Ngự Lôi
Quyển 4 - Chương 27: Mơn trớn tại chỗ + vui mừng
Edit: Mị Mị
Beta: Sakura
“Hừ hừ! Cái gì cái gì! Muốn công kích chủ nhân của Bản tôn, cũng phải nhìn lại bản lĩnh của mày đi!" yên ổn chỗ ngồi cho Mặc Hi, Thanh Dực mở cặp mắt màu xanh đen nhìn về phía Phong Thiên Hoa cười nói.
Phong Thiên Hoa càng cả kinh, nhìn Thanh Dực, la lên: “ Dị thú cấp Đế!? Sao lại như vậy!? Dị thú cấp Đế làm sao còn nguyện ý trở thành dị thú khế ước, thậm chí là ở dạng hình thú!"
Chỉ là nghi vấn không ai trả lời, cũng không ai cho hắn có thời gian để hỏi câu tiếp theo.
“Rống!" một tiếng rống lên giống như người lại giống như rồng, liền nhìn thấy Lãnh Nặc Nho vốn dĩ đang đùa bỡn Phong Thiên Tề mãnh liệt xoay đầu, nhìn về phía hai người Phong Thiên Hoa, đôi con ngươi đỏ hồng càng điên cuồng, ngay cả hơi thở xung quanh cũng hạ xuống lạnh như băng. “Các người dám làm cô ấy bị thương! Các người dám làm cô ấy bị thương! Các người dám!"
Tiếng gầm rú trầm thấp, gần như điên cuồng, liền thấy ngón tay Lãnh Nặc Nho chợt động, một đạo hồng quang cắt ngang làm đầu Phong Thiên Tề rơi xuống đất, sau đó cả người chợt lóe, biến mất tại chỗ.
“Tiểu thư chạy mau!" trong lòng Phong Thiên Hoa lúc này tràn đầy sợ hãi, thậm chí cả người đều phát run, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt màu đỏ kia mà phát run, dạng cảm giác này là hơi thở của tử vong đang đến gần!
Phong Tiên Tuyết không động, lúc này trong con ngươi của cô đang chớp động một ít tia sáng, nhìn về phía Mặc Hi, cô ta! Chỉ vì cô ta, hắn có thể trở thành như vậy sao? Rõ ràng là không bị thương hại dù chỉ một chút, mà có thể khiến hắn lâm vào tình trạng điên cuồng như vậy sao?
“A …a.a!" bên cạnh nhất thời xuất hiện tiếng thét thống khổ, chỉ thấy thân ảnh của Lãnh Nặc Nho đã xuất hiện trước mặt hai người Phong Thiên Hoa và Phong Tiên Tuyết, ngón tay huy động, liền nhìn thấy cả người Phong Thiên Hoa rung động, máu tươi phiêu linh trong không khí, một lát sau, hắn đã thành người tàn tật.
Chuyển mắt, một tay hắn đã chụp vào cổ họng tuyết trắng của Phong Tiên Tuyết, trên mặt mang nụ cười lạnh như băng: “Các người… dám động đến cô ấy!"
“A…" một tiếng kêu thống khổ phát ra từ cổ họng của Phong Tiên Tuyết, bên trong con ngươi màu lam nhìn Lãnh Nặc Nho vừa đau đớn lại dường như có thêm một tia dao động.
Mặc Hi hơi chớp mắt, Phong Tiên Tuyết, nói thật, ấn tượng của cô đối với cô ta cũng không tệ lắm, càng có thể nói là tốt, lúc trước cô ta là đối thủ duy nhất, cũng là một đứa trẻ thân bất do kỷ, hơn nữa, ba người chỗ tối kia dường như cuối cùng cũng có hành động rồi.
{Nho! Đủ rồi! Dừng tay lại!} Cô truyền âm nói, liền thấy cả người Lãnh Nặc Nho hơi chấn động, nhưng vẫn không buông tay.
“Xin dừng tay! Xin dừng tay lại!" quả nhiên, một giọng nói đàn ông xuất hiện, ngay tại lúc Lãnh Nặc Nho sắp cử động ngón tay để giết chết Phong Tiên Tuyết, ba đạo năng lượng công kích đều hướng về phía Lãnh Nặc Nho, để hắn không cần phải đem lực chú ý đến việc giết Phong Tiên Tuyết nữa, một tay huy động, ba đạo ánh sáng huyết sắc bay ra chạm vào ba đạo năng lượng của ba người kia.
Rầm rầm rầm___
Ba tiếng động lớn vang lên, sau đó liền xuất hiện ba thân ảnh, đúng là ba người lúc trước đã gặp ở dị thú thực lâm, hoặc phải nói là ba gã dị thú Cấp Đế.
Nhìn thấy ba người, ánh mắt Lãnh Nặc Nho lạnh như băng nhìn về phía bọn họ, bởi vì công kích mới vừa rồi của ba người bọn hắn.
“Đừng giết cô ta! Không thể giết cô ta!" một người đàn ông trong ba người hô lớn, thấy Lãnh Nặc Nho không chút để ý đến lời bọn hắn nói mà tay tiếp tục dùng sức, nhất thời ba người lại ngưng tụ công kích, đồng thời nói tiếp: “ Đại nhân! Không thể giết cô ta! Cô ta là tiểu thư của gia tộc Phong thị, nếu giết cô ta, gia tộc Phong thị tuyệt đối sẽ trở mặt! Khi đó Thủy Lam Tinh có thể bị phá hủy đấy!"
“Ha ha …" ai biết được lúc này Lãnh Nặc Nho lại cười, đôi mắt đầy huyết sắc nhìn ba người chỉ có sát khí, cỗ hơi thở tử vong lạnh như băng càng lúc càng nồng đậm, khiến cho đáy lòng ba người run rẩy, nhưg mà bọn hắn không thể không ngăn cản, công kích trong tay càng phát ra mãnh liệt.
“Nho! Đủ rồi! Tỉnh lại! Đừng giết cô ấy!" ngay tại lúc ba người chuẩn bị công kích Lãnh Nặc Nho, đột nhiên bóng ảnh Mặc Hi liền xuất hiện trước mặt Lãnh Nặc Nho, một tay nắm lấy cánh tay đang chế trụ cổ họng của Phong Tiên Tuyết, sau đó chuyển mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía ba người kia, nói: “Còn muốn công kích đúng không? Hoặc nói trắng ra là muốn thử một lần xem thực lực lúc này của Nho tới cùng là còn bao nhiêu, rồi sau đó, hợp tay bắt giữ hắn? Các người có thể thử xem!"
“Ách…" bị Mặc Hi đoán trúng tâm tư, sắc mặt ba người nhất thời biến đổi, quả thật, huyết thống của Lãnh Nặc Nho khiến đáy lòng bọn hắn run rẩy, nhưng kể từ lúc tiềm ẩn trong bóng tối nhìn thấy Lãnh Nặc Nho kích sát Phong Thiên Tề, bọn hắn liền phát giác thực lực của Lãnh Nặc Nho thì ra là cấp Đế, mặc dù so với đế câp bình thường mạnh hơn không ít, nhưng hắn đã đánh lâu như thế, nhất định năng lượng cũng đã tiêu hao không ít.
Ba người công kích, không chỉ vì ngăn cản Lãnh Nặc Nho giết Phong Tiên Tuyết, kỳ thật cũng là đang thử xem thực lực dư thừa của hắn còn bao nhiêu, nếu như có thể bắt được hắn là tốt nhất, như vậy có thể nghe ngóng hết thảy, nhưng ai cũng không thể ngờ Mặc Hi lại có thể tùy ý liền nhìn ra được ý đồ trong nội tâm của bọn hắn.
