Ngự Lôi
Quyển 3 - Chương 26: Chịu trách nhiệm sống chết

Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 26: Chịu trách nhiệm sống chết

Ngày 17 tháng 11 năm 3021

Đã đến thời gian mà mọi người mong đợi nhất, mọi người rất muốn nhìn hai vị mỹ nhân đệ nhất của Andara quyết đấu đấy, mà hai mỹ nhân này lại là tranh chức hội trưởng năm 7 khiến mọi người càng không cho phép mình đến trễ.

“Bạn nói xem lần này ai thắng?"

“Sao mình biết được. Dù sao cũng được xem hai người đẹp quyết đấu là vui rồi."

“Trời ạ! Người đẹp bây giờ đều biến thái như thế sao? Đây chính là chức hội trưởng năm 7 đấy."

“Mặc Hi, Phong Tiên Tuyết, Mặc Hi, Phong Tiên Tuyết aaaa. Thật không biết ủng hộ ai."

“…"

Hai nhân vật chính còn chưa xuất hiện thì phía dưới đài đã đông nghịt người đàm luận.

ở chỗ khác, đám người Mặc Hi, Lạc Nguyệt, An Diệc Kỳ, Hắc Ảnh đang đứng cùng một chỗ, Đan Thử đi đến trước, đưa một đôi bao tay màu đen cho Mặc Hi, rồi cười nói,"Hi! Cái này là tớ đặc biệt làm cho bạn. Tớ cũng không biết là đẳng cấp gì nhưng dù sao hiệu quả cũng khá."

Con ngươi lóe lên, Mặc Hi cũng không chần chừ đeo găng tay vào, trong nháy mắt truyền tới cảm giác tăng phúc làm cho Mặc Hi hiểu rõ tác dụng của đôi găng tay này, rồi giương mắt lên nhìn ánh mắt mong chờ của Đan Thử, cười nói,"Rất tốt, cảm ơn."

“Ha ha ha, Hi vui là tốt rồi." Được Mặc Hi khen ngợi thì Đan Thử cười rạng rỡ.

Mọi người nhìn nhìn thì cũng hiểu rõ cái bất phàm của đôi găng tay kia, ở trong Andara không ai biết Luyện kim đại sư Đan Thử, không sai, Đan Thử nhỏ tuổi đã lấy được danh hiệu đại sư, chỉ bởi vì trình độ thuật luyện kim của hắn rất cao làm ra cái gì đều tốt.

Ngay sau đó trên bầu trời truyền tới giọng nói của thầy giáo,"Mời hai em Mặc Hi và Phong Tiên Tuyết lên đài."

Mọi người đều im lặng nhìn về phía Mặc Hi.

“Vậy tớ đi trước." Mặc Hi cười nhẹ nhàng với mọi người rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

“Hi! Mặc dù rất không muốn bạn rời đi nhưng nhất định phải thắng đấy. Bạn là bạn thân nhất của tớ cho nên đừng làm mất mặt tớ nhé." Lạc Nguyệt trầm mặc một lát rồi đột nhiên gào to.

Đôi mắt Mặc Hi loáng qua ôn hòa, cười nhẹ rồi gật đầu,"Uh tớ hiểu, nhất định sẽ."

“Ha ha ha, vậy thì tốt rồi." Lạc Nguyệt cũng thả lỏng một hơi, trên mặt cũng nở nụ cười, thật ra cô hiểu rõ , sẽ có ngày phải tách ra, coi như là Mặc Hi không rời đi thì cô cũng có lý do phải rời khỏi đây, hai đứa là bạn bè mà. Tách một thời gian cũng không sao. Đúng vậy, hai đứa là bạn thân cả đời này.

“Hi hãy cố lên." Sau đó Lala cũng lên tiếng

“Ha ha ha! Cố gắng lên." Khố Lạp cũng nói theo.

Hắc Ảnh," Bạn nhất định sẽ thắng."

Phiêu Linh,"Cố lên."

