Ngự Lôi
Quyển 4 - Chương 17: Giết các người không phí sức lực + Thiên phạt?

Ngự Lôi

Quyển 4 - Chương 17: Giết các người không phí sức lực + Thiên phạt?

Edit: Tue Nguyen

Beta: Sakura

Oanh long ——

Một đạo kinh lôi, trong nháy mắt tới, hủy diệt công kích muốn giết Doãn Nghi.

Mà trong mắt mọi người, nhanh chóng xuất hiện một bóng người, tóc đen áo trắng, mắt tím thản nhiên, con thú màu đen bên cạnh, không phải Mặc Hi thì là ai!?

“Mặc Mặc......"

“Hi!"

“Đại nhân!!"

“Lôi đế!!"

Đủ loại hô hoán trong giờ khắc này đột nhiên bộc phát, tại lúc này, mọi người trong thành Đế Do tâm tình nặng nề thoáng chốc trở nên tươi sáng. Chẳng qua không khí như vậy lại bị một âm thanh trong nháy mắt đánh vỡ.

“Ha ha ha! Mặc Hi, quả nhiên cô đã đến! Nếu đã đến thì đừng đi! Chúng ta hai vị cấp Thánh ở đây chính là vì chờ cô –nhân vật chính đến a." Hằng Phong cười lạnh, nhìn Mặc Hi, mục đích của bọn họ lần này đúng là vì khiến Mặc Hi xuất hiện, chẳng qua không biết vì sao thấy nụ cười bình thản của Mặc Hi thì trong lòng có một tia không an tâm.

Sẽ không sao, mặc dù cô ta có thể giết La Dao, nhưng bây giờ là hai vị cấp Thánh đấy, ngay cả Huyễn thánh giả cũng khó có thể chiến đấu với hai tên cấp Thánh, mặc dù trong đó cũng có nguyên nhân là muốn bảo vệ thành Đế Do, này Mặc Hi không phải cũng muốn bảo vệ thành Đế Do sao? Chỉ cần cô bị kiềm chế thì không sợ thắng không được.

Nghĩ đến ở đây, tâm trạng bất an của Hằng Phong cuối cùng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn Mặc Hi  cũng là tràn đầy cướp đoạt.

Chỉ có điều lão quên mất hoặc cố ý quên, nếu một người  có thực lực vượt qua bọn họ quá nhiều, vậy cho dù có một chút bận tâm thì cũng có thể ứng phó tự nhiên.

Đã nghe được lời nói của Hằng Phong, đám người An Dĩ Mẫn không phải là đứa ngốc, tự nhiên không bao lâu nữa cũng là nghĩ tới một chút kỳ quặc, nhất thời thân như bị sấm đánh, sắc mặt thoáng qua hoảng sợ.

“Phải không?" Mặc Hi cười, một chút cũng không hoảng hốt, cười nói, “Các ông nên biết trưởng lão của Liên minh dị năng giả bị ta giết như thế nào?"

“......"

“Còn có, biết ả đàn bà cấp Thánh váy đen bị tôi giết thế nào không?"

Không biết ai sẽ đả kích lòng tin ai, nếu lão muốn, cô cũng phụng bồi như thế.

Ở ánh mắt Hằng Phong thâm trầm và Phùng Sí chấn kinh, Mặc Hi lại cười một tiếng, “Mà sau khi giết ả cấp Thánh ấy tôi lại đột phá, vừa vặn có thể thử một lần."

Lại đột phá!?

Cũng chính là nói không có đột phá trước khi giết La Dao, vậy thực lực sau đột phá lại như thế nào!?

“......" Hằng Phong miệng cử động, nghĩ muốn phản bác, lại phát hiện cổ họng thít chặt, cái âm thanh gì cũng không có phát ra.

“Ha ha ha ha!" Giờ phút này, Lạc Nguyệt không chút nào che giấu  tiếng cười, trong thành Đế Do, những người khác cũng hiện ra nụ cười, chẳng qua là không như Lạc Nguyệt mà thôi, nhưng vui mừng vẫn hiện ra rõ ràng.

Hằng Phong chớp mắt nhìn về phía đám người Lạc Nguyệt, liền thấy hai bên đều ngừng lại, con ngươi trừng, chính là hướng Liên minh dị năng giả hung ác quát lên, “Chết hết rồi sao!? Giết cho tôi!"

“Vâng!" Mọi người trả lời, lại một lần nữa động tay, đám người thành Đế Do cũng sẽ không ngây người để bọn họ giết, cho nên hai bên lại một lần nữa đánh nhau.

Hình như vừa mới hét lớn nên tìm về chính mình, Hằng Phong lại một lần nữa quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, khóe miệng hiện lên nụ cười tàn ác, “Hừ! Đột phá thì thế nào? Chẳng lẽ cô còn có thể ngăn cản hai tên cấp Thánh! Hay là nói ngươi mặc kệ những người trong thành Đế Do kia!?" Đang nói, một đạo công kích đã lao tới đội ngũ thành Đế Do.

Đụng ——

Biến mất, một đạo Lôi điện đi tới từ không trung, hủy diệt công kích Hằng Phong.

Ở lúc Hằng Phong lộ ra nụ cười đắc ý, giọng nói của Mặc Hi nhàn nhạt vang lên, “Ha hả, vừa bảo vệ thành Đế Do vừa giết hết các ngươi! Tôi nói thì tôi sẽ làm được."

“Cô......" Còn không nói xong, đã bị Mặc Hi ngăn lại, chỉ thấy ánh mắt cô vừa nhìn, trong đó cười nhạt, “Hơn nữa, không uổng công sức!"

“......"

“......"

Đừng nói là Hằng Phong, ngay cả Phùng Sí cũng tức đến phát run, bọn họ là cấp Thánh a! Là tồn tại đầy bí ẩn, là cấp bậc mà người khác có cố cả đời cũng không cách nào đạt tới, bây giờ lại bị một thiếu nữ chưa tới mười bảy tuổi nói tựa như không đáng giá một đồng, này nói làm sao không run, làm sao có thể không giận!

Doãn Nghi đứng ở bên chữa thương cũng không khỏi thoáng qua một tia sững sờ, tiếp theo nhẹ nhõm, này Mặc Hi như có chút đã nói lúc đầu, cho dù là muốn đánh người cũng không có thể đả kích như vậy.

Vẫn chú ý quan sát Mặc Hi, đám người Lạc Nguyệt cũng hiện ra vẻ sững sờ, gần một tháng không thấy, Mặc Hi học được cái mạnh miệng? Có điều đả kích mấy lão già kia một chút thì nói mạnh miệng cũng không có cái gì.

Nếu giờ phút này Mặc Hi biết suy nghĩ của bọn họ không biết cô có cảm tưởng gì, chỉ sợ là bất đắc dĩ đi, cô chỉ nói thật mà thôi, đám người Hằng Phong không tin thì phải rồi, thế nhưng tất cả mọi người không tin?

Đương nhiên, cô cũng không biết.

“Tốt! Rất tốt! Ha ha ha!" Giận quá hóa cười, Hằng Phong cười to, nhìn Mặc Hi, ánh mắt ngập tràn tức giận, “Mặc Hi ơi Mặc Hi! Cô rất được! Nếu có lòng tin như thế, vậy để tôi nhìn đến cùng đúng như cô...... A!!"

Còn chưa nói xong, đã hóa thành một tiếng kêu thảm, trước mắt một màn kinh dọa mọi người, cũng để mọi người đang chiến đấu lại một lần nữa dừng tay lại.

Yên tĩnh.

Yên tĩnh đáng sợ!

Chỉ thấy vừa mới cấp Thánh Hằng Phong còn tràn đầy khí thế, giờ phút này tại giữa không trung bày ra một độ cong bay vọt, rơi vào trong không khí chính là lão, trong miệng phun ra máu.

Một kích!

Chỉ là một kích!

Thậm chí mọi người không ai thấy rõ Mặc Hi ra tay như thế nào, chỉ thấy cô đã đứng ở chỗ Hằng Phong vừa đứng, mà Hằng Phong đã bị đá bay ra ngoài.

“Hí!" Hít một ngụm khí lạnh, vạn người hít một ngụm thành tiếng kêu, mà nguyên nhân để bọn họ như thế là Mặc Hi lại một lần nữa biến mất, xuất hiện ở bên cạnh Hằng Phong đã bị đánh bay.

Đụng ——

Từ dưới lên trên, chen chân một đá, Hằng Phong giống như quả bóng cao su, lại một lần nữa bị đá bay, lại một lần nữa hộc máu.

Này còn không có dừng lại, Mặc Hi trong nháy mắt lại xuất hiện trên bầu trời phía trên Hằng Phong, lại là một chân! Đón lấy, đá nữa!

Rầm rầm rầm ——

Tiếng vang liên tục không ngừng, ở trong không khí yên tĩnh chỉ có một tiếng kêu.

Hoàn mỹ đập liên hồi, dáng người xinh đẹp, đáng sợ...... Lực công kích!

Ngốc trệ!

Hoàn toàn ngây ngốc!

Giờ phút này mọi người chỉ có ngây ngốc, tiếp theo hoàn hồn, cảm tưởng đầu tiên không phải là cái nào khác, mà là đáng thương, đáng thương Hằng Phong, đánh xuống như vậy, thấy rõ dáng vẻ của một cao thủ cấp Thánh giống như người bình thường không có lực lượng, thậm chí ngay cả người bình thường cũng không phải, bởi vì giờ phút này lão ta đang bị chơi đùa, bị phá hoại một chút cũng không nương tay.

“Hơn nữa, không phí sức lực......"

Giờ phút này, mọi người trong đầu nhớ lại lời nói của cô gái, trong lòng hơi run lên, này...... Chính xác là không phí sức lực a! Căn bản là...... Một điểm cũng không phí sức lực a!!

“Ực......" Lạc Nguyệt nuốt nước miếng, có chút lắp bắp hướng người bên cạnh hỏi, “Kia, cái, đúng là cấp Thánh sao?"

“Ực......" Người bên cạnh cũng nuốt từng ngụm nước bọt, trả lời, “Đại, đại khái đi." Hắn, cũng không xác định.

Đứng ở một bên, Phùng Sí cũng hoàn hồn, giờ phút này mặc dù lão đang ngây người, lại rõ ràng một điểm, lão giống với “quả bóng cao su ấy", cho nên...... lão cũng tránh không được vận mệnh!?

Chớp mắt nhìn về phía bốn phía, phát hiện tất cả mọi người đang ngây người nhìn cảnh tượng khó để bọn họ  có thể tiếp nhận, không ai chú ý, vậy......

Người động, đang chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng là, chuyện có thể tốt đẹp như lão tưởng tượng sao?

Đáp án dĩ nhiên là......

“Ha ha ha ha! Muốn chạy!? Chủ nhân đột phá nên Bổn Tôn cũng sẽ tăng lên, cho nên...... Bổn Tôn còn không có thử một lần, chưa có chơi đây? Nếu để mi  đi, chủ nhân sẽ tức giận  a." Một giọng nói đùa giỡn vang lên, liền thấy một mãnh thú màu đen chặn trước mặt Phùng Sí, nhân tính hóa cười lớn, không phải là Thanh Dực thì là ai!?

“......" Phùng Sí giờ phút này cuối cùng đã cảm giác được cảm giác nghẹn khuất, nghĩ lão là một cấp Thánh, bây giờ dĩ nhiên lại bị một dị thú đùa giỡn như thế, thậm chí, đùa giỡn sau lưng là tử vong, nói thế nào lão không khó chịu chứ.

Nhưng, Thanh Dực cũng không giải thích cho Phùng Sí, người động, cũng bắt đầu như tốc độ Mặc Hi, đi tới Phùng Sí.

Đụng ——

Tiếng vang lớn ầm ầm, để mọi người nhìn lại.

Sau đó......

Tiếp theo ngây ngốc, trước mắt lại là một cảnh tượng đùa giỡn, chẳng qua là lần này...... Dị thú đùa bỡn cấp Thánh.

Điên......

Thế giới điên cuồng rồi!

Dù biết rất rõ Mặc Hi có thực lực cường đại, thiên phú đáng sợ, nhưng bọn họ nhìn cấp Thánh bị đùa giỡn như không đáng giá như thế, vẫn không khỏi cảm thấy thế giới  điên cuồng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua như vậy, Mặc Hi cuối cùng dừng lại, thấy Hằng Phong vô lực rơi xuống, mà mọi người nhìn lão, thậm chí có điểm vì lão mà thả lỏng, giải thoát......

Một đạo Lôi điện trắng đánh thẳng xuống, phá hủy Hằng Phong không còn một mảnh.

Mọi người âm thầm đổ mồ hôi trong lòng, giải quyết quá gọn......

Lại là một đạo Lôi điện xuất hiện, bắn về phía Thanh Dực đang chiến đấu chung một chỗ với Phùng Sí, lại là một tên cấp Thánh chết, hai tên cấp Thánh, cứ giết như vậy nhưng lại không phí sức lực, này nói mọi người như thế nào không kinh sợ.

Mà Lôi điện cũng không có bởi vì như vậy mà dừng lại, chỉ thấy càng ngày càng nhiều  Lôi điện đánh xuống, chi chít, hướng đội ngũ Liên minh dị năng giả, mọi người nhất thời sợ hãi mà sực tỉnh, Liên minh dị năng giả kinh hoảng, hoảng loạn, kêu thảm nổi lên bốn phía!

“Phạt Nhận! Dẫn Lôi Phạt mọi người, phong tỏa bao vây, không cho phép một người trốn thoát!" Trên trời, Mặc Hi ra lệnh.

“Dạ!" Phạt Nhận trả lời, nhìn cô trên bầu trời, ngập tràn nhiệt huyết cùng kích tình, rống to một tiếng, “Lôi Phạt mọi người nghe lệnh, phong tỏa!!"

“Dạ!" Những người Lôi phạt còn lại chỉnh tề trả lời, nhanh chóng tỏa ra bốn phía, vây hợp, không để một người trốn thoát.

Tàn sát! Chính thức bắt đầu!

Máu, gãy tay chân, người chết, đang gia tăng.

Mọi người nhìn lên trên bầu trời, vô số Lôi điện làm nền cho thiếu nữ, giống như Ma thần, giơ tay nhấc chân chính là hủy tính mạng của trăm người!

Một thân áo đen An Diệc Kì đứng tại chỗ, từ lúc Mặc Hi xuất hiện vẫn nhìn cô, giờ phút này cũng là như thế, cuối cùng khóe miệng nổi lên vẻ cười nhạt, có chút nhẹ nhõm, có chút khổ sở, có chút hạnh phúc. Ánh mắt không rời.

Giống hắn dừng lại, còn có Thần, Hắc Ảnh, Phạt Dược, Phiêu Linh...... Mê loạn  bao nhiêu tâm người......

Ở đây, chỉ còn lại có một ít người trên trời đánh nhau, thời gian từng giây từng phút  trôi qua, nhìn đống thân thể chất như núi, mọi người trong lòng khẽ trầm trọng, lại không có ai nói chuyện.

“Vù vù......" Cho đến khi người cuối cùng đã chết, Mặc Hi cuối cùng thu tay lại, trong miệng khẽ thở ra, không phải bởi vì năng lượng tiêu hao, cũng không phải bởi vì mệt mỏi, mà là bởi vì trong lòng có một cảm giác trầm trọng, đột nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Chỉ thấy giờ phút này trên trời có chút mờ mờ, tựa hồ ngay lập tức sẽ mưa, đây không phải là mây đen mà Mặc Hi kết lại, hơn nữa mây đen này thế nhưng cho Mặc Hi cảm giác nguy hiểm, cũng khiến lòng cô buồn bực, nhìn nhìn, liền thấy mây đen kia tựa hồ từ từ càng ngày càng nhiều rồi, hơi thở nguy hiểm cũng càng lúc càng nặng, chuyện này là thế nào!!?

Mặc Hi không khỏi nhíu mày, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi lại càng để  tâm trạng cô có chút kích động, có chuyện tựa hồ ngoài dự tính rồi!

【 Chủ nhân!! Là Thiên phạt!! 】 Thanh Dực đi tới bên cạnh Mặc Hi đột nhiên có chút kinh hoảng  kêu lên, con ngươi màu xanh đen giờ phút này cũng hoảng loạn khác thường, chớp mắt nhìn về phía mặt đất, nhất thời tiếp theo truyền âm nói, 【Em biết rồi! Là sát lướt (giết người)! Chủ nhân, lần này giết người quá nhiều, xúc động Thiên phạt rồi!! Thế nào bây giờ mới truyền thông tin tới a! Đáng chết!! 】

【 Thiên phạt!? 】 Mặc Hi cũng cả kinh, cô chỉ nghe nói Thiên phạt, hơn nữa, nghe nói là phản bội lời thề mới có Thiên phạt.

【 Dạ! Bởi vì chủ nhân lần này giết người quá nhiều, tàn phá nhiều sinh linh cho nên trời không tha! 】 Giọng nói của Thanh Dực trầm trọng khác thường, đồng thời cũng có hối hận, truyền thừa ký ức đáng chết thế nào lại hết lần này tới lần khác chỉ có khi chuyện phát sinh mới xuất hiện a!!

“......" Mặc Hi trầm mặc, Thiên phạt sao? Kia hơi thở hủy diệt...... Thế nào có loại cảm giác quen thuộc khác thường, thật giống như...... Thật giống như......

Trên bầu trời  mây đen càng lúc càng nhiều, cả không gian trở nên tối đi, hơi thở hủy diệt nặng nề lan tràn, để tất cả mọi người phải buồn bực, nhất là ở chỗ thi thể khắp nơi, còn có mùi máu tươi nồng đậm trong không khí.

Hơi thở càng lúc càng nặng, thậm chí đã phát ra tiếng sấm.

Đám người Lạc Nguyệt hoảng hốt, đây là chuyện gì!? Là Mặc Hi phát động cái gì sao? Nhưng lại có chút không giống, hơn nữa không phải đã giết sạch người sao? Hơn nữa vẻ mặt Mặc Hi cũng có chút để bọn họ kỳ quái......

Muốn đến sao!!?

Mặc Hi trong lòng chấn động, hôm nay thiên phạt là nhắm vào cô, cho nên đối với cô ảnh hưởng sẽ lớn nhất, kia còn không có bắt đầu đã thể hiện ra hơi thở hủy diệt khiến cô có cảm giác không thể trốn thoát, thậm chí chống cự cũng uổng công hèn mọn.

Đáng chết!!

“Lôi đế!" Lúc này, một tiếng la đột nhiên truyền tới.

“Lôi đế!! Lôi đế! Chúng ta cũng biết ngài nhất định sẽ trở về!!" Lại là một người kêu to! Là những người bình thường đã chạy ra thành, cũng có tu luyện giả.

“Lôi đế! Ngài tuyệt nhất!!"

“Lôi đế a!! Lôi đế!!"

“Lôi đế!"

“Lôi đế!!"

Một tiếng lại một tiếng, cuối cùng là tiếng hô chỉnh tề, tất cả mọi người là mở to mắt sùng kính  nhìn Mặc Hi, một tiếng gào thét, toàn lực  gào thét.

Năng lượng khổng lồ  màu vàng bắt đầu truyền đạt mà đến, để Mặc Hi kinh dị chính là, theo năng lượng màu vàng đến, trong lòng cái cảm giác hủy diệt nguy hiểm thế nhưng từ từ giảm đi!?

【 Chủ nhân!! 】 trong óc truyền tới tiếng kêu vui mừng của Thanh Dực, 【 Chủ nhân, tín ngưỡng lực là năng lượng tinh thuần nhất, nhất là năng lượng của nhân loại …mạnh nhất, như vậy có thể giảm bớt đi tội nghiệt giết người nhiều rồi!! Muốn nhiều hơn, chủ nhân, để bọn họ càng thêm tín nhiệm ngươi!! 】

Nghe xong, trong mắt Mặc Hi cũng vui mừng, nhất thời hướng mọi người cười một tiếng, tiếp theo giọng nói xuyên thấu toàn thành, “Tôi sẽ bảo vệ mọi người, hủy diệt Liên minh dị năng giả! Đây là cho mọi người hứa hẹn, tôi sẽ giữ lời của chính mình!"

“Lôi đế!!" Tiếng thét hưởng ứng càng thêm kịch liệt, đây là lần đầu tiên Mặc Hi nói ra sẽ bảo vệ bọn họ, đồng ý cho bọn họ hứa hẹn, thế nào có thể không để bọn họ không kích động.

Theo đến chính là càng thêm nồng đậm lực lượng tín ngưỡng màu vàng.

Mà theo thời gian trôi qua, mây đen kia cũng từ từ giảm đi, để Mặc Hi không khỏi  thả lỏng một hơi, có kinh không hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm)......

“Toàn bộ trở về thành!" Ánh mặt trời lần nữa xuất hiện, Mặc Hi ra lệnh, đi vào trong thành.

“Trở về thành!" Mọi người cũng đều tự gào thét, hướng trong thành đi.

Bên trong phòng họp, mọi người ngồi tại chỗ riêng, trên mặt rõ ràng có nụ cười, con ngươi đều nhìn thiếu nữ trước mắt với vẻ sùng kính cùng với vẻ vang, cũng không có nói chuyện.

“Này! Tôi nói Mặc Hi, cháu trở về còn thật sự là đúng lúc, sớm trở về thì tôi không cần phải khổ như vậy rồi?" Không gian yên tĩnh, cuối cùng bị một giọng nam đánh vỡ, chỉ thấy chính là người tựa vào trên ghế, Doãn Nghi.

“Ha hả." Nghe vậy, Mặc Hi cười nhẹ, nhìn về phía hắn, cười nói, " Hình như sau trận chiến tính tình của chú hơi thay đổi."

Nếu là trước kia, cô không nghĩ Doãn Nghi sẽ nói như vậy.

“Ha ha ha......" Doãn Nghi cũng không có một điểm ngượng ngùng, có chút thả lỏng, cười, “Mỗi người tìm được đường sống trong cái chết sẽ có chút cảm khái, ha hả, tôi cảm thấy như vậy rất không sai."

“Phải không? Chỉ là đang khí chất thư sinh nhất thời trở nên có chút lưu manh." Mặc Hi nói thật.

“Hắc, không có quan hệ." Doãn Nghi đến chết vẫn mạnh miệng, nói đơn giản, nhưng từ khóe miệng khẽ chà xát vẫn có thể thấy được một tia không được tự nhiên.

“Ha ha ha ha!"

Thấy cảnh như vậy, mọi người cũng là cười lớn.

Chờ tiếng cười dần dần dừng lại, Mặc Hi mới nhàn nhạt lên tiếng, “Tốt lắm, chúng ta đang bàn kế hoạch mà."

“Kế hoạch?" Kế hoạch gì? Mọi người nghi ngờ.

“Trận này cũng không đại biểu Liên minh dị năng giả đã hủy diệt, đương nhiên cần kế hoạch tiếp theo, hơn nữa con nghe tình báo, Liên minh dị năng giả cũng không phải chỉ có lực lượng chiến đấu như thế, bất kể cấp Thánh còn có bao nhiêu, liền nói Minh chủ của Liên minh dị năng giả sẽ dòm ngó, lão bế quan đại khái đã mười năm, cho nên bây giờ không cần quá để ý." Mặc Hi nói.

“Được......" Mọi người gật đầu.

“Mặc Hi muốn thế nào?" Lạc Nguyệt hỏi, “Tiếp tục đánh như vậy cũng không phải là biện pháp, chẳng lẽ Mặc Hi tính......? Nhưng bạn mới trở về mà!"

“Ha hả." Nhìn Lạc Nguyệt khẩn trương trước mắt, Mặc Hi an ủi cười cười với cô, mới nói, “Chính xác, mọi người cũng phát hiện đến, chúng ta tiếp tục phòng thủ như vậy căn bản không phải là biện pháp, mà ở thời gian trước con đã giết chết các trưởng lão, trừ trưởng lão Ngũ Hành,, chỉ cần không phải cấp Đế, muốn đi, không ai ngăn được con."

“Ý con là?"

“Lần này trở về là giúp thành Đế Do vượt qua cửa ải khó khăn, mà con đã có kế hoạch tốt, sau trận chiến này con sẽ đi một chuyến đến trụ sở chính Liên minh dị năng." Mặc Hi xác nhận ý nghĩ của mọi người, cũng không khỏi thầm nghĩ trong lòng một tiếng, quả nhiên là như vậy.

“Cháu biết trụ sở chính của Liên minh dị năng giả ở đâu?" Doãn Nghi cũng không nghiên cứu kế hoạch của Mặc Hi, hỏi ra vấn đề quan trọng.

“Dạ." Mặc Hi gật đầu, con ngươi thoáng qua một cái thất thần, cô nghĩ tới Lãnh Nặc Nho.

“Như vậy sao? Xem ra lần này cháu thu hoạch thật sự là không ít, cháu đã quyết định như vậy, vậy tôi liền cho cháu thêm một chút tình báo, đương nhiên nói không chừng tình báo này cháucũng biết." Doãn Nghi cười nói, con ngươi lúc này trở nên thâm trầm, lên tiếng, “Ta từng bị một người đánh bại, mà người này chính là người của Liên minh dị năng giả, hắn gọi là Phong Lẫm, là một vị cấp Thánh tu luyện cuồng, so với hai người hôm nay gặp phải thì mạnh hơn không phải là nửa điểm, bình thường tu luyện bên trong rừng dị thú, mà Liên minh dị năng giả có khó khăn, lão ta tuyệt đối sẽ không đứng nhìn, cho nên lần này, có thể cháu sẽ gặp lão ta."

“Dạ, không đánh được, cháu sẽ chạy, cho nên không cần lo lắng." Câu nói kế tiếp là hướng những người khác nói, bởi vì nghe lời Doãn Nghi nói, bọn họ liền lo lắng nhìn cô. Cười nói, “Nói về tốc độ, kết hợp giữa Võ giả và Dị năng giả, ít nhất cháu vẫn có lòng tin, dị giả không gian tốc độ cũng không phải là đối thủ của cháu."

“Nhất định phải đi sao?" Lạc Nguyệt hỏi, tiếp theo con ngươi mở to, chính là nói, “A! Đúng lúc là phản kích, mang theo nhiều người luôn tốt hơn! Nếu không tớ cũng đi."

Một lời nói làm bừng tỉnh người trong mộng!

Bọn Hắc Ảnh, Phiêu Linh, Quỷ sắc mặt rõ ràng thể hiện ý định.

“Lần này, không phải là một lần đột phá, nếu có thể tớ sẽ đồng ý, nhưng tớ không nghĩ Liên minh dị năng giả sẽ đơn giản như vậy." Nhìn Lạc Nguyệt một cái, nói tiếp."Cho nên nhiều người cũng không có chỗ tốt, đối với cấp Thánh mà nói, từ cấp Thánh trở xuống, người nhiều hơn nữa cũng là vô dụng."

“......" Hiểu điều này Lạc Nguyệt cũng không có ôm cái hi vọng gì, cho nên nghe lời Mặc Hi cũng chỉ có gật đầu.

“Yên tâm, Liên minh dị năng giả không có cấp Đế, sẽ không có việc." Mặc Hi lại an ủi một câu.

“Vì sao nhất định phải đi?" Lạc Nguyệt vẫn có chút không cam lòng.

“Bởi vì mới bắt đầu chính là kế hoạch tốt, cũng bởi vì làm ước định, chứng tỏ một số điều." Mặc Hi khóe miệng cười, con ngươi lại lóe lên, đây là lần thứ hai cô ở phòng họp nghĩ chuyện khác.

“......" Mọi người cũng chú ý tới, rõ ràng ở thời gian mà Mặc Hi rời khỏi nhất định đã có chuyện xảy ra, chẳng qua cô không nói, bọn họ cũng không có ý định hỏi, nếu cô muốn nói nhất định sẽ nói.

“Tốt lắm, vậy bây giờ nói chuyện khác." Mặc Hi nghiêm túc, con ngươi nhìn về phía Phạt Nhận đứng ở cửa, nói, “Phạt Nhận, toàn bộ thành viên Lôi Phạt đều ở Đế Do đi."

“Đúng vậy!" Phạt Nhận nghiêm túc trả lời.

“Ha ha, không cần nghiêm túc như vậy." Mặc Hi khẽ mỉm cười, khi Phạt Nhận hơi buông lỏng lại nói tiếp, “Bây giờ mang người bình thường trong thành Đế Do mang đến chỗ Lôi Phạt đi, những người này ở lại Đế Do không có chỗ tốt, như vậy cũng có thể để chiến sĩ đỡ buồn phiền nhớ nhà."

“Hiểu!" Phạt Nhận gật đầu, “Nhất định làm tốt."

“Được." Gật đầu, Mặc Hi quay đầu chính là phân phó tiếp.

Một bên khác, bên trong Liên minh dị năng giả cũng bị bao vây bởi một tràng vắng lặng, bên trong trầm mặc.

“Gọi mọi người đến chỉ là muốn cho mọi người biết một việc." Chủ vị  Lãnh Danh Nhiên lạnh lùng lên tiếng, nhìn xung quanh phía dưới.

“Hai vị cấp Thánh tiền bối Phùng Sí cùng Hằng Phong đánh thành Đế Do đã chết, ngàn vạn chiến lực chỉ sợ cũng đã toàn quân chết sạch."

“......" Trầm mặc, chỉ có trầm mặc.

“Vậy giải tán, đều tự trở về." Lãnh Danh Nhiên lại một tiếng, ngồi trên ghế không động.

Ngồi bên dưới, đám người Lãnh Nặc Nho, Ngũ Hành trưởng lão, Phong Tiên Tuyết đứng dậy, tiếp theo rời khỏi, biến mất.

Bên trong phòng họp buồn bực âm u, thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ còn lại Lãnh Danh Nhiên, đột nhiên cảm giác được cái gì, sắc mặt Lãnh Danh Nhiên biến đổi, mạnh mẽ đứng dậy, sắc mặt cung kính.

Một phút trôi qua, con ngươi Lãnh Danh Nhiên lóe lên, mới khẽ cúi đầu, đối diện ở chỗ không người nói, “Dạ! Tôi hiểu." Tiếp theo đứng thẳng, sắc mặt lạnh lẽo.

Ban công, Lãnh Nặc Nho đứng ở phía trên, gió nhẹ lay động tóc mềm mại kia, đôi mắt màu rám nắng nhìn phía xa, có chút xuất thần.

Mặc Mặc......

Hai tên cấp Thánh đã bị em giết sao......

Cũng chính là nói...... Sắp đến sao......?

Chúng ta...... Sẽ như thế nào đây......

“......" Phát hiện có người đến gần, Lãnh Nặc Nho quay người, ánh mắt vắng lặng chăm chú nhìn vị khách không mời mà đến trước mắt, tóc đen, khuôn mặt tinh mỹ, ánh mắt màu băng lam, Phong Tiên Tuyết? Lãnh Nặc Nho lãnh đạm lên tiếng, “Thánh nữ."

Gần đây...... Hình như cô luôn xuất hiện trước mặt của hắn, vì cái gì?

“Ừ." Gật đầu, Phong Tiên Tuyết cũng nhàn nhạt đáp ứng một tiếng, khẽ tiến lên đứng bên hắn, hai người cách xa nhau đại khái một thước, lên tiếng, “Anh đột phá."

“Ừ."

“Bởi vì cô ấy." Quay đầu, Phong Tiên Tuyết đột nhiên nhìn về phía Lãnh Nặc Nho, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, giọng điệu không phải là nghi vấn, lạnh lùng như bình thường, đồng thời cũng là khẳng định.

“......" ánh mắt Lãnh Nặc Nho mỉm cười, theo đó lạnh lùng, sắc mặt cũng không có thay đổi, bình thản nói, " vì sao Thánh nữ nói như vậy?"

“Trên người của anh có mùi của cô ấy." Phong Tiên Tuyết trả lời, “Anh trở về, trên người đều có mùi của cô ấy."

“......" Lần này, cũng không phải Lãnh Nặc Nho không kinh ngạc, ánh mắt lại càng lạnh lẽo, cô có ý gì? Nếu đã sớm biết hắn và Mặc Mặc ở chung một chỗ, bây giờ nói với hắn như vậy là muốn làm cái gì!?

“...... Tôi, sẽ không nói." Có chút dừng lại rồi lên tiếng, trong đó lời nói để Lãnh Nặc Nho hơi sửng sờ, liền thấy Phong Tiên Tuyết đã thu hồi ánh mắt, quay người, không có một tia lưu luyến đi ra ngoài.

“......" Phong Tiên Tuyết......

Lãnh Nặc Nho nhìn bóng lưng kia, con ngươi thoáng qua vẻ thâm trầm, lấy sự thông minh của hắn thì thế nào không nhìn ra Phong Tiên Tuyết trong thời gian này đối với hắn là không đúng, chẳng qua là không mong phương diện kia mà thôi, hắn và cô không thể nào, bởi vì...... Ở trong lòng hắn, chỉ có Mặc Hi.

Vĩnh viễn cũng vậy......

Đúng vậy...... Vĩnh viễn cũng vậy......

Khóe miệng tươi cười, nụ cười dịu dàng kia như khiến cả gió xung quanh cũng trở nên nhu hòa.

Một khắc này, đã đi tới cửa Phong Tiên Tuyết đột nhiên xoay người, con ngươi liền thấy cảnh này, ánh mắt màu băng lam cuối cùng thoáng hiện ra cảm xúc, một cái chớp mắt mà qua, cánh môi hồng đẹp khẽ mấp máy, nhắm mắt lại, biến mất ở cửa sau.

Mặc Hi!

Vì sao......

Luôn so sánh với cô!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại