Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 130: Bắt đầu phản kích
Nơi Tần Mộc đóng phim lần này cách Tiêu Dật có chút xa, thế cho nên lúc Tiêu Dật tỉnh lại, trong phòng vẫn chỉ có một mình cậu, vừa ngủ dậy, tâm trạng của Tiêu Dật cũng khôi phục không ít, cậu lấy điện thoại ra, không kiềm được mà nhớ tới Tiêu Thần, cũng không biết bây giờ hắn thế nào, vết thương của Từ Văn Khiêm có lẽ đã tốt hơn rồi.
Lại ngồi một lát, cảm thấy có chút đói bụng, cậu đứng lên, đặt chăn trên người qua một bên, đi ra ngoài tìm Mộ Dung Phong. Lút xuống cầu thang, từ xa xa nhìn thấy Mộ Dung Phong đang đứng ở trước cửa sổ, bóng dáng thon dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, không đeo kính, khuôn mặt Mộ Dung Phong dịu dàng hơn rất nhiều, ít đi sự khôn khéo giỏi giang thường ngày, nhiều thêm một phần dịu dàng cẩn thận. Cho tới giờ Tiêu Dật chưa từng thấy một Mộ Dung Phong như vậy, không khỏi nhìn thêm vài lần, trong trí nhớ, Mộ Dung Phong vĩnh viễn đều là dáng vẻ bình tĩnh thong dong, đối mặt với Tần Mộc nhiều lần khiêu khích, đối mặt với công việc bận rộn, chưa từng thấy hắn hoảng loạn, cũng chưa từng thấy hắn mờ mịt, nhưng cảm giác của người trước mắt lúc này, hình như có chút u buồn? Thật đúng là chuyện là, Mộ Dung Phong thế mà cũng có cảm xúc u buồn!
Tiêu Dật vô thức tới gần Mộ Dung Phong, nhưng mà mới đi được một nửa đã bị phát hiện, sau đó trơ mắt nhìn Mộ Dung Phong nhanh chóng mà tao nhã đeo kính mắt, lập tức trở thành quản gia đại nhân vạn năng, Tiêu Dật trừng mắt nhìn, thầm nghĩ thật đáng tiếc, đáng lẽ phải nhanh chóng chụp lại cho Tần Mộc xem.
“Có phải đói bụng không?" Mộ Dung Phong vừa mở miệng, liền nói ra lời trong lòng của Tiêu Dật.
Tiêu Dật chỉ đành gật gật đầu, hai người ăn cơm xong, Tiêu Dật mở máy tính muốn nhìn xem mọi người có phản ứng gì, nhưng mở được một nửa lại không muốn xem, trong lòng mơ hồ có chút trốn tránh, cậu quyết đoán đứng dậy đến thư phòng, lấy nước, mài mực, tập trung tinh thần luyện chữ.
Lúc Tần Mộc suốt đêm chạy đến, đã hơn hai giờ đêm, hắn không ngó tới thức ăn Mộ Dung Phong chuẩn bị cho hắn và Đa Nạp, hai ba bước liền chạy lên lầu, vốn nghĩ người đang ở trong phòng, lúc đi ngang qua thư phòng thấy được bóng người trước bàn, lúc nhìn thấy Tiêu Dật, Tần Mộc cảm thấy lòng mình cuối cùng cũng kiên định.
Nhanh chóng trở về phòng rửa mặt sạch sẽ, Tần Mộc mới quay lại thư phòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nhìn thấy người ôn nhuận như ngọc kia đang trầm tĩnh vẽ tranh, hắn cúi đầu nhìn xem, vừa nhìn, khóe miệng đã muốn kéo đến bên tai, tranh này không phải là đang vẽ Tần Mộc hắn sao!
