Ngự Linh Thế Giới
Quyển 1 - Chương 20: Tâm ngoan
"Vân Mộ? Cuối cùng ngươi đã trở về!"
Ngay khi Vân Mộ vẫn còn đang ngây người, Vương Đại Nương đã bước nhanh tới hỏi.
Chu Nhạc vội vàng tiến ra đón: "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Ồ? Tên oắt con nhà ngươi trở về cùng Vân Mộ luôn à? Thế nào, có thức tỉnh thành công hay không? Nếu không thành công, lão nương bẻ gãy lỗ tai của ngươi?"
Vương Đại Nương hướng về phía Chu Nhạc la mắng một hồi. Trong lòng Chu Nhạc bỗng cảm thấy phiền muộn, hắn tự hỏi rốt cuộc mình có phải là con trai do chính mẫu thân sinh ra hay không.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên có đánh chết Chu Nhạc cũng không dám nói ra. Hắn liền vội vã gật đầu nói: "Đương nhiên là thành công rồi! Con trai của mẹ chính là một thiên tài, làm sao có thể không thành công cho được?"
Vừa nói, Chu Nhạc vừa huơ qua huơ lại Tàng Giới Luân trên cổ tay trái, khoe khoang với mẫu thân. Bộ dáng của hắn trông vô cùng đắc ý.
"Cái gì? Thành công rồi? Thật sự đã thành công rồi? Thứ trên tay ngươi ta đã từng thấy, mấy vị đại nhân hộ vệ, ai cũng có một cái trên tay a …"
Vương Đại Nương vốn chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, không nghĩ tới con mình thực sự đã thức tỉnh Linh Khiếu thành công. Thiên phú của nó như thế nào không quan trọng, dù sao Huyền Giả vẫn cứ là Huyền Giả. Sau này, gia đình họ sẽ có thân phận, địa vị hơn người, đãi ngộ dành cho bọn họ chắc chắn cũng không kém.
Nghĩ đến đây, Khóe miệng Vương Đại Nương chảy ra một dòng nước miếng, trong mắt tràn đầy vẻ mơ mộng đối với tương lai.
Nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân, khuôn mặt Chu Nhạc đỏ hết cả lên, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Thấy mẫu tử Chu Nhạc nói chuyện hăng say, Vân Mộ cũng không muốn quấy rầy. Hắn tự đẩy đám người ra, đi về phía tạp viện.
"Vân Nương Tử, gần đây gia đình chúng ta xảy ra một ít chuyện, số tiền ngươi nợ có thể trả trước cho ta hay không? Chờ khi có tiền ta lại cho ngươi mượn!"
"Đúng vậy Vân Nương Tử, ai mà không có lúc khó khăn chứ? Nhưng thiếu nợ thì phải trả. Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Coi như gia chủ có ở đây thì hôm nay ngươi cũng phải đem tiền trả lại hết!"
"Chúng ta cũng đang cần tiền gấp, nhanh trả lại đi!"
"Mau trả lại đây! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."
. . .
Vừa về đến cửa viện, Vân Mộ đã nghe thấy tiếng người gào thét, chửi bới, nữ có nam có, hùng hổ dọa người.
Vân Mộ tức đến máu nóng xông thẳng lên đầu, liền nhặt lấy một khúc gỗ nằm bên cạnh, rồi đi thẳng vào trong tiểu viện.
Trong sân có bốn nam, ba nữ đang đứng xoay mặt về phía Vân Thường, bộ dáng dữ tợn, chửi bới không ngừng.
Chẳng qua, Vân Thường cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng. Khi Vân Mộ vừa vào thì thấy nàng đang cầm thanh đao bổ củi giơ thẳng trước người, bày ra tư thế sẵn sàng liều mạng.
Nhìn thấy mẫu thân không sao, Vân Mộ thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Trong mắt Vân Mộ, mẫu thân lúc nào cũng trầm lặng, thậm chí có thể nói là yếu đuối, nhưng lúc này nhìn lại, mẫu thân cũng là một người phụ nữ dũng cảm, kiên cường.
Nếu như không kiên cường, một nữ tử bị chồng ruồng bỏ lại mang theo một đứa bé tự mình nuôi nấng làm sao có thể trụ nổi đến tận bây giờ?
Nếu như không dũng cảm, một nữ nhân khi đối mặt với uy hiếp làm sao có thể một bước cũng không nhường?
. . .
"Vân Nương Tử, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, nếu không sẽ phải nếm mùi đau khổ."
"Tiểu tiện nhân không biết tốt xấu!"
Hai giọng nói chanh chua bỗng nhiên vang lên, Vân Mộ nghiêng đầu lại nhìn. Đúng là vợ chồng Vân Vượng. Bên cạnh bọn họ còn có bốn gã gia đinh đi theo, có vài phần khí thế chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
"Đến chết vẫn không thay đổi!"
Đến lúc này, nếu Vân Mộ còn hiểu rõ mọi chuyện thì đầu của hắn thật sự là uổng công sinh ra ở trên cổ rồi.
Đối phó với đám chó săn này thì không cần nói đến đạo lý… Chỉ có đánh! Đánh thật mạnh mẽ!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Vân Mộ cũng bất chấp hậu quả. Hắn chẳng muốn cân nhắc được mất gì nữa mà đi thẳng đến trước mặt vợ chồng Vân Vượng.
"Ồ! Tên con hoang này đã trở về? Về thật đúng lúc, lão nương nói cho hai mẹ con các ngươi biết, nếu các ngươi ..."
Tiếng nói im bặt. Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Vân Mộ đã đánh thẳng một gậy vào mặt Trương Đại Xuân, sau đó lại đập một gậy vào đầu Vân Vượng. . . Làm cho hai người ngay lập tức vỡ đầu chảy máu.
"Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!"
Lần lượt từng côn hạ xuống khiến cho bốn gã gia đinh đang xông tới bị đánh lăn ra đất, miệng sùi bọt mép liền hôn mê bất tỉnh.
So với bốn ngày trước, lúc này thương thế của Vân Mộ không chỉ đã bình phục mà bản thân hắn còn trở thành Huyền Đồ. Lực lượng mạnh hơn, phản ứng nhanh hơn, thân thủ linh hoạt hơn, làm sao mấy tên gia đinh này có thể đối phó được.
"Á! Giết người! Giết người rồi!"
"Tên con hoang kia, ngươi dựa vào cái gì mà ra tay đánh người? Lần này chúng ta đến đây là để chủ trì công đạo, ngươi có còn biết cái gì là đúng sai, phải trái nữa hay không?"
"Á!"
"Đau! Đau! Dừng tay. . . Đừng đánh nữa!"
"Vân thiếu gia! Cầu xin ngươi, đừng đánh nữa! Xin đừng đánh nữa a!"
. . .
Đối với vợ chồng Vân Vượng, trong lòng Vân Mộ vô cùng căm ghét, vì vậy ra tay không chút lưu tình, đã thế hắn lại cố ý đánh vào đầu hai người, đem hai người đánh đến bất tỉnh.
Bên dưới loạn côn của Vân Mộ, vợ chồng Vân Vượng đã sớm da tróc thịt bong, toàn thân nhuốm máu, sớm đã không còn sức lực chống đỡ. Mới đầu hai người còn lớn tiếng kêu gào, dốc sức chửi bới, nhưng một lúc sau đã chuyển sang đau khổ cầu xin tha thứ.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc như vậy, nhịn không được toàn thân lạnh lẽo.
Không ai có thể nghĩ tới, nhi tử của Vân Nương Tử bình thường trông hiền lành như vậy nhưng khi nổi giận lại kinh khủng đến thế, quả thực làm cho người ta sợ hãi.
"Vân thiếu gia tha mạng! Tha mạng! Ngươi tạm tha cho hai người chúng ta đi."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta sai rồi! Chúng ta không dám nữa!"
Vợ chồng Vân Vượng ôm đầu kêu khóc. Hiện tại đến tâm tư oán giận bọn họ cũng không có nữa.
Người đáng trách cũng có chỗ đáng thương, đám đông xung quanh nhìn thấy bộ dáng thê thảm của vợ chồng Vân Vượng, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ không đành lòng. Dù sao tất cả mọi người đều là hạ nhân của Vân gia, cũng không phân chia sang hèn, cần gì phải làm khó nhau đây!
". . ."
Nhìn tình cảnh của vợ chồng Vân Vượng, nghe tiếng hai người họ van xin, nhưng khuôn mặt Vân Mộ vẫn không hề có chút biểu cảm nào, tay hắn vẫn không ngừng đánh xuống. Hắn không phải là người thích giết chóc, cũng tuyệt đối không lấy việc tra tấn người khác làm thú vui. Tuy nhiên đứng ở lập trường của hắn, góc độ của chính hắn, có đôi khi không thể không ra tay tàn nhẫn.
Lúc trước Vân Thường luôn luôn nhường nhịn. Có lẽ sẽ có người cảm thấy Vân Thường thân thiết dễ gần, nhưng tất nhiên cũng sẽ có người cảm thấy Vân Thường mềm yếu dễ lừa gạt.
Vân Mộ lần này ra tay đánh người tàn nhẫn như vậy chính là muốn để cho người khác nhìn thấy mà kiêng kị, không nên thấy người hiền lành liền ức hiếp.
"Tạch...!"
“Răng rắc!"
Hai tiếng giòn vang, chân trái của vợ chồng Vân Vượng bị Vân Mộ đánh gãy cùng một lúc, lập tức hai người liền thét lên một cách thê lương rồi ngất đi.
. . .
"Điên rồi! Tiểu tử này điên rồi!"
"Chạy! Chạy mau! Nếu đội hộ vệ của Vân gia đến, tất cả mọi người sẽ gặp họa!"
"Kẻ đằng sau đừng đẩy nữa! Phía trước mau tránh ra!"
