Ngự Linh Sư Thiên tài
Chương 6: Con đường cường giả
Bí tịch tu luyện Ngự Linh Sư!
Trong nháy mắt nghe mấy chữ ngắn ngủn, trong lòng Phượng Vũ lần lượt trải qua kinh hỉ, mê hoặc, nghi ngờ đủ loại cảm xúc. Ngay sau đó cười lạnh nói: "Cái này ta lại càng không tin."
"Ngươi là cảm thấy Ngự Linh Sư tồn tại quá mức mơ hồ, tu luyện cũng quá mức khó khăn sao? Không sao, chỗ này ta còn có bí tịch tu luyện Ma Pháp Sư. Nếu như ngươi thích, dùng cái này để trao đổi cũng không tồi." Giọng điệu Luci nhắc tới bí tịch, giống như đang nói về mua rau cải trắng.
"Vẫn là câu nói kia, ta không tin ngươi."
Hồ Điệp vỗ vỗ cánh, chậm rãi bay một vòng quanh Phượng Vũ: "Cơ sở việc mua bán là tự nguyện công bằng, và phải tin tưởng lẫn nhau. Xem ra, trước hết ta phải dùng thực lực lấy được lòng tin của ngươi."
Phượng Vũ không nói gì, nhưng ánh mắt nàng rõ ràng tràn đầy hoài nghi. Dù là ai gặp qua, Hồ Điệp xinh đẹp mỏng manh như vậy, tuy rằng có linh hồn và giọng nói, nhưng không thấy có được bao nhiêu sức mạnh.
Đối mặt với Phượng Vũ, Hồ Điệp chợt dừng lại.
Quanh thân nó tỏa ra từng đoàn sắc tím, không lâu sau bỗng xuất hiện hơn mười ngọn lửa, lấy nó làm tâm điểm vây xung quanh.
Cánh bướm vừa đập, sắc tím bắn nhanh ra. Những chỗ nó bắn qua, thổi tan từng tầng sương mù. Mà cây cối hoa cỏ bị sắc tím bắn vào, ngay lập tức cháy thành tro.
Đột nhiên, trên mặt đất lan đến một mùi khét gay mũi. Phượng Vũ cúi đầu nhìn, trong một cái hang dưới tàng cây, vì phát hiện khác thường, mà thò đầu rắn ra dò xét nguyên nhân. Không ngờ bị sắc tím bắn trúng. Trong nháy mắt, con rắn lớn sặc sỡ dài đến mấy thước đã hóa thành tro bụi, đáng thương Ban Liễn Xà nhị phẩm, đến một khớp xương lành lặn cũng không còn, mơ hồ mà chết đi.
Ngọn lửa tím nhỏ bé xinh đẹp như vậy, uy lực lại mạnh mẽ như vậy!
Lần này Phượng Vũ đã nhận thức được đầy đủ, cái gì gọi là"Đẹp" không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Nhưng trong giọng nói của Luci, lại lộ ra chán nản khó nói: "Năm đó chiêu Tử Diễm Phần Thiên này đủ để ngăn chặn một chiêu toàn lực của tên kia, nhưng bây giờ chỉ có thể đối phó chút vật chết."
Giọng nói của hắn sa sút tinh thần không giống giả bộ, còn có hắn biểu diễn thực lực, Phượng Vũ đã tin ba phần, chỉ còn chút nghi ngờ, không nhịn được hỏi "Với thực lực của ngươi, sao không tự mình đi lấy Thú hồn tinh hạch? Tại sao muốn giao dịch với ta?"
"Lòng nghi ngờ của ngươi cũng quá nặng. Thôi được, nếu giao dịch cần tin tưởng lẫn nhau, vậy ta nói cho ngươi biết." Luci rất không tình nguyện nói: "Thật ra, hình dáng ban đầu của ta không phải như vậy. Ta từng có quyền thế và năng lực, vượt xa sự cuồng vọng mà ngươi vẫn thường mơ tưởng. Nhưng trong một lần quyết đấu ta đã để thua lão đối thủ dưới trướng mình, hắn vì muốn làm nhục ta, liền tách thân thể và linh hồn ta làm hai, phong ấn linh hồn ta trong cơ thể của sinh vật yếu đuối nhất, cũng hạ cấm chế dày đặc, đề phòng ta có thể một lần nữa tu luyện đạt năng lực cường đại, tìm hắn báo thù."
