Ngự Hoàng
Chương 24: Không thể mở miệng
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
– Không Thể Mở Miệng (Edit:xASAx)
***
H về.. Ahiiiii
***
Người kia là hoàng thượng... thật là bất ngờ.
Người nọ nhìn thử, đúng là cười không ra tiếng, bất quá rất nhanh nụ cười kia liền mau chóng thu lại rồi...
Người kia là hoàng thượng, vậy có nghĩa là... lúc đó hắn đùa giỡn với hoàng thượng, còn thiếu chút trực tiếp làm luôn! Nếu như bị bắt được, nhất định là phải rơi đầu...
(*Hắn: ở đây chính là cái người đùa giỡn với Ngôn Vô Trạm trong lều bữa trước)
Cần cổ thoáng mát lạnh, người nọ cười không nổi.
Bất quá, mặt của hắn hoàng thượng không thấy được, hơn nữa hắn cũng không có đi vào, hắn chỉ là sờ sờ...
Thật ra, có thực sự làm, hắn cũng không sợ, cho dù người kia là hoàng thượng.
Sau đó, hắn bắt đầu tiếc nuối, sớm biết người kia là hoàng thượng, lúc đó hắn sẽ không thả ra rồi, trực tiếp làm xong, đây là cơ hội ngàn năm có một, sau này có tìm khắp nơi cũng không được...
Trừ phi, hắn vào trong hoàng cung...
Thế nhưng, tính khả thi của việc này không lớn, hắn chỉ là muốn nếm thử chút mới mẻ và kích thích, hắn cũng không muốn vì vậy mà liều mạng...
Im lặng thở dài, hắn hối hận.
Người nọ điều chỉnh tư thế, tiếp tục xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, tình hình chiến đấu bên trong dường như càng thêm kịch liệt, thôi thì tự mình không thưởng thức được, nhìn no mắt cũng không tệ...
Dù sao người kia cũng là hoàng thượng.
...
Vân Dương ao ước thân thể này, thế nhưng có muôn vàn lo lắng, tích lũy quá sâu, cho nên hiện tại, có chút khống chế không được... Đặc biệt, người này không chút phản kháng, mặc hắn nhấm nháp.
Chỉ mỗi hôn môi, Vân Dương thấy vẫn chưa đủ, y muốn hung hăng liếm hắn, cắn hắn, đem hắn nuốt vào trong bụng... Thô bạo xoa nắn thân thể hắn, đến mức vải vóc đều phát ra âm thanh gãy đứt khó nghe, vết rách vốn ngay ngắn hiện giờ đã không đều, đều trơ cả sợi vải, lộ ra da thịt người kia, còn có vết roi chằng chịt...
Không quan tâm kháng cự của người kia, y đem mọi thứ trong miệng người kia hút hết về miệng của mình, ngay cả đầu lưỡi...
Vân Dương hút rất có lực, còn không thì dùng răng cắn một cái, Ngôn Vô Trạm tưởng như lưỡi hắn cũng sắp đứt rồi, phía sau ê ẩm, mà đầu lưỡi lại đau đớn vô cùng...
Vân Dương cắn hắn bị thương, bất kể là đầu lưỡi hay môi, đều rất đau, mùi máu cùng hơi thở Vân Dương hòa cùng một chỗ, làm cho người kia muốn giậm chân...Thế nhưng hắn giơ lên không được, chân Vân Dương để ngang giữa hai chân hắn, dùng đầu gối vuốt ve da bên trong đùi hắn, đưa tới cho hắn hàng loạt run rẩy, bởi vì đầu gối Vân Dương chốc chốc lại lơ đãng chạm vào thứ giữa hai chân hắn...
Hau tay Vân Dương đều ở trên thân thể người kia xoa vuốt, y không cần cố ý dời đi suy nghĩ của người kia cũng có thể như mong muốn hôn môi hắn. Ngôn Vô Trạm đã không có đường lui, ót hắn dán trên bức tường lạnh lẽo, miệng bất đắc dĩ mở lớn hết cỡ, không cam lòng phối hợp với y...
Vân Dương muốn hắn, muốn ngay.
Quần áo Ngôn Vô Trạm bị y đánh rách, nhưng chỉ là phía trước, phía sau của hắn vẫn chỉnh tề như trước, Vân Dương xoa nắn mông người kia, hai khối thịt trong tay y không ngừng thay đổi hình dạng, y nghe được hít thở đau đớn của người kia, nhưng Vân Dương không những không dừng lại, trái lại một tay xé quần hắn ra...
Vải vóc khác chắc, cứ như vậy mà tan nát, mông người kia dán lên tường, cũng không biết là sợ việc sắp xảy ra hay là mặt tường quá lạnh, Ngôn Vô Trạm rõ ràng run một cái...
"Người thật ngon, càng ăn càng ngon..." Buông tha đầu lưỡi người kia, Vân Dương híp mắt nhìn hắn, đáy mắt Ngôn Vô Trạm vẫn bình tĩnh như nước, thế nhưng một câu sau của Vân Dương lại làm cho ánh mắt bình tĩnh xao động, "Vì sao, người phải là hoàng thượng chứ..."
Vân Dương nghĩ đến thân phận của y, cho dù địa vị đối lập y cũng không sợ, thế nhưng hắn cứ lại là...
Ngôn Vô Trạm muốn nói, Vân Dương lại dời đi ánh mắt, y tựa đầu trên vai người kia, lấy ra thuốc trị thương mang theo bên người, Vân Dương quét một miếng liền xoa lên mông người kia, y không chỉ xoa giữa, mà đem phía sau của hắn xoa đến trơn trợt...
Cảm giác xoa lên như vậy liền không giống nhau.
Mùi vị người kia rất dễ chịu, thanh thanh nhàn nhạt, mấy ngày nay ôm hắn ngủ, Vân Dương đã quen với mùi vị của hắn... Y tiến tới, hít sâu hai cái, sau đó như quyết định điều gì, cắn một cái lên cổ người kia... Giống như con sói, cắn xé.
Hơi thở của Vân Dương làm cho hắn rất ngứa ngáy, thế nhưng hàm răng lại khiến hắn thống khổ. Ngôn Vô Trạm muốn lắc đầu, nhưng lúc này, ngón tay trơn trợt của Vân Dương lại tiến vào giữa khe mông...
Ngôn Vô Trạm cứng đơ lại, Vân Dương lại không chần chờ chút nào, vừa gặm cắn hắn, vừa mở rộng... Ngón tay lạnh lẽo tiến vào thân thể ấm áp...
Vân Dương cũng không để hắn từng chút thích ứng, mà là thô bạo mở rộng, hai ngón tay không đủ, y dùng cả hai tay, vừa xoa mông hắn, bốn ngón tay thay phiến tiến vào thân thể người kia...hoặc cùng vào.
"Ta không muốn khiến người bị thương..." Vân Dương nói nhỏ, như là đang giải thích với Ngôn Vô Trạm y vì sao phải làm như vậy. Động tác của y rất nhanh, ngón tay ra vào phát ra tiếng khe khẽ, người kia đây là lần đầu tiên, đừng nói vật kia của y tiến vào, chỉ là ngón tay đâm như vậy hắn cũng sẽ đau. Vân Dương làm như vậy chỉ là không muốn để cho hắn bị thương, nhưng không có cách nào giảm bớt đau đớn của hắn, "Ta nói rồi, vừa rồi đánh ngươi, là bởi vì ngươi gạt ta... Không có lần sau nữa, Tông Bảo." (Ôn nhu dễ sợ)Lần sau... Vân Dương không phải lần đầu nói hai chữ này... Hai chữ này, làm cho người kia có chút không rõ...
Lúc này, Vân Dương lại kéo chân hắn lên, đem cả người Ngôn Vô Trạm gập lại... Đầu gối đặt trước ngực, hai chân dài thẳng tắp của người kia dán chặt lên người của hắn, độ dẻo dai của Ngôn Vô Trạm rất tốt, như vậy hắn sẽ không bị thương, chỉ là rất khó chịu mà thôi...
Khu vực bên dưới toàn bộ lộ ra, mà biểu tượng nam tính lại kẹp giữa hai chân, nổi lên trên làn da, có vẻ có chút đáng thương...
Không có chân chống đỡ, Ngôn Vô Trạm chỉ dựa vào khóa tay trên cổ tay gắng sức, vật kia là sắt thép, hắn tì lên như thế, không chỉ có rớt một lớp da, ngay cả đầu khớp xương cũng kêu lên rắc rắc... Chính là đau... Đêm nay Vân Dương muốn làm đau chết hắn...
Bất quá lần này, cổ tay đau đớn cũng không duy trì bao lâu, kế tiếp mới khiến người kia cả đời khó quên...
Vân Dương ôm mông hắn, đem chân hắn tự nhiên khoát lên trên vai y, cứ như vậy, tiến vào...
Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đớn từ dưới thân truyền khắp người, thứ cứng rắn kia cùng tính cách Vân Dương giống nhau, thô bạo tiến vào, tựa hồ cắm vào trong bụng hắn...
Như sắp chết đi... Thân thể như xẻ làm hai, chỗ kia như bị người hoàn toàn xé rách, chính là dùng sức xé rách, khiến hắn đau nhức kéo dài không thôi...
Hô hấp ngươi kia đều ngưng lại, hai mắt trợn to đã không còn thấy được gì, chờ hồi lâu sau lúc mí mắt theo bản năng đóng mở, hai giọt nươc mắt lớn chừng hạt đậu theo gò má nhanh chóng trượt xuống... rơi vào giữa hai thân thể, không thấy nữa.
Cũng không phải hắn khóc, mà là cảm giác bị lấp đầy xa lạ kia làm cho tuyến lệ tự động tiết ra nước mắt, nước mắt này cũng khiến cho Ngôn Vô Trạm nhất thời kinh ngạc... Bất quá hắn không biết, bộ dáng của hắn như vậy, nhìn đẹp biết bao nhiêu. Trong kiên cường mang theo uất ức... Khiến người khác nhịn không được, muốn hung hăng bắt nạt.
"Ta là đàn ông của người, người đầu tiên, nhớ cho kĩ."
Vân Dương liếm vệt nước mắt của hắn, sau đó lắc lư mạnh eo lưng...
Lưng người kia đụng lên vách tường, khóa tay vang động lớn hơn, đồng thời, hắn phát sinh tiếng thở dốc kín đáo... Thanh âm không lớn, cố nhịn hết sức, thế nhưng quá đau, hắn nhịn không được...
Hắn không khóc nữa, vành mắt trước sau đo đỏ, lúc này hắn đã không có cách nào giữ được bình tĩnh của mình, dáng dấp vào thời khắc này là có chút bối rối, có chút đáng thương...
Vân Dương ôm người kia, liếm cắn tai hắn, y khiến hắn kêu to một tiếng, còn hỏi hắn thoải mái hay khó chịu...
Chân người kia giơ cao, người bình thương sẽ không làm được tư thế này, nhưng eo lưng hắn rất mềm, Vân Dương nhào nặn thế nào hắn cũng sẽ không bị thương, ở góc độ này, bọn họ có thể thân mật dán cùng một chỗ, dù cho động tác Vân Dương làm ra rất lớn, bọn họ vẫn dính liền...
"Ta đã sớm muốn làm như vậy..." Vân Dương nói bên tai người kia.
Vân Dương đêm nay nói không nhiều, nhưng mỗi một câu đều dường như có thâm ý khác, người kia ngẩng đầu, hắn cho rằng vẫn như cũ nhìn thấy tường ngục thất ẩm ướt, nhưng ngoài tưởng tượng, hắn cùng Vân Dương nhìn nhau...
Ánh mắt của Vân Dương khiến tim hắn nhói một cái, thế nhưng rất nhanh, hắn lần thứ hai bị Vân Dương đưa vào trong vòng xoáy điên cuồng... Không có cách nào suy tư gì khác nữa.
...
Ngoài cửa.
Ánh mắt người nọ từ xem trò vui chuyển thành chăm chú, miệng cười xấu xa cũng mím thành một đường thẳng, người ở bên trong làm rất kịch liệt, kịch liệt đến hắn cũng phản ứng theo...
Cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ nhô lên trong quần, hắn nhanh chóng nhíu mày.
Tiếng thở dốc trầm thấp của người kia cùng tiếng thân thể va vẫn như trước truyền ra từ khe cửa, chỉ cần liếc mắt vào một cái là hắn có thể nhìn thấy hình ảnh làm cho máu huyết sôi trào, những thứ này có thể gọi là ướt át, nhưng so với những cảnh tượng kích tình hắn đã từng thấy qua mà nói, đây không coi vào đâu, thế nhưng, hắn sao lại có phản ứng chứ... Không hiểu.
Nhìn lướt qua gương mặt người kia, hắn quyết định không nhìn tiếp nữa, hắn còn có việc chính cần làm, nhân khi Vân Dương đang 'bận rộn', đây là một cơ hội tốt... Bất quá trước khi đi, hắn lại nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn...
Thật là một hoàng thượng ngon miệng, lần trước không ôm đến... Ai...
............
-------------xASAx-----------
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
– Không Thể Mở Miệng (Edit:xASAx)
***
H về.. Ahiiiii
***
Người kia là hoàng thượng... thật là bất ngờ.
Người nọ nhìn thử, đúng là cười không ra tiếng, bất quá rất nhanh nụ cười kia liền mau chóng thu lại rồi...
Người kia là hoàng thượng, vậy có nghĩa là... lúc đó hắn đùa giỡn với hoàng thượng, còn thiếu chút trực tiếp làm luôn! Nếu như bị bắt được, nhất định là phải rơi đầu...
(*Hắn: ở đây chính là cái người đùa giỡn với Ngôn Vô Trạm trong lều bữa trước)
Cần cổ thoáng mát lạnh, người nọ cười không nổi.
Bất quá, mặt của hắn hoàng thượng không thấy được, hơn nữa hắn cũng không có đi vào, hắn chỉ là sờ sờ...
Thật ra, có thực sự làm, hắn cũng không sợ, cho dù người kia là hoàng thượng.
Sau đó, hắn bắt đầu tiếc nuối, sớm biết người kia là hoàng thượng, lúc đó hắn sẽ không thả ra rồi, trực tiếp làm xong, đây là cơ hội ngàn năm có một, sau này có tìm khắp nơi cũng không được...
Trừ phi, hắn vào trong hoàng cung...
Thế nhưng, tính khả thi của việc này không lớn, hắn chỉ là muốn nếm thử chút mới mẻ và kích thích, hắn cũng không muốn vì vậy mà liều mạng...
Im lặng thở dài, hắn hối hận.
Người nọ điều chỉnh tư thế, tiếp tục xuyên qua khe cửa nhìn vào trong, tình hình chiến đấu bên trong dường như càng thêm kịch liệt, thôi thì tự mình không thưởng thức được, nhìn no mắt cũng không tệ...
Dù sao người kia cũng là hoàng thượng.
...
Vân Dương ao ước thân thể này, thế nhưng có muôn vàn lo lắng, tích lũy quá sâu, cho nên hiện tại, có chút khống chế không được... Đặc biệt, người này không chút phản kháng, mặc hắn nhấm nháp.
Chỉ mỗi hôn môi, Vân Dương thấy vẫn chưa đủ, y muốn hung hăng liếm hắn, cắn hắn, đem hắn nuốt vào trong bụng... Thô bạo xoa nắn thân thể hắn, đến mức vải vóc đều phát ra âm thanh gãy đứt khó nghe, vết rách vốn ngay ngắn hiện giờ đã không đều, đều trơ cả sợi vải, lộ ra da thịt người kia, còn có vết roi chằng chịt...
Không quan tâm kháng cự của người kia, y đem mọi thứ trong miệng người kia hút hết về miệng của mình, ngay cả đầu lưỡi...
Vân Dương hút rất có lực, còn không thì dùng răng cắn một cái, Ngôn Vô Trạm tưởng như lưỡi hắn cũng sắp đứt rồi, phía sau ê ẩm, mà đầu lưỡi lại đau đớn vô cùng...
Vân Dương cắn hắn bị thương, bất kể là đầu lưỡi hay môi, đều rất đau, mùi máu cùng hơi thở Vân Dương hòa cùng một chỗ, làm cho người kia muốn giậm chân...Thế nhưng hắn giơ lên không được, chân Vân Dương để ngang giữa hai chân hắn, dùng đầu gối vuốt ve da bên trong đùi hắn, đưa tới cho hắn hàng loạt run rẩy, bởi vì đầu gối Vân Dương chốc chốc lại lơ đãng chạm vào thứ giữa hai chân hắn...
Hau tay Vân Dương đều ở trên thân thể người kia xoa vuốt, y không cần cố ý dời đi suy nghĩ của người kia cũng có thể như mong muốn hôn môi hắn. Ngôn Vô Trạm đã không có đường lui, ót hắn dán trên bức tường lạnh lẽo, miệng bất đắc dĩ mở lớn hết cỡ, không cam lòng phối hợp với y...
Vân Dương muốn hắn, muốn ngay.
Quần áo Ngôn Vô Trạm bị y đánh rách, nhưng chỉ là phía trước, phía sau của hắn vẫn chỉnh tề như trước, Vân Dương xoa nắn mông người kia, hai khối thịt trong tay y không ngừng thay đổi hình dạng, y nghe được hít thở đau đớn của người kia, nhưng Vân Dương không những không dừng lại, trái lại một tay xé quần hắn ra...
Vải vóc khác chắc, cứ như vậy mà tan nát, mông người kia dán lên tường, cũng không biết là sợ việc sắp xảy ra hay là mặt tường quá lạnh, Ngôn Vô Trạm rõ ràng run một cái...
"Người thật ngon, càng ăn càng ngon..." Buông tha đầu lưỡi người kia, Vân Dương híp mắt nhìn hắn, đáy mắt Ngôn Vô Trạm vẫn bình tĩnh như nước, thế nhưng một câu sau của Vân Dương lại làm cho ánh mắt bình tĩnh xao động, "Vì sao, người phải là hoàng thượng chứ..."
Vân Dương nghĩ đến thân phận của y, cho dù địa vị đối lập y cũng không sợ, thế nhưng hắn cứ lại là...
Ngôn Vô Trạm muốn nói, Vân Dương lại dời đi ánh mắt, y tựa đầu trên vai người kia, lấy ra thuốc trị thương mang theo bên người, Vân Dương quét một miếng liền xoa lên mông người kia, y không chỉ xoa giữa, mà đem phía sau của hắn xoa đến trơn trợt...
Cảm giác xoa lên như vậy liền không giống nhau.
Mùi vị người kia rất dễ chịu, thanh thanh nhàn nhạt, mấy ngày nay ôm hắn ngủ, Vân Dương đã quen với mùi vị của hắn... Y tiến tới, hít sâu hai cái, sau đó như quyết định điều gì, cắn một cái lên cổ người kia... Giống như con sói, cắn xé.
Hơi thở của Vân Dương làm cho hắn rất ngứa ngáy, thế nhưng hàm răng lại khiến hắn thống khổ. Ngôn Vô Trạm muốn lắc đầu, nhưng lúc này, ngón tay trơn trợt của Vân Dương lại tiến vào giữa khe mông...
Ngôn Vô Trạm cứng đơ lại, Vân Dương lại không chần chờ chút nào, vừa gặm cắn hắn, vừa mở rộng... Ngón tay lạnh lẽo tiến vào thân thể ấm áp...
Vân Dương cũng không để hắn từng chút thích ứng, mà là thô bạo mở rộng, hai ngón tay không đủ, y dùng cả hai tay, vừa xoa mông hắn, bốn ngón tay thay phiến tiến vào thân thể người kia...hoặc cùng vào.
"Ta không muốn khiến người bị thương..." Vân Dương nói nhỏ, như là đang giải thích với Ngôn Vô Trạm y vì sao phải làm như vậy. Động tác của y rất nhanh, ngón tay ra vào phát ra tiếng khe khẽ, người kia đây là lần đầu tiên, đừng nói vật kia của y tiến vào, chỉ là ngón tay đâm như vậy hắn cũng sẽ đau. Vân Dương làm như vậy chỉ là không muốn để cho hắn bị thương, nhưng không có cách nào giảm bớt đau đớn của hắn, "Ta nói rồi, vừa rồi đánh ngươi, là bởi vì ngươi gạt ta... Không có lần sau nữa, Tông Bảo." (Ôn nhu dễ sợ)Lần sau... Vân Dương không phải lần đầu nói hai chữ này... Hai chữ này, làm cho người kia có chút không rõ...
Lúc này, Vân Dương lại kéo chân hắn lên, đem cả người Ngôn Vô Trạm gập lại... Đầu gối đặt trước ngực, hai chân dài thẳng tắp của người kia dán chặt lên người của hắn, độ dẻo dai của Ngôn Vô Trạm rất tốt, như vậy hắn sẽ không bị thương, chỉ là rất khó chịu mà thôi...
Khu vực bên dưới toàn bộ lộ ra, mà biểu tượng nam tính lại kẹp giữa hai chân, nổi lên trên làn da, có vẻ có chút đáng thương...
Không có chân chống đỡ, Ngôn Vô Trạm chỉ dựa vào khóa tay trên cổ tay gắng sức, vật kia là sắt thép, hắn tì lên như thế, không chỉ có rớt một lớp da, ngay cả đầu khớp xương cũng kêu lên rắc rắc... Chính là đau... Đêm nay Vân Dương muốn làm đau chết hắn...
Bất quá lần này, cổ tay đau đớn cũng không duy trì bao lâu, kế tiếp mới khiến người kia cả đời khó quên...
Vân Dương ôm mông hắn, đem chân hắn tự nhiên khoát lên trên vai y, cứ như vậy, tiến vào...
Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đớn từ dưới thân truyền khắp người, thứ cứng rắn kia cùng tính cách Vân Dương giống nhau, thô bạo tiến vào, tựa hồ cắm vào trong bụng hắn...
Như sắp chết đi... Thân thể như xẻ làm hai, chỗ kia như bị người hoàn toàn xé rách, chính là dùng sức xé rách, khiến hắn đau nhức kéo dài không thôi...
Hô hấp ngươi kia đều ngưng lại, hai mắt trợn to đã không còn thấy được gì, chờ hồi lâu sau lúc mí mắt theo bản năng đóng mở, hai giọt nươc mắt lớn chừng hạt đậu theo gò má nhanh chóng trượt xuống... rơi vào giữa hai thân thể, không thấy nữa.
Cũng không phải hắn khóc, mà là cảm giác bị lấp đầy xa lạ kia làm cho tuyến lệ tự động tiết ra nước mắt, nước mắt này cũng khiến cho Ngôn Vô Trạm nhất thời kinh ngạc... Bất quá hắn không biết, bộ dáng của hắn như vậy, nhìn đẹp biết bao nhiêu. Trong kiên cường mang theo uất ức... Khiến người khác nhịn không được, muốn hung hăng bắt nạt.
"Ta là đàn ông của người, người đầu tiên, nhớ cho kĩ."
Vân Dương liếm vệt nước mắt của hắn, sau đó lắc lư mạnh eo lưng...
Lưng người kia đụng lên vách tường, khóa tay vang động lớn hơn, đồng thời, hắn phát sinh tiếng thở dốc kín đáo... Thanh âm không lớn, cố nhịn hết sức, thế nhưng quá đau, hắn nhịn không được...
Hắn không khóc nữa, vành mắt trước sau đo đỏ, lúc này hắn đã không có cách nào giữ được bình tĩnh của mình, dáng dấp vào thời khắc này là có chút bối rối, có chút đáng thương...
Vân Dương ôm người kia, liếm cắn tai hắn, y khiến hắn kêu to một tiếng, còn hỏi hắn thoải mái hay khó chịu...
Chân người kia giơ cao, người bình thương sẽ không làm được tư thế này, nhưng eo lưng hắn rất mềm, Vân Dương nhào nặn thế nào hắn cũng sẽ không bị thương, ở góc độ này, bọn họ có thể thân mật dán cùng một chỗ, dù cho động tác Vân Dương làm ra rất lớn, bọn họ vẫn dính liền...
"Ta đã sớm muốn làm như vậy..." Vân Dương nói bên tai người kia.
Vân Dương đêm nay nói không nhiều, nhưng mỗi một câu đều dường như có thâm ý khác, người kia ngẩng đầu, hắn cho rằng vẫn như cũ nhìn thấy tường ngục thất ẩm ướt, nhưng ngoài tưởng tượng, hắn cùng Vân Dương nhìn nhau...
Ánh mắt của Vân Dương khiến tim hắn nhói một cái, thế nhưng rất nhanh, hắn lần thứ hai bị Vân Dương đưa vào trong vòng xoáy điên cuồng... Không có cách nào suy tư gì khác nữa.
...
Ngoài cửa.
Ánh mắt người nọ từ xem trò vui chuyển thành chăm chú, miệng cười xấu xa cũng mím thành một đường thẳng, người ở bên trong làm rất kịch liệt, kịch liệt đến hắn cũng phản ứng theo...
Cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ nhô lên trong quần, hắn nhanh chóng nhíu mày.
Tiếng thở dốc trầm thấp của người kia cùng tiếng thân thể va vẫn như trước truyền ra từ khe cửa, chỉ cần liếc mắt vào một cái là hắn có thể nhìn thấy hình ảnh làm cho máu huyết sôi trào, những thứ này có thể gọi là ướt át, nhưng so với những cảnh tượng kích tình hắn đã từng thấy qua mà nói, đây không coi vào đâu, thế nhưng, hắn sao lại có phản ứng chứ... Không hiểu.
Nhìn lướt qua gương mặt người kia, hắn quyết định không nhìn tiếp nữa, hắn còn có việc chính cần làm, nhân khi Vân Dương đang 'bận rộn', đây là một cơ hội tốt... Bất quá trước khi đi, hắn lại nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn...
Thật là một hoàng thượng ngon miệng, lần trước không ôm đến... Ai...
............
-------------xASAx-----------
Tác giả :
Lạc Dận