“Ha ha… Lôi, Lôi Đế nói đùa rồi." Một người đàn ông cười nói, trên mặt mang cười, thoạt nhìn vô cùng chân thành, “Làm sao chúng tôi có thể ra tay với người một nhà được chứ? Chỉ là không muốn vị đại nhân kia mắc phải sai lầm lớn mà thôi."
“Sai lầm lớn? Ha ha." Mặc Hi cười nhạt một tiếng, nụ cười thanh đạm kia khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ của cô, càng khiến đáy lòng ba người chấn kinh, nhưng chờ bọn hắn muốn nhìn rõ ánh mắt của Mặc Hi thì cô đã quay đầu đi.
Nhìn đôi mắt huyết sắc không ngừng chớp động của Lãnh Nặc Nho, Mặc Hi nhanh chóng nắm lấy tay hắn, khuôn mặt tươi cười, thanh đạm nhu hòa: “Nên tỉnh lại rồi, bằng không em ….a..!"
Lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy trong đôi mắt huyết sắc của Lãnh Nặc Nho thoáng qua một tia nóng giận, buồn bực phủ lấy cánh môi Mặc Hi, cánh tay cũng đã rời khỏi cổ họng của Phong Tiên Tuyết, ôm chặt Mặc Hi vào lòng, ngay dưới ánh mắt của hàng vạn người đàn nhìn chằm chằm, hung hăng mơn trớn Mặc Hi.
“A… ưm.!" Có thế nào Mặc Hi cũng sẽ không nghĩ đến việc Lãnh Nặc Nho sẽ làm như vậy, nhất trời trừng lớn mắt, truyền âm trong ý thức nói {Đủ rồi! Dừng lại cho em!}
“A.." trong miệng Lãnh Nặc Nho phì ra tiếng cười nhẹ, sau đó mới rời môi Mặc Hi, nhưng tay vẫn ôm cô, lúc này con ngươi của hắn cũng đã dần dần khôi phục lại màu đen, chỉ thấy sắc mặt hắn lại trở về vẻ ôn nhu quen thuộc, trong đó còn có một tia nóng giận. “Không phải đã nói rồi sao? Không được nói lại câu nói kia."
“…" Mặc Hi không phản kháng lại cái ôm của hắn, trừng mắt: “Em có nói gì sao? Em chỉ chuẩn bị nói bằng không em sẽ đánh anh thôi mà!"
“Ách…" nhất thời sắc mặt Lãnh Nặc Nho cứng đờ, sau đó, ánh mắt nhìn Mặc Hi vô cùng vui vẻ, thanh nhã mà ôn nhu, một tay vuốt tóc Mặc Hi cười nói: “Ha ha ha.. thật là càng lúc càng đáng yêu mà!"
“Phải không? Vậy bây giờ em sẽ để anh nhìn thấy dáng vẻ càng đáng yêu của em." Mặc Hi híp mắt, vô cùng mị hoặc, chỉ là trong mắt rõ ràng đang chớp động tia sáng không phải tốt đẹp gì.
“Ha ha." Đối với phản ứng như vậy của Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho cười càng thêm vui vẻ.
Nhìn hai người tình cảm với nhau, sắc mặt Phong Tiên Tuyết lạnh như băng, đôi mắt có chút rủ xuống, trong đó xen lẫn vài tia ảm đạm.
Mà biểu hiện như cô không phải chỉ có một người, dưới Đế Do Thành, An Diệc Kỳ, Hắc Ảnh, Thần, Nhiếp Tử Triệt, Phiêu Linh, ai… trong mắt ai lại không có một tia ảm đạm chứ?
“Hai vị, không biết trước hết xử lý chuyện ở đây xong rồi mới…" một người đàn ông trong ba người lên tiếng nói.
Hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng giống nhau, Mặc Hi cười nhạt, xuất trần thoát tục, Lãnh Nặc Nho lãnh tịch, mặc dù cũng đang cười cười, nhưnng trong mắt hai người đều lạnh như băng đấy.
Bị hai đạo ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, trong lòng người đàn ông phát lạnh, ngay cả câu nói tới cổ họng rồi cũng không biết nói ra như thế nào.
“Đi thôi, có chuyện gì thì vào thành Đế Do rồi nói." Mặc Hi cười nhạt lên tiếng, kéo Lãnh Nặc Nho hướng về phía thành Đế Do mà đi, Thanh Dực đi theo phía sau.
Lúc này, trên mặt đất đã chất đống xác chết, mùi máu tươi nồng nặc, khiến tâm tình người người không khỏi trầm xuống, chỉ là nhờ có Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho trở về, nên tình trạng thế này đã giảm đi không ít, thậm chí dần dần biến thành nhẹ nhõm, ít nhất… ít nhất, cũng đã tiêu diệt được Liên minh Dị Năng đúng không!? Vậy có phải Thủy Lam Tinh cũng sẽ trở lại hòa bình rồi đúng không?
Không biết vì chuyện gì, bọn hắn vẫn còn tiếp tục nghi hoặc, hoài nghi, nhưng mà…
Ánh mắt nhìn về hướng của hai người Mặc Hi, bên trong con ngươi nhất thời hiện ra vẻ kiên định, có hai người bọn hắn, tất cả…. Tất cả đều có hy vọng đấy, sẽ không bao giờ gặp khó khăn nữa.
“Vương! Xử lý cô gái này thế nào ạ?" đúng vào lúc này, giọng nói khàn khàn gợi cảm của Phong Phiêu Miểu truyền tới, chớp mắt đã thấy cô đứng bên cạnh Phong Tiên Tuyết, một tay giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve một bên má trắng nõn của Phong Tiên Tuyết, một đường đi xuống, mãi đến cổ họng, mà thuận theo ngón tay cô đi tới đâu đều xuất hiện một vệt máu đỏ cực nhỏ chảy ra, Phong Phiêu Miểu mỉm cười, ngón tay chấm máu tươi của Phong Tiên Tuyết đưa vào trong miệng mình, đồng tử màu vàng lợt có chút lóe lên: “Thật là ngon."
Ánh mắt nhìn Phong Tiên Tuyết tràn đầy vẻ chiếm đoạt.
“Không, không thể giết cô ấy." Ngay sau đó, một gã đàn ông trong ba dị thú cấp Đế lại lên tiếng, chỉ thấy sắc mặt hắn vô cùng thận trọng, nhìn về phía hai người Lãnh Nặc Nho và Mặc Hi, nói: “Cô ấy là con gái rất quan trọng của gia tộc Phong thị, chuyện chúng ta chuẩn bị bàn cũng cần có người gia tộc Phong thị tham gia, mà muốn người gia tộc Phong thị xuất hiện, cô ấy vừa vặn là chỗ mấu chốt."
“Phong thị." Mặc Hi hạ giọng thì thào, nhất thời trong đầu liền xuất hiện mấy luồng thông tin, Phong Tiên Tuyết, Phong Lẫm, Phong Thiên Tề, Phong Thiên Hoa, đều là họ Phong, mà mới vừa rồi ngay cả Phong Thiên Tề là Minh chủ của Liên minh Dị Năng mà còn hướng về phía Phong Thiên Hoa gọi hắn là Hoa trưởng lão, nếu nói vậy, chỉ sợ Liên minh Dị Năng không phải là tổ chức cường đại nhất đấy, muốn biết hết thảy, xem ra là phải ngồi nghe bọn hắn giải thích rồi.
Mặc Hi chuyển mắt, vừa vặn cùng lúc đối mắt với Lãnh Nặc Nho, hai người đều nhìn thấy ý nghĩ trong mắt của đối phương đều giống mình, nên bật cười, dường như càng lúc bọn hắn càng ăn ý với nhau.