Nói tới đây, Luci có mấy phần oán hận mấy phần đắc ý cười một tiếng: "Hắn cho ta là ai ? Sau khi bị hắn phong ấn thì sẽ ngoan ngoãn làm một con ma sống sao? Ta đã tiêu phí ngàn năm thời gian, thật vất vả phá bỏ cấm chế, cũng làm cho thân thể không có linh chất này có được tu vi tam phẩm. Nhưng do trời sinh cấu tạo có hạn chế , rất khó tiến thêm một bước, chỉ có nhờ vào năng lực của người ngoài, lấy được Thú Hồn tinh hạch chứa đựng năng lượng của ma thú mới có thể giúp ta tu huyện. Nhưng cố tình ta lại bị thả vào trong không gian trữ vật, nhiều năm không thấy mặt trời. Đến hôm qua, vừa vặn cơ duyên xảo hợp, được ngươi lấy ra."
Nghe đến đó, Phượng Vũ không nhịn được nói: "Cũng may ngươi bị phong ấn trong thân thể con bướm, nếu là con nhện gì đó, ta chắc chắn sẽ không lấy ra ."
Luci hừ một tiếng, tức giận nói: "Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn tên kia nữa."
Nói nhỏ xong, Luci hỏi "Như thế nào, tiểu nha đầu, hiện tại có thể tin tưởng ta rồi chứ?"
Nhưng hắn không để ý mặt mũi bị ném đi kể hết chuyện đau lòng của mình ra, nếu nàng còn không tin, cũng quá không hợp tình hợp lý.
Không nghĩ, Phượng Vũ lại một hơi cự tuyệt: "Những thứ này đều do ngươi tự mình nói ra, có ai làm chứng cho ngươi chứ? Trừ phi ——"
"Như thế nào?"
Phượng Vũ vờ như không nghe thấy âm thanh hắn nghiến răng, giơ lên một ngón tay lắc lắc: "Trừ phi ngươi dạy ta dùng một chiêu đánh bại Thủy Ma thú, ta mới tin tưởng ngươi."
"Hừ, chuyện này thì có khó gì!" Luci hừ lạnh một tiếng, "Tiểu nha đầu, đặt ta ở trên tay ngươi."
Phượng Vũ theo lời nâng hắn trong lòng bàn tay. Trong một khắc hai bên chạm nhau, Luci liền thất kinh.
"Tiểu nha đầu, ta sớm cảm thấy năng lực cảm ứng của ngươi mạnh, không nghĩ rằng lại mạnh như vậy!" Da chạm nhau, cảm nhận rõ ràng Tinh Thần lực mạnh mẽ của Phượng Vũ, Luci giật mình nói.
"Vậy sao." Phượng Vũ nhàn nhạt đáp lời, trong lòng nghĩ thầm, thì ra ở thế giới này Tinh Thần lực bị gọi là năng lực cảm ứng.
"Chẳng lẽ không có ai nói cho ngươi sao? !" Hơi giật mình, Luci không khỏi có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ là thời đại thay đổi? Vào thời điểm của ta, trong gia tộc nếu một người có tư chất giống như ngươi ra đời, các trưởng bối nhất định sẽ không keo kiệt chút nào dùng tất cả tài nguyên có được tiêu xài trên người hắn. Bởi chỉ cần qua mấy năm sau, đứa nhỏ này tu luyện thành công thì sẽ nhận được hồi báo nhiều hơn mấy trăm ngàn lần với những gì bỏ ra. Nếu như đứa nhỏ này ra đời trong gia đình bình thường, người muốn làm sư phụ hắn nhất định cũng sẽ ùn ùn kéo tới, tranh đoạt danh hiệu “Lão sư mạnh nhất"."
Không ngờ tới tư chất của mình được đánh giá cao như thế, Phượng Vũ có chút ngoài ý muốn, nói: "Nhà ta đúng là gia tộc tu luyện, nhưng khi còn nhỏ gia đình gặp biến cố lớn, cha mẹ bị hại, huynh trưởng mất tích. Từ đó về sau không có ai trông nom ta."