Tiêu Dật vẽ xong nét cuối cùng, cơ thể thoáng lùi về phía sau một chút, sau khi xem kĩ, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, vừa buông bút, đã bị người ôm vào trong ngực, cậu gần như theo bản năng nâng cánh tay lên muốn đánh, nhưng nửa đường lại thu về, đó là ôm ấp quen thuộc, lỗ tai bị ngậm vào miệng, cơ thể nhịn không được run rẩy một chút, bên tai vang lên lời nói làm nũng của người nọ:“Tiểu Dật, anh rất nhớ em." Khóe miệng nhếch lên thành một độ cong duyên dáng, Tiêu Dật để mặc người nọ hôn, cũng không lên tiếng, yên lặng hưởng thụ cảm giác được quý trọng.
Tần Mộc lại hôn mấy cái, thấy Tiêu Dật khác thường, hắn lui về phía sau một chút, có chút lo lắng hỏi:“Tiểu Dật, làm sao vậy?"
Tiêu Dật lắc đầu, chỉ vào bức tranh trước mặt, nghiêng đầu hỏi:“Tôi vẽ, giống anh không?"
Tần Mộc đang muốn gật đầu nói giống, nhìn lại tư thế của người trong tranh, có chút cảm giác như dáng vẻ của trẻ sơ sinh, chớp mắt, liền ôm Tiêu Dật ra bên ngoài:“Tranh này chúng ta sẽ xem sau, đi xuống ăn một ít đã, nghe Mộ Dung Phong nói buổi tối em cũng không ăn gì, như vậy sao được, sẽ đói bụng?"
Được Tần Mộc ôm vào trong ngực, nghe hắn lải nhải xong, Tiêu Dật đột nhiên cảm thấy những chuyện phiền lòng đều chẳng là gì.
Người trong lòng khó có khi chịu cho mình ôm, trong lòng Tần Mộc có chút ngọt ngào, giống như có đường tan ra, sự rầu rĩ trên đường đến đây cũng biến mất, giới giải trí thì sao chứ, làm sao cũng không quan trọng bằng Tiêu Dật?
Hai người ăn ý không có nói đến chuyện phiền não này, hoặc là nói, giờ phút này bọn họ đã không còn nhớ đến những chuyện đó, đi xuống sảnh, bốn người thong thả ăn bữa cơm, cuối cùng cũng không có nói thêm gì, đều tự trở về phòng tắm rửa ngủ.
Tần Mộc nằm ở trên giường, lại ôm Tiêu Dật vào trong lòng, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn, sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng hỏi:“Tiểu Dật, chúng ta cũng học tiểu thúc cùng anh Bạch, đi ra ngoài du lịch đi. Chúng ta đi khắp Trung Quốc."
Tiêu Dật nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tần Mộc:“Được, nhưng mà không phải bây giờ."
“Sao?" Tuy đặt câu hỏi, nhưng trong lòng cũng đã mơ hồ đoán được suy nghĩ của Tiêu Dật, khóe miệng cười dịu dàng.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau. Cứ như vậy mà rời đi, không phải đúng ý bọn họ?" Chút yếu đuối ban đầu từ lúc Tần Mộc đến đã tan thành mây khói, Tiêu Dật vẫn là hoàng thái tử điện hạ cao cao tại thượng.
Ngón tay Tần Mộc cuốn mái tóc dài của Tiêu Dật, vòng quanh đầu ngón tay:“Nhưng với nhân phẩm của những người đó, không biết sẽ có thủ đoạn thế nào đâu, anh không muốn thấy em bị bọn họ vu oan giá họa."
Tiêu Dật liếc mắt nhìn hắn:“Không phải như anh sao? Dù thế nào tôi cũng không có thêm một đứa con."
Lời này làm Tần Mộc quýnh lên:“Anh cũng không ngờ cô ta sẽ giá họa cho anh, anh còn nghĩ rằng cô ta chỉ muốn làm ra vài scandal mờ ám, ví dụ như ở chung phòng gì đó, mệt anh còn chăm chỉ phòng bị, gần như mỗi đêm đều tìm người vào trong phòng để chứng minh trong sạch. Ngàn tính vạn tính, tính không ra cô ta lại có thể vô sỉ như vậy."
“Chưa nói đến chuyện này, nhưng mà, những thứ trong máy tính của chị họ, nếu lộ ra ngoài, vấn đề liền lớn."
Tần Mộc gật gật đầu:“Tổng quản gia gia đã điều tra ra ai làm, tên Tiếu Chính kia cũng quá ti bỉ, ngay cả vị hôn thê của mình cũng lợi dụng, Tần Phong cũng thật là, qua lại với ai không được thế mà lại làm bạn với vị hôn thê của Tiếu Chính, còn đưa người về nhà mình, làm cho cô ta có cơ hội. Nhưng mà, có lẽ hắn sẽ không tùy tiện tiết lộ, cùng lắm chính là lấy mấy thứ này đưa điều kiện với ba ba."
“Lần này anh đoán sai rồi, hắn không phải nói điều kiện với bác, là nói điều kiện với chị họ." Tiêu Dật khó có khi nhiều chuyện một lần.
Mắt Tần Mộc lập tức phát sáng:“Sao? Chẳng lẽ hắn xem trọng chị họ? Vậy thật đúng là bi kịch, trong mắt chị họ đàn ông chỉ có hai loại, tiểu công cùng tiểu thụ, hắn chính là tiểu thụ, ha ha ha!" Nghĩ đến vẻ mặt Tiếu Chính sau khi biết rõ chuyện này, Tần Mộc lập tức sung sướng cười khi người gặp họa.
Tiêu Dật có chút không biết nói gì:“Hắn đã có vị hôn thê."
Tần Mộc bĩu môi:“Chỉ là quan hệ giữa gia tộc, có lẽ đính hôn cũng chỉ là ngụy trang, không phải thật, không thấy bọn họ rất ít khi cùng xuất hiện sao, mỗi lần xuất hiện đều tú ân ái, vừa nhìn cũng thấy rất giả."
Tiêu Dật yên lặng một lát, nhàn nhạt nói:“Chuyện này có liên quan gì đến chuyện chúng ta đang nói sao?"
……
Tần Mộc điều chỉnh lại vẻ mặt:“Chuyện này có thể tạm thời để qua một bên, nếu ảnh chụp thật sự bị lộ ra, chúng ta học tiểu thúc, rời khỏi giới giải trí. Nhưng trước lúc đó, cần dạy dỗ Lục Hiểu Minh và Uông Hải một chút, nếu không bọn họ thật sự xem chúng ta là quả hồng mềm!"
Tiêu Dật gật gật đầu:“Vậy trước tiên xử lý đứa con đột nhiên xuất hiện kia trước đi."
Hai người còn nói thêm một lát, đến lúc mệt mỏi liền ôm nhau ngủ.
Sau khi ăn no ngủ ngon, rời giường, Tần Mộc để cho Đa Nạp đi tìm xem từ lúc Tạ Giai Giai tiến vào giới giải trí đã có một chân với người nào, nếu muốn vu cáo ít nhất cũng phải lau khô mông mình mới được, nếu cái người gọi là “Ngọc nữ thanh thuần" Cũng không phải thật sự thanh thuần, đến lúc đó đứa nhỏ kia cũng không biết có tới bao nhiêu ba ba đâu, cứ như vậy, còn ai sẽ chú ý đến Tần Mộc hắn chứ?
Nhưng mà không đến đường cùng, Tần Mộc sẽ không phát tán chuyện này ra ngoài, dù sao nếu đưa việc này ra, con đường ngôi sao của Tạ Giai Giai hoàn toàn bị hủy.
Bởi vì lúc trước đã gấp rút quay, cho nên mấy ngày nay Tiêu Dật đều có thể nghỉ ngơi, cậu đang nằm trên sô pha, để mặc cho Tần Mộc vừa đau lòng vừa cẩn thận xoa tan vết bầm trên lưng.
Tần Mộc đột nhiên biến mất làm cho mọi người cảm thấy thực ngoài ý muốn, tất cả mọi người cảm thấy hắn sẽ ra mặt phủ nhận, lại không ngờ Tần Mộc lại biến mất không tìm ra, lần này, các phóng viên có đủ không gian để phát huy, trên mạng cũng tràn ngập đủ loại suy đoán, vô số chuyện có liên quan đến Tần Mộc cùng Tạ Giai Giai được viết ra, có vài chuyện có thể trực tiếp lấy dựng phim.
Nhưng mà, Tần Mộc gián tiếp nhượng bộ chẳng những không có làm cho Tạ Giai Giai ngừng lại, ngược lại làm cho cô càng kiêu ngạo, than thở khóc lóc kể lể lịch sử tình yêu với Tần Mộc, cùng với chuyện sau khi biết cô mang thai Tần Mộc tránh né lạnh lùng.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật nhìn Tạ Giai Giai trên tivi, nhịn không được liền buồn bực, rốt cuộc người này có con bài chưa lật nào mới có thể kiêu ngạo như thế? Cho dù bây giờ Tần Thái Nhiên không phải tổng giám đốc Minh TInh, vẫn còn hai người đại diện kim bài là Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đây.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật ở nhà hai ngày, cùng nhau đọc sách viết chữ ngủ nói chuyện phiếm, ngày thứ ba Đa Nạp cầm đến thứ Tần Mộc muốn, Tần Mộc lật lật một đống ảnh chụp, nhịn không được nhíu mi, tuy rằng đã sớm biết quy tắc ngầm trong giới giải trí rất nhiều, nhưng mà mọi người có cần phải đều làm cùng một người phụ nữ không? Bỏ ảnh vào trong túi, lúc này Tần Mộc mới cầm điện thoại, lần đầu tiên gọi vào số điện thoại Tạ Giai Giai.
Điện thoại rất nhanh được nhận, trước khi Tạ Giai Giai mở miệng Tần Mộc đã lên tiếng:“Tạ Giai Giai, đứa nhỏ này không phải của tôi, có lẽ cô rõ hơn ai hết, giới giải trí là nơi không có bí mật nhất, chuyện gì cũng có thể bị đào ra, cô đi theo con đường thần tượng, không nên tự mình đạp hỏng tiền đồ của mình. Nên làm như thế nào tự cô lo liệu." Nói xong, liền tắt điện thoại.
Lại ngồi một lát, cảm thấy có chút đói bụng, cậu đứng lên, đặt chăn trên người qua một bên, đi ra ngoài tìm Mộ Dung Phong. Lút xuống cầu thang, từ xa xa nhìn thấy Mộ Dung Phong đang đứng ở trước cửa sổ, bóng dáng thon dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, không đeo kính, khuôn mặt Mộ Dung Phong dịu dàng hơn rất nhiều, ít đi sự khôn khéo giỏi giang thường ngày, nhiều thêm một phần dịu dàng cẩn thận. Cho tới giờ Tiêu Dật chưa từng thấy một Mộ Dung Phong như vậy, không khỏi nhìn thêm vài lần, trong trí nhớ, Mộ Dung Phong vĩnh viễn đều là dáng vẻ bình tĩnh thong dong, đối mặt với Tần Mộc nhiều lần khiêu khích, đối mặt với công việc bận rộn, chưa từng thấy hắn hoảng loạn, cũng chưa từng thấy hắn mờ mịt, nhưng cảm giác của người trước mắt lúc này, hình như có chút u buồn? Thật đúng là chuyện là, Mộ Dung Phong thế mà cũng có cảm xúc u buồn!
Tiêu Dật vô thức tới gần Mộ Dung Phong, nhưng mà mới đi được một nửa đã bị phát hiện, sau đó trơ mắt nhìn Mộ Dung Phong nhanh chóng mà tao nhã đeo kính mắt, lập tức trở thành quản gia đại nhân vạn năng, Tiêu Dật trừng mắt nhìn, thầm nghĩ thật đáng tiếc, đáng lẽ phải nhanh chóng chụp lại cho Tần Mộc xem.
“Có phải đói bụng không?" Mộ Dung Phong vừa mở miệng, liền nói ra lời trong lòng của Tiêu Dật.
Tiêu Dật chỉ đành gật gật đầu, hai người ăn cơm xong, Tiêu Dật mở máy tính muốn nhìn xem mọi người có phản ứng gì, nhưng mở được một nửa lại không muốn xem, trong lòng mơ hồ có chút trốn tránh, cậu quyết đoán đứng dậy đến thư phòng, lấy nước, mài mực, tập trung tinh thần luyện chữ.
Lúc Tần Mộc suốt đêm chạy đến, đã hơn hai giờ đêm, hắn không ngó tới thức ăn Mộ Dung Phong chuẩn bị cho hắn và Đa Nạp, hai ba bước liền chạy lên lầu, vốn nghĩ người đang ở trong phòng, lúc đi ngang qua thư phòng thấy được bóng người trước bàn, lúc nhìn thấy Tiêu Dật, Tần Mộc cảm thấy lòng mình cuối cùng cũng kiên định.
Nhanh chóng trở về phòng rửa mặt sạch sẽ, Tần Mộc mới quay lại thư phòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nhìn thấy người ôn nhuận như ngọc kia đang trầm tĩnh vẽ tranh, hắn cúi đầu nhìn xem, vừa nhìn, khóe miệng đã muốn kéo đến bên tai, tranh này không phải là đang vẽ Tần Mộc hắn sao!
Tiêu Dật vẽ xong nét cuối cùng, cơ thể thoáng lùi về phía sau một chút, sau khi xem kĩ, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, vừa buông bút, đã bị người ôm vào trong ngực, cậu gần như theo bản năng nâng cánh tay lên muốn đánh, nhưng nửa đường lại thu về, đó là ôm ấp quen thuộc, lỗ tai bị ngậm vào miệng, cơ thể nhịn không được run rẩy một chút, bên tai vang lên lời nói làm nũng của người nọ:“Tiểu Dật, anh rất nhớ em." Khóe miệng nhếch lên thành một độ cong duyên dáng, Tiêu Dật để mặc người nọ hôn, cũng không lên tiếng, yên lặng hưởng thụ cảm giác được quý trọng.
Tần Mộc lại hôn mấy cái, thấy Tiêu Dật khác thường, hắn lui về phía sau một chút, có chút lo lắng hỏi:“Tiểu Dật, làm sao vậy?"
Tiêu Dật lắc đầu, chỉ vào bức tranh trước mặt, nghiêng đầu hỏi:“Tôi vẽ, giống anh không?"
Tần Mộc đang muốn gật đầu nói giống, nhìn lại tư thế của người trong tranh, có chút cảm giác như dáng vẻ của trẻ sơ sinh, chớp mắt, liền ôm Tiêu Dật ra bên ngoài:“Tranh này chúng ta sẽ xem sau, đi xuống ăn một ít đã, nghe Mộ Dung Phong nói buổi tối em cũng không ăn gì, như vậy sao được, sẽ đói bụng?"
Được Tần Mộc ôm vào trong ngực, nghe hắn lải nhải xong, Tiêu Dật đột nhiên cảm thấy những chuyện phiền lòng đều chẳng là gì.
Người trong lòng khó có khi chịu cho mình ôm, trong lòng Tần Mộc có chút ngọt ngào, giống như có đường tan ra, sự rầu rĩ trên đường đến đây cũng biến mất, giới giải trí thì sao chứ, làm sao cũng không quan trọng bằng Tiêu Dật?
Hai người ăn ý không có nói đến chuyện phiền não này, hoặc là nói, giờ phút này bọn họ đã không còn nhớ đến những chuyện đó, đi xuống sảnh, bốn người thong thả ăn bữa cơm, cuối cùng cũng không có nói thêm gì, đều tự trở về phòng tắm rửa ngủ.
Tần Mộc nằm ở trên giường, lại ôm Tiêu Dật vào trong lòng, trong lòng cảm thấy thật thỏa mãn, sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng hỏi:“Tiểu Dật, chúng ta cũng học tiểu thúc cùng anh Bạch, đi ra ngoài du lịch đi. Chúng ta đi khắp Trung Quốc."
