Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 19: Chất vấn

Edit: Mị Mị Beta: Sakura Từ ngày Mặc Hi giết Bạch Ức đến nay đã một tuần lễ, hiện tại cô vẫn đến học viện Andara học tập bình thường, ngày đó năng lượng bị tiêu hao quá độ nên mới thế, chứ thật ra cũng không bị thương gì quá nặng, cho nên trong quá trình học cũng không lộ ra sơ hở gì.

“Nghe nói hôm nay thành chủ thành Lâm La tới đây! Nghe nói là vì chuyện Bạch Ức bị giết."

“Đúng vậy, đúng vậy! cũng không biết là chuyện thế nào, Bạch Ức kia mới bao nhiêu tuổi a!"

“Hồng nhan bạc phận! Bất kể là ai!"

“…"

Bên tai truyền tới tiếng bàn luận của các học viên qua đường, chuyện Bạch Ức bị giết trong thời gian này đã bị truyền ra, cũng là đề tài nóng hổi nhất hiện nay.

“Hừ! Ác có ác báo!" Đối với các bàn luận này, vẻ mặt của Lạc Nguyệt vô cùng khó chịu.

Ở bên cạnh cô là thủ tịch sinh tràn đầy sức sống Mặc Hi, ngồi trên ghế dài, Thanh Dực đang nằm trong lòng cô dường như đang ngủ, mà lúc này trong tay cô đang cầm một quyển sách để lật xem. Quyển sách này vốn được cầm từ thư viện của Andara, nếu không phải trong đoạn thời gian này, thầy quản lý thư viện quen mặt và cũng có một phần yêu quí Mặc Hi thì cũng sẽ không cho cô mang sách ra ngoài, nhưng cũng chỉ được trong ngày thôi, xế chiều phải đem trả về chỗ cũ.

Còn Lạc Nguyệt thì cả người nằm dài trên ghế, dựa vào người Mặc Hi, mắt đang ngắm một bên mặt của Mặc Hi, dưới ánh nắng chiếu xuống lộ rõ làn da nõn nà như ngọc, lông tơ trên mặt cũng bị ánh mặt trời ảnh hưởng mà phát ra ánh sáng màu vàng, đôi môi mềm mại hồng phấn đang cong nhẹ, đôi mắt đang xem sách trong sáng mà nhu hòa, khiến cho cả người không khỏi cảm thấy thật yên tĩnh. Cảnh đẹp như vậy, thỉnh thoảng được ngắm thỏa thích thật khiến người xem không thể chán ghét, vẫn kinh diễm như lúc ban đầu.

Khẽ thở nhẹ một hơi, liền nhìn Mặc Hi nói “Hi, cậu khỏe hơn chưa?"

Người khác không biết, nhưng không có nghĩa là Lạc Nguyệt mỗi ngày đều ở bên cạnh cô cũng không biết, từ ngày đó, Mặc Hi đi học cô liền lờ mờ phát hiện ra Mặc Hi không khỏe, chỉ nghe cô giải thích nói là do huấn luyện quá độ. Đối với câu trả lời như vậy, Lạc Nguyệt không một chút hoài nghi, dù sao Mặc Hi vốn chính là một người cuồng huấn luyện (đó là trong mắt Lạc Nguyệt), hơn nữa, Lạc Nguyệt tin tưởng Mặc Hi tuyệt đối, ngoài ra trên người Mặc Hi cũng không bị một vết thương nào.

“Ừ, đã không sao rồi!" Mặc Hi khép quyển sách trong tay lại,quay đầu nhìn cô cười nói. Hành động này khiến cho Lạc Nguyệt cười toét miệng, cuối cùng cũng không đọc sách nữa à!

Cả người nhảy lên một cái thành tư thế nửa nằm nửa ngồi trên ghế dài, đôi mắt lấp lánh oán trách cùng với hưng phấn “Tớ nói cậu cũng thật là! Đã lợi hại như thế còn liều mạng tu luyện làm gì hả?"

“Ha ha." Đối với câu hỏi này, Mặc Hi chỉ cười một tiếng, thậm chí chính cô cũng không hiểu rốt cuộc là vì sao lại muốn như thế.

“Được rồi! được rồi! Có hỏi cũng không tác dụng." Lạc Nguyệt thất bại than thở một hơi, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến sức sống và sự hưng phấn của cô, mấy câu bàn luận lúc nãy khiến cho cô cảm thấy nổi lên hứng thú.

“Cậu nói xem chuyện của Bạch Ức bị giết là thế nào nhỉ? Nghe nói dáng vẻ sau khi chết của cô ta thật sự rất thê thảm! Toàn thân đều là máu nhé!"

Con ngươi Mặc Hi chợt động, vốn một bộ dáng điềm tĩnh đột nhiên trở nên tà mị, “Muốn biết không?"

“Hả?" mắt Lạc Nguyệt mở lớn, cánh tay bất tri bất giác chụp vào người Mặc Hi, “Chẳng lẽ cậu biết được ẩn tình gì rồi?"

“Bởi vì a…" giọng nói Mặc Hi giảm dần, lộ ra chút thần bí, dưới ánh mắt khẩn trương của Lạc Nguyệt,cười nhẹ nói “Là do mình giết đấy."

“Cái gì?"

Tiếng hét thất thanh của Lạc Nguyệt khiến không ít người chú ý, cô cũng phát hiện ra mình phản ứng hơi quá, trừng lớn mắt nhìn về phía mấy người đang nhìn mình hung ác quát lên “ Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn gì mà nhìn! Hai người chúng ta nói chuyện làm ảnh hưởng mọi người đánh rắm sao?"

Thấy bộ dáng kia của Lạc Nguyệt, mọi người chỉ biết lắc đầu, quay đầu đi, tiếp tục làm chuyện của mình.

Vẻ mặt hung ác của Lạc Nguyệt lúc này mới dịu xuống, nhích tới gần Mặc Hi, có chút khẩn trương, lại cẩn thận xen lẫn chút lo lắng, lên tiếng hỏi “Cậu… cậu nói thật sao? Phải biết rằng ba cô ta hôm nay sẽ đến đây đấy?"

“Ha ha ha!" Mặc Hi bật cười ra tiếng, mắt cong như trăng non, dưới ánh mắt sững sờ của Lạc Nguyệt, cô cười nói “ Cậu tin thật sao?"

“A a a !" lúc này Lạc Nguyệt mới biết Mặc Hi trêu chọc mình, thẹn quá hóa giận kêu to, hai tay chụp lấy vai Mặc Hi lay động “Cậu cố ý! Hừ hừ cậu cố ý mà!"

Thực chất trong lòng cô lại âm thầm thả lỏng, sau khi nghe Mặc Hi nói cô ấy giết Bạch Ức, thật sự Lạc Nguyệt không hoài nghi một chút nào, đây rõ ràng là một loại tín nhiệm mù quáng, cùng với cô cũng cảm thấy nếu là Mặc Hi thì cũng sẽ dám làm ra chuyện như vậy lắm.

[Ầm ĩ chết đi được..]

Trong lòng Mặc Hi, Thanh Dực vốn đang nằm ngủ, lúc này bị đánh thức có vẻ hơi uể oải cùng với mệt mỏi, đôi mắt màu xanh đen của Thanh Dực nhìn Lạc Nguyệt có chút bực bội.

“Được rồi, là tớ sai. Ha ha" Mặc Hi cười xin lỗi một tiếng, chặn lại thế công của Lạc Nguyệt, nửa thật nửa giả như vậy dễ khiến người khác không hoài nghi, tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve lông trên người Thanh Dực, an ủi tâm tình của nó.

Thanh Dực hưởng thụ sự vuốt ve của cô, nhắm mắt lại một lần nữa.

Gần đây hình như nó đặc biệt thích ngủ…

Không rõ nguyên nhân, thật giống như trước đây vài ngày, Thanh Dực luôn rơi vào tình trạng nửa mê nửa tỉnh, không có một chút sức sống. nhưng nhìn nó cũng không có chuyện gì không ổn, Mặc Hi cũng không quá mức đi truy cứu.