Luci vỗ cánh, cái vòi thật dài duỗi thẳng lại lần nữa cong lên: "Khó trách, thì ra ngươi cũng là đứa nhỏ bị gia tộc vứt bỏ. Hừ, những kẻ kia mưu cầu, chỉ lo trước mắt lợi ích gia tộc đều là kẻ nịnh hót, bọn họ sẽ không vì một người không có chỗ nương tựa mà bỏ ra cái gì. Nhưng, là vàng thì sẽ tỏa sáng, là người tài nhất định sẽ không bị mai một. Chỉ là ——"
Luci dừng một chút, giống như hạ quyết tâm, nói: "Giao dịch của ta và ngươi, phải đổi cái khác rồi."
"Đổi?"
"Không sai. Nếu như là người khác, ta sẽ tùy tiện dạy một điểm gì đó rồi đuổi hắn đi. Nhưng thấy ngươi sở hữu năng lực cảm ứng siêu cường, trời sinh chính là một nhân tài Ngự Linh Sư! Ngươi không nên bị mai một! Ngươi nên khai thác ra toàn bộ tiềm năng, tu luyện đến trình độ tiền nhân chưa bao giờ đạt tới!"
Mặc dù bề ngoài chỉ là Hồ Điệp nhu nhược, Phượng Vũ lại cảm nhận được rõ ràng Luci say mê nhìn chăm chú: "Ta vô cùng mong đợi, ngươi rốt cuộc có thể đi tới bước kia không. Như thế nào, tiểu nha đầu, làm đệ tử của ta đi! Để ta chỉ dẫn ngươi đi về phía con đường cường giả!"
Đối mặt với Lucy cuồng nhiệt, Phượng Vũ vô cùng tỉnh táo: "Trước khi ngươi hi vọng trở thành sư phụ của ta, vẫn là nên hoàn thành giao dịch của chúng ta đã."
Nàng nói dĩ nhiên là "Có thể một chiêu đánh bại Thủy Ma thú" .
Luci hiểu ý cười nói: "Tốt! Đây xem như quà ra mắt ta tặng cho đệ tử tương lai là ngươi."
Theo cánh bướm vỗ, một đoàn ánh sáng tím chói mắt bay đến mi tâm Phượng Vũ, lập tức nhập vào cơ thể nàng, bao hàm một đạo khẩu quyết bí thuật và tin tức bí quyết tương ứng.
Nhanh chóng xem hết mọi thứ trong đầu, Phượng Vũ rũ mắt, lẳng lặng suy nghĩ mấy nội dung quan trọng. Ước chừng mười phút sau, nàng mở hai mắt ra, tròng mắt trong suốt không có nửa điểm nghi hoặc.
"Mấu chốt nắm giữ được rồi chứ?"
Phượng Vũ nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy."
"Như vậy thì đi thử một lần đi, xem xem ta có xứng làm sư phụ ngươi hay không." Tuy rằng nói vậy, nhưng trong giọng nói Luci lại tràn đầy kiêu ngạo nồng đậm. Nếu như hắn có thân thể, vẻ mặt giờ phút này nhất định là Trương Dương đắc ý.
Phượng Vũ cười đáp lại: "Mong rằng không để cho ta thất vọng mới phải."
Bên ngoài vài dặm, lối vào Mê Vụ Cốc.
Đứng trước hơn mười người tùy tùng người thiếu niên đọc xong bố cáo, ha ha cười nói: "Kể từ sau khi Phượng gia đổi chủ, làm việc càng ngày càng chậm chạp. Nếu là trước kia, bọn họ nhất định có thể lập tức tìm ra nguyên nhân khiến đám ma thú Mê Vụ Cốc bạo động. Làm sao đến lượt chúng ta có thể tới nghịch nước với ma thú đây (đoạn này mình dịch thấy sao sao, nhưng không tìm được từ gì thay thế)? Chỉ là hiện tại, thật phải cảm tạ phản ứng chậm chạp của bọn họ đấy."
Vẻ mặt thiếu nữ mặc váy đen bên cạnh hắn có chút phức tạp: "Khoảng thời gian mười năm trước khi ta còn ở nơi này, có hai thu hoạch lớn, một là quen được người bạn tốt như huynh, hai là kết giao được với người có thể làm đối thủ đời này của ta. Không nghĩ tới. . . . . ."
"Muội nói là con trai trưởng đã mất tích của Phượng gia Gia chủ? Sau mấy năm muội đi thì nhà hắn xảy ra chuyện, từ đó về sau không có ai biết tung tích của hắn. Tư chất của hắn tuy tốt, nhưng nếu bị cuốn vào chuyện gì khiến hắn không thể chuyên tâm tu luyện, có thể vì vậy mà bỏ bê, thì thật đáng tiếc."
Hai người nói chuyện đương nhiên là đại gia tộc đứng thứ hai Lam Phong thành, Lâm gia thiếu chủ Lâm Tần Kiệt, và bạn tốt của hắn từ Tinh Vân thành tới làm khách.
Lâm Tần Kiệt vì tò mò, đã phái người tra xét khác thường trong Mê Vụ Cốc là do chuyện gì gây ra, không nghĩ tới nguyên nhân lại là Thủy Ma thú sinh con. Việc này làm cho hắn vui vẻ đến phát rồ rồi.
Có ai không biết, Thủy Ma thú có khả năng sinh ra đời sau thực lực thấp nhất cũng là trung cấp trở lên, mà vào thời điểm họ sinh con, sức mạnh là yếu nhất, chính là cơ hội tốt để săn bắt. Khi hắn biết được Phượng gia bởi vì hiệu suất phản ứng không cao như trước, lại không biết chuyện gì ở trên địa bàn nhà mình, trong lòng càng thêm hồi hộp.
Lâm Tần Kiệt thảo luận qua với bạn tốt, lúc này liền quyết định đi lên trước săn bắn Thủy Ma thú.
"Việc này không nên chậm trễ, đi thôi."
Theo mệnh lệnh của Lâm Tần Kiệt, nhóm tùy tùng đã trải qua huấn luyện nhanh chóng đứng ngay ngắn, vây quanh thiếu chủ nhà họ và bạn tốt của hắn, tiến vào Mê Vụ Cốc.
Trong nháy mắt nghe mấy chữ ngắn ngủn, trong lòng Phượng Vũ lần lượt trải qua kinh hỉ, mê hoặc, nghi ngờ đủ loại cảm xúc. Ngay sau đó cười lạnh nói: "Cái này ta lại càng không tin."
"Ngươi là cảm thấy Ngự Linh Sư tồn tại quá mức mơ hồ, tu luyện cũng quá mức khó khăn sao? Không sao, chỗ này ta còn có bí tịch tu luyện Ma Pháp Sư. Nếu như ngươi thích, dùng cái này để trao đổi cũng không tồi." Giọng điệu Luci nhắc tới bí tịch, giống như đang nói về mua rau cải trắng.
"Vẫn là câu nói kia, ta không tin ngươi."
Hồ Điệp vỗ vỗ cánh, chậm rãi bay một vòng quanh Phượng Vũ: "Cơ sở việc mua bán là tự nguyện công bằng, và phải tin tưởng lẫn nhau. Xem ra, trước hết ta phải dùng thực lực lấy được lòng tin của ngươi."
Phượng Vũ không nói gì, nhưng ánh mắt nàng rõ ràng tràn đầy hoài nghi. Dù là ai gặp qua, Hồ Điệp xinh đẹp mỏng manh như vậy, tuy rằng có linh hồn và giọng nói, nhưng không thấy có được bao nhiêu sức mạnh.
Đối mặt với Phượng Vũ, Hồ Điệp chợt dừng lại.
Quanh thân nó tỏa ra từng đoàn sắc tím, không lâu sau bỗng xuất hiện hơn mười ngọn lửa, lấy nó làm tâm điểm vây xung quanh.
Cánh bướm vừa đập, sắc tím bắn nhanh ra. Những chỗ nó bắn qua, thổi tan từng tầng sương mù. Mà cây cối hoa cỏ bị sắc tím bắn vào, ngay lập tức cháy thành tro.
Đột nhiên, trên mặt đất lan đến một mùi khét gay mũi. Phượng Vũ cúi đầu nhìn, trong một cái hang dưới tàng cây, vì phát hiện khác thường, mà thò đầu rắn ra dò xét nguyên nhân. Không ngờ bị sắc tím bắn trúng. Trong nháy mắt, con rắn lớn sặc sỡ dài đến mấy thước đã hóa thành tro bụi, đáng thương Ban Liễn Xà nhị phẩm, đến một khớp xương lành lặn cũng không còn, mơ hồ mà chết đi.
Ngọn lửa tím nhỏ bé xinh đẹp như vậy, uy lực lại mạnh mẽ như vậy!
Lần này Phượng Vũ đã nhận thức được đầy đủ, cái gì gọi là"Đẹp" không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Nhưng trong giọng nói của Luci, lại lộ ra chán nản khó nói: "Năm đó chiêu Tử Diễm Phần Thiên này đủ để ngăn chặn một chiêu toàn lực của tên kia, nhưng bây giờ chỉ có thể đối phó chút vật chết."
Giọng nói của hắn sa sút tinh thần không giống giả bộ, còn có hắn biểu diễn thực lực, Phượng Vũ đã tin ba phần, chỉ còn chút nghi ngờ, không nhịn được hỏi "Với thực lực của ngươi, sao không tự mình đi lấy Thú hồn tinh hạch? Tại sao muốn giao dịch với ta?"
"Lòng nghi ngờ của ngươi cũng quá nặng. Thôi được, nếu giao dịch cần tin tưởng lẫn nhau, vậy ta nói cho ngươi biết." Luci rất không tình nguyện nói: "Thật ra, hình dáng ban đầu của ta không phải như vậy. Ta từng có quyền thế và năng lực, vượt xa sự cuồng vọng mà ngươi vẫn thường mơ tưởng. Nhưng trong một lần quyết đấu ta đã để thua lão đối thủ dưới trướng mình, hắn vì muốn làm nhục ta, liền tách thân thể và linh hồn ta làm hai, phong ấn linh hồn ta trong cơ thể của sinh vật yếu đuối nhất, cũng hạ cấm chế dày đặc, đề phòng ta có thể một lần nữa tu luyện đạt năng lực cường đại, tìm hắn báo thù."
Nói tới đây, Luci có mấy phần oán hận mấy phần đắc ý cười một tiếng: "Hắn cho ta là ai ? Sau khi bị hắn phong ấn thì sẽ ngoan ngoãn làm một con ma sống sao? Ta đã tiêu phí ngàn năm thời gian, thật vất vả phá bỏ cấm chế, cũng làm cho thân thể không có linh chất này có được tu vi tam phẩm. Nhưng do trời sinh cấu tạo có hạn chế , rất khó tiến thêm một bước, chỉ có nhờ vào năng lực của người ngoài, lấy được Thú Hồn tinh hạch chứa đựng năng lượng của ma thú mới có thể giúp ta tu huyện. Nhưng cố tình ta lại bị thả vào trong không gian trữ vật, nhiều năm không thấy mặt trời. Đến hôm qua, vừa vặn cơ duyên xảo hợp, được ngươi lấy ra."
Nghe đến đó, Phượng Vũ không nhịn được nói: "Cũng may ngươi bị phong ấn trong thân thể con bướm, nếu là con nhện gì đó, ta chắc chắn sẽ không lấy ra ."
Luci hừ một tiếng, tức giận nói: "Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn tên kia nữa."
Nói nhỏ xong, Luci hỏi "Như thế nào, tiểu nha đầu, hiện tại có thể tin tưởng ta rồi chứ?"
Nhưng hắn không để ý mặt mũi bị ném đi kể hết chuyện đau lòng của mình ra, nếu nàng còn không tin, cũng quá không hợp tình hợp lý.
Không nghĩ, Phượng Vũ lại một hơi cự tuyệt: "Những thứ này đều do ngươi tự mình nói ra, có ai làm chứng cho ngươi chứ? Trừ phi ——"
"Như thế nào?"
Phượng Vũ vờ như không nghe thấy âm thanh hắn nghiến răng, giơ lên một ngón tay lắc lắc: "Trừ phi ngươi dạy ta dùng một chiêu đánh bại Thủy Ma thú, ta mới tin tưởng ngươi."
"Hừ, chuyện này thì có khó gì!" Luci hừ lạnh một tiếng, "Tiểu nha đầu, đặt ta ở trên tay ngươi."
Phượng Vũ theo lời nâng hắn trong lòng bàn tay. Trong một khắc hai bên chạm nhau, Luci liền thất kinh.
"Tiểu nha đầu, ta sớm cảm thấy năng lực cảm ứng của ngươi mạnh, không nghĩ rằng lại mạnh như vậy!" Da chạm nhau, cảm nhận rõ ràng Tinh Thần lực mạnh mẽ của Phượng Vũ, Luci giật mình nói.
"Vậy sao." Phượng Vũ nhàn nhạt đáp lời, trong lòng nghĩ thầm, thì ra ở thế giới này Tinh Thần lực bị gọi là năng lực cảm ứng.
"Chẳng lẽ không có ai nói cho ngươi sao? !" Hơi giật mình, Luci không khỏi có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ là thời đại thay đổi? Vào thời điểm của ta, trong gia tộc nếu một người có tư chất giống như ngươi ra đời, các trưởng bối nhất định sẽ không keo kiệt chút nào dùng tất cả tài nguyên có được tiêu xài trên người hắn. Bởi chỉ cần qua mấy năm sau, đứa nhỏ này tu luyện thành công thì sẽ nhận được hồi báo nhiều hơn mấy trăm ngàn lần với những gì bỏ ra. Nếu như đứa nhỏ này ra đời trong gia đình bình thường, người muốn làm sư phụ hắn nhất định cũng sẽ ùn ùn kéo tới, tranh đoạt danh hiệu “Lão sư mạnh nhất"."
Không ngờ tới tư chất của mình được đánh giá cao như thế, Phượng Vũ có chút ngoài ý muốn, nói: "Nhà ta đúng là gia tộc tu luyện, nhưng khi còn nhỏ gia đình gặp biến cố lớn, cha mẹ bị hại, huynh trưởng mất tích. Từ đó về sau không có ai trông nom ta."
Luci vỗ cánh, cái vòi thật dài duỗi thẳng lại lần nữa cong lên: "Khó trách, thì ra ngươi cũng là đứa nhỏ bị gia tộc vứt bỏ. Hừ, những kẻ kia mưu cầu, chỉ lo trước mắt lợi ích gia tộc đều là kẻ nịnh hót, bọn họ sẽ không vì một người không có chỗ nương tựa mà bỏ ra cái gì. Nhưng, là vàng thì sẽ tỏa sáng, là người tài nhất định sẽ không bị mai một. Chỉ là ——"
Luci dừng một chút, giống như hạ quyết tâm, nói: "Giao dịch của ta và ngươi, phải đổi cái khác rồi."
"Đổi?"
"Không sai. Nếu như là người khác, ta sẽ tùy tiện dạy một điểm gì đó rồi đuổi hắn đi. Nhưng thấy ngươi sở hữu năng lực cảm ứng siêu cường, trời sinh chính là một nhân tài Ngự Linh Sư! Ngươi không nên bị mai một! Ngươi nên khai thác ra toàn bộ tiềm năng, tu luyện đến trình độ tiền nhân chưa bao giờ đạt tới!"
Mặc dù bề ngoài chỉ là Hồ Điệp nhu nhược, Phượng Vũ lại cảm nhận được rõ ràng Luci say mê nhìn chăm chú: "Ta vô cùng mong đợi, ngươi rốt cuộc có thể đi tới bước kia không. Như thế nào, tiểu nha đầu, làm đệ tử của ta đi! Để ta chỉ dẫn ngươi đi về phía con đường cường giả!"
Đối mặt với Lucy cuồng nhiệt, Phượng Vũ vô cùng tỉnh táo: "Trước khi ngươi hi vọng trở thành sư phụ của ta, vẫn là nên hoàn thành giao dịch của chúng ta đã."
Nàng nói dĩ nhiên là "Có thể một chiêu đánh bại Thủy Ma thú" .
Luci hiểu ý cười nói: "Tốt! Đây xem như quà ra mắt ta tặng cho đệ tử tương lai là ngươi."