An Diệc Kỳ, “.. Mặc Mặc, em muốn làm cái gì thì làm đi."

Nhìn đám người trước mắt, bọn họ là một đoàn thể.

Mặc Hi tươi cười rạng rõ, rồi đeo găng tay màu đen vào, duỗi tay ra, tại trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người thì nói ra ,"Nào ước định đi. Mặc dù đối thủ rất cường đại nhưng tớ nhất định sẽ thắng."

Mặc Hi rất ít làm mấy hành động trẻ con này, nhưng hành động làm cho trong lòng mọi người ấm áp.

“Ha ha ha, được." Lạc Nguyệt đưa tay ra để lên tay cô .

Tiếp theo là Lala, Hắc Ảnh, An Diệc Kỳ, Khố Lạp, Phiêu Linh, bảy người cầm tay nhau cùng cười rạng rỡ.

“Chúng ta mãi mãi là bạn bè." Mặc Hi nghiêng đầu nhẹ nhàng cười nói, ánh mắt ôn hòa nhìn tất cả mọi người.

“Uh, mãi mãi." Lạc Nguyệt cũng cười.

“Uh"

“Ha ha ha! Nhất định."

“Được."

“…"

Bảy cánh tay cầm chặt sau đó buông ra. Mặc Hi xoay người, “Vậy tớ đi trước."

….

Lên đài chiến đấu, Phong Tiên Tuyết đã xuất hiện, đứng một mình, tóc đen bay lên nhìn cô ở dưới đài.

Tại trong ánh mắt mong chờ của mọi người, đột nhiên Mặc Hi xuất hiện, mặc một bộ quần áo chiến đấu màu trắng, cùng Phong Tiên Tuyết xa xa mà trông, ánh mắt sáng rọi cười nói,"Tôi đến."

“Uh" Phong Tiên Tuyết gật đầu nhìn cô, “Tôi sẽ không lưu tình, có lẽ sẽ có người chết."

“À" Mặc Hi bình thản gật đầu,"Tôi hiểu nhưng mà tôi sẽ không để mình chết."

Phong Tiên Tuyết trầm mặc, Mặc Hi cũng không hề nói chuyện, hai người nhìn nhau, cuối cùng trận chiến này cũng đã đến.

Ánh mắt mọi người khóa chặt lại, hai người đứng cùng một chỗ tuyệt đối làm cho người ta không nỡ rời mắt, mà sau đó đám người Lạc Nguyệt cũng đã đến dưới đài, nhìn hai người ở trên đài, người này có thể để Mặc Hi nói là đối thủ cường đại thì tuyệt đối sẽ không đơn giản, cho nên muốn thắng cũng không dễ dàng.

“Vậy hai em đã chuẩn bị kỹ chưa?" giọng của thầy giáo lại vang lên lần nữa, thấy hai người Mặc Hi và Phong Tiên Tuyết gật đầu rồi nói tiếp,"Cuộc chiến tranh đoạt chức hội trưởng hội học sinh năm 7 bắt đầu."

Âm thanh xuyên qua toàn trường, mang theo nhiệt huyết dâng trào.

Gần như là trong nháy mắt, Mặc Hi đã chuyển động, cho tới bây giờ cô không thèm chú ý đến cái gọi là lễ nghi tôn trọng chiến đấu, người thắng lợi chính là người thắng lợi, vậy cần gì phải nói chứ, trong khoảng thời gian đó cũng không biết bị giết chết mấy lần rồi.

Mà Phong Tiên Tuyết cũng nghĩ như Mặc Hi, gần như thầy giáo vừa nói xong thì hào quang trong tay cô lóe lên, xung quanh người đã vây toàn băng tinh kính diện, tất cả đều là hình ảnh của cô làm cho người ta không biết người thật ở chỗ nào.

“Oa"

Biến hóa như thế làm cho mọi người ở dưới đài sững sờ, sau đó bộc phát ra từng đạo âm thanh, ai cũng không nghĩ đến hai người vậy mà động thủ luôn, hơn nữa lại dùng là tuyệt chiêu.

“Kính, xạ." trong nháy mắt giọng nói lạnh như băng vang lên, băng tinh kính diện phản xạ ánh sáng chói rọi làm hoa mắt Mặc Hi, giơ tay lên diệt băng lăng, sau đó người rơi xuống đài.

Khóe miệng cong lên, bây giờ Phong Tiên Tuyết đã trưởng thành, vậy mà đã biết dùng âm thanh mê hoặc người rồi, không sai, câu nói vừa rồi của cô ấy chỉ vì khiến cho Mặc Hi chú ý đến cái chiêu thức gương kia, sau đó vô thanh vô tức phát động công kích lên người cô.

Cô ấy như thế càng khiến Mặc Hi cố gắng thêm, muốn thắng mà chỉ dùng tới vũ lực thì hơi khó khăn.

Nghĩ thì nghĩ nhưng Mặc Hi cũng đã có hành động, biến mất, võ giả mà không đến gần được Dị năng giả thì vô cùng bị động đấy, nếu Võ giả mà đến được gần Dị năng giả thì Dị năng giả sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tốc độ này…

Phong Tiên Tuyết được băng kính bảo vệ xung quanh cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, cô hơi bận tâm đến tốc độ của Mặc Hi, ánh màu vàng trong tay chớp động, trong không khí hiện lên băng hàn mây mờ, ngay cả mặt đất của bắt đầu đóng băng.

Tại nơi đây.

Phát hiện thấy bóng mờ ở đằng kia trong nháy mắt phiêu động, ánh mắt Phong Tiên Tuyết lạnh lẽo, chỉ thấy chỗ kia xuất hiện một cái băng roi vung qua, chớp lấy bóng ảnh của Mặc Hi, băng roi cầm trong tay vung về phía băng kính kia.

“Cạch cạch"

Đồng thời cả băng roi và băng kính đều vỡ vụn. bóng người Mặc Hi lại lần nữa xuất hiện đánh vỡ băng kính còn thừa, liếc một cái thấy Phong Tiên Tuyết, cùng lúc đó thấy được hoàng quang không ngừng lấp lánh trong tay cô, trong linh hồn truyền đến cảm giác nguy hiểm làm cho Mặc Hi định cho Phong Tiên Tuyết bỏ cuộc thì đột nhiên lui lại.

Mà gần như sau khi Mặc Hi lui lại, thì chỗ vừa rồi đột nhiên hàn khí bay lên, băng tường bốn phía nổi lên rồi nổ tung.

Rất nhiều mảnh vỡ bay tán loạn trên mặt đất.

Tất cả đều xảy ra trong nhát mắt, chưa đến một phút mà lại xảy ra nhiều chuyện kinh hiểm như thế.

Lại nhìn hai người đều không hề bị thương, lần nữa trở lại vị trí cũ đối lập nhau.

“Này cũng quá mãnh liệt đi. Tớ thấy hai cô gái này còn mạnh hơn Hám Minh Hoa học trưởng."

“Quá biến thái rồi. đây còn là con gái sao?"

“Móa! Tớ hâm mộ các bạn. Thần tượng của tớ."

“…’’

Dưới đài cũng vì tràng chiến này mà nhiệt huyết sôi trào, không ai hoài nghi thực lực của hai người này nữa.

“Hai đứa bé này không phải vật trong ao." Người đàn ông cười nói, nhìn khuôn mặt hóa ra là phó viện trưởng.

“Vâng" Kiếm Hoa bên cạch hắn cũng gật đầu.

Đám người Lạc Nguyệt trầm mặc trước tình trạng này, vừa rồi Phong Tiên Tuyết biểu hiện cường đại hơn hôm qua nhiều, chính mình còn kém cô ấy quá xa.

“Em rất lợi hại." trên đài Phong Tiên Tuyết lãnh đạm nói.