“Mặc Hi, Lạc Nguyệt Võ giả ban A năm 2, , Hắc Ảnh Dị năng giả ban A, An Diệc Kỳ, Khố Lạp ban A năm 3 bây giờ đến ngay phòng học số 7! Phải có mặt trong vòng 10 phút!"

Ngay sau đó, giọng một người đàn ông vang lên khắp học viện Andara, Mặc Hi và Lạc Nguyệt dĩ nhiên cũng nghe thấy.

Hai người nhìn lẫn nhau, rồi đứng lên, vẻ mặt Mặc Hi không biểu hiện gì, còn vẻ mặc Lạc Nguyệt thì biểu hiện sự nhàm chán.

“Đi thôi" nhìn Lạc Nguyệt mang một bộ dáng toàn thân uể oải, Mặc Hi cười nhắc nhở, cùng nhau đi về phòng học số 7.

“Rồi, rồi , rồi!" Lạc Nguyệt nhàm chán trả lời, ngáp một cái, vừa đi vừa nói “ Cậu nói xem bọn họ gọi mình làm gì nhỉ?"

“Quên chuyện vừa rồi chúng ta mới bàn luận rồi sao?" biết Lạc Nguyệt là kiểu biết rõ còn cố hỏi, Mặc Hi vẫn trả lời một câu.

“A, a! Chuyện Bạch Ức bị giết à!" Lạc Nguyệt thoáng nghiêng đầu một cái, không có chút gì gọi là ngượng ngùng khi bị Mặc Hi nhìn thấu, sau đó cười nói “Như thế là ba của cô ta sắp đến đây rồi à! Xem ra chúng ta phải cẩn thận để khỏi mắc bẫy!"

“Ha ha, đúng vậy ."

“Hey! Nhớ rõ là chút nữa không được khai nội dung lúc nãy chúng ta đùa giỡn đấy!"

“Tớ biết rồi!" Mặc Hi không còn gì để nói, còn tưởng cô là đứa nhỏ sao?

“Biết là tốt rồi! hừ hừ! yên tâm đi! Tớ sẽ không để cho ông già kia bắt nạt cậu."

“…" Còn thật sự mang bộ dáng của người lớn nữa à..

Dọc theo đường đi hai người cười đùa nói nói, lúc đến trước cửa phòng số 7, liền thấy đứng đấy là hai người đàn ông mặc đồ tây đen, vừa nhìn thấy hai người Mặc Hi, một người trong đó đưa tay chặn lại ngăn hai người trước cửa “ Người rảnh rỗi miễn vào."

“Người rảnh rỗi?" Lạc Nguyệt hừ lạnh, không một chút nào là tính tình hiền thục “Chúng tôi bị gọi đến đấy."

“Mời chờ." Mặt mũi người đàn ông đó vẫn lạnh lùng như cũ, rồi gõ tay lên cửa, cung kính nói “Đại nhân, người ngài tìm đã đến."

“Để họ vào đi."

“Mời." người đàn ông kia buông tay xuống, mở cửa, nhìn hai người Mặc Hi và Lạc Nguyệt nói.

Mặc Hi và Lạc Nguyệt cũng không khách khí trực tiếp bước vào, liếc mắt nhìn lần lượt từng người đứng trong phòng, không khí thật im lặng đến khó chịu.

Chỉ thấy mình và Lạc Nguyệt là người đến trễ nhất, trong phòng, An Diệc Kỳ, Khố Lạp, Phiêu Linh còn có Hắc Ảnh đều đã có mặt. Đối diện bọn họ có ba người, một là Kiếm Hoa, chính là thầy giáo kiểm tra học sinh mới để nhập học, một thiếu niên khác là người Mặc Hi cũng nhận ra, đó chính là anh trai của Bạch Ức, còn lại chính là một người đàn ông đứng bên cạnh anh trai của Bạch Ức, và không khí trầm lắng buồn bực này nhờ hắn mà có.

Một thân đồ tây đen, tuổi tầm hơn ba mươi, mặt chữ điền, lúc này đang nhìn về phía Mặc Hi với ánh mắt sắc như dao, nếu là người bình thường, chỉ sợ dưới ánh mắt này đã sợ hãi ngã nhào ra đất rồi.

Nhưng, Mặc Hi và Lạc Nguyệt đâu phải là người bình thường, đối với ánh mắt của người đàn ông này, hai người đều lộ ra vẻ mặt thong dong, đi tới bên cạnh đám người An Diệc Kỳ, im lặng không nói.

Mà An Diệc Kỳ vừa nhìn thấy Mặc Hi tới liền vui mừng mở miệng, đã nhiều ngày không gặp cũng không được nói chuyện, hôm nay khó được một lần, dĩ nhiên phải cao hứng rồi, thậm chí quên mất tình huống bây giờ là gì, lớn tiếng mừng rỡ kêu lên “Mặc Mặc!"

“…Ha ha." Đối với hành vi không nhìn thời điểm của An Diệc Kỳ, Mặc Hi chỉ biết cười trừ, tính cách như vậy, thật sự sau này không biết phải thế nào! Khó trách An Dĩ Mẫn vô cùng quan tâm hắn, hy vọng hắn có thể cứ tiếp tục sống vui vẻ không lo lắng như vậy, rồi lại lo lắng nếu hắn cứ như thế thì sau này đơn độc một mình làm sao gánh vác được tất cả, trong lòng mâu thuẫn như vậy thật sự rất khó chịu.

“Cháu chính là Mặc Hi!" ngay lúc đó, người đàn ông lên tiếng, ngay từ đầu hắn đã chú ý đến cô, không chỉ vì cô là người bị nghi ngờ nhiều nhất, mà vì có một loại cảm giác không giải thích được.

“Phải!" đối với câu hỏi của người đàn ông nọ, Mặc Hi gật đầu trả lời, mặt vẫn cười bình thản.

Nhưng, đối với sự bình thản của Mặc Hi, trên mặt người đàn ông nọ vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, trong nháy mắt không khí xung quanh lại trở nên lạnh lẽo hơn không ít, khiến lòng người phát rét.

“Bạch thành chủ, đây là học viện Andara, dù sao lệnh ái cũng là học viên của Andara, chúng tôi mới phá lệ cho ông đến đây kiểm tra học viên của chúng tôi, nhưng cũng không thể hiểu là ông có thể tùy ý không tôn trọng họ." Kiếm Hoa lên tiếng, mặc dù hắn chỉ là Dị Sư, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ sợ người đàn ông nọ.

“Yên tâm, tôi cũng không muốn vu oan giá họa." người đàn ông bình tĩnh nói, mặc dù trong lòng hắn vô cùng buồn bực, nhưng vẫn biết cái gì nên làm và cái gì không nên.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của người đàn ông vẫn không rời khỏi người Mặc Hi dù chỉ một lần, sau đó bình thản nói tiếp “Cháu biết vì sao tôi tìm cháu rồi chứ?"

“Chuyện Bạch Ức bị giết." Mặc Hi không chần chờ, nói rõ nguyên nhân, từ đầu tới cuối đều không một chút khác lạ.

“Ha ha ha!" người đàn ông nghe xong liền cười lớn, dường như rất vui vẻ “Không tệ a! Thật sự là không tệ! quả nhiên là đứa nhỏ thông minh! Dũng khí và tâm thái đều rất tốt! Tốt!"

Mặc dù đang cười, nhưng trong mắt hắn Mặc Hi tìm cỡ nào cũng không ra chút ý cười, có chăng cũng là càng thêm lạnh lẽo xen lẫn sát ý. Bị địch nhân chú ý là rất đáng sợ vì hắn hiểu thế nào là kiên trì.

“Vậy…" tiếng cười đột nhiên dừng lại, ánh mắt như lợi kiếm nhìn thẳng vào mắt Mặc Hi, rồi cười nói “ Cháu có gì để nói hay không?"

Không thật sự tản ra khí thế, nhưng lại khiến cho bốn phía tràn đầy áp lực, tình hình như thế này rất dễ khiến người có tâm thần không vững lộ sơ hở.

“Người chết không thể sống lại, thỉnh bớt đau buồn." Mặc Hi cười an ủi một câu, cô vốn dĩ không phải loại người lương thiện gì, giết thì thế nào? Không có chứng cứ chứng minh cô làm, chẳng lẽ cô đi thừa nhận? Hơn nữa, người trước mắt cũng có thể coi là kẻ thù của cô đi.

“Ha ha! Nhưng tôi nghe nói cháu cùng với con gái tôi có quan hệ kém nhất đấy!"

“Cháu không hiểu."

“Phải không? Cháu chính là người bị nghi ngờ nhiều nhất đấy!"

“Nghi ngờ chứ không phải là thật."

“Hay là cháu không biết con gái tôi từng thuê sát thủ giết cháu?" chủ đề được chuyển, người đàn ông nói ra một tin tức khiến mọi người chấn kinh.

“Biết." Mặc Hi cũng không giấu giếm, cô trả lời.

“Vậy! Cũng chỉ còn cách là vì cháu ôm hận trong lòng nên đã bỏ tiền ra thuê lại sát thủ để ám sát con gái tôi!" giọng nói lạnh lẽo xen lẫn sát ý khiến lòng người run sợ.

“Ha ha…" Mặc Hi ngước mắt cười một tiếng, thuần tịnh ôn nhu, “ Bạch thành chủ võ đoán rồi!"

“Võ đoán cũng có nguyên nhân, hơn nữa những điều tôi nói không chừng là sự thật đấy." đôi mắt kia quá thâm sâu, ngay cả hắn cũng nhìn không thấu.

“Bạch thành chủ cũng biết chuyện này không nên chỉ nói thôi!" Mặc Hi cười nói, cũng không trách người đàn ông này đang cứng rắn truy hỏi.

“Đừng quên rằng, tất cả những chuyện này đều chỉa mũi về phía cháu!" Sắc mặt người đàn ông càng tối lại, nói tiếp “ Ân oán của cháu và con gái tôi, ai cũng biết, mà cháu lại có thể không cần ở lại trong trường, rồi chuyện con gái tôi thuê sát thủ giết cháu cũng bị cháu phát hiện, cũng chỉ có cháu là có khả năng thuê sát thủ để ám sát con gái tôi."

“Ha ha, phân tích vô cùng thấu đáo, nhưng tôi vẫn chỉ có câu nói kia, không phải tôi."

“Nếu như tôi nói đích thị là cháu?"

“Ha ha, đây là sự bá đạo của cường giả? Đối với lớp con cháu thì ỷ lớn hiếp nhỏ?" Mặc Hi nói, bình thản phản đối sự không công bằng của câu nói kia.

“Cho dù như thế thì cháu có thể làm gì?" người đàn ông cũng không che giấu, thành thật trả lời, đây chính là đạo lý, là quy tắc không thay đổi của thế giới này.

“Đủ rồi! Ông già kia! Phải hay không phải! Có ai nói chuyện như ông sao?" ngay sao đó, An Diệc Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng, nội dung câu nói khiến người đàn ông khẽ nhíu mày.

Khuôn mặt Lạc Nguyệt cũng mang vẻ tức giận, nghe An Diệc Kỳ nói xong cũng lên tiếng “Con mẹ nó! Ông đừng cho mình là cái rắm gì thành chủ đấy rồi muốn làm gì thì làm! Bà đây xem thường ông! Thật sự là có cái dạng gì con gái thì có lão cha y như thế!"

“…" Hiển nhiên, người đàn ông có chút nổi giận.

Mặc Hi không còn gì để nói, hai người này tại sao lại không biết kiềm chế tức giận vậy? Chuyện tình thế này cơ bản cô ứng phó rất tốt. nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, hai người họ bảo vệ cô làm cho trong lòng cô rất ấm áp.

“Các cháu…" mắt người đàn ông nheo lại, quét qua nhìn hai người An Diệc Kỳ và Lạc Nguyệt, mặc dù hắn đều biết rõ bối cảnh của hai đứa nhóc trước mắt này không đơn giản, nhưng nghĩ mình đường đường là một thành chủ, hơn nữa còn là một cường giả cấp Dị Vương lại bị hai đứa tiểu bối này nhục mạ, còn gì mặt mũi.

“Bạch thành chủ! Nếu thẩm vấn đã rõ ràng, mời ngài trở về đi! Một lần này học viện Andara đã vì ngài mà phá lệ rồi." ngay sau đó Kiếm Hoa mở miệng nói, ý tứ chính là đuổi khách.



Tiếp tục im lặng.

“Vậy nhờ anh chuyển lời với Phó viện trưởng lời cảm ơn của tôi." Không dây dưa quá nhiều, người đàn ông phong độ cười nói, liền xoay người rời đi.

“Ba ba! Sao cứ thế mà đi? Hung thủ giết Tiểu Ức còn chưa bắt được mà!" thiếu niên vừa thấy thế đã hét lên, mắt nhìn Mặc Hi tràn đầy ác độc.

Trong lòng của hắn, chỉ có Mặc Hi trước mặt là có khả năng giết Bạch Ức nhất, hắn vẫn nhớ kỹ gương mặt sắc bén của cô ở Hợp Thiên lâu.

“Đủ rồi, trở về với ba." Người đàn ông cũng không nhìn tới thiếu niên, nghiêm nghị nói một tiếng, ánh mắt lướt qua mặt hi một cái.

“Ba… con, con biết rồi!" còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn đến ánh mắt của người đàn ông kia, liền nuốt lời trở về, đi theo phía sau người đàn ông.

“Da!" mọi người cũng trả lời một tiếng, đều tự mình rời đi.

“Mặc Mặc!" An Diệc Kỳ chạy tới bên cạnh Mặc Hi, vui mừng kêu lên, ánh mắt vô cùng nồng nhiệt.

Lạc Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái rồi hừ lạnh, mà An Diệc Kỳ cũng không thèm nhìn cô một lần. Mặc Hi buồn cười nhìn hai người, cười nói “Kỳ không lên học tiếp à?"

“Ách..lên." kỳ thật hắn muốn nói có lên hay không cũng không quan trọng, nhưng vừa nghĩ đến trước giờ Mặc Hi không bỏ học một ngày nào, hơn nữa cô cũng không thích người yếu, thế là chuyển miệng.

“Vậy mau đi đi."

“Được…" cuối cùng tự thở dài một hơi, rồi xoay người rời đi.

Khố Lạp cũng nhìn hai người Mặc Hi gật gật đầu rồi đi theo An Diệc Kỳ, Phiêu Linh thì không làm gì, cũng yên lặng đi theo.

Hắc Ảnh nhìn Mặc Hi một cái, thấy Mặc Hi cười với mình một tiếng, mới xoay người đi.

Trên đoạn đường trở về của hai người Mặc Hi và Lạc Nguyệt, vừa đi, Lạc Nguyệt đột nhiên lên tiếng “ Hi, tớ nói này! Kỳ thật tớ thấy An Diệc Kỳ không phải chỉ yêu thích cậu bình thường đâu! Tại sao cậu cũng không cảm động tí gì vậy?"

“Xùy..!" Mặc Hi bật cười ra tiếng, gõ cái đầu nhỏ đang kề gần mặt mình, cười nói “Hắn chỉ là đứa nhỏ thôi!" Ở trong mắt cô, hắn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

“Đứa nhỏ? Dừng! Chẳng lẽ cậu không phải?" Lạc Nguyệt có chút bất mãn với câu trả lời của Mặc Hi, rõ ràng chỉ ứng phó cho qua chuyện.

“Ừ, ha ha. Câu trả lời này không đủ thuyết phục sao?" Mặc Hi không còn gì để nói, chẳng lẽ cô ấy muốn truy tận nguồn à.

“À…" Lạc Nguyệt cũng không nói tiếp, rồi lại lên tiếng lần nữa

“ Nói ra thì, ông già họ Bạch lúc nãy thật đáng giận! Lại còn xảo quyệt!"

“…" Nói tới vấn đề này, Mặc Hi hơi trầm ngâm, sau đó mới cười “ Như vậy thì sắp có chỗ để huấn luyện rồi."

“Hả?"

“Không có gì."

“Cái gì mà không có gì a? Mau nói vừa rồi là cậu có ý gì?"

“Ý trên mặt chữ đấy. Ha ha."

“Mặc Hi."

“…"

Hai người trên đường đùa giỡn, mà lúc này, tại nơi của Bạch thành chủ và con trai hắn.

“Ba! Sao ba có thể cứ thế mà bỏ qua cho họ vậy? Bọn họ chính là hung thủ giết Tiểu Ức !" Thiếu niên lớn tiếng kêu lên, giọng nói bi phẫn! em gái của hắn a! là đứa em gái hắn cưng chiều và yêu thương nhất!

“Minh! Nhìn lại bộ dáng hiện tại của con xem! Thành cái dạng gì rồi!?" người đàn ông nghiêm khắc nói, không để ý tới vấn đề hắn vừa hỏi.

“Nhưng…! Cha! Tiểu Ức! Thù của Tiểu Ức thì sao? Mối thù của Tiểu Ức ấy!" Bạch Minh hơi có chút mất bình tĩnh, vẫn cứ không quên vấn đề này.

Người đàn ông nhìn hắn, ánh mắt sắc bén khiến hắn không khỏi có chút tránh né, trong lòng run rẩy. Lúc này liền nghe người đàn ông nói “Tâm tư của con, ba biết, nhưng vẫn không nên vì một đứa con gái đã chết mà tâm tình rối loạn như vậy! chuyện báo thù đừng nhắc lại nữa, tất cả phải cần có chứng cứ, hơn nữa chuyện lần này cũng không nhất định là do con bé tên Mặc Hi kia làm."

Câu đầu tiên của người đàn ông nói làm cho hắn khẽ run rẩy, nghe đến câu sau thì hắn lại khẽ mím môi, giọng điệu đã hơi bình tĩnh lại rồi “ Vì sao ba nhận định như vậy? Kết thù với Tiểu Ức cũng chỉ có cô ta."

“Con bé kia rất bình tĩnh, ngay cả ba cũng không nhìn thấu." Nghe người đàn ông nói xong làm cho Minh có chút kinh dị, tiếp đó liền nghe hắn nói tiếp “Sát thủ lần này ba nghe Cẩu Đông nói đó là một thiếu nữ tên Tử và một thiếu niên tên Quỷ, ba đã tìm hiểu tình báo trong tổ chức Liên minh sát thủ, tên Quỷ kia cũng được coi là một sát thủ tự do khá nổi danh, còn Tử thì mới đăng ký làm sát thủ tự do thôi, ngay cả người của Liên minh sát thủ cũng chưa có ai từng thấy qua hình dáng của cô ta. Trở thành cộng tác với Quỷ, Tiểu Ức chính là nhiệm vụ đầu tiên của bọn hắn kể từ khi hợp tác với nhau."

Thấy Bạch Minh im lặng, người đàn ông nói tiếp “ Liên minh sát thủ không bảo hộ sát thủ tự do, nhưng cũng sẽ không tiết lộ tài liệu cá nhân. Mặc Hi vừa rồi không đơn giản, thực lực không cần nói, ngay cả tính cách bình tĩnh kia không phải ai cũng so được. cô ta là người của An Dĩ Mẫn, nếu muốn trở mặt thì đối với ai cũng không tốt. Hoặc là sau này không nên đụng tới cô ta nữa, hoặc là giết cô ta từ trong trứng nước.

“Vậy ý của phụ thân là?"cứ trong trường hợp thương lượng chuyện quan trọng, Bạch Minh đều không ý thức được đổi thành gọi Phụ Thân.

“Nếu không phải cô ta giết thì không sao, còn nếu có liên quan đến cô ta, vậy thì giá gì cũng phải tiêu diệt." người đàn ông bình tĩnh nói, chuyện giết người đối với những người có lực lượng như bọn họ cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn, “Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm cho ra sát thủ tự do tên Tử! Cô ta! Có thể dẫn phát ra uy lực của thiên nhiên!"

“Dạ!’’ đối với chuyện này, Bạch Minh cũng biết, lúc Cẩu Đông báo cáo hắn cũng ở đó.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại