Ngự Lôi
Quyển 2 - Chương 62: Đại giá + thay đổi
Edit: Midori Beta: Sakura
Cả người chàng trai chấn động, chớp mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy cơ hồ trong nháy mắt, chùm ánh sáng màu bạc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sau đó dừng lại, để mọi người thấy được hình dạng của nó, chấn kinh bởi ngân sắc mỹ lệ hoàn mỹ mà thần bí.
Cửa xe bị mở ra, chân trần nhỏ xinh lóng la lóng lánh bước ra, làm cho ánh mắt của mọi người dừng lại một chút. Tiếp theo liền nhìn thấy một thân quần áo trắng hơn tuyết, tóc đen tựa như suối, đôi mắt sáng ngời chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo, tuổi nhỏ như thế cũng có thể thấy được sau này lớn lên sẽ xinh đẹp khiến người ta kinh hãi hít thở không thông như thế nào, cô giống như trong tranh mà đến, không nên xuất hiện ở trong trần thế phồn hoa này..
Cô gái này chính là Mặc Hi kịp thời chạy đến, mà sau đó Mặc Hi cũng phát hiện cô quên thay quần áo rồi, chẳng qua là đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Một thân quần áo màu vàng Thiên Nhu cũng đi tới, mà Ngân Sắc cũng bị Mặc Hi vẫy tay bỏ vào trong chiếc nhẫn không gian.
Thấy mọi người nhìn mình không có một người nói chuyện, một mảnh trầm tĩnh, Mặc Hi nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ, thản nhiên điềm tĩnh, chớp mắt lại thấy Viên nằm ngửa trên mặt đất, song ánh mắt nhìn mình lại là kinh hỉ và ngẩn ngơ, giống như trong đôi mắt kia nhìn qua chỉ có một mình Mặc Hi, cũng không nhìn thấy những thứ khác nữa.
“Thiên Nhu." Nhìn thấy thương thế của hắn, Mặc Hi nói với Thiên Nhu, bất kể nói thế nào thì lần này coi như là may mắn của hắn, hơn nữa sau khi cất xe đi, cô đã có quyết định.
Thiên Nhu cười nhẹ, đi tới bên cạnh Viên, trong tay ánh sáng cấp bậc màu cam lóe lên, khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt, đôi mắt cũng mở lớn, đây chính là biểu hiện của Dị Năng giả trung cấp đấy! Sau đó năng lượng nhỏ màu vàng quen thuộc xuất hiện, bao trùm lấy thân thể của Viên, miệng vết thương kia cơ hồ như dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lành lại.
“Không cần chạy, tôi có thể nhìn thấy a." Mặc Hi bình thản cười nói, để cho bước chân của chàng trai chuẩn bị len lén đi vào trong xe cũng dừng lại.
Đôi chân trần chậm rãi đi về phía trước, lại để cho người chàng trai căng thẳng. Mặc Vân Vân nhìn Mặc Hi xuất hiện ở trước mắt, cơ hồ trong nháy mắt cô bé xuất hiện kia, phải thừa nhận, cô cũng ngây người, giống như thần tiên, Mặc Hi như vậy để cô chấn kinh* ( chấn động + kinh hãi), để cô chán nản thấy xấu xí, để cô không tự giác cảm thấy bi ai lại trở nên đáng ghét.
Cô bé đến cứu mình . . . . . . Mặc Vân Vân biết. Chẳng qua là bây giờ tâm tình của cô rất phức tạp, nói không cảm động là giả , tại lúc chính mình nguy hiểm thất thố kinh hoảng nhất xuất hiện chính là cô bé, mà từ quần áo của cô bé liền nhìn ra được, em ấy liều lĩnh gấp gáp như thế nào. Nhưng trong lòng lại khổ sở cùng tự ái không muốn đi thừa nhận điểm này.
Cho nên đến khi Mặc Hi đến, Mặc Vân Vân không có lên tiếng nói một câu, đối với em họ này, là một trong những người cô sợ, không, có lẽ phải nói là người duy nhất mà cô sợ, từ chuyện kia trở đi, trong lòng của cô đã chôn xuống bóng ma.
“Ha ha, là Mặc tiểu thư! Không biết cô có cái gì chuyện đây?" Này có thể nói là biết rõ cố hỏi, cố ý giả ngu sao?
“Ha hả." Mặc Hi cười nhẹ ra tiếng, ngước mắt nhìn, lạnh nhạt mà sạch sẽ: “Vì cô gái trong tay anh là chị họ của tôi."
“A! Thì ra cô ấy là chị họ của Mặc tiểu thư , ý không tốt, chuyện này trước đó tôi không biết, làm cái gì không đúng còn xin bỏ qua cho, tôi sẽ trả cô ấy lại cho ngài, tôi có thể đi sao?" Chàng trai áy náy nói, nhưng cũng mang theo ý dò xét, bộ dạng kia thật là để cho người ta có cảm giác là một chàng trai ôn nhu lại có tính tình tốt.
Lúc đầu tiên nhìn thấy Mặc Hi, chàng trai lại không coi cô như một đứa trẻ, khí tràng như vậy làm sao đứa trẻ có thể có? Hơn nữa ở trên TV hắn có nhìn qua cô một chút, ổn trọng giống như người trưởng thành, đối mặt với cái gì cũng là tỉnh táo mà bình thản, tựa hồ không có bất kỳ cái gì có thể làm khó cô, hình như cô luôn tự tin như vậy, cô như vậy, thật là làm cho người ta không thận trọng cũng không được, nếu đối đãi cô như đứa trẻ chín tuổi, sợ là chết thế nào cũng không biết.
“Nếu như, tôi nói không thì sao đây?" bước chân Mặc Hi không dừng lại, nhưng cũng không nhanh hơn, giống như dạo chơi, bình thản hỏi, không lộ ra bất kì biểu cảm nào.
“Ha hả, vậy thì không thể trách tôi." Thật là không chịu được đè nén như vậy rồi, có một cỗ áp lực khó nói đang lan tràn trong lòng chàng trai, không chỉ là chàng trai, hầu hết mọi người ở đây đều có áp lực không nói rõ, không gian đè nén.
“Không khách khí?" Mặc Hi hỏi lại một câu, sau đó ngây thơ lãng mạn cười, “Anh còn có thể không khách khí sao?"
Sau đó, thương thế của Viên cũng được Thiên Nhu trị liệu tốt rồi, đứng lên, nhìn trước mặt cô, đôi mắt hết sức sùng bái cùng với kích động! Như vậy! Mặc lão đại chính là như vậy, hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ khiến cho cả người hắn kích động, muốn đi theo bên người cô, không tiếc bỏ qua tánh mạng cũng muốn giành được sự chú ý và tán thưởng của cô một lần!
“Hừ!" Chàng trai hừ lạnh một tiếng, trên mặt ôn nhu lại có không phục, từ trong lòng lấy ra một chiếc dao găm đặt lên cổ Mặc Vân Vân, hung ác nói: “Hoặc thả tôi đi, hoặc ta kéo cô ta cùng chết!"
“. . . . . . !" Mặc Vân Vân cuối cùng đã có hành động, đôi mắt lại trừng lớn lên, lần này cô cũng không thể không nhìn về hướng Mặc Hi nữa rồi.
“Anh thấy ở trước mặt tôi thì anh có năng lực giết chị ấy sao?" Mặc Hi khinh thường ngước mắt lên, khẩu khí nhẹ nhàng, đôi mắt chàng trai kinh hãi, dao găm trong tay muốn thị uy nhích hướng tới gần Mặc Vân Vân một chút, đột nhiên lại thấy thân ảnh Mặc Hi nghiêng một chút, biến mất?
Nghĩ tới cái gì, dao găm của chàng trai không còn là thử nữa, mà là ở dưới ánh mắt sợ hãi yếu ớt của Mặc Vân Vân thực sự hướng tới cổ của cô nhanh chóng đâm tới!
Thời gian tựa hồ bị chậm lại. . . . . .
“A!" Một tiếng kêu thảm vang lên, cả người chàng trai đã cũng bay ra ngoài, bay đến ở chỗ không xa trên mặt đất, mà Mặc Vân Vân đang được Mặc Hi đỡ lấy, cái tay nhỏ bé đang nắm lấy cái dao găm kia, không có bất kỳ vết thương nào.
“Nếu ai chạy, tôi sẽ không lưu tình." Tự do không để ý nói một câu, để cho ba chàng trai khác vốn muốn chạy trốn dừng lại bước chân, thiếu nữ trong tay đã bị bọn họ vùi dập, người nào cũng ngã ngồi trên mặt đất, quần áo xốc xếch.
“Tôi… tự mình có thể đứng." Mặc Vân Vân nói nhỏ, có chút ngượng ngùng cùng bướng bỉnh, tới gần Mặc Hi như vậy, cô mới phát hiện trên người Mặc Hi có một mùi hương nhẹ nhàng làm cho người ta rất thoải mái, hơn nữa lại không tự giác cả người bình tĩnh đi nhiều.
Nghe Mặc Vân Vân nói, Mặc Hi cũng không kiên trì, bỏ tay ra, bình thản nói một câu, “Cẩn thận một chút."
Trong lòng Mặc Vân Vân ấm áp, cô phát hiện, chỉ cần mình không cố ý chọc cho em ấy thì em ấy đối với mình sẽ không có bất kỳ thủ đoạn quá đáng nào, hoặc là phải nói là, đối xử với mình vẫn dịu dàng . Kỳ thật điểm này Mặc Vân Vân đã sớm phát hiện, chẳng qua là không mong muốn thừa nhận thôi.
Mặc Hi thưởng thức lấy dao găm trong tay, bước đến chỗ chàng trai vừa mới ho ra máu, đến trước mặt chàng trai cố gắng ngồi dưới đất, dưới ánh mắt sợ hãi của chàng trai cười nhẹ: “Nói đi, ai chỉ thị anh."
“Tôi… tôi. . . . . ." Bây giờ chàng trai đâu còn cái bộ dạng đắc ý vừa rồi nữa, chỉ có thể nói phong thủy luân lưu chuyển. Hơn nữa, cường giả vi tôn, tựa như bây giờ rõ ràng ở bên cạnh đã có không ít người ở bên ngoài, lại không có một người tiến lên đến giúp chàng trai, chỉ bởi vì, chàng trai này chỉ là một người bình thường, mà đối thủ của hắn là Mặc Hi, là tiểu thư của tập đoàn An thị. “Không nói sao?" Mặc Hi cười nhẹ một tiếng, đôi mắt sạch sẽ hút người, “Nếu nói, tôi sẽ không giết anh."
“Thật! ?" Đôi mắt của chàng trai nhất thời sáng ngời.
Mà Mặc Hi cũng vừa chú ý tới một thiếu nữ trên mặt đất trong nháy mắt dung nhan có chút tái nhợt, cùng con ngươi hoảng loạn, cô gái này, Mặc Hi không nhận ra, nhưng Mặc Vân Vân lại nhận ra, chính là Liêu Na!
Xem ra không cần nói, tất cả đều rõ ràng rồi. . . . . .
“Tôi sẽ không nói dối." Mặc Hi bình thản cười nói, cho ra đáp án khẳng định.
Chàng trai nhìn cô, trầm mặc một hồi lâu, con ngươi thỉnh thoảng bí ẩn nhìn về phía Liêu Na. “Tôi không có nhiều thời gian hao phí đâu, anh không quý trọng cơ hội sống sót này ở trong tay tôi, tôi cũng có thể tìm người khác tra, dù sao lấy thân phận của tôi, muốn tra được cũng không khó." Mặc Hi không nôn nóng, cười nói. Giọng nói nhẹ nhàng, chỉ là lời nói lại làm cho thân thể chàng trai chấn động, vừa thấy hình như Mặc Hi không có hứng thú, vội vàng kêu lên, “Tôi nói! Tôi nói! Ngài muốn biết cái gì tôi đều nói!"
Đôi mắt Mặc Hi trấn định, ý bảo hắn nói đi.
Chàng trai run sợ một cái, ngón tay chỉ Liêu Na, kêu lên, “Là cô ta! Đều là cô ta thương lượng cùng tôi làm như vậy! Cô ta cho tôi biết Mặc Vân Vân là một nữ nhân kiêu ngạo tự đại, hơn nữa rất sĩ diện, chỉ cần tôi làm ra chuyện như vậy với cô ta, hơn nữa ép cô ta cầm tiền tuyệt đối sẽ không bị cô ta nói ra, hơn nữa. . . . . ."
“Đủ rồi!" Lời còn chưa nói xong, lại nghe một đạo nghiến răng nghiến lợi kêu to, có chút bén nhọn, chính là Liêu Na, chỉ thấy cô ta quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, khóc lấy khóc để, kinh hoảng kêu to, “Mặc tiểu thư! Đừng nghe hắn nói lung tung, tôi không nhận ra hắn ta! Hắn đều là nói lung tung đấy! Tôi vô tội!"