Tiêu Dật nghiêng đầu, nhìn vào mắt Tần Mộc:“Được, nhưng mà không phải bây giờ."
“Sao?" Tuy đặt câu hỏi, nhưng trong lòng cũng đã mơ hồ đoán được suy nghĩ của Tiêu Dật, khóe miệng cười dịu dàng.
“Có qua có lại mới toại lòng nhau. Cứ như vậy mà rời đi, không phải đúng ý bọn họ?" Chút yếu đuối ban đầu từ lúc Tần Mộc đến đã tan thành mây khói, Tiêu Dật vẫn là hoàng thái tử điện hạ cao cao tại thượng.
Ngón tay Tần Mộc cuốn mái tóc dài của Tiêu Dật, vòng quanh đầu ngón tay:“Nhưng với nhân phẩm của những người đó, không biết sẽ có thủ đoạn thế nào đâu, anh không muốn thấy em bị bọn họ vu oan giá họa."
Tiêu Dật liếc mắt nhìn hắn:“Không phải như anh sao? Dù thế nào tôi cũng không có thêm một đứa con."
Lời này làm Tần Mộc quýnh lên:“Anh cũng không ngờ cô ta sẽ giá họa cho anh, anh còn nghĩ rằng cô ta chỉ muốn làm ra vài scandal mờ ám, ví dụ như ở chung phòng gì đó, mệt anh còn chăm chỉ phòng bị, gần như mỗi đêm đều tìm người vào trong phòng để chứng minh trong sạch. Ngàn tính vạn tính, tính không ra cô ta lại có thể vô sỉ như vậy."
“Chưa nói đến chuyện này, nhưng mà, những thứ trong máy tính của chị họ, nếu lộ ra ngoài, vấn đề liền lớn."
Tần Mộc gật gật đầu:“Tổng quản gia gia đã điều tra ra ai làm, tên Tiếu Chính kia cũng quá ti bỉ, ngay cả vị hôn thê của mình cũng lợi dụng, Tần Phong cũng thật là, qua lại với ai không được thế mà lại làm bạn với vị hôn thê của Tiếu Chính, còn đưa người về nhà mình, làm cho cô ta có cơ hội. Nhưng mà, có lẽ hắn sẽ không tùy tiện tiết lộ, cùng lắm chính là lấy mấy thứ này đưa điều kiện với ba ba."
“Lần này anh đoán sai rồi, hắn không phải nói điều kiện với bác, là nói điều kiện với chị họ." Tiêu Dật khó có khi nhiều chuyện một lần.
Mắt Tần Mộc lập tức phát sáng:“Sao? Chẳng lẽ hắn xem trọng chị họ? Vậy thật đúng là bi kịch, trong mắt chị họ đàn ông chỉ có hai loại, tiểu công cùng tiểu thụ, hắn chính là tiểu thụ, ha ha ha!" Nghĩ đến vẻ mặt Tiếu Chính sau khi biết rõ chuyện này, Tần Mộc lập tức sung sướng cười khi người gặp họa.
Tiêu Dật có chút không biết nói gì:“Hắn đã có vị hôn thê."
Tần Mộc bĩu môi:“Chỉ là quan hệ giữa gia tộc, có lẽ đính hôn cũng chỉ là ngụy trang, không phải thật, không thấy bọn họ rất ít khi cùng xuất hiện sao, mỗi lần xuất hiện đều tú ân ái, vừa nhìn cũng thấy rất giả."
Tiêu Dật yên lặng một lát, nhàn nhạt nói:“Chuyện này có liên quan gì đến chuyện chúng ta đang nói sao?"
……
Tần Mộc điều chỉnh lại vẻ mặt:“Chuyện này có thể tạm thời để qua một bên, nếu ảnh chụp thật sự bị lộ ra, chúng ta học tiểu thúc, rời khỏi giới giải trí. Nhưng trước lúc đó, cần dạy dỗ Lục Hiểu Minh và Uông Hải một chút, nếu không bọn họ thật sự xem chúng ta là quả hồng mềm!"
Tiêu Dật gật gật đầu:“Vậy trước tiên xử lý đứa con đột nhiên xuất hiện kia trước đi."
Hai người còn nói thêm một lát, đến lúc mệt mỏi liền ôm nhau ngủ.
Sau khi ăn no ngủ ngon, rời giường, Tần Mộc để cho Đa Nạp đi tìm xem từ lúc Tạ Giai Giai tiến vào giới giải trí đã có một chân với người nào, nếu muốn vu cáo ít nhất cũng phải lau khô mông mình mới được, nếu cái người gọi là “Ngọc nữ thanh thuần" Cũng không phải thật sự thanh thuần, đến lúc đó đứa nhỏ kia cũng không biết có tới bao nhiêu ba ba đâu, cứ như vậy, còn ai sẽ chú ý đến Tần Mộc hắn chứ?
Nhưng mà không đến đường cùng, Tần Mộc sẽ không phát tán chuyện này ra ngoài, dù sao nếu đưa việc này ra, con đường ngôi sao của Tạ Giai Giai hoàn toàn bị hủy.
Bởi vì lúc trước đã gấp rút quay, cho nên mấy ngày nay Tiêu Dật đều có thể nghỉ ngơi, cậu đang nằm trên sô pha, để mặc cho Tần Mộc vừa đau lòng vừa cẩn thận xoa tan vết bầm trên lưng.
Tần Mộc đột nhiên biến mất làm cho mọi người cảm thấy thực ngoài ý muốn, tất cả mọi người cảm thấy hắn sẽ ra mặt phủ nhận, lại không ngờ Tần Mộc lại biến mất không tìm ra, lần này, các phóng viên có đủ không gian để phát huy, trên mạng cũng tràn ngập đủ loại suy đoán, vô số chuyện có liên quan đến Tần Mộc cùng Tạ Giai Giai được viết ra, có vài chuyện có thể trực tiếp lấy dựng phim.
Nhưng mà, Tần Mộc gián tiếp nhượng bộ chẳng những không có làm cho Tạ Giai Giai ngừng lại, ngược lại làm cho cô càng kiêu ngạo, than thở khóc lóc kể lể lịch sử tình yêu với Tần Mộc, cùng với chuyện sau khi biết cô mang thai Tần Mộc tránh né lạnh lùng.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật nhìn Tạ Giai Giai trên tivi, nhịn không được liền buồn bực, rốt cuộc người này có con bài chưa lật nào mới có thể kiêu ngạo như thế? Cho dù bây giờ Tần Thái Nhiên không phải tổng giám đốc Minh TInh, vẫn còn hai người đại diện kim bài là Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đây.
Tần Mộc cùng Tiêu Dật ở nhà hai ngày, cùng nhau đọc sách viết chữ ngủ nói chuyện phiếm, ngày thứ ba Đa Nạp cầm đến thứ Tần Mộc muốn, Tần Mộc lật lật một đống ảnh chụp, nhịn không được nhíu mi, tuy rằng đã sớm biết quy tắc ngầm trong giới giải trí rất nhiều, nhưng mà mọi người có cần phải đều làm cùng một người phụ nữ không? Bỏ ảnh vào trong túi, lúc này Tần Mộc mới cầm điện thoại, lần đầu tiên gọi vào số điện thoại Tạ Giai Giai.
Điện thoại rất nhanh được nhận, trước khi Tạ Giai Giai mở miệng Tần Mộc đã lên tiếng:“Tạ Giai Giai, đứa nhỏ này không phải của tôi, có lẽ cô rõ hơn ai hết, giới giải trí là nơi không có bí mật nhất, chuyện gì cũng có thể bị đào ra, cô đi theo con đường thần tượng, không nên tự mình đạp hỏng tiền đồ của mình. Nên làm như thế nào tự cô lo liệu." Nói xong, liền tắt điện thoại.
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu