Ngự Lôi
Quyển 3 - Chương 38: Kinh sợ nối tiếp kinh sợ
Edit: Mị Mị Beta: Sakura Đón lấy hết thảy lại càng khiến cô kinh hãi con ngươi mở lớn hết cỡ, nhất thời quên mất nên nhìn xem ai đang giữ tay mình.
Máu đỏ, mùi máu tanh nồng lởn vởn trong không khí, mới vừa rồi người đàn ông cầm đầu vẫn còn đứng đó nói cười đắc ý, mà giờ phút này đầu đã lìa khỏi xác. Chỉ thấy cái đầu rơi xuống đất kia, mắt vẫn còn tràn đầy nghi hoặc, thân thể lúc này cũng ngã xuống đất, máu đỏ chảy thành dòng.
Những người khác cũng hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì trên người đã thấy xuất hiện từng đạo vết thương, sau đó cũng đồng loạt ngã xuống đất, mất mạng.
Cổ họng Lạc Nguyệt khẽ thít chặt, mới vừa rồi mấy cường giả này còn bức bách mình tới nỗi sắp tự sát, vậy mà lúc này chưa tới 3 giây đều rơi xuống đất mất đi sự sống, hơn nữa căn bản cái gì cô cũng không nhìn thấy, thế mà bọn họ đã chết … đã chết!
Thân không khỏi chấn động, ngay cả cánh tay giữ lấy tay mình rời đi cũng không phát hiện, chỉ nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ của thiếu nữ vang lên “Sợ không?"
Sợ không?
Không! Không sợ! Từ khi quyết định phải kiên cường, phải đấu tranh giành lấy vị trí gia chủ này cô đã không sợ bất cứ gì rồi, ngay cả cái chết cô còn không sợ thì còn gì để cô phải sợ.
“Không! Tớ không sợ!" Lạc Nguyệt kiên định nói, ánh mắt lạnh như băng nhìn tất cả diễn ra trước mắt, nhưng lại nhìn thấy cảnh này làm cho mặt nạ lạnh lùng của cô vỡ tan. Chỉ thấy hư không xuất hiện một con mèo đen nhỏ, đứng giữa không trung, con ngươi màu xanh đen, trên móng vuốt vẫn còn dính máu, lắc lắc, dường như có chút chán ghét, đồng thời nó còn nâng mắt lên, nhìn về phương hướng của mình, ánh mắt kia giống như nịnh hót cùng với mong đợi.
“Thanh… Thanh Dực!?" Lạc Nguyệt cảm thấy giống như mình xuất hiện ảo giác, cơ hồ có chút ngu ngốc kêu lên một tiếng. Làm sao lại là Thanh Dực, làm sao nó lại xuất hiện ở đây, nhìn dáng vẻ những người này là do nó giết sao? Làm sao có thể?
Nghe tiếng hô này, Thanh Dực quét mắt về phía Lạc Nguyệt một cái, ánh mắt kia căn bản là đang chê cười cô.
“Con mẹ nó! Mèo chết tiệt kia lại dám xem thường tao!!" lần này đã bị Lạc Nguyệt nhìn ra được, cảm giác quen thuộc đã lâu khiến cho cô gần như theo phản xạ tự nhiên mắng ra khỏi miệng.
“!!" con ngươi Thanh Dực khẽ động, nếu không phải Mặc Hi dặn nó không được nói chuyện, nó phải mắng cho bằng được con nhóc xem thường hình tượng uy nghiêm của thần thú là nó đây, cho dù không cần động tay chân, nhưng theo như tình hình trước mắt là Thanh Dực có khả năng giết chết cấp Vương đỉnh phong thì chỉ cần khí thế thôi cũng đủ cho Lạc Nguyệt không ngăn cản nổi rồi.
Dưới khí thế này, Lạc Nguyệt cảm giác mình giống như một con thuyền nhỏ trên biển rộng lớn, tùy thời đều có thể bị tiêu diệt, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, máu trên miệng vết thương chảy ra càng nhiều.
“Thanh Dực." Một tiếng hô nhẹ kêu lên, trong đó có ý cảnh cáo rõ ràng, nhưng đến khi Thanh Dực thu hồi khí thế trong nháy mắt, ánh mắt nó lại trông mong nhìn về phía Mặc Hi ở sau lưng Lạc Nguyệt, bộ dáng thật đáng thương lại khả ái.
{Chủ nhân, là do cô ta mắng em trước.}
{Biết rồi, lại đây đi.}
Thanh Dực hưng phấn, bóng ảnh chợt lóe, liền biến mất, xuất hiện một lần nữa dĩ nhiên là ở trong lòng Mặc Hi.
Mà Lạc Nguyệt giờ phút này cả người cứng đờ, vừa mới… người thần bí phía sau lưng vừa mới gọi con mèo đen rất giống Thanh Dực kia cũng là Thanh Dực, con mèo đen kia thật sự là Thanh Dực, vậy… cô gái đứng phía sau mình …. Giọng nói này là…
Nghĩ đến đây, Lạc Nguyệt khẽ run rẩy, cô không dám nghĩ, cô sợ thất vọng.
“Nguyệt không có ý định nhìn tớ sao?" đang lúc trong lòng lạc Nguyệt không ngừng do dự, trước mặt đột nhiên hiện ra một bóng hình cùng với tiếng cười ôn nhu.
Ngẩng đầu, liền thấy dưới ánh nắng xuất hiện một gương mặt tuyệt mỹ, rất đẹp, nhưng này không quan trọng, quan trọng là, khuôn mặt này, chính là khuôn mặt cô muốn nhìn đến nhất.
“Hi?"
“Ha hả, thế nào, mới hơn hai năm không gặp liền quên mất tớ rồi?" Mặc Hi cười nhẹ, có chút đùa giỡn nói.
“Hi… Hi…" trong miệng Lạc Nguyệt lẩm bẩm, sau đó liền mạnh mẽ ôm chặt lấy Mặc Hi, máu trên người cô lây dính sang bộ váy màu trắng của Mặc Hi, đồng thời làm cho Thanh Dực đang ở trong lòng Mặc Hi phải nhảy ra ngoài, đứng giữa không trung tức giận nhìn chằm chằm Lạc Nguyệt đang độc chiếm Mặc Hi, nhưng khi nhìn đến gương mặt cô đầy nước mắt, cuối cùng cũng im lặng. Được rồi, được rồi, bổn thần thú đại nhân đây có hiểu biết, không tính toán với cô lần này.
Kỳ thật nó muốn tính toán cũng phải xem Mặc Hi có để cho nó tính toán hay không đã.
“Hi! Mặc Hi! Thật sự là cậu! Thật sự là cậu! Ô ô!" rõ ràng đã quyết định kiên cường, cho dù là huấn luyện cực khổ cỡ nào, cho dù có nghe bao lời nói khó nghe đi nữa, hay là ngay cả lúc buộc phải tự sát như lúc nãy cô đều không khóc, lúc này lại gục lên vai Mặc Hi lớn tiếng khóc, giống như muốn phóng thích tất cả ủy khuất, tất cả thống khổ ra, miệng lớn tiếng nói “ Tớ cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa… khụ khụ, Hi! Rất nhớ cậu, ô, tớ rất nhớ cậu!"
Thật giống như chúng ta cùng trải qua đoạn thời gian vui vui thích thích trước kia, tớ rất nhớ bạn!
“Ừ, ừ, mình biết, yên tâm đi, không có chuyện gì." Mặc Hi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của Lạc Nguyệt, trong mắt thoáng qua vẻ đau lòng, đoạn thời gian này chắc cô ấyđã chịu không ít thống khổ, bằng không cũng sẽ không dáng vẻ trưởng thành như bây giờ.
Nghĩ đến gương mặt lạnh mạc của Lạc Nguyệt khi đó, Mặc Hi biết ,cô ấy đã chôn kín con người chân thật của mình đi, giờ phút này cô lại có thể lần nữa biểu hiện con người thật của mình ra trước mặt Mặc Hi, trong lòng Mặc Hi như có tia nước ấm chảy qua, cô đã nói, Lạc Nguyệt là một trong những người cô phải bảo vệ và canh giữ!
“Rống rống!"
“Tíu tíu!"
Vào lúc này, hai âm thanh của dị thú vang lên, cũng khiến cho Lạc Nguyệt đang gục trong lòng Mặc Hi giật mình lại, nhớ tới hành động vừa rồi của mình liền có chút xấu hổ, dùng tay áo lau nước mắt, sắc mặt có chút hồng hào lại, trừng mắt nhìn Mặc Hi nói “Quên chuyện vừa rồi đi đó, nhất định phải quên!! Nhớ đấy!"
“Ha ha!" thấy bộ dáng khả ái này của Lạc Nguyệt, Mặc Hi cười nhẹ ra tiếng, thấy Lạc Nguyệt càng thêm xấu hổ vì mình cười, cuối cùng cũng gật đầu “Tớ nhất định sẽ cất kỹ trong lòng! Haha."
“Cậu!!" Lạc Nguyệt kêu to, nhưng trong mắt lại không hề có ý phẫn nộ, khóe miệng khẽ gợn nụ cười. Có thể gặp lại cậu lần nữa quả thật rất tốt.
Giờ phút này, Ma Diễm Cuồng Sư và Băng Viêm Thiên Hạc cũng đã xuất hiện trên bầu trời, hai dị thú đồng thời đáp xuống mặt đất, mà khi Lạc Nguyệt nhìn thấy Ma Diễm Cuồng Sư cũng la lên thất thanh “ Ma Diễm Cuồng Sư, dị thú cấp B!"
“Rống rống!" vừa thấy Lạc Nguyệt kinh ngạc, Ma Diễm Cuồng Sư rất là ngạo mạng rống lên, đang thấy tâm tình vô cùng sảng khoái thì chớp mắt liền nhìn thấy Thanh Dực đang nhìn mình vừa cười như không cười, nhất thời khí thế liền xẹp xuống, sau đó cẩn thận nhìn Mặc Hi, nịnh hót rống một tiếng “rống rống!" ý là ta đã giúp giết sạch mấy người kia rồi!
“Ha ha, làm không tệ." Mặc Hi lên tiếng khen ngợi, nhất thời khiến cho Ma Diễm Cuồng Sư cười híp mắt.
Thanh Dực lại lần nữa nhảy vào trong lòng Mặc Hi.
“Tiểu Lam, không sao chứ?" vừa nhìn bộ dáng này, Lạc Nguyệt liền biết con Ma Diễm Cuồng Sư này nhất định là thủ hạ của Mặc Hi, chuyển ánh mắt quan tâm nhìn về phía Băng Viêm Thiên Hạc quan tâm hỏi.
“Tíu tíu." Băng Viêm Thiên Hạc gáy lên một tiếng, bộ dáng lúc này so với lúc Mặc Hi gặp ở đấu tràng thật sự rất khác biệt, vẻ ngạo mạn khi đó đã được mài luyện.
“Em cực khổ rồi, về nghỉ ngơi đi." Lạc Nguyệt cười nhẹ nói, dưới chân Băng Viêm Thiên Hạc liền hiện ra một trận đồ màu bạc, bóng ảnh nó đã biến mất.
Làm xong mọi chuyện, Lạc Nguyệt mới xoay đầu nhìn về phía Mặc Hi, cứ nhìn như vậy, lời gì cũng không có, là cô thật sự không biết mở miệng thế nào, có quá nhiều chuyện nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đoạn thời gian này cô đã trải qua quá mệt mỏi.
Mặc Hi cũng hiểu được, liền lôi từ không gian ra một cái bàn và ba cái ghế, bố trí xong đâu đấy rồi mới nhìn Lạc Nguyệt nói “ Lại đây ngồi đi."
Lạc Nguyệt gật đầu đến ngồi bên cạnh Mặc Hi, có chút không rõ vì sao cô lại lấy ra ba cái ghế, sau đó liền nghe cô nói tiếp “Linh, cũng lại đây ngồi đi."
Linh? Lạc Nguyệt cả kinh, theo phương hướng Mặc Hi nhìn lại, liền thấy Phiêu Linh mặc một bộ trang phục màu đen đang đứng ở đó, nếu Mặc Hi không lên tiếng cô thật sự còn không phát hiện ra, Phiêu Linh vẫn vậy, vẫn khiến cho người khác không cách nào chú ý tới, nhưng mà làm sao hắn lại ở cùng một chỗ với Hi nhỉ? Mặc dù nghi ngờ, nhưng Lạc Nguyệt cũng không hỏi. Cho dù khi đối mặt với Mặc Hi, Lạc Nguyệt cảm thấy không nhất thiết phải giấu kín mình nữa, nhưng cuối cùng vẫn có chút không được tự nhiên, giống như bây giờ, cô không có biện pháp nào để đùa giỡn vô tư như trước đây nữa.
Phiêu Linh chợt động, người đã đến bên cạnh Mặc Hi, ngồi xuống.
Ba người cùng ngồi xuống ghế, Mặc Hi liền nhìn Lạc Nguyệt mở miệng “ Có gì cứ nói đi, thế cục gia tộc của bạn thế nào rồi? Bạn lại có phiền phức gì?"
Lạc Nguyệt nhìn cô, con ngươi rưng rưng, nói trắng ra là cảm động, thật ra, nhìn Lạc Nguyệt hoạt bát, sáng sủa vậy thôi chứ bạn bè thì không có nhiều, bạn bè cùng giới thì dường như chỉ có một mình Mặc Hi, bởi vì cô không thích chơi với mấy người biểu hiện trong và ngoài không giống nhau, cũng bởi vì cô thấy chỉ cần có Mặc Hi là đủ. Gật đầu, cô lên tiếng “ Gia tộc đang tranh đoạt vị trí gia chủ, vốn dĩ nó là của tớ, nhưng mà đối phương thực lực quá lớn, bức bách cha tớ giao vị trí gia chủ cho hắn nhưng cha tớ không chịu, cho nên vẫn kéo dài đến bây giờ."
“Những người đuổi giết bạn khi nãy là của đối thủ?" Thực tế có thể đoán ra rõ ràng được, nhưng Mặc Hi vẫn hỏi một câu.
“Ừ." Lạc Nguyệt gật đầu, rồi nói tiếp, “ Bọn hắn là người của anh họ tớ, cũng chính là người muốn tranh đoạt vị trí gia chủ với tớ."
“Vậy phải thế nào bạn mới có thể thắng anh ta?" Mặc Hi hỏi tiếp, cô biết Lạc Nguyệt không phải là kiểu người ham mê quyền thế, cho nên trong chuyện này nhất định phải có lý do, nếu cô ấy muốn cô sẽ giúp.
“Thực lực, cường giả." Chỉ hai từ, khẩu khí Lạc Nguyệt hơi trầm xuống “ Bởi gì ông nội của Lạc Hàm là cường giả cấp Vương, mạnh hơn ông nội tớ, hơn nữa hầu như toàn bộ trưởng lão trong gia tộc đều đứng về phía họ, cho nên tớ nghĩ cơ hội thắng lợi của tớ rất nhỏ."
“Cũng có thể nói cách khác là chỉ cần bên cạnh bạn có cường giả đối kháng được với bọn họ thì bạn có thể thắng?"
“Ừ, cha tớ đã bị bọn hắn ép thỏa hiệp, mở một tràng thi đấu vào ba ngày sau, hai phương cử ra năm người, ai thắng ba tràng, thì người đó thắng." Nói đến đây Lạc Nguyệt khẽ cảm thấy mất mát, bên bọn họ căn bản là không ai có thể sánh được với đám người bên Lạc Hàm.
“Mấy người bên cạnh Lạc Hàm có thực lực thế nào?" nói lâu như thế, trên mặt Mặc Hi vẫn là vẻ phong đạm vân khinh như khi mới gặp, vẻ mặt như vậy lọt vào trong mắt Lạc Nguyệt khiến cho cô cảm giác có chút yên tâm, cô ấy luôn như vậy, luôn khiến người khác cảm thấy tin tưởng, quả nhiên mình không thể như cô ấy được …
Đối với câu hỏi của Mặc Hi, Lạc Nguyệt nhẩm tính xong vẫn thực tâm trả lời “ Ông nội Lạc Hàm là cường giả cấp Vương đỉnh phong, đại trưởng lão là cường giả cấp Vương trung giai, có ba trưởng lão là cấp Vương sơ giai, ngoài ra còn có bốn trưởng lão là cấp Sư đỉnh phong, đây là những người mạnh nhất trong đám bọn họ."
Mặc Hi gật đầu, trong mắt thoáng qua nụ cười, “ Nếu bạn đấu với Lạc Hàm thì ai sẽ thắng?"
“Tớ!" không chút do dự, lạc Nguyệt kiên định trả lời, điểm tự tin này cô vẫn có.
“Vậy là được rồi." Mặc Hi tỏ vẻ nhẹ nhõm, khiến cho Lạc Nguyệt ngây ra một lúc, liền thấy sắc mặt Mặc Hi đột nhiên có chút hiểu rõ “ Nguyệt, nếu cậu muốn thì tớ sẽ giúp cậu, nhưng cậu phải tin tưởng tớ, tớ cũng sẽ tín nhiệm cậu."
“Cái gì? Ý của cậu là gì?" Lạc Nguyệt có chút nghi ngờ.
“Có một vài chuyện hy vọng khi cậu nhìn thấy cũng không nên để lộ ra, bằng không tớ sẽ gặp phiền phức." Mặc Hi cười nhẹ nói, kỳ thật cô rất tin tưởng Lạc Nguyệt, từ khi Lạc Nguyệt gục vào lòng cô khóc, cô biết Lạc Nguyệt là người có thể tin tưởng tuyệt đối, nói như vậy cũng chỉ để cho trong lòng cô ấy có điều chuẩn bị mà thôi.
Mặc dù không rõ vì sao Mặc Hi lại nói vậy, nhưng Lạc Nguyệt cũng nghe ra được tính nghiêm trọng trong đó, kiên định gật đầu “ Yên tâm đi, Hi nói, Tớ tuyệt đối sẽ giữ bí mật."
“Ha ha, tớ tin tưởng, vậy cậu nhìn nhé, không nên kinh ngạc, không nên thét chói tai đấy!" Mặc Hi có chút đùa giỡn cười một tiếng, đưa tay ra trước mặt Lạc Nguyệt, sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của Lạc Nguyệt, ánh sáng màu đỏ đột nhiên hiện ra!
“A!" đã được Mạc Hi nhắc nhở, nhưng Lạc Nguyệt vẫn kêu ra tiếng, vô cùng khó có thể tưởng tượng được.
“Đã nói không được kinh ngạc, không được la hét mà." Mặc Hi nói những lời này rõ ràng là cố ý, chỉ thấy ánh sáng trong tay không ngừng biến hóa, đến cuối cùng 7 màu đều xuất hiện.
Lạc Nguyệt đã kinh ngạc tới mức mắt trợn to hết cỡ, liền nghe Mặc Hi nói tiếp “ Nhìn tiếp nhé!"
Ánh sáng màu xanh chói mắt trong tay của Mặc Hi đột nhiên đổi bằng một ngọn lửa hùng dũng, còn chưa chờ cho Lạc Nguyêt hoàn hồn liền biến thành thủy, sau đó thành thổ, mộc, kim, lần lượt thay đổi.
Giờ khắc này Lạc Nguyệt đã trợn mắt há hốc mồm.
Đây là có chuyện gì? Dị năng giả toàn hệ ngũ hành? Còn ánh sáng kia, thế nào có thể… từ sơ cấp đến Dị Thánh đều có?
Mặc Hi thu tay về, thấy bộ dạng đờ đẫn của Lạc Nguyệt cũng không quấy rầy, cứ để chính cô tự mình hồi phục, kỳ thật lúc Phiêu Linh nhìn thấy cô làm như vậy phản ứng của hắn cũng không khác gì Lạc Nguyệt lúc này, nếu không phải vì bản thân cô có cách tu luyện khác với người ở Thủy Lam tinh, thì hiện tại cô cũng không tốt hơn Lạc Nguyệt bao nhiêu.
Quả nhiên, một đoạn thời gian qua đi, cuối cùng Lạc Nguyệt cũng khôi phục lại tinh thần, sắc mặt biến đổi lại tràn đầy nghiêm túc, nhìn về phía Mặc Hi, “Hi, mặc dù tớ không biết có chuyện gì, nhưng tớ cũng hiểu được tầm quan trọng của nó, năng lực của cậu như vậy tuyệt đối không được để người khác phát hiện, nếu không chắc chắn sẽ bị mọi người đuổi theo!"
“Ừ, tớ biết." Mặc Hi cười nhẹ, biểu hiện của Lạc Nguyệt làm cô rất hài lòng, câu đầu tiên cô ấy hỏi không phải là làm cách nào được như vậy mà là an nguy của cô, điều này còn bảo cô làm sao có thể không cảm động.
“ Vậy quyết định thế này đi, tớ và Linh sẽ cùng tới gia tộc với cậu, cứ nói ngày xưa tớ thiếu nợ ân tình của cậu, lần này nguyện ý trở thành thành viên của gia tộc cậu, trợ giúp cậu tranh đoạt vị trí gia chủ."
“Hả?" Lạc Nguyệt sửng sốt, “Cậu với Linh cùng giúp tớ? Nhưng tràng so đấu kia, cho dù các cậu có trợ giúp … thì đám người của ông nội Lạc Hàm.. họ.."
Kỳ thật cô muốn nói chính là, thực lực của Mặc Hi và Linh chỉ sợ không đủ, chẳng qua là khó mở miệng nói trực tiếp.
“Yên tâm đi, tớ nói được sẽ làm được." Mặc Hi cười nhạt nói, thấy Lạc Nguyệt còn muốn nói gì đó, đành không còn đường lựa chọn phải mở miệng “Tu vi của tớ bây giờ là cấp Vương, Thanh Dực cũng vậy, mà Linh là cấp Sư trung giai. Thực lực như vậy có đủ không?"
“…" Không nói đến vấn đề đủ hay không đủ, chỉ mới nghe tin tức như vậy, Lạc Nguyệt đâu còn tâm tư quản nó đủ hay không, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn về phía Mặc Hi, có thế nào cô cũng không nghĩ ra tu vi của Mặc Hi đã là cấp Vương, trong nhận thức của cô, Mặc Hi cao lắm cũng khoảng cấp Sư thôi.
Dường như cảm thấy không đủ rung động, Mặc Hi nói tiếp “Hiện tại cậu có tu vi cao cấp đỉnh phong đúng không? Nhân lúc còn chút thời gian tớ giúp cậu thăng lên cấp Sư."
“Hả?" đến lúc này thì Lạc Nguyệt đã hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi, muốn tăng lên tu vi là có thể tùy tiện tăng lên như vậy sao? Nhưng mà khi nhìn thấy nụ cười bình thản kia của Mặc Hi, không biết vì sao, Lạc Nguyệt không hoài nghi một chút nào.
Máu đỏ, mùi máu tanh nồng lởn vởn trong không khí, mới vừa rồi người đàn ông cầm đầu vẫn còn đứng đó nói cười đắc ý, mà giờ phút này đầu đã lìa khỏi xác. Chỉ thấy cái đầu rơi xuống đất kia, mắt vẫn còn tràn đầy nghi hoặc, thân thể lúc này cũng ngã xuống đất, máu đỏ chảy thành dòng.
Những người khác cũng hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì trên người đã thấy xuất hiện từng đạo vết thương, sau đó cũng đồng loạt ngã xuống đất, mất mạng.
Cổ họng Lạc Nguyệt khẽ thít chặt, mới vừa rồi mấy cường giả này còn bức bách mình tới nỗi sắp tự sát, vậy mà lúc này chưa tới 3 giây đều rơi xuống đất mất đi sự sống, hơn nữa căn bản cái gì cô cũng không nhìn thấy, thế mà bọn họ đã chết … đã chết!
Thân không khỏi chấn động, ngay cả cánh tay giữ lấy tay mình rời đi cũng không phát hiện, chỉ nghe thấy một giọng nói mềm nhẹ của thiếu nữ vang lên “Sợ không?"
Sợ không?
Không! Không sợ! Từ khi quyết định phải kiên cường, phải đấu tranh giành lấy vị trí gia chủ này cô đã không sợ bất cứ gì rồi, ngay cả cái chết cô còn không sợ thì còn gì để cô phải sợ.
“Không! Tớ không sợ!" Lạc Nguyệt kiên định nói, ánh mắt lạnh như băng nhìn tất cả diễn ra trước mắt, nhưng lại nhìn thấy cảnh này làm cho mặt nạ lạnh lùng của cô vỡ tan. Chỉ thấy hư không xuất hiện một con mèo đen nhỏ, đứng giữa không trung, con ngươi màu xanh đen, trên móng vuốt vẫn còn dính máu, lắc lắc, dường như có chút chán ghét, đồng thời nó còn nâng mắt lên, nhìn về phương hướng của mình, ánh mắt kia giống như nịnh hót cùng với mong đợi.
“Thanh… Thanh Dực!?" Lạc Nguyệt cảm thấy giống như mình xuất hiện ảo giác, cơ hồ có chút ngu ngốc kêu lên một tiếng. Làm sao lại là Thanh Dực, làm sao nó lại xuất hiện ở đây, nhìn dáng vẻ những người này là do nó giết sao? Làm sao có thể?
Nghe tiếng hô này, Thanh Dực quét mắt về phía Lạc Nguyệt một cái, ánh mắt kia căn bản là đang chê cười cô.
“Con mẹ nó! Mèo chết tiệt kia lại dám xem thường tao!!" lần này đã bị Lạc Nguyệt nhìn ra được, cảm giác quen thuộc đã lâu khiến cho cô gần như theo phản xạ tự nhiên mắng ra khỏi miệng.
“!!" con ngươi Thanh Dực khẽ động, nếu không phải Mặc Hi dặn nó không được nói chuyện, nó phải mắng cho bằng được con nhóc xem thường hình tượng uy nghiêm của thần thú là nó đây, cho dù không cần động tay chân, nhưng theo như tình hình trước mắt là Thanh Dực có khả năng giết chết cấp Vương đỉnh phong thì chỉ cần khí thế thôi cũng đủ cho Lạc Nguyệt không ngăn cản nổi rồi.
Dưới khí thế này, Lạc Nguyệt cảm giác mình giống như một con thuyền nhỏ trên biển rộng lớn, tùy thời đều có thể bị tiêu diệt, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, máu trên miệng vết thương chảy ra càng nhiều.
“Thanh Dực." Một tiếng hô nhẹ kêu lên, trong đó có ý cảnh cáo rõ ràng, nhưng đến khi Thanh Dực thu hồi khí thế trong nháy mắt, ánh mắt nó lại trông mong nhìn về phía Mặc Hi ở sau lưng Lạc Nguyệt, bộ dáng thật đáng thương lại khả ái.
{Chủ nhân, là do cô ta mắng em trước.}
{Biết rồi, lại đây đi.}
Thanh Dực hưng phấn, bóng ảnh chợt lóe, liền biến mất, xuất hiện một lần nữa dĩ nhiên là ở trong lòng Mặc Hi.
Mà Lạc Nguyệt giờ phút này cả người cứng đờ, vừa mới… người thần bí phía sau lưng vừa mới gọi con mèo đen rất giống Thanh Dực kia cũng là Thanh Dực, con mèo đen kia thật sự là Thanh Dực, vậy… cô gái đứng phía sau mình …. Giọng nói này là…
Nghĩ đến đây, Lạc Nguyệt khẽ run rẩy, cô không dám nghĩ, cô sợ thất vọng.
“Nguyệt không có ý định nhìn tớ sao?" đang lúc trong lòng lạc Nguyệt không ngừng do dự, trước mặt đột nhiên hiện ra một bóng hình cùng với tiếng cười ôn nhu.
Ngẩng đầu, liền thấy dưới ánh nắng xuất hiện một gương mặt tuyệt mỹ, rất đẹp, nhưng này không quan trọng, quan trọng là, khuôn mặt này, chính là khuôn mặt cô muốn nhìn đến nhất.
“Hi?"
“Ha hả, thế nào, mới hơn hai năm không gặp liền quên mất tớ rồi?" Mặc Hi cười nhẹ, có chút đùa giỡn nói.
“Hi… Hi…" trong miệng Lạc Nguyệt lẩm bẩm, sau đó liền mạnh mẽ ôm chặt lấy Mặc Hi, máu trên người cô lây dính sang bộ váy màu trắng của Mặc Hi, đồng thời làm cho Thanh Dực đang ở trong lòng Mặc Hi phải nhảy ra ngoài, đứng giữa không trung tức giận nhìn chằm chằm Lạc Nguyệt đang độc chiếm Mặc Hi, nhưng khi nhìn đến gương mặt cô đầy nước mắt, cuối cùng cũng im lặng. Được rồi, được rồi, bổn thần thú đại nhân đây có hiểu biết, không tính toán với cô lần này.
Kỳ thật nó muốn tính toán cũng phải xem Mặc Hi có để cho nó tính toán hay không đã.
“Hi! Mặc Hi! Thật sự là cậu! Thật sự là cậu! Ô ô!" rõ ràng đã quyết định kiên cường, cho dù là huấn luyện cực khổ cỡ nào, cho dù có nghe bao lời nói khó nghe đi nữa, hay là ngay cả lúc buộc phải tự sát như lúc nãy cô đều không khóc, lúc này lại gục lên vai Mặc Hi lớn tiếng khóc, giống như muốn phóng thích tất cả ủy khuất, tất cả thống khổ ra, miệng lớn tiếng nói “ Tớ cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa… khụ khụ, Hi! Rất nhớ cậu, ô, tớ rất nhớ cậu!"
Thật giống như chúng ta cùng trải qua đoạn thời gian vui vui thích thích trước kia, tớ rất nhớ bạn!
“Ừ, ừ, mình biết, yên tâm đi, không có chuyện gì." Mặc Hi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của Lạc Nguyệt, trong mắt thoáng qua vẻ đau lòng, đoạn thời gian này chắc cô ấyđã chịu không ít thống khổ, bằng không cũng sẽ không dáng vẻ trưởng thành như bây giờ.
Nghĩ đến gương mặt lạnh mạc của Lạc Nguyệt khi đó, Mặc Hi biết ,cô ấy đã chôn kín con người chân thật của mình đi, giờ phút này cô lại có thể lần nữa biểu hiện con người thật của mình ra trước mặt Mặc Hi, trong lòng Mặc Hi như có tia nước ấm chảy qua, cô đã nói, Lạc Nguyệt là một trong những người cô phải bảo vệ và canh giữ!
“Rống rống!"
“Tíu tíu!"
Vào lúc này, hai âm thanh của dị thú vang lên, cũng khiến cho Lạc Nguyệt đang gục trong lòng Mặc Hi giật mình lại, nhớ tới hành động vừa rồi của mình liền có chút xấu hổ, dùng tay áo lau nước mắt, sắc mặt có chút hồng hào lại, trừng mắt nhìn Mặc Hi nói “Quên chuyện vừa rồi đi đó, nhất định phải quên!! Nhớ đấy!"
“Ha ha!" thấy bộ dáng khả ái này của Lạc Nguyệt, Mặc Hi cười nhẹ ra tiếng, thấy Lạc Nguyệt càng thêm xấu hổ vì mình cười, cuối cùng cũng gật đầu “Tớ nhất định sẽ cất kỹ trong lòng! Haha."
“Cậu!!" Lạc Nguyệt kêu to, nhưng trong mắt lại không hề có ý phẫn nộ, khóe miệng khẽ gợn nụ cười. Có thể gặp lại cậu lần nữa quả thật rất tốt.
Giờ phút này, Ma Diễm Cuồng Sư và Băng Viêm Thiên Hạc cũng đã xuất hiện trên bầu trời, hai dị thú đồng thời đáp xuống mặt đất, mà khi Lạc Nguyệt nhìn thấy Ma Diễm Cuồng Sư cũng la lên thất thanh “ Ma Diễm Cuồng Sư, dị thú cấp B!"
“Rống rống!" vừa thấy Lạc Nguyệt kinh ngạc, Ma Diễm Cuồng Sư rất là ngạo mạng rống lên, đang thấy tâm tình vô cùng sảng khoái thì chớp mắt liền nhìn thấy Thanh Dực đang nhìn mình vừa cười như không cười, nhất thời khí thế liền xẹp xuống, sau đó cẩn thận nhìn Mặc Hi, nịnh hót rống một tiếng “rống rống!" ý là ta đã giúp giết sạch mấy người kia rồi!
“Ha ha, làm không tệ." Mặc Hi lên tiếng khen ngợi, nhất thời khiến cho Ma Diễm Cuồng Sư cười híp mắt.
Thanh Dực lại lần nữa nhảy vào trong lòng Mặc Hi.
“Tiểu Lam, không sao chứ?" vừa nhìn bộ dáng này, Lạc Nguyệt liền biết con Ma Diễm Cuồng Sư này nhất định là thủ hạ của Mặc Hi, chuyển ánh mắt quan tâm nhìn về phía Băng Viêm Thiên Hạc quan tâm hỏi.
“Tíu tíu." Băng Viêm Thiên Hạc gáy lên một tiếng, bộ dáng lúc này so với lúc Mặc Hi gặp ở đấu tràng thật sự rất khác biệt, vẻ ngạo mạn khi đó đã được mài luyện.
“Em cực khổ rồi, về nghỉ ngơi đi." Lạc Nguyệt cười nhẹ nói, dưới chân Băng Viêm Thiên Hạc liền hiện ra một trận đồ màu bạc, bóng ảnh nó đã biến mất.
Làm xong mọi chuyện, Lạc Nguyệt mới xoay đầu nhìn về phía Mặc Hi, cứ nhìn như vậy, lời gì cũng không có, là cô thật sự không biết mở miệng thế nào, có quá nhiều chuyện nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đoạn thời gian này cô đã trải qua quá mệt mỏi.
Mặc Hi cũng hiểu được, liền lôi từ không gian ra một cái bàn và ba cái ghế, bố trí xong đâu đấy rồi mới nhìn Lạc Nguyệt nói “ Lại đây ngồi đi."
Lạc Nguyệt gật đầu đến ngồi bên cạnh Mặc Hi, có chút không rõ vì sao cô lại lấy ra ba cái ghế, sau đó liền nghe cô nói tiếp “Linh, cũng lại đây ngồi đi."
Linh? Lạc Nguyệt cả kinh, theo phương hướng Mặc Hi nhìn lại, liền thấy Phiêu Linh mặc một bộ trang phục màu đen đang đứng ở đó, nếu Mặc Hi không lên tiếng cô thật sự còn không phát hiện ra, Phiêu Linh vẫn vậy, vẫn khiến cho người khác không cách nào chú ý tới, nhưng mà làm sao hắn lại ở cùng một chỗ với Hi nhỉ? Mặc dù nghi ngờ, nhưng Lạc Nguyệt cũng không hỏi. Cho dù khi đối mặt với Mặc Hi, Lạc Nguyệt cảm thấy không nhất thiết phải giấu kín mình nữa, nhưng cuối cùng vẫn có chút không được tự nhiên, giống như bây giờ, cô không có biện pháp nào để đùa giỡn vô tư như trước đây nữa.
Phiêu Linh chợt động, người đã đến bên cạnh Mặc Hi, ngồi xuống.
Ba người cùng ngồi xuống ghế, Mặc Hi liền nhìn Lạc Nguyệt mở miệng “ Có gì cứ nói đi, thế cục gia tộc của bạn thế nào rồi? Bạn lại có phiền phức gì?"
Lạc Nguyệt nhìn cô, con ngươi rưng rưng, nói trắng ra là cảm động, thật ra, nhìn Lạc Nguyệt hoạt bát, sáng sủa vậy thôi chứ bạn bè thì không có nhiều, bạn bè cùng giới thì dường như chỉ có một mình Mặc Hi, bởi vì cô không thích chơi với mấy người biểu hiện trong và ngoài không giống nhau, cũng bởi vì cô thấy chỉ cần có Mặc Hi là đủ. Gật đầu, cô lên tiếng “ Gia tộc đang tranh đoạt vị trí gia chủ, vốn dĩ nó là của tớ, nhưng mà đối phương thực lực quá lớn, bức bách cha tớ giao vị trí gia chủ cho hắn nhưng cha tớ không chịu, cho nên vẫn kéo dài đến bây giờ."
“Những người đuổi giết bạn khi nãy là của đối thủ?" Thực tế có thể đoán ra rõ ràng được, nhưng Mặc Hi vẫn hỏi một câu.
“Ừ." Lạc Nguyệt gật đầu, rồi nói tiếp, “ Bọn hắn là người của anh họ tớ, cũng chính là người muốn tranh đoạt vị trí gia chủ với tớ."
“Vậy phải thế nào bạn mới có thể thắng anh ta?" Mặc Hi hỏi tiếp, cô biết Lạc Nguyệt không phải là kiểu người ham mê quyền thế, cho nên trong chuyện này nhất định phải có lý do, nếu cô ấy muốn cô sẽ giúp.
“Thực lực, cường giả." Chỉ hai từ, khẩu khí Lạc Nguyệt hơi trầm xuống “ Bởi gì ông nội của Lạc Hàm là cường giả cấp Vương, mạnh hơn ông nội tớ, hơn nữa hầu như toàn bộ trưởng lão trong gia tộc đều đứng về phía họ, cho nên tớ nghĩ cơ hội thắng lợi của tớ rất nhỏ."
“Cũng có thể nói cách khác là chỉ cần bên cạnh bạn có cường giả đối kháng được với bọn họ thì bạn có thể thắng?"
“Ừ, cha tớ đã bị bọn hắn ép thỏa hiệp, mở một tràng thi đấu vào ba ngày sau, hai phương cử ra năm người, ai thắng ba tràng, thì người đó thắng." Nói đến đây Lạc Nguyệt khẽ cảm thấy mất mát, bên bọn họ căn bản là không ai có thể sánh được với đám người bên Lạc Hàm.
“Mấy người bên cạnh Lạc Hàm có thực lực thế nào?" nói lâu như thế, trên mặt Mặc Hi vẫn là vẻ phong đạm vân khinh như khi mới gặp, vẻ mặt như vậy lọt vào trong mắt Lạc Nguyệt khiến cho cô cảm giác có chút yên tâm, cô ấy luôn như vậy, luôn khiến người khác cảm thấy tin tưởng, quả nhiên mình không thể như cô ấy được …
Đối với câu hỏi của Mặc Hi, Lạc Nguyệt nhẩm tính xong vẫn thực tâm trả lời “ Ông nội Lạc Hàm là cường giả cấp Vương đỉnh phong, đại trưởng lão là cường giả cấp Vương trung giai, có ba trưởng lão là cấp Vương sơ giai, ngoài ra còn có bốn trưởng lão là cấp Sư đỉnh phong, đây là những người mạnh nhất trong đám bọn họ."
Mặc Hi gật đầu, trong mắt thoáng qua nụ cười, “ Nếu bạn đấu với Lạc Hàm thì ai sẽ thắng?"
“Tớ!" không chút do dự, lạc Nguyệt kiên định trả lời, điểm tự tin này cô vẫn có.
“Vậy là được rồi." Mặc Hi tỏ vẻ nhẹ nhõm, khiến cho Lạc Nguyệt ngây ra một lúc, liền thấy sắc mặt Mặc Hi đột nhiên có chút hiểu rõ “ Nguyệt, nếu cậu muốn thì tớ sẽ giúp cậu, nhưng cậu phải tin tưởng tớ, tớ cũng sẽ tín nhiệm cậu."
“Cái gì? Ý của cậu là gì?" Lạc Nguyệt có chút nghi ngờ.
“Có một vài chuyện hy vọng khi cậu nhìn thấy cũng không nên để lộ ra, bằng không tớ sẽ gặp phiền phức." Mặc Hi cười nhẹ nói, kỳ thật cô rất tin tưởng Lạc Nguyệt, từ khi Lạc Nguyệt gục vào lòng cô khóc, cô biết Lạc Nguyệt là người có thể tin tưởng tuyệt đối, nói như vậy cũng chỉ để cho trong lòng cô ấy có điều chuẩn bị mà thôi.
Mặc dù không rõ vì sao Mặc Hi lại nói vậy, nhưng Lạc Nguyệt cũng nghe ra được tính nghiêm trọng trong đó, kiên định gật đầu “ Yên tâm đi, Hi nói, Tớ tuyệt đối sẽ giữ bí mật."
“Ha ha, tớ tin tưởng, vậy cậu nhìn nhé, không nên kinh ngạc, không nên thét chói tai đấy!" Mặc Hi có chút đùa giỡn cười một tiếng, đưa tay ra trước mặt Lạc Nguyệt, sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của Lạc Nguyệt, ánh sáng màu đỏ đột nhiên hiện ra!
“A!" đã được Mạc Hi nhắc nhở, nhưng Lạc Nguyệt vẫn kêu ra tiếng, vô cùng khó có thể tưởng tượng được.
“Đã nói không được kinh ngạc, không được la hét mà." Mặc Hi nói những lời này rõ ràng là cố ý, chỉ thấy ánh sáng trong tay không ngừng biến hóa, đến cuối cùng 7 màu đều xuất hiện.
Lạc Nguyệt đã kinh ngạc tới mức mắt trợn to hết cỡ, liền nghe Mặc Hi nói tiếp “ Nhìn tiếp nhé!"
Ánh sáng màu xanh chói mắt trong tay của Mặc Hi đột nhiên đổi bằng một ngọn lửa hùng dũng, còn chưa chờ cho Lạc Nguyêt hoàn hồn liền biến thành thủy, sau đó thành thổ, mộc, kim, lần lượt thay đổi.
Giờ khắc này Lạc Nguyệt đã trợn mắt há hốc mồm.
Đây là có chuyện gì? Dị năng giả toàn hệ ngũ hành? Còn ánh sáng kia, thế nào có thể… từ sơ cấp đến Dị Thánh đều có?
Mặc Hi thu tay về, thấy bộ dạng đờ đẫn của Lạc Nguyệt cũng không quấy rầy, cứ để chính cô tự mình hồi phục, kỳ thật lúc Phiêu Linh nhìn thấy cô làm như vậy phản ứng của hắn cũng không khác gì Lạc Nguyệt lúc này, nếu không phải vì bản thân cô có cách tu luyện khác với người ở Thủy Lam tinh, thì hiện tại cô cũng không tốt hơn Lạc Nguyệt bao nhiêu.
Quả nhiên, một đoạn thời gian qua đi, cuối cùng Lạc Nguyệt cũng khôi phục lại tinh thần, sắc mặt biến đổi lại tràn đầy nghiêm túc, nhìn về phía Mặc Hi, “Hi, mặc dù tớ không biết có chuyện gì, nhưng tớ cũng hiểu được tầm quan trọng của nó, năng lực của cậu như vậy tuyệt đối không được để người khác phát hiện, nếu không chắc chắn sẽ bị mọi người đuổi theo!"
“Ừ, tớ biết." Mặc Hi cười nhẹ, biểu hiện của Lạc Nguyệt làm cô rất hài lòng, câu đầu tiên cô ấy hỏi không phải là làm cách nào được như vậy mà là an nguy của cô, điều này còn bảo cô làm sao có thể không cảm động.
“ Vậy quyết định thế này đi, tớ và Linh sẽ cùng tới gia tộc với cậu, cứ nói ngày xưa tớ thiếu nợ ân tình của cậu, lần này nguyện ý trở thành thành viên của gia tộc cậu, trợ giúp cậu tranh đoạt vị trí gia chủ."
“Hả?" Lạc Nguyệt sửng sốt, “Cậu với Linh cùng giúp tớ? Nhưng tràng so đấu kia, cho dù các cậu có trợ giúp … thì đám người của ông nội Lạc Hàm.. họ.."
Kỳ thật cô muốn nói chính là, thực lực của Mặc Hi và Linh chỉ sợ không đủ, chẳng qua là khó mở miệng nói trực tiếp.
“Yên tâm đi, tớ nói được sẽ làm được." Mặc Hi cười nhạt nói, thấy Lạc Nguyệt còn muốn nói gì đó, đành không còn đường lựa chọn phải mở miệng “Tu vi của tớ bây giờ là cấp Vương, Thanh Dực cũng vậy, mà Linh là cấp Sư trung giai. Thực lực như vậy có đủ không?"
“…" Không nói đến vấn đề đủ hay không đủ, chỉ mới nghe tin tức như vậy, Lạc Nguyệt đâu còn tâm tư quản nó đủ hay không, chỉ có thể mở to mắt mà nhìn về phía Mặc Hi, có thế nào cô cũng không nghĩ ra tu vi của Mặc Hi đã là cấp Vương, trong nhận thức của cô, Mặc Hi cao lắm cũng khoảng cấp Sư thôi.
Dường như cảm thấy không đủ rung động, Mặc Hi nói tiếp “Hiện tại cậu có tu vi cao cấp đỉnh phong đúng không? Nhân lúc còn chút thời gian tớ giúp cậu thăng lên cấp Sư."
“Hả?" đến lúc này thì Lạc Nguyệt đã hoàn toàn không còn gì để nói nữa rồi, muốn tăng lên tu vi là có thể tùy tiện tăng lên như vậy sao? Nhưng mà khi nhìn thấy nụ cười bình thản kia của Mặc Hi, không biết vì sao, Lạc Nguyệt không hoài nghi một chút nào.
Tác giả :
Tiêu Gia Tiểu Khanh