“Phong Phiêu Miểu, mang theo cô ta đi cùng." Lãnh Nặc Nho nói, đồng thời nhìn về phía ba dị thú Cấp Đế: “Còn mời ba vị vào trong thành ngồi lại, có một số việc ngồi xuống nói sẽ tốt hơn."
“Vâng…" Phong Phiêu Miểu có chút tiếc nuối đáp ứng một tiếng, đôi đồng tử màu vàng chuyển sang màu đen, nhìn thoáng qua Phong Tiên Tuyết một cái, ý nhị bên trong ánh mắt này có thể nói là vô cùng ai oán, nắm lấy quần áo của Phong Tiên Tuyết rồi nói. “Đồ ăn ngon đến miệng rồi mà vẫn có thể bay mất a, aizzz!" thân chợt động đã đuổi theo hướng của hai người Lãnh Nặc Nho vào Đế Do Thành, đồng thời hô to: “Bọn nhóc, toàn bộ theo tôi."
“Vâng!" hơn ngàn người, đều ứng thanh.
Ba gã dị thú cấp Đế liếc nhìn nhau rồi mới đi theo.
Đi tới trong thành, quả nhiên liền chứng kiến vô số gương mặt quen thuộc, đều là kiểu khuôn mặt kích động mà ảm đạm, Mặc Hi đứng trước nhất, ánh mắt liếc nhìn một vòng, vẫn với khuôn mặt luôn nở nụ cười trên môi, thuần tịnh mà ấm áp.
“Tôi trở về rồi!"
Tôi trở về rồi!
Là lời nói dành cho với chính mình cũng như đối với toàn bộ mọi người trong thành Đế Do.
Thành Đế Do a, là thuộc quyền của cô, là nhà của cô a!
Bên cạnh, Lãnh Nặc Nho có chút vội vàng nắm chặt tay Mặc Hi, cô chuyển mắt, liền nhìn thấy bộ dáng tươi cười sủng nịch của hắn, hắn khẽ mấp môi, không có́ âm thanh, nhưng Mặc Hi hiểu.
Hắn nói, anh luôn bên cạnh.
“Ha ha..dạ!" Mặc Hi cười cười, thanh mị nhu hòa, đáp ứng câu nói của hắn.
“Mặc Mặc!"
“Hi!"
“Đại nhân!"
Một tiếng sau một tiếng, các loại xưng hô vang lên, một tiếng bao hàm vô cùng kích động, một tiếng bao gồm vô cùng vui mừng, đi kèm theo đó là những gương mặt tràn đầy nước mắt.
“Hi! Tớ biết ngay mà! Tớ biết ngay, cậu nhất định sẽ không có việc gì đấy! Nhất định sẽ không có chuyện đấy!" một bóng ảnh mãnh liệt lao vào lòng Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho cũng thức thời nhường vị trí lại, cười nhẹ đứng bên cạnh.
“Hi!" nhào đến không phải ai khác mà chính là Lạc Nguyệt, giờ phút này cô cứ ôm chặt lấy Mặc Hi mà lớn tiếng gọi.
“Ừ, xin lỗi, tớ trở về chậm." Mặc Hi lên tiếng nói, nếu không phải vừa rồi cô có chút thời gian nghỉ ngơi để hồi phục năng lượng, cộng với việc Lãnh Nặc Nho ở bên cạnh giúp cô trị thương, thì chỉ sợ một cái ôm nhào này của lạc nguyệt cũng đủ làm cô thổ huyết rồi.
“Mặc Mặc! Mấy ngày qua, con đi đến nơi nào vậy hả?" An Dĩ Mẫn cũng lên tiếng hỏi, tám năm! Suốt tám năm không thấy bóng dáng đâu!
“Đại nhân." Bọn người Phạt Nhận cũng tiến lên.
“Tử! Cô thật không phúc hậu gì cả! Một chút tin tức cũng không có." Quỷ nói, trong giọng nói tràn đầy tưởng niệm.
“Ha ha, một lời nói không hết, lần sau cùng ngồi lại chậm rãi nghe tôi nói nha." Trên mặt Mặc Hi xuất hiện áy náy, quả thật, những chuyện xảy ra tại thần chi tức tối căn bản nói ra sẽ không rõ ràng lắm, phải biết rằng, bên trên ấy vô cùng kinh hiểm, nếu không phải cô chọn là thần chi tức tối chi địa, chỉ sợ lúc này thật sự cô không thể nhìn thấy bọn họ một lần nữa rồi.
“Chị!" ngay lúc này, một giọng hô to truyền đến, Mặc Hi nâng mắt lên liền nhìn thấy một gã thiếu niên hướng về phía mình vọt tới, phía sau hắn là ba người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, Mặc Vân Vân.
Vừa thấy trận thế như vậy, Mặc Hi liền đoán được thiếu niên gọi mình bằng chị này là ai, một khắc này cô mới phát hiện, thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, lúc đầu nhìn thấy bọn Lạc Nguyệt, bởi vì dung mạo bọn hắn gần như không thay đổi gì mấy, cho nên cô còn chưa cảm thấy, nhưng mà lúc này nhìn thấy Mặc Vọng, cô mới phát giác thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.
Cười nhẹ, cô thò tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Mặc Vọng, cười nói: “Tiểu Vọng đã lớn thế này rồi."
“Dạ! Em đã lớn rồi, có thể bảo vệ chị rồi!" sắc mặt Mặc Vọng thoáng đỏ, nhưng miệng vẫn lớn tiếng hô, hô to đến mức khiến tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó đều cười to ra tiếng.
Mấy người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng toát ra dáng cười từ ái, nhìn Mặc Hi, có chút đùa giỡn nói: “Mặc Mặc, con không biết đâu, lúc đầu Tiểu Vọng còn không dám tiến lên, chỉ sợ con không nhận ra hắn nữa."
“Mẹ!" bị nói ra chuyện ngượng ngùng, Mặc Vọng kêu to một tiếng.
“Ha ha ha!" nhưng mà hắn biểu hiện như vậy càng khiến mọi người cười to hơn mà thôi, trên mặt Mặc Hi cũng tràn đầy nụ cười, cô nói: “ Tiểu Vọng không tin chị như vậy sao?"
“Không, không có! Không phải tại lâu quá không gặp nhau thôi?" khuôn mặt Mặc Vọng càng đỏ, ấp úng nói.
“Ha ha! Có những chuyện chị sẽ không bao giờ quên, giống như Tiểu Vọng không quên chị vậy đấy."
“Đó là do dáng vẻ của chị không thay đổi chút nào mà." Mặc Vọng phản bác.
“Ha ha!"
“…"
Ở đây vui vẻ cười nói, Lãnh Nặc Nho liền chuyển đầu nhìn về đám người Phong Phiêu Miểu phân phó: “Trước tiên mang Phong Tiên Tuyết tới phòng hội nghị chờ, còn mời ba vị cấp Đế cũng hạ mình đến phòng hội nghị chờ chúng ta một lát."
“Không! Chúng ta nên như thế!" ba vị cấp Đế khiêm tốn nói, sau đó liền theo Phong Phiêu Miểu rời đi, ngoài của phòng hội nghị có biển hiệu, nên cũng không sợ bọn hắn không tìm thấy.
Cũng ngay sau khi Phong Phiêu Miểu dắt người rời đi, liền có hai thân ảnh hướng về phía Lãnh Nặc Nho đi tới, đồng thời hô lên một tiếng.
“Tiểu Nho."
Cả người Lãnh Nặc Nho có chút chấn động, ánh mắt loáng qua một tia mù mịt không rõ, chuyển đầu nhìn về phía hai người, đúng là Lãnh Danh Nhiên và Phương Hân, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Lãnh Danh Nhiên “Ông muốn gì?’’ từ lúc trở về hắn đã phảt hiện hai người Lãnh Danh Nhiên, nhưng đến khi nhìn thấy Phương Hân bên cạnh ông ấy, hắn mới một mực không có hành động gì khác.
Ánh mắt Lãnh Danh Nhiên chợt hiện vẻ bi thống, há miệng nhưng không phát ra được câu nói nào, mãi đến khi cảm giác được Phương Hân nắm lấy tay mình, hắn mới nhìn qua Phương Hân, thấy trong ánh mắt bà tràn đầy cổ vũ, trong lòng ấm áp, nhìn Lãnh Nặc Nho nhẹ nói: “Ba năm trước đây ba đã rời khỏi Liên minh Dị Năng để gia nhập thành Đế Do rồi, chuyện lúc trước, ba xin lỗi!"
Một tiếng xin lỗi này, giọng nói nặng trĩu, chân thành, hơi run rẩy, hắn sợ Lãnh Nặc Nho không tha thứ.
“Vậy ý của ông bây giờ là gì?" khẩu khí Lãnh Nặc Nho rất nhạt, nhạt giống như đối mặt với hắn là một người bình thường không quen biết.
Lãnh Danh Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lãnh Nặc Nho tràn đầy hối hận và khẩn trưởng: “Ba hy vọng con có thể tha thứ cho ba, Tiểu Nho, chuyện lúc trước là ba có lỗi, ba hiểu rõ, làm sao con có thể tha thứ, chỉ cần con nói, muốn ba đi chết, ba cũng sẽ không do dự."
“Chết?" Lãnh Nặc Nho cười cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Danh Nhiên “Ông phải biết rõ, bây giờ tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay, hay là ông vẫn muốn lấy mẹ tới uy hiếp tôi?"
“Tiểu Nho!" Phương Hân hô lên một tiếng, “Ba của con đã biết sai, ông ấy không có…"
“Hân, không cần nói, tất cả là lỗi của anh." Lãnh Danh Nhiên lên tiếng ngăn cản những lời Phương Hân muốn nói, lúc này hắn dường như già hơn vài chục tuổi, nhìn Lãnh Nặc Nho, giọng nói có chút run rẩy: “Mặc kệ thế nào, con vẫn không đồng ý tha thứ cho ba sao?"
“Tha thứ? Căn bản là không cần."
Lời nói của Lãnh Nặc Nho giống như mũi dao đâm thấu vào tim của Lãnh Danh Nhiên, vô cùng nặng nề, nhưng không mang theo một tia máu nào, lại sâu đến mức giống như nhiếp đi tinh thần của ông, không có hơi thở.
“Phốc!" một ngụm máu tươi không báo trước bị phun ra, liền thấy thân thể Lãnh Danh Nhiên lung lay muốn đổ, khiến cho sắc mặt Phương Hân thoáng chốc trắng bệch, vôi vàng đỡ lấy Lãnh Danh Nhiên, kêu to: “Danh Nhiên! Danh Nhiên! Anh không có việc gì chứ? Danh Nhiên!" sau đó quay đầu, khuôn mặt đầu nước mắt, nhìn Lãnh Nặc Nho nói lớn: “Ba ba của con đã biết sai! Ông ấy đối với mẹ rất tốt, vì sao không chịu tha thứ cho ông, ông ấy đã không còn là người của Liên minh dị năng nữa rồi mà! Tiểu Nho! Vì chuyện gì chứ!?"
“Hân. Không cần nói, đó là lỗi của ba, tất cả là lỗi của ba…" Lãnh Danh Nhiên ngăn cản Phương Hân, trong mắt cũng trào ra nước mắt, thê lương, tràn đầy vẻ tự trách.
“Danh Nhiên! Danh Nhiên anh không sao chứ!? Nếu ngươi có chuyện gì thì ta phải làm sao bây giờ!" quen thuộc vài năm đã khiến cho Phương Hân không muốn rời Lãnh Danh Nhiên.
“Anh không sao, không sao…"
Trò khôi hài bên này từ lúc bắt đầu đã thu hút sự chú ý của đám người Mặc Hi, bọn họ đều im lặng nhìn hết thảy, cứ đến lúc có người muốn mở miệng nói chuyện đều bị Mặc Hi ngăn lại, không có nguyên nhân, Mặc Hi nhìn Lãnh Nặc Nho cười cười, cô hiểu hắn, hắn nhất định sẽ không để cô thất vọng.
“Không có tức giận, thì làm sao có tha thứ chứ?" ngay lúc này, Lãnh Nặc Nho đột nhiên lên tiếng, giọng nói không có lạnh lùng, chỉ có ôn nhu thanh nhã, lộ ra vui vẻ, làm cho Lãnh Danh Nhiên và Phương Hân đều mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Nặc Nho, sau đó chỉ thấy khuôn mặt hắn mang theo ý cười, “Ba ba."
Ba ba…
Ba ba…
Một tiếng gọi, đều khiến cho Phương Hân và Lãnh Danh Nhiên đều giật mình sững sờ, mà dáng cười trên mặt Mặc Hi cũng càng thêm rõ ràng, quả nhiên là như vậy, hắn vĩnh viễn vẫn là con người ôn nhu, vĩnh viễn là một người hiểu chuyện.
Hiểu chuyện?
Từ này, khiến cho nụ cười trên mặt Mặc Hi càng thêm rõ ràng, xem ra sau này dùng từ này đùa giỡn với hắn một chút cũng không tệ a, haha..
“Nho, Tiểu Nho, con vừa mới, vừa mới gọi ba, gọi ba là gì?" Lãnh Danh Nhiên tưởng như mình nghe nhầm, kinh hoảng thất thố, lúc này, bản thân ông làm gì còn là vẻ của một lãnh đạo cao cấp của Liên minh Dị Năng, một trưởng lão Hình Đường vô cùng lãnh khốc.
“Ba ba." Lãnh Nặc Nho lại kêu lên một tiếng, sắc mặt ôn hòa, kỳ thật lúc hắn đuổi theo Mặc HI thì hắn nghe được lời nói của ông, cho tới bây giờ, hắn hận, chỉ là việc ông ta đối với Phương Hân quá lãnh khốc, Phương Hân yêu ông ta như vậy, mà ông ta chỉ biết lợi dụng bà, giờ khắc này hắn nhìn thấy hai người quen thuộc hòa thuận ân ái với nhau như vậy, thì còn lý do gì để hắn phá đi sự vui vẻ này chứ? Hắn không còn là một đứa trẻ, đáng bỏ qua thì nên bỏ qua, người một nhà, có thể làm cho Phương Hân vui vẻ, hắn cần gì phải tạo thêm vài vết rách chứ?
“Tiểu Nho! Thật sự, thật sự con không hận, ba ba?" Lãnh Danh Nhiên như một đứa trẻ cứ lập đi lập lại để kiểm chứng.
Lãnh Nặc Nho cười nhạt, “Chỉ cần có một ngày nào đó ba lại đối đãi không công bằng với mẹ, đến lúc đó đừng trách con làm ra chuyện gì đó."
“Sẽ không! Vĩnh viễn sẽ không bao giờ có chuyện đó!" thoáng một phát cả người Lãnh Danh Nhiên đã tràn đầy sức sống, vội vàng nói, giống như muốn chứng minh lời mình nói là thật, liền mãnh liệt ôm Phương Hân vào lòng, miệng hôn xuống một cái, khiến cho vẻ mặt Phương Hân đỏ bừng “Ông làm gì vậy? Nhiều người như thế!"
“Ha ha ha!" tiếng cười nhất thời nổi lên, một cỗ cảm giác ấm áp đã mất từ lâu nay lại xuất hiện trở lại trong thành Đế Do.
Beta: Sakura
“Hừ hừ! Cái gì cái gì! Muốn công kích chủ nhân của Bản tôn, cũng phải nhìn lại bản lĩnh của mày đi!" yên ổn chỗ ngồi cho Mặc Hi, Thanh Dực mở cặp mắt màu xanh đen nhìn về phía Phong Thiên Hoa cười nói.
Phong Thiên Hoa càng cả kinh, nhìn Thanh Dực, la lên: “ Dị thú cấp Đế!? Sao lại như vậy!? Dị thú cấp Đế làm sao còn nguyện ý trở thành dị thú khế ước, thậm chí là ở dạng hình thú!"
Chỉ là nghi vấn không ai trả lời, cũng không ai cho hắn có thời gian để hỏi câu tiếp theo.
“Rống!" một tiếng rống lên giống như người lại giống như rồng, liền nhìn thấy Lãnh Nặc Nho vốn dĩ đang đùa bỡn Phong Thiên Tề mãnh liệt xoay đầu, nhìn về phía hai người Phong Thiên Hoa, đôi con ngươi đỏ hồng càng điên cuồng, ngay cả hơi thở xung quanh cũng hạ xuống lạnh như băng. “Các người dám làm cô ấy bị thương! Các người dám làm cô ấy bị thương! Các người dám!"
Tiếng gầm rú trầm thấp, gần như điên cuồng, liền thấy ngón tay Lãnh Nặc Nho chợt động, một đạo hồng quang cắt ngang làm đầu Phong Thiên Tề rơi xuống đất, sau đó cả người chợt lóe, biến mất tại chỗ.
“Tiểu thư chạy mau!" trong lòng Phong Thiên Hoa lúc này tràn đầy sợ hãi, thậm chí cả người đều phát run, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt màu đỏ kia mà phát run, dạng cảm giác này là hơi thở của tử vong đang đến gần!
Phong Tiên Tuyết không động, lúc này trong con ngươi của cô đang chớp động một ít tia sáng, nhìn về phía Mặc Hi, cô ta! Chỉ vì cô ta, hắn có thể trở thành như vậy sao? Rõ ràng là không bị thương hại dù chỉ một chút, mà có thể khiến hắn lâm vào tình trạng điên cuồng như vậy sao?
“A …a.a!" bên cạnh nhất thời xuất hiện tiếng thét thống khổ, chỉ thấy thân ảnh của Lãnh Nặc Nho đã xuất hiện trước mặt hai người Phong Thiên Hoa và Phong Tiên Tuyết, ngón tay huy động, liền nhìn thấy cả người Phong Thiên Hoa rung động, máu tươi phiêu linh trong không khí, một lát sau, hắn đã thành người tàn tật.
Chuyển mắt, một tay hắn đã chụp vào cổ họng tuyết trắng của Phong Tiên Tuyết, trên mặt mang nụ cười lạnh như băng: “Các người… dám động đến cô ấy!"
“A…" một tiếng kêu thống khổ phát ra từ cổ họng của Phong Tiên Tuyết, bên trong con ngươi màu lam nhìn Lãnh Nặc Nho vừa đau đớn lại dường như có thêm một tia dao động.
Mặc Hi hơi chớp mắt, Phong Tiên Tuyết, nói thật, ấn tượng của cô đối với cô ta cũng không tệ lắm, càng có thể nói là tốt, lúc trước cô ta là đối thủ duy nhất, cũng là một đứa trẻ thân bất do kỷ, hơn nữa, ba người chỗ tối kia dường như cuối cùng cũng có hành động rồi.
{Nho! Đủ rồi! Dừng tay lại!} Cô truyền âm nói, liền thấy cả người Lãnh Nặc Nho hơi chấn động, nhưng vẫn không buông tay.
“Xin dừng tay! Xin dừng tay lại!" quả nhiên, một giọng nói đàn ông xuất hiện, ngay tại lúc Lãnh Nặc Nho sắp cử động ngón tay để giết chết Phong Tiên Tuyết, ba đạo năng lượng công kích đều hướng về phía Lãnh Nặc Nho, để hắn không cần phải đem lực chú ý đến việc giết Phong Tiên Tuyết nữa, một tay huy động, ba đạo ánh sáng huyết sắc bay ra chạm vào ba đạo năng lượng của ba người kia.
Rầm rầm rầm___
Ba tiếng động lớn vang lên, sau đó liền xuất hiện ba thân ảnh, đúng là ba người lúc trước đã gặp ở dị thú thực lâm, hoặc phải nói là ba gã dị thú Cấp Đế.
Nhìn thấy ba người, ánh mắt Lãnh Nặc Nho lạnh như băng nhìn về phía bọn họ, bởi vì công kích mới vừa rồi của ba người bọn hắn.
“Đừng giết cô ta! Không thể giết cô ta!" một người đàn ông trong ba người hô lớn, thấy Lãnh Nặc Nho không chút để ý đến lời bọn hắn nói mà tay tiếp tục dùng sức, nhất thời ba người lại ngưng tụ công kích, đồng thời nói tiếp: “ Đại nhân! Không thể giết cô ta! Cô ta là tiểu thư của gia tộc Phong thị, nếu giết cô ta, gia tộc Phong thị tuyệt đối sẽ trở mặt! Khi đó Thủy Lam Tinh có thể bị phá hủy đấy!"
“Ha ha …" ai biết được lúc này Lãnh Nặc Nho lại cười, đôi mắt đầy huyết sắc nhìn ba người chỉ có sát khí, cỗ hơi thở tử vong lạnh như băng càng lúc càng nồng đậm, khiến cho đáy lòng ba người run rẩy, nhưg mà bọn hắn không thể không ngăn cản, công kích trong tay càng phát ra mãnh liệt.
“Nho! Đủ rồi! Tỉnh lại! Đừng giết cô ấy!" ngay tại lúc ba người chuẩn bị công kích Lãnh Nặc Nho, đột nhiên bóng ảnh Mặc Hi liền xuất hiện trước mặt Lãnh Nặc Nho, một tay nắm lấy cánh tay đang chế trụ cổ họng của Phong Tiên Tuyết, sau đó chuyển mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía ba người kia, nói: “Còn muốn công kích đúng không? Hoặc nói trắng ra là muốn thử một lần xem thực lực lúc này của Nho tới cùng là còn bao nhiêu, rồi sau đó, hợp tay bắt giữ hắn? Các người có thể thử xem!"
“Ách…" bị Mặc Hi đoán trúng tâm tư, sắc mặt ba người nhất thời biến đổi, quả thật, huyết thống của Lãnh Nặc Nho khiến đáy lòng bọn hắn run rẩy, nhưng kể từ lúc tiềm ẩn trong bóng tối nhìn thấy Lãnh Nặc Nho kích sát Phong Thiên Tề, bọn hắn liền phát giác thực lực của Lãnh Nặc Nho thì ra là cấp Đế, mặc dù so với đế câp bình thường mạnh hơn không ít, nhưng hắn đã đánh lâu như thế, nhất định năng lượng cũng đã tiêu hao không ít.
Ba người công kích, không chỉ vì ngăn cản Lãnh Nặc Nho giết Phong Tiên Tuyết, kỳ thật cũng là đang thử xem thực lực dư thừa của hắn còn bao nhiêu, nếu như có thể bắt được hắn là tốt nhất, như vậy có thể nghe ngóng hết thảy, nhưng ai cũng không thể ngờ Mặc Hi lại có thể tùy ý liền nhìn ra được ý đồ trong nội tâm của bọn hắn.
“Ha ha… Lôi, Lôi Đế nói đùa rồi." Một người đàn ông cười nói, trên mặt mang cười, thoạt nhìn vô cùng chân thành, “Làm sao chúng tôi có thể ra tay với người một nhà được chứ? Chỉ là không muốn vị đại nhân kia mắc phải sai lầm lớn mà thôi."
“Sai lầm lớn? Ha ha." Mặc Hi cười nhạt một tiếng, nụ cười thanh đạm kia khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ của cô, càng khiến đáy lòng ba người chấn kinh, nhưng chờ bọn hắn muốn nhìn rõ ánh mắt của Mặc Hi thì cô đã quay đầu đi.
Nhìn đôi mắt huyết sắc không ngừng chớp động của Lãnh Nặc Nho, Mặc Hi nhanh chóng nắm lấy tay hắn, khuôn mặt tươi cười, thanh đạm nhu hòa: “Nên tỉnh lại rồi, bằng không em ….a..!"
Lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy trong đôi mắt huyết sắc của Lãnh Nặc Nho thoáng qua một tia nóng giận, buồn bực phủ lấy cánh môi Mặc Hi, cánh tay cũng đã rời khỏi cổ họng của Phong Tiên Tuyết, ôm chặt Mặc Hi vào lòng, ngay dưới ánh mắt của hàng vạn người đàn nhìn chằm chằm, hung hăng mơn trớn Mặc Hi.
“A… ưm.!" Có thế nào Mặc Hi cũng sẽ không nghĩ đến việc Lãnh Nặc Nho sẽ làm như vậy, nhất trời trừng lớn mắt, truyền âm trong ý thức nói {Đủ rồi! Dừng lại cho em!}
“A.." trong miệng Lãnh Nặc Nho phì ra tiếng cười nhẹ, sau đó mới rời môi Mặc Hi, nhưng tay vẫn ôm cô, lúc này con ngươi của hắn cũng đã dần dần khôi phục lại màu đen, chỉ thấy sắc mặt hắn lại trở về vẻ ôn nhu quen thuộc, trong đó còn có một tia nóng giận. “Không phải đã nói rồi sao? Không được nói lại câu nói kia."
“…" Mặc Hi không phản kháng lại cái ôm của hắn, trừng mắt: “Em có nói gì sao? Em chỉ chuẩn bị nói bằng không em sẽ đánh anh thôi mà!"
“Ách…" nhất thời sắc mặt Lãnh Nặc Nho cứng đờ, sau đó, ánh mắt nhìn Mặc Hi vô cùng vui vẻ, thanh nhã mà ôn nhu, một tay vuốt tóc Mặc Hi cười nói: “Ha ha ha.. thật là càng lúc càng đáng yêu mà!"
“Phải không? Vậy bây giờ em sẽ để anh nhìn thấy dáng vẻ càng đáng yêu của em." Mặc Hi híp mắt, vô cùng mị hoặc, chỉ là trong mắt rõ ràng đang chớp động tia sáng không phải tốt đẹp gì.
“Ha ha." Đối với phản ứng như vậy của Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho cười càng thêm vui vẻ.
Nhìn hai người tình cảm với nhau, sắc mặt Phong Tiên Tuyết lạnh như băng, đôi mắt có chút rủ xuống, trong đó xen lẫn vài tia ảm đạm.
Mà biểu hiện như cô không phải chỉ có một người, dưới Đế Do Thành, An Diệc Kỳ, Hắc Ảnh, Thần, Nhiếp Tử Triệt, Phiêu Linh, ai… trong mắt ai lại không có một tia ảm đạm chứ?
“Hai vị, không biết trước hết xử lý chuyện ở đây xong rồi mới…" một người đàn ông trong ba người lên tiếng nói.
Hai người Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng giống nhau, Mặc Hi cười nhạt, xuất trần thoát tục, Lãnh Nặc Nho lãnh tịch, mặc dù cũng đang cười cười, nhưnng trong mắt hai người đều lạnh như băng đấy.
Bị hai đạo ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, trong lòng người đàn ông phát lạnh, ngay cả câu nói tới cổ họng rồi cũng không biết nói ra như thế nào.
“Đi thôi, có chuyện gì thì vào thành Đế Do rồi nói." Mặc Hi cười nhạt lên tiếng, kéo Lãnh Nặc Nho hướng về phía thành Đế Do mà đi, Thanh Dực đi theo phía sau.
Lúc này, trên mặt đất đã chất đống xác chết, mùi máu tươi nồng nặc, khiến tâm tình người người không khỏi trầm xuống, chỉ là nhờ có Mặc Hi và Lãnh Nặc Nho trở về, nên tình trạng thế này đã giảm đi không ít, thậm chí dần dần biến thành nhẹ nhõm, ít nhất… ít nhất, cũng đã tiêu diệt được Liên minh Dị Năng đúng không!? Vậy có phải Thủy Lam Tinh cũng sẽ trở lại hòa bình rồi đúng không?
Không biết vì chuyện gì, bọn hắn vẫn còn tiếp tục nghi hoặc, hoài nghi, nhưng mà…
Ánh mắt nhìn về hướng của hai người Mặc Hi, bên trong con ngươi nhất thời hiện ra vẻ kiên định, có hai người bọn hắn, tất cả…. Tất cả đều có hy vọng đấy, sẽ không bao giờ gặp khó khăn nữa.
“Vương! Xử lý cô gái này thế nào ạ?" đúng vào lúc này, giọng nói khàn khàn gợi cảm của Phong Phiêu Miểu truyền tới, chớp mắt đã thấy cô đứng bên cạnh Phong Tiên Tuyết, một tay giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve một bên má trắng nõn của Phong Tiên Tuyết, một đường đi xuống, mãi đến cổ họng, mà thuận theo ngón tay cô đi tới đâu đều xuất hiện một vệt máu đỏ cực nhỏ chảy ra, Phong Phiêu Miểu mỉm cười, ngón tay chấm máu tươi của Phong Tiên Tuyết đưa vào trong miệng mình, đồng tử màu vàng lợt có chút lóe lên: “Thật là ngon."
Ánh mắt nhìn Phong Tiên Tuyết tràn đầy vẻ chiếm đoạt.
“Không, không thể giết cô ấy." Ngay sau đó, một gã đàn ông trong ba dị thú cấp Đế lại lên tiếng, chỉ thấy sắc mặt hắn vô cùng thận trọng, nhìn về phía hai người Lãnh Nặc Nho và Mặc Hi, nói: “Cô ấy là con gái rất quan trọng của gia tộc Phong thị, chuyện chúng ta chuẩn bị bàn cũng cần có người gia tộc Phong thị tham gia, mà muốn người gia tộc Phong thị xuất hiện, cô ấy vừa vặn là chỗ mấu chốt."
“Phong thị." Mặc Hi hạ giọng thì thào, nhất thời trong đầu liền xuất hiện mấy luồng thông tin, Phong Tiên Tuyết, Phong Lẫm, Phong Thiên Tề, Phong Thiên Hoa, đều là họ Phong, mà mới vừa rồi ngay cả Phong Thiên Tề là Minh chủ của Liên minh Dị Năng mà còn hướng về phía Phong Thiên Hoa gọi hắn là Hoa trưởng lão, nếu nói vậy, chỉ sợ Liên minh Dị Năng không phải là tổ chức cường đại nhất đấy, muốn biết hết thảy, xem ra là phải ngồi nghe bọn hắn giải thích rồi.
Mặc Hi chuyển mắt, vừa vặn cùng lúc đối mắt với Lãnh Nặc Nho, hai người đều nhìn thấy ý nghĩ trong mắt của đối phương đều giống mình, nên bật cười, dường như càng lúc bọn hắn càng ăn ý với nhau.
“Phong Phiêu Miểu, mang theo cô ta đi cùng." Lãnh Nặc Nho nói, đồng thời nhìn về phía ba dị thú Cấp Đế: “Còn mời ba vị vào trong thành ngồi lại, có một số việc ngồi xuống nói sẽ tốt hơn."
“Vâng…" Phong Phiêu Miểu có chút tiếc nuối đáp ứng một tiếng, đôi đồng tử màu vàng chuyển sang màu đen, nhìn thoáng qua Phong Tiên Tuyết một cái, ý nhị bên trong ánh mắt này có thể nói là vô cùng ai oán, nắm lấy quần áo của Phong Tiên Tuyết rồi nói. “Đồ ăn ngon đến miệng rồi mà vẫn có thể bay mất a, aizzz!" thân chợt động đã đuổi theo hướng của hai người Lãnh Nặc Nho vào Đế Do Thành, đồng thời hô to: “Bọn nhóc, toàn bộ theo tôi."
“Vâng!" hơn ngàn người, đều ứng thanh.
Ba gã dị thú cấp Đế liếc nhìn nhau rồi mới đi theo.
Đi tới trong thành, quả nhiên liền chứng kiến vô số gương mặt quen thuộc, đều là kiểu khuôn mặt kích động mà ảm đạm, Mặc Hi đứng trước nhất, ánh mắt liếc nhìn một vòng, vẫn với khuôn mặt luôn nở nụ cười trên môi, thuần tịnh mà ấm áp.
“Tôi trở về rồi!"
Tôi trở về rồi!
Là lời nói dành cho với chính mình cũng như đối với toàn bộ mọi người trong thành Đế Do.
Thành Đế Do a, là thuộc quyền của cô, là nhà của cô a!
Bên cạnh, Lãnh Nặc Nho có chút vội vàng nắm chặt tay Mặc Hi, cô chuyển mắt, liền nhìn thấy bộ dáng tươi cười sủng nịch của hắn, hắn khẽ mấp môi, không có́ âm thanh, nhưng Mặc Hi hiểu.
Hắn nói, anh luôn bên cạnh.
“Ha ha..dạ!" Mặc Hi cười cười, thanh mị nhu hòa, đáp ứng câu nói của hắn.
“Mặc Mặc!"
“Hi!"
“Đại nhân!"
Một tiếng sau một tiếng, các loại xưng hô vang lên, một tiếng bao hàm vô cùng kích động, một tiếng bao gồm vô cùng vui mừng, đi kèm theo đó là những gương mặt tràn đầy nước mắt.
“Hi! Tớ biết ngay mà! Tớ biết ngay, cậu nhất định sẽ không có việc gì đấy! Nhất định sẽ không có chuyện đấy!" một bóng ảnh mãnh liệt lao vào lòng Mặc Hi, Lãnh Nặc Nho cũng thức thời nhường vị trí lại, cười nhẹ đứng bên cạnh.
“Hi!" nhào đến không phải ai khác mà chính là Lạc Nguyệt, giờ phút này cô cứ ôm chặt lấy Mặc Hi mà lớn tiếng gọi.
“Ừ, xin lỗi, tớ trở về chậm." Mặc Hi lên tiếng nói, nếu không phải vừa rồi cô có chút thời gian nghỉ ngơi để hồi phục năng lượng, cộng với việc Lãnh Nặc Nho ở bên cạnh giúp cô trị thương, thì chỉ sợ một cái ôm nhào này của lạc nguyệt cũng đủ làm cô thổ huyết rồi.
“Mặc Mặc! Mấy ngày qua, con đi đến nơi nào vậy hả?" An Dĩ Mẫn cũng lên tiếng hỏi, tám năm! Suốt tám năm không thấy bóng dáng đâu!
“Đại nhân." Bọn người Phạt Nhận cũng tiến lên.
“Tử! Cô thật không phúc hậu gì cả! Một chút tin tức cũng không có." Quỷ nói, trong giọng nói tràn đầy tưởng niệm.
“Ha ha, một lời nói không hết, lần sau cùng ngồi lại chậm rãi nghe tôi nói nha." Trên mặt Mặc Hi xuất hiện áy náy, quả thật, những chuyện xảy ra tại thần chi tức tối căn bản nói ra sẽ không rõ ràng lắm, phải biết rằng, bên trên ấy vô cùng kinh hiểm, nếu không phải cô chọn là thần chi tức tối chi địa, chỉ sợ lúc này thật sự cô không thể nhìn thấy bọn họ một lần nữa rồi.
“Chị!" ngay lúc này, một giọng hô to truyền đến, Mặc Hi nâng mắt lên liền nhìn thấy một gã thiếu niên hướng về phía mình vọt tới, phía sau hắn là ba người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, Mặc Vân Vân.
Vừa thấy trận thế như vậy, Mặc Hi liền đoán được thiếu niên gọi mình bằng chị này là ai, một khắc này cô mới phát hiện, thời gian trôi qua thật sự quá nhanh, lúc đầu nhìn thấy bọn Lạc Nguyệt, bởi vì dung mạo bọn hắn gần như không thay đổi gì mấy, cho nên cô còn chưa cảm thấy, nhưng mà lúc này nhìn thấy Mặc Vọng, cô mới phát giác thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.
Cười nhẹ, cô thò tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Mặc Vọng, cười nói: “Tiểu Vọng đã lớn thế này rồi."
“Dạ! Em đã lớn rồi, có thể bảo vệ chị rồi!" sắc mặt Mặc Vọng thoáng đỏ, nhưng miệng vẫn lớn tiếng hô, hô to đến mức khiến tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó đều cười to ra tiếng.
Mấy người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc cũng toát ra dáng cười từ ái, nhìn Mặc Hi, có chút đùa giỡn nói: “Mặc Mặc, con không biết đâu, lúc đầu Tiểu Vọng còn không dám tiến lên, chỉ sợ con không nhận ra hắn nữa."
“Mẹ!" bị nói ra chuyện ngượng ngùng, Mặc Vọng kêu to một tiếng.
“Ha ha ha!" nhưng mà hắn biểu hiện như vậy càng khiến mọi người cười to hơn mà thôi, trên mặt Mặc Hi cũng tràn đầy nụ cười, cô nói: “ Tiểu Vọng không tin chị như vậy sao?"
“Không, không có! Không phải tại lâu quá không gặp nhau thôi?" khuôn mặt Mặc Vọng càng đỏ, ấp úng nói.
“Ha ha! Có những chuyện chị sẽ không bao giờ quên, giống như Tiểu Vọng không quên chị vậy đấy."
“Đó là do dáng vẻ của chị không thay đổi chút nào mà." Mặc Vọng phản bác.
“Ha ha!"
“…"
Ở đây vui vẻ cười nói, Lãnh Nặc Nho liền chuyển đầu nhìn về đám người Phong Phiêu Miểu phân phó: “Trước tiên mang Phong Tiên Tuyết tới phòng hội nghị chờ, còn mời ba vị cấp Đế cũng hạ mình đến phòng hội nghị chờ chúng ta một lát."
“Không! Chúng ta nên như thế!" ba vị cấp Đế khiêm tốn nói, sau đó liền theo Phong Phiêu Miểu rời đi, ngoài của phòng hội nghị có biển hiệu, nên cũng không sợ bọn hắn không tìm thấy.
Cũng ngay sau khi Phong Phiêu Miểu dắt người rời đi, liền có hai thân ảnh hướng về phía Lãnh Nặc Nho đi tới, đồng thời hô lên một tiếng.
“Tiểu Nho."
Cả người Lãnh Nặc Nho có chút chấn động, ánh mắt loáng qua một tia mù mịt không rõ, chuyển đầu nhìn về phía hai người, đúng là Lãnh Danh Nhiên và Phương Hân, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua hai người, cuối cùng dừng lại trên người Lãnh Danh Nhiên “Ông muốn gì?’’ từ lúc trở về hắn đã phảt hiện hai người Lãnh Danh Nhiên, nhưng đến khi nhìn thấy Phương Hân bên cạnh ông ấy, hắn mới một mực không có hành động gì khác.
Ánh mắt Lãnh Danh Nhiên chợt hiện vẻ bi thống, há miệng nhưng không phát ra được câu nói nào, mãi đến khi cảm giác được Phương Hân nắm lấy tay mình, hắn mới nhìn qua Phương Hân, thấy trong ánh mắt bà tràn đầy cổ vũ, trong lòng ấm áp, nhìn Lãnh Nặc Nho nhẹ nói: “Ba năm trước đây ba đã rời khỏi Liên minh Dị Năng để gia nhập thành Đế Do rồi, chuyện lúc trước, ba xin lỗi!"
Một tiếng xin lỗi này, giọng nói nặng trĩu, chân thành, hơi run rẩy, hắn sợ Lãnh Nặc Nho không tha thứ.
“Vậy ý của ông bây giờ là gì?" khẩu khí Lãnh Nặc Nho rất nhạt, nhạt giống như đối mặt với hắn là một người bình thường không quen biết.
Lãnh Danh Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Lãnh Nặc Nho tràn đầy hối hận và khẩn trưởng: “Ba hy vọng con có thể tha thứ cho ba, Tiểu Nho, chuyện lúc trước là ba có lỗi, ba hiểu rõ, làm sao con có thể tha thứ, chỉ cần con nói, muốn ba đi chết, ba cũng sẽ không do dự."
“Chết?" Lãnh Nặc Nho cười cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Danh Nhiên “Ông phải biết rõ, bây giờ tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay, hay là ông vẫn muốn lấy mẹ tới uy hiếp tôi?"
“Tiểu Nho!" Phương Hân hô lên một tiếng, “Ba của con đã biết sai, ông ấy không có…"
“Hân, không cần nói, tất cả là lỗi của anh." Lãnh Danh Nhiên lên tiếng ngăn cản những lời Phương Hân muốn nói, lúc này hắn dường như già hơn vài chục tuổi, nhìn Lãnh Nặc Nho, giọng nói có chút run rẩy: “Mặc kệ thế nào, con vẫn không đồng ý tha thứ cho ba sao?"
“Tha thứ? Căn bản là không cần."
Lời nói của Lãnh Nặc Nho giống như mũi dao đâm thấu vào tim của Lãnh Danh Nhiên, vô cùng nặng nề, nhưng không mang theo một tia máu nào, lại sâu đến mức giống như nhiếp đi tinh thần của ông, không có hơi thở.
“Phốc!" một ngụm máu tươi không báo trước bị phun ra, liền thấy thân thể Lãnh Danh Nhiên lung lay muốn đổ, khiến cho sắc mặt Phương Hân thoáng chốc trắng bệch, vôi vàng đỡ lấy Lãnh Danh Nhiên, kêu to: “Danh Nhiên! Danh Nhiên! Anh không có việc gì chứ? Danh Nhiên!" sau đó quay đầu, khuôn mặt đầu nước mắt, nhìn Lãnh Nặc Nho nói lớn: “Ba ba của con đã biết sai! Ông ấy đối với mẹ rất tốt, vì sao không chịu tha thứ cho ông, ông ấy đã không còn là người của Liên minh dị năng nữa rồi mà! Tiểu Nho! Vì chuyện gì chứ!?"
“Hân. Không cần nói, đó là lỗi của ba, tất cả là lỗi của ba…" Lãnh Danh Nhiên ngăn cản Phương Hân, trong mắt cũng trào ra nước mắt, thê lương, tràn đầy vẻ tự trách.
“Danh Nhiên! Danh Nhiên anh không sao chứ!? Nếu ngươi có chuyện gì thì ta phải làm sao bây giờ!" quen thuộc vài năm đã khiến cho Phương Hân không muốn rời Lãnh Danh Nhiên.
“Anh không sao, không sao…"
Trò khôi hài bên này từ lúc bắt đầu đã thu hút sự chú ý của đám người Mặc Hi, bọn họ đều im lặng nhìn hết thảy, cứ đến lúc có người muốn mở miệng nói chuyện đều bị Mặc Hi ngăn lại, không có nguyên nhân, Mặc Hi nhìn Lãnh Nặc Nho cười cười, cô hiểu hắn, hắn nhất định sẽ không để cô thất vọng.
“Không có tức giận, thì làm sao có tha thứ chứ?" ngay lúc này, Lãnh Nặc Nho đột nhiên lên tiếng, giọng nói không có lạnh lùng, chỉ có ôn nhu thanh nhã, lộ ra vui vẻ, làm cho Lãnh Danh Nhiên và Phương Hân đều mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Nặc Nho, sau đó chỉ thấy khuôn mặt hắn mang theo ý cười, “Ba ba."
Ba ba…
Ba ba…
Một tiếng gọi, đều khiến cho Phương Hân và Lãnh Danh Nhiên đều giật mình sững sờ, mà dáng cười trên mặt Mặc Hi cũng càng thêm rõ ràng, quả nhiên là như vậy, hắn vĩnh viễn vẫn là con người ôn nhu, vĩnh viễn là một người hiểu chuyện.
Hiểu chuyện?
Từ này, khiến cho nụ cười trên mặt Mặc Hi càng thêm rõ ràng, xem ra sau này dùng từ này đùa giỡn với hắn một chút cũng không tệ a, haha..
“Nho, Tiểu Nho, con vừa mới, vừa mới gọi ba, gọi ba là gì?" Lãnh Danh Nhiên tưởng như mình nghe nhầm, kinh hoảng thất thố, lúc này, bản thân ông làm gì còn là vẻ của một lãnh đạo cao cấp của Liên minh Dị Năng, một trưởng lão Hình Đường vô cùng lãnh khốc.
“Ba ba." Lãnh Nặc Nho lại kêu lên một tiếng, sắc mặt ôn hòa, kỳ thật lúc hắn đuổi theo Mặc HI thì hắn nghe được lời nói của ông, cho tới bây giờ, hắn hận, chỉ là việc ông ta đối với Phương Hân quá lãnh khốc, Phương Hân yêu ông ta như vậy, mà ông ta chỉ biết lợi dụng bà, giờ khắc này hắn nhìn thấy hai người quen thuộc hòa thuận ân ái với nhau như vậy, thì còn lý do gì để hắn phá đi sự vui vẻ này chứ? Hắn không còn là một đứa trẻ, đáng bỏ qua thì nên bỏ qua, người một nhà, có thể làm cho Phương Hân vui vẻ, hắn cần gì phải tạo thêm vài vết rách chứ?
“Tiểu Nho! Thật sự, thật sự con không hận, ba ba?" Lãnh Danh Nhiên như một đứa trẻ cứ lập đi lập lại để kiểm chứng.
Lãnh Nặc Nho cười nhạt, “Chỉ cần có một ngày nào đó ba lại đối đãi không công bằng với mẹ, đến lúc đó đừng trách con làm ra chuyện gì đó."
“Sẽ không! Vĩnh viễn sẽ không bao giờ có chuyện đó!" thoáng một phát cả người Lãnh Danh Nhiên đã tràn đầy sức sống, vội vàng nói, giống như muốn chứng minh lời mình nói là thật, liền mãnh liệt ôm Phương Hân vào lòng, miệng hôn xuống một cái, khiến cho vẻ mặt Phương Hân đỏ bừng “Ông làm gì vậy? Nhiều người như thế!"
“Ha ha ha!" tiếng cười nhất thời nổi lên, một cỗ cảm giác ấm áp đã mất từ lâu nay lại xuất hiện trở lại trong thành Đế Do.
Tác giả :
Tiêu Gia Tiểu Khanh