Ngự Hoàng
Chương 98: Động phòng hoa chúc
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Biên soạn: Mạc Vân.
*****
Một lần chơi đùa này của Bắc Thần thật sự là thẳng đến mùng ba tết.
Ký ức sau cùng của Ngôn Vô Trạm dừng trong tiếng pháo đêm ba mươi, tiếp theo chính là vô tri vô giác, hắn cũng không biết qua bao lâu, thân thể này sạch rồi lại bẩn, bẩn rồi lại sạch...
Trong thời gian này hắn còn ăn gì đó, hắn nhớ kỹ Bắc Thần dùng miệng mớm hắn ăn sủi cảo, y cắn phân nửa, chừa hắn nuốt vào một nửa kia...
Sinh hoạt trước giờ của Ngôn Vô Trạm đều theo nề nếp, dù là phi tử của hắn, hắn cũng chưa từng làm việc này, hiện giờ ở cạnh Bắc Thần này, hắn hoàn toàn lĩnh giáo rồi...
Đồ ăn mấy ngày nay đều là Bắc Thần dùng miệng bón, dưới tình huống vừa hôn vừa ăn, người kia thật sự cũng lấp đầy được bao tử, cũng không biết ăn mấy lần... Bắc Thần hoàn toàn khiến hắn rối loạn rồi.
Bọn họ vẫn dính cùng một chỗ, một giây một phút cũng không có rời nhau, tắm, ngủ, ăn...
Bắc Thần tinh lực dồi dào khiến Ngôn Vô Trạm muốn khóc, y tùy thời tùy chỗ đều sẽ động dục, có đôi khi tắm rửa một chút cũng hóa thú, có lúc hắn ngủ được nửa chừng lại bị Bắc Thần lắc lư đến tỉnh dậy...
Tên Bắc Thần này còn không biết ngượng nói muốn trực tiếp chôn hắn vào trong người y mới thôi... Ngày ngày ở cùng một chỗ, làm gì cũng không buông ra.
Hắn ngay cả sức lực để mắng y điên cũng không có.
Có điều, đây cũng là hắn tình nguyện, theo như lời Bắc Thần, nếu hắn không muốn, không ai ép buộc được hắn...
Hắn mệt gần chết, bị bóc lột gần như hoàn toàn, nhưng cũng phóng túng trước nay chưa từng có, cái gì cũng không nghĩ tới, cái gì cũng không cần cố kỵ, chỉ cần trải qua thời khắc này thật tốt, ai quản hắn trong nháy mắt tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...
Bắc Thần dạy cho hắn cái gì là hưởng thụ vui sướng một lúc, quên đi lo lắng một đời.
Ngôn Vô Trạm dựa vào trên giường sưởi, sống lưng hướng lên trời, đệm giường bên dưới từ mấy canh giờ trước đã bị bọn họ đạp đi đâu không biết, phía dưới bụng hắn chính là giường sưởi nóng rực...
Nhiệt độ này khiến hắn rất thoải mái, hắn không muốn cử động, cứ mơ hồ như vậy.
Bắc Thần nửa nằm bên cạnh hắn, như một con khỉ bướng bỉnh, không phút nào yên tĩnh, không phải hôn mấy cái thì là sờ tới sờ lui dọc sống lưng hắn... Trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói gì.
Ngôn Vô Trạm mặc kệ y, giữa lúc hắn sắp ngủ, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng động loạt xoạt.
Có người nói..."Ta nói, Đại đương gia ở bên trong ba ngày rồi, người này chơi đùa thành cái dạng quỷ gì rồi chứ? Lão già kia cũng thật lợi hại..."
"Sở thích của Đại đương gia cũng quá đặc biệt rồi, nhan sắc như hắn cũng có thể ôm ấp ba ngày, các ngươi nói Đại đương gia có phải là đã kiềm nén rất ghê gớm không..."
"Nói tuổi trẻ khí thịnh cũng không đúng nha, Đại đương gia gần đây đều ở bên ngoài, có thể là không có ai vừa mắt nên nghẹn thành như vậy."
"So với Đại Hoàng động dục còn dọa người hơn."
Ngôn Vô Trạm phụt một tiếng bật cười, hắn vùi đầu vào cánh tay, không để người bên ngoài nghe thấy âm thanh của hắn...
Cho dù hắn thiếu hiểu biết đi nữa cũng rõ, Đại Hoàng là con chó...
Đám sơn tặc này lại dám lấy chó ra so sánh với Đại đương gia của bọn họ.
Bắc Thần cho là bọn họ rỗi hơi nói mấy câu là xong, không ngờ bọn họ ngồi xổm ở cửa không đi, y cựa mình ngồi dậy, Ngôn Vô Trạm lười biếng liếc mắt nhìn y, gần đây số lần lấy chó để hình dung Bắc Thần nhiều lắm, hiện giờ khẽ động này của y lại thật sự có chút dáng vẻ của chó bị quấy rầy, cảnh giác ngồi dậy...
Sau đó người kia cười càng dữ hơn.
"Tiểu Thúy nói, mỗi ngày đều đưa đồ ăn cho Đại đương gia, còn đổi nước tắm nhiều lần, tuy rằng không thấy được tình hình bên trong, có điều Đại đương gia sẽ không bị hút đến chết chứ..."
Đang nói, ván cửa trước mặt 'cạnh' một tiếng liền mở ra, không nghiêng không lệch đánh vào mặt tên sơn tặc đang nói chuyện, chỉ nghe 'Ôi' một tiếng, cả thế giới yên tĩnh...
"Đại, Đại đương gia, ngươi không sao à." Bọn sơn tặc ngượng ngùng cười, nhìn đại ca nhà mình như thiên thần giáng thế.
Sắc mặt Bắc Thần rất khó coi, ánh mắt nhìn bọn họ càng khó coi hơn.
Theo cửa lớn mở ra, mùi vị mờ ám từ từ trôi nổi, không cần nghĩ cũng biết đương gia bọn họ mấy ngày nay trải qua bao nhiêu sung sướng, cũng không như suy nghĩ bậy bạ của bọn họ, cho nên hiện giờ, bọn họ chính là cắt ngang chuyện tốt của đương gia...
Cần cổ đám sơn tặc thoáng lạnh, có một tên phản ứng nhanh, trước lúc Bắc Thần ra tay rướn cổ hô lớn, "Đại đương gia, có người tìm!"
Bắc Thần nhướng mày, đang trong dịp tết, ai tới tìm y chứ?
Còn dám tới Liệt Long Trại của y.
Y nhìn thoáng qua trong phòng, người kia lười biếng bò dậy, động tác của hắn chậm đến dường như xương khớp đều là bột nhão, có thể thấy được hắn 'được y thương yêu' triệt để cỡ nào...
Bắc Thần nhìn đến hai mắt phát sáng, nuốt nước bọt...
Người này chính là có bản lĩnh lúc nào cũng có thể khơi gợi lửa trong lòng y, chính là những huynh đệ này nói rất đúng, y sớm muộn có ngày sẽ chết trên người người kia.
"Ô ô ô, đầu năm phơi mình tắm nắng*, thân thể Đại đương gia không tệ nha!"
(Dịp tết rất là lạnh, câu này ý nói 'trời lạnh vậy mà ở trần ra ngoài, rất là trâu bò nha')Bắc Thần đang miên man suy nghĩ, một giọng nói châm chọc* lại vang lên, y không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai, trái lại đám sơn tặc đối với vị khách không mời mà tới này tỏ ra lo lắng sâu sắc...
(*Giáp thương đái bổng - 夹枪带棒: ý chỉ trong lời nói ẩn chứa châm chọc)
Bọn họ để gã chờ ở bên ngoài, là tự gã vào.
Bắc Thần lười tính toán với đám tiểu tốt này, đạp mỗi người một đạp cho bọn họ chút xéo, sau đó y tức giận nhìn người tới, không nhịn được hỏi, "Tới chỗ ta làm gì?"
Bắc Thần không vui, tâm tình Mộ Bạch cũng không tốt hơn y chỗ nào, gã đi tới bên cạnh Bắc Thần, trước khi nói còn theo bản năng nhìn thoáng vào trong phòng của y, sau đó mặt Mộ Bạch mặt liền thật sự trắng bệch...
Thấy sắc mặt Mộ Bạch không đúng, Bắc Thần mới nhận ra không phù hợp, y đưa tay đóng cửa lại, dùng ánh mắt ý bảo Mộ Bạch có rắm thì thả*...
(*Có rắm thì thả: có việc gì thì nói mau)
Mộ Bạch nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, cũng nhìn thấy dáng vẻ hắn hiện giờ, gã ngửa mặt lên trời thở dài, nén không được khóe mắt ướt át, thế giới này còn có thể loạn hơn nữa không...
Gã thật muốn đâm mù hai mắt của mình.
"Cuối cùng là có chuyện gì?" Bắc Thần không có thời gian cùng gã làm chuyện rỗi hơi*, đứng giữa ánh mặt trời ngày đông không thể nào ấm áp, Bắc Thần hai tay vòng trước ngực, ngón tay không ngừng gõ lên cánh tay, y bảo Mộ Bạch nhanh lên một chút, cũng không phải do lạnh, đêm xuân một phút đáng ngàn vàng, y không có thời gian rảnh cùng gã ở đây tán gẫu.
(*Ưu quốc ưu dân: lo cho dân cho nước, ý làm chuyện rỗi hơi
** Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim: nghĩa như trên)
Mặc dù đêm xuân của Bắc Thần là gần một mùa.
Nói đến đây, biểu tình Mộ Bạch lập tức trở nên nghiêm túc, đã quen với việc trở mặt như lật sách của Mộ Bạch, Bắc Thần chỉ nghiêng đầu nhìn gã...
"Ta nói, Đại đương gia, ngươi làm chuyện gì có phải là nên thương lượng trước với ta một chút không? Náo loạn như vậy bên kia ta làm sao xong việc?"
Lời của Mộ Bạch khiến Bắc Thần cũng nghiêm túc theo, lúc này Mộ Bạch liếc lên cánh cửa phía sau y một cái, "Đừng che giấu nữa, làm việc chính đi."
Theo ánh mắt của Mộ Bạch, Bắc Thần cũng nghiêng đầu, có vẻ động phòng hoa chúc của y phải tạm thời kết thúc rồi, "Được rồi, ngươi ra sau vườn chờ ta, chúng ta lập tức tới ngay."
Mộ Bạch hừ lạnh, cho dù Bắc Thần để gã vào trong chờ, gã cũng lười nhìn thấy hình ảnh này, hơn nữa, cái người đang ngồi trên giường kia là vị chủ nhân lúc nào cũng có thể trở mặt không nhận người...
Gã còn chưa muốn sau này bị người tính sổ cắt gì đó từ trên người gã xuống.
Cũng chỉ có mấy người Bắc Thần lớn gan, cái gì cũng dám đùa...
...
"Ta nhìn thấy Mộ Bạch?" Ngôn Vô Trạm xác nhận với Bắc Thần, hắn cũng không nhìn lầm chứ.
Bắc Thần gật đầu.
"Tốt, Đại đương gia, ngươi có phải là nên cho ta một lời giải thích không?" Người kia hừ lạnh.
Bắc Thần nhếch môi dưới, dứt khoát gật đầu một cái, "Ngươi mặc quần áo, chúng ta ra ngoài nói, cái gì cần nói cho ngươi biết ta sẽ nói ra toàn bộ."
Người kia không nói, nhận lấy quần áo của Bắc Thần liền mặc lên người, nhận thấy người kia mất hứng, Bắc Thần lăng xăng chạy tới hầu hạ.
Chuyện đại nghịch bất đạo y cũng làm rồi, nhưng người trước mắt này là cửu ngũ chí tôn thật sự, nếu làm rõ thân phận, Bắc Thần sẽ không thể thất lễ như trước nữa, phải thật sự xem hắn như tổ tông mà cúng bái.
Cho dù hắn không phải hoàng thượng, Bắc Thần cảm thấy y cũng sẽ cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn.
Bộ dạng Bắc Thần nghe lời như vậy, Ngôn Vô Trạm vẫn có chút không quen, hắn nhướn mày nhìn y một cái, sau đó hắn mới không hay không biết phát hiện, gương mặt Bắc Thần lại thay đổi rồi...
Lúc y đi dạy dỗ đám tiểu đệ nhà y, ý đã dịch dung trước đó.
"Ta nói, ngươi mỗi ngày đổi tới đổi lui không mệt sao?"
Bắc Thần cười ha ha, cũng không trả lời người kia, y buộc chặt thắt lưng cho người kia, sau đó vỗ vào eo hắn, "Xong rồi!"
Cái vỗ này của y, Ngôn Vô Trạm liền cảm thấy cả xương khớp cả người thoáng cái tan ra, Bắc Thần lúc này mới nhớ tới eo lưng Ngôn Vô Trạm không thể đụng, y đòi hỏi nhiều như vậy, đổi lại là người bình thường e là thắt lưng cũng gãy rồi... Cũng chỉ có Ngôn Vô Trạm mới có thể làm được.
Bắc Thần le lưỡi, sau đó phẩy tay áo một cái, trước khi người kia mắng người, làm một nghi lễ thái giám tiêu chuẩn, y thanh thanh cổ họng hô, "Hoàng thượng khởi giá!"
Một tiếng hô này khiến Ngôn Vô Trạm đang nhe răng trợn mắt bị chọc cười, nhưng cũng đồng thời khâm phục năng lực của Bắc Thần, giọng nói tên này lại có thể tùy ý thay đổi, khi trầm thấp lúc dâng trào, lúc nam lúc nữ, đối với Bắc Thần mà nói đều không phải là việc khó... Y tùy lúc tùy chỗ, đều có thể biến thành một người khác.
...
Liệt Long Trại, trên thạch* đình sau vườn.
(*Thạch đình: Mấy cái đình nghỉ chân bằng đá ở sau vườn hoặc cạnh hồ)
Nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, Mộ Bạch liền vội vàng đứng lên kính cẩn, gọi ra một tiếng hoàng thượng, Ngôn Vô Trạm đã không còn tâm tình kinh ngạc, hắn khoát tay ngăn lại, ý bảo Mộ Bạch không cần giữ lễ tiết, hiện giờ tạm thời không cần lễ tiết rườm rà này.
Lúc ba người ngồi xuống, Mộ Bạch lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh quay sang người kia, "Hoàng thượng, lại giới thiệu một chút, thần là ông chủ Thiên Thủy Viên, thần cũng là..."
............
----------------[Edit:xASAx]------------------
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Biên soạn: Mạc Vân.
*****
Một lần chơi đùa này của Bắc Thần thật sự là thẳng đến mùng ba tết.
Ký ức sau cùng của Ngôn Vô Trạm dừng trong tiếng pháo đêm ba mươi, tiếp theo chính là vô tri vô giác, hắn cũng không biết qua bao lâu, thân thể này sạch rồi lại bẩn, bẩn rồi lại sạch...
Trong thời gian này hắn còn ăn gì đó, hắn nhớ kỹ Bắc Thần dùng miệng mớm hắn ăn sủi cảo, y cắn phân nửa, chừa hắn nuốt vào một nửa kia...
Sinh hoạt trước giờ của Ngôn Vô Trạm đều theo nề nếp, dù là phi tử của hắn, hắn cũng chưa từng làm việc này, hiện giờ ở cạnh Bắc Thần này, hắn hoàn toàn lĩnh giáo rồi...
Đồ ăn mấy ngày nay đều là Bắc Thần dùng miệng bón, dưới tình huống vừa hôn vừa ăn, người kia thật sự cũng lấp đầy được bao tử, cũng không biết ăn mấy lần... Bắc Thần hoàn toàn khiến hắn rối loạn rồi.
Bọn họ vẫn dính cùng một chỗ, một giây một phút cũng không có rời nhau, tắm, ngủ, ăn...
Bắc Thần tinh lực dồi dào khiến Ngôn Vô Trạm muốn khóc, y tùy thời tùy chỗ đều sẽ động dục, có đôi khi tắm rửa một chút cũng hóa thú, có lúc hắn ngủ được nửa chừng lại bị Bắc Thần lắc lư đến tỉnh dậy...
Tên Bắc Thần này còn không biết ngượng nói muốn trực tiếp chôn hắn vào trong người y mới thôi... Ngày ngày ở cùng một chỗ, làm gì cũng không buông ra.
Hắn ngay cả sức lực để mắng y điên cũng không có.
Có điều, đây cũng là hắn tình nguyện, theo như lời Bắc Thần, nếu hắn không muốn, không ai ép buộc được hắn...
Hắn mệt gần chết, bị bóc lột gần như hoàn toàn, nhưng cũng phóng túng trước nay chưa từng có, cái gì cũng không nghĩ tới, cái gì cũng không cần cố kỵ, chỉ cần trải qua thời khắc này thật tốt, ai quản hắn trong nháy mắt tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì...
Bắc Thần dạy cho hắn cái gì là hưởng thụ vui sướng một lúc, quên đi lo lắng một đời.
Ngôn Vô Trạm dựa vào trên giường sưởi, sống lưng hướng lên trời, đệm giường bên dưới từ mấy canh giờ trước đã bị bọn họ đạp đi đâu không biết, phía dưới bụng hắn chính là giường sưởi nóng rực...
Nhiệt độ này khiến hắn rất thoải mái, hắn không muốn cử động, cứ mơ hồ như vậy.
Bắc Thần nửa nằm bên cạnh hắn, như một con khỉ bướng bỉnh, không phút nào yên tĩnh, không phải hôn mấy cái thì là sờ tới sờ lui dọc sống lưng hắn... Trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm không biết đang nói gì.
Ngôn Vô Trạm mặc kệ y, giữa lúc hắn sắp ngủ, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng động loạt xoạt.
Có người nói..."Ta nói, Đại đương gia ở bên trong ba ngày rồi, người này chơi đùa thành cái dạng quỷ gì rồi chứ? Lão già kia cũng thật lợi hại..."
"Sở thích của Đại đương gia cũng quá đặc biệt rồi, nhan sắc như hắn cũng có thể ôm ấp ba ngày, các ngươi nói Đại đương gia có phải là đã kiềm nén rất ghê gớm không..."
"Nói tuổi trẻ khí thịnh cũng không đúng nha, Đại đương gia gần đây đều ở bên ngoài, có thể là không có ai vừa mắt nên nghẹn thành như vậy."
"So với Đại Hoàng động dục còn dọa người hơn."
Ngôn Vô Trạm phụt một tiếng bật cười, hắn vùi đầu vào cánh tay, không để người bên ngoài nghe thấy âm thanh của hắn...
Cho dù hắn thiếu hiểu biết đi nữa cũng rõ, Đại Hoàng là con chó...
Đám sơn tặc này lại dám lấy chó ra so sánh với Đại đương gia của bọn họ.
Bắc Thần cho là bọn họ rỗi hơi nói mấy câu là xong, không ngờ bọn họ ngồi xổm ở cửa không đi, y cựa mình ngồi dậy, Ngôn Vô Trạm lười biếng liếc mắt nhìn y, gần đây số lần lấy chó để hình dung Bắc Thần nhiều lắm, hiện giờ khẽ động này của y lại thật sự có chút dáng vẻ của chó bị quấy rầy, cảnh giác ngồi dậy...
Sau đó người kia cười càng dữ hơn.
"Tiểu Thúy nói, mỗi ngày đều đưa đồ ăn cho Đại đương gia, còn đổi nước tắm nhiều lần, tuy rằng không thấy được tình hình bên trong, có điều Đại đương gia sẽ không bị hút đến chết chứ..."
Đang nói, ván cửa trước mặt 'cạnh' một tiếng liền mở ra, không nghiêng không lệch đánh vào mặt tên sơn tặc đang nói chuyện, chỉ nghe 'Ôi' một tiếng, cả thế giới yên tĩnh...
"Đại, Đại đương gia, ngươi không sao à." Bọn sơn tặc ngượng ngùng cười, nhìn đại ca nhà mình như thiên thần giáng thế.
Sắc mặt Bắc Thần rất khó coi, ánh mắt nhìn bọn họ càng khó coi hơn.
Theo cửa lớn mở ra, mùi vị mờ ám từ từ trôi nổi, không cần nghĩ cũng biết đương gia bọn họ mấy ngày nay trải qua bao nhiêu sung sướng, cũng không như suy nghĩ bậy bạ của bọn họ, cho nên hiện giờ, bọn họ chính là cắt ngang chuyện tốt của đương gia...
Cần cổ đám sơn tặc thoáng lạnh, có một tên phản ứng nhanh, trước lúc Bắc Thần ra tay rướn cổ hô lớn, "Đại đương gia, có người tìm!"
Bắc Thần nhướng mày, đang trong dịp tết, ai tới tìm y chứ?
Còn dám tới Liệt Long Trại của y.
Y nhìn thoáng qua trong phòng, người kia lười biếng bò dậy, động tác của hắn chậm đến dường như xương khớp đều là bột nhão, có thể thấy được hắn 'được y thương yêu' triệt để cỡ nào...
Bắc Thần nhìn đến hai mắt phát sáng, nuốt nước bọt...
Người này chính là có bản lĩnh lúc nào cũng có thể khơi gợi lửa trong lòng y, chính là những huynh đệ này nói rất đúng, y sớm muộn có ngày sẽ chết trên người người kia.
"Ô ô ô, đầu năm phơi mình tắm nắng*, thân thể Đại đương gia không tệ nha!"
(Dịp tết rất là lạnh, câu này ý nói 'trời lạnh vậy mà ở trần ra ngoài, rất là trâu bò nha')Bắc Thần đang miên man suy nghĩ, một giọng nói châm chọc* lại vang lên, y không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai, trái lại đám sơn tặc đối với vị khách không mời mà tới này tỏ ra lo lắng sâu sắc...
(*Giáp thương đái bổng - 夹枪带棒: ý chỉ trong lời nói ẩn chứa châm chọc)
Bọn họ để gã chờ ở bên ngoài, là tự gã vào.
Bắc Thần lười tính toán với đám tiểu tốt này, đạp mỗi người một đạp cho bọn họ chút xéo, sau đó y tức giận nhìn người tới, không nhịn được hỏi, "Tới chỗ ta làm gì?"
Bắc Thần không vui, tâm tình Mộ Bạch cũng không tốt hơn y chỗ nào, gã đi tới bên cạnh Bắc Thần, trước khi nói còn theo bản năng nhìn thoáng vào trong phòng của y, sau đó mặt Mộ Bạch mặt liền thật sự trắng bệch...
Thấy sắc mặt Mộ Bạch không đúng, Bắc Thần mới nhận ra không phù hợp, y đưa tay đóng cửa lại, dùng ánh mắt ý bảo Mộ Bạch có rắm thì thả*...
(*Có rắm thì thả: có việc gì thì nói mau)
Mộ Bạch nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, cũng nhìn thấy dáng vẻ hắn hiện giờ, gã ngửa mặt lên trời thở dài, nén không được khóe mắt ướt át, thế giới này còn có thể loạn hơn nữa không...
Gã thật muốn đâm mù hai mắt của mình.
"Cuối cùng là có chuyện gì?" Bắc Thần không có thời gian cùng gã làm chuyện rỗi hơi*, đứng giữa ánh mặt trời ngày đông không thể nào ấm áp, Bắc Thần hai tay vòng trước ngực, ngón tay không ngừng gõ lên cánh tay, y bảo Mộ Bạch nhanh lên một chút, cũng không phải do lạnh, đêm xuân một phút đáng ngàn vàng, y không có thời gian rảnh cùng gã ở đây tán gẫu.
(*Ưu quốc ưu dân: lo cho dân cho nước, ý làm chuyện rỗi hơi
** Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim: nghĩa như trên)
Mặc dù đêm xuân của Bắc Thần là gần một mùa.
Nói đến đây, biểu tình Mộ Bạch lập tức trở nên nghiêm túc, đã quen với việc trở mặt như lật sách của Mộ Bạch, Bắc Thần chỉ nghiêng đầu nhìn gã...
"Ta nói, Đại đương gia, ngươi làm chuyện gì có phải là nên thương lượng trước với ta một chút không? Náo loạn như vậy bên kia ta làm sao xong việc?"
Lời của Mộ Bạch khiến Bắc Thần cũng nghiêm túc theo, lúc này Mộ Bạch liếc lên cánh cửa phía sau y một cái, "Đừng che giấu nữa, làm việc chính đi."
Theo ánh mắt của Mộ Bạch, Bắc Thần cũng nghiêng đầu, có vẻ động phòng hoa chúc của y phải tạm thời kết thúc rồi, "Được rồi, ngươi ra sau vườn chờ ta, chúng ta lập tức tới ngay."
Mộ Bạch hừ lạnh, cho dù Bắc Thần để gã vào trong chờ, gã cũng lười nhìn thấy hình ảnh này, hơn nữa, cái người đang ngồi trên giường kia là vị chủ nhân lúc nào cũng có thể trở mặt không nhận người...
Gã còn chưa muốn sau này bị người tính sổ cắt gì đó từ trên người gã xuống.
Cũng chỉ có mấy người Bắc Thần lớn gan, cái gì cũng dám đùa...
...
"Ta nhìn thấy Mộ Bạch?" Ngôn Vô Trạm xác nhận với Bắc Thần, hắn cũng không nhìn lầm chứ.
Bắc Thần gật đầu.
"Tốt, Đại đương gia, ngươi có phải là nên cho ta một lời giải thích không?" Người kia hừ lạnh.
Bắc Thần nhếch môi dưới, dứt khoát gật đầu một cái, "Ngươi mặc quần áo, chúng ta ra ngoài nói, cái gì cần nói cho ngươi biết ta sẽ nói ra toàn bộ."
Người kia không nói, nhận lấy quần áo của Bắc Thần liền mặc lên người, nhận thấy người kia mất hứng, Bắc Thần lăng xăng chạy tới hầu hạ.
Chuyện đại nghịch bất đạo y cũng làm rồi, nhưng người trước mắt này là cửu ngũ chí tôn thật sự, nếu làm rõ thân phận, Bắc Thần sẽ không thể thất lễ như trước nữa, phải thật sự xem hắn như tổ tông mà cúng bái.
Cho dù hắn không phải hoàng thượng, Bắc Thần cảm thấy y cũng sẽ cam tâm tình nguyện hầu hạ hắn.
Bộ dạng Bắc Thần nghe lời như vậy, Ngôn Vô Trạm vẫn có chút không quen, hắn nhướn mày nhìn y một cái, sau đó hắn mới không hay không biết phát hiện, gương mặt Bắc Thần lại thay đổi rồi...
Lúc y đi dạy dỗ đám tiểu đệ nhà y, ý đã dịch dung trước đó.
"Ta nói, ngươi mỗi ngày đổi tới đổi lui không mệt sao?"
Bắc Thần cười ha ha, cũng không trả lời người kia, y buộc chặt thắt lưng cho người kia, sau đó vỗ vào eo hắn, "Xong rồi!"
Cái vỗ này của y, Ngôn Vô Trạm liền cảm thấy cả xương khớp cả người thoáng cái tan ra, Bắc Thần lúc này mới nhớ tới eo lưng Ngôn Vô Trạm không thể đụng, y đòi hỏi nhiều như vậy, đổi lại là người bình thường e là thắt lưng cũng gãy rồi... Cũng chỉ có Ngôn Vô Trạm mới có thể làm được.
Bắc Thần le lưỡi, sau đó phẩy tay áo một cái, trước khi người kia mắng người, làm một nghi lễ thái giám tiêu chuẩn, y thanh thanh cổ họng hô, "Hoàng thượng khởi giá!"
Một tiếng hô này khiến Ngôn Vô Trạm đang nhe răng trợn mắt bị chọc cười, nhưng cũng đồng thời khâm phục năng lực của Bắc Thần, giọng nói tên này lại có thể tùy ý thay đổi, khi trầm thấp lúc dâng trào, lúc nam lúc nữ, đối với Bắc Thần mà nói đều không phải là việc khó... Y tùy lúc tùy chỗ, đều có thể biến thành một người khác.
...
Liệt Long Trại, trên thạch* đình sau vườn.
(*Thạch đình: Mấy cái đình nghỉ chân bằng đá ở sau vườn hoặc cạnh hồ)
Nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, Mộ Bạch liền vội vàng đứng lên kính cẩn, gọi ra một tiếng hoàng thượng, Ngôn Vô Trạm đã không còn tâm tình kinh ngạc, hắn khoát tay ngăn lại, ý bảo Mộ Bạch không cần giữ lễ tiết, hiện giờ tạm thời không cần lễ tiết rườm rà này.
Lúc ba người ngồi xuống, Mộ Bạch lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh quay sang người kia, "Hoàng thượng, lại giới thiệu một chút, thần là ông chủ Thiên Thủy Viên, thần cũng là..."
............
----------------[Edit:xASAx]------------------
Tác giả :
Lạc Dận