“Chị cũng thế." Mặc Hi cười nói, rồi khen Phong Tiên Tuyết,"Chị quả nhiên đã trưởng thành, chiêu số giờ này chỉ sợ cũng chưa đến một nửa thực lực của chị đi."

Đôi mắt băng lam hơi thâm trầm, Phong Tiên Tuyết cũng không hề kiêng nể mà gật đầu, cái gật đầu làm cho mọi người ở dưới đài nổ tung.

Thực lực cô vừa mới biểu hiện ra còn chưa đến một nửa, không phải là lừa người chứ. Rốt cuộc Phong Tiên Tuyết có thể làm đến trình độ nào, sao lại cường đại như thế? Tất cả học viện đều kinh ngạc vì cái gật đầu này.

Mặc Hi cũng bởi vì cái gật đầu này của Phong Tiên Tuyết mà cười càng thêm chói lọi, đây mới là Phong Tiên Tuyết, nếu không bởi thế thì cô cũng không còn thấy thú vị nữa, mặc dù kết quả như vậy sẽ khiến cô thắng càng thêm gian nan.

“Vậy màn nóng người đã kết thúc."

“Tôi đã nói sẽ dốc toàn lực ứng phó em." Phong Tiên Tuyết lại bày tỏ lần nữa, sau khi nói xong thì không khí lạnh thấu xương thậm chí còn xuất hiện băng mỏng, cái này Phong Tiên Tuyết vẫn chưa dùng tới dị năng chỉ đơn giản là hiệu quả do hơi thở phát tán ra mà thôi.

Mà nhìn lại ánh sáng chớp động trong tay Phong Tiên Tuyết thì toàn trường đều im lặng. Màu vàng đậm thậm chí còn có màu xanh lờ mờ. đây là đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho Phong Tiên Tuyết muốn đột phá Dị sư, cô mới có bao nhiêu tuổi chứ? Dị sư 16 tuổi? Thế giới này điên rồi.

“A đây là thực lực chân chính của chị sao?" Mặc Hi không hề ngạc nhiên, cô đã sớm nghĩ đến Phong Tiên Tuyết tuyệt đối không đơn gian, cũng không có vô lễ. Mặc Hi giải trừ trọng lực ở cổ tay, ánh mắt lóe lên,"Vậy chúng ta hãy chiến đấu kịch liệt đi."

Trận chiến đấu này không hề đơn giản, vũ lực đơn thuần muốn thắng Phong Tiên Tuyết, nói thật Mặc Hi cũng không nắm chắc lắm, nhưng mà thì sao chứ? Nếu không thắng thì ở lại vậy, dù sao 3 năm nữa cái đáng học thì phải học.

Cho nên chiến đấu hôm nay, Mặc Hi chỉ coi như là trận đấu đơn giản, đơn thuần khuynh tận hết thảy chiến đấu kích tình.

Hình như cảm giác được suy nghĩ của Mặc Hi, Phong Tiên Tuyết hơi trầm xuống, cô thật sự rất hâm mộ cô ấy, luôn tiêu sái, muốn làm những việc mình muốn làm.

Giờ phút này thật ra cô rất muốn nói với cô ấy, cô cũng muốn vậy nhưng như vậy thì không được, cô có trách nhiệm của cô nên không cho phép cô làm như vậy. Sắc mặt vẫn lạnh như băng, Phong Tiên Tuyết gật đầu," Tôi sẽ không lưu tình, sống chết, chính em nắm lấy."

Nói xong thì không khí toàn trường thay đổi. trong lòng mọi người đều khẩn trương, mọi người cảm giác được đây sẽ là trận đấu đặc sắc làm cho mọi người chấn kinh.

Nơi nào đó, Hám Minh Hoa nhìn hai người trên đài, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ, Phong Tiên Tuyết, hóa ra em đã cường đại đến thế sao? Ngày hôm qua em không bày ra chân chính thực lực. Mặc Hi có thể là đối thủ của em thì cô bé đó phải xuất xắc như thế nào.

Mặc Hi nhìn Phong Tiên Tuyết cường đại như vậy, trên mặt vẫn nở nụ cười nhạt, tựa hồ không hề lo lắng và khiếp đảm, thậm chí bên trong ánh mắt còn phát ra cuồng nhiệt,

Thật là người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên a.

“Băng thiên tuyết địa," trên đài Mặc Hi và Phong Tiên Tuyết chiến đấu tiến vào giai đoạn cao trào, Phong Tiên Tuyết lạnh như băng lên tiếng, ánh sáng vàng kim trong tay chói lóa.

Bông tuyết trắng xoáy tròn dẫn theo gió bão xuất hiện, mặt đất đóng băng, không khí đóng băng, ngay cả phòng hộ màu lam cũng đóng băng theo, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bằng không tất cả mọi người đều không theo dõi được .

“.." Gió tuyết đợt đầu thổi vào người, chỉ cảm thấy lạnh lẽo cùng với lực đạo, cái này tuyên đó cho Mặc Hi biết bông tuyết này không chỉ xinh đẹp mà mỗi bông còn mang theo lực công kích, thân thể cô tiếp xúc lấy bông tuyết có thể cảm thấy uy lực của bông tuyết này.

Không hề do dự, tĩnh điện lực bao quanh người, đang lúc động thì phát hiện ra người mình bị cố định, cúi đầu nhìn xuống thì thấy mặt đất đóng băng . Sai sót dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đấy, cho dù bây giờ Mặc Hi giải quyết được đám băng dưới chân thì bông tuyết kia đã công kích đến trước mặt cô.

“Hi!

“Mặc Mặc"

“A’’

Mọi người dưới đài nhìn thân người nho nhỏ của Mặc Hi giống như bị cự thú phong tuyết nuốt chửng, nhất thời gào lên, đám người Lạc Nguyệt cùng với An Diệc Kỳ muốn đi lên đài nhưng không thể.

Không rõ tình huống dưới đài, đôi mắt băng lam của Phong Tiên Tuyết nhìn về phía tiếng nổ mạnh, hoàng quang trong tay bay múa, dưới ánh mắt sợ hãi của đám người Lạc Nguyệt lại một lần nữa chỉ vào chỗ xa xa nào đó, “Thuẫn, kính"

“Oanh"

Chuyện thế nào vậy?

Chỉ nghe thấy tiếng vỡ vụn, Mặc Hi xuất hiện lúc nào, mà Phong Tiên Tuyết vừa kịp thời khởi động băng thuẫn bao quanh mình bằng không hậu quả không chịu nổi.

Sững sờ, kinh nghi, biến hóa như thế nào cho hô hấp của mọi người dừng lại.

Không biết tại sao Mặc Hi có thể trốn được một kích này? Tất cả mọi người đều mê hoặc nhìn Mặc Hi, chỉ thấy cô chân không mà đứng thì đã hiểu.

Không sai, trong lúc nguy hiểm thì trong nhay mắt Mặc Hi bỏ giày ra né tránh rồi công kích Phong Tiên Tuyết, lại không nghĩ rằng Phong Tiên Tuyết cũng phát hiện ra. Mặc dù biện pháp này làm cho mọi người khó thốt lên lời nhưng không thể không nói thật sự rất hữu hiệu.

Không có đình chỉ, Mặc Hi nắm chặt bàn tay nhỏ lại xoáy dẫn tĩnh điện lực phóng tới Phong Tiên Tuyết.

Phong Tiên Tuyết cũng không giống như Dị năng giả khác thấy Võ giả cận thân mà hoảng sợ, mặt đất đóng băng không ngừng xuất hiện băng tường ngăn cản thế công của Mặc Hi, hai bài tay cũng vươn về phía Mặc Hi,"Băng, kết."

Rét lạnh, trong nháy mắt rét lạnh ăn mòn tới tận xương, không khí lạnh như băng làm cho Mặc Hi cảm thấy đây không phải là ảo giác, không, không phải là ảo giác mà là thật, từ mới bắt đầu gặp mặt đã bị năng lượng của Phong Tiên Tuyết bao trùm, mặt đất đóng băng và không khí lạnh như băng cũng đều là như thế.

“Hả?" Trong hàn khí và mặt đất đống bằng toàn bộ tập chung lại, vậy mà giống như xâm nhập qua tĩnh điện lực tiến vào cốt tủy lạnh đến nỗi cơ thể mất đi cơ năng.

Tại bên ngoài mọi người một màn như thế, chỉ thấy hàn khí dựa theo tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy xâm nhập vào người Mặc Hi mà cả người Mặc Hi dần dần bị đóng băng, tiếp theo đó toàn thân bị băng tinh trong suốt bao quanh.

Chiêu số như thế làm cho mọi người chấn kinh, Phong Tiên Tuyết biểu hiện ra thực lực cường đại hoàn toàn vượt qua sự thừa nhận của bọn hắn.

“Phong Tiên Tuyết rất lợi hại" Dưới đài, giọng nói của Lạc Nguyệt hơi thâm trầm, cho tới bây giờ Phong Tiên Tuyết biểu hiện ra cường đại hơn rất nhiều so với hôm qua, hơn nữa khả năng khống chế dị năng ngay cả võ giả như cô cũng không thể tưởng tượng ra.

“Mặc Mặc.." An Diệc Kỳ khẩn trương, nhìn băng cầu trên đài, lông mày đã nhíu lại, không ngừng bảo mình rằng cô ấy sẽ không gặp chuyện gì cả.

Bởi vì chiêu này của Phong Tiên Tuyết mà làm cho tràng chiến đấu im lặng một hồi, mọi người nhìn băng tinh xung quanh Mặc Hi thì tất cả cảm xúc đều có nhưng quan trọng nhất là kết cục của Mặc Hi thế nào, phải chăng cô ấy sẽ thoát hoặc thất bại.

Chỉ là đối với Phong Tiên Tuyết ở trên đài mà nói, từng giây từng phút trôi qua đều sẽ không lãng phí, hoàng quang trong tay không có tạm dừng qua, sắc mặt cũng tái nhợt đi, với khống chế tuyệt chiêu này thì thoạt nhìn đơn giản nhưng từ khi mới bắt đầu bố trí rồi đến bây giờ phát động thì tiêu hao năng lượng và tinh thần rất lớn.

Con ngươi băng lãnh chăm chú nhìn Mặc Hi trong băng tinh, ánh sáng trong tay chớp động. Tự thấy băng tinh dần dần biến hóa, chỉ thấy bông tuyết ở bên trong phiêu động, mắt nhìn cảm thấy xinh đẹp, giống như quả cầu thủy tinh tuyệt đẹp, thế nhưng mà tất cả mọi người đều biết rõ đây không phải là quả cầu thủy tinh bên trong cũng không phải là búp bê mà bông tuyết kia cũng không phải là bông tuyết bình thường. Từ khi thấy công kích của Phong Tiên Tuyết thì mọi người đều hiểu bông tuyết kia mạnh hơn lưỡi dao nhiều.

Chết… cũng không thể trách tôi.

Thì thầm trong lòng, Phong Tiên Tuyết khống chế lấy bên trong quả cầu thủy tinh, chỉ có cô biết rõ nhất mỗi khi bông tuyết xinh đẹp đâm vào thân thể Mặc Hi là thành một vết thương mà cô cũng biết Mặc Hi là Võ giả, một Võ giả lợi hại, cường độ thân thể tuyệt đối là tốt nhất cho nên cô không hề lãng phí một giây nào.

Tất cả đình chỉ trong nháy mắt, kịch liệt chiến đấu trong thời khắc này yên tĩnh lại, mọi người nhìn Mặc Hi trong băng tinh hình như không còn tính mạng.

“Hi!" trong lòng Lạc Nguyệt chấn động nhìn tất cả trước mắt, tay cầm tay Lala. Ngay sau đó đột nhiên thấy được cái gì làm cho cô ngạc nhiên.

“Hả? Phong Tiên Tuyết cũng phát hiện ra cái gì, trước mắt xuất hiện một băng tường, cả người lui về phía sau, gần như đồng thời, mọi người đều nghe thấy “Oanh" một tiếng, khối băng bắn ra lại nhìn thấy Mặc Hi đang phá băng mà ra. Thấy Mặc Hi hiện tại thì tất cả mọi người đều hít một hơi.

Lạc Nguyệt càng chấn động mạnh hơn, trừng to mắt lên, rất tức giận, những người khác cũng không kém cô bao nhiêu.

Trang phục chiến đấu màu trắng không hề thay đổi nhưng lại đổi màu, màu đỏ hồng khiến ai cũng có thể đoán ra rốt cuộc tại sao, lúc đầu chỉ có một vệt tiếp theo đó phủ cả trang phục, rút cuộc chảy bao nhiêu máu chứ.

Mà sao Mặc Hi lại thương nặng như thế? Trong trí óc mọi người đều hiện ra cảnh băng cầu vừa rồi, nhìn thấy dáng vẻ Mặc Hi thì vết thương có vẻ mới, chỉ có bị lúc băng cầu vừa rồi thôi.

Không sai, vết thương của Mặc Hi là vừa mới bị, tại bên trong băng cầu bị bông tuyết cắt vào trong nháy mắt đã bị đóng băng nên cũng không thấy máu, thế nhưng thuận theo Mặc Hi phá băng mà ra thì cả người đã khôi phục lại cơ năng nên để cho toàn bộ vết thương dày đặc gần như không có khe hở đều chảy máu.

“Vù vù…" thở ra một hơi, Mặc Hi ngẩng đầu lên toàn cho tất cả mọi người đều sững sờ, vậy mà cô vẫn cười, trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi trắng bệch vẽ lên nụ cười,"Ha ha ha thống khoái."

Cả người Mặc Hi đứng thẳng, đôi mắt nhìn Phong Tiên Tuyết cười nói,"Quả nhiên chị rất tuyệt."

Cảm giác đau đớn này đã bao lâu rồi mới thấy. hơn nữa đã rất lâu rồi không dùng tới lôi điện chi lực kích thích cơ năng toàn thân, cảm giác như thế khiến cho Mặc Hi cảm thấy nhiệt huyết, quả nhiên Võ giả chiến đấu là máu kết hợp cùng với kích thích.

“Còn tuyệt chiêu gì mang hết ra đi." Mặc Hi cười nói, giờ phút này nụ cười trên khuôn mặt cô thiếu đi nét bình thản lúc trước, giống như đứa trẻ tìm được đồ chơi thú vị, không sai, giờ khắc này thần sắc của Mặc Hi làm cho mọi người hoảng hốt, đột nhiên phát hiện ra Mặc Hi chỉ là đứa trẻ mười ba tuổi mà thôi. Mà hình như bọn họ cũng quên mất , tại sao chứ? Bởi vì bình thường Mặc Hi biểu hiện ra không giống như một đứa trẻ.

Mắt của Phong Tiên Tuyết cũng sáng rọi nhưng chỉ thoáng qua mà thôi."Không muốn chết."

“Ha ha" Mặc Hi sững sờ rồi nói cười,"Chị rất đáng yêu."

“…" trong không khí lạnh dần, nếu như hiện tại Mặc Hi công kích thì hiệu quả sẽ rất cao nhưng cũng chỉ trong nháy mắt càng lạnh hơn rồi.

“Băng, đột thứ." Phong Tiên Tuyết vừa nói xong thì Mặc Hi cũng chuyển động, chỗ mà Mặc Hi rời đi đã xuất hiện một thanh băng đâm từ dưới đất lên, tiếp theo toàn trường đều hít vào một hơi

“Hitzz khazzz"

Chiêu thức của Phong Tiên Tuyết ngày càng lợi hại và lăng liệt hơn, Phong Tiên Tuyết như vậy làm cho mọi người cảm giác được rằng cô sớm có thể lấy được chức hội trưởng năm 7 thậm chí có tư cách tốt nghiệp rồi nhưng lại luôn yên lặng đứng ở Andara.

“Cạch"

Một tiếng vỡ tan, thân ảnh Mặc Hi không ngừng chớp động, đột nhiên biến mất, cô không giống như Võ giả mà giống Dị năng giả không gian hơn.

“Hàn, lãnh khước."

“Kính, toái liệt."

“…."

Tránh né, công kích liên tục.

Thời gian đã qua, ai cũng không làm gì được ai, mọi người cũng không hề cảm thấy nhàm chán, thậm chí có thể nói tất cả mọi người đều mê mẩn xem, Phong Tiên Tuyết tinh diệu khống chế dị năng, công kích và tốc độ của Mặc Hi làm cho mọi người kinh thán, đều làm bọn họ xem mê mẩn, xem khẩn trương mà kích động.

“Vù vù"

Lại qua một chiêu, Mặc Hi đứng thẳng thở ra một hơi, trên trán đã xuất hiện lấm tấm mồ hồi, mất máu làm cho cô càng dễ mệt mỏi, lôi điện chi lực kích thích toàn thân.

Phong Tiên Tuyết cũng không tốt lắm, sắc mặt cũng tái nhợt, hơi thở cũng gấp gáp, không ngừng sản xuất năng lượng, tràng cảnh này làm cho cô tiêu hao càng nhiều.

Còn không được sao? Vậy thì…

Đôi mắt băng lam tức khắc đóng băng, thân đứng thẳng tắp, không khí đông lạnh lại không ít, biến hóa như vậy cũng để Mặc Hi chú ý tới, nhìn cô thấy cô định dùng một chiêu phân thắng bại sao? Ha ha rất hợp ý mình.

Hai người cũng biết đối phương tiêu hao quá nhiều rồi, nếu Mặc Hi không có lôi điện chi lực kích thích chỉ sợ là đã ngã xuống.

Ánh sáng màu vàng chói lọi, trong không khí đều là bông tuyết, trên mặt đất cũng bắt đầu đóng băng, xung quanh người Mặc Hi cũng xuất hiện băng kính, một chiêu như thế.

Lại là chiêu kia, vây mình ở tầng tầng băng gương, dùng lại chiêu số đã dùng qua thì công dụng chỉ có chính là tranh thủ thời gian,

Gần như chưa tới 10 giây, Mặc Hi từ trong băng gương xuất hiện, mọi thứ trước mặt đã chứng thực ý nghĩ của cô, phong tuyết bay múa, Phong Tiên Tuyết mặc một bộ quần áo chiến đấu màu lam đứng thẳng giữa không trung giống như một nữ thần, thật hư không mà đứng? Dưới chân cô là một trụ băng, như chiếu cố nhìn Mặc Hi dưới mặt đất.

“Oa" dưới đài ồn ào hét lên, trận chiến này làm cho mọi người nhiệt huyết sôi trào. Cho nên mọi người kích động đứng dậy.

“Sống chết tự gánh lấy." giữa không trung Phong Tiên Tuyết nói ra lời này làm cho Mặc Hi bật cười,"Chị đã nói lời này rất nhiều lần rồi. Chị sợ em chết sao?"

“…" hoàng quang trong tay chói lọi xen lẫn màu xanh lá lờ mờ, cả tràng cảnh bắt đầu sôi sục lên, phong tuyết bay múa, mặt đất chấn động, không khí lạnh thấu xương.

Con ngươi Mặc Hi bình tĩnh, tập trung tinh thần cảnh giác xung quanh, đột nhiên người biến mất.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại