Ngự Hoàng
Chương 238: Tâm tâm niệm niệm
Hoài Viễn chỉ dừng lại một chút, liền gỡ xuống phụ kiện, lên long sàng.
Y cởi ra nhuyễn giáp không có tay bên ngoài, chỉ mặc cẩm bào dán sát người bên trong, không nói hai lời liền vùi đầu vào giữa hai chân người kia.
Dưới trùng điệp màn giường, mơ hồ có thể nhìn thấy hai dáng người đàn ông tương đương, một người trong đó dựa vào trên giường, nhìn không rõ vẻ mặt là đang hưởng thụ hay là suy nghĩ, mà giữa hai chân hắn, cái đầu màu đen kia đang cử động lên xuống, chỉ nghe âm thanh kia liền biết đối phương làm khá cố sức...
Bên trên hậu điện lớn như vậy, quanh quẩn âm thanh dâm mỹ làm người ta mặt đỏ tới mang tai, ngoài ra, lại không có bất kỳ vang động gì...
Hồi lâu sau, người khép hờ hai mắt kia mới có phản ứng, hắn lười biếng ra hiệu Hoài Viễn có thể đứng dậy.
Thứ nóng rực kia rời khỏi khoang miệng ấm áp, cảm giác mát mẻ đột ngột xông tới làm cho người kia khá khó chịu, hắn ngồi thẳng lên, một chút dục tình trong ánh mắt kia cũng lần nữa bị lạnh lẽo bao trùm, hắn không nhìn Hoài Viễn, mà nhìn lướt qua chỗ trống bên cạnh, “Cởi quần, nằm sấp xuống."
Hoài Viễn không động đậy, mà là mắt không chớp nhìn người kia.
Liếc Hoài Viễn không động đậy kia một cái, Ngôn Vô Trạm hừ lạnh, “Sao, trẫm không dùng ngươi được?"
"Không phải." Tiến vào cửa cung này rồi thì không còn chính mình, hoàng đế là kẻ nắm giữ tất cả mọi người, không có người hắn vĩnh viễn không có được.
Cung nữ, thái giám, thậm chí là cấm vệ, binh lính, chỉ cần hoàng thượng muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cởi quần chờ đợi đế vương sủng hạnh. Chuyện này với bọn họ mà nói, là vinh dự tối cao, hoàng đế là tất cả, kẻ ngỗ nghịch chỉ có một con đường chết.
Có điều, Ngôn Vô Trạm cũng không có ham mê này. Hắn không phải hôn quân hồ đồ vô đạo, cũng không yêu thích dâm dục, Hoài Viễn khiến hắn mở ra tiền lệ... Cấm vệ bò lên long sàng.
"Giữ cho tốt bổn phận của ngươi." Ánh mắt nhắc nhở của người kia đảo qua bờ môi đỏ rực của Hoài Viễn, trên mặt còn mang theo một chút nướt bọt, Hoài Viễn không lau là vì y không phát hiện, Ngôn Vô Trạm biết miệng Hoài Viễn hiện giờ nhất định đã tê rần, hắn châm chọc cười, “Biểu hiện vừa rồi của ngươi không tệ, cứ như vậy tiếp tục. Ngươi nhớ kỹ, làm chó thì phải có dáng vẻ một con chó, lúc nên cắn người thì cắn người, lúc nên quẩy đuôi thì ngoan ngoãn quẩy cho trẫm. Lúc trẫm muốn làm, thì ngoan ngoãn nằm sấp, cởi quần chờ bị làm."
Ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên quần áo thẳng tắp của Hoài Viễn, dáng vẻ nghiêm túc uy nghi này của hắn chợt lóe ở trước mắt người kia, Ngôn Vô Trạm biết người bên ngoài đối với Hoài Viễn kính nể rất nhiều, cũng biết bọn họ đối với y ngưỡng mộ không ngớt, nhưng vậy thì sao, mặc kệ Hoài Viễn ưu tú cỡ nào, chói mắt cỡ nào, bất quá cũng là một nô tài của hắn mà thôi...
Hắn cho y cơ hội làm người, thế nhưng, y một mực muốn đi làm chó... Nếu đã như vậy, hắn cũng không khách sáo nữa, người kia đầy hứng thú dời tầm mắt lên mặt Hoài Viễn, Hoài Viễn mặc trang phục cấm vệ, nhưng sợi tóc khẽ loạn, môi đỏ bừng, quỳ gối trên long sàng của hắn, y càng ngạo nghễ thanh cao như vậy, càng khiến người ta có dục vọng chinh phục...