“Liêu Na! Con điếm thối này! Bây giờ lại đến trốn tránh trách nhiệm rồi sao? Là ai nói là nhìn không quen bộ dạng Mặc Vân Vân kiêu ngạo tự đại, thật giống như ai cũng là người hầu của cô ta, là ai quấn lấy ngủ cùng tao, ở bên giường cùng tao nói kế hoạch này, là ai giống như kĩ nữ mời tao? Là ai. . . . . ." Lời kia càng nói càng khó nghe, mà sắc mặt của Liêu Na cũng càng lúc càng khó coi, cùng dạng sắc mặt khó coi còn có Mặc Vân Vân, ai sẽ nghĩ đến người hại mình dĩ nhiên là bạn của mình! ? Cô lại thất bại như vậy sao? Kiêu ngạo tự đại? Coi ai giống như người hầu? Cô. . . . . . Có sao?
Nghe thấy những lời kia, sắc mặt Mặc Hi bình tĩnh, tựa hồ không có một chút để ý, chẳng qua là Thiên Nhu lại rõ ràng phát hiện đôi mắt cô dần dần lạnh lẽo, chàng trai kia nói thật khó nghe.
“Câm miệng! Anh đừng ở đây vu oan người! Tôi không có! Tôi không có làm qua!" Đôi má Liêu Na đỏ hồng, thét lớn lên, tiếng kêu kia làm cho lông mày Mặc Hi nhăn nhẹ hạ xuống, thật ầm ĩ.
“Mặc tiểu thư! Tôi không có! Thật! Vân Vân là bạn tốt của tôi! Sao tôi lại hại cô ấy đây? Mặc tiểu thư!" Sắc mặt Liêu Na phức tạp, hai bàn tay loạn mở, lớn tiếng giải thích đối với Mặc Hi .
“Mày. . . . . ." Chàng trai lại chuẩn bị nói chuyện rồi, chẳng qua là bị Mặc Hi nói trước, “Được rồi."
Vừa thấy ánh mắt của Mặc Hi, chàng trai nhất thời ngậm miệng lại, chỉ thấy Mặc Hi quay đầu nhìn về phía Liêu Na, khóe miệng cười lên, bộ dạng xinh đẹp kia khiến ai cũng đều sinh lòng hảo cảm, mà trong lòng Liêu Na cũng khẩn trương, sắc mặt cũng dần dần cười lên, chỉ là bị một câu nói của Mặc Hi đả kích cả người vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
“Liêu Na phải không?" Mặc Hi nhẹ nhàng nói, nhìn khuôn mặt đang dần dần có nụ cười kia, tiếp theo khóe miệng cười cũng lớn hơn, đôi mắt có chút híp lại, " Không phải là chị bị trúng dược sao? Thấy hơi thở rất mạnh mẽ đấy."
Một câu nói, đã khái quát sự thật.
Thật sự không cần nói nữa cũng đã rõ ràng.
Mặc Vân Vân cả người run nhẹ, khẽ cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đúng! Không sai! Là tôi! Là tôi! Kia lại thế nào! ? Vốn là thế, mỗi ngày một bộ dạng nữ vương, không biết bao nhiêu người ghét cô ta! Nếu không phải thấy cô ta là chị họ cô, cô cho là lấy tính cách của cô ta có thể có kết quả tốt được sao? Mỗi ngày coi tôi cùng bọn Tiểu Tây giống như người hầu sai bảo, rất thoải mái phải không? Ha ha ha ha! Tôi rất khó chịu, tôi chính là muốn làm hại cô ta, muốn để cô ta thấy cảm giác thân bại danh liệt!" Chuyện bại lộ, Liêu Na cũng không bận tâm nữa, mặt mũi hung ác, lớn tiếng nói.
Mà Mặc Vân Vân run rẩy lợi hại hơn, cũng nhiều áp lực hơn.
“Thật khó coi." Mặc Hi bình thản nói, không sai, dáng vẻ của Liêu Na lúc này rất khó coi, hình dạng xinh đẹp vốn nhìn rõ ràng lại bị căm hận rõ ràng kia làm cô lộ ra dị thường xấu xí.
Giọng nói bình thản, không có bất kỳ ý nghĩa gì, chẳng qua là bình thản trần thuật sự thật, lại để cho Liêu Na không thể nói lời nào phản bác, là do áp lực kia cũng là bởi vì cái đó mới làm cho cô chán nản, xấu xí hơn.
“Đúng a! Mặc tiểu thư! Cô ta cái gì cũng thừa nhận rồi! Tôi cái gì cũng đã nói! Có thể thả tôi đi sao?" Chàng trai cũng mặc kệ nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Mặc tiểu thư! Nhất thiết không được thả hắn! Hắn ta không phải là người tốt gì! Hắn. . . . . ." Liêu Na căm hận nhìn chàng trai.
“Liêu Na! Mày nói cái gì! Chính mình làm nhiều như vậy, Đừng ở đây nói lung tung!" Chàng trai cùng dạng giận trừng mắt nhìn cô.
“Được rồi." Giọng nói lạnh lẽo để hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, ánh mắt chàng trai mong đợi, ánh mắt Liêu Na khẩn trương.
Mặc Hi chuyển mâu nhìn về phía chàng trai, nụ cười ngọt, “Tôi sẽ không giết anh ." ánh mắt chàng trai nhất thời sáng ngời, nhưng là âm thanh động lòng người kia còn chưa ngừng, “Nhưng là, tôi cũng không có nói thả anh đi ."
“Mày ?" Chàng trai kinh sợ, tiếp theo tức giận kêu lên, “Mẹ nó! Mày lại không giữ lời hứa!"
“Tôi chỉ đáp ứng không giết anh, tôi không có giết anh mà." Mặc Hi cười nói, nói rất có lý, “Vậy, bây giờ nên trả giá vì vũ nhục chị họ của tôi rồi."
Lời vừa dứt, dao găm trong tay cơ hồ là trong nháy mắt hướng về phía chàng trai vọt tới. . . . . .
“A a a!" gào thét đau thấu xương!
Để không ít người nghe trong lòng đồng thời run lên, ánh mắt nhìn chàng trai lại toát ra có chút đồng tình. Chỉ thấy dao găm kia vừa lúc cắm ở chỗ kín của chàng trai, lại nhìn thấy cái quần kia đều bị máu tươi làm ướt cùng chàng trai kia run rẩy gần như tắt thở, đều cho mọi người biết một sự thật, đó chính là mệnh căn của chàng trai sợ là bị hủy từ đây.
Không để ý bất kì cái gì, Mặc Hi nhìn cũng không nhìn chàng trai một cái, cả người trên dưới sạch sẽ, để người ta không cách nào tưởng tượng được, chuyện vừa mới tàn nhẫn như vậy dĩ nhiên là do cô gái xinh đẹp dễ thương này làm, một thân áo trắng không bị nhiễm bẩn, theo đó sáng ngời trong mắt người.
“Anh, lại đây." Mặc Hi hướng phía Viên gọi.
“A! ? A? Mặc lão Đại, cô gọi tôi ?" Viên kinh ngạc một chút, tiếp theo thấy Mặc Hi gật đầu, sắc mặt nhất thời mừng rỡ, chạy tới trước mặt Mặc Hi, thanh âm có chút kích động run rẩy, “Mặc lão đại gọi tôi có chuyện gì?"
Tán thưởng nhìn hắn một cái, thế nhưng không có vì chuyện vừa rồi mà có một điểm kinh sợ, bất kể là Dị Năng Giả hay không, có phần can đảm này chính là không tệ rồi.
Hỏi: “Anh tên là gì?"
“Hồi Mặc lão đại! Tôi tên là Viên!" Viên rõ ràng mà nghiêm túc nói, trong lòng đã kích động không cách nào nói được.
“Ha Ha." Mặc Hi nở nụ cười, cũng biết bọn họ sẽ không có tên gì hay, quả nhiên là như vậy. Mà giương mắt nhìn lên, lại thấy ánh mắt của Viên nhìn mình lại là ngẩn ngơ, thu lại nụ cười, nhưng giọng điệu lại hiện ra vui vẻ, “Viên đúng không, bây giờ có một việc để anh làm, liền xem anh có dám hay không."
“Dạ! Chỉ cần là chuyện Mặc lão đại phân phó Viên tuyệt đối sẽ làm được!" Viên mừng rỡ nói, con ngươi tràn đầy kinh hỉ, cuối cùng! Cuối cùng để Mặc lão Đại chú ý tới mình rồi!
“Là cái gì?" Mặc Hi nhìn tròng mắt của hắn nhẹ nhàng sâu sắc cũng là tán thưởng, quả nhiên, hắn sẽ bắt lấy cơ hội, “Đi giết hắn ta." Mặc Hi đúng là chỉ về phía chàng trai trên mặt đất.
“A! ?" Viên sửng sốt, trong nháy mắt hoàn hồn mọi người nhìn lại, phát hiện hắn chẳng những không có bất kỳ sợ hãi nào, con ngươi kinh hỉ kia thế nhưng lại càng thêm mãnh liệt. Không sai, hắn bây giờ hưng phấn, hắn nghĩ tới lần đó Mặc Hi nói với bọn Đại Lăng, người của cô sẽ phải giết người, vậy bây giờ cô bảo hắn giết người, ý kia cũng rõ ràng rồi.
Chỉ có thể nói Viên thật sự là đứa trẻ thông minh, bằng không cũng không đến thời khắcsẽ nắm chặt cơ hội, hoặc là phải nói là chính hắn sáng tạo cơ hội để Mặc Hi chú ý tới hắn.
Hắn biết nếu như bây giờ hắn làm để Mặc Hi hài lòng rồi, tuyệt đối sẽ nhận được cái hắn muốn !
“Dạ!" Kiên định hồi đáp, Viên lại không có bất kỳ do dự nào hướng tới chàng trai hư nhược không có một chút lực lượng phản kháng nào đi qua. Thật sự là đứa trẻ thông minh , có can đảm, dám mạo hiểm, ở độ tuổi này chỉ có thể nói là nhân tài rồi.
Mặc Hi nhìn Viên, trong lòng yên lặng nói.
Chàng trai vừa rồi lại hoàn toàn nghe thấy đối thoại của Mặc Hi và Viên, sau đó vừa nhìn thấy Viên hướng mình đi tới, không khỏi cả người run rẩy, không biết là sợ hay là đau, cho đến khi Viên đến trước mặt mới hư nhược nói, “Mày, mày làm cái gì. . . . . ."
“Giết mày!" Viên kiên định nói, lúc nãy nhưng hắn vẫn nhớ kỹ chàng trai đá hắn một chân, hơn nữa, đây là cơ hội biểu hiện ở trước mặt Mặc Hi, tuyệt đối không thể sai sót. Đối với giết người hắn cũng không có bao nhiêu kháng cự, ở trong tâm hắn không biết vì sao luôn sung mãn một loại dã tâm không thể nói rõ, trên thế giới này đúng là có một loại người, bọn họ không cần cái khác, muốn chỉ là một cơ hội, cơ hội thể hiện bản lĩnh, mà Viên rõ ràng chính là người như vậy.
“Mày. . . . . . A!" Chàng trai mới chuẩn bị nói cái gì, dao găm ở trên miệng vết thương kia lại đột nhiên bị Viên rút lên, đau đến hắn lại một lần nữa hét lên, nhìn cái mệnh căn kia rơi rụng, chỉ sợ Viên không giết hắn thì hắn cũng không sống được bao lâu nữa rồi.
Mặc Hi ở một bên bình thản nhìn lấy, mà người bên cạnh hô hấp đã bắt đầu mãnh liệt, bọn họ thật không rõ, bọn hắn là trẻ con mà. Vì sao có thể biểu hiện còn tàn nhẫn và quyết đoán hơn người trưởng thành.
Mặc Vân Vân cũng ngẩng đầu lên, nhìn Viên rồi lại nhìn Mặc Hi, cô phát hiện, cô quả nhiên là không so được, Mặc Hi lại cứ như vậy ở trong đó không có hành động gì, đều để cho mọi người có cảm giác tuyệt đối khó nói, nói không rõ, để người không dám lờ đi.
“Ha hả! Muốn trách thì trách mày đắc tội Mặc lão đại!" Sắc mặt Viên mang theo nụ cười, hưng phấn mà tàn nhẫn, còn có chút kích thích, trong tay cầm lấy dao găm dính máu, còn có tươi máu rơi xuống, kết hợp với nụ cười kia, thật sự là để trong lòng người không khỏi phát lạnh.
Không có bất kỳ sức lực, cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào đáng nói, nâng đao hạ xuống, ở dưới ánh mắt sợ hãi của chàng trai cùng tiếng thét chói tai cuối cùng mà tiêu tán đâm vào ngực của chàng trai, cũng bởi vì không có bất kỳ kỹ xảo nào, cho nên nhất thời máu tươi bắn ra từ trong miệng vết thương kia, để Viên không có bất kì sức mạnh nào ở trước mặt chàng trai kia bị phun khắp mình. “Ha ha, Mặc lão đại, tôi đã giết hắn!" Viên sau khi đâm chàng trai kia lại thả dao găm đầy máu tươi ra, quay đầu hướng Mặc Hi nhìn lại, cười, có chút tranh công nói.
Khắp mình đầy máu tươi, trên khuôn mặt nhỏ cũng bị bắn lấy vài giọt, trượt rơi xuống phía dưới, bên cạnh là chàng trai đã ngã trên mặt đất không có bất kì tức giận gì nữa, dưới ánh trăng, có cảm giác quỷ dị mà kinh khủng, còn có cô gái bàng quan.
“Ừ." Mặc Hi đồng ý một câu, ở dưới ánh mắt mong chờ của Viên, cười, con ngươi giống như phủ kín một tầng sương mù, để mọi người thấy không rõ ánh sáng trong đó, lại xinh đẹp để cho người hãm sâu, “Anh làm rất tốt."
Một câu nói nhẹ, để người xung quanh thở ra một hơi, để miệng Viên mở to, để đồng bọn của chàng trai mặt mày trắng bệch.
“Ha ha ha ha! Mặc lão đại khen ta! Khen ta! Ha ha ha!" Viên tiếng lớn kêu lên, trong đó vui mừng khiến ai cũng thể nghe ra, chỉ là để cho sắc mặt của người bình thường bên cạnh càng thêm biến đổi thôi. Đối với sự hưng phấn của Viên, Mặc Hi chỉ bình thản cười qua, đứa trẻ này lại để cô khẽ giật mình rồi, vẻ mặt hưng phấn kia để cô cùng dạng loáng qua một tia khác thường, nếu không phải phát hiện đến hắn chẳng qua là đối với thừa nhận của mình mà hưng phấn, mà không phải bởi vì giết người, hơn nữa đối với đôi mắt vừa mới giết người kia không có một điểm thị sát, cô mới đón nhận hắn. Bằng không, nếu như hắn là loại người thị sát, bất kể hắn là nhân tài hay không, cô đều sẽ không muốn hắn. Hơn nữa, nói không chừng sẽ động thủ giết hắn, mặc dù nói như vậy có điểm tàn nhẫn, nhưng cô vừa mới thật sự có nghĩ qua như vậy.
“Vậy đến lượt các anh đi." Mặc Hi chuyển con ngươi, nhìn về phía đồng bạn chàng trai này một chút, cười nói.
Cơ hồ là trong nháy mắt, ba chàng trai đều cùng lúc lui về phía sau một bước, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
“Không. . . . . . Không, đừng! A a a. . . . . . đừng!" Một chàng trai trong đó cuối cùng không nhịn được áp lực, thét chói tai một tiếng, chuẩn bị hướng phía sau chạy, bộ dạng kia giống như là phía sau có quỷ đuổi theo hắn, không! Bây giờ trong lòng của hắn Mặc Hi so với bất kỳ cái gì cũng đều đáng sợ hơn.
“Xem ra anh không nhớ kĩ, tôi cũng không thích nhắc lại." Giọng nói lãnh đạm để chàng trai rét run, cuối cùng vẫn dừng lại, cơ hồ là cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, ngã ngồi ở trên mặt đất, một ngụm vị dâm truyền đến cùng với bộ mặt đầy nước mắt của chàng trai kia, sợ hãi cầu khẩn kêu lên, “xin ngài bỏ qua cho tôi, tôi cũng không có làm cái gì ! Cũng là kế hoạch cuả Khắc Minh, tôi chỉ bị hắn kéo đến ! Đại nhân! Cầu xin ngài, tôi không muốn chết a! Tôi còn có vợ và con ! Tôi không muốn chết!"
“Con, vợ?" Mặc Hi đột nhiên có chút buồn cười, phải nói là hắn ngu ngốc hay là hắn nhận ra mình nghe thấy điều này liền mềm lòng? Có vợ con còn làm chuyện như vậy không phải là còn đáng giận hơn sao? Quả nhiên, sau khi nghe lời nói này, người xung quanh chẳng những không có thương hại chàng trai kia, mà là càng thêm tức giận nhìn hắn.
“Đúng a! Đại nhân, vợ con của tôi không thể mất tôi!" Chàng trai vừa thấy Mặc Hi hỏi như vậy liền cho là có hi vọng, nhất thời hét lớn.
“Đại nhân! Tôi cũng có vợ con! Cầu xin đại nhân bỏ qua tôi đi!" Những chàng trai khác vừa thấy thế cũng đồng loạt kêu lên như vậy.
Mặc Hi trầm mặc, không có nói chuyện, chẳng qua là bình thản cười.
“Này, cô tên Mặc Hi , cô sẽ không nghe như thế liền mềm lòng đi chứ? Vừa mới cũng không thấy cô dễ dàng mềm lòng như thế !" Sau đó, trong đám người đột nhiên một người lên tiếng nói.
Mặc Hi quay đầu nhìn lại, lại thấy là một chàng trai, hơn nữa nhìn sự liều lĩnh kia cũng biết đây là một chàng trai có thực lực cùng không ít kinh nghiệm chiến đấu, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới nói như vậy.
“Ha hả, tôi chỉ là đang nghĩ, xử lý bọn họ thế nào cho thỏa đáng." Mặc Hi cười trả lời hắn, giống như là bạn tốt nói chuyện phiếm, cũng là một câu nói như vậy lại để mọi người khẩn trương, muốn nhìn một chút cô rốt cuộc còn sẽ làm ra cái gì.
“Nói thật, tôi không thích lưu hậu hoạn về sau." Mặc Hi nói, còn chưa nói xong, liền nghe thấy ba chàng trai liên tục bảo đảm, “Không! Đại nhân, cho dù cho tôi mười lá gá cũng không dám tìm cô báo phục !"
“Đại nhân! Tôi thề! Tuyệt đối sẽ không báo phục !"
“Đúng a! Đại nhân, tôi lấy thề a!"
Thề! Chỉ cần thề, liền tuyệt đối phải làm, bằng không sẽ tan thành tro bụi, nghe mấy chàng trai nói, không ít người đều toát ra ánh mắt thả lỏng.
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy, các chị đến quyết định đi, dù sao bị hại cũng là các chị." Mặc Hi đem quyền quyết định cho đám người Mặc Vân Vân, cô đúng là không có bao nhiêu thời gian, “Nhanh chóng một chút, tôi muốn quay trở về."
Hai thiếu nữ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, rốt cuộc cái gì cũng không nói.
“Để… để bọn họ thề đi." Mặc Vân Vân cuối cùng lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
“Nghe chưa." Mặc Hi nhắc nhở một câu.
Ba chàng trai nhất thời mừng rỡ, đồng thời quỳ rạp xuống đất, một người trong đó trước tiên đem tay làm ra máu, kích động nói:
“Lấy máu làm thề, nếu ta muốn báo phục người trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thề thành. Hai người khác nghe vậy, cũng đem tay lấy máu ra, nói:
“Lấy máu làm thề, nếu ta là muốn báo phục người trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thề thành.
“Lấy máu làm thề, nếu ta muốn báo phục người trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thề thành. Nói xong, ba người đều cẩn thận nhìn Mặc Hi, tất cả những điều Mặc Hi vừa mới làm đúng là để cho người không dám có bất kì hành động khác lạ nào.
Đôi mắt Mặc Hi bình tĩnh nhìn bọn họ, không nói chuyện, dường như nhìn như vậy, giống như tiến vào linh hồn của bọn họ, để bọn họ không khỏi run nhẹ, không dám nhìn thẳng vào cô.
Cho đến khi, “Các anh đi đi." Một câu nói để cho nhóm chàng trai kinh hỉ chợt ngước mắt lên, nhìn lại, phát hiện Mặc Hi ý quay đầu đi, thấy cô không làm bất kì cái gì, cuối cùng là kinh hỉ kêu một tiếng, “Dạ! Dạ! Chúng ta đi ngay! Đi ngay!"
Nói xong, liền đứng lên, cơ hồ nhanh chóng chạy theo cả ba hướng ngược lại với hướng của Mặc Hi, giống như sợ Mặc Hi một khắc sau sẽ hối hận.
“Còn cô? Cô muốn thế nào?" Mặc Hi hoàn toàn không có để ý hướng của những chàng trai kích động kia, mà là lần nữa hướng Mặc Vân Vân hỏi, nói cô, chính là Liêu Na.
Cũng do một tiếng này, để toàn thân Liêu Na run sợ, thấy Mặc Vân Vân nhìn về phía cô, chính là cúi đầu xuống, thấy không rõ vẻ mặt trong đôi mắt kia, nhưng đôi môi kia giống như đã cắn ra máu.
“. . . . . ." Đôi mắt Mặc Vân Vân rất phức tạp, có đau có hận có chịu đựng vân vân…, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay khiến cho cô khó có thể thích ứng, bị ép buộc, thiếu chút bị cường bạo, thiếu chút bị giết chết, lại bị bạn tốt phản bội, đồng thời phát sinh, để cô không khỏi suy nghĩ rất nhiều, cũng kiềm chế bản thân, cô nhầm sao? Cô không sai! Cô không sai! Cô thế nào sẽ sai! Nhưng là. . . . . . Vì sao ở trong lòng run rẩy. . . . . .
“Tôi, tôi không biết. . . . . ." Mặc Vân Vân hạ giọng lẩm bẩm, thân mình chỉ mặc một bộ váy bị gió ban đêm thổi nhẹ làm rét run, giống bị thổi đến vào trong tâm.
“Nha." Mặc Hi không có cái gì khác, bình thản đồng ý một tiếng, nhìn ba thiếu nữ trên mặt đất một chút, đối với Thiên Nhu phân phó nói, “Để cảnh sát thành phố xử lý đi."
“Được" Thiên Nhu ôn nhu đáp ứng, liền lấy điện thoại ra.
Một tràng khôi hài kết thúc, trong đêm có chút thê lương.
Mặc Hi cũng không thích ngó ngàng tới ánh mắt của người xung quanh, từ trong chiếc nhẫn không gian lấy Ngân Sắc ra từ, nói với Mặc Vân Vân, “Lên đi, tôi đưa chị trở về."
Cả người Mặc Vân Vân nhẹ nhàng run một chút, cúi đầu đi vào trong Ngân Sắc.
Sau đó Thiên Nhu khai báo chuyện đã làm xong, dưới ánh mắt của Mặc Hi, cũng đi vào ngồi trước ở Ngân Sắc.
“Anh cũng đi vào đi, tôi có chuyện dặn dò anh." Ở dưới ánh mắt ủ rũ của Viên, vốn cho rằng Mặc Hi lập tức phải đi rồi, lại không nghĩ đến, bên tai đột nhiên truyền tới lời nói này, chợt ngẩng đầu, lại thấy Mặc Hi nhìn mặt của mình, cơ hồ là không dám tin vào hai mắt của mình, một tay chỉ lấy mình, có chút ngu ngơ nói: “Mặc… Mặc lão đại đang gọi, gọi tôi?"
“Ha ha, anh không muốn lên cũng là có thể ." Mặc Hi có chút đùa giỡn cười nói.
“A! Tôi muốn đi, ha ha! Cám ơn Mặc lão đại! Xe bay a! Là xe bay Mặc lão đại, tôi được ngồi xe bay của Mặc lão đại rồi!" Trong không gian là tiếng kêu cực kì hưng phấn của Viên, một chút liền chui vào bên trong Ngân Sắc.
Nếu là trước kia Mặc Vân Vân vừa thấy Viên cùng mình ngồi cùng một chỗ tuyệt đối sẽ nổi giận, chẳng qua là bây giờ cô không có tâm tư đó, nhăn nhẹ mày, sau đó di chuyển lên phía trên một chút, lại cúi đầu tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.
Mà Viên mang theo khuôn mặt hưng phấn, hình dáng kia mang theo sự đặc biệt đơn thuần vui mừng hưng phấn của trẻ con, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Mặc Hi cũng không khỏi được cười lên, có lẽ chính là như vậy, giống như An Dĩ Mẫn trước kia nói với cô, vẻ mặt này mang tính lừa gạt rất lớn, Viên cơ hồ là ngay cả vẻ mặt đều mang tính lừa gạt rất lớn, thế nhưng mà hắn còn nhỏ như vậy lại hình dáng như vậy còn có năng lực quan sát và trí thông minh, thấy năng lực biến đổi như thế, phải nói, đứa trẻ này thật sự làm cho Mặc Hi giật mình rồi, có lẽ kiếp trước cô thật không tin có thiên tài, nhưng là bây giờ lại không thể không tin rồi.
Trước đưa Viên trở lại đường Phương Tề, phố Lỗ Tây, khu Nam Dương, cùng hắn xuống xe, dưới ánh mắt kích động của Viên, nói, “Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đến, có chuyện thì gọi điện cho tôi."
“Dạ! Tôi tuyệt đối sẽ chờ Mặc lão đại !" Viên nghiêm túc nói, khuôn mặc chỉ có thể coi là thanh tú nhìn Mặc Hi, trong đôi mắt chỉ có cô, mang theo cuồng nhiệt khó có thể nói rõ, nụ cười thuần tịnh dường như không có bất kì tạp chất gì, máu đỏ tươi khắp mình đã bị gió hong khô, cùng vài giọt trên mặt cũng không ngăn cản được nụ cười duy nhất này.
Cho dù là Mặc Hi, nhìn nụ cười này, thế nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác thường, giống như bị một người tín nhiệm không hề giữ lại, không hề giữ lại ỷ vào, ngay cả chính cô cũng không tự giác cười, đưa tay muốn sờ đầu của hắn, lại phát hiện, mình vẫn thấp.
Nhưng là cơ hồ trong nháy mắt, Viên sửng sốt một chút, trên mặt tràn đầy nụ cười càng thêm xán lạn, cúi xuống người xuống, đi đến dưới tay của Mặc Hi, đôi mắt nhìn cô mang theo ánh sáng lấp lánh. Động tác như vậy lại không để cho Mặc Hi thấy được một chút cố ý nịnh hót, chỉ là đơn thuần biểu hiện phần tín nhiệm kia ra, con ngươi nhẹ lóe lên, sau đó tay cũng có chút dùng sức ở trên đầu có chút dơ bẩn xoa xoa, cười nói, “Phải cố gắng hơn !"
“Dạ!" Viên tiếp đó là kia kiên định đồng ý nói.
“Ha hả, trở về đi thôi." Mặc Hi cười cười, xoay người trở lại xe bay.
Mà Viên đứng ở đó, vẫn nhìn, cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Ngân Sát, nụ cười trên mặt nhất thời từ từ giảm xuống, có chút đắc ý, có chút kích động, có chút hưng phấn, có chút tính khí trẻ con.
Một hồi, đưa tay sờ lên đầu Mặc Hi vừa mới sờ qua, con ngươi có chút mê mang, trong miệng lẩm bẩm cơ hồ chỉ có chính hắn mới nghe được rõ ràng, “Thật ấm áp, thật thoải mái, hơn nữa vừa nãy tim đập thật nhanh, khó trách Tam Lăng muốn để cô sờ, thật muốn luôn luôn như vậy…… Con ngươi mơ màng lóe lên ánh sáng, đồng thời tràn đầy kiên định, “Đúng! Nhất định phải để Mặc lão đại vẫn đối với mình như vậy! Mặc lão đại thực thật là lợi hại! Mặc lão đại! Cuối cùng. . . . . . Cuối cùng có cơ hội rồi! Ha ha ha ha ha!" Đến cuối cùng, càng cười càng lớn, ở trong bầu trời đêm yên tĩnh hồi vang, đưa tới âm thanh chó sủa.
Bên trong xe, Mặc Hi nắm Ngân Sắc trong tay, đồng thời nghĩ đến Viên, khóe miệng hiện lên nụ cười cao thâm, nhìn lại dường như chỉ giống như nụ cười bình thường, nhưng Thiên Nhu lại nhìn thấu một tia khác thường trong đó.
Chỉ là cô không hỏi, Mặc Hi muốn nói, liền sẽ nói, không thể không nói, Thiên Nhu thật sự rất hiểu Mặc Hi.
“Một người rất thú vị a, thật rất để người mong đợi." Mặc Hi giống như tự nói, cười nhẹ ra tiếng.
“Ừ đúng vậy." Thiên Nhu nói tiếp, theo đó là miệng nhẹ nhàng cười.
Mặc Hi quay đầu hướng cô cười một tiếng, hết thảy đều không nói lời nào, tiếp theo liếc nhìn Mặc Vân Vân ở phía sau một câu cũng không nói, thanh âm bình thản hiện cười, kín đáo an ủi, “Không có chuyện gì."
Mặc Vân Vân thân nhẹ run, ngước mắt nhìn nụ cười thuần tịnh trên khuôn mặt Mặc Hi, vẫn là khuôn mặt khiến người ta ghen tị kia, giờ phút này lại giống người lớn an ủi mình, không nói chuyện, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Thiên Nhu! Lấy một bộ quần áo của chị cho chị ấy thay đi, còn có giúp chị ấy tiêu trừ vết thũng trên má đi." Mặc Hi quay đầu lại, nói với Thiên Nhu.
“Dạ." Thiên Nhu từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra một bộ quần áo tương đối nhỏ đưa cho Mặc Vân Vân, giọng nói nhẹ nhàng như vậy làm cho người ta ấm áp, lại rõ ràng có một khoảng cách khó nói, “Mặc tiểu thư."
Mặc Vân Vân không có ngó ngàng tới, cắn cắn môi dưới.
“Vậy tôi trị liệu cho Mặc tiểu thu trước nhé." Thiên Nhu trước đặt quần áo ở trên hai chân, nhẹ nhàng nói, tiếp theo ánh sáng màu cam trong tay lóe lên, năng lượng màu vàng mềm mại bây giờ đang ở trước khuôn mặt sưng đỏ của Mặc Vân Vân.
“Không cần!" Mặc Vân Vân thét chói tai một tiếng, đầu lắc lắc, muốn rời khỏi năng lượng màu vàng kia, con ngươi đã chứa lệ, “ Không được! Không được! Cút ra!"
“. . . . . ." Thiên Nhu cũng không nói chuyện, cũng không tức giận, động tác trên tay cũng không ngừng.
“Không nghe lời của tôi sao? Tôi nói không được! tiện dân này!" Giờ phút này Mặc Vân Vân nói đã không chọn lời.
“Câm mồm ."Giọng nói bình thản không xao động mang theo non nớt vang lên, cơ hồ là trong nháy mắt để cho động tác cùng lời nói của Mặc Vân Vân dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Mặc Hi, thấy cô cũng không có quay đầu, có chẳng qua chỉ là thanh âm bình thản mà không phải là uy nghiêm, “Tôi đã nói, không nên ở trước mặt của tôi đối với người của tôi nháo vô lý."
“. . . . . ." Mặc Vân Vân há miệng, lời gì đều như đắng ở trong cổ họng, cúi đầu, bả vai run nhẹ, còn lên tiếng nghẹn ngào.
Thiên Nhu cũng không ngó ngàng tới, đối với Mặc Vân Vân nhục mạ cô cũng không tức giận, dù sao coi như không nghe thấy là được rồi, chỉ là câu nói bảo vệ của Mặc Hi kia vẫn để trong lòng cô ấm áp.
Bên trong xe trầm mặc một hồi, Mặc Vân Vân bị áp lực kia làm khóc nỉ non, thanh âm Mặc Hi cũng lần nữa vang lên, “Thay quần áo đi, tôi không muốn ba ba và mẹ lo lắng."
Mặc Vân Vân bả vai lại run một chút, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn giơ lên đầu, đôi mắt rõ ràng là sưng đỏ, nhìn quần áo của Thiên Nhu trên đùi một chút, lại không lên tiếng.
Thiên Nhu cũng khéo hiểu lòng người đem y phục lần nữa đưa cho cô, “Mặc tiểu thư."
Đôi mắt Mặc Vân Vân nhìn thiếu nữ dịu dàng này, chuẩn bị muốn nói cám ơn, lại cái gì đều không nói, đón lấy quần áo, nhìn Thiên Nhu cùng Mặc Hi một chút, thấy hai người không có một người quay đầu, cũng biết họ là muốn để cho cô an tâm thay quần áo, khẽ cắn răng, liền cắn răng nhăn nhó bắt đầu cởi váy có chút dơ bẩn ra, đem quần áo Thiên Nhu vừa mới đưa cho bắt đầu thay.
Đều mặc xong, Mặc Hi cũng lần nữa nói, “Thiên Nhu, đem ánh mắt sưng đỏ của chị ấy tiêu trừ đi. Ánh sáng màu cam lần nữa xuất hiện, năng lực màu vàng cũng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mặc Vân Vân, chỉ là lần này cô cũng không phản kháng, cơ hồ không tới 2 giây, vết sưng đỏ liền biến mất gần hết.
“Đưa điện thoại của chị đây." Mặc Hi quay đầu vươn tay đối với Mặc Vân Vân
Mặc Vân Vân do dự một hồi, vẫn từ trong túi đựng quần áo lấy ra đưa cho cô, bây giờ cô cơ hồ không có một điểm phản kháng, cũng không có bất kỳ lời nói nào, tựa như mất đi sức sống.
Một lúc sau, Mặc Hi trả điện thoại lại cho cô, ở dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, cười nhẹ nói, “Tôi đã lưu số điện thoại của tôi vào, chỉ cần ấn một chữ chính là tôi , có chuyện gì liền gọi cho tôi."
Giọng nói ấm áp, cũng bình thản, trong lòng Mặc Vân Vân rung động, ngay cả âm thanh cũng mang theo run rẩy, “Được, vì sao."
“Ha hả, chị là chị họ của tôi có phải không? Người thân a. . . . . ." Mặc Hi hướng cô cười một tiếng, quay đầu cứu giúp, câu nói cuối cùng có chút bay bổng, chỉ bởi vì cô là người thân, là người thân của Chu Tiểu Trúc bọn họ, nếu như cô gặp chuyện không may, Chu Tiểu Trúc bọn họ cũng sẽ không vui vẻ, chẳng qua là đơn giản như thế .
Chỉ là ở trong mắt Mặc Vân Vân lại không phải không nhận thấy như vậy, con ngươi tràn đầy phức tạp, có lẽ cô đã biết vì sao Mặc Hi có thể được nhiều như thế, bởi vì cô có tư cách này, đối với người nhà luôn luôn bao che khuyết điểm, chỉ sợ lúc đó mình đối với cô như vậy, nhưng cuối cùng sẽ vẫn nhận được đối đãi như vậy, cho dù cô vẫn có chút không muốn tiếp nhận, nhưng là trong lòng ấm áp lừa không được người . Kỳ thật cô rất hi vọng người khác có thể đối tốt với cô, đừng thấy Mặc Thiên và Lệ A đối với cô rất tốt, hơn nữa dung túng, nhưng là trong đó lại có rất nhiều cái không biết, Lệ A thích đánh bạc, thỉnh thoảng cùng Mặc Thiên cãi nhau, gần như mặc kệ cô, cô cũng muốn bị quản, bởi vì như vậy, cô có thể cảm giác được có người quan tâm cô, cho nên mới đối với sự quan tâm của Chu Tiểu Trúc rất thích.
“Cô… cô đừng cho là, này, như vậy tôi sẽ cảm ơn cô." Mặc Vân Vân lắp bắp nói, bây giờ để cảm giác là trẻ con dỗi hờn, mà Mặc Hi mới là ổn trọng của người trưởng thành.
“Ha hả, kỳ thật chị như vậy mới tốt, người luôn cần thời gian để lớn lên, chị bây giờ có thay đổi có phải không? Dù sao chị vẫn còn nhỏ." Mặc Hi nhẹ nói, chỉ là lời nói tuy rất có đạo lý, nhưng cô dường như quên mất, cô mới bao nhiêu, lại, “Dù sao chị vẫn còn nhỏ?" , thật sự là để người ta buồn cười.
“Ha hả." Mà Thiên Nhu cũng là rất không cho mặt mũi cười lên.
“Em nói, chị không thể cho em một chút mặt mũi nào sao?" Mặc Hi có chút ít vô lại nói.
“Ha ha. . . . . ." chỉ là hậu quả là Thiên Nhu tiếng cười phát ra càng lớn.
“Ha ha. . . . . ." Mặc Vân Vân cũng là không nhịn được cười, mặc dù cô che miệng lại muốn che giấu. “Ha hả, cười đi cười đi, liền để cho e, làm trò cười cho các chị một chút là tốt rồi, ít nhất cười một chút, trò cười này cũng có giá trị không phải sao?"
Nghe lời này, trong Ngân Sắc, tiếng cười của ba cô gái đều tràn đầy.
Thiên Nhu nhìn một bên khuôn mặt của Mặc Hi, hoàn mỹ, nở nụ cười, con ngươi tựa hồ chỉ còn dư lại cô, là thật sâu tín nhiệm cùng không hề giữ lại.
Mặc Vân Vân cũng là chú ý tới ánh mắt của cô, trong lòng một mảnh hâm mộ, sắc mặt là cười cũng thư thái, có lẽ, thật sự là quá khứ cô quá tùy hứng rồi. . . . . .
Người a, muốn thay đổi muốn khó cũng khó mà muốn dễ cũng dễ, trong một đêm, hình như Mặc Vân Vân trưởng thành lên rất nhiều.
Cả người chàng trai chấn động, chớp mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy cơ hồ trong nháy mắt, chùm ánh sáng màu bạc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sau đó dừng lại, để mọi người thấy được hình dạng của nó, chấn kinh bởi ngân sắc mỹ lệ hoàn mỹ mà thần bí.
Cửa xe bị mở ra, chân trần nhỏ xinh lóng la lóng lánh bước ra, làm cho ánh mắt của mọi người dừng lại một chút. Tiếp theo liền nhìn thấy một thân quần áo trắng hơn tuyết, tóc đen tựa như suối, đôi mắt sáng ngời chiếu sáng khuôn mặt tinh xảo, tuổi nhỏ như thế cũng có thể thấy được sau này lớn lên sẽ xinh đẹp khiến người ta kinh hãi hít thở không thông như thế nào, cô giống như trong tranh mà đến, không nên xuất hiện ở trong trần thế phồn hoa này..
Cô gái này chính là Mặc Hi kịp thời chạy đến, mà sau đó Mặc Hi cũng phát hiện cô quên thay quần áo rồi, chẳng qua là đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Một thân quần áo màu vàng Thiên Nhu cũng đi tới, mà Ngân Sắc cũng bị Mặc Hi vẫy tay bỏ vào trong chiếc nhẫn không gian.
Thấy mọi người nhìn mình không có một người nói chuyện, một mảnh trầm tĩnh, Mặc Hi nhẹ nhàng nở nụ cười nhẹ, thản nhiên điềm tĩnh, chớp mắt lại thấy Viên nằm ngửa trên mặt đất, song ánh mắt nhìn mình lại là kinh hỉ và ngẩn ngơ, giống như trong đôi mắt kia nhìn qua chỉ có một mình Mặc Hi, cũng không nhìn thấy những thứ khác nữa.
“Thiên Nhu." Nhìn thấy thương thế của hắn, Mặc Hi nói với Thiên Nhu, bất kể nói thế nào thì lần này coi như là may mắn của hắn, hơn nữa sau khi cất xe đi, cô đã có quyết định.
Thiên Nhu cười nhẹ, đi tới bên cạnh Viên, trong tay ánh sáng cấp bậc màu cam lóe lên, khiến cho mọi người ở đây đều sửng sốt, đôi mắt cũng mở lớn, đây chính là biểu hiện của Dị Năng giả trung cấp đấy! Sau đó năng lượng nhỏ màu vàng quen thuộc xuất hiện, bao trùm lấy thân thể của Viên, miệng vết thương kia cơ hồ như dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lành lại.
“Không cần chạy, tôi có thể nhìn thấy a." Mặc Hi bình thản cười nói, để cho bước chân của chàng trai chuẩn bị len lén đi vào trong xe cũng dừng lại.
Đôi chân trần chậm rãi đi về phía trước, lại để cho người chàng trai căng thẳng. Mặc Vân Vân nhìn Mặc Hi xuất hiện ở trước mắt, cơ hồ trong nháy mắt cô bé xuất hiện kia, phải thừa nhận, cô cũng ngây người, giống như thần tiên, Mặc Hi như vậy để cô chấn kinh* ( chấn động + kinh hãi), để cô chán nản thấy xấu xí, để cô không tự giác cảm thấy bi ai lại trở nên đáng ghét.
Cô bé đến cứu mình . . . . . . Mặc Vân Vân biết. Chẳng qua là bây giờ tâm tình của cô rất phức tạp, nói không cảm động là giả , tại lúc chính mình nguy hiểm thất thố kinh hoảng nhất xuất hiện chính là cô bé, mà từ quần áo của cô bé liền nhìn ra được, em ấy liều lĩnh gấp gáp như thế nào. Nhưng trong lòng lại khổ sở cùng tự ái không muốn đi thừa nhận điểm này.
Cho nên đến khi Mặc Hi đến, Mặc Vân Vân không có lên tiếng nói một câu, đối với em họ này, là một trong những người cô sợ, không, có lẽ phải nói là người duy nhất mà cô sợ, từ chuyện kia trở đi, trong lòng của cô đã chôn xuống bóng ma.
“Ha ha, là Mặc tiểu thư! Không biết cô có cái gì chuyện đây?" Này có thể nói là biết rõ cố hỏi, cố ý giả ngu sao?
“Ha hả." Mặc Hi cười nhẹ ra tiếng, ngước mắt nhìn, lạnh nhạt mà sạch sẽ: “Vì cô gái trong tay anh là chị họ của tôi."
“A! Thì ra cô ấy là chị họ của Mặc tiểu thư , ý không tốt, chuyện này trước đó tôi không biết, làm cái gì không đúng còn xin bỏ qua cho, tôi sẽ trả cô ấy lại cho ngài, tôi có thể đi sao?" Chàng trai áy náy nói, nhưng cũng mang theo ý dò xét, bộ dạng kia thật là để cho người ta có cảm giác là một chàng trai ôn nhu lại có tính tình tốt.
Lúc đầu tiên nhìn thấy Mặc Hi, chàng trai lại không coi cô như một đứa trẻ, khí tràng như vậy làm sao đứa trẻ có thể có? Hơn nữa ở trên TV hắn có nhìn qua cô một chút, ổn trọng giống như người trưởng thành, đối mặt với cái gì cũng là tỉnh táo mà bình thản, tựa hồ không có bất kỳ cái gì có thể làm khó cô, hình như cô luôn tự tin như vậy, cô như vậy, thật là làm cho người ta không thận trọng cũng không được, nếu đối đãi cô như đứa trẻ chín tuổi, sợ là chết thế nào cũng không biết.
“Nếu như, tôi nói không thì sao đây?" bước chân Mặc Hi không dừng lại, nhưng cũng không nhanh hơn, giống như dạo chơi, bình thản hỏi, không lộ ra bất kì biểu cảm nào.
“Ha hả, vậy thì không thể trách tôi." Thật là không chịu được đè nén như vậy rồi, có một cỗ áp lực khó nói đang lan tràn trong lòng chàng trai, không chỉ là chàng trai, hầu hết mọi người ở đây đều có áp lực không nói rõ, không gian đè nén.
“Không khách khí?" Mặc Hi hỏi lại một câu, sau đó ngây thơ lãng mạn cười, “Anh còn có thể không khách khí sao?"
Sau đó, thương thế của Viên cũng được Thiên Nhu trị liệu tốt rồi, đứng lên, nhìn trước mặt cô, đôi mắt hết sức sùng bái cùng với kích động! Như vậy! Mặc lão đại chính là như vậy, hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ khiến cho cả người hắn kích động, muốn đi theo bên người cô, không tiếc bỏ qua tánh mạng cũng muốn giành được sự chú ý và tán thưởng của cô một lần!
“Hừ!" Chàng trai hừ lạnh một tiếng, trên mặt ôn nhu lại có không phục, từ trong lòng lấy ra một chiếc dao găm đặt lên cổ Mặc Vân Vân, hung ác nói: “Hoặc thả tôi đi, hoặc ta kéo cô ta cùng chết!"
“. . . . . . !" Mặc Vân Vân cuối cùng đã có hành động, đôi mắt lại trừng lớn lên, lần này cô cũng không thể không nhìn về hướng Mặc Hi nữa rồi.
“Anh thấy ở trước mặt tôi thì anh có năng lực giết chị ấy sao?" Mặc Hi khinh thường ngước mắt lên, khẩu khí nhẹ nhàng, đôi mắt chàng trai kinh hãi, dao găm trong tay muốn thị uy nhích hướng tới gần Mặc Vân Vân một chút, đột nhiên lại thấy thân ảnh Mặc Hi nghiêng một chút, biến mất?
Nghĩ tới cái gì, dao găm của chàng trai không còn là thử nữa, mà là ở dưới ánh mắt sợ hãi yếu ớt của Mặc Vân Vân thực sự hướng tới cổ của cô nhanh chóng đâm tới!
Thời gian tựa hồ bị chậm lại. . . . . .
“A!" Một tiếng kêu thảm vang lên, cả người chàng trai đã cũng bay ra ngoài, bay đến ở chỗ không xa trên mặt đất, mà Mặc Vân Vân đang được Mặc Hi đỡ lấy, cái tay nhỏ bé đang nắm lấy cái dao găm kia, không có bất kỳ vết thương nào.
“Nếu ai chạy, tôi sẽ không lưu tình." Tự do không để ý nói một câu, để cho ba chàng trai khác vốn muốn chạy trốn dừng lại bước chân, thiếu nữ trong tay đã bị bọn họ vùi dập, người nào cũng ngã ngồi trên mặt đất, quần áo xốc xếch.
“Tôi… tự mình có thể đứng." Mặc Vân Vân nói nhỏ, có chút ngượng ngùng cùng bướng bỉnh, tới gần Mặc Hi như vậy, cô mới phát hiện trên người Mặc Hi có một mùi hương nhẹ nhàng làm cho người ta rất thoải mái, hơn nữa lại không tự giác cả người bình tĩnh đi nhiều.
Nghe Mặc Vân Vân nói, Mặc Hi cũng không kiên trì, bỏ tay ra, bình thản nói một câu, “Cẩn thận một chút."
Trong lòng Mặc Vân Vân ấm áp, cô phát hiện, chỉ cần mình không cố ý chọc cho em ấy thì em ấy đối với mình sẽ không có bất kỳ thủ đoạn quá đáng nào, hoặc là phải nói là, đối xử với mình vẫn dịu dàng . Kỳ thật điểm này Mặc Vân Vân đã sớm phát hiện, chẳng qua là không mong muốn thừa nhận thôi.
Mặc Hi thưởng thức lấy dao găm trong tay, bước đến chỗ chàng trai vừa mới ho ra máu, đến trước mặt chàng trai cố gắng ngồi dưới đất, dưới ánh mắt sợ hãi của chàng trai cười nhẹ: “Nói đi, ai chỉ thị anh."
“Tôi… tôi. . . . . ." Bây giờ chàng trai đâu còn cái bộ dạng đắc ý vừa rồi nữa, chỉ có thể nói phong thủy luân lưu chuyển. Hơn nữa, cường giả vi tôn, tựa như bây giờ rõ ràng ở bên cạnh đã có không ít người ở bên ngoài, lại không có một người tiến lên đến giúp chàng trai, chỉ bởi vì, chàng trai này chỉ là một người bình thường, mà đối thủ của hắn là Mặc Hi, là tiểu thư của tập đoàn An thị. “Không nói sao?" Mặc Hi cười nhẹ một tiếng, đôi mắt sạch sẽ hút người, “Nếu nói, tôi sẽ không giết anh."
“Thật! ?" Đôi mắt của chàng trai nhất thời sáng ngời.
Mà Mặc Hi cũng vừa chú ý tới một thiếu nữ trên mặt đất trong nháy mắt dung nhan có chút tái nhợt, cùng con ngươi hoảng loạn, cô gái này, Mặc Hi không nhận ra, nhưng Mặc Vân Vân lại nhận ra, chính là Liêu Na!
Xem ra không cần nói, tất cả đều rõ ràng rồi. . . . . .
“Tôi sẽ không nói dối." Mặc Hi bình thản cười nói, cho ra đáp án khẳng định.
Chàng trai nhìn cô, trầm mặc một hồi lâu, con ngươi thỉnh thoảng bí ẩn nhìn về phía Liêu Na. “Tôi không có nhiều thời gian hao phí đâu, anh không quý trọng cơ hội sống sót này ở trong tay tôi, tôi cũng có thể tìm người khác tra, dù sao lấy thân phận của tôi, muốn tra được cũng không khó." Mặc Hi không nôn nóng, cười nói. Giọng nói nhẹ nhàng, chỉ là lời nói lại làm cho thân thể chàng trai chấn động, vừa thấy hình như Mặc Hi không có hứng thú, vội vàng kêu lên, “Tôi nói! Tôi nói! Ngài muốn biết cái gì tôi đều nói!"
Đôi mắt Mặc Hi trấn định, ý bảo hắn nói đi.
Chàng trai run sợ một cái, ngón tay chỉ Liêu Na, kêu lên, “Là cô ta! Đều là cô ta thương lượng cùng tôi làm như vậy! Cô ta cho tôi biết Mặc Vân Vân là một nữ nhân kiêu ngạo tự đại, hơn nữa rất sĩ diện, chỉ cần tôi làm ra chuyện như vậy với cô ta, hơn nữa ép cô ta cầm tiền tuyệt đối sẽ không bị cô ta nói ra, hơn nữa. . . . . ."
“Đủ rồi!" Lời còn chưa nói xong, lại nghe một đạo nghiến răng nghiến lợi kêu to, có chút bén nhọn, chính là Liêu Na, chỉ thấy cô ta quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, khóc lấy khóc để, kinh hoảng kêu to, “Mặc tiểu thư! Đừng nghe hắn nói lung tung, tôi không nhận ra hắn ta! Hắn đều là nói lung tung đấy! Tôi vô tội!"
“Liêu Na! Con điếm thối này! Bây giờ lại đến trốn tránh trách nhiệm rồi sao? Là ai nói là nhìn không quen bộ dạng Mặc Vân Vân kiêu ngạo tự đại, thật giống như ai cũng là người hầu của cô ta, là ai quấn lấy ngủ cùng tao, ở bên giường cùng tao nói kế hoạch này, là ai giống như kĩ nữ mời tao? Là ai. . . . . ." Lời kia càng nói càng khó nghe, mà sắc mặt của Liêu Na cũng càng lúc càng khó coi, cùng dạng sắc mặt khó coi còn có Mặc Vân Vân, ai sẽ nghĩ đến người hại mình dĩ nhiên là bạn của mình! ? Cô lại thất bại như vậy sao? Kiêu ngạo tự đại? Coi ai giống như người hầu? Cô. . . . . . Có sao?
Nghe thấy những lời kia, sắc mặt Mặc Hi bình tĩnh, tựa hồ không có một chút để ý, chẳng qua là Thiên Nhu lại rõ ràng phát hiện đôi mắt cô dần dần lạnh lẽo, chàng trai kia nói thật khó nghe.
“Câm miệng! Anh đừng ở đây vu oan người! Tôi không có! Tôi không có làm qua!" Đôi má Liêu Na đỏ hồng, thét lớn lên, tiếng kêu kia làm cho lông mày Mặc Hi nhăn nhẹ hạ xuống, thật ầm ĩ.
“Mặc tiểu thư! Tôi không có! Thật! Vân Vân là bạn tốt của tôi! Sao tôi lại hại cô ấy đây? Mặc tiểu thư!" Sắc mặt Liêu Na phức tạp, hai bàn tay loạn mở, lớn tiếng giải thích đối với Mặc Hi .
“Mày. . . . . ." Chàng trai lại chuẩn bị nói chuyện rồi, chẳng qua là bị Mặc Hi nói trước, “Được rồi."
Vừa thấy ánh mắt của Mặc Hi, chàng trai nhất thời ngậm miệng lại, chỉ thấy Mặc Hi quay đầu nhìn về phía Liêu Na, khóe miệng cười lên, bộ dạng xinh đẹp kia khiến ai cũng đều sinh lòng hảo cảm, mà trong lòng Liêu Na cũng khẩn trương, sắc mặt cũng dần dần cười lên, chỉ là bị một câu nói của Mặc Hi đả kích cả người vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
“Liêu Na phải không?" Mặc Hi nhẹ nhàng nói, nhìn khuôn mặt đang dần dần có nụ cười kia, tiếp theo khóe miệng cười cũng lớn hơn, đôi mắt có chút híp lại, " Không phải là chị bị trúng dược sao? Thấy hơi thở rất mạnh mẽ đấy."
Một câu nói, đã khái quát sự thật.
Thật sự không cần nói nữa cũng đã rõ ràng.
Mặc Vân Vân cả người run nhẹ, khẽ cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đúng! Không sai! Là tôi! Là tôi! Kia lại thế nào! ? Vốn là thế, mỗi ngày một bộ dạng nữ vương, không biết bao nhiêu người ghét cô ta! Nếu không phải thấy cô ta là chị họ cô, cô cho là lấy tính cách của cô ta có thể có kết quả tốt được sao? Mỗi ngày coi tôi cùng bọn Tiểu Tây giống như người hầu sai bảo, rất thoải mái phải không? Ha ha ha ha! Tôi rất khó chịu, tôi chính là muốn làm hại cô ta, muốn để cô ta thấy cảm giác thân bại danh liệt!" Chuyện bại lộ, Liêu Na cũng không bận tâm nữa, mặt mũi hung ác, lớn tiếng nói.
Mà Mặc Vân Vân run rẩy lợi hại hơn, cũng nhiều áp lực hơn.
“Thật khó coi." Mặc Hi bình thản nói, không sai, dáng vẻ của Liêu Na lúc này rất khó coi, hình dạng xinh đẹp vốn nhìn rõ ràng lại bị căm hận rõ ràng kia làm cô lộ ra dị thường xấu xí.
Giọng nói bình thản, không có bất kỳ ý nghĩa gì, chẳng qua là bình thản trần thuật sự thật, lại để cho Liêu Na không thể nói lời nào phản bác, là do áp lực kia cũng là bởi vì cái đó mới làm cho cô chán nản, xấu xí hơn.
“Đúng a! Mặc tiểu thư! Cô ta cái gì cũng thừa nhận rồi! Tôi cái gì cũng đã nói! Có thể thả tôi đi sao?" Chàng trai cũng mặc kệ nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Mặc tiểu thư! Nhất thiết không được thả hắn! Hắn ta không phải là người tốt gì! Hắn. . . . . ." Liêu Na căm hận nhìn chàng trai.
“Liêu Na! Mày nói cái gì! Chính mình làm nhiều như vậy, Đừng ở đây nói lung tung!" Chàng trai cùng dạng giận trừng mắt nhìn cô.
“Được rồi." Giọng nói lạnh lẽo để hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, ánh mắt chàng trai mong đợi, ánh mắt Liêu Na khẩn trương.
Mặc Hi chuyển mâu nhìn về phía chàng trai, nụ cười ngọt, “Tôi sẽ không giết anh ." ánh mắt chàng trai nhất thời sáng ngời, nhưng là âm thanh động lòng người kia còn chưa ngừng, “Nhưng là, tôi cũng không có nói thả anh đi ."
“Mày ?" Chàng trai kinh sợ, tiếp theo tức giận kêu lên, “Mẹ nó! Mày lại không giữ lời hứa!"
“Tôi chỉ đáp ứng không giết anh, tôi không có giết anh mà." Mặc Hi cười nói, nói rất có lý, “Vậy, bây giờ nên trả giá vì vũ nhục chị họ của tôi rồi."
Lời vừa dứt, dao găm trong tay cơ hồ là trong nháy mắt hướng về phía chàng trai vọt tới. . . . . .
“A a a!" gào thét đau thấu xương!
Để không ít người nghe trong lòng đồng thời run lên, ánh mắt nhìn chàng trai lại toát ra có chút đồng tình. Chỉ thấy dao găm kia vừa lúc cắm ở chỗ kín của chàng trai, lại nhìn thấy cái quần kia đều bị máu tươi làm ướt cùng chàng trai kia run rẩy gần như tắt thở, đều cho mọi người biết một sự thật, đó chính là mệnh căn của chàng trai sợ là bị hủy từ đây.
Không để ý bất kì cái gì, Mặc Hi nhìn cũng không nhìn chàng trai một cái, cả người trên dưới sạch sẽ, để người ta không cách nào tưởng tượng được, chuyện vừa mới tàn nhẫn như vậy dĩ nhiên là do cô gái xinh đẹp dễ thương này làm, một thân áo trắng không bị nhiễm bẩn, theo đó sáng ngời trong mắt người.
“Anh, lại đây." Mặc Hi hướng phía Viên gọi.
“A! ? A? Mặc lão Đại, cô gọi tôi ?" Viên kinh ngạc một chút, tiếp theo thấy Mặc Hi gật đầu, sắc mặt nhất thời mừng rỡ, chạy tới trước mặt Mặc Hi, thanh âm có chút kích động run rẩy, “Mặc lão đại gọi tôi có chuyện gì?"
Tán thưởng nhìn hắn một cái, thế nhưng không có vì chuyện vừa rồi mà có một điểm kinh sợ, bất kể là Dị Năng Giả hay không, có phần can đảm này chính là không tệ rồi.
Hỏi: “Anh tên là gì?"
“Hồi Mặc lão đại! Tôi tên là Viên!" Viên rõ ràng mà nghiêm túc nói, trong lòng đã kích động không cách nào nói được.
“Ha Ha." Mặc Hi nở nụ cười, cũng biết bọn họ sẽ không có tên gì hay, quả nhiên là như vậy. Mà giương mắt nhìn lên, lại thấy ánh mắt của Viên nhìn mình lại là ngẩn ngơ, thu lại nụ cười, nhưng giọng điệu lại hiện ra vui vẻ, “Viên đúng không, bây giờ có một việc để anh làm, liền xem anh có dám hay không."
“Dạ! Chỉ cần là chuyện Mặc lão đại phân phó Viên tuyệt đối sẽ làm được!" Viên mừng rỡ nói, con ngươi tràn đầy kinh hỉ, cuối cùng! Cuối cùng để Mặc lão Đại chú ý tới mình rồi!
“Là cái gì?" Mặc Hi nhìn tròng mắt của hắn nhẹ nhàng sâu sắc cũng là tán thưởng, quả nhiên, hắn sẽ bắt lấy cơ hội, “Đi giết hắn ta." Mặc Hi đúng là chỉ về phía chàng trai trên mặt đất.
“A! ?" Viên sửng sốt, trong nháy mắt hoàn hồn mọi người nhìn lại, phát hiện hắn chẳng những không có bất kỳ sợ hãi nào, con ngươi kinh hỉ kia thế nhưng lại càng thêm mãnh liệt. Không sai, hắn bây giờ hưng phấn, hắn nghĩ tới lần đó Mặc Hi nói với bọn Đại Lăng, người của cô sẽ phải giết người, vậy bây giờ cô bảo hắn giết người, ý kia cũng rõ ràng rồi.
Chỉ có thể nói Viên thật sự là đứa trẻ thông minh, bằng không cũng không đến thời khắcsẽ nắm chặt cơ hội, hoặc là phải nói là chính hắn sáng tạo cơ hội để Mặc Hi chú ý tới hắn.
Hắn biết nếu như bây giờ hắn làm để Mặc Hi hài lòng rồi, tuyệt đối sẽ nhận được cái hắn muốn !
“Dạ!" Kiên định hồi đáp, Viên lại không có bất kỳ do dự nào hướng tới chàng trai hư nhược không có một chút lực lượng phản kháng nào đi qua. Thật sự là đứa trẻ thông minh , có can đảm, dám mạo hiểm, ở độ tuổi này chỉ có thể nói là nhân tài rồi.
Mặc Hi nhìn Viên, trong lòng yên lặng nói.
Chàng trai vừa rồi lại hoàn toàn nghe thấy đối thoại của Mặc Hi và Viên, sau đó vừa nhìn thấy Viên hướng mình đi tới, không khỏi cả người run rẩy, không biết là sợ hay là đau, cho đến khi Viên đến trước mặt mới hư nhược nói, “Mày, mày làm cái gì. . . . . ."
“Giết mày!" Viên kiên định nói, lúc nãy nhưng hắn vẫn nhớ kỹ chàng trai đá hắn một chân, hơn nữa, đây là cơ hội biểu hiện ở trước mặt Mặc Hi, tuyệt đối không thể sai sót. Đối với giết người hắn cũng không có bao nhiêu kháng cự, ở trong tâm hắn không biết vì sao luôn sung mãn một loại dã tâm không thể nói rõ, trên thế giới này đúng là có một loại người, bọn họ không cần cái khác, muốn chỉ là một cơ hội, cơ hội thể hiện bản lĩnh, mà Viên rõ ràng chính là người như vậy.
“Mày. . . . . . A!" Chàng trai mới chuẩn bị nói cái gì, dao găm ở trên miệng vết thương kia lại đột nhiên bị Viên rút lên, đau đến hắn lại một lần nữa hét lên, nhìn cái mệnh căn kia rơi rụng, chỉ sợ Viên không giết hắn thì hắn cũng không sống được bao lâu nữa rồi.
Mặc Hi ở một bên bình thản nhìn lấy, mà người bên cạnh hô hấp đã bắt đầu mãnh liệt, bọn họ thật không rõ, bọn hắn là trẻ con mà. Vì sao có thể biểu hiện còn tàn nhẫn và quyết đoán hơn người trưởng thành.
Mặc Vân Vân cũng ngẩng đầu lên, nhìn Viên rồi lại nhìn Mặc Hi, cô phát hiện, cô quả nhiên là không so được, Mặc Hi lại cứ như vậy ở trong đó không có hành động gì, đều để cho mọi người có cảm giác tuyệt đối khó nói, nói không rõ, để người không dám lờ đi.
“Ha hả! Muốn trách thì trách mày đắc tội Mặc lão đại!" Sắc mặt Viên mang theo nụ cười, hưng phấn mà tàn nhẫn, còn có chút kích thích, trong tay cầm lấy dao găm dính máu, còn có tươi máu rơi xuống, kết hợp với nụ cười kia, thật sự là để trong lòng người không khỏi phát lạnh.
Không có bất kỳ sức lực, cũng không có bất kỳ kỹ xảo nào đáng nói, nâng đao hạ xuống, ở dưới ánh mắt sợ hãi của chàng trai cùng tiếng thét chói tai cuối cùng mà tiêu tán đâm vào ngực của chàng trai, cũng bởi vì không có bất kỳ kỹ xảo nào, cho nên nhất thời máu tươi bắn ra từ trong miệng vết thương kia, để Viên không có bất kì sức mạnh nào ở trước mặt chàng trai kia bị phun khắp mình. “Ha ha, Mặc lão đại, tôi đã giết hắn!" Viên sau khi đâm chàng trai kia lại thả dao găm đầy máu tươi ra, quay đầu hướng Mặc Hi nhìn lại, cười, có chút tranh công nói.
Khắp mình đầy máu tươi, trên khuôn mặt nhỏ cũng bị bắn lấy vài giọt, trượt rơi xuống phía dưới, bên cạnh là chàng trai đã ngã trên mặt đất không có bất kì tức giận gì nữa, dưới ánh trăng, có cảm giác quỷ dị mà kinh khủng, còn có cô gái bàng quan.
“Ừ." Mặc Hi đồng ý một câu, ở dưới ánh mắt mong chờ của Viên, cười, con ngươi giống như phủ kín một tầng sương mù, để mọi người thấy không rõ ánh sáng trong đó, lại xinh đẹp để cho người hãm sâu, “Anh làm rất tốt."
Một câu nói nhẹ, để người xung quanh thở ra một hơi, để miệng Viên mở to, để đồng bọn của chàng trai mặt mày trắng bệch.
“Ha ha ha ha! Mặc lão đại khen ta! Khen ta! Ha ha ha!" Viên tiếng lớn kêu lên, trong đó vui mừng khiến ai cũng thể nghe ra, chỉ là để cho sắc mặt của người bình thường bên cạnh càng thêm biến đổi thôi. Đối với sự hưng phấn của Viên, Mặc Hi chỉ bình thản cười qua, đứa trẻ này lại để cô khẽ giật mình rồi, vẻ mặt hưng phấn kia để cô cùng dạng loáng qua một tia khác thường, nếu không phải phát hiện đến hắn chẳng qua là đối với thừa nhận của mình mà hưng phấn, mà không phải bởi vì giết người, hơn nữa đối với đôi mắt vừa mới giết người kia không có một điểm thị sát, cô mới đón nhận hắn. Bằng không, nếu như hắn là loại người thị sát, bất kể hắn là nhân tài hay không, cô đều sẽ không muốn hắn. Hơn nữa, nói không chừng sẽ động thủ giết hắn, mặc dù nói như vậy có điểm tàn nhẫn, nhưng cô vừa mới thật sự có nghĩ qua như vậy.
“Vậy đến lượt các anh đi." Mặc Hi chuyển con ngươi, nhìn về phía đồng bạn chàng trai này một chút, cười nói.
Cơ hồ là trong nháy mắt, ba chàng trai đều cùng lúc lui về phía sau một bước, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
“Không. . . . . . Không, đừng! A a a. . . . . . đừng!" Một chàng trai trong đó cuối cùng không nhịn được áp lực, thét chói tai một tiếng, chuẩn bị hướng phía sau chạy, bộ dạng kia giống như là phía sau có quỷ đuổi theo hắn, không! Bây giờ trong lòng của hắn Mặc Hi so với bất kỳ cái gì cũng đều đáng sợ hơn.
“Xem ra anh không nhớ kĩ, tôi cũng không thích nhắc lại." Giọng nói lãnh đạm để chàng trai rét run, cuối cùng vẫn dừng lại, cơ hồ là cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Mặc Hi, ngã ngồi ở trên mặt đất, một ngụm vị dâm truyền đến cùng với bộ mặt đầy nước mắt của chàng trai kia, sợ hãi cầu khẩn kêu lên, “xin ngài bỏ qua cho tôi, tôi cũng không có làm cái gì ! Cũng là kế hoạch cuả Khắc Minh, tôi chỉ bị hắn kéo đến ! Đại nhân! Cầu xin ngài, tôi không muốn chết a! Tôi còn có vợ và con ! Tôi không muốn chết!"
“Con, vợ?" Mặc Hi đột nhiên có chút buồn cười, phải nói là hắn ngu ngốc hay là hắn nhận ra mình nghe thấy điều này liền mềm lòng? Có vợ con còn làm chuyện như vậy không phải là còn đáng giận hơn sao? Quả nhiên, sau khi nghe lời nói này, người xung quanh chẳng những không có thương hại chàng trai kia, mà là càng thêm tức giận nhìn hắn.
“Đúng a! Đại nhân, vợ con của tôi không thể mất tôi!" Chàng trai vừa thấy Mặc Hi hỏi như vậy liền cho là có hi vọng, nhất thời hét lớn.
“Đại nhân! Tôi cũng có vợ con! Cầu xin đại nhân bỏ qua tôi đi!" Những chàng trai khác vừa thấy thế cũng đồng loạt kêu lên như vậy.
Mặc Hi trầm mặc, không có nói chuyện, chẳng qua là bình thản cười.
“Này, cô tên Mặc Hi , cô sẽ không nghe như thế liền mềm lòng đi chứ? Vừa mới cũng không thấy cô dễ dàng mềm lòng như thế !" Sau đó, trong đám người đột nhiên một người lên tiếng nói.
Mặc Hi quay đầu nhìn lại, lại thấy là một chàng trai, hơn nữa nhìn sự liều lĩnh kia cũng biết đây là một chàng trai có thực lực cùng không ít kinh nghiệm chiến đấu, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới nói như vậy.
“Ha hả, tôi chỉ là đang nghĩ, xử lý bọn họ thế nào cho thỏa đáng." Mặc Hi cười trả lời hắn, giống như là bạn tốt nói chuyện phiếm, cũng là một câu nói như vậy lại để mọi người khẩn trương, muốn nhìn một chút cô rốt cuộc còn sẽ làm ra cái gì.
“Nói thật, tôi không thích lưu hậu hoạn về sau." Mặc Hi nói, còn chưa nói xong, liền nghe thấy ba chàng trai liên tục bảo đảm, “Không! Đại nhân, cho dù cho tôi mười lá gá cũng không dám tìm cô báo phục !"
“Đại nhân! Tôi thề! Tuyệt đối sẽ không báo phục !"
“Đúng a! Đại nhân, tôi lấy thề a!"
Thề! Chỉ cần thề, liền tuyệt đối phải làm, bằng không sẽ tan thành tro bụi, nghe mấy chàng trai nói, không ít người đều toát ra ánh mắt thả lỏng.
“Tôi không có nhiều thời gian như vậy, các chị đến quyết định đi, dù sao bị hại cũng là các chị." Mặc Hi đem quyền quyết định cho đám người Mặc Vân Vân, cô đúng là không có bao nhiêu thời gian, “Nhanh chóng một chút, tôi muốn quay trở về."
Hai thiếu nữ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, rốt cuộc cái gì cũng không nói.
“Để… để bọn họ thề đi." Mặc Vân Vân cuối cùng lên tiếng, giọng nói trầm thấp.
“Nghe chưa." Mặc Hi nhắc nhở một câu.
Ba chàng trai nhất thời mừng rỡ, đồng thời quỳ rạp xuống đất, một người trong đó trước tiên đem tay làm ra máu, kích động nói:
“Lấy máu làm thề, nếu ta muốn báo phục người trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thề thành. Hai người khác nghe vậy, cũng đem tay lấy máu ra, nói:
“Lấy máu làm thề, nếu ta là muốn báo phục người trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thề thành.
“Lấy máu làm thề, nếu ta muốn báo phục người trước mắt liền bị trời phạt, tan thành tro bụi, thề thành. Nói xong, ba người đều cẩn thận nhìn Mặc Hi, tất cả những điều Mặc Hi vừa mới làm đúng là để cho người không dám có bất kì hành động khác lạ nào.
Đôi mắt Mặc Hi bình tĩnh nhìn bọn họ, không nói chuyện, dường như nhìn như vậy, giống như tiến vào linh hồn của bọn họ, để bọn họ không khỏi run nhẹ, không dám nhìn thẳng vào cô.
Cho đến khi, “Các anh đi đi." Một câu nói để cho nhóm chàng trai kinh hỉ chợt ngước mắt lên, nhìn lại, phát hiện Mặc Hi ý quay đầu đi, thấy cô không làm bất kì cái gì, cuối cùng là kinh hỉ kêu một tiếng, “Dạ! Dạ! Chúng ta đi ngay! Đi ngay!"
Nói xong, liền đứng lên, cơ hồ nhanh chóng chạy theo cả ba hướng ngược lại với hướng của Mặc Hi, giống như sợ Mặc Hi một khắc sau sẽ hối hận.
“Còn cô? Cô muốn thế nào?" Mặc Hi hoàn toàn không có để ý hướng của những chàng trai kích động kia, mà là lần nữa hướng Mặc Vân Vân hỏi, nói cô, chính là Liêu Na.
Cũng do một tiếng này, để toàn thân Liêu Na run sợ, thấy Mặc Vân Vân nhìn về phía cô, chính là cúi đầu xuống, thấy không rõ vẻ mặt trong đôi mắt kia, nhưng đôi môi kia giống như đã cắn ra máu.
“. . . . . ." Đôi mắt Mặc Vân Vân rất phức tạp, có đau có hận có chịu đựng vân vân…, tất cả những chuyện xảy ra hôm nay khiến cho cô khó có thể thích ứng, bị ép buộc, thiếu chút bị cường bạo, thiếu chút bị giết chết, lại bị bạn tốt phản bội, đồng thời phát sinh, để cô không khỏi suy nghĩ rất nhiều, cũng kiềm chế bản thân, cô nhầm sao? Cô không sai! Cô không sai! Cô thế nào sẽ sai! Nhưng là. . . . . . Vì sao ở trong lòng run rẩy. . . . . .
“Tôi, tôi không biết. . . . . ." Mặc Vân Vân hạ giọng lẩm bẩm, thân mình chỉ mặc một bộ váy bị gió ban đêm thổi nhẹ làm rét run, giống bị thổi đến vào trong tâm.
“Nha." Mặc Hi không có cái gì khác, bình thản đồng ý một tiếng, nhìn ba thiếu nữ trên mặt đất một chút, đối với Thiên Nhu phân phó nói, “Để cảnh sát thành phố xử lý đi."
“Được" Thiên Nhu ôn nhu đáp ứng, liền lấy điện thoại ra.
Một tràng khôi hài kết thúc, trong đêm có chút thê lương.
Mặc Hi cũng không thích ngó ngàng tới ánh mắt của người xung quanh, từ trong chiếc nhẫn không gian lấy Ngân Sắc ra từ, nói với Mặc Vân Vân, “Lên đi, tôi đưa chị trở về."
Cả người Mặc Vân Vân nhẹ nhàng run một chút, cúi đầu đi vào trong Ngân Sắc.
Sau đó Thiên Nhu khai báo chuyện đã làm xong, dưới ánh mắt của Mặc Hi, cũng đi vào ngồi trước ở Ngân Sắc.
“Anh cũng đi vào đi, tôi có chuyện dặn dò anh." Ở dưới ánh mắt ủ rũ của Viên, vốn cho rằng Mặc Hi lập tức phải đi rồi, lại không nghĩ đến, bên tai đột nhiên truyền tới lời nói này, chợt ngẩng đầu, lại thấy Mặc Hi nhìn mặt của mình, cơ hồ là không dám tin vào hai mắt của mình, một tay chỉ lấy mình, có chút ngu ngơ nói: “Mặc… Mặc lão đại đang gọi, gọi tôi?"
“Ha ha, anh không muốn lên cũng là có thể ." Mặc Hi có chút đùa giỡn cười nói.
“A! Tôi muốn đi, ha ha! Cám ơn Mặc lão đại! Xe bay a! Là xe bay Mặc lão đại, tôi được ngồi xe bay của Mặc lão đại rồi!" Trong không gian là tiếng kêu cực kì hưng phấn của Viên, một chút liền chui vào bên trong Ngân Sắc.
Nếu là trước kia Mặc Vân Vân vừa thấy Viên cùng mình ngồi cùng một chỗ tuyệt đối sẽ nổi giận, chẳng qua là bây giờ cô không có tâm tư đó, nhăn nhẹ mày, sau đó di chuyển lên phía trên một chút, lại cúi đầu tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.
Mà Viên mang theo khuôn mặt hưng phấn, hình dáng kia mang theo sự đặc biệt đơn thuần vui mừng hưng phấn của trẻ con, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, Mặc Hi cũng không khỏi được cười lên, có lẽ chính là như vậy, giống như An Dĩ Mẫn trước kia nói với cô, vẻ mặt này mang tính lừa gạt rất lớn, Viên cơ hồ là ngay cả vẻ mặt đều mang tính lừa gạt rất lớn, thế nhưng mà hắn còn nhỏ như vậy lại hình dáng như vậy còn có năng lực quan sát và trí thông minh, thấy năng lực biến đổi như thế, phải nói, đứa trẻ này thật sự làm cho Mặc Hi giật mình rồi, có lẽ kiếp trước cô thật không tin có thiên tài, nhưng là bây giờ lại không thể không tin rồi.
Trước đưa Viên trở lại đường Phương Tề, phố Lỗ Tây, khu Nam Dương, cùng hắn xuống xe, dưới ánh mắt kích động của Viên, nói, “Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đến, có chuyện thì gọi điện cho tôi."
“Dạ! Tôi tuyệt đối sẽ chờ Mặc lão đại !" Viên nghiêm túc nói, khuôn mặc chỉ có thể coi là thanh tú nhìn Mặc Hi, trong đôi mắt chỉ có cô, mang theo cuồng nhiệt khó có thể nói rõ, nụ cười thuần tịnh dường như không có bất kì tạp chất gì, máu đỏ tươi khắp mình đã bị gió hong khô, cùng vài giọt trên mặt cũng không ngăn cản được nụ cười duy nhất này.
Cho dù là Mặc Hi, nhìn nụ cười này, thế nhưng trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác thường, giống như bị một người tín nhiệm không hề giữ lại, không hề giữ lại ỷ vào, ngay cả chính cô cũng không tự giác cười, đưa tay muốn sờ đầu của hắn, lại phát hiện, mình vẫn thấp.
Nhưng là cơ hồ trong nháy mắt, Viên sửng sốt một chút, trên mặt tràn đầy nụ cười càng thêm xán lạn, cúi xuống người xuống, đi đến dưới tay của Mặc Hi, đôi mắt nhìn cô mang theo ánh sáng lấp lánh. Động tác như vậy lại không để cho Mặc Hi thấy được một chút cố ý nịnh hót, chỉ là đơn thuần biểu hiện phần tín nhiệm kia ra, con ngươi nhẹ lóe lên, sau đó tay cũng có chút dùng sức ở trên đầu có chút dơ bẩn xoa xoa, cười nói, “Phải cố gắng hơn !"
“Dạ!" Viên tiếp đó là kia kiên định đồng ý nói.
“Ha hả, trở về đi thôi." Mặc Hi cười cười, xoay người trở lại xe bay.
Mà Viên đứng ở đó, vẫn nhìn, cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Ngân Sát, nụ cười trên mặt nhất thời từ từ giảm xuống, có chút đắc ý, có chút kích động, có chút hưng phấn, có chút tính khí trẻ con.
Một hồi, đưa tay sờ lên đầu Mặc Hi vừa mới sờ qua, con ngươi có chút mê mang, trong miệng lẩm bẩm cơ hồ chỉ có chính hắn mới nghe được rõ ràng, “Thật ấm áp, thật thoải mái, hơn nữa vừa nãy tim đập thật nhanh, khó trách Tam Lăng muốn để cô sờ, thật muốn luôn luôn như vậy…… Con ngươi mơ màng lóe lên ánh sáng, đồng thời tràn đầy kiên định, “Đúng! Nhất định phải để Mặc lão đại vẫn đối với mình như vậy! Mặc lão đại thực thật là lợi hại! Mặc lão đại! Cuối cùng. . . . . . Cuối cùng có cơ hội rồi! Ha ha ha ha ha!" Đến cuối cùng, càng cười càng lớn, ở trong bầu trời đêm yên tĩnh hồi vang, đưa tới âm thanh chó sủa.
Bên trong xe, Mặc Hi nắm Ngân Sắc trong tay, đồng thời nghĩ đến Viên, khóe miệng hiện lên nụ cười cao thâm, nhìn lại dường như chỉ giống như nụ cười bình thường, nhưng Thiên Nhu lại nhìn thấu một tia khác thường trong đó.
Chỉ là cô không hỏi, Mặc Hi muốn nói, liền sẽ nói, không thể không nói, Thiên Nhu thật sự rất hiểu Mặc Hi.
“Một người rất thú vị a, thật rất để người mong đợi." Mặc Hi giống như tự nói, cười nhẹ ra tiếng.
“Ừ đúng vậy." Thiên Nhu nói tiếp, theo đó là miệng nhẹ nhàng cười.
Mặc Hi quay đầu hướng cô cười một tiếng, hết thảy đều không nói lời nào, tiếp theo liếc nhìn Mặc Vân Vân ở phía sau một câu cũng không nói, thanh âm bình thản hiện cười, kín đáo an ủi, “Không có chuyện gì."
Mặc Vân Vân thân nhẹ run, ngước mắt nhìn nụ cười thuần tịnh trên khuôn mặt Mặc Hi, vẫn là khuôn mặt khiến người ta ghen tị kia, giờ phút này lại giống người lớn an ủi mình, không nói chuyện, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
“Thiên Nhu! Lấy một bộ quần áo của chị cho chị ấy thay đi, còn có giúp chị ấy tiêu trừ vết thũng trên má đi." Mặc Hi quay đầu lại, nói với Thiên Nhu.
“Dạ." Thiên Nhu từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra một bộ quần áo tương đối nhỏ đưa cho Mặc Vân Vân, giọng nói nhẹ nhàng như vậy làm cho người ta ấm áp, lại rõ ràng có một khoảng cách khó nói, “Mặc tiểu thư."
Mặc Vân Vân không có ngó ngàng tới, cắn cắn môi dưới.
“Vậy tôi trị liệu cho Mặc tiểu thu trước nhé." Thiên Nhu trước đặt quần áo ở trên hai chân, nhẹ nhàng nói, tiếp theo ánh sáng màu cam trong tay lóe lên, năng lượng màu vàng mềm mại bây giờ đang ở trước khuôn mặt sưng đỏ của Mặc Vân Vân.
“Không cần!" Mặc Vân Vân thét chói tai một tiếng, đầu lắc lắc, muốn rời khỏi năng lượng màu vàng kia, con ngươi đã chứa lệ, “ Không được! Không được! Cút ra!"
“. . . . . ." Thiên Nhu cũng không nói chuyện, cũng không tức giận, động tác trên tay cũng không ngừng.
“Không nghe lời của tôi sao? Tôi nói không được! tiện dân này!" Giờ phút này Mặc Vân Vân nói đã không chọn lời.
“Câm mồm ."Giọng nói bình thản không xao động mang theo non nớt vang lên, cơ hồ là trong nháy mắt để cho động tác cùng lời nói của Mặc Vân Vân dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Mặc Hi, thấy cô cũng không có quay đầu, có chẳng qua chỉ là thanh âm bình thản mà không phải là uy nghiêm, “Tôi đã nói, không nên ở trước mặt của tôi đối với người của tôi nháo vô lý."
“. . . . . ." Mặc Vân Vân há miệng, lời gì đều như đắng ở trong cổ họng, cúi đầu, bả vai run nhẹ, còn lên tiếng nghẹn ngào.
Thiên Nhu cũng không ngó ngàng tới, đối với Mặc Vân Vân nhục mạ cô cũng không tức giận, dù sao coi như không nghe thấy là được rồi, chỉ là câu nói bảo vệ của Mặc Hi kia vẫn để trong lòng cô ấm áp.
Bên trong xe trầm mặc một hồi, Mặc Vân Vân bị áp lực kia làm khóc nỉ non, thanh âm Mặc Hi cũng lần nữa vang lên, “Thay quần áo đi, tôi không muốn ba ba và mẹ lo lắng."
Mặc Vân Vân bả vai lại run một chút, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn giơ lên đầu, đôi mắt rõ ràng là sưng đỏ, nhìn quần áo của Thiên Nhu trên đùi một chút, lại không lên tiếng.
Thiên Nhu cũng khéo hiểu lòng người đem y phục lần nữa đưa cho cô, “Mặc tiểu thư."
Đôi mắt Mặc Vân Vân nhìn thiếu nữ dịu dàng này, chuẩn bị muốn nói cám ơn, lại cái gì đều không nói, đón lấy quần áo, nhìn Thiên Nhu cùng Mặc Hi một chút, thấy hai người không có một người quay đầu, cũng biết họ là muốn để cho cô an tâm thay quần áo, khẽ cắn răng, liền cắn răng nhăn nhó bắt đầu cởi váy có chút dơ bẩn ra, đem quần áo Thiên Nhu vừa mới đưa cho bắt đầu thay.
Đều mặc xong, Mặc Hi cũng lần nữa nói, “Thiên Nhu, đem ánh mắt sưng đỏ của chị ấy tiêu trừ đi. Ánh sáng màu cam lần nữa xuất hiện, năng lực màu vàng cũng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mặc Vân Vân, chỉ là lần này cô cũng không phản kháng, cơ hồ không tới 2 giây, vết sưng đỏ liền biến mất gần hết.
“Đưa điện thoại của chị đây." Mặc Hi quay đầu vươn tay đối với Mặc Vân Vân
Mặc Vân Vân do dự một hồi, vẫn từ trong túi đựng quần áo lấy ra đưa cho cô, bây giờ cô cơ hồ không có một điểm phản kháng, cũng không có bất kỳ lời nói nào, tựa như mất đi sức sống.
Một lúc sau, Mặc Hi trả điện thoại lại cho cô, ở dưới ánh mắt nghi ngờ của cô, cười nhẹ nói, “Tôi đã lưu số điện thoại của tôi vào, chỉ cần ấn một chữ chính là tôi , có chuyện gì liền gọi cho tôi."
Giọng nói ấm áp, cũng bình thản, trong lòng Mặc Vân Vân rung động, ngay cả âm thanh cũng mang theo run rẩy, “Được, vì sao."
“Ha hả, chị là chị họ của tôi có phải không? Người thân a. . . . . ." Mặc Hi hướng cô cười một tiếng, quay đầu cứu giúp, câu nói cuối cùng có chút bay bổng, chỉ bởi vì cô là người thân, là người thân của Chu Tiểu Trúc bọn họ, nếu như cô gặp chuyện không may, Chu Tiểu Trúc bọn họ cũng sẽ không vui vẻ, chẳng qua là đơn giản như thế .
Chỉ là ở trong mắt Mặc Vân Vân lại không phải không nhận thấy như vậy, con ngươi tràn đầy phức tạp, có lẽ cô đã biết vì sao Mặc Hi có thể được nhiều như thế, bởi vì cô có tư cách này, đối với người nhà luôn luôn bao che khuyết điểm, chỉ sợ lúc đó mình đối với cô như vậy, nhưng cuối cùng sẽ vẫn nhận được đối đãi như vậy, cho dù cô vẫn có chút không muốn tiếp nhận, nhưng là trong lòng ấm áp lừa không được người . Kỳ thật cô rất hi vọng người khác có thể đối tốt với cô, đừng thấy Mặc Thiên và Lệ A đối với cô rất tốt, hơn nữa dung túng, nhưng là trong đó lại có rất nhiều cái không biết, Lệ A thích đánh bạc, thỉnh thoảng cùng Mặc Thiên cãi nhau, gần như mặc kệ cô, cô cũng muốn bị quản, bởi vì như vậy, cô có thể cảm giác được có người quan tâm cô, cho nên mới đối với sự quan tâm của Chu Tiểu Trúc rất thích.
“Cô… cô đừng cho là, này, như vậy tôi sẽ cảm ơn cô." Mặc Vân Vân lắp bắp nói, bây giờ để cảm giác là trẻ con dỗi hờn, mà Mặc Hi mới là ổn trọng của người trưởng thành.
“Ha hả, kỳ thật chị như vậy mới tốt, người luôn cần thời gian để lớn lên, chị bây giờ có thay đổi có phải không? Dù sao chị vẫn còn nhỏ." Mặc Hi nhẹ nói, chỉ là lời nói tuy rất có đạo lý, nhưng cô dường như quên mất, cô mới bao nhiêu, lại, “Dù sao chị vẫn còn nhỏ?" , thật sự là để người ta buồn cười.
“Ha hả." Mà Thiên Nhu cũng là rất không cho mặt mũi cười lên.
“Em nói, chị không thể cho em một chút mặt mũi nào sao?" Mặc Hi có chút ít vô lại nói.
“Ha ha. . . . . ." chỉ là hậu quả là Thiên Nhu tiếng cười phát ra càng lớn.
“Ha ha. . . . . ." Mặc Vân Vân cũng là không nhịn được cười, mặc dù cô che miệng lại muốn che giấu. “Ha hả, cười đi cười đi, liền để cho e, làm trò cười cho các chị một chút là tốt rồi, ít nhất cười một chút, trò cười này cũng có giá trị không phải sao?"
Nghe lời này, trong Ngân Sắc, tiếng cười của ba cô gái đều tràn đầy.
Thiên Nhu nhìn một bên khuôn mặt của Mặc Hi, hoàn mỹ, nở nụ cười, con ngươi tựa hồ chỉ còn dư lại cô, là thật sâu tín nhiệm cùng không hề giữ lại.
Mặc Vân Vân cũng là chú ý tới ánh mắt của cô, trong lòng một mảnh hâm mộ, sắc mặt là cười cũng thư thái, có lẽ, thật sự là quá khứ cô quá tùy hứng rồi. . . . . .
Người a, muốn thay đổi muốn khó cũng khó mà muốn dễ cũng dễ, trong một đêm, hình như Mặc Vân Vân trưởng thành lên rất nhiều.
Tác giả :
Tiêu Gia Tiểu Khanh