"Mẹ kiếp, kẻ nào giẫm chân ta? Ối!"
Trong tiếng gào thét, đám người vây xem nhanh chóng bỏ chạy mất dạng. Bên ngoài tạp viện chỉ còn lại Vương Đại Nương và con của nàng, Chu Nhạc, đang ngơ ngác nhìn nhau. Ở lại cũng không xong mà đi cũng không được.
"Vân… Vân Nương Tử, tiền của chúng ta, thật ra cũng không cần trả vội, chúng ta không vội, không vội. . ."
"Đúng vậy, đúng vậy, không cần trả lại, thật sự không cần trả lại."
"A, ha ha. . . Vân Nương Tử, Vân thiếu gia… Chúng ta còn có chút việc gấp, chúng ta cáo từ trước, ngày khác lại tới bái phỏng… Không không không, chúng ta không bao giờ tới tìm hai người nữa! Không bao giờ tới nữa!"
Những người đến đòi nợ này hiển nhiên bị dọa sợ không ít, trong lòng lo lắng không yên nhìn theo mẫu tử Vân Thường, bất giác đã thối lui về phía sau mấy bước. Từng người từng người hướng phía cửa viện mà đi, sợ Vân Mộ lại nổi điên lần nữa.
Nghiêm túc mà nói, bọn hắn thật ra cũng không đáng tội. Khi xưa, để chữa bệnh cho Vân Mộ mà Vân Thường không thể không đi khắp nơi vay tiền. Bọn hắn ngược lại là có lòng tốt cho vay nhưng ai ngờ tới vợ chồng Vân Vượng vậy mà lại uy hiếp bọn họ, để cho bọn họ cùng đi bức Vân Thường trả nợ.
Đây vốn đã là một chuyện không tốt. Nếu những người này sớm biết Vân gia tiểu tử kia lại hung hãn như vậy thì dù có đánh chết bọn hắn cũng không dám tới nơi này.
"Đứng lại!"
Vân Mộ đột nhiên mở miệng gọi lại, bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Thân thể mấy vị chủ nợ cứng ngắc, nhìn Vân Mộ một cách khẩn trương.
Tuy nhiên Vân Mộ cũng không làm khó bọn họ, chẳng qua là chỉ chỉ mấy người nằm trên đất: "Các ngươi đã cùng nhau tới, vậy thuận tiện đem bọn họ mang về luôn đi!"
"Vâng, vâng, vâng!"
Mấy người liên tục gật đầu không ngừng, vừa lôi vừa kéo bốn gã gia đinh và vợ chồng Vân Vượng rời khỏi.
"Chu Nhạc, Vương đại nương, hai người cũng nhanh rời khỏi đây đi nếu không lát nữa có thể sẽ gặp phải phiền toái."
Vân Mộ hướng về phía ngoài tạp viện kêu lên một tiếng. Vương Đại Nương khách sáo đáp lại vài câu sau đó mang theo Chu Nhạc chạy nhanh khỏi đây.
. . .
Nhìn hai người ly khai, Vân Mộ đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, nơi đây đã là một mảnh hỗn độn.
Nội viện yên tĩnh hẳn đi, nơi đây chỉ còn lại mẫu tử Vân Thường đang lẳng lặng nhìn nhau, có vẻ khá trầm mặc.
Vân Mộ cũng phải thừa nhận vừa rồi chính mình thực sự quá xúc động tuy nhiên hắn tuyệt đối không hối hận với quyết định của mình.
Có lúc, hắn có thể bình tĩnh nhưng lại không thể nào bình tĩnh được.
Có lúc, hắn có thể nhường nhịn, nhưng sẽ không nhường nhịn.
Hắn không phải là thánh nhân nhưng lại là kẻ có được trăm năm trí nhớ, có được thất tình lục dục, hắn không thể nào khiến bản thân trở nên lạnh lùng vô cảm, không thể nào đạt đến tứ đại giai không . . Hay nói cách khác, hắn không cho rằng hành vi này là "kích động", mà là nhiệt huyết nam nhi.
Vân Thường nhìn Vân Mộ, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Từ đầu đến giờ, nàng vẫn còn đắm chìm trong rung động thật sâu … Đây chính là nhi tử của mình sao?
Lần trước Vân Mộ đã hành hung vợ chồng Vân Vượng, lần này còn đánh bất tỉnh gia đinh, đánh tàn phế vợ chồng Vân Vượng… Đây chắc chắn không phải là điều mà một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi có thể làm được.
Không có người mẹ nào lại nghi ngờ con của mình, Vân Thường cũng không ngoại lệ. Nàng không nghĩ là do con của nàng có điểm kì lạ mà ngược lại nàng cho rằng tất cả đều là thuận theo tự nhiên, là lẽ đương nhiên.
. . .
"Mẫu thân, có phải người cảm thấy, vừa rồi lòng dạ của con quá mức ác độc?"
Vân Mộ đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng cúi đầu.
Vân Thường cảm giác khóe mắt có chút cay cay, nàng tiến lên ôm chặt lấy Vân Mộ, lắc đầu thật mạnh và nói: "Không! Không có! Đây là lẽ thường, tâm nếu không hung ác một chút thì sao có thể sống sót? Là do mẫu thân vô dụng, hiện tại mới hiểu được đạo lý này, nếu không thì một tên hạ nhân thấp hèn sao dám đến khi dễ chúng ta…"
Nói đến đây, Vân Thường không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Nước mắt của nàng không ngừng chảy ra, rơi vào hai má của Vân Mộ.
"Mẫu thân, đừng khóc, bọn hắn không đáng để người phải rơi nước mắt."
Vân Mộ nhẹ nhàng lau nước mắt của mẫu thân, rồi lập tức nói sang chuyện khác: "Mẫu thân, vợ chồng Vân Vượng chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật, sau lưng hai người đó chắc chắn có chỗ dựa. Hôm nay hài nhi đánh vợ chồng Vân Vượng đến tàn phế, người đó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, xem ra lần này chúng ta chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi Vân gia."
Lại nói tiếp, từ lâu Vân Mộ đã có ý định này. Hắn đã thành công thức tỉnh, ở lại Vân gia không phải vì ý muốn mà là một loại trói buộc. Ra đến bên ngoài mới có thể phát triển tốt hơn. Cho nên trong lòng của hắn không có chút gánh nặng nào, cũng vô cùng tự tin có thể chăm sóc tốt cho mẹ của mình.
Nhưng Vân Thường lại không nghĩ như vậy. Thân thể nàng có chút run rẩy, lông mày nhíu lại thật chặt, do dự nói: "Mẫu thân. . . Nếu không mẫu thân lại đi cầu xin phụ thân đại nhân, hắn . . ."
"Vô dụng thôi mẹ ạ!"
Vân Mộ tiếp lời, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai: "Gia chủ đại nhân như mặt trời trên cao, làm sao có thời gian quản những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, vậy nên mẫu thân không cần đi."
"Thế nhưng…"
"Mẫu thân yên tâm, hiện tại con đã trở thành Huyền Đồ, đã có năng lực kiếm tiền nuôi gia đình, cũng có năng lực bảo vệ người. Dù không ở Vân gia nữa, con cũng có thể để cho mẫu thân sống những ngày thật hạnh phúc."
Vân Mộ cười thật tươi, sau đó tháo Tàng Giới Luân trên tay trái đưa cho Vân Thường.
Nhìn thấy vật ấy, Vân Thường sững sờ, tâm thần khẽ kích động, nàng đưa tay che miệng, trên mặt dần hiện ra vẻ phấn khởi và vui mừng.
"Tàng Giới Luân? Con đã có Tàng Giới Luân rồi?"
Vân Thường từng là một thiên tài Huyền Sĩ, nên đương nhiên không xa lạ gì đối với Tàng Giới Luân.
Vui mừng qua đi, Vân Thường dần khôi phục lại bình tĩnh: "Không! Không được! Con thật khó khăn mới có thể trở thành Huyền Giả, bất luận như thế nào cũng không thể buông tha. Vân gia tốt xấu gì cũng có thể cho con một nơi nương thân, nhưng nếu đã ra bên ngoài, khắp nơi đều là nguy hiểm, ngược lại sẽ chậm trễ việc tu luyện của con."
"Mẫu thân. . ."
"Được rồi, không cần nhiều lời, chuyện này quyết định như vậy đi. Mẹ sẽ đi cầu xin phụ thân. Dù hắn có đồng ý hay không, mẹ cũng phải thử một lần."
Vân Thường tỏ vẻ uy nghiêm của bậc mẫu thân, không cho phép Vân Mộ phản đối.
Vân Mộ khuyên bảo không có kết quả, cuối cùng đành phải đồng ý, nói: "Nếu như mẹ đã muốn đi, vậy con đi cùng với người"
"Con không được đi."
Vân Thường cắt ngang yêu cầu của Vân Mộ, chết sống cũng không cho Vân Mộ đi theo. Bởi vì nàng biết rõ lần này đi Vân phủ, nhất định sẽ bị làm khó, nhất định sẽ chịu nhục nhã, những chuyện này để bản thân nàng thừa nhận là đủ rồi. Nàng không thể nào nhẫn tâm để cho nhi tử đi cùng nàng chịu nhục.
Trong mắt của mẫu thân, không gì có thể so với tiền đồ của nhi tử. Huống chi, từ nhiều năm trước, khi Vân Thường bị đuổi khỏi Mai gia, ngay cả tôn nghiêm nàng cũng đã không còn, hiện tại dù có mất mặt cũng không sao cả.
". . ."
Vân Mộ trầm mặc cúi đầu, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
Lát sau, sau khi sửa soạn một hồi, Vân Thường liền vội vã ra khỏi tiểu viện, hướng về phía Vân phủ đi đến.