Ánh mắt người kia rõ ràng, có dục vọng mà lại vô tình.
Nhìn ánh mắt đế vương tiêu chuẩn kia, một lúc lâu, Hoài Viễn nói, “Nếu hoàng thượng có hứng thú, Hoài Viễn lập tức đi sắp xếp."
Nói xong, y liền vén màn giường.
Hành động này của Hoài Viễn, không thể nghi ngờ đã chọc giận người kia, người nọ không nói hai lời, giơ tay liền ném cho Hoài Viễn một cái tát...
"Bốp ——" âm thanh lanh lảnh xoay quanh trên đỉnh đầu, mặt Hoài Viễn nghiêng sang một bên.
Lòng bàn tay tê dại, nếu là người bình thường, e là lần này hắn sẽ trực tiếp đánh gãy cổ đối phương, dù là Hoài Viễn, trên mặt cũng in rõ ràng dấu bàn tay, cũng rất nhanh sưng lên.
Hoài Viễn nghiêng đầu, không có kinh ngạc cũng không thấy oan ức, thậm chí ngay cả chạm cũng không chạm chỗ đau kia một cái, y hờ hững nhìn người kia một cái, quay đầu bước đi.
Ánh mắt bình tĩnh kia giống như đang châm biếm hắn cố tình gây sự, chỉ một ánh mắt giản đơn, tất cả kiêu ngạo của người kia trong nháy mắt không còn, nhưng một giây sau, lại lên cơn giận dữ...
Hắn kéo cổ tay Hoài Viễn liền đè y lên long sàng, lửa giận đọng lại cuối cùng phun trào, dáng vẻ người kia giờ phút này, có thể nói tròn mắt mở trừng...
Hắn cố sức gỡ bỏ vải vóc kia, cánh tay lại vắt ngang trên cổ Hoài Viễn, hắn dường như dự định trực tiếp chèn chết y...
"Ngươi thà rằng để trẫm ôm ấp người phụ nữ khác, cũng không đồng ý để trẫm chạm vào sao?" Người kia từng chữ từng chữ, dữ tợn và thê lương hỏi.
Hoài Viễn lần này muốn nói, nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh, đừng nói nói chuyện, ngay cả hít thở y cũng không làm được...
"Ngươi đi đâu? Là chuẩn bị đi tìm Lạc tứ tiểu thư hay là con gái Hà Kính? Hay là thẳng thắn tới lầu của Lạc Cẩn giải trí? Ngươi không phải nói chỗ kia không tệ, không phải nói chuẩn bị tiếp tục ủng hộ sao?"
Hít sâu một hơi, người kia nghiến răng nghiến lợi...
"Trẫm cũng đã như vậy, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Hắn còn thiếu nằm ở đây bảo Hoài Viễn tới làm hắn, như vậy còn chưa được sao? Còn chưa đủ sao? Hoài Viễn muốn bức hắn đến mức nào mới coi như có thể buông tha hắn?
Mặt Hoài Viễn hoàn toàn đỏ lên, thái dương nổi lên gân xanh rõ ràng, nhìn người căm giận gần chết kia, Hoài Viễn rất muốn nói, hoàng thượng, nếu ngươi muốn khóc, có thể thả ta ra trước hay không...
Chờ hắn trút hết xong, chỉ sợ y đã ở địa ngục vô gian hội hợp cùng mười hai cấm vệ của y rồi.
"Ta biết ngươi thấy ta và bọn họ ở cùng nhau không dễ chịu, thế nhưng ngươi có cần đối xử với ta như vậy hay không?! Chăm sóc ta lại không để ý ta, bên cạnh ta rồi lại rời xa ta, ta cởi thành như vậy đứng trước mặt ngươi, ngươi thờ ơ không động lòng, ta chủ động lấy lòng, ngươi đuổi ta đi! Hoài Viễn, ngươi thắng rồi, ta chịu thua được không? Ta thừa nhận ta ghen đến phát điên, bởi vì người phụ nữ không đâu kia, ngay cả Lâu Thanh Hàn biết rõ sẽ không có gì đó, ta cũng không có cách nào gạt bỏ, thế nhưng ngươi lại nhìn ta ở trước mặt Hà Kính giống như phụ nữ ghen tuông mất đi chừng mực, như người điên cố tình gây sự..."
Người kia vừa nói, vừa tàn nhẫn đè xuống, hai mắt hắn đỏ thẫm, không biết là do bầu không khí gây ra, hay là bởi vì nước mắt tràn ngập...
"Ngươi muốn cái gì? Muốn nghe cái gì? Ngươi lại muốn chứng minh cái gì?! Trẫm thừa nhận trẫm quan tâm ngươi, trẫm không thể rời bỏ ngươi, cũng không bỏ ngươi xuống được có được không? Trẫm thừa nhận vì ngươi ngay cả mặt mũi cũng không cần được không? Hoài Viễn ngươi không phải nói chỉ cần ngươi còn sống thì sẽ yêu ta sao? Ngươi không phải chưa chết sao? Là đàn ông thì đừng lật lọng! Ngươi là của trẫm, trẫm ra lệnh không cho phép ngươi đối xử với trẫm như vậy! Như vậy ta rất khó chịu, ngươi biết tất cả mọi chuyện, ngươi rõ ràng đều biết... Hoài Viễn tên khốn kiếp nhà ngươi!"
Kiềm chế mấy ngày liền cuối cùng vỡ đê, người kia ngay cả lời nói cũng không rõ ràng nữa, một lúc trẫm một lúc ta, hắn chỉ biết hắn hoàn toàn bị Hoài Viễn ép điên rồi...
Hắn muốn nói gì Hoài Viễn đều biết, suy nghĩ của hắn, Hoài Viễn cũng đều rõ ràng, thế nhưng tại sao y còn muốn ép hắn chứ...
Hắn có lỗi với Hoài Viễn, hắn mắc nợ y, hắn sẽ bù đắp, hắn xin thề hắn sẽ không lại tổn thương y, lại không nhìn y... Còn không được sao?
Dằn vặt nửa năm này, hắn chịu đủ lắm rồi, khó khăn gắng vượt qua rồi, Hoài Viễn còn muốn cho hắn một đao sâu nhất sao...
Y biết rõ hắn không phải không yêu y, hắn chỉ không dám chạm vào, hắn sợ hắn hoàn toàn mất đi Hoài Viễn, hắn chỉ còn một mình Hoài Viễn...
Bọn họ trở về rồi, là Hoài Viễn cho hắn can đảm để hắn bước ra bước đi kia, thế nhưng Hoài Viễn lại không còn...
Hắn không thể chỉ trung thành với một mình Hoài Viễn, thế nhưng Hoài Viễn không phải đã nói y đồng ý chấp nhận sao... Tại sao còn như vậy...
Khốn kiếp, tên khốn kiếp Hoài Viễn nhà ngươi...
Nằm ở trên người y, người kia không ngừng lặp lại câu nói này, âm thanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng chậm, không biết là khóc hay là kiệt sức...
Hoài Viễn chờ những câu nói này, y chờ quá lâu rồi, y cũng đã bỏ ra nghị lực và nhẫn nại người thường không có... Y được toại nguyện rồi, y rất vui vẻ, thế nhưng...
Khốn kiếp cho y... Khốn kiếp cho y sắp phải chết rồi!
Y cũng đã nói rồi, nếu như ngươi muốn đa sầu đa cảm chỉ trích, lên án thì trước hết buông y ra... Y vẫn chưa muốn nỗ lực của y biến thành tâm nguyện đạt được lúc lâm chung...
Thấy người kia vẫn không có ý định buông y ra, trước khi một hơi cuối cùng cũng bị hắn cắt đứt, Hoài Viễn hung hăng hướng cái mông trơn nhẵn của hắn quất một cái...
"Bốp ——" tiếng vang lanh lảnh tương tự khiến người kia giật cả mình, thân thể đè trên người trong nháy mắt cứng ngắc.
Sau khi hoàn toàn trút hết, ngay cả hồn phách cũng giống như bị người móc rỗng, người kia có chút mệt mỏi, thoáng cái ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có... Trong ánh mắt cũng chỉ còn lại mờ mịt.
Nhân khoảng trống này, Hoài Viễn vội vàng ngồi dậy, y ôm cổ thống khổ hít thở, chỉ thiếu một chút, hoàng thượng, Hoài Viễn phải đời sau lại hầu hạ ngươi rồi...
Y vừa tức giận trừng người kia, vừa dùng sức thở dốc, người kia vẫn cứ cưỡi trên người Hoài Viễn chậm rãi nghĩ... Hắn dường như suýt chút nữa đè chết Hoài Viễn...
Hoài Viễn mất thật lâu mới khiến cho cảm giác nóng hừng hực trong lồng ngực kia dịu lại không ít, có điều cổ họng bị giày vò quá mức lại đau nhức từng cơn, thấy người kia vẫn là dáng vẻ thất thần, Hoài Viễn thở dài bất đắc dĩ...
Y chơi đùa đủ rồi, mạng nhỏ của mình suýt chút nữa thua thiệt.
"Ta lúc nào nói, ta không cần ngươi nữa." Cổ Hoài Viễn khàn rồi, giọng nói trầm thấp, có điều vẫn có thể nghe ra bất đắc dĩ của y.
"Hoàng thượng ngươi muốn làm..." Lời nói dừng lại, Hoài Viễn đối với giọng điệu của mình khá bất mãn, y cau mày, sau đó dụng sức đem xoa giãn chân mày, “Hoàng thượng, ta cảm thấy ngươi nên cách Bắc Thần xa một chút, đều học những thứ tạp nham rồi..."
Lại là lên, lại là làm, suýt chút nữa khiến y nói ra theo... Còn có một đống khốn kiếp này...
Ở bên ngoài nói một chút thì thôi, bây giờ là ở trong cung... Lời nói như vậy, hắn không thể thuận miệng nói rồi... Bắc Thần quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.
"Hoàng thượng muốn lâm hạnh, ta dĩ nhiên đi tìm phụ nữ đến cho ngươi, còn có hoàng thượng, đây không phải là phụ nữ khác, những người kia là phi tử, là mẫu hậu của hoàng tử và công chúa của ngươi..."
Ngôn Vô Trạm ngây ngốc nhìn Hoài Viễn, nghe y dạy dỗ, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng đầu óc chậm chạp lại không tìm được chỗ sai trái...
"Muốn ôm ấp, ngươi cũng chỉ có thể ôm phụ nữ, tìm đàn ông, hoàng thượng ngươi chỉ có bị đè." Y không thể để hắn ôm ấp, nếu như hắn nhất định không ôm không được, Hoài Viễn chỉ có thể đi sắp xếp phụ nữ cho hắn, “Vì vậy vừa nãy, nếu ngươi nằm nhoài ở đây, ta sẽ không đi."
Hoài Viễn nói ra trắng trợn như vậy khiến người kia có chút phản ứng, đầu tiên là há miệng, sau đó sắc mặt đỏ bừng... Hắn nhớ tới việc hắn đã làm... Rất mất mặt.
Hắn đi mê hoặc, lại bị từ chối, hắn chủ động, vẫn bị từ chối... Lúng túng đồng thời vẻ bi thương đến chết kia lại nổi lên...
"Hoàng thượng, là ngươi bảo ta chọn, chính ngươi cũng nói, nếu ta vượt quá, kết cục chỉ có bị đuổi ra khỏi cung, hoặc là trực tiếp bị ngươi giết, ta yêu ngươi, luyến tiếc ngươi, không thể rời bỏ ngươi, ta không có can đảm phản đối ngươi, ta còn phải chăm sóc ngươi, còn phải bảo vệ ngươi, ta không thể đi, ta cũng không thể chết, không phải ta đang ép ngươi, là ngươi đang ép ta."
Lời này vốn là nên cảm động, thế nhưng người kia vẫn bày ra vẻ mặt đờ đẫn kia, hắn đã nói như vậy, hắn cũng đã thành dạng như vậy rồi, Hoài Viễn còn không để ý đến hắn...
"Hoàng thượng" Lại than thở, Hoài Viễn tiếp tục xoa trán, “Ngươi không phải không biết tính tình của ngươi xấu đến mức nào chứ? Ngươi cũng không phải không biết lòng dạ của ngươi nhỏ đến mức nào chứ? Nếu như đây là thăm dò của ngươi, ta trúng kế rồi, ngươi nói ta chết có oan hay không?"
Ngôn Vô Trạm có phản ứng rồi, hắn nhìn Hoài Viễn, thì ra vấn đề là từ hắn mà ra sao?
Vì sao quay đầu lại bọn họ từng người một trái lại đều đến trách móc hắn?
Rõ ràng hắn mới là người phải khổ sở kia có được không?
"Hoàng thượng, là ngươi không cần ta, trước khi ngươi mở miệng, ta dám đến cần ngươi sao?"
Y cởi ra nhuyễn giáp không có tay bên ngoài, chỉ mặc cẩm bào dán sát người bên trong, không nói hai lời liền vùi đầu vào giữa hai chân người kia.
Dưới trùng điệp màn giường, mơ hồ có thể nhìn thấy hai dáng người đàn ông tương đương, một người trong đó dựa vào trên giường, nhìn không rõ vẻ mặt là đang hưởng thụ hay là suy nghĩ, mà giữa hai chân hắn, cái đầu màu đen kia đang cử động lên xuống, chỉ nghe âm thanh kia liền biết đối phương làm khá cố sức...
Bên trên hậu điện lớn như vậy, quanh quẩn âm thanh dâm mỹ làm người ta mặt đỏ tới mang tai, ngoài ra, lại không có bất kỳ vang động gì...
Hồi lâu sau, người khép hờ hai mắt kia mới có phản ứng, hắn lười biếng ra hiệu Hoài Viễn có thể đứng dậy.
Thứ nóng rực kia rời khỏi khoang miệng ấm áp, cảm giác mát mẻ đột ngột xông tới làm cho người kia khá khó chịu, hắn ngồi thẳng lên, một chút dục tình trong ánh mắt kia cũng lần nữa bị lạnh lẽo bao trùm, hắn không nhìn Hoài Viễn, mà nhìn lướt qua chỗ trống bên cạnh, “Cởi quần, nằm sấp xuống."
Hoài Viễn không động đậy, mà là mắt không chớp nhìn người kia.
Liếc Hoài Viễn không động đậy kia một cái, Ngôn Vô Trạm hừ lạnh, “Sao, trẫm không dùng ngươi được?"
"Không phải." Tiến vào cửa cung này rồi thì không còn chính mình, hoàng đế là kẻ nắm giữ tất cả mọi người, không có người hắn vĩnh viễn không có được.
Cung nữ, thái giám, thậm chí là cấm vệ, binh lính, chỉ cần hoàng thượng muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cởi quần chờ đợi đế vương sủng hạnh. Chuyện này với bọn họ mà nói, là vinh dự tối cao, hoàng đế là tất cả, kẻ ngỗ nghịch chỉ có một con đường chết.
Có điều, Ngôn Vô Trạm cũng không có ham mê này. Hắn không phải hôn quân hồ đồ vô đạo, cũng không yêu thích dâm dục, Hoài Viễn khiến hắn mở ra tiền lệ... Cấm vệ bò lên long sàng.
"Giữ cho tốt bổn phận của ngươi." Ánh mắt nhắc nhở của người kia đảo qua bờ môi đỏ rực của Hoài Viễn, trên mặt còn mang theo một chút nướt bọt, Hoài Viễn không lau là vì y không phát hiện, Ngôn Vô Trạm biết miệng Hoài Viễn hiện giờ nhất định đã tê rần, hắn châm chọc cười, “Biểu hiện vừa rồi của ngươi không tệ, cứ như vậy tiếp tục. Ngươi nhớ kỹ, làm chó thì phải có dáng vẻ một con chó, lúc nên cắn người thì cắn người, lúc nên quẩy đuôi thì ngoan ngoãn quẩy cho trẫm. Lúc trẫm muốn làm, thì ngoan ngoãn nằm sấp, cởi quần chờ bị làm."
Ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên quần áo thẳng tắp của Hoài Viễn, dáng vẻ nghiêm túc uy nghi này của hắn chợt lóe ở trước mắt người kia, Ngôn Vô Trạm biết người bên ngoài đối với Hoài Viễn kính nể rất nhiều, cũng biết bọn họ đối với y ngưỡng mộ không ngớt, nhưng vậy thì sao, mặc kệ Hoài Viễn ưu tú cỡ nào, chói mắt cỡ nào, bất quá cũng là một nô tài của hắn mà thôi...
Hắn cho y cơ hội làm người, thế nhưng, y một mực muốn đi làm chó... Nếu đã như vậy, hắn cũng không khách sáo nữa, người kia đầy hứng thú dời tầm mắt lên mặt Hoài Viễn, Hoài Viễn mặc trang phục cấm vệ, nhưng sợi tóc khẽ loạn, môi đỏ bừng, quỳ gối trên long sàng của hắn, y càng ngạo nghễ thanh cao như vậy, càng khiến người ta có dục vọng chinh phục...
Ánh mắt người kia rõ ràng, có dục vọng mà lại vô tình.
Nhìn ánh mắt đế vương tiêu chuẩn kia, một lúc lâu, Hoài Viễn nói, “Nếu hoàng thượng có hứng thú, Hoài Viễn lập tức đi sắp xếp."
Nói xong, y liền vén màn giường.
Hành động này của Hoài Viễn, không thể nghi ngờ đã chọc giận người kia, người nọ không nói hai lời, giơ tay liền ném cho Hoài Viễn một cái tát...
"Bốp ——" âm thanh lanh lảnh xoay quanh trên đỉnh đầu, mặt Hoài Viễn nghiêng sang một bên.
Lòng bàn tay tê dại, nếu là người bình thường, e là lần này hắn sẽ trực tiếp đánh gãy cổ đối phương, dù là Hoài Viễn, trên mặt cũng in rõ ràng dấu bàn tay, cũng rất nhanh sưng lên.
Hoài Viễn nghiêng đầu, không có kinh ngạc cũng không thấy oan ức, thậm chí ngay cả chạm cũng không chạm chỗ đau kia một cái, y hờ hững nhìn người kia một cái, quay đầu bước đi.
Ánh mắt bình tĩnh kia giống như đang châm biếm hắn cố tình gây sự, chỉ một ánh mắt giản đơn, tất cả kiêu ngạo của người kia trong nháy mắt không còn, nhưng một giây sau, lại lên cơn giận dữ...
Hắn kéo cổ tay Hoài Viễn liền đè y lên long sàng, lửa giận đọng lại cuối cùng phun trào, dáng vẻ người kia giờ phút này, có thể nói tròn mắt mở trừng...
Hắn cố sức gỡ bỏ vải vóc kia, cánh tay lại vắt ngang trên cổ Hoài Viễn, hắn dường như dự định trực tiếp chèn chết y...
"Ngươi thà rằng để trẫm ôm ấp người phụ nữ khác, cũng không đồng ý để trẫm chạm vào sao?" Người kia từng chữ từng chữ, dữ tợn và thê lương hỏi.
Hoài Viễn lần này muốn nói, nhưng lại không phát ra được một chút âm thanh, đừng nói nói chuyện, ngay cả hít thở y cũng không làm được...
"Ngươi đi đâu? Là chuẩn bị đi tìm Lạc tứ tiểu thư hay là con gái Hà Kính? Hay là thẳng thắn tới lầu của Lạc Cẩn giải trí? Ngươi không phải nói chỗ kia không tệ, không phải nói chuẩn bị tiếp tục ủng hộ sao?"
Hít sâu một hơi, người kia nghiến răng nghiến lợi...
"Trẫm cũng đã như vậy, ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
Hắn còn thiếu nằm ở đây bảo Hoài Viễn tới làm hắn, như vậy còn chưa được sao? Còn chưa đủ sao? Hoài Viễn muốn bức hắn đến mức nào mới coi như có thể buông tha hắn?
Mặt Hoài Viễn hoàn toàn đỏ lên, thái dương nổi lên gân xanh rõ ràng, nhìn người căm giận gần chết kia, Hoài Viễn rất muốn nói, hoàng thượng, nếu ngươi muốn khóc, có thể thả ta ra trước hay không...
Chờ hắn trút hết xong, chỉ sợ y đã ở địa ngục vô gian hội hợp cùng mười hai cấm vệ của y rồi.
"Ta biết ngươi thấy ta và bọn họ ở cùng nhau không dễ chịu, thế nhưng ngươi có cần đối xử với ta như vậy hay không?! Chăm sóc ta lại không để ý ta, bên cạnh ta rồi lại rời xa ta, ta cởi thành như vậy đứng trước mặt ngươi, ngươi thờ ơ không động lòng, ta chủ động lấy lòng, ngươi đuổi ta đi! Hoài Viễn, ngươi thắng rồi, ta chịu thua được không? Ta thừa nhận ta ghen đến phát điên, bởi vì người phụ nữ không đâu kia, ngay cả Lâu Thanh Hàn biết rõ sẽ không có gì đó, ta cũng không có cách nào gạt bỏ, thế nhưng ngươi lại nhìn ta ở trước mặt Hà Kính giống như phụ nữ ghen tuông mất đi chừng mực, như người điên cố tình gây sự..."
Người kia vừa nói, vừa tàn nhẫn đè xuống, hai mắt hắn đỏ thẫm, không biết là do bầu không khí gây ra, hay là bởi vì nước mắt tràn ngập...
"Ngươi muốn cái gì? Muốn nghe cái gì? Ngươi lại muốn chứng minh cái gì?! Trẫm thừa nhận trẫm quan tâm ngươi, trẫm không thể rời bỏ ngươi, cũng không bỏ ngươi xuống được có được không? Trẫm thừa nhận vì ngươi ngay cả mặt mũi cũng không cần được không? Hoài Viễn ngươi không phải nói chỉ cần ngươi còn sống thì sẽ yêu ta sao? Ngươi không phải chưa chết sao? Là đàn ông thì đừng lật lọng! Ngươi là của trẫm, trẫm ra lệnh không cho phép ngươi đối xử với trẫm như vậy! Như vậy ta rất khó chịu, ngươi biết tất cả mọi chuyện, ngươi rõ ràng đều biết... Hoài Viễn tên khốn kiếp nhà ngươi!"
Kiềm chế mấy ngày liền cuối cùng vỡ đê, người kia ngay cả lời nói cũng không rõ ràng nữa, một lúc trẫm một lúc ta, hắn chỉ biết hắn hoàn toàn bị Hoài Viễn ép điên rồi...
Hắn muốn nói gì Hoài Viễn đều biết, suy nghĩ của hắn, Hoài Viễn cũng đều rõ ràng, thế nhưng tại sao y còn muốn ép hắn chứ...
Hắn có lỗi với Hoài Viễn, hắn mắc nợ y, hắn sẽ bù đắp, hắn xin thề hắn sẽ không lại tổn thương y, lại không nhìn y... Còn không được sao?
Dằn vặt nửa năm này, hắn chịu đủ lắm rồi, khó khăn gắng vượt qua rồi, Hoài Viễn còn muốn cho hắn một đao sâu nhất sao...
Y biết rõ hắn không phải không yêu y, hắn chỉ không dám chạm vào, hắn sợ hắn hoàn toàn mất đi Hoài Viễn, hắn chỉ còn một mình Hoài Viễn...
Bọn họ trở về rồi, là Hoài Viễn cho hắn can đảm để hắn bước ra bước đi kia, thế nhưng Hoài Viễn lại không còn...
Hắn không thể chỉ trung thành với một mình Hoài Viễn, thế nhưng Hoài Viễn không phải đã nói y đồng ý chấp nhận sao... Tại sao còn như vậy...
Khốn kiếp, tên khốn kiếp Hoài Viễn nhà ngươi...
Nằm ở trên người y, người kia không ngừng lặp lại câu nói này, âm thanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng chậm, không biết là khóc hay là kiệt sức...
Hoài Viễn chờ những câu nói này, y chờ quá lâu rồi, y cũng đã bỏ ra nghị lực và nhẫn nại người thường không có... Y được toại nguyện rồi, y rất vui vẻ, thế nhưng...
Khốn kiếp cho y... Khốn kiếp cho y sắp phải chết rồi!
Y cũng đã nói rồi, nếu như ngươi muốn đa sầu đa cảm chỉ trích, lên án thì trước hết buông y ra... Y vẫn chưa muốn nỗ lực của y biến thành tâm nguyện đạt được lúc lâm chung...
Thấy người kia vẫn không có ý định buông y ra, trước khi một hơi cuối cùng cũng bị hắn cắt đứt, Hoài Viễn hung hăng hướng cái mông trơn nhẵn của hắn quất một cái...
"Bốp ——" tiếng vang lanh lảnh tương tự khiến người kia giật cả mình, thân thể đè trên người trong nháy mắt cứng ngắc.
Sau khi hoàn toàn trút hết, ngay cả hồn phách cũng giống như bị người móc rỗng, người kia có chút mệt mỏi, thoáng cái ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có... Trong ánh mắt cũng chỉ còn lại mờ mịt.
Nhân khoảng trống này, Hoài Viễn vội vàng ngồi dậy, y ôm cổ thống khổ hít thở, chỉ thiếu một chút, hoàng thượng, Hoài Viễn phải đời sau lại hầu hạ ngươi rồi...
Y vừa tức giận trừng người kia, vừa dùng sức thở dốc, người kia vẫn cứ cưỡi trên người Hoài Viễn chậm rãi nghĩ... Hắn dường như suýt chút nữa đè chết Hoài Viễn...
Hoài Viễn mất thật lâu mới khiến cho cảm giác nóng hừng hực trong lồng ngực kia dịu lại không ít, có điều cổ họng bị giày vò quá mức lại đau nhức từng cơn, thấy người kia vẫn là dáng vẻ thất thần, Hoài Viễn thở dài bất đắc dĩ...
Y chơi đùa đủ rồi, mạng nhỏ của mình suýt chút nữa thua thiệt.
"Ta lúc nào nói, ta không cần ngươi nữa." Cổ Hoài Viễn khàn rồi, giọng nói trầm thấp, có điều vẫn có thể nghe ra bất đắc dĩ của y.
"Hoàng thượng ngươi muốn làm..." Lời nói dừng lại, Hoài Viễn đối với giọng điệu của mình khá bất mãn, y cau mày, sau đó dụng sức đem xoa giãn chân mày, “Hoàng thượng, ta cảm thấy ngươi nên cách Bắc Thần xa một chút, đều học những thứ tạp nham rồi..."
Lại là lên, lại là làm, suýt chút nữa khiến y nói ra theo... Còn có một đống khốn kiếp này...
Ở bên ngoài nói một chút thì thôi, bây giờ là ở trong cung... Lời nói như vậy, hắn không thể thuận miệng nói rồi... Bắc Thần quả nhiên không phải thứ tốt lành gì.
"Hoàng thượng muốn lâm hạnh, ta dĩ nhiên đi tìm phụ nữ đến cho ngươi, còn có hoàng thượng, đây không phải là phụ nữ khác, những người kia là phi tử, là mẫu hậu của hoàng tử và công chúa của ngươi..."
Ngôn Vô Trạm ngây ngốc nhìn Hoài Viễn, nghe y dạy dỗ, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng đầu óc chậm chạp lại không tìm được chỗ sai trái...
"Muốn ôm ấp, ngươi cũng chỉ có thể ôm phụ nữ, tìm đàn ông, hoàng thượng ngươi chỉ có bị đè." Y không thể để hắn ôm ấp, nếu như hắn nhất định không ôm không được, Hoài Viễn chỉ có thể đi sắp xếp phụ nữ cho hắn, “Vì vậy vừa nãy, nếu ngươi nằm nhoài ở đây, ta sẽ không đi."
Hoài Viễn nói ra trắng trợn như vậy khiến người kia có chút phản ứng, đầu tiên là há miệng, sau đó sắc mặt đỏ bừng... Hắn nhớ tới việc hắn đã làm... Rất mất mặt.
Hắn đi mê hoặc, lại bị từ chối, hắn chủ động, vẫn bị từ chối... Lúng túng đồng thời vẻ bi thương đến chết kia lại nổi lên...
"Hoàng thượng, là ngươi bảo ta chọn, chính ngươi cũng nói, nếu ta vượt quá, kết cục chỉ có bị đuổi ra khỏi cung, hoặc là trực tiếp bị ngươi giết, ta yêu ngươi, luyến tiếc ngươi, không thể rời bỏ ngươi, ta không có can đảm phản đối ngươi, ta còn phải chăm sóc ngươi, còn phải bảo vệ ngươi, ta không thể đi, ta cũng không thể chết, không phải ta đang ép ngươi, là ngươi đang ép ta."
Lời này vốn là nên cảm động, thế nhưng người kia vẫn bày ra vẻ mặt đờ đẫn kia, hắn đã nói như vậy, hắn cũng đã thành dạng như vậy rồi, Hoài Viễn còn không để ý đến hắn...
"Hoàng thượng" Lại than thở, Hoài Viễn tiếp tục xoa trán, “Ngươi không phải không biết tính tình của ngươi xấu đến mức nào chứ? Ngươi cũng không phải không biết lòng dạ của ngươi nhỏ đến mức nào chứ? Nếu như đây là thăm dò của ngươi, ta trúng kế rồi, ngươi nói ta chết có oan hay không?"
Ngôn Vô Trạm có phản ứng rồi, hắn nhìn Hoài Viễn, thì ra vấn đề là từ hắn mà ra sao?
Vì sao quay đầu lại bọn họ từng người một trái lại đều đến trách móc hắn?
Rõ ràng hắn mới là người phải khổ sở kia có được không?
"Hoàng thượng, là ngươi không cần ta, trước khi ngươi mở miệng, ta dám đến cần ngươi sao?"
Tác giả :
Lạc Dận