Ngự Hoàng
Chương 177: Bị dạy dỗ
"Hôm qua người và Lạc Cẩn chơi vui như vậy, hôm nay coi như bồi thường bọn thần, ngược lại hoàng thượng cũng nói, vị trí mấy người chúng thần ở trong lòng hoàng thượng đều như nhau, nếu đã như vậy, xin hoàng thượng đối xử bình đẳng đi, nếu không thiên không vị, mới có thể phục chúng."
Đón lấy chính là ánh mắt lành lạnh của Hoằng Nghị, bên tai lại là Bắc Thần nửa thật nửa giả, người kia chưa kịp phản ứng lại, Hoài Viễn đã an ổn đến bên cạnh hắn, ngón tay thon dài đẩy vạt áo hắn ra, động tác của Hoài Viễn chậm đến kinh người, mang theo mấy phần tao nhã, mấy phần lười biếng, còn có nguy hiểm. . . . . .
Hoài Viễn và Hoằng Nghị cũng không nói gì, nhưng cũng dùng hành động đồng ý với lý giải của Bắc Thần.
Bọn họ là đến đòi hỏi lợi ích. Ngôn Vô Trạm không thể bất công, tối hôm qua cùng với Lạc Cẩn, hôm nay phải bồi thường cho bọn họ.
"Có thể không?" Câu hỏi này của Hoằng Nghị không phải lo lắng, càng không phải quan tâm, y là hỏi người kia, cùng lúc ăn ba người bọn hắn, hắn có thể không? Có thể tiêu hóa nổi hay không.
Dĩ nhiên dù không được, Hoằng Nghị cũng không có ý định buông tha hắn.
Ăn không vô, cũng phải miễn cưỡng ăn, nhét cũng phải nhét vào."Không sao cả, thân thể hoàng thượng rất tốt." Thưởng thức vạt áo người kia, Hoài Viễn cũng không ngẩng đầu lên, thay Ngôn Vô Trạm trả lời.
"Đừng nói ba người chúng ta, chính là có thêm vào Cẩn thiếu gia, hoàng thượng cũng có thể dư sức chấp nhận." Bắc Thần cười ha ha, y rũ mắt, nhìn theo giọt mưa dưới cằm người kia chầm chậm trượt xuống, giọt nước kia giống như đang liếm hắn, chậm đến mê người, "Hoằng thiếu gia lo xa rồi, việc ngươi cần quan tâm không phải hắn có được hay không, mà là chúng ta có thể đút hắn ăn no hay không, khẩu vị hắn hiện giờ rất lớn, mấy người chúng ta, e là không đủ."
Bắc Thần nói xong, còn ở trên miệng người kia sờ soạng hai cái, giống như đang chứng minh lời nói của hắn vậy.
Nghe vậy, Hoằng Nghị gật đầu, vậy y cũng không cần lo lắng nữa.
Mấy tên này thật sự làm?!
Vì bảo vệ chính mình, Ngôn Vô Trạm chưa từ bỏ ý định lại đá Hoằng Nghị một lần, chỉ cần Hoằng Nghị tránh ra, hắn có thể thoát khỏi đây, có điều hắn chưa kịp động, Hoài Viễn đột nhiên kéo vạt áo hắn ra rồi. . . . . .
Lồng ngực lộ ra, da thịt trực tiếp tiếp xúc với không khí khiến người kia run lên trước nay chưa từng có, hắn nhìn về phía Hoài Viễn, mà Hoài Viễn cũng đang nhìn hắn. . . . . .
"Đừng nghĩ chạy trốn" Hoài Viễn vĩnh viễn đều có thể trước một bước hiểu rõ suy nghĩ của người kia, y bảo Ngôn Vô Trạm đừng giãy dụa vô ích, hắn trốn không thoát, "Chuyện như vậy, hoàng thượng sớm muộn cũng phải quen không phải sao?"
Dứt lời, người kia đột nhiên bất động, đừng nói giãy dụa, ngay cả âm thầm phân cao thấp cũng không cho, hắn nhìn ánh mắt bình tĩnh này của Hoài Viễn, sau một lúc, Ngôn Vô Trạm đột nhiên gật đầu một cái. . . . . .
"Được, " hờ hững thu lại ánh mắt, người kia rũ mắt xuống, ai cũng không nhìn, "Tới đi."
Hắn đồng ý rồi.
Không phải là cùng làm sao, tới đi.
Sự thoải mái của hắn lại khiến ba người khác đồng thời dừng lại.
Chờ giây lát, thấy bọn họ vẫn không tiến thêm một bước, đầu người kia xoạt cái ngẩng lên, hắn cười, nhưng trong nụ cười lại không có một chút ý cười, "Sao lại không động? Không phải muốn cùng tới sao? Chưa từng thử qua, có điều hẳn rất thú vị. Vừa vặn hôm nay có cơ hội, mọi người cũng không cần lãng phí thời gian, tới đi, chúng ta cùng nếm thử trước."
Đối diện Ngôn Vô Trạm là Hoằng Nghị, hắn vừa ngẩng đầu, ánh mắt hai người tự nhiên gặp gỡ, hắn nhìn vẻ mặt không biểu tình kia của Hoằng Nghị, nụ cười mở rộng. . . . . .
"Hoằng công tử không thích cùng đàn ông đụng chạm, hôm nay chỉ đành uất ức một hồi, nhiều người, chỗ nhỏ, cũng sẽ có va chạm, đừng để ý, chúng ta cùng tìm vui, cùng thoải mái."
Bắc Thần trừng hai mắt, khô cứng chớp hai cái, câu này của Ngôn Vô Trạm, sao càng nghe càng là lạ chứ. . . . . .
Cái gì gọi là chỗ nhỏ. . . . . .Nghiêng đầu, Bắc Thần dùng sức xoa mũi hai cái.
Có chút ngứa.
"Đại đương gia, chờ cái gì chứ? Không phải muốn biểu diễn một chút oai phong của ngươi sao? Mọi người vẫn chờ hưởng thụ, hai người kia vẫn chờ được biết đây."
Nghe thấy tiếng động sau lưng, ánh mắt người kia xoạt cái bắn tới, hai tay hắn chống ở phía sau, thân thể nghiêng ra sau, vạt áo bị Hoài Viễn gỡ bỏ lộ ra mảng lớn lồng ngực, hắn hướng về phía Bắc Thần cười gằn, dáng vẻ kia mê hoặc không thể nói, nhưng lại mang theo nguy cơ.
Bắc Thần xưa nay không để ý mặt mũi, lần này lại không dám nhìn tới ánh mắt người kia, ngay cả lợi ích cũng không chiếm, Ngôn Vô Trạm càng nhìn y, y càng nghiêng sang hướng khác. . . . . .
Còn xoay nữa nữa, mặt Bắc Thần sẽ đối diện với lưng chính mình rồi.
Người kia xì khinh bỉ, không nhìn Bắc Thần nữa, thu lại ánh mắt, trực tiếp chuyển hướng sang phía Hoài Viễn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm vừa muốn nói, nhưng miệng sau khi mở ra lại khép lại, hắn trực tiếp đạp Hoài Viễn một cú. . . . . .
Hắn không dùng bao nhiêu sức lực, chỉ ở trên đùi Hoài Viễn chà xát một hồi mà thôi, ngược lại hắn lại không tức giận trừng Hoài Viễn một cái, hắn giống như đang nói, để ngươi tham gia với bọn họ.
Dáng vẻ kia, không thể nói là uy nghiêm, chỉ có thể là kiêu ngạo.
Uy thế khinh người .
Sau đó hắn đẩy Hoằng Nghị trước mặt ra, trực tiếp từ trên bàn nhảy xuống. . . . . .
"Không cần phiền các vị, ta tự mình tới, mặt khác, nghĩ tới cũng không cần khách sáo, chúng ta đều là người quen cũ."
Hắn không ngại bọn họ trực tiếp tới, trái lại mọi người đều đã 'quen' như vậy.
Hướng về phía bọn họ cười nhạt, người kia trực tiếp đi tới chỗ để quần áo, hắn cũng không nhăn nhó, ở ngay trước mặt bọn họ trực tiếp cởi sạch mình không còn một mảnh. . . . . .
Hắn trước tiên cởi quần, vạt áo lót rất dài, gần như che mất cả đùi, chỉ lộ ra một chút mông, cùng với đôi chân thẳng tắp kéo dài từ trong vạt áo. . . . . .
Ở góc độ này, người kia thật sự có vẻ càng dài, áo lót bị nước mưa làm ướt dán thật chặt lên người hắn, không ngừng phác họa thân hình hắn, ngay cả thứ giữa đùi cũng rõ ràng như vậy. . . . . .
Hình dáng mông toàn bộ đều lộ ra, hơn nữa hai chân dài bên dưới kia, ngay cả Hoài Viễn và Hoằng Nghị cũng bắt đầu sờ mũi. . . . . .
Lúc này, màn kịch quan trọng đến rồi.
Hắn bắt đầu cởi món cuối cùng rồi.
Bả vai lộ ra, áo lót xuyên thấu da theo lưng chầm chậm trượt xuống, vòng eo dẻo dai của người kia lộ ra, ngay sau đó, phía sau đầy đặn nhô lên kia cuối cùng không còn cản trở, xuất hiện ở trước mặt mọi người. . . . . .
Chỗ eo và mông nối liền, là chỗ khiến bọn họ không cách nào chống cự nhất. . . . . .
Đường nét kia, chỉ cần nhìn, sẽ không cách nào dời tầm mắt, không có cách nào không phản ứng. . . . . .Yêu thích của mấy người này khác nhau, nhưng cảm giác này, bọn họ đều vô cùng nhất trí.
Bóng lưng Ngôn Vô Trạm rất ưa nhìn, có thể nói là hoàn mỹ, nhìn sống lưng tràn đầy cảm giác mê hoặc này, trong đầu chợt nhớ lại xúc cảm khiến người ta yêu thích không rời tay của người kia. . . . .
Bụng dưới khô nóng, yết hầu nhấp nhô, ánh mắt ba người có chút trần trụi.
Người kia không quay đầu lại, hắn cũng biết vẻ mặt bọn họ giờ phút này, ánh mắt nóng rực này gần như bắn thủng lưng hắn, nhưng hắn lại làm như không thấy, Ngôn Vô Trạm đại khái xoa xoa người, tùy tiện tìm một bộ quần áo liền mặc vào.
Bọn hạ nhân sợ bọn họ bị cảm lạnh, chuẩn bị chỉ là áo khoát ngoài, không có áo lót, cũng không có thắt lưng, quần áo này mặc lên người quá rộng, người kia nhìn chung quanh một chút, dù hình tượng không được tốt, có điều chí ít có thể che chắn thân thể rồi.
Lúc hắn kiểm tra bản thân, thân thể uốn lượn, thắt lưng kéo động giống như dao sắt, trong nháy mắt xuyên thấu trái tim ba người kia, lúc Ngôn Vô Trạm quay lại, bọn họ đã từng người dời ánh mắt đi. . . . . . Còn nhìn tiếp sẽ xảy ra án mạng.
"Các vị nếu không tiếp tục, vậy ta đi trước" Ngôn Vô Trạm không nhanh không chậm liếc nhìn từng người, lúc này mới nhặt dù trên đất, động tác của hắn rất chậm, dáng vẻ kia giống như đang nói, ta cho các ngươi cơ hội, cũng đừng hối hận, có điều đến cuối cùng, cũng không ai biến thành thú hoang nhào tới, vì vậy người kia thành công đứng ở trước đình, trước khi đi, hắn xì khinh bỉ, "Thật vô dụng."
Đây không phải khiêu khích, đây là trắng trợn khiêu khích.
Nhưng cuối cùng, bóng dáng người kia vẫn an toàn biến mất trong mưa to rồi.
Ba người như cũ nhìn theo hướng khác nhau, ai cũng không nhìn đối phương, bọn họ vốn muốn dạy dỗ Ngôn Vô Trạm một hồi, không ngờ tới, lại bị người kia đáp trả một hồi. . . . . .
Có lúc người kia ngu ngốc muốn chết, có lúc tinh ranh đến hận không thể bóp chết hắn.
Đi được một nửa, thắt lưng thẳng tắp của người kia đột nhiên lỏng xuống, hắn thở ra một hơi thật dài, tim đập cũng đột nhiên tăng nhanh.
Lo sợ một hồi.
Hắn hiểu rõ ý đồ của ba người kia, bọn họ sớm muộn cũng sẽ phân ra thắng bại, có kết quả rồi, bọn họ sẽ không chấp nhận lời giải thích hiện giờ của Ngôn Vô Trạm.
Cuối cùng, chỉ có thể giữ lại một.
Bọn họ vừa rồi chỉ là dùng hành động đáp trả hắn mà thôi.
Thủ đoạn quá đáng lại thấp hèn.
Mấy người kia, đứng ở trên đỉnh quá lâu, có thể nhìn thấy, chỉ có chính mình.
Bọn họ không hiểu cái gì gọi là nhượng bộ, cũng vĩnh viễn sẽ không có sống chung hòa bình, bọn họ không chấp nhận bất cứ ai ngoài mình, thứ bọn họ có, chỉ là độc chiếm.
Không có bất kỳ thương lượng nào.
Tưởng tượng thì tốt đẹp như vậy, nhưng hiện thực thường đều chỉ là tạm được, Ngôn Vô Trạm tham lam, nhưng bọn họ sẽ không cho hắn cơ hội tham lam.
Bước chân người kia chậm hơn rất nhiều, hắn tỉ mỉ nhìn đường đều bị mưa che kín, biểu hiện trên mặt cũng từ từ ngưng đọng, thắng bại, dù có phân ra thì có thể làm được gì chứ. . . . . .
Có điều nói đi cũng phải nói lại, dù biết rõ bọn họ không thể cùng ôm hắn, nhưng lời của Bắc Thần, còn có hình ảnh liên tưởng trong đầu vẫn khiến người kia không nhịn được mặt đỏ tới mang tai, dù là hiện giờ, hai cái chân này vẫn còn chút như nhũn ra. . . . . .
Bị bọn họ bao quanh như vậy, mùi vị hỗn tạp khiến hắn đầu choáng mắt hoa, còn có những bàn tay có nhiệt độ và cảm giác khác nhau. . . . . .
Nếu như kiên trì một lúc nữa, bọn họ không làm gì, bản thân Ngôn Vô Trạm cũng sẽ có phản ứng. . . . . .
Hắn ho khan, sau này vẫn là cẩn thận mới được, chuyện như vậy cố gắng ngăn chặn, kích thích quá lớn sẽ tổn thọ.
................
Đón lấy chính là ánh mắt lành lạnh của Hoằng Nghị, bên tai lại là Bắc Thần nửa thật nửa giả, người kia chưa kịp phản ứng lại, Hoài Viễn đã an ổn đến bên cạnh hắn, ngón tay thon dài đẩy vạt áo hắn ra, động tác của Hoài Viễn chậm đến kinh người, mang theo mấy phần tao nhã, mấy phần lười biếng, còn có nguy hiểm. . . . . .
Hoài Viễn và Hoằng Nghị cũng không nói gì, nhưng cũng dùng hành động đồng ý với lý giải của Bắc Thần.
Bọn họ là đến đòi hỏi lợi ích. Ngôn Vô Trạm không thể bất công, tối hôm qua cùng với Lạc Cẩn, hôm nay phải bồi thường cho bọn họ.
"Có thể không?" Câu hỏi này của Hoằng Nghị không phải lo lắng, càng không phải quan tâm, y là hỏi người kia, cùng lúc ăn ba người bọn hắn, hắn có thể không? Có thể tiêu hóa nổi hay không.
Dĩ nhiên dù không được, Hoằng Nghị cũng không có ý định buông tha hắn.
Ăn không vô, cũng phải miễn cưỡng ăn, nhét cũng phải nhét vào."Không sao cả, thân thể hoàng thượng rất tốt." Thưởng thức vạt áo người kia, Hoài Viễn cũng không ngẩng đầu lên, thay Ngôn Vô Trạm trả lời.
"Đừng nói ba người chúng ta, chính là có thêm vào Cẩn thiếu gia, hoàng thượng cũng có thể dư sức chấp nhận." Bắc Thần cười ha ha, y rũ mắt, nhìn theo giọt mưa dưới cằm người kia chầm chậm trượt xuống, giọt nước kia giống như đang liếm hắn, chậm đến mê người, "Hoằng thiếu gia lo xa rồi, việc ngươi cần quan tâm không phải hắn có được hay không, mà là chúng ta có thể đút hắn ăn no hay không, khẩu vị hắn hiện giờ rất lớn, mấy người chúng ta, e là không đủ."
Bắc Thần nói xong, còn ở trên miệng người kia sờ soạng hai cái, giống như đang chứng minh lời nói của hắn vậy.
Nghe vậy, Hoằng Nghị gật đầu, vậy y cũng không cần lo lắng nữa.
Mấy tên này thật sự làm?!
Vì bảo vệ chính mình, Ngôn Vô Trạm chưa từ bỏ ý định lại đá Hoằng Nghị một lần, chỉ cần Hoằng Nghị tránh ra, hắn có thể thoát khỏi đây, có điều hắn chưa kịp động, Hoài Viễn đột nhiên kéo vạt áo hắn ra rồi. . . . . .
Lồng ngực lộ ra, da thịt trực tiếp tiếp xúc với không khí khiến người kia run lên trước nay chưa từng có, hắn nhìn về phía Hoài Viễn, mà Hoài Viễn cũng đang nhìn hắn. . . . . .
"Đừng nghĩ chạy trốn" Hoài Viễn vĩnh viễn đều có thể trước một bước hiểu rõ suy nghĩ của người kia, y bảo Ngôn Vô Trạm đừng giãy dụa vô ích, hắn trốn không thoát, "Chuyện như vậy, hoàng thượng sớm muộn cũng phải quen không phải sao?"
Dứt lời, người kia đột nhiên bất động, đừng nói giãy dụa, ngay cả âm thầm phân cao thấp cũng không cho, hắn nhìn ánh mắt bình tĩnh này của Hoài Viễn, sau một lúc, Ngôn Vô Trạm đột nhiên gật đầu một cái. . . . . .
"Được, " hờ hững thu lại ánh mắt, người kia rũ mắt xuống, ai cũng không nhìn, "Tới đi."
Hắn đồng ý rồi.
Không phải là cùng làm sao, tới đi.
Sự thoải mái của hắn lại khiến ba người khác đồng thời dừng lại.
Chờ giây lát, thấy bọn họ vẫn không tiến thêm một bước, đầu người kia xoạt cái ngẩng lên, hắn cười, nhưng trong nụ cười lại không có một chút ý cười, "Sao lại không động? Không phải muốn cùng tới sao? Chưa từng thử qua, có điều hẳn rất thú vị. Vừa vặn hôm nay có cơ hội, mọi người cũng không cần lãng phí thời gian, tới đi, chúng ta cùng nếm thử trước."
Đối diện Ngôn Vô Trạm là Hoằng Nghị, hắn vừa ngẩng đầu, ánh mắt hai người tự nhiên gặp gỡ, hắn nhìn vẻ mặt không biểu tình kia của Hoằng Nghị, nụ cười mở rộng. . . . . .
"Hoằng công tử không thích cùng đàn ông đụng chạm, hôm nay chỉ đành uất ức một hồi, nhiều người, chỗ nhỏ, cũng sẽ có va chạm, đừng để ý, chúng ta cùng tìm vui, cùng thoải mái."
Bắc Thần trừng hai mắt, khô cứng chớp hai cái, câu này của Ngôn Vô Trạm, sao càng nghe càng là lạ chứ. . . . . .
Cái gì gọi là chỗ nhỏ. . . . . .Nghiêng đầu, Bắc Thần dùng sức xoa mũi hai cái.
Có chút ngứa.
"Đại đương gia, chờ cái gì chứ? Không phải muốn biểu diễn một chút oai phong của ngươi sao? Mọi người vẫn chờ hưởng thụ, hai người kia vẫn chờ được biết đây."
Nghe thấy tiếng động sau lưng, ánh mắt người kia xoạt cái bắn tới, hai tay hắn chống ở phía sau, thân thể nghiêng ra sau, vạt áo bị Hoài Viễn gỡ bỏ lộ ra mảng lớn lồng ngực, hắn hướng về phía Bắc Thần cười gằn, dáng vẻ kia mê hoặc không thể nói, nhưng lại mang theo nguy cơ.
Bắc Thần xưa nay không để ý mặt mũi, lần này lại không dám nhìn tới ánh mắt người kia, ngay cả lợi ích cũng không chiếm, Ngôn Vô Trạm càng nhìn y, y càng nghiêng sang hướng khác. . . . . .
Còn xoay nữa nữa, mặt Bắc Thần sẽ đối diện với lưng chính mình rồi.
Người kia xì khinh bỉ, không nhìn Bắc Thần nữa, thu lại ánh mắt, trực tiếp chuyển hướng sang phía Hoài Viễn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm vừa muốn nói, nhưng miệng sau khi mở ra lại khép lại, hắn trực tiếp đạp Hoài Viễn một cú. . . . . .
Hắn không dùng bao nhiêu sức lực, chỉ ở trên đùi Hoài Viễn chà xát một hồi mà thôi, ngược lại hắn lại không tức giận trừng Hoài Viễn một cái, hắn giống như đang nói, để ngươi tham gia với bọn họ.
Dáng vẻ kia, không thể nói là uy nghiêm, chỉ có thể là kiêu ngạo.
Uy thế khinh người .
Sau đó hắn đẩy Hoằng Nghị trước mặt ra, trực tiếp từ trên bàn nhảy xuống. . . . . .
"Không cần phiền các vị, ta tự mình tới, mặt khác, nghĩ tới cũng không cần khách sáo, chúng ta đều là người quen cũ."
Hắn không ngại bọn họ trực tiếp tới, trái lại mọi người đều đã 'quen' như vậy.
Hướng về phía bọn họ cười nhạt, người kia trực tiếp đi tới chỗ để quần áo, hắn cũng không nhăn nhó, ở ngay trước mặt bọn họ trực tiếp cởi sạch mình không còn một mảnh. . . . . .
Hắn trước tiên cởi quần, vạt áo lót rất dài, gần như che mất cả đùi, chỉ lộ ra một chút mông, cùng với đôi chân thẳng tắp kéo dài từ trong vạt áo. . . . . .
Ở góc độ này, người kia thật sự có vẻ càng dài, áo lót bị nước mưa làm ướt dán thật chặt lên người hắn, không ngừng phác họa thân hình hắn, ngay cả thứ giữa đùi cũng rõ ràng như vậy. . . . . .
Hình dáng mông toàn bộ đều lộ ra, hơn nữa hai chân dài bên dưới kia, ngay cả Hoài Viễn và Hoằng Nghị cũng bắt đầu sờ mũi. . . . . .
Lúc này, màn kịch quan trọng đến rồi.
Hắn bắt đầu cởi món cuối cùng rồi.
Bả vai lộ ra, áo lót xuyên thấu da theo lưng chầm chậm trượt xuống, vòng eo dẻo dai của người kia lộ ra, ngay sau đó, phía sau đầy đặn nhô lên kia cuối cùng không còn cản trở, xuất hiện ở trước mặt mọi người. . . . . .
Chỗ eo và mông nối liền, là chỗ khiến bọn họ không cách nào chống cự nhất. . . . . .
Đường nét kia, chỉ cần nhìn, sẽ không cách nào dời tầm mắt, không có cách nào không phản ứng. . . . . .Yêu thích của mấy người này khác nhau, nhưng cảm giác này, bọn họ đều vô cùng nhất trí.
Bóng lưng Ngôn Vô Trạm rất ưa nhìn, có thể nói là hoàn mỹ, nhìn sống lưng tràn đầy cảm giác mê hoặc này, trong đầu chợt nhớ lại xúc cảm khiến người ta yêu thích không rời tay của người kia. . . . .
Bụng dưới khô nóng, yết hầu nhấp nhô, ánh mắt ba người có chút trần trụi.
Người kia không quay đầu lại, hắn cũng biết vẻ mặt bọn họ giờ phút này, ánh mắt nóng rực này gần như bắn thủng lưng hắn, nhưng hắn lại làm như không thấy, Ngôn Vô Trạm đại khái xoa xoa người, tùy tiện tìm một bộ quần áo liền mặc vào.
Bọn hạ nhân sợ bọn họ bị cảm lạnh, chuẩn bị chỉ là áo khoát ngoài, không có áo lót, cũng không có thắt lưng, quần áo này mặc lên người quá rộng, người kia nhìn chung quanh một chút, dù hình tượng không được tốt, có điều chí ít có thể che chắn thân thể rồi.
Lúc hắn kiểm tra bản thân, thân thể uốn lượn, thắt lưng kéo động giống như dao sắt, trong nháy mắt xuyên thấu trái tim ba người kia, lúc Ngôn Vô Trạm quay lại, bọn họ đã từng người dời ánh mắt đi. . . . . . Còn nhìn tiếp sẽ xảy ra án mạng.
"Các vị nếu không tiếp tục, vậy ta đi trước" Ngôn Vô Trạm không nhanh không chậm liếc nhìn từng người, lúc này mới nhặt dù trên đất, động tác của hắn rất chậm, dáng vẻ kia giống như đang nói, ta cho các ngươi cơ hội, cũng đừng hối hận, có điều đến cuối cùng, cũng không ai biến thành thú hoang nhào tới, vì vậy người kia thành công đứng ở trước đình, trước khi đi, hắn xì khinh bỉ, "Thật vô dụng."
Đây không phải khiêu khích, đây là trắng trợn khiêu khích.
Nhưng cuối cùng, bóng dáng người kia vẫn an toàn biến mất trong mưa to rồi.
Ba người như cũ nhìn theo hướng khác nhau, ai cũng không nhìn đối phương, bọn họ vốn muốn dạy dỗ Ngôn Vô Trạm một hồi, không ngờ tới, lại bị người kia đáp trả một hồi. . . . . .
Có lúc người kia ngu ngốc muốn chết, có lúc tinh ranh đến hận không thể bóp chết hắn.
Đi được một nửa, thắt lưng thẳng tắp của người kia đột nhiên lỏng xuống, hắn thở ra một hơi thật dài, tim đập cũng đột nhiên tăng nhanh.
Lo sợ một hồi.
Hắn hiểu rõ ý đồ của ba người kia, bọn họ sớm muộn cũng sẽ phân ra thắng bại, có kết quả rồi, bọn họ sẽ không chấp nhận lời giải thích hiện giờ của Ngôn Vô Trạm.
Cuối cùng, chỉ có thể giữ lại một.
Bọn họ vừa rồi chỉ là dùng hành động đáp trả hắn mà thôi.
Thủ đoạn quá đáng lại thấp hèn.
Mấy người kia, đứng ở trên đỉnh quá lâu, có thể nhìn thấy, chỉ có chính mình.
Bọn họ không hiểu cái gì gọi là nhượng bộ, cũng vĩnh viễn sẽ không có sống chung hòa bình, bọn họ không chấp nhận bất cứ ai ngoài mình, thứ bọn họ có, chỉ là độc chiếm.
Không có bất kỳ thương lượng nào.
Tưởng tượng thì tốt đẹp như vậy, nhưng hiện thực thường đều chỉ là tạm được, Ngôn Vô Trạm tham lam, nhưng bọn họ sẽ không cho hắn cơ hội tham lam.
Bước chân người kia chậm hơn rất nhiều, hắn tỉ mỉ nhìn đường đều bị mưa che kín, biểu hiện trên mặt cũng từ từ ngưng đọng, thắng bại, dù có phân ra thì có thể làm được gì chứ. . . . . .
Có điều nói đi cũng phải nói lại, dù biết rõ bọn họ không thể cùng ôm hắn, nhưng lời của Bắc Thần, còn có hình ảnh liên tưởng trong đầu vẫn khiến người kia không nhịn được mặt đỏ tới mang tai, dù là hiện giờ, hai cái chân này vẫn còn chút như nhũn ra. . . . . .
Bị bọn họ bao quanh như vậy, mùi vị hỗn tạp khiến hắn đầu choáng mắt hoa, còn có những bàn tay có nhiệt độ và cảm giác khác nhau. . . . . .
Nếu như kiên trì một lúc nữa, bọn họ không làm gì, bản thân Ngôn Vô Trạm cũng sẽ có phản ứng. . . . . .
Hắn ho khan, sau này vẫn là cẩn thận mới được, chuyện như vậy cố gắng ngăn chặn, kích thích quá lớn sẽ tổn thọ.
................
Tác giả :
Lạc Dận