Ngay khi Vân Mộ vẫn còn đang ngây người, Vương Đại Nương đã bước nhanh tới hỏi.
Chu Nhạc vội vàng tiến ra đón: "Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Ồ? Tên oắt con nhà ngươi trở về cùng Vân Mộ luôn à? Thế nào, có thức tỉnh thành công hay không? Nếu không thành công, lão nương bẻ gãy lỗ tai của ngươi?"
Vương Đại Nương hướng về phía Chu Nhạc la mắng một hồi. Trong lòng Chu Nhạc bỗng cảm thấy phiền muộn, hắn tự hỏi rốt cuộc mình có phải là con trai do chính mẫu thân sinh ra hay không.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tất nhiên có đánh chết Chu Nhạc cũng không dám nói ra. Hắn liền vội vã gật đầu nói: "Đương nhiên là thành công rồi! Con trai của mẹ chính là một thiên tài, làm sao có thể không thành công cho được?"
Vừa nói, Chu Nhạc vừa huơ qua huơ lại Tàng Giới Luân trên cổ tay trái, khoe khoang với mẫu thân. Bộ dáng của hắn trông vô cùng đắc ý.
"Cái gì? Thành công rồi? Thật sự đã thành công rồi? Thứ trên tay ngươi ta đã từng thấy, mấy vị đại nhân hộ vệ, ai cũng có một cái trên tay a …"
Vương Đại Nương vốn chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, không nghĩ tới con mình thực sự đã thức tỉnh Linh Khiếu thành công. Thiên phú của nó như thế nào không quan trọng, dù sao Huyền Giả vẫn cứ là Huyền Giả. Sau này, gia đình họ sẽ có thân phận, địa vị hơn người, đãi ngộ dành cho bọn họ chắc chắn cũng không kém.
Nghĩ đến đây, Khóe miệng Vương Đại Nương chảy ra một dòng nước miếng, trong mắt tràn đầy vẻ mơ mộng đối với tương lai.
Nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân, khuôn mặt Chu Nhạc đỏ hết cả lên, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Thấy mẫu tử Chu Nhạc nói chuyện hăng say, Vân Mộ cũng không muốn quấy rầy. Hắn tự đẩy đám người ra, đi về phía tạp viện.
"Vân Nương Tử, gần đây gia đình chúng ta xảy ra một ít chuyện, số tiền ngươi nợ có thể trả trước cho ta hay không? Chờ khi có tiền ta lại cho ngươi mượn!"
"Đúng vậy Vân Nương Tử, ai mà không có lúc khó khăn chứ? Nhưng thiếu nợ thì phải trả. Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Coi như gia chủ có ở đây thì hôm nay ngươi cũng phải đem tiền trả lại hết!"
"Chúng ta cũng đang cần tiền gấp, nhanh trả lại đi!"
"Mau trả lại đây! Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí."
. . .
Vừa về đến cửa viện, Vân Mộ đã nghe thấy tiếng người gào thét, chửi bới, nữ có nam có, hùng hổ dọa người.
Vân Mộ tức đến máu nóng xông thẳng lên đầu, liền nhặt lấy một khúc gỗ nằm bên cạnh, rồi đi thẳng vào trong tiểu viện.
Trong sân có bốn nam, ba nữ đang đứng xoay mặt về phía Vân Thường, bộ dáng dữ tợn, chửi bới không ngừng.
Chẳng qua, Vân Thường cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng. Khi Vân Mộ vừa vào thì thấy nàng đang cầm thanh đao bổ củi giơ thẳng trước người, bày ra tư thế sẵn sàng liều mạng.
Nhìn thấy mẫu thân không sao, Vân Mộ thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, hắn cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Trong mắt Vân Mộ, mẫu thân lúc nào cũng trầm lặng, thậm chí có thể nói là yếu đuối, nhưng lúc này nhìn lại, mẫu thân cũng là một người phụ nữ dũng cảm, kiên cường.
Nếu như không kiên cường, một nữ tử bị chồng ruồng bỏ lại mang theo một đứa bé tự mình nuôi nấng làm sao có thể trụ nổi đến tận bây giờ?
Nếu như không dũng cảm, một nữ nhân khi đối mặt với uy hiếp làm sao có thể một bước cũng không nhường?
. . .
"Vân Nương Tử, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, nếu không sẽ phải nếm mùi đau khổ."
"Tiểu tiện nhân không biết tốt xấu!"
Hai giọng nói chanh chua bỗng nhiên vang lên, Vân Mộ nghiêng đầu lại nhìn. Đúng là vợ chồng Vân Vượng. Bên cạnh bọn họ còn có bốn gã gia đinh đi theo, có vài phần khí thế chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
"Đến chết vẫn không thay đổi!"
Đến lúc này, nếu Vân Mộ còn hiểu rõ mọi chuyện thì đầu của hắn thật sự là uổng công sinh ra ở trên cổ rồi.
Đối phó với đám chó săn này thì không cần nói đến đạo lý… Chỉ có đánh! Đánh thật mạnh mẽ!
Ý nghĩ vừa xuất hiện, Vân Mộ cũng bất chấp hậu quả. Hắn chẳng muốn cân nhắc được mất gì nữa mà đi thẳng đến trước mặt vợ chồng Vân Vượng.
"Ồ! Tên con hoang này đã trở về? Về thật đúng lúc, lão nương nói cho hai mẹ con các ngươi biết, nếu các ngươi ..."
Tiếng nói im bặt. Khi mọi người còn đang kinh ngạc, Vân Mộ đã đánh thẳng một gậy vào mặt Trương Đại Xuân, sau đó lại đập một gậy vào đầu Vân Vượng. . . Làm cho hai người ngay lập tức vỡ đầu chảy máu.
"Bồng! Bồng! Bồng! Bồng!"
Lần lượt từng côn hạ xuống khiến cho bốn gã gia đinh đang xông tới bị đánh lăn ra đất, miệng sùi bọt mép liền hôn mê bất tỉnh.
So với bốn ngày trước, lúc này thương thế của Vân Mộ không chỉ đã bình phục mà bản thân hắn còn trở thành Huyền Đồ. Lực lượng mạnh hơn, phản ứng nhanh hơn, thân thủ linh hoạt hơn, làm sao mấy tên gia đinh này có thể đối phó được.
"Á! Giết người! Giết người rồi!"
"Tên con hoang kia, ngươi dựa vào cái gì mà ra tay đánh người? Lần này chúng ta đến đây là để chủ trì công đạo, ngươi có còn biết cái gì là đúng sai, phải trái nữa hay không?"
"Á!"
"Đau! Đau! Dừng tay. . . Đừng đánh nữa!"
"Vân thiếu gia! Cầu xin ngươi, đừng đánh nữa! Xin đừng đánh nữa a!"
. . .
Đối với vợ chồng Vân Vượng, trong lòng Vân Mộ vô cùng căm ghét, vì vậy ra tay không chút lưu tình, đã thế hắn lại cố ý đánh vào đầu hai người, đem hai người đánh đến bất tỉnh.
Bên dưới loạn côn của Vân Mộ, vợ chồng Vân Vượng đã sớm da tróc thịt bong, toàn thân nhuốm máu, sớm đã không còn sức lực chống đỡ. Mới đầu hai người còn lớn tiếng kêu gào, dốc sức chửi bới, nhưng một lúc sau đã chuyển sang đau khổ cầu xin tha thứ.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc như vậy, nhịn không được toàn thân lạnh lẽo.
Không ai có thể nghĩ tới, nhi tử của Vân Nương Tử bình thường trông hiền lành như vậy nhưng khi nổi giận lại kinh khủng đến thế, quả thực làm cho người ta sợ hãi.
"Vân thiếu gia tha mạng! Tha mạng! Ngươi tạm tha cho hai người chúng ta đi."
"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta sai rồi! Chúng ta không dám nữa!"
Vợ chồng Vân Vượng ôm đầu kêu khóc. Hiện tại đến tâm tư oán giận bọn họ cũng không có nữa.
Người đáng trách cũng có chỗ đáng thương, đám đông xung quanh nhìn thấy bộ dáng thê thảm của vợ chồng Vân Vượng, khuôn mặt ai cũng lộ vẻ không đành lòng. Dù sao tất cả mọi người đều là hạ nhân của Vân gia, cũng không phân chia sang hèn, cần gì phải làm khó nhau đây!
". . ."
Nhìn tình cảnh của vợ chồng Vân Vượng, nghe tiếng hai người họ van xin, nhưng khuôn mặt Vân Mộ vẫn không hề có chút biểu cảm nào, tay hắn vẫn không ngừng đánh xuống. Hắn không phải là người thích giết chóc, cũng tuyệt đối không lấy việc tra tấn người khác làm thú vui. Tuy nhiên đứng ở lập trường của hắn, góc độ của chính hắn, có đôi khi không thể không ra tay tàn nhẫn.
Lúc trước Vân Thường luôn luôn nhường nhịn. Có lẽ sẽ có người cảm thấy Vân Thường thân thiết dễ gần, nhưng tất nhiên cũng sẽ có người cảm thấy Vân Thường mềm yếu dễ lừa gạt.
Vân Mộ lần này ra tay đánh người tàn nhẫn như vậy chính là muốn để cho người khác nhìn thấy mà kiêng kị, không nên thấy người hiền lành liền ức hiếp.
"Tạch...!"
“Răng rắc!"
Hai tiếng giòn vang, chân trái của vợ chồng Vân Vượng bị Vân Mộ đánh gãy cùng một lúc, lập tức hai người liền thét lên một cách thê lương rồi ngất đi.
. . .
"Điên rồi! Tiểu tử này điên rồi!"
"Chạy! Chạy mau! Nếu đội hộ vệ của Vân gia đến, tất cả mọi người sẽ gặp họa!"
"Kẻ đằng sau đừng đẩy nữa! Phía trước mau tránh ra!"
"Mẹ kiếp, kẻ nào giẫm chân ta? Ối!"
Trong tiếng gào thét, đám người vây xem nhanh chóng bỏ chạy mất dạng. Bên ngoài tạp viện chỉ còn lại Vương Đại Nương và con của nàng, Chu Nhạc, đang ngơ ngác nhìn nhau. Ở lại cũng không xong mà đi cũng không được.
"Vân… Vân Nương Tử, tiền của chúng ta, thật ra cũng không cần trả vội, chúng ta không vội, không vội. . ."
"Đúng vậy, đúng vậy, không cần trả lại, thật sự không cần trả lại."
"A, ha ha. . . Vân Nương Tử, Vân thiếu gia… Chúng ta còn có chút việc gấp, chúng ta cáo từ trước, ngày khác lại tới bái phỏng… Không không không, chúng ta không bao giờ tới tìm hai người nữa! Không bao giờ tới nữa!"
Những người đến đòi nợ này hiển nhiên bị dọa sợ không ít, trong lòng lo lắng không yên nhìn theo mẫu tử Vân Thường, bất giác đã thối lui về phía sau mấy bước. Từng người từng người hướng phía cửa viện mà đi, sợ Vân Mộ lại nổi điên lần nữa.
Nghiêm túc mà nói, bọn hắn thật ra cũng không đáng tội. Khi xưa, để chữa bệnh cho Vân Mộ mà Vân Thường không thể không đi khắp nơi vay tiền. Bọn hắn ngược lại là có lòng tốt cho vay nhưng ai ngờ tới vợ chồng Vân Vượng vậy mà lại uy hiếp bọn họ, để cho bọn họ cùng đi bức Vân Thường trả nợ.
Đây vốn đã là một chuyện không tốt. Nếu những người này sớm biết Vân gia tiểu tử kia lại hung hãn như vậy thì dù có đánh chết bọn hắn cũng không dám tới nơi này.
"Đứng lại!"
Vân Mộ đột nhiên mở miệng gọi lại, bầu không khí ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Thân thể mấy vị chủ nợ cứng ngắc, nhìn Vân Mộ một cách khẩn trương.
Tuy nhiên Vân Mộ cũng không làm khó bọn họ, chẳng qua là chỉ chỉ mấy người nằm trên đất: "Các ngươi đã cùng nhau tới, vậy thuận tiện đem bọn họ mang về luôn đi!"
"Vâng, vâng, vâng!"
Mấy người liên tục gật đầu không ngừng, vừa lôi vừa kéo bốn gã gia đinh và vợ chồng Vân Vượng rời khỏi.
"Chu Nhạc, Vương đại nương, hai người cũng nhanh rời khỏi đây đi nếu không lát nữa có thể sẽ gặp phải phiền toái."
Vân Mộ hướng về phía ngoài tạp viện kêu lên một tiếng. Vương Đại Nương khách sáo đáp lại vài câu sau đó mang theo Chu Nhạc chạy nhanh khỏi đây.
. . .
Nhìn hai người ly khai, Vân Mộ đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, nơi đây đã là một mảnh hỗn độn.
Nội viện yên tĩnh hẳn đi, nơi đây chỉ còn lại mẫu tử Vân Thường đang lẳng lặng nhìn nhau, có vẻ khá trầm mặc.
Vân Mộ cũng phải thừa nhận vừa rồi chính mình thực sự quá xúc động tuy nhiên hắn tuyệt đối không hối hận với quyết định của mình.
Có lúc, hắn có thể bình tĩnh nhưng lại không thể nào bình tĩnh được.
Có lúc, hắn có thể nhường nhịn, nhưng sẽ không nhường nhịn.
Hắn không phải là thánh nhân nhưng lại là kẻ có được trăm năm trí nhớ, có được thất tình lục dục, hắn không thể nào khiến bản thân trở nên lạnh lùng vô cảm, không thể nào đạt đến tứ đại giai không . . Hay nói cách khác, hắn không cho rằng hành vi này là "kích động", mà là nhiệt huyết nam nhi.
Vân Thường nhìn Vân Mộ, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Từ đầu đến giờ, nàng vẫn còn đắm chìm trong rung động thật sâu … Đây chính là nhi tử của mình sao?
Lần trước Vân Mộ đã hành hung vợ chồng Vân Vượng, lần này còn đánh bất tỉnh gia đinh, đánh tàn phế vợ chồng Vân Vượng… Đây chắc chắn không phải là điều mà một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi có thể làm được.
Không có người mẹ nào lại nghi ngờ con của mình, Vân Thường cũng không ngoại lệ. Nàng không nghĩ là do con của nàng có điểm kì lạ mà ngược lại nàng cho rằng tất cả đều là thuận theo tự nhiên, là lẽ đương nhiên.
. . .
"Mẫu thân, có phải người cảm thấy, vừa rồi lòng dạ của con quá mức ác độc?"
Vân Mộ đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng cúi đầu.
Vân Thường cảm giác khóe mắt có chút cay cay, nàng tiến lên ôm chặt lấy Vân Mộ, lắc đầu thật mạnh và nói: "Không! Không có! Đây là lẽ thường, tâm nếu không hung ác một chút thì sao có thể sống sót? Là do mẫu thân vô dụng, hiện tại mới hiểu được đạo lý này, nếu không thì một tên hạ nhân thấp hèn sao dám đến khi dễ chúng ta…"
Nói đến đây, Vân Thường không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa. Nước mắt của nàng không ngừng chảy ra, rơi vào hai má của Vân Mộ.
"Mẫu thân, đừng khóc, bọn hắn không đáng để người phải rơi nước mắt."
Vân Mộ nhẹ nhàng lau nước mắt của mẫu thân, rồi lập tức nói sang chuyện khác: "Mẫu thân, vợ chồng Vân Vượng chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật, sau lưng hai người đó chắc chắn có chỗ dựa. Hôm nay hài nhi đánh vợ chồng Vân Vượng đến tàn phế, người đó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, xem ra lần này chúng ta chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi Vân gia."
Lại nói tiếp, từ lâu Vân Mộ đã có ý định này. Hắn đã thành công thức tỉnh, ở lại Vân gia không phải vì ý muốn mà là một loại trói buộc. Ra đến bên ngoài mới có thể phát triển tốt hơn. Cho nên trong lòng của hắn không có chút gánh nặng nào, cũng vô cùng tự tin có thể chăm sóc tốt cho mẹ của mình.
Nhưng Vân Thường lại không nghĩ như vậy. Thân thể nàng có chút run rẩy, lông mày nhíu lại thật chặt, do dự nói: "Mẫu thân. . . Nếu không mẫu thân lại đi cầu xin phụ thân đại nhân, hắn . . ."
"Vô dụng thôi mẹ ạ!"
Vân Mộ tiếp lời, trong giọng nói tràn đầy mỉa mai: "Gia chủ đại nhân như mặt trời trên cao, làm sao có thời gian quản những chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, vậy nên mẫu thân không cần đi."
"Thế nhưng…"
"Mẫu thân yên tâm, hiện tại con đã trở thành Huyền Đồ, đã có năng lực kiếm tiền nuôi gia đình, cũng có năng lực bảo vệ người. Dù không ở Vân gia nữa, con cũng có thể để cho mẫu thân sống những ngày thật hạnh phúc."
Vân Mộ cười thật tươi, sau đó tháo Tàng Giới Luân trên tay trái đưa cho Vân Thường.
Nhìn thấy vật ấy, Vân Thường sững sờ, tâm thần khẽ kích động, nàng đưa tay che miệng, trên mặt dần hiện ra vẻ phấn khởi và vui mừng.
"Tàng Giới Luân? Con đã có Tàng Giới Luân rồi?"
Vân Thường từng là một thiên tài Huyền Sĩ, nên đương nhiên không xa lạ gì đối với Tàng Giới Luân.
Vui mừng qua đi, Vân Thường dần khôi phục lại bình tĩnh: "Không! Không được! Con thật khó khăn mới có thể trở thành Huyền Giả, bất luận như thế nào cũng không thể buông tha. Vân gia tốt xấu gì cũng có thể cho con một nơi nương thân, nhưng nếu đã ra bên ngoài, khắp nơi đều là nguy hiểm, ngược lại sẽ chậm trễ việc tu luyện của con."
"Mẫu thân. . ."
"Được rồi, không cần nhiều lời, chuyện này quyết định như vậy đi. Mẹ sẽ đi cầu xin phụ thân. Dù hắn có đồng ý hay không, mẹ cũng phải thử một lần."
Vân Thường tỏ vẻ uy nghiêm của bậc mẫu thân, không cho phép Vân Mộ phản đối.
Vân Mộ khuyên bảo không có kết quả, cuối cùng đành phải đồng ý, nói: "Nếu như mẹ đã muốn đi, vậy con đi cùng với người"
"Con không được đi."
Vân Thường cắt ngang yêu cầu của Vân Mộ, chết sống cũng không cho Vân Mộ đi theo. Bởi vì nàng biết rõ lần này đi Vân phủ, nhất định sẽ bị làm khó, nhất định sẽ chịu nhục nhã, những chuyện này để bản thân nàng thừa nhận là đủ rồi. Nàng không thể nào nhẫn tâm để cho nhi tử đi cùng nàng chịu nhục.
Trong mắt của mẫu thân, không gì có thể so với tiền đồ của nhi tử. Huống chi, từ nhiều năm trước, khi Vân Thường bị đuổi khỏi Mai gia, ngay cả tôn nghiêm nàng cũng đã không còn, hiện tại dù có mất mặt cũng không sao cả.
". . ."
Vân Mộ trầm mặc cúi đầu, hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
Lát sau, sau khi sửa soạn một hồi, Vân Thường liền vội vã ra khỏi tiểu viện, hướng về phía Vân phủ đi đến.
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân