với tiểu thiếu gia, sao lần này liền biến thành người xấu? Mộ Dung Phong còn đang nghĩ hắn không có chuẩn bị sách cổ khó hiểu cho Tần Mộc quả thực là quá sai lầm, tiểu ác ma này nên tôi luyện tôi luyện nhiều hơn.
Việc dạy dỗ trong thư phòng vẫn tiếp tục.
“ Dưỡng bất giáo, phụ chi quá; giáo bất nghiêm, sư chi đọa.. Ý này là người làm cha mẹ, sinh con mà không giáo dục, đó là lỗi của cha mẹ, thân là lão sư, cũng không nghiêm khắc dạy đệ tử, đó là lão sư lười biếng."
Tần Mộc lập tức phụ họa:“Đúng vậy đúng vậy, ba mẹ của cho tới bây giờ cũng không dạy anh! Chỉ biết công tác công tác! Mộ Dung Phong tìm lão sư, mỗi ngày đều lười biếng!"
Nghe được Tần Mộc nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật nhất thời trở nên dịu dàng, rõ ràng có ý đồng cảm, tuy phụ hoàng mẫu phi của nó đều bề bộn nhiều việc, nhưng mà chưa từng gián đoạn việc dạy dỗ nó, mỗi ngày đều hỏi một lần:“Tần Mộc, là bản thái tử hiểu lầm ngươi. Sau này, bản thái tử sẽ dạy ngươi thật tốt, ngươi nhất định có thể thành châu báu!"
Tần Mộc cảm động lôi kéo tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em thật tốt! Bọn họ đều chỉ biết nói anh nghịch ngợm, em lại nói anh có thể thành châu báu."
Tiêu Dật nặng nề mà gật đầu:“Làm người phải có chủ kiến của mình, không cần để ý tới ánh mắt thiển cận của người khác, có bản thái tử ở đây, ngươi nhất định có thể."
……………….
“Đứa nhỏ kia chỉ nhớ rõ chúng ta nói nó nghịch ngợm, cũng không nhớ rõ chúng ta khen nó?" Đa Nạp nhịn không được lên tiếng.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, không để ý đến những lời vô nghĩa của Đa Nạp. Nhưng mà ở trong lòng yên lặng nói một câu: Ở trước mặt tiểu Thái Tử, tiểu ác ma này thực giống nô tài.
Sau khi biết thân phận thật sự của Tiêu Dật, sáng sớm Mộ Dung Phong liền tranh thủ lúc hai đứa nhỏ ngủ mà ra ngoài, mua về một bộ văn phòng tứ bảo (mực, giấy, bút, nghiên), chỉ là dù sao nơi này cũng chỉ là một phim trường mới, nhất thời tìm không được đồ cổ thượng đẳng, chỉ hy vọng đừng bị tiểu Thái Tử ghét bỏ là được rồi.
Chuyện Mộ Dung Phong lo lắng cũng không có xảy ra, Tiêu Dật nhìn giá bút cùng bút lông mới tinh trên bàn, cũng không có để lộ quá nhiều cảm xúc, mà là vươn tay nhỏ bé, cầm lấy một cây trong đó, Tần Mộc sáp qua:“Tiểu Dật, em cũng biết viết chữ bằng bút lông?"
Tiêu Dật thấy mình bị coi thường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn một chút, hơi hơi nâng cằm, lời nói mang theo ngạo khí cùng một chút đắc ý:“Đó là đương nhiên! Bản thái tử hai tuổi có thể cầm bút, chữ viết ra ngay cả hoàng gia gia cũng khoe viết tốt!"
Mắt Tần Mộc lóe sáng:“Tiểu Dật em thật lợi hại!" Tần Mộc cũng luyện chữ bằng bút lông, chẳng qua quá trình đó thật sự là rất tra tấn, hiệu quả thật sự là làm cho người dạy khó có thể mở miệng.
Tiêu Dật hơi có chút đắc ý gật đầu, đưa bút lông trong tay tới trước mặt Tần Mộc:“Này, viết chữ cho bản thái…… Ta coi xem." Tiêu Dật còn đang đắc ý cuối cùng nhớ tới không thể tự xưng thái tử, nhưng mà nhất thời sửa thật khó.
Tần Mộc nhìn bút lông, nét mặt có chút rối rắm, Mộ Dung Phong bình tĩnh khom lưng, yên lặng bắt đầu mài mực, một lát sau, Tần Mộc cầm bút lông, đi lại bàn, quệt mông leo lên trên ghế, thấm mực nước, vẻ mặt nghiêm túc mà viết. Mộ Dung Phong âm thầm cảm thán, từ khi Tần Mộc gặp được Tiêu Dật, thái độ thật sự là đoan chính không ít, đây là lần đầu tiên lúc viết chữ nó nghiêm túc như vậy……
Nhưng mà, có một số việc không phải nghiêm túc là có thể làm tốt, ví dụ như chữ viết……
Tiêu Dật nhìn giấy hai chữ “Tiêu Dật" xiêu xiêu vẹo vẹo cơ hồ nhìn không ra trên giấy Tuyên Thành, chân mày nho nhỏ nhíu thật chặt, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy tên mình bị viết khó coi như vậy! Lời răn dạy của nó còn chưa nói ra miệng, dưới nét mặt chờ mong của Tần Mộc lại rụt trở về, ngược lại nhìn Mộ Dung Phong:“Chẳng lẽ Mộ Dung quản gia không có mời lão sư dạy Tần Mộc luyện chữ sao?"
Nghe câu hỏi mang theo ý ngầm trách cứ của đứa nhỏ Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, bình tĩnh trả lời:“Mời qua, nhưng mà tiểu thiếu gia rất bướng bỉnh, lão sư đều dạy không quá ba ngày."
Sự thật chính là như vậy, bản tính tiểu ác ma của Tần Mộc lúc gặp thầy cô muốn dạy bảo nó, thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, thủ đoạn quả thực làm cho người ta theo không kịp.
Tiêu Dật nghe xong, ánh mắt đen nhánh lại chuyển tới trên người Tần Mộc, còn không chờ nó mở miệng, Tần Mộc đã xù lông trước:“Rõ ràng chính là những người đó không dạy!!! Anh còn đổ lên đầu tôi, Mộ Dung Phong anh rất xấu rồi! Tôi muốn nói cho ông nội!"
“Tần Mộc! Một ngày là thầy, cả đời là cha! Sao ngươi có thể nói như vậy! Quả thật là bướng bỉnh!" Giọng nói của Tiêu Dật rất là nghiêm khắc.
Tần Mộc nhất thời yên lặng, nhăn mặt chu môi, giọng nói vô cùng tủi thân:“Bọn họ chỉ biết sờ đầu của anh nhéo mặt của anh, cũng không có dạy anh!"
“Đó là vì bọn họ yêu thương ngươi! Ngươi cái tên ngu ngốc không biết lễ nghi!" Tiêu Dật quyết định, hay là dạy lễ nghi cho Tần Mộc trước tốt hơn.
Nhìn cảnh tượng tiểu ác ma bị đứa nhỏ lùn hơn nó nửa cái đầu nghiêm mặt răn dạy, Mộ Dung Phong cảm thấy thật vui vẻ. Đương nhiên, hắn cũng không có đem phần vui vẻ này lộ ra ngoài mặt, mà là bình tĩnh xoay người, từ trên giá sách lấy ra hai chồng sách đã chuẩn bị lúc sáng, một chồng là sách báo vỡ lòng ở cổ đại tam tự kinh ngàn chữ, mà chồng còn lại là sách báo thiếu nhi vỡ lòng hiện đại, Tần Mộc có thể học thêm chút thứ này nọ là không còn gì tốt hơn, nhưng mà việc quan trọng trước mắt, là phải làm cho đứa nhỏ tiểu thái tử không biết từ nơi nào xuyên qua mau chóng hiểu rõ ràng thế giới này.
Tiêu Dật khen ngợi liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong một cái, quản gia này quả thật không tệ, sau đó tay nhỏ bé duỗi ra, cầm lấy quyển tam tự kinh:“Này, hôm nay dạy ngươi cái này trước."
Tần Mộc ngoan ngoãn mà gật đầu:“Được."
Mộ Dung Phong thấy hai đứa nhỏ sắp bắt đầu “Vào học", hơi hơi khom eo rời khỏi thư phòng, giúp bọn họ đóng cửa. Mới vừa đi đến đầu cầu thang, liền nhìn thấy Đa Nạp cầm một mâm salad hoa quả đi lên, hắn đẩy gọng kính mắt:“Bọn nhỏ đang học, anh không cần đi quấy rầy."
Đa Nạp tươi cười không thay đổi, lộ ra hàm răng trắng noãn:“Thân là quản gia, làm sao anh có thể quấy rầy tiểu chủ nhân?"
“Quản gia nơi này là tôi." Mộ Dung Phong thản nhiên trần thuật, lập tức nhấc chân, định đi qua người Đa Nạp.
Tươi cười bên môi Đa Nạp càng sâu sắc, lập tức xoay người, nhắm mắt theo phía sau đuôi Mộ Dung Phong:“Thật ra anh đã quên mất, như vậy quản gia đại nhân, có thể để anh nịnh bợ một chút được không?" Lại bị Mộ Dung Phong bình tĩnh không nhìn.
Hai người một đường đi tới phòng nhỏ bên cạnh phòng tắm, Mộ Dung Phong bình tĩnh mở camera quan sát ở thư phòng, vừa ngồi xong, liền thấy Đa Nạp đã sớm ngồi xuống ghế giữ ở một bên, trong tay còn cầm salad hoa quả, đưa tới trước mặt Mộ Dung Phong.
Trong màn hình truyền ra giọng nói trong trẻo của Tiêu Dật:“Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn. Ý này là người lúc mới sinh ra, bản tính là thiện lương, rồi sau đó bởi vì cuộc sống hoàn cảnh khác nhau, làm cho tính cách khác nhau càng lúc càng lớn."
Tần Mộc còn thật sự nghiêm túc cầm sách vở, nghe Tiêu Dật nói xong, gật gật đầu:“Anh hiểu được! Thảo nào Đa Nạp trước kia rõ ràng là người tốt, hôm nay thế mà hãm hại anh! Cũng biến thành người xấu!"
“Trẻ nhỏ dễ dạy." Tiêu Dật tất nhiên thực vừa lòng Tần Mộc biết áp dụng bài học,“Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, tâm phòng người không thể không có, có vài người, mặc dù hôm nay đối xử chân thành với ngươi, cũng khó đảm bảo ngày mai sẽ không đối ngươi lưỡi dao tương hướng." (baidu: chính là hai người bất hòa, thù địch lẫn nhau)
Tần Mộc đối với những lời này của Tiêu Dật, nghe vào có chút mơ hồ, nó không hiểu những từ cuối, nhưng mà, điều này cũng không gây trở ngại nó hiểu được nửa câu đầu:“Đúng! Ông nội cũng từng nói với anh, người có thể khiến mình tổn thương đều là người bên cạnh mình, cho nên nhất định lúc nào cũng phải chú ý đề phòng người khác! Cho nên, tiểu Dật, em cũng không cần quá gần gũi với Mộ Dung Phong, hắn cũng là người xấu! Cực kỳ cực kỳ xấu!!!"
Tiêu Dật im lặng một lát, gật đầu nói:“Được, bản thái tử nhớ kỹ."
Lúc này người xấu trong miệng Tiêu Dật và Tần Mộc, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đang nhìn hai đứa nhỏ vô cùng nghiêm túc xem bọn họ là người xấu, không khỏi yên lặng không nói gì, Đa Nạp cảm thấy hắn rất vô tội, mới mấy tháng không gặp liền hoàn toàn không hiểu được thế giới nội tâm của tiểu thiếu gia, hắn cũng không phải lần đầu tiên nói giỡn với tiểu thiếu gia, sao lần này liền biến thành người xấu? Mộ Dung Phong còn đang nghĩ hắn không có chuẩn bị sách cổ khó hiểu cho Tần Mộc quả thực là quá sai lầm, tiểu ác ma này nên tôi luyện tôi luyện nhiều hơn.
Việc dạy dỗ trong thư phòng vẫn tiếp tục.
“ Dưỡng bất giáo, phụ chi quá; giáo bất nghiêm, sư chi đọa.. Ý này là người làm cha mẹ, sinh con mà không giáo dục, đó là lỗi của cha mẹ, thân là lão sư, cũng không nghiêm khắc dạy đệ tử, đó là lão sư lười biếng."
Tần Mộc lập tức phụ họa:“Đúng vậy đúng vậy, ba mẹ của cho tới bây giờ cũng không dạy anh! Chỉ biết công tác công tác! Mộ Dung Phong tìm lão sư, mỗi ngày đều lười biếng!"
Nghe được Tần Mộc nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật nhất thời trở nên dịu dàng, rõ ràng có ý đồng cảm, tuy phụ hoàng mẫu phi của nó đều bề bộn nhiều việc, nhưng mà chưa từng gián đoạn việc dạy dỗ nó, mỗi ngày đều hỏi một lần:“Tần Mộc, là bản thái tử hiểu lầm ngươi. Sau này, bản thái tử sẽ dạy ngươi thật tốt, ngươi nhất định có thể thành châu báu!"
Tần Mộc cảm động lôi kéo tay Tiêu Dật:“Tiểu Dật, em thật tốt! Bọn họ đều chỉ biết nói anh nghịch ngợm, em lại nói anh có thể thành châu báu."
Tiêu Dật nặng nề mà gật đầu:“Làm người phải có chủ kiến của mình, không cần để ý tới ánh mắt thiển cận của người khác, có bản thái tử ở đây, ngươi nhất định có thể."
……………….
“Đứa nhỏ kia chỉ nhớ rõ chúng ta nói nó nghịch ngợm, cũng không nhớ rõ chúng ta khen nó?" Đa Nạp nhịn không được lên tiếng.
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, không để ý đến những lời vô nghĩa của Đa Nạp. Nhưng mà ở trong lòng yên lặng nói một câu: Ở trước mặt tiểu Thái Tử, tiểu ác ma này thực giống nô tài.
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu