Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Chương 104: Số đặc biệt lễ thất tịch
Đây là câu chuyện xảy ra ở rất nhiều năm về sau.
Chuyện kể là, lễ thất tịch một năm nữa lại đến.
Sáng sớm, Tần Mộc lần đầu tiên gọi điện thoại qua cho Tiêu Thần, đầu bên kia vang vài hai hồi, đã có người nhận, sau đó chợt nghe được giọng nói vui vẻ của Tiêu Thần:“Tiểu thiếu gia!"
Mặt Tần Mộc lập tức đen một nửa, hắn âm thầm hừ hừ hai tiếng, lúc này mới mở miệng:“Tiểu Thần sao, là tôi."
“Sao lại là cậu? Tiểu thiếu gia đâu? Có phải tiểu thiếu gia xảy ra chuyện hay không?" Giọng nói đầu bên kia điện thoại lập tức trở nên không khách khí.
Tần Mộc ngắt lời hắn:“Tiểu Dật sao có thể có chuyện gì! Là tôi có việc tìm anh."
“Sao, chuyện gì?"
Tần Mộc im lặng liếc mắt xem thường, hắn thực sự có chút đồng cảm với Từ Văn Khiêm, thế mà có thể dễ dàng tha thứ Tiêu Thần luôn luôn tâm tâm niệm niệm một người đàn ông khác. Một lát sau, hắn lại cảm thấy mình thế mà còn có thời gian rảnh rỗi đi đồng cảm với người khác! Tiêu Thần tâm tâm niệm niệm chính là Tiêu Dật của hắn! Nghĩ vậy, giọng nói của Tần Mộc cũng không tốt:“Lúc trước Tiểu Dật gọi tôi gởi cho anh ít thứ, bây giờ anh lên mạng, tôi gởi qua cho anh, xem như tặng quà lễ thất tịch cho anh. Nhớ kỹ cũng đừng để cho Từ Văn Khiêm nhìn thấy!"
Tiêu Thần đã giơ tay ra một nửa, lúc nghe được câu cuối cùng của Tần Mộc lại rụt trở về, sau đó quay đầu nhìn Từ Văn Khiêm bên cạnh còn chưa có tỉnh, xốc chăn lên xuống giường, rời phòng, lúc này Tiêu Thần mới trả lời câu:“Đã biết, lập tức lên, cúp trước."
Một lát sau, Tiêu Thần nhận được thứ Tần Mộc gởi qua, là một video, mở ra nhìn, một hàng chữ to dần dần hiện lên,“Ba mươi sáu kế phản công!" Tiêu Thần vô thức nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới quay đầu tiếp tục nghiêm túc xem.
Bên này Tần Mộc gởi qua xong, lập tức chạy đến bên cạnh Tiêu Dật tranh công, ôm Tiêu Dật hôn một cái, cười hì hì nói:“Anh đã gởi qua cho hắn, còn có thể dùng hay không, phải dựa vào bản thân mình."
Tiêu Dật ở trong lòng Tần Mộc xoay người, lười biếng lên tiếng, Tần Mộc cúi đầu, nhỏ vụn hôn trên mặt cùng bên tai Tiêu Dật, thẳng đến khi hôn đến nỗi làm người trong lòng có chút phiền, lúc này mới cười buông ra:“Em ngủ tiếp một lát, anh đi chuẩn bị đưa “Quà lễ thất tịch" cho Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp’, bảo đảm dù thế nào cũng có thể phản công thành công!"
Tiêu Dật hơi hơi mở mắt ra:“Chúng ta gần đây hình như không có lịch trình đi? Đi du lịch đơn giản, thuận tiện để cho Mộ Dung quản gia cùng Đa Nạp quản gia một kì nghỉ dài hạn."
“Tuy rằng làm chuyện xấu bỏ chạy thật vô sỉ, nhưng mà anh thích!" Tần Mộc cười như hồ ly.
Tiêu Dật yên lặng ở trong lòng đồng cảm với Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp vài giây, sau đó nhắm mắt lại xoay người:“Vậy anh đi đi, em ngủ tiếp một lát."
“Được." Tần Mộc lại hôn Tiêu Dật một chút, lúc này mới buông cậu ra, giúp cậu đắp chăn, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Dật lần ngủ này là ngủ đến giữa trưa, Tần Mộc cũng vừa chuẩn bị cơm trưa xong, tiến vào trong phòng tắm lấy lý do hầu hạ Tiêu Dật rửa mặt thay quần áo, nhưng thực tế là đến sỗ sàng, đối với hành vi hoàn toàn vô lại của Tần Mộc, Tiêu Dật từ lúc ban đầu là thẹn quá thành giận rồi đến xấu hổ không thôi, cho tới bây giờ đã thành thói quen tự nhiên, hai người dính nhau một hồi lâu mới ra khỏi phòng tắm, môi Tiêu Dật trơn hồng, lộ ra vẻ sáng bóng mê người.
Đi vào phòng khách, Tiêu Dật vừa thấy bàn ăn, lập tức ngây ngẩn cả người, trên bàn có chín món ăn, mỗi món đều được Tần Mộc xếp thành hình trái tim, bốn phía xung quanh trái tim là vòng tròn hoa hồng nhỏ, một lát sau, Tiêu Dật đi đến bên cạnh bàn, gõ gõ mặt bàn:“Loại thủ đoạn dỗ dành phụ nữ này, anh làm sao học được?"
Tần Mộc đi đến cạnh cậu ngồi xuống, thật tự nhiên giúp cậu múc nửa chén canh, tùy ý nói:“Không học, chỉ là nhìn thấy gần đây có không ít người tặng hoa hồng, dùng thế này rất không tệ. Hơn nữa, sao anh lại đi học những thứ này!" Tiểu trung khuyển phúc hắc âm thầm đắc ý, vẻ mặt vừa rồi của Tiêu Dật, rõ ràng chính là thích mà! Lại biệt nữu như vậy, làm cho hắn nhịn không được muốn đến cắn hai cái!
Vừa ăn cơm xong, Tần Mộc liền lôi kéo Tiêu Dật lái xe rời khỏi, Tiêu Dật không hỏi Tần Mộc muốn dẫn cậu đi đâu, mà là dựa lưng vào ghế chợp mắt, giữa trưa mỗi ngày cậu đều phải ngủ một hồi, như vậy tinh thần vào buổi chiều cùng buổi tối mới có thể tốt, tuy rằng buổi sáng ngủ đến gần trưa, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc cậu nghỉ trưa, Tần Mộc sớm thành thói quen, chuyên tâm lái xe.
Xe dừng ờ trước một khi biệt thự cạnh bờ biển, lôi kéo Tiêu Dật vào biệt thự, Tiêu Dật đã sớm đoán được suy nghĩ của Tần Mộc, không khỏi cong cong khóe miệng, hương vị hạnh phúc tràn đầy trong lòng.
Hai người song song ngồi trên xích đu, trước mặt là các loại món ngon, nâng mắt là có thể nhìn thấy trời chiều lặn trên biển rộng, Tần Mộc một tay ôm eo Tiêu Dật, một tay đút thức ăn cho cậu, thấy Tiêu Dật cắn thức ăn, hắn lập tức tiến tới, há miệng cắn nửa còn lại, thuận tiện hôn cái miệng, tai Tiêu Dật hơi hơi đỏ lên, lại không nói cái gì, chỉ là quay đầu sang chỗ khác nhìn ánh trời chiều, Tần Mộc nhìn sườn mặt tinh xảo của Tiêu Dật, cười đến thật thỏa mãn, cả đời này đều chỉ mong hạnh phúc bình thản mà ấm áp như thế.
Cơm nước xong, ánh mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, Tần Mộc mở tấm chăn mỏng, lôi thôi lếch thếch quấn ở trên lưng, lôi kéo Tiêu Dật đi ra bờ biển.
Chân trần đi trên hạt cát mịn, cái loại cảm giác này Tiêu Dật rất là thích, hai người tay nắm tay, lưu lại hai hàng dấu chân ở trên bờ cát, bình thường như những lẫn trước bọn họ đến bờ biển.
Hai người đi một hồi lâu, Tần Mộc đột nhiên kéo Tiêu Dật lại, chuẩn bị tiến hành việc quan trọng của lễ thất tịch hôm nay
Tần Mộc tiến đến bên tai Tiêu Dật, liếm lỗ tai mẫn cảm của Tiêu Dật một chút, quyến rũ mê hoặc:“Tiểu Dật, chúng ta thử làm một lần ở đây đi?"
Mặt Tiêu Dật đỏ lên, mở miệng liền từ chối:“Sao có thể ở nơi này!"
Tần Mộc ôm Tiêu Dật nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng dụ dỗ:“Nơi này lại không có ai, huống chi hôm nay là lễ thất tịch, lấy trời làm chăn đất làm giường, gió biển làm nhạc, chẳng phải là thật lãng mạn?"
“Lãng mạn cái gì! Rõ ràng chính là ***, loạn!" Mặc dù đến thế giới này nhiều năm như vậy, trong xương Tiêu Dật vẫn là hoàng thái tử cố chấp bảo thủ.
Tần Mộc cũng không nổi giận, tiếp tục nói:“Chúng ta là tình nhân đã nhận giấy hôn thú hợp pháp, sao lại nói là ***, loạn? Nơi này không có người đến, chỉ một lần thôi, sao?"
Hơi thở mập mờ phun trên tai, một tiếng sao kia lại trêu chọc đến tâm Tiêu Dật, trong lòng có một tiếng nói lặng lẽ vang lên, nơi này không ai đến, chỉ thử một lần có lẽ là không có sao đi? Nhưng suy nghĩ này xuất hiện, lập tức bị đánh trở về, ban ngày ban mặt, trời còn sáng, sao có thể ở bên ngoài làm cái loại chuyện này!
Tần Mộc nhìn thấy rõ ràng sự giãy dụa trong đáy mắt Tiêu Dật, khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi đã muốn bắt đầu vẽ hình dáng lỗ tai của Tiêu Dật, đôi tay cũng không rảnh rỗi, xuôi theo quần áo ở nhà rộng thùng thình vói vào bên trong, xuôi theo da thịt bóng loáng của Tiêu Dật hướng lên trên, đầu ngón tay ái muội phớt qua điểm nhạy cảm.
Cơ thể Tiêu Dật run lên, eo mềm nhũn, suýt chút nữa gục ở trong lòng Tần Mộc, lập tức có chút tức giận với hành động của người này, lập tức bắt lấy cánh tay gây rối, xoay người muốn mở miệng dạy dỗ, lại bị đôi môi sớm chờ ở nơi đó chặn lấy.
Tần Mộc tinh tế liếm môi Tiêu Dật, mềm mại, bàn tay dính vào chỗ nổi lên, ở đỉnh như có như không nhẹ nhàng xoa nắn, làm người trong lòng run rẩy từng hồi, tay cầm lấy cánh tay hắn gần như không còn sức lực. Tần Mộc kiên nhẫn chờ, thẳng đến Tiêu Dật híp mắt, cuối cùng nhịn không được rên rỉ, đầu lưỡi Tần Mộc lập tức đi vào, có chút vội vàng quét một vòng trong khoang miệng ấm áp, dường như đang trút hết sự không vừa lòng khi ở ngoài cửa bồi hồi hồi lâu. Rồi sau đó, liền đuổi theo thứ mềm mại vẫn muốn trốn tránh, không chút do dự quấn tới.
Hai điểm dưới bàn tay quả thực càng ngày càng cứng rắn, dựng thẳng, Tần Mộc lại rời khỏi hai nơi kia, ngược lại vuốt ve những chỗ khác, Tiêu Dật híp mắt, hình như có chút không vừa lòng hành động của Tần Mộc. Nhìn trong đôi mắt rực rỡ như ngọc kia phản chiếu gương mặt bản thân, Tần Mộc chỉ cảm thấy trong lòng được lấp đầy, thả môi ra, kề sát đôi môi cánh hoa của Tiêu Dật, thấp giọng hỏi:“Ở đây thử một lần được không?"
Lần này, Tiêu Dật không có từ chối rõ ràng, lại rũ mắt, không hề nhìn Tần Mộc, gương mặt sớm ửng đỏ, cũng không biết là xấu hổ, hay là khó chịu vì nụ hôn dài. Tần Mộc vừa nhìn, trong lòng vui vẻ, lập tức lấy tấm chăn mỏng trên người xuống, trải phẳng, Tiêu Dật vừa nhìn, không khỏi nở nụ cười:“Anh lo lắng thật chu toàn!"
Tần Mộc cười hắc hắc, lại ôm lấy Tiêu Dật, lại ngăn chận môi cậu, tuy hạt cát mịn, nhưng mà da thịt Tiêu Dật càng non mịn, hắn mới không nỡ để Tiêu Dật có chút xíu nào khó chịu.
Vùa hôn Tiêu Dật, vừa kéo áo chữ T lên cao, cuối cùng cởi đi, nụ hôn cực nóng trượt xuống xương quai xanh, đùa dai mà nhẹ nhàng cắn một cái, vừa lòng nhận thấy được cơ thể Tiêu Dật run lên.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Tiêu Dật sớm đã quen hành động thân mật của Tần Mộc với mình, lúc này, hai tay nhịn không được vịn lên bờ vai hắn, để tránh không cẩn thận trượt xuống.
Cưng chiều trong đáy mắt Tần Mộc càng đậm, nụ hôn nhỏ vụn một lần lại một lần, nhớ tới thời gian tới hai người đều không có lịch trình gì, Tần Mộc nhịn không được tăng thêm lực độ mút vào, lưu lại hồng ngân ở trên da thịt trắng nõn của Tiêu Dật, giống như ô mai, một lát sau mới dịch môi sang một chút, đầu lưỡi Tần Mộc vẽ một vòng quanh ngực cậu, thẳng đến khi làm cho Tiêu Dật có chút khẩn thiết, lúc này mới mở miệng ngậm vào, dùng sức hút một cái.
Tiêu Dật hừ nhẹ một tiếng, tay đặt trên vai Tần Mộc vô thức bắt lấy lại buông ra.
Tần Mộc cười dời về phía bên kia, vừa hôn môi, vừa giơ tay kéo quần Tiêu Dật xuống, cách quần lót vuốt ve tiểu tiểu Dật tinh thần phấn chấn.
Tiêu Dật cuối cùng cũng không chống đỡ được cơ thể mềm nhũn, Tần Mộc mở vòng tay ôm cậu vào trong lòng, sau đó xoay người thả xuống chăn. Nhìn mái tóc dài tản ra của Tiêu Dật, càng tôn lên màu sắc trắng nõn của da thịt, ánh mắt Tần Mộc âm u, trong lòng có chút không thể chờ đợi, hai ba cái cởi sạch quần áo của mình, từ trong túi tiền lấy ra những thứ đã sớm chuẩn bị tốt, lại cúi người hôn Tiêu Dật, tay kiên nhẫn an ủi tiểu tiểu Dật, lúc Tiêu Dật phóng, thích, ngón tay bồi hồi hồi lâu phía dưới cũng vói vào bên trong cậu.
Lúc Tiêu Dật phục hồi tinh thần lại từ cao trào, Tần Mộc đã mở rộng được một hồi, Tiêu Dật nhìn đầu Tần Mộc đầy mồ hôi, động tác vẫn dịu dàng thong dong như cũ, trong lòng cảm thấy chua xót ngọt ngào, cậu nâng tay lên, cầm thứ cực nóng của Tần Mộc, sau đó ở dưới ánh mắt mừng như điên của Tần Mộc, đỏ mặt chuyển động.
Tần Mộc thật kích động, từ sau khi Tiêu Dật lớn lên, tính cách vẫn vô cùng bảo thủ, rất ít khi dùng tay giúp hắn, Tần Mộc cũng không miễn cưỡng, dù sao, phía trước nhịn càng vất vả, chờ lúc tiến vào cũng lại càng hạnh phúc, sự cưng chiều đối với Tiêu Dật đã muốn khắc thật sâu vào trong linh hồn, chỉ sợ đời này cũng sẽ không có thay đổi gì.
Lúc Tần Mộc rút bốn ngón tay ra, Tiêu Dật sửng sờ một chút, cũng buông lỏng tay, Tần Mộc nắm tay Tiêu Dật, lòng bàn tay áp nhau, mười ngón quấn quýt, sau đó chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể Tiêu Dật, tất cả nhẫn nại vào giờ phút này đều là bé nhỏ không đáng kể. Tần Mộc cúi đầu, ngậm lấy môi lưỡi Tiêu Dật điên cuồng một hồi, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho hắn nhịn xuống cảm xúc muốn bạo động trong cơ thể.
Tiêu Dật nhận lấy sự nóng bỏng của Tần Mộc, cảm nhận được Tần Mộc từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể mình, loại cảm giác này thực kỳ diệu. Lúc toàn bộ tiến vào, động tác của Tần Mộc dần dần trở nên nhanh hơn, một tay hắn nắm tay Tiêu Dật, một tay ôm Tiêu Dật, thân trên hai người dán lại cùng nhau, đây là động tác Tiêu Dật thích nhất, Tần Mộc cũng thích, như vậy, bọn họ có thể nghe được nhịp tim của đối phương bởi vì mình mà đập nhanh hơn, cái loại cảm giác hạnh phúc khi thân thể cùng tâm hồn hòa nhịp có thể làm cho ai cũng trầm luân trong đó.
Mồ hôi dần dần hòa quyện, biến thành một giọt mồ hôi, trượt theo cơ thể hoàn mỹ của hai người, mà bọn họ lại không hề biết, động tác của Tần Mộc càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không thể khống chế, miệng lại cố chấp gọi từng tiếng:“Tiểu Dật, tiểu Dật ~~~~~"
Tiêu Dật mím môi không lên tiếng, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, ngay cả đáy mắt không biết từ lúc nào đều là ý cười thỏa mãn. Có lẽ ở rất nhiều năm trước, lần đầu tiên khi cậu gặp được Tần Mộc, cũng đã định trước chìm đắm trong sự dịu dàng này.
Lúc sắp đến cao trào, Tiêu Dật ngẩng đầu dán lấy môi Tần Mộc, đem tiếng rên rỉ sắp thoát ra khỏi cổ họng chặn lại bằng nụ hôn nồng nhiệt.
Một lát sau, Tần Mộc vẫn ôm Tiêu Dật không nhúc nhích, người lấy lại tinh thần trước là Tiêu Dật, cậu theo thường lệ nâng tay lên cho Tần Mộc một cái tát, không nặng, theo Tần Mộc thấy, cái tát này là biểu hiện không được tự nhiên của Tiêu Dật, người nọ là đang làm nũng mà.
Tần Mộc nghiêm mặt nhẹ nhàng hôn Tiêu Dật một cái, lúc này mới đứng lên, đem Tiêu Dật lẫn cái chăn cùng ôm vào trong ngực, cảm thấy thỏa mãn đi đến biệt thự. Tiêu Dật vùi trong lòng Tần Mộc, một đường không nói chuyện.
Lúc hai người tắm xong nằm ở trên giường, Tần Mộc kéo tay Tiêu Dật áp hai bên má, vẻ mặt dịu dàng mà nghiêm túc:“Tiểu Dật, anh yêu em."
“Ừ." Tiêu Dật nhàn nhạt trả lời, chỉ là khóe miệng nhếch lên cùng đuôi lông mày khẽ nhướng lên đã tiết lộ một chút nội tâm của cậu.
Trong nhà đại đạo diễn Trần Minh, Hứa Phúc Khang bưng hoa qua đã cắt gọt xong, lấy lòng đặt trước mặt Trần Minh cùng Diệp Oa Oa:“Chú, dì, hoa quả này là mẹ con hai ngày trước đem từ Côn Minh về, hai người nếm thử."
Hôm nay là lễ thất tịch, sáng sớm, Hứa Phúc Khang đã đến trước cửa nhà Trần Minh, muốn tìm một cơ hội hẹn Trần Quả Quả đi ra ngoài, lại không nghĩ tới đi một chuyến vô ích, ngược lại bị Trần Minh sáng sớm ra ngoài kéo đi, sai sử làm việc cả ngày, đến bây giờ còn không có biết rõ ràng, Trần Quả Quả rốt cuộc đi nơi nào.
Trần Minh hừ một tiếng, Diệp Oa Oa đưa tay ra phía sau lưng hắn nhéo một cái, trên mặt tươi cười với Hứa Phúc Khang:“Tiểu Khang à, hôm nay thật sự là vất vả cho con, nhìn con bận cả ngày, đến, con cũng ngồi xuống chút đi, có lẽ Quả Quả cũng sắp trở lại."
Hứa Phúc Khang lo lắng đề phòng cả ngày, tâm lúc này mới hạ xuống, hắn gãi gãi tóc, nở nụ cười:“Cám ơn dì! Con không mệt."
Trần Minh bắt chéo chân, lại hừ một tiếng:“Quả Quả đi hẹn hò, sẽ không về nhanh như vậy." Nói xong, liền thấy tươi cười trên mặt Hứa Phúc Khang lại trở nên suy sụp, lúc này Trần Minh mới cảm thấy tâm trạng tốt một chút. Tiểu tử ngốc này! Tuy rằng mạnh hơn tiểu ác ma Tần Mộc cùng Tiêu Dật một chúng, nhưng vẫn không xứng với Quả Quả bảo bối nhà hắn! Ở trong lòng Trần đại đạo diễn, có lẽ thật đúng là không có ai có thể xứng với con gái hắn!
Diệp Oa Oa hiểu rõ tính cách ông xã nhà mình như lòng bàn tay, sự cưng chiều của hắn với con gái quả thực là không biên giới, ở trong mắt hắn, đàn ông trên toàn thế giới người nào mà có ý đồ muốn yêu đương với con gái hắn đều là người xấu! Đều là kẻ thù! Nhưng lần này, Diệp Oa Oa không nói gì, cô vẫn rất thích Hứa Phúc Khang, là bạn tốt của Tần Mộc cùng Tiêu Dật, cùng nhau chơi nhiều năm như vậy, lại chỉ học ưu điểm của bọn họ, không hề học khuyết điểm, này thật đúng là khó có được, hơn nữa tính tình thuần hậu, rất cưng chiều Trần Quả Quả, con rể như vậy đi chỗ nào tìm được?
Lại nhéo Trần Minh một hồi, Diệp Oa Oa cười an ủi Hứa Phúc Khang:“Tiểu Khang, đừng nghe ông ấy nói bừa! Quả Quả phải đi thử vai, nó muốn xem thực lực của mình một chút, cho nên một mình lén đi, đợi lát nữa sẽ trở về."
Hứa Phúc Khang lập tức nhẹ nhàng thở ra, lộ ra chiêu bài của mình, nụ cười có chút khờ, có chút đáng yêu:“Dạ, cám ơn dì. Hay là, con đi đón Quả Quả vậy, đều đã sắp 5 giờ, thức ăn con đều chuẩn bị tốt, sớm đi đón em ấy trở về, miễn cho em ấy lại đói."
Nhìn xem, thật thương Quả Quả mà, trong lòng Diệp Oa Oa càng vừa lòng, lại vỗ vỗ tay Hứa Phúc Khang:“Đừng đi, con đi, lỡ đâu nó không được chọn, lại trút giận với con, chờ một chút, cũng sắp trở lại."
Kết quả, sắp trở lại, vẫn nhanh đến chín giờ tối, Trần Quả Quả cười lớn trở về, xem ra là được chọn, dù theo lời Trần Minh, đây chỉ là kịch bản nhỏ, tiểu đánh tiểu nháo, không tiền đồ, nhưng Trần Quả Quả cũng rất vui vẻ.
Nhìn thấy Trần Quả Quả thật vui vẻ, Hứa Phúc Khang cũng vui vẻ, đi theo Trần Quả Quả điên một hồi, cuối cùng vẫn là Trần Quả Quả nhớ tới hôm nay là lễ thất tịch, đứa nhóc bị nuông chiều nhiều năm cuối cùng cũng biết áy náy, lôi kéo Hứa Phúc Khang vào phòng nhỏ của mình, lấy ra món quà hôm nay bớt thời gian đi mua đưa cho hắn, cuối cùng còn đưa lên môi thơm một cái. Hứa Phúc Khang cầm hộp quà nhỏ, ngơ ngác tùy ý Trần Quả Quả hôn hai má, khóe miệng đều sắp kéo đến bên tai, lễ thất tịch này quả thực hạnh phúc!
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, khó có khi hưởng thụ thời gian rảnh rỗi hẹn hò Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đều bỏ qua việc tự mình động thủ nấu cơm, mà là lấy ra “đại tiệc" mà Tần Mộc đưa tới lúc sáng, đó là một chút tâm ý của hắn, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp nhìn thức ăn cũng không ngon lắm, trong lòng lại cảm thấy thực uất ức, lập tức đem đồ ăn hâm nóng một chút, mới thắp ngọn nến, rót rượu đỏ, ăn một bữa cơm dưới ánh nến ngọt ngào lãng mạn.
Hai người ăn ăn liền quấn quýt lấy nhau, tới khi ăn xong, Đa Nạp rốt cục nhịn không được kéo Mộ Dung Phong đến trước người hôn, đây là nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn, môi, lưỡi giao chiến, giống như muốn nuốt đầu lưỡi đối phương, không lâu sau đã động tình, đầu lưỡi hai người ôm lấy nhau không muốn buông ra, hai tay trở nên bận rộn, thành thạo cởi bỏ quần áo đối phương, không bao lâu liền trần trụi quấn quýt, tiểu đệ đệ mang theo ý chí chiến đấu sục sôi khẩn cấp cọ lên cơ thể đối phương, tên đã lên dây không thể ngừng, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương nhìn thấy thông tin tương tự, hai người giật mình, đồng loạt quay đầu, nhìn về phía bàn thức ăn, đây là “Quà tặng lễ thất tịch" mà tiểu ác ma Tần Mộc đưa cho bọn hắn!
Lại một lát sau, Đa Nạp rốt cục nhịn không được rống giận:“Tần Mộc cái tên khốn kiếp chết tiệt! Thế mà lại hạ loại thuốc này với chúng ta!"
Mộ Dung Phong cắn răng chịu được cảm giác ngứa phía sau truyền tới, chết tiệt, cảm giác lại càng ngày càng mãnh liệt, nhìn thấy Đa Nạp còn đứng tại chỗ mắng, Mộ Dung Phong kéo hắn:“Thuốc này là sán phẩm mới nhất, kéo dài càng lâu phía sau càng ngứa, anh nhanh lên! Đừng chậm trễ thời gian! Chuyện này quay về sẽ tính với bọn họ!" Mộ Dung Phong quản gia luôn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng nổ tung rồi, ai bảo hắn không cẩn thận, cùng Đa Nạp cùng nhau trúng xuân dược chuyên dùng cho tiểu thụ?
Từ Văn Khiêm tắm rửa xong đi ra, phát hiện Tiêu Thần thế mà lại ngồi trước máy tính, hắn nhíu mày, hôm nay có vài lần hắn muốn đi qua xem Tiêu Thần đang nhìn cái gì, đều bị Tiêu Thần phát hiện sau đó nhanh chóng tắt đi, cho nên lúc này, Từ Văn Khiêm cũng không có trực tiếp đi qua, mà là làm bộ như lơ đãng đi tới bên kia:“Anh không đi tắm rửa?"
“Ồ, lập tức đi." Nói xong, Tiêu Thần tắt video, lúc này mới đứng dậy, Từ Văn Khiêm nhướng mày nhìn. Kiên nhẫn chờ Tiêu Thần đi vào phòng tắm, thẳng đến khi tiếng nước vang lên, lúc này Từ Văn Khiêm mới đứng dậy, bước đi qua, mở thứ mà Tiêu Thần xem cả ngày lên, kết quả mới nhìn phần mở đầu, Từ đại thiếu liền nổi giận!
Tên Tần Mộc này, thế mà ở sau lưng dạy Tiêu Thần thứ lộn xộn này!
Còn có cái tên ngu ngốc Tiêu Thần kia! Loại này có cái gì hay mà xem! Hơn nữa, rõ ràng hắn ở mặt trên chuyện kia! Còn phản công cái lông gì! Muốn phản cũng là mình phản có được không!!!
Từ đại thiếu hung hăng nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, trong lòng suy nghĩ có cần nhân cơ hội bắt hắn cho ăn một bữa không!
Như vậy cuối cùng Từ đại thiếu thành công không?
Mọi người tự yy đi ~~~~~··
Chuyện kể là, lễ thất tịch một năm nữa lại đến.
Sáng sớm, Tần Mộc lần đầu tiên gọi điện thoại qua cho Tiêu Thần, đầu bên kia vang vài hai hồi, đã có người nhận, sau đó chợt nghe được giọng nói vui vẻ của Tiêu Thần:“Tiểu thiếu gia!"
Mặt Tần Mộc lập tức đen một nửa, hắn âm thầm hừ hừ hai tiếng, lúc này mới mở miệng:“Tiểu Thần sao, là tôi."
“Sao lại là cậu? Tiểu thiếu gia đâu? Có phải tiểu thiếu gia xảy ra chuyện hay không?" Giọng nói đầu bên kia điện thoại lập tức trở nên không khách khí.
Tần Mộc ngắt lời hắn:“Tiểu Dật sao có thể có chuyện gì! Là tôi có việc tìm anh."
“Sao, chuyện gì?"
Tần Mộc im lặng liếc mắt xem thường, hắn thực sự có chút đồng cảm với Từ Văn Khiêm, thế mà có thể dễ dàng tha thứ Tiêu Thần luôn luôn tâm tâm niệm niệm một người đàn ông khác. Một lát sau, hắn lại cảm thấy mình thế mà còn có thời gian rảnh rỗi đi đồng cảm với người khác! Tiêu Thần tâm tâm niệm niệm chính là Tiêu Dật của hắn! Nghĩ vậy, giọng nói của Tần Mộc cũng không tốt:“Lúc trước Tiểu Dật gọi tôi gởi cho anh ít thứ, bây giờ anh lên mạng, tôi gởi qua cho anh, xem như tặng quà lễ thất tịch cho anh. Nhớ kỹ cũng đừng để cho Từ Văn Khiêm nhìn thấy!"
Tiêu Thần đã giơ tay ra một nửa, lúc nghe được câu cuối cùng của Tần Mộc lại rụt trở về, sau đó quay đầu nhìn Từ Văn Khiêm bên cạnh còn chưa có tỉnh, xốc chăn lên xuống giường, rời phòng, lúc này Tiêu Thần mới trả lời câu:“Đã biết, lập tức lên, cúp trước."
Một lát sau, Tiêu Thần nhận được thứ Tần Mộc gởi qua, là một video, mở ra nhìn, một hàng chữ to dần dần hiện lên,“Ba mươi sáu kế phản công!" Tiêu Thần vô thức nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới quay đầu tiếp tục nghiêm túc xem.
Bên này Tần Mộc gởi qua xong, lập tức chạy đến bên cạnh Tiêu Dật tranh công, ôm Tiêu Dật hôn một cái, cười hì hì nói:“Anh đã gởi qua cho hắn, còn có thể dùng hay không, phải dựa vào bản thân mình."
Tiêu Dật ở trong lòng Tần Mộc xoay người, lười biếng lên tiếng, Tần Mộc cúi đầu, nhỏ vụn hôn trên mặt cùng bên tai Tiêu Dật, thẳng đến khi hôn đến nỗi làm người trong lòng có chút phiền, lúc này mới cười buông ra:“Em ngủ tiếp một lát, anh đi chuẩn bị đưa “Quà lễ thất tịch" cho Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp’, bảo đảm dù thế nào cũng có thể phản công thành công!"
Tiêu Dật hơi hơi mở mắt ra:“Chúng ta gần đây hình như không có lịch trình đi? Đi du lịch đơn giản, thuận tiện để cho Mộ Dung quản gia cùng Đa Nạp quản gia một kì nghỉ dài hạn."
“Tuy rằng làm chuyện xấu bỏ chạy thật vô sỉ, nhưng mà anh thích!" Tần Mộc cười như hồ ly.
Tiêu Dật yên lặng ở trong lòng đồng cảm với Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp vài giây, sau đó nhắm mắt lại xoay người:“Vậy anh đi đi, em ngủ tiếp một lát."
“Được." Tần Mộc lại hôn Tiêu Dật một chút, lúc này mới buông cậu ra, giúp cậu đắp chăn, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Dật lần ngủ này là ngủ đến giữa trưa, Tần Mộc cũng vừa chuẩn bị cơm trưa xong, tiến vào trong phòng tắm lấy lý do hầu hạ Tiêu Dật rửa mặt thay quần áo, nhưng thực tế là đến sỗ sàng, đối với hành vi hoàn toàn vô lại của Tần Mộc, Tiêu Dật từ lúc ban đầu là thẹn quá thành giận rồi đến xấu hổ không thôi, cho tới bây giờ đã thành thói quen tự nhiên, hai người dính nhau một hồi lâu mới ra khỏi phòng tắm, môi Tiêu Dật trơn hồng, lộ ra vẻ sáng bóng mê người.
Đi vào phòng khách, Tiêu Dật vừa thấy bàn ăn, lập tức ngây ngẩn cả người, trên bàn có chín món ăn, mỗi món đều được Tần Mộc xếp thành hình trái tim, bốn phía xung quanh trái tim là vòng tròn hoa hồng nhỏ, một lát sau, Tiêu Dật đi đến bên cạnh bàn, gõ gõ mặt bàn:“Loại thủ đoạn dỗ dành phụ nữ này, anh làm sao học được?"
Tần Mộc đi đến cạnh cậu ngồi xuống, thật tự nhiên giúp cậu múc nửa chén canh, tùy ý nói:“Không học, chỉ là nhìn thấy gần đây có không ít người tặng hoa hồng, dùng thế này rất không tệ. Hơn nữa, sao anh lại đi học những thứ này!" Tiểu trung khuyển phúc hắc âm thầm đắc ý, vẻ mặt vừa rồi của Tiêu Dật, rõ ràng chính là thích mà! Lại biệt nữu như vậy, làm cho hắn nhịn không được muốn đến cắn hai cái!
Vừa ăn cơm xong, Tần Mộc liền lôi kéo Tiêu Dật lái xe rời khỏi, Tiêu Dật không hỏi Tần Mộc muốn dẫn cậu đi đâu, mà là dựa lưng vào ghế chợp mắt, giữa trưa mỗi ngày cậu đều phải ngủ một hồi, như vậy tinh thần vào buổi chiều cùng buổi tối mới có thể tốt, tuy rằng buổi sáng ngủ đến gần trưa, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc cậu nghỉ trưa, Tần Mộc sớm thành thói quen, chuyên tâm lái xe.
Xe dừng ờ trước một khi biệt thự cạnh bờ biển, lôi kéo Tiêu Dật vào biệt thự, Tiêu Dật đã sớm đoán được suy nghĩ của Tần Mộc, không khỏi cong cong khóe miệng, hương vị hạnh phúc tràn đầy trong lòng.
Hai người song song ngồi trên xích đu, trước mặt là các loại món ngon, nâng mắt là có thể nhìn thấy trời chiều lặn trên biển rộng, Tần Mộc một tay ôm eo Tiêu Dật, một tay đút thức ăn cho cậu, thấy Tiêu Dật cắn thức ăn, hắn lập tức tiến tới, há miệng cắn nửa còn lại, thuận tiện hôn cái miệng, tai Tiêu Dật hơi hơi đỏ lên, lại không nói cái gì, chỉ là quay đầu sang chỗ khác nhìn ánh trời chiều, Tần Mộc nhìn sườn mặt tinh xảo của Tiêu Dật, cười đến thật thỏa mãn, cả đời này đều chỉ mong hạnh phúc bình thản mà ấm áp như thế.
Cơm nước xong, ánh mặt trời đã lặn xuống dưới đường chân trời, Tần Mộc mở tấm chăn mỏng, lôi thôi lếch thếch quấn ở trên lưng, lôi kéo Tiêu Dật đi ra bờ biển.
Chân trần đi trên hạt cát mịn, cái loại cảm giác này Tiêu Dật rất là thích, hai người tay nắm tay, lưu lại hai hàng dấu chân ở trên bờ cát, bình thường như những lẫn trước bọn họ đến bờ biển.
Hai người đi một hồi lâu, Tần Mộc đột nhiên kéo Tiêu Dật lại, chuẩn bị tiến hành việc quan trọng của lễ thất tịch hôm nay
Tần Mộc tiến đến bên tai Tiêu Dật, liếm lỗ tai mẫn cảm của Tiêu Dật một chút, quyến rũ mê hoặc:“Tiểu Dật, chúng ta thử làm một lần ở đây đi?"
Mặt Tiêu Dật đỏ lên, mở miệng liền từ chối:“Sao có thể ở nơi này!"
Tần Mộc ôm Tiêu Dật nhẹ nhàng cọ cọ, thấp giọng dụ dỗ:“Nơi này lại không có ai, huống chi hôm nay là lễ thất tịch, lấy trời làm chăn đất làm giường, gió biển làm nhạc, chẳng phải là thật lãng mạn?"
“Lãng mạn cái gì! Rõ ràng chính là ***, loạn!" Mặc dù đến thế giới này nhiều năm như vậy, trong xương Tiêu Dật vẫn là hoàng thái tử cố chấp bảo thủ.
Tần Mộc cũng không nổi giận, tiếp tục nói:“Chúng ta là tình nhân đã nhận giấy hôn thú hợp pháp, sao lại nói là ***, loạn? Nơi này không có người đến, chỉ một lần thôi, sao?"
Hơi thở mập mờ phun trên tai, một tiếng sao kia lại trêu chọc đến tâm Tiêu Dật, trong lòng có một tiếng nói lặng lẽ vang lên, nơi này không ai đến, chỉ thử một lần có lẽ là không có sao đi? Nhưng suy nghĩ này xuất hiện, lập tức bị đánh trở về, ban ngày ban mặt, trời còn sáng, sao có thể ở bên ngoài làm cái loại chuyện này!
Tần Mộc nhìn thấy rõ ràng sự giãy dụa trong đáy mắt Tiêu Dật, khẽ cười một tiếng, đầu lưỡi đã muốn bắt đầu vẽ hình dáng lỗ tai của Tiêu Dật, đôi tay cũng không rảnh rỗi, xuôi theo quần áo ở nhà rộng thùng thình vói vào bên trong, xuôi theo da thịt bóng loáng của Tiêu Dật hướng lên trên, đầu ngón tay ái muội phớt qua điểm nhạy cảm.
Cơ thể Tiêu Dật run lên, eo mềm nhũn, suýt chút nữa gục ở trong lòng Tần Mộc, lập tức có chút tức giận với hành động của người này, lập tức bắt lấy cánh tay gây rối, xoay người muốn mở miệng dạy dỗ, lại bị đôi môi sớm chờ ở nơi đó chặn lấy.
Tần Mộc tinh tế liếm môi Tiêu Dật, mềm mại, bàn tay dính vào chỗ nổi lên, ở đỉnh như có như không nhẹ nhàng xoa nắn, làm người trong lòng run rẩy từng hồi, tay cầm lấy cánh tay hắn gần như không còn sức lực. Tần Mộc kiên nhẫn chờ, thẳng đến Tiêu Dật híp mắt, cuối cùng nhịn không được rên rỉ, đầu lưỡi Tần Mộc lập tức đi vào, có chút vội vàng quét một vòng trong khoang miệng ấm áp, dường như đang trút hết sự không vừa lòng khi ở ngoài cửa bồi hồi hồi lâu. Rồi sau đó, liền đuổi theo thứ mềm mại vẫn muốn trốn tránh, không chút do dự quấn tới.
Hai điểm dưới bàn tay quả thực càng ngày càng cứng rắn, dựng thẳng, Tần Mộc lại rời khỏi hai nơi kia, ngược lại vuốt ve những chỗ khác, Tiêu Dật híp mắt, hình như có chút không vừa lòng hành động của Tần Mộc. Nhìn trong đôi mắt rực rỡ như ngọc kia phản chiếu gương mặt bản thân, Tần Mộc chỉ cảm thấy trong lòng được lấp đầy, thả môi ra, kề sát đôi môi cánh hoa của Tiêu Dật, thấp giọng hỏi:“Ở đây thử một lần được không?"
Lần này, Tiêu Dật không có từ chối rõ ràng, lại rũ mắt, không hề nhìn Tần Mộc, gương mặt sớm ửng đỏ, cũng không biết là xấu hổ, hay là khó chịu vì nụ hôn dài. Tần Mộc vừa nhìn, trong lòng vui vẻ, lập tức lấy tấm chăn mỏng trên người xuống, trải phẳng, Tiêu Dật vừa nhìn, không khỏi nở nụ cười:“Anh lo lắng thật chu toàn!"
Tần Mộc cười hắc hắc, lại ôm lấy Tiêu Dật, lại ngăn chận môi cậu, tuy hạt cát mịn, nhưng mà da thịt Tiêu Dật càng non mịn, hắn mới không nỡ để Tiêu Dật có chút xíu nào khó chịu.
Vùa hôn Tiêu Dật, vừa kéo áo chữ T lên cao, cuối cùng cởi đi, nụ hôn cực nóng trượt xuống xương quai xanh, đùa dai mà nhẹ nhàng cắn một cái, vừa lòng nhận thấy được cơ thể Tiêu Dật run lên.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Tiêu Dật sớm đã quen hành động thân mật của Tần Mộc với mình, lúc này, hai tay nhịn không được vịn lên bờ vai hắn, để tránh không cẩn thận trượt xuống.
Cưng chiều trong đáy mắt Tần Mộc càng đậm, nụ hôn nhỏ vụn một lần lại một lần, nhớ tới thời gian tới hai người đều không có lịch trình gì, Tần Mộc nhịn không được tăng thêm lực độ mút vào, lưu lại hồng ngân ở trên da thịt trắng nõn của Tiêu Dật, giống như ô mai, một lát sau mới dịch môi sang một chút, đầu lưỡi Tần Mộc vẽ một vòng quanh ngực cậu, thẳng đến khi làm cho Tiêu Dật có chút khẩn thiết, lúc này mới mở miệng ngậm vào, dùng sức hút một cái.
Tiêu Dật hừ nhẹ một tiếng, tay đặt trên vai Tần Mộc vô thức bắt lấy lại buông ra.
Tần Mộc cười dời về phía bên kia, vừa hôn môi, vừa giơ tay kéo quần Tiêu Dật xuống, cách quần lót vuốt ve tiểu tiểu Dật tinh thần phấn chấn.
Tiêu Dật cuối cùng cũng không chống đỡ được cơ thể mềm nhũn, Tần Mộc mở vòng tay ôm cậu vào trong lòng, sau đó xoay người thả xuống chăn. Nhìn mái tóc dài tản ra của Tiêu Dật, càng tôn lên màu sắc trắng nõn của da thịt, ánh mắt Tần Mộc âm u, trong lòng có chút không thể chờ đợi, hai ba cái cởi sạch quần áo của mình, từ trong túi tiền lấy ra những thứ đã sớm chuẩn bị tốt, lại cúi người hôn Tiêu Dật, tay kiên nhẫn an ủi tiểu tiểu Dật, lúc Tiêu Dật phóng, thích, ngón tay bồi hồi hồi lâu phía dưới cũng vói vào bên trong cậu.
Lúc Tiêu Dật phục hồi tinh thần lại từ cao trào, Tần Mộc đã mở rộng được một hồi, Tiêu Dật nhìn đầu Tần Mộc đầy mồ hôi, động tác vẫn dịu dàng thong dong như cũ, trong lòng cảm thấy chua xót ngọt ngào, cậu nâng tay lên, cầm thứ cực nóng của Tần Mộc, sau đó ở dưới ánh mắt mừng như điên của Tần Mộc, đỏ mặt chuyển động.
Tần Mộc thật kích động, từ sau khi Tiêu Dật lớn lên, tính cách vẫn vô cùng bảo thủ, rất ít khi dùng tay giúp hắn, Tần Mộc cũng không miễn cưỡng, dù sao, phía trước nhịn càng vất vả, chờ lúc tiến vào cũng lại càng hạnh phúc, sự cưng chiều đối với Tiêu Dật đã muốn khắc thật sâu vào trong linh hồn, chỉ sợ đời này cũng sẽ không có thay đổi gì.
Lúc Tần Mộc rút bốn ngón tay ra, Tiêu Dật sửng sờ một chút, cũng buông lỏng tay, Tần Mộc nắm tay Tiêu Dật, lòng bàn tay áp nhau, mười ngón quấn quýt, sau đó chậm rãi tiến vào bên trong cơ thể Tiêu Dật, tất cả nhẫn nại vào giờ phút này đều là bé nhỏ không đáng kể. Tần Mộc cúi đầu, ngậm lấy môi lưỡi Tiêu Dật điên cuồng một hồi, chỉ có như vậy, mới có thể làm cho hắn nhịn xuống cảm xúc muốn bạo động trong cơ thể.
Tiêu Dật nhận lấy sự nóng bỏng của Tần Mộc, cảm nhận được Tần Mộc từng chút từng chút tiến vào trong cơ thể mình, loại cảm giác này thực kỳ diệu. Lúc toàn bộ tiến vào, động tác của Tần Mộc dần dần trở nên nhanh hơn, một tay hắn nắm tay Tiêu Dật, một tay ôm Tiêu Dật, thân trên hai người dán lại cùng nhau, đây là động tác Tiêu Dật thích nhất, Tần Mộc cũng thích, như vậy, bọn họ có thể nghe được nhịp tim của đối phương bởi vì mình mà đập nhanh hơn, cái loại cảm giác hạnh phúc khi thân thể cùng tâm hồn hòa nhịp có thể làm cho ai cũng trầm luân trong đó.
Mồ hôi dần dần hòa quyện, biến thành một giọt mồ hôi, trượt theo cơ thể hoàn mỹ của hai người, mà bọn họ lại không hề biết, động tác của Tần Mộc càng lúc càng nhanh, càng ngày càng không thể khống chế, miệng lại cố chấp gọi từng tiếng:“Tiểu Dật, tiểu Dật ~~~~~"
Tiêu Dật mím môi không lên tiếng, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, ngay cả đáy mắt không biết từ lúc nào đều là ý cười thỏa mãn. Có lẽ ở rất nhiều năm trước, lần đầu tiên khi cậu gặp được Tần Mộc, cũng đã định trước chìm đắm trong sự dịu dàng này.
Lúc sắp đến cao trào, Tiêu Dật ngẩng đầu dán lấy môi Tần Mộc, đem tiếng rên rỉ sắp thoát ra khỏi cổ họng chặn lại bằng nụ hôn nồng nhiệt.
Một lát sau, Tần Mộc vẫn ôm Tiêu Dật không nhúc nhích, người lấy lại tinh thần trước là Tiêu Dật, cậu theo thường lệ nâng tay lên cho Tần Mộc một cái tát, không nặng, theo Tần Mộc thấy, cái tát này là biểu hiện không được tự nhiên của Tiêu Dật, người nọ là đang làm nũng mà.
Tần Mộc nghiêm mặt nhẹ nhàng hôn Tiêu Dật một cái, lúc này mới đứng lên, đem Tiêu Dật lẫn cái chăn cùng ôm vào trong ngực, cảm thấy thỏa mãn đi đến biệt thự. Tiêu Dật vùi trong lòng Tần Mộc, một đường không nói chuyện.
Lúc hai người tắm xong nằm ở trên giường, Tần Mộc kéo tay Tiêu Dật áp hai bên má, vẻ mặt dịu dàng mà nghiêm túc:“Tiểu Dật, anh yêu em."
“Ừ." Tiêu Dật nhàn nhạt trả lời, chỉ là khóe miệng nhếch lên cùng đuôi lông mày khẽ nhướng lên đã tiết lộ một chút nội tâm của cậu.
Trong nhà đại đạo diễn Trần Minh, Hứa Phúc Khang bưng hoa qua đã cắt gọt xong, lấy lòng đặt trước mặt Trần Minh cùng Diệp Oa Oa:“Chú, dì, hoa quả này là mẹ con hai ngày trước đem từ Côn Minh về, hai người nếm thử."
Hôm nay là lễ thất tịch, sáng sớm, Hứa Phúc Khang đã đến trước cửa nhà Trần Minh, muốn tìm một cơ hội hẹn Trần Quả Quả đi ra ngoài, lại không nghĩ tới đi một chuyến vô ích, ngược lại bị Trần Minh sáng sớm ra ngoài kéo đi, sai sử làm việc cả ngày, đến bây giờ còn không có biết rõ ràng, Trần Quả Quả rốt cuộc đi nơi nào.
Trần Minh hừ một tiếng, Diệp Oa Oa đưa tay ra phía sau lưng hắn nhéo một cái, trên mặt tươi cười với Hứa Phúc Khang:“Tiểu Khang à, hôm nay thật sự là vất vả cho con, nhìn con bận cả ngày, đến, con cũng ngồi xuống chút đi, có lẽ Quả Quả cũng sắp trở lại."
Hứa Phúc Khang lo lắng đề phòng cả ngày, tâm lúc này mới hạ xuống, hắn gãi gãi tóc, nở nụ cười:“Cám ơn dì! Con không mệt."
Trần Minh bắt chéo chân, lại hừ một tiếng:“Quả Quả đi hẹn hò, sẽ không về nhanh như vậy." Nói xong, liền thấy tươi cười trên mặt Hứa Phúc Khang lại trở nên suy sụp, lúc này Trần Minh mới cảm thấy tâm trạng tốt một chút. Tiểu tử ngốc này! Tuy rằng mạnh hơn tiểu ác ma Tần Mộc cùng Tiêu Dật một chúng, nhưng vẫn không xứng với Quả Quả bảo bối nhà hắn! Ở trong lòng Trần đại đạo diễn, có lẽ thật đúng là không có ai có thể xứng với con gái hắn!
Diệp Oa Oa hiểu rõ tính cách ông xã nhà mình như lòng bàn tay, sự cưng chiều của hắn với con gái quả thực là không biên giới, ở trong mắt hắn, đàn ông trên toàn thế giới người nào mà có ý đồ muốn yêu đương với con gái hắn đều là người xấu! Đều là kẻ thù! Nhưng lần này, Diệp Oa Oa không nói gì, cô vẫn rất thích Hứa Phúc Khang, là bạn tốt của Tần Mộc cùng Tiêu Dật, cùng nhau chơi nhiều năm như vậy, lại chỉ học ưu điểm của bọn họ, không hề học khuyết điểm, này thật đúng là khó có được, hơn nữa tính tình thuần hậu, rất cưng chiều Trần Quả Quả, con rể như vậy đi chỗ nào tìm được?
Lại nhéo Trần Minh một hồi, Diệp Oa Oa cười an ủi Hứa Phúc Khang:“Tiểu Khang, đừng nghe ông ấy nói bừa! Quả Quả phải đi thử vai, nó muốn xem thực lực của mình một chút, cho nên một mình lén đi, đợi lát nữa sẽ trở về."
Hứa Phúc Khang lập tức nhẹ nhàng thở ra, lộ ra chiêu bài của mình, nụ cười có chút khờ, có chút đáng yêu:“Dạ, cám ơn dì. Hay là, con đi đón Quả Quả vậy, đều đã sắp 5 giờ, thức ăn con đều chuẩn bị tốt, sớm đi đón em ấy trở về, miễn cho em ấy lại đói."
Nhìn xem, thật thương Quả Quả mà, trong lòng Diệp Oa Oa càng vừa lòng, lại vỗ vỗ tay Hứa Phúc Khang:“Đừng đi, con đi, lỡ đâu nó không được chọn, lại trút giận với con, chờ một chút, cũng sắp trở lại."
Kết quả, sắp trở lại, vẫn nhanh đến chín giờ tối, Trần Quả Quả cười lớn trở về, xem ra là được chọn, dù theo lời Trần Minh, đây chỉ là kịch bản nhỏ, tiểu đánh tiểu nháo, không tiền đồ, nhưng Trần Quả Quả cũng rất vui vẻ.
Nhìn thấy Trần Quả Quả thật vui vẻ, Hứa Phúc Khang cũng vui vẻ, đi theo Trần Quả Quả điên một hồi, cuối cùng vẫn là Trần Quả Quả nhớ tới hôm nay là lễ thất tịch, đứa nhóc bị nuông chiều nhiều năm cuối cùng cũng biết áy náy, lôi kéo Hứa Phúc Khang vào phòng nhỏ của mình, lấy ra món quà hôm nay bớt thời gian đi mua đưa cho hắn, cuối cùng còn đưa lên môi thơm một cái. Hứa Phúc Khang cầm hộp quà nhỏ, ngơ ngác tùy ý Trần Quả Quả hôn hai má, khóe miệng đều sắp kéo đến bên tai, lễ thất tịch này quả thực hạnh phúc!
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, khó có khi hưởng thụ thời gian rảnh rỗi hẹn hò Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đều bỏ qua việc tự mình động thủ nấu cơm, mà là lấy ra “đại tiệc" mà Tần Mộc đưa tới lúc sáng, đó là một chút tâm ý của hắn, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp nhìn thức ăn cũng không ngon lắm, trong lòng lại cảm thấy thực uất ức, lập tức đem đồ ăn hâm nóng một chút, mới thắp ngọn nến, rót rượu đỏ, ăn một bữa cơm dưới ánh nến ngọt ngào lãng mạn.
Hai người ăn ăn liền quấn quýt lấy nhau, tới khi ăn xong, Đa Nạp rốt cục nhịn không được kéo Mộ Dung Phong đến trước người hôn, đây là nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn, môi, lưỡi giao chiến, giống như muốn nuốt đầu lưỡi đối phương, không lâu sau đã động tình, đầu lưỡi hai người ôm lấy nhau không muốn buông ra, hai tay trở nên bận rộn, thành thạo cởi bỏ quần áo đối phương, không bao lâu liền trần trụi quấn quýt, tiểu đệ đệ mang theo ý chí chiến đấu sục sôi khẩn cấp cọ lên cơ thể đối phương, tên đã lên dây không thể ngừng, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, liếc mắt nhìn nhau một cái, từ trong mắt đối phương nhìn thấy thông tin tương tự, hai người giật mình, đồng loạt quay đầu, nhìn về phía bàn thức ăn, đây là “Quà tặng lễ thất tịch" mà tiểu ác ma Tần Mộc đưa cho bọn hắn!
Lại một lát sau, Đa Nạp rốt cục nhịn không được rống giận:“Tần Mộc cái tên khốn kiếp chết tiệt! Thế mà lại hạ loại thuốc này với chúng ta!"
Mộ Dung Phong cắn răng chịu được cảm giác ngứa phía sau truyền tới, chết tiệt, cảm giác lại càng ngày càng mãnh liệt, nhìn thấy Đa Nạp còn đứng tại chỗ mắng, Mộ Dung Phong kéo hắn:“Thuốc này là sán phẩm mới nhất, kéo dài càng lâu phía sau càng ngứa, anh nhanh lên! Đừng chậm trễ thời gian! Chuyện này quay về sẽ tính với bọn họ!" Mộ Dung Phong quản gia luôn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng nổ tung rồi, ai bảo hắn không cẩn thận, cùng Đa Nạp cùng nhau trúng xuân dược chuyên dùng cho tiểu thụ?
Từ Văn Khiêm tắm rửa xong đi ra, phát hiện Tiêu Thần thế mà lại ngồi trước máy tính, hắn nhíu mày, hôm nay có vài lần hắn muốn đi qua xem Tiêu Thần đang nhìn cái gì, đều bị Tiêu Thần phát hiện sau đó nhanh chóng tắt đi, cho nên lúc này, Từ Văn Khiêm cũng không có trực tiếp đi qua, mà là làm bộ như lơ đãng đi tới bên kia:“Anh không đi tắm rửa?"
“Ồ, lập tức đi." Nói xong, Tiêu Thần tắt video, lúc này mới đứng dậy, Từ Văn Khiêm nhướng mày nhìn. Kiên nhẫn chờ Tiêu Thần đi vào phòng tắm, thẳng đến khi tiếng nước vang lên, lúc này Từ Văn Khiêm mới đứng dậy, bước đi qua, mở thứ mà Tiêu Thần xem cả ngày lên, kết quả mới nhìn phần mở đầu, Từ đại thiếu liền nổi giận!
Tên Tần Mộc này, thế mà ở sau lưng dạy Tiêu Thần thứ lộn xộn này!
Còn có cái tên ngu ngốc Tiêu Thần kia! Loại này có cái gì hay mà xem! Hơn nữa, rõ ràng hắn ở mặt trên chuyện kia! Còn phản công cái lông gì! Muốn phản cũng là mình phản có được không!!!
Từ đại thiếu hung hăng nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, trong lòng suy nghĩ có cần nhân cơ hội bắt hắn cho ăn một bữa không!
Như vậy cuối cùng Từ đại thiếu thành công không?
Mọi người tự yy đi ~~~~~··
Tác giả :
Chỉ Phiến Khinh Diêu