Ngự Hoàng
Chương 97: Chỉ cần hiện tại
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Biên soạn: Mạc Vân.
*****
Cái này phải chăng là nói hôm nay có rượu hôm nay say...
Lúc Bắc Thần cởi bỏ quần áo hắn, Ngôn Vô Trạm cũng không từ chối.
Động tác của Bắc Thần rất gấp, giống như đã nhẫn nhịn hồi lâu, hắn thậm chí có thể cảm giác được sự run rẩy của chàng trai kia...
Hắn ban đầu xem y là Vân Dương, thế nhưng dần dần Ngôn Vô Trạm phát hiện hắn có thể đã đoán sai, đến hiện giờ hắn lại không suy nghĩ thêm nữa, thuận theo tự nhiên...
Bắc Thần là người trong suy nghĩ của hắn, là tồn tại độc lập, dù y thật sự là Vân Dương giả trang, Bắc Thần cũng sẽ không biến mất...
Thật ra hắn đã sớm xem bọn họ là hai người, đêm hôm đó, hắn không từ chối cũng không phải vì Vân Dương...
Hắn trước đây không để ý, nghe thấy chất vấn của Bắc Thần, mới như người trong mộng bừng tỉnh.
Thế nhưng, những lời này, Ngôn Vô Trạm không muốn nói ra. Hắn và Bắc Thần, chẳng qua chỉ là nhân duyên sương sớm* mà thôi... Không cần thiết dính dáng quá sâu, kết quả cũng như nhau.
(*Ý nói mong manh, ngắn ngủi)
Cứ thế theo ý Bắc Thần, có hôm nay, đừng nghĩ đến ngày mai. Hắn cũng không phải hoàng thượng, hắn là Tông Bảo... Cho nên, hắn có thể tiếp tục phóng túng, không chút kiêng kỵ... Trước khi thân phận của hắn khôi phục.
Bắc Thần cởi rồi lại cởi, đột nhiên ngẩng đầu một cái, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, Bắc Thần quanh năm treo nụ cười trên môi lúc này chợt có vẻ nghiêm túc, dưới ánh đèn đỏ làm nổi bật, con ngươi gần như trong suốt của y cũng đỏ lên... màu sắc yêu dị.
Nhìn ngắm lẫn nhau, khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn, Bắc Thần hôn chụt một cái lên môi người kia, không nâng đầu lên lại hôn một cái, y híp nửa mắt, mọi thứ thoạt nhìn đều chuyên chú và yêu thích như vậy...
Thời gian môi hai người xa nhau càng ngày càng ngắn, cuối cùng hoàn toàn dán cùng một chỗ, đồng thời lúc Bắc Thần lộ ra đầu lưỡi, người kia phối hợp hé miệng ra, nụ hôn này như nước chảy thành sông, phối hợp ăn ý...
Nụ hôn này đong đầy cảm xúc, không có động tác quá lớn, cũng không có cuồng phong mưa rào, nhưng lại khiến lòng người kích động...
Nhiệt độ cơ thể tăng lên từng chút, trong không khí từ từ phảng phất mùi vị giống đực phát tình, hơi thở hai người nặng nề, cũng dày đặc, thân thể uốn éo, vô thức cọ sát trên người nhau, tựa như đang lấy lòng, càng nhiều hơn lại là đòi hỏi... giống như hành vi của động vật.
Buông ra đôi môi của người kia, Bắc Thần lại lưu luyến hôn hai cái, một sợi bạc cực nhỏ trên môi hai người đứt ra, Bắc Thần đè ép trán người kia, hôn cổ hắn...Y liếm láp đường gân nhô ra của hắn, hơi thở của y khiến người kia nhịn không được nhíu mày, Bắc Thần vừa hôn, vừa hỏi người kia, "Thoải mái không?"
"Rất tốt." Chỉ là rất ngứa, cơn ngứa này từ chỗ Bắc Thần đụng phải trực tiếp kéo dài đến trong lòng, hơi thở người kia nhẹ đi rất nhiều, biểu tình của hắn hơi lộ ra cảm giác thống khổ của cơn ngứa mê người này.
Lúc người kia nói chuyện, yết hầu cử động lên xuống. Lúc hắn hít thở, chỗ kia cũng run nhè nhẹ, Bắc Thần trực tiếp ngậm vật kia vào trong miệng, y chợt hút một cái, người kia lập tức ôm lấy đầu y... Thứ đặt trên bụng y chợt nảy lên một cái.
Người kia phát ra âm thanh khó nhịn, nhưng Bắc Thần không ngừng ở đó, y gặm cắn lấy cổ người kia một lần, mãi đến người bên dưới bắt đầu run rẩy y mới buông hắn ra...
"Có cảm giác không?" Bắc Thần dùng tay áo chùi nước bọt trên miệng, tóc mái rũ xuống che khuất nửa gương mặt y, cũng che đi ánh mắt đói khát.
"Ưm." Người kia thừa nhận, bởi yết hầu bị liếm láp một lúc lâu, một tiếng này tê tê dại dại, còn có một chút tức cười, biếng nhác đầy mê hoặc...
Bắc Thần cũng không biết tại sao mình lại thích người này, hắn là hoàng thượng, lại lớn hơn y nhiều như vậy, bộ dạng hắn mặc dù không tệ, nhưng cùng kinh diễm chẳng chút dính dáng, thế nhưng y lại thích...
Từ lúc nào, trò đùa cùng lời nói đối này đã xen lẫn tình cảm chân thật... Bắc Thần cũng không rõ, y chơi đùa gần nửa đời, lần này đây bị chính mình đùa vào rồi.
Y cái gì cũng không biết, y chỉ biết, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, hay chỉ một giọng mũi của người này đều sẽ khiến y từ người biến thành thú...
"Cởi quần áo cho ta."
Bắc Thần tiếp tục hôn xuống, y mơ hồ ra lệnh, giọng điệu mạnh mẽ khiến người kia không nhịn cười được, người này có phải lại quên mất hắn là ai không... Dám to gan ra lệnh cho hoàng thượng.
Có điều Ngôn Vô Trạm vẫn cởi bỏ thắt lưng của y, hắn hiện giờ là Tông Bảo...
Bắc Thần rất phối hợp, lúc hắn sờ xuống dưới, Bắc Thần còn nâng thắt lưng lên, chờ lúc hắn cởi đến tay áo, Bắc Thần còn giơ tay lên...
Chờ tay áo còn lại cũng thoát khỏi y, Bắc Thần tiện tay đón lấy đống vải, trực tiếp ném xuống đất, y đặt tay người kia lên lưng mình, y để hắn ôm lấy mình...
Sau đó môi ấm men theo ngực người kia, đi thẳng tới chỗ đang dâng trào giữa hai chân hắn...
"Ta chưa từng làm việc này." Bắc Thần nhướng mày nhìn hắn, giọng nói đè thấp có chút khàn khàn, âm thanh này khiến người nghe miệng khô lưỡi đắng, xao động không thôi...
Trong ánh nhìn chăm chú của người kia, Bắc Thần ngậm lấy hắn.
Cảm giác quen thuộc từ bụng dưới xông lên, người kia cảm thấy da đầu mình đều thoải mái đến tê dại, dù cho nếm thử mấy lần hắn đều không cách nào thích ứng thứ khoái cảm muốn bức người phát điên này...Miệng đàn ông có lực hơn phụ nữ, cũng hiểu được phải động thế nào mới thoải mái, may mà Bắc Thần không có kinh nghiệm, nếu y có kỹ xảo, Ngôn Vô Trạm e là mấy cái đã vứt vũ khí đầu hàng...
Bắc Thần không làm lâu lắm, cảm giác mới mẻ vừa qua y lại trèo lên, so với hôn bên dưới, y thích hôn miệng hắn hơn...
"Ta cứ như vậy đi vào được không?" Y giống như chó con liếm miệng người kia, từ bờ môi đến khoang miệng, chạm tới đâu liếm đến đó, lời này là vọng ra trực tiếp từ trong cổ họng, mơ hồ gần như không nghe rõ.
Có điều ý của Bắc Thần cũng rất rõ ràng.
Y đụng vào đầu gối người kia, cách một tầng vải đâm vào hắn...
Lần này, trực tiếp đâm tới trung tâm.
"Không được." Ho khan hai tiếng, nhưng hắn làm sao cũng không khôi phục được giọng nói trước đó, vẫn là giọng khàn khàn dính dấp, "Như vậy là được rồi, đừng làm đến cùng."
Bắc Thần nhướng mày, đùa gì thế? Đã như vậy rồi không làm đến cùng? Dù hắn có thể nhịn được, y cũng chưa chắc có thể nhịn được.
"Không được, ngươi phải nghe lời ta." Y đã quyết định, Bắc Thần sẽ không cho hắn bất cứ thương lượng gì.
"Ta..." Nếu Bắc Thần không biết thân phận của hắn thì thôi, nếu đã biết, đây là biết rõ cố làm, hai người bọn họ cũng không nên phạm sai lầm này, thế nhưng lời của Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, đã bị một cái hôn vang dội của Bắc Thần cắt ngang.
"Ngươi là nương tử của ta, trừ điều này ra, cái gì cũng không phải." Bắc Thần cười cười đính chính, biểu tình kia có thể nói là dịu dàng.
Một câu nói này khiến bụng dưới người kia căng thẳng, ngay cả hít thở cũng nặng đi không ít, hắn nghiêng đầu đi không nhìn mặt Bắc Thần nữa, tên nhóc kia luôn có một sức mê hoặc không rõ, khiến hắn không hay không biết khuất phục, bị y thu phục...
"Ta muốn ngươi." Người kia không nhìn y, y liền liếm lấy tai hắn, đầu lưỡi đặt trên vành tai người kia, y đưa lời của mình trực tiếp đi vào trong đầu hắn. Lời cầu khẩn của Bắc Thần mang theo giọng mũi khiến người khác chỉ cần nghe đã có chút chịu không nổi, "Cho ta có được không?"
Ngôn Vô Trạm nhíu chặt mày, vai cũng co rúm lại, hắn chịu không nổi Bắc Thần làm như vậy, nhưng hắn bị ép rất chặt, hắn đẩy y không ra...
"Tông Bảo, cho ta, nương tử hôn hôn, ngươi tốt nhất..." Bắc Thần vừa nói, vừa đạp quần mình xuống, nhân lúc người kia bị y hôn môi làm cho phân tâm, khoác chân của hắn lên, "Từ ngày hôm đó, nghĩ tới ngươi, chỗ này của ta liền căng đến phát đau, nương tử, nếu ngươi không lo cho ta, vi phu* sau này không thể nhân đạo nữa."
(*Vi phu: chồng đây)
Bắc Thần xê dịch thắt lưng, đặt đúng vị trí, y không làm bất cứ chuẩn bị gì cho người kia, bởi vì không cần, thân thể người kia đã sớm hoàn toàn mở rộng, chờ y khai phá...
"Ta chỉ làm một lần, ngươi để ta đi vào, ta chỉ làm một lần, ta bảo đảm khiến ngươi thoải mái, thoải mái đến khóc lên, có được không?"
Không còn thấy đè ép trên tai, Ngôn Vô Trạm vừa định nói không được, bên dưới đột nhiên đau nhức một trận, hắn bị đau đẩy Bắc Thần ra, thế nhưng Bắc Thần đã tiến vào...
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
*****
Biên soạn: Mạc Vân.
*****
Cái này phải chăng là nói hôm nay có rượu hôm nay say...
Lúc Bắc Thần cởi bỏ quần áo hắn, Ngôn Vô Trạm cũng không từ chối.
Động tác của Bắc Thần rất gấp, giống như đã nhẫn nhịn hồi lâu, hắn thậm chí có thể cảm giác được sự run rẩy của chàng trai kia...
Hắn ban đầu xem y là Vân Dương, thế nhưng dần dần Ngôn Vô Trạm phát hiện hắn có thể đã đoán sai, đến hiện giờ hắn lại không suy nghĩ thêm nữa, thuận theo tự nhiên...
Bắc Thần là người trong suy nghĩ của hắn, là tồn tại độc lập, dù y thật sự là Vân Dương giả trang, Bắc Thần cũng sẽ không biến mất...
Thật ra hắn đã sớm xem bọn họ là hai người, đêm hôm đó, hắn không từ chối cũng không phải vì Vân Dương...
Hắn trước đây không để ý, nghe thấy chất vấn của Bắc Thần, mới như người trong mộng bừng tỉnh.
Thế nhưng, những lời này, Ngôn Vô Trạm không muốn nói ra. Hắn và Bắc Thần, chẳng qua chỉ là nhân duyên sương sớm* mà thôi... Không cần thiết dính dáng quá sâu, kết quả cũng như nhau.
(*Ý nói mong manh, ngắn ngủi)
Cứ thế theo ý Bắc Thần, có hôm nay, đừng nghĩ đến ngày mai. Hắn cũng không phải hoàng thượng, hắn là Tông Bảo... Cho nên, hắn có thể tiếp tục phóng túng, không chút kiêng kỵ... Trước khi thân phận của hắn khôi phục.
Bắc Thần cởi rồi lại cởi, đột nhiên ngẩng đầu một cái, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, Bắc Thần quanh năm treo nụ cười trên môi lúc này chợt có vẻ nghiêm túc, dưới ánh đèn đỏ làm nổi bật, con ngươi gần như trong suốt của y cũng đỏ lên... màu sắc yêu dị.
Nhìn ngắm lẫn nhau, khoảng cách giữa hai người từ từ rút ngắn, Bắc Thần hôn chụt một cái lên môi người kia, không nâng đầu lên lại hôn một cái, y híp nửa mắt, mọi thứ thoạt nhìn đều chuyên chú và yêu thích như vậy...
Thời gian môi hai người xa nhau càng ngày càng ngắn, cuối cùng hoàn toàn dán cùng một chỗ, đồng thời lúc Bắc Thần lộ ra đầu lưỡi, người kia phối hợp hé miệng ra, nụ hôn này như nước chảy thành sông, phối hợp ăn ý...
Nụ hôn này đong đầy cảm xúc, không có động tác quá lớn, cũng không có cuồng phong mưa rào, nhưng lại khiến lòng người kích động...
Nhiệt độ cơ thể tăng lên từng chút, trong không khí từ từ phảng phất mùi vị giống đực phát tình, hơi thở hai người nặng nề, cũng dày đặc, thân thể uốn éo, vô thức cọ sát trên người nhau, tựa như đang lấy lòng, càng nhiều hơn lại là đòi hỏi... giống như hành vi của động vật.
Buông ra đôi môi của người kia, Bắc Thần lại lưu luyến hôn hai cái, một sợi bạc cực nhỏ trên môi hai người đứt ra, Bắc Thần đè ép trán người kia, hôn cổ hắn...Y liếm láp đường gân nhô ra của hắn, hơi thở của y khiến người kia nhịn không được nhíu mày, Bắc Thần vừa hôn, vừa hỏi người kia, "Thoải mái không?"
"Rất tốt." Chỉ là rất ngứa, cơn ngứa này từ chỗ Bắc Thần đụng phải trực tiếp kéo dài đến trong lòng, hơi thở người kia nhẹ đi rất nhiều, biểu tình của hắn hơi lộ ra cảm giác thống khổ của cơn ngứa mê người này.
Lúc người kia nói chuyện, yết hầu cử động lên xuống. Lúc hắn hít thở, chỗ kia cũng run nhè nhẹ, Bắc Thần trực tiếp ngậm vật kia vào trong miệng, y chợt hút một cái, người kia lập tức ôm lấy đầu y... Thứ đặt trên bụng y chợt nảy lên một cái.
Người kia phát ra âm thanh khó nhịn, nhưng Bắc Thần không ngừng ở đó, y gặm cắn lấy cổ người kia một lần, mãi đến người bên dưới bắt đầu run rẩy y mới buông hắn ra...
"Có cảm giác không?" Bắc Thần dùng tay áo chùi nước bọt trên miệng, tóc mái rũ xuống che khuất nửa gương mặt y, cũng che đi ánh mắt đói khát.
"Ưm." Người kia thừa nhận, bởi yết hầu bị liếm láp một lúc lâu, một tiếng này tê tê dại dại, còn có một chút tức cười, biếng nhác đầy mê hoặc...
Bắc Thần cũng không biết tại sao mình lại thích người này, hắn là hoàng thượng, lại lớn hơn y nhiều như vậy, bộ dạng hắn mặc dù không tệ, nhưng cùng kinh diễm chẳng chút dính dáng, thế nhưng y lại thích...
Từ lúc nào, trò đùa cùng lời nói đối này đã xen lẫn tình cảm chân thật... Bắc Thần cũng không rõ, y chơi đùa gần nửa đời, lần này đây bị chính mình đùa vào rồi.
Y cái gì cũng không biết, y chỉ biết, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, hay chỉ một giọng mũi của người này đều sẽ khiến y từ người biến thành thú...
"Cởi quần áo cho ta."
Bắc Thần tiếp tục hôn xuống, y mơ hồ ra lệnh, giọng điệu mạnh mẽ khiến người kia không nhịn cười được, người này có phải lại quên mất hắn là ai không... Dám to gan ra lệnh cho hoàng thượng.
Có điều Ngôn Vô Trạm vẫn cởi bỏ thắt lưng của y, hắn hiện giờ là Tông Bảo...
Bắc Thần rất phối hợp, lúc hắn sờ xuống dưới, Bắc Thần còn nâng thắt lưng lên, chờ lúc hắn cởi đến tay áo, Bắc Thần còn giơ tay lên...
Chờ tay áo còn lại cũng thoát khỏi y, Bắc Thần tiện tay đón lấy đống vải, trực tiếp ném xuống đất, y đặt tay người kia lên lưng mình, y để hắn ôm lấy mình...
Sau đó môi ấm men theo ngực người kia, đi thẳng tới chỗ đang dâng trào giữa hai chân hắn...
"Ta chưa từng làm việc này." Bắc Thần nhướng mày nhìn hắn, giọng nói đè thấp có chút khàn khàn, âm thanh này khiến người nghe miệng khô lưỡi đắng, xao động không thôi...
Trong ánh nhìn chăm chú của người kia, Bắc Thần ngậm lấy hắn.
Cảm giác quen thuộc từ bụng dưới xông lên, người kia cảm thấy da đầu mình đều thoải mái đến tê dại, dù cho nếm thử mấy lần hắn đều không cách nào thích ứng thứ khoái cảm muốn bức người phát điên này...Miệng đàn ông có lực hơn phụ nữ, cũng hiểu được phải động thế nào mới thoải mái, may mà Bắc Thần không có kinh nghiệm, nếu y có kỹ xảo, Ngôn Vô Trạm e là mấy cái đã vứt vũ khí đầu hàng...
Bắc Thần không làm lâu lắm, cảm giác mới mẻ vừa qua y lại trèo lên, so với hôn bên dưới, y thích hôn miệng hắn hơn...
"Ta cứ như vậy đi vào được không?" Y giống như chó con liếm miệng người kia, từ bờ môi đến khoang miệng, chạm tới đâu liếm đến đó, lời này là vọng ra trực tiếp từ trong cổ họng, mơ hồ gần như không nghe rõ.
Có điều ý của Bắc Thần cũng rất rõ ràng.
Y đụng vào đầu gối người kia, cách một tầng vải đâm vào hắn...
Lần này, trực tiếp đâm tới trung tâm.
"Không được." Ho khan hai tiếng, nhưng hắn làm sao cũng không khôi phục được giọng nói trước đó, vẫn là giọng khàn khàn dính dấp, "Như vậy là được rồi, đừng làm đến cùng."
Bắc Thần nhướng mày, đùa gì thế? Đã như vậy rồi không làm đến cùng? Dù hắn có thể nhịn được, y cũng chưa chắc có thể nhịn được.
"Không được, ngươi phải nghe lời ta." Y đã quyết định, Bắc Thần sẽ không cho hắn bất cứ thương lượng gì.
"Ta..." Nếu Bắc Thần không biết thân phận của hắn thì thôi, nếu đã biết, đây là biết rõ cố làm, hai người bọn họ cũng không nên phạm sai lầm này, thế nhưng lời của Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, đã bị một cái hôn vang dội của Bắc Thần cắt ngang.
"Ngươi là nương tử của ta, trừ điều này ra, cái gì cũng không phải." Bắc Thần cười cười đính chính, biểu tình kia có thể nói là dịu dàng.
Một câu nói này khiến bụng dưới người kia căng thẳng, ngay cả hít thở cũng nặng đi không ít, hắn nghiêng đầu đi không nhìn mặt Bắc Thần nữa, tên nhóc kia luôn có một sức mê hoặc không rõ, khiến hắn không hay không biết khuất phục, bị y thu phục...
"Ta muốn ngươi." Người kia không nhìn y, y liền liếm lấy tai hắn, đầu lưỡi đặt trên vành tai người kia, y đưa lời của mình trực tiếp đi vào trong đầu hắn. Lời cầu khẩn của Bắc Thần mang theo giọng mũi khiến người khác chỉ cần nghe đã có chút chịu không nổi, "Cho ta có được không?"
Ngôn Vô Trạm nhíu chặt mày, vai cũng co rúm lại, hắn chịu không nổi Bắc Thần làm như vậy, nhưng hắn bị ép rất chặt, hắn đẩy y không ra...
"Tông Bảo, cho ta, nương tử hôn hôn, ngươi tốt nhất..." Bắc Thần vừa nói, vừa đạp quần mình xuống, nhân lúc người kia bị y hôn môi làm cho phân tâm, khoác chân của hắn lên, "Từ ngày hôm đó, nghĩ tới ngươi, chỗ này của ta liền căng đến phát đau, nương tử, nếu ngươi không lo cho ta, vi phu* sau này không thể nhân đạo nữa."
(*Vi phu: chồng đây)
Bắc Thần xê dịch thắt lưng, đặt đúng vị trí, y không làm bất cứ chuẩn bị gì cho người kia, bởi vì không cần, thân thể người kia đã sớm hoàn toàn mở rộng, chờ y khai phá...
"Ta chỉ làm một lần, ngươi để ta đi vào, ta chỉ làm một lần, ta bảo đảm khiến ngươi thoải mái, thoải mái đến khóc lên, có được không?"
Không còn thấy đè ép trên tai, Ngôn Vô Trạm vừa định nói không được, bên dưới đột nhiên đau nhức một trận, hắn bị đau đẩy Bắc Thần ra, thế nhưng Bắc Thần đã tiến vào...
Tác giả :
Lạc Dận