Ngự Hoàng
Chương 237: Cứ như vậy
Ngôn Vô Trạm không ngờ tới Hoài Viễn đang tắm, càng không có ngờ tới Hoài Viễn dùng cách này để tắm, cửa viện này vừa mở ra, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Hắn thậm chí quên chính mình tới đây là vì đạp Hoài Viễn một trận...
Dòng nước đánh xuống, thân thể cường tráng kia của Hoài Viễn khúc xạ ánh trắng, mảnh giáp ánh sáng này vừa đúng làm nổi bật khí chất của Hoài Viễn.
Y là chiến thần rung chuyển đất trời, cũng là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời này...
Nước nhanh chóng chảy qua, cuối cùng chỉ còn dư lai giọt nước, giống như bảo thạch xinh đẹp chói mắt lăn tròn xuống, như đang sờ soạng, cũng như liếm láp...
Hâm mộ những giọt nước kia đột nhiên nổi lên trong lòng, người kia chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nhìn nước, cũng có thể miệng khô lưỡi đắng...
Hoài Viễn chỉ mặc một cái mỏng quần, chất vải không giữ quy tắc kia giờ phút này hoàn toàn dán lên người y, đường nét đôi chân Hoài Viễn nhìn một cái không sót gì, thậm chí ngay cả thứ ngủ đông giữa hai chân cũng nhìn thấy rõ ràng... Dù chưa có phản ứng, nhưng đã khá đầy đủ, rất có trọng lượng...
Vừa nghĩ tới dáng vẻ cứng rắn của nó cùng với xúc cảm nóng như lửa kia, người kia theo bản năng mà run rẩy, sợ sệt, nhưng cũng chờ mong...
Hắn còn nhớ hắn làm sao khổ sở bừng bừng xin tha trong lòng Hoài Viễn, lại cũng chưa quên thứ kia từng khiến hắn chết đi sống lại...
Tên nhóc lớn như vậy lại có thể đi vào thân thể hắn... Đau đớn, sưng tấy, sợ hãi lúc bị xuyên thấu, cảm giác gần như nghẹn thở, cùng với run rẩy lúc bị chinh phục, cảm giác kia là sỉ nhục, nhưng cũng là mùi vị kỳ diệu.
Cơn nghiện đáng sợ, so với hút thuốc phiện còn đáng sợ hơn.
"Hoàng thượng đây là đang nhìn cái gì?"
Chẳng biết lúc nào, Hoài Viễn đã đi tới trước mặt hắn, giọng nói dịu dàng của y khiến người kia như vừa tỉnh giấc chiêm bao, Ngôn Vô Trạm cuống quít dời tầm mắt, hắn lại nhìn chỗ đó của Hoài Viễn tới ngẩn người... Hắn phải khát khao cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Nắm tay hạ xuống bên cạnh người đột nhiên nắm lên, lông mi che lại ánh mắt mang theo dục tình lại tràn đầy phức tạp của người kia, Hoài Viễn đã rất lâu chưa chạm vào hắn...
Hoài Viễn là cấm vệ, y phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày của người kia, ngoại trừ Ngôn Vô Trạm yêu cầu hầu hạ hắn tắm rửa, bọn họ gần như không có tiếp xúc thân thể, đặc biệt là dưới tình huống Hoài Viễn cố tình lảng tránh...
Hiếm có thẳng thắn nhìn nhau, hai người ở trong ao Thanh Hòa, cởi đến sạch sành sanh, ngồi bên cạnh chính là người từng cùng mình chung giường chung gối, từng điên loan đảo phượng không biết bao nhiêu lần, phàm là người sẽ có chút suy nghĩ tràn đầy mập mờ, bầu không khí mờ ám, dù cái gì cũng không làm, tâm trí Ngôn Vô Trạm cũng dập dờn, thế nhưng...
Hoài Viễn chỉ yên tĩnh hầu hạ hắn, không hề có một chút vượt quá, giúp hắn tắm xong, lập tức mặc quần áo rời đi.
Chưa từng lưu luyến, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào.
Điều này làm cho người kia khó chịu, đồng thời, càng nhiều hơn chính là mất mác và trống vắng...
Hoài Viễn ở ngay bên cạnh hắn, đưa tay là có thể chạm tới, nhưng hắn ngay cả lý do đưa tay ra cũng không có, khoảng cách của bọn họ giống như xa nhất thiên hạ...
Hoài Viễn bất kể lúc nào cũng sẽ ở phía sau hắn, đều sẽ cho hắn dựa vào kia đi đâu rồi...
"Đã trễ thế này, hoàng thượng tại sao lại chạy ra ngoài?" Đáy mắt Hoài Viễn phản chiếu vẻ mặt liên tục biến hóa của người kia, y cười nhạt giúp hắn kéo lại áo khoác rơi xuống sau lưng, “Mới vào hạ, trời còn lạnh, mặc như vậy sẽ bị cảm lạnh."
Hoài Viễn cả người là nước, dù chỉ là giúp hắn kéo áo choàng, giọt nước cũng thấm ướt vạt áo người kia, bên ngoài áo lót màu vàng óng chỉ có một cái áo choàng màu sắc tương tự, ngoài ra, Ngôn Vô Trạm cái gì cũng không mặc.
Hắn ngủ tồi, rồi lại chạy ra, bởi vì trong đầu đều là Hoài Viễn.
Vải ướt kề sát trên người người kia, lộ ra một khối ngực nhỏ, Hoài Viễn lập tức rút tay lại, áy náy cười, “Đã quên người mình ướt rồi, làm ướt hoàng thượng, Hoài Viễn thật sự là tội đáng muôn chết."
Lời này nói rất cung kính, nhưng lại mơ hồ mang theo những mùi vị khác, người kia nhìn lại, hắn dường như lại thấy được Hoài Viễn hắn quen thuộc kia...
Không phải cấm vệ nghe lời kia, mà là tên nhóc bá đạo cố chấp, khiến hắn đau đầu...
Đã quen với cố chấp của Hoài Viễn, đã quen với chiếm đoạt bá đạo của y, y thay đổi khiến hắn không biết làm thế nào...
Thay đổi dự định ban đầu khi tới đây, người kia quyết định vì chính mình, cũng vì Hoài Viễn tranh thủ một lần...
Hắn lui bước.
Đột nhiên nắm lấy tay Hoài Viễn rời đi, người kia nặng nề ấn nó lên lồng ngực chính mình, “Không sao, ướt rồi thì cởi ra."
Đời này, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên làm chuyện như vậy, ám chỉ và mời gọi rõ ràng như vậy...
Tim hắn nhảy lên giống như nổi trống, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp hơn nhiều.
Giống như đứa nhỏ lần đầu làm chuyện xấu, căng thẳng lại kích động.
"Vậy làm sao trở về?" Dưới lòng bàn tay là thân thể ấm áp của người kia, Hoài Viễn không động đậy, để mặc nước trên tay làm cho áo người kia trở nên trong suốt, lộ ra nhiều da thịt hơn.
"Không trở về, trẫm hôm nay sẽ qua đêm ở đây." Lời đã ra khỏi miệng, thì sẽ không thu lại, Ngôn Vô Trạm quyết định làm như vậy rồi, càng sẽ không lùi bước.
Hắn chưa từng mua vui cho bất kỳ ai, thế nhưng người này là Hoài Viễn, hắn muốn làm như vậy, hắn không muốn mất đi y...
Cho dù là hạ mình, cho dù là chủ động lấy lòng. Thậm chí là từ bỏ thân phận dẫn dụ y...
"Hoàng thượng, việc này không hợp quy củ."
"Không sao, trẫm muốn ở lại." Cố chấp ấn lại bàn tay mới cùng dán vào thân thể mình, người kia tiến lên một bước, để Hoài Viễn nhìn thấy kiên định trong mắt hắn, cùng với chăm chú của hắn, còn có gương mặt gần như nhỏ máu này.
Giờ phút này không ngừng vượt quá cực hạn của Ngôn Vô Trạm, cũng là một loại khiêu chiến.
Hoài Viễn im lặng, y hiểu người nam này, cũng biết việc người này sẽ làm, lấy lòng của hắn, Ngôn Vô Trạm chính mình bất ngờ, ngay cả Hoài Viễn cũng khá khiếp sợ...
Hắn lại sẽ làm đến bước này.
Ngôn Vô Trạm là quân chủ vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, hắn máu lạnh vô tình, hắn điều khiển chúng sinh, nhưng đối mặt với bọn họ, người kia lại thành người có da mặt mỏng nhất, luôn ngại ngùng, luôn không có đất dung thân, luôn giống như chim sợ cành cong, hắn có thể như vậy, vẫn thật sự hiếm có.
Thấy Hoài Viễn không có phản ứng, Ngôn Vô Trạm thẳng thắn cắn răng một cái, chủ động tới gần, ngược lại cũng đã như vậy, mặt cũng mất rồi, tiếc gì chút này...
Huống chi, đối diện với thân thể gần như trần trụi của Hoài Viễn, nhìn thân thể làm hắn lóa mắt này, hắn sớm đã có chút không chịu nổi... Lâu như vậy không làm, hắn muốn Hoài Viễn.
Thân thể cùng trong lòng đồng thời đang kêu gào, muốn được y đụng chạm, muốn cùng y triền miên... Khát vọng và nhớ nhung khiến hắn đau đớn theo...
Phủ lên thắt lưng vẫn tràn đầy giọt nước của Hoài Viễn, theo khoảng cách của hai người từ từ rút ngắn, mí mắt người kia cũng chậm rãi khép lại, ở phía sau tẩm điện của đế vương, ở trong sân của cấm vệ, hắn chủ động hôn lên...
Nhưng trước khi môi chạm tới xúc cảm mềm mại tương tự, bàn tay mang theo nước chắn giữa hai người.
Ngôn Vô Trạm hôn vào lòng bàn tay lạnh như băng của Hoài Viễn.
Hắn đã cảm nhận được cảm giác dùng nước lạnh để tắm của Hoài Viễn, trong chớp mắt ấy, từ đầu đến chân, thẳng vào tâm khảm đều lạnh đến triệt để...
Tất cả can đảm và nhiệt tình trong một thoáng chỉ còn xấu hổ, tìm vui bị từ chối, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là một loại đả kích không cách nào diễn tả... Cùng với trời đất sụp đổ không khác gì lắm rồi.
"Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, về đi."
Trời mới biết hắn phí bao nhiêu sức lực mới đứng ở đây, mới làm ra chuyện như vậy...
Đối diện với con ngươi dịu dàng mà mang theo xa cách của Hoài Viễn, người kia chỉ muốn tự tát mình... Quá khó chịu, cũng quá mất mặt rồi.
Hắn giống như ốc sên, bị tàn nhẫn mà đâm nhói, đột nhiên thu về trong võ.
Vuốt ve quần áo Hoài Viễn giúp hắn phủ thêm, người kia quay đầu bước đi, lại không lưu luyến, cũng chưa từng nhìn lại.
...
Hoàng cung rơi vào một bầu không khí quỷ dị trước nay chưa có.
Thái giám, cung nữ từng người từng người vô cùng cẩn thận, người người cảm thấy bất an, ngay cả trong triều đình cũng vì vậy mà yên tĩnh rất nhiều, áp suất không khí quá thấp này khiến người ta thở không thông, thậm chí ngay cả can đảm lớn tiếng ồn ào cũng không có, giống như vừa mở miệng liền sẽ bị kinh lôi đánh chết.
Có thể trốn thì cứ trốn, dù hoàng thượng mọi thứ như cũ, nhưng hơi thở âm lạnh này khiến người ta chỉ cần đứng bên cạnh hắn sẽ cảm giác được không rét mà run, nếu bị ánh mắt âm lạnh kia quét qua một cái, lập tức sẽ giảm thọ mười năm hoặc là nhiều hơn...
Ai cũng không biết hoàng thượng vì sao biến thành dáng vẻ ấy, trong lòng mọi người tiếng oán than dậy đất, lúc phục vụ cũng cẩn thận gấp đôi, vốn tưởng rằng hoàng thượng chỉ là tâm tình không vui, mấy ngày sau thì sẽ khôi phục, nhưng không ngờ, bầu không khí quái dị này lại kéo dài vô hạn...
Đêm nay, bọn thái giám hầu hạ xong rồi, Hoài Viễn lại như thường ngày hỏi dò người kia là còn dặn dò gì khác hay không, nếu không, y liền trở về, có điều y không nhận được câu trả lời ngắn gọn kia, màn giường trước mắt lại bị người kia vén ra một góc...
"Lại đây."
Không nghi ngờ hắn, Hoài Viễn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh giường, lúc này người kia hào phóng kéo quần mình xuống, sau đó hắn dựa vào giường, chỉ chỉ thứ mềm nhữn kia giữa chân mình, không chút tình cảm ra lệnh, “Khẩu thị."
Đôi chân thon dài của người kia mở rộng trên màu sắc tượng trưng cho quyền lực tối cao, dưới ánh nến, ánh sáng ôn hòa tôn người kia lên càng thêm mê người, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia lại mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm...
So với sợ hãi, người này càng khiến người khác muốn chinh phục, dù cho kết quả là vạn kiếp bất phục.
Hoài Viễn muốn đi tìm Thiêm Thọ sắp xếp phi tử hầu hạ, nhưng lời của y còn chưa nói hết đã bị Ngôn Vô Trạm cắt ngang...
Người kia nhìn ánh mắt Hoài Viễn, lạnh lùng nói, “Ngươi tới."
...............
Hắn thậm chí quên chính mình tới đây là vì đạp Hoài Viễn một trận...
Dòng nước đánh xuống, thân thể cường tráng kia của Hoài Viễn khúc xạ ánh trắng, mảnh giáp ánh sáng này vừa đúng làm nổi bật khí chất của Hoài Viễn.
Y là chiến thần rung chuyển đất trời, cũng là người đàn ông dịu dàng nhất trên đời này...
Nước nhanh chóng chảy qua, cuối cùng chỉ còn dư lai giọt nước, giống như bảo thạch xinh đẹp chói mắt lăn tròn xuống, như đang sờ soạng, cũng như liếm láp...
Hâm mộ những giọt nước kia đột nhiên nổi lên trong lòng, người kia chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, nhìn nước, cũng có thể miệng khô lưỡi đắng...
Hoài Viễn chỉ mặc một cái mỏng quần, chất vải không giữ quy tắc kia giờ phút này hoàn toàn dán lên người y, đường nét đôi chân Hoài Viễn nhìn một cái không sót gì, thậm chí ngay cả thứ ngủ đông giữa hai chân cũng nhìn thấy rõ ràng... Dù chưa có phản ứng, nhưng đã khá đầy đủ, rất có trọng lượng...
Vừa nghĩ tới dáng vẻ cứng rắn của nó cùng với xúc cảm nóng như lửa kia, người kia theo bản năng mà run rẩy, sợ sệt, nhưng cũng chờ mong...
Hắn còn nhớ hắn làm sao khổ sở bừng bừng xin tha trong lòng Hoài Viễn, lại cũng chưa quên thứ kia từng khiến hắn chết đi sống lại...
Tên nhóc lớn như vậy lại có thể đi vào thân thể hắn... Đau đớn, sưng tấy, sợ hãi lúc bị xuyên thấu, cảm giác gần như nghẹn thở, cùng với run rẩy lúc bị chinh phục, cảm giác kia là sỉ nhục, nhưng cũng là mùi vị kỳ diệu.
Cơn nghiện đáng sợ, so với hút thuốc phiện còn đáng sợ hơn.
"Hoàng thượng đây là đang nhìn cái gì?"
Chẳng biết lúc nào, Hoài Viễn đã đi tới trước mặt hắn, giọng nói dịu dàng của y khiến người kia như vừa tỉnh giấc chiêm bao, Ngôn Vô Trạm cuống quít dời tầm mắt, hắn lại nhìn chỗ đó của Hoài Viễn tới ngẩn người... Hắn phải khát khao cỡ nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Nắm tay hạ xuống bên cạnh người đột nhiên nắm lên, lông mi che lại ánh mắt mang theo dục tình lại tràn đầy phức tạp của người kia, Hoài Viễn đã rất lâu chưa chạm vào hắn...
Hoài Viễn là cấm vệ, y phụ trách chăm sóc sinh hoạt thường ngày của người kia, ngoại trừ Ngôn Vô Trạm yêu cầu hầu hạ hắn tắm rửa, bọn họ gần như không có tiếp xúc thân thể, đặc biệt là dưới tình huống Hoài Viễn cố tình lảng tránh...
Hiếm có thẳng thắn nhìn nhau, hai người ở trong ao Thanh Hòa, cởi đến sạch sành sanh, ngồi bên cạnh chính là người từng cùng mình chung giường chung gối, từng điên loan đảo phượng không biết bao nhiêu lần, phàm là người sẽ có chút suy nghĩ tràn đầy mập mờ, bầu không khí mờ ám, dù cái gì cũng không làm, tâm trí Ngôn Vô Trạm cũng dập dờn, thế nhưng...
Hoài Viễn chỉ yên tĩnh hầu hạ hắn, không hề có một chút vượt quá, giúp hắn tắm xong, lập tức mặc quần áo rời đi.
Chưa từng lưu luyến, thậm chí không có bất kỳ phản ứng nào.
Điều này làm cho người kia khó chịu, đồng thời, càng nhiều hơn chính là mất mác và trống vắng...
Hoài Viễn ở ngay bên cạnh hắn, đưa tay là có thể chạm tới, nhưng hắn ngay cả lý do đưa tay ra cũng không có, khoảng cách của bọn họ giống như xa nhất thiên hạ...
Hoài Viễn bất kể lúc nào cũng sẽ ở phía sau hắn, đều sẽ cho hắn dựa vào kia đi đâu rồi...
"Đã trễ thế này, hoàng thượng tại sao lại chạy ra ngoài?" Đáy mắt Hoài Viễn phản chiếu vẻ mặt liên tục biến hóa của người kia, y cười nhạt giúp hắn kéo lại áo khoác rơi xuống sau lưng, “Mới vào hạ, trời còn lạnh, mặc như vậy sẽ bị cảm lạnh."
Hoài Viễn cả người là nước, dù chỉ là giúp hắn kéo áo choàng, giọt nước cũng thấm ướt vạt áo người kia, bên ngoài áo lót màu vàng óng chỉ có một cái áo choàng màu sắc tương tự, ngoài ra, Ngôn Vô Trạm cái gì cũng không mặc.
Hắn ngủ tồi, rồi lại chạy ra, bởi vì trong đầu đều là Hoài Viễn.
Vải ướt kề sát trên người người kia, lộ ra một khối ngực nhỏ, Hoài Viễn lập tức rút tay lại, áy náy cười, “Đã quên người mình ướt rồi, làm ướt hoàng thượng, Hoài Viễn thật sự là tội đáng muôn chết."
Lời này nói rất cung kính, nhưng lại mơ hồ mang theo những mùi vị khác, người kia nhìn lại, hắn dường như lại thấy được Hoài Viễn hắn quen thuộc kia...
Không phải cấm vệ nghe lời kia, mà là tên nhóc bá đạo cố chấp, khiến hắn đau đầu...
Đã quen với cố chấp của Hoài Viễn, đã quen với chiếm đoạt bá đạo của y, y thay đổi khiến hắn không biết làm thế nào...
Thay đổi dự định ban đầu khi tới đây, người kia quyết định vì chính mình, cũng vì Hoài Viễn tranh thủ một lần...
Hắn lui bước.
Đột nhiên nắm lấy tay Hoài Viễn rời đi, người kia nặng nề ấn nó lên lồng ngực chính mình, “Không sao, ướt rồi thì cởi ra."
Đời này, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên làm chuyện như vậy, ám chỉ và mời gọi rõ ràng như vậy...
Tim hắn nhảy lên giống như nổi trống, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp hơn nhiều.
Giống như đứa nhỏ lần đầu làm chuyện xấu, căng thẳng lại kích động.
"Vậy làm sao trở về?" Dưới lòng bàn tay là thân thể ấm áp của người kia, Hoài Viễn không động đậy, để mặc nước trên tay làm cho áo người kia trở nên trong suốt, lộ ra nhiều da thịt hơn.
"Không trở về, trẫm hôm nay sẽ qua đêm ở đây." Lời đã ra khỏi miệng, thì sẽ không thu lại, Ngôn Vô Trạm quyết định làm như vậy rồi, càng sẽ không lùi bước.
Hắn chưa từng mua vui cho bất kỳ ai, thế nhưng người này là Hoài Viễn, hắn muốn làm như vậy, hắn không muốn mất đi y...
Cho dù là hạ mình, cho dù là chủ động lấy lòng. Thậm chí là từ bỏ thân phận dẫn dụ y...
"Hoàng thượng, việc này không hợp quy củ."
"Không sao, trẫm muốn ở lại." Cố chấp ấn lại bàn tay mới cùng dán vào thân thể mình, người kia tiến lên một bước, để Hoài Viễn nhìn thấy kiên định trong mắt hắn, cùng với chăm chú của hắn, còn có gương mặt gần như nhỏ máu này.
Giờ phút này không ngừng vượt quá cực hạn của Ngôn Vô Trạm, cũng là một loại khiêu chiến.
Hoài Viễn im lặng, y hiểu người nam này, cũng biết việc người này sẽ làm, lấy lòng của hắn, Ngôn Vô Trạm chính mình bất ngờ, ngay cả Hoài Viễn cũng khá khiếp sợ...
Hắn lại sẽ làm đến bước này.
Ngôn Vô Trạm là quân chủ vì đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, hắn máu lạnh vô tình, hắn điều khiển chúng sinh, nhưng đối mặt với bọn họ, người kia lại thành người có da mặt mỏng nhất, luôn ngại ngùng, luôn không có đất dung thân, luôn giống như chim sợ cành cong, hắn có thể như vậy, vẫn thật sự hiếm có.
Thấy Hoài Viễn không có phản ứng, Ngôn Vô Trạm thẳng thắn cắn răng một cái, chủ động tới gần, ngược lại cũng đã như vậy, mặt cũng mất rồi, tiếc gì chút này...
Huống chi, đối diện với thân thể gần như trần trụi của Hoài Viễn, nhìn thân thể làm hắn lóa mắt này, hắn sớm đã có chút không chịu nổi... Lâu như vậy không làm, hắn muốn Hoài Viễn.
Thân thể cùng trong lòng đồng thời đang kêu gào, muốn được y đụng chạm, muốn cùng y triền miên... Khát vọng và nhớ nhung khiến hắn đau đớn theo...
Phủ lên thắt lưng vẫn tràn đầy giọt nước của Hoài Viễn, theo khoảng cách của hai người từ từ rút ngắn, mí mắt người kia cũng chậm rãi khép lại, ở phía sau tẩm điện của đế vương, ở trong sân của cấm vệ, hắn chủ động hôn lên...
Nhưng trước khi môi chạm tới xúc cảm mềm mại tương tự, bàn tay mang theo nước chắn giữa hai người.
Ngôn Vô Trạm hôn vào lòng bàn tay lạnh như băng của Hoài Viễn.
Hắn đã cảm nhận được cảm giác dùng nước lạnh để tắm của Hoài Viễn, trong chớp mắt ấy, từ đầu đến chân, thẳng vào tâm khảm đều lạnh đến triệt để...
Tất cả can đảm và nhiệt tình trong một thoáng chỉ còn xấu hổ, tìm vui bị từ chối, đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là một loại đả kích không cách nào diễn tả... Cùng với trời đất sụp đổ không khác gì lắm rồi.
"Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, về đi."
Trời mới biết hắn phí bao nhiêu sức lực mới đứng ở đây, mới làm ra chuyện như vậy...
Đối diện với con ngươi dịu dàng mà mang theo xa cách của Hoài Viễn, người kia chỉ muốn tự tát mình... Quá khó chịu, cũng quá mất mặt rồi.
Hắn giống như ốc sên, bị tàn nhẫn mà đâm nhói, đột nhiên thu về trong võ.
Vuốt ve quần áo Hoài Viễn giúp hắn phủ thêm, người kia quay đầu bước đi, lại không lưu luyến, cũng chưa từng nhìn lại.
...
Hoàng cung rơi vào một bầu không khí quỷ dị trước nay chưa có.
Thái giám, cung nữ từng người từng người vô cùng cẩn thận, người người cảm thấy bất an, ngay cả trong triều đình cũng vì vậy mà yên tĩnh rất nhiều, áp suất không khí quá thấp này khiến người ta thở không thông, thậm chí ngay cả can đảm lớn tiếng ồn ào cũng không có, giống như vừa mở miệng liền sẽ bị kinh lôi đánh chết.
Có thể trốn thì cứ trốn, dù hoàng thượng mọi thứ như cũ, nhưng hơi thở âm lạnh này khiến người ta chỉ cần đứng bên cạnh hắn sẽ cảm giác được không rét mà run, nếu bị ánh mắt âm lạnh kia quét qua một cái, lập tức sẽ giảm thọ mười năm hoặc là nhiều hơn...
Ai cũng không biết hoàng thượng vì sao biến thành dáng vẻ ấy, trong lòng mọi người tiếng oán than dậy đất, lúc phục vụ cũng cẩn thận gấp đôi, vốn tưởng rằng hoàng thượng chỉ là tâm tình không vui, mấy ngày sau thì sẽ khôi phục, nhưng không ngờ, bầu không khí quái dị này lại kéo dài vô hạn...
Đêm nay, bọn thái giám hầu hạ xong rồi, Hoài Viễn lại như thường ngày hỏi dò người kia là còn dặn dò gì khác hay không, nếu không, y liền trở về, có điều y không nhận được câu trả lời ngắn gọn kia, màn giường trước mắt lại bị người kia vén ra một góc...
"Lại đây."
Không nghi ngờ hắn, Hoài Viễn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh giường, lúc này người kia hào phóng kéo quần mình xuống, sau đó hắn dựa vào giường, chỉ chỉ thứ mềm nhữn kia giữa chân mình, không chút tình cảm ra lệnh, “Khẩu thị."
Đôi chân thon dài của người kia mở rộng trên màu sắc tượng trưng cho quyền lực tối cao, dưới ánh nến, ánh sáng ôn hòa tôn người kia lên càng thêm mê người, nhưng ánh mắt lạnh như băng kia lại mang theo uy nghiêm không thể xâm phạm...
So với sợ hãi, người này càng khiến người khác muốn chinh phục, dù cho kết quả là vạn kiếp bất phục.
Hoài Viễn muốn đi tìm Thiêm Thọ sắp xếp phi tử hầu hạ, nhưng lời của y còn chưa nói hết đã bị Ngôn Vô Trạm cắt ngang...
Người kia nhìn ánh mắt Hoài Viễn, lạnh lùng nói, “Ngươi tới."
...............
Tác giả :
Lạc Dận