Theo cánh bướm vỗ, một đoàn ánh sáng tím chói mắt bay đến mi tâm Phượng Vũ, lập tức nhập vào cơ thể nàng, bao hàm một đạo khẩu quyết bí thuật và tin tức bí quyết tương ứng.
Nhanh chóng xem hết mọi thứ trong đầu, Phượng Vũ rũ mắt, lẳng lặng suy nghĩ mấy nội dung quan trọng. Ước chừng mười phút sau, nàng mở hai mắt ra, tròng mắt trong suốt không có nửa điểm nghi hoặc.
"Mấu chốt nắm giữ được rồi chứ?"
Phượng Vũ nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy."
"Như vậy thì đi thử một lần đi, xem xem ta có xứng làm sư phụ ngươi hay không." Tuy rằng nói vậy, nhưng trong giọng nói Luci lại tràn đầy kiêu ngạo nồng đậm. Nếu như hắn có thân thể, vẻ mặt giờ phút này nhất định là Trương Dương đắc ý.
Phượng Vũ cười đáp lại: "Mong rằng không để cho ta thất vọng mới phải."
Bên ngoài vài dặm, lối vào Mê Vụ Cốc.
Đứng trước hơn mười người tùy tùng người thiếu niên đọc xong bố cáo, ha ha cười nói: "Kể từ sau khi Phượng gia đổi chủ, làm việc càng ngày càng chậm chạp. Nếu là trước kia, bọn họ nhất định có thể lập tức tìm ra nguyên nhân khiến đám ma thú Mê Vụ Cốc bạo động. Làm sao đến lượt chúng ta có thể tới nghịch nước với ma thú đây (đoạn này mình dịch thấy sao sao, nhưng không tìm được từ gì thay thế)? Chỉ là hiện tại, thật phải cảm tạ phản ứng chậm chạp của bọn họ đấy."
Vẻ mặt thiếu nữ mặc váy đen bên cạnh hắn có chút phức tạp: "Khoảng thời gian mười năm trước khi ta còn ở nơi này, có hai thu hoạch lớn, một là quen được người bạn tốt như huynh, hai là kết giao được với người có thể làm đối thủ đời này của ta. Không nghĩ tới. . . . . ."
"Muội nói là con trai trưởng đã mất tích của Phượng gia Gia chủ? Sau mấy năm muội đi thì nhà hắn xảy ra chuyện, từ đó về sau không có ai biết tung tích của hắn. Tư chất của hắn tuy tốt, nhưng nếu bị cuốn vào chuyện gì khiến hắn không thể chuyên tâm tu luyện, có thể vì vậy mà bỏ bê, thì thật đáng tiếc."
Hai người nói chuyện đương nhiên là đại gia tộc đứng thứ hai Lam Phong thành, Lâm gia thiếu chủ Lâm Tần Kiệt, và bạn tốt của hắn từ Tinh Vân thành tới làm khách.
Lâm Tần Kiệt vì tò mò, đã phái người tra xét khác thường trong Mê Vụ Cốc là do chuyện gì gây ra, không nghĩ tới nguyên nhân lại là Thủy Ma thú sinh con. Việc này làm cho hắn vui vẻ đến phát rồ rồi.
Có ai không biết, Thủy Ma thú có khả năng sinh ra đời sau thực lực thấp nhất cũng là trung cấp trở lên, mà vào thời điểm họ sinh con, sức mạnh là yếu nhất, chính là cơ hội tốt để săn bắt. Khi hắn biết được Phượng gia bởi vì hiệu suất phản ứng không cao như trước, lại không biết chuyện gì ở trên địa bàn nhà mình, trong lòng càng thêm hồi hộp.
Lâm Tần Kiệt thảo luận qua với bạn tốt, lúc này liền quyết định đi lên trước săn bắn Thủy Ma thú.
"Việc này không nên chậm trễ, đi thôi."
Theo mệnh lệnh của Lâm Tần Kiệt, nhóm tùy tùng đã trải qua huấn luyện nhanh chóng đứng ngay ngắn, vây quanh thiếu chủ nhà họ và bạn tốt của hắn, tiến vào Mê Vụ Cốc.
Tác giả :
Tiêu Tương Túy Vũ