Ngự Hoàng
Chương 15: Tâm tình không tốt
《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận, edit: xASAx.
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
– Tâm Tình Không Tốt
****************************************************************************************
Ngôn Vô Trạm chỉ cần hô lớn một tiếng, binh sĩ sẽ lập tức có thể phát hiện chỗ bất thường này, nhưng Ngôn Vô Trạm còn chưa mở miệng, người kia đã đi trước một bước, bịt kín miệng hắn...
Người kia sẽ không để cho hắn hô lên.
Ngôn Vô Trạm trừng hai mắt. Lúc này binh lính tuần tra đã đi tới gần bọn họ, nhìn thấy trước mắt, cái bóng người dẫn đầu đội ngũ...
Dù không kêu lên, bộ dáng của bọn họ cũng đủ khiến binh sĩ chú ý tới...
Nói chung, người kia sẽ không được như ý.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của hắn, người kia cười hanh hai tiếng đầy thâm ý, vào thời điểm Ngôn Vô Trạm cho là hắn nhất định an toàn, liền vặn đầu hắn, mang hắn sang hướng khác...
Hơi nóng phả vào mặt, tích tắc tiếp theo, người kia nâng mặt hắn lên, hôn lên môi...
Ngôn Vô Trạm bối rối.
Hắn rốt cục thoát khỏi trói buộc, hít thở thông thuận, thế nhưng người kia lại dùng một phương thức khác ngăn chặn hơi thở của hắn...
Hành động của người kia khá mạnh dạn, không chỉ hôn môi hắn, tay còn xoa nửa mông lộ ra bên ngoài của hắn, chỉ bằng cảm giác, Ngôn Vô Trạm cũng biết cái xoa nắn của hắn đầy sắc tình...
Vào thời khắc này, người kia vẫn không hoảng loạn, không nhanh không chậm, một tay chống đỡ đỉnh đầu hắn, đầu gói vẫn chèn giữa hai chân hắn như cũ, chậm rãi cọ sát chỗ kia của hắn...
Trong lúc hắn ve vãn.
Lúc này binh sĩ vừa hay đi tới góc vắng này, bọn họ không khó khăn gì để bị phát hiện...
Tiếng bước chân dừng lại, tiếp theo đó là tiếng quát lớn, "Làm gì đó!"
Ở thời điểm này, cũng không có cần phải giả bộ nữa.
Ngôn Vô Trạm nhìn người kia đang nhắm mắt ở cự ly rất gần, người kia ý bảo hắn, có thể thoát đi, thế nhưng người kia vẫn ôm chặt hắn, chiếm đoạt khoang miệng càng thêm điên cuồng...
Người kia hút lấy đầu lưỡi Ngôn Vô Trạm vào khoang miệng của mình, kể cả môi cũng dính lấy nhau, vừa gặm, vừa cắn, hơi thở người kia rất nóng, khiến không khí ẩm ướt xung quanh đều bị làm nóng lên, hơi thở phả lên mặt hắn, cũng truyền sang hắn, ngang ngược dẫn dắt hắn phối hợp...
Người kia hôn rất tập trung, cũng rất nhiệt rình, khiến cho hắn không khỏi trừng lớn hai mắt. Hắn thật không tin vào mắt mình, người này lại vẫn có khả năng tiếp tục...
Đối với binh sĩ, hoàn toàn làm như không thấy, không coi ra gì.
Càng khiến Ngôn Vô Trạm không tưởng được chính là những binh lính kia cũng không chạy tới hỡ họ ra, chỉ dừng chốc lát. Hắn lại còn nghe được một trận cười không có ý tốt..."Được rồi, đây là bên ngoài, muốn chơi đùa thì đi về lều, đừng làm mấy anh đây thêm phiền phức."
Ngôn Vô Trạm cảm giác được, môi người kia khẽ nhếch, y đang cười.
Đôi mắt đang nhắm kia mở ra, y đang nhìn hắn...
Cự ly quá gần, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể nhìn thấy một đôi con ngươi hẹp dài, nổi bậc dưới tầng lông mi rậm, con ngươi người kia có màu đen nhàn nhạt, gần như trong suốt, như là bảo thạch óng ánh, mày kiếm khẽ nhếch, giữa phần khí khái mang theo một tia vô lại...
Toàn bộ diện mạo người kia hắn không thấy rõ lắm. Nghe được lời của binh lính, người nọ đột nhiên thả môi hắn ra. Ngôn Vô Trạm cho rằng lần này hắn rốt cục có thể nhìn thấy bộ dạng của đối phương, thế nhưng trong tích tắc hai môi rời nhau, ánh mắt của hắn lại bị che khuất...
"Biết rồi, người anh em!" Người kia vẫy tay với binh lính tuần tra, thở dài xen lẫn cười xấu xa, thanh âm này cách xa bọn họ. Nhìn thấy binh sĩ đi xa, người kia mới thả Ngôn Vô Trạm còn đang cố sức vùng khỏi tay y, "Loại chuyện này, ở binh doanh quá bình thường, ngươi sao có thể dễ thương như vậy chứ? Còn cho là bọn họ sẽ đến cứu ngươi... Biết không, ở đây, chỉ cần muốn làm, cởi quần ra là được, cơ bản không phân biệt nơi chốn, việc duy nhất phân chia chính là người có thể làm."
Bọn họ bây giờ là mặt đối mặt, Ngôn Vô Trạm vẫn đang cố gắng khôi phục thị lực, thế nhưng tay của người kia lại như dính vào mặt hắn...
"Tuy rằng rất muốn thử mùi vị người của Vân Dương, bất quá nơi này thật sự rất không thích hợp, ta cũng không phải thú hoang có thể để người khác dòm ngó, nên ta chỉ có thể tiếc rẽ nói, hôm nay tới đây thôi, lần sau chúng ta tiếp tục."
Lời vừa dứt, hơi thở người kia đột nhiên đi tới phía cổ áo bị kéo xuống của Ngôn Vô Trạm. Hắn chỉ cảm thấy chỗ kia chợt lạnh chợt nóng, cảm giác ướt át khiến hắn không tự chủ được cả người nổi da gà lên, mà lúc này người kia buông hắn ra...
Kể cả tay bịt mắt hắn cũng thả ra, nhưng trước đó, y ném rớt quần Ngôn Vô Trạm.
Hắn theo bản năng cuối xuống kéo quần. Hắn chỉ kịp nhìn thấy đại khái hình dáng, mặt của người kia hắn hoàn toàn không thấy rõ. Chờ tới lúc hắn ngẩng đầu, nơi này chỉ còn một mình hắn...
Đến cùng là ai, đối với hắn làm ra chuyện vô lễ như vậy...
Khẩu khí người kia, cùng năng lực phản ứng của y, cũng không như một binh sĩ bình thường...
Thế nhưng, y là mặc trang phục binh sĩ.
Càng khiến hắn buồn bực chính là người nọ hình như hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Vân Dương...
Dù bọn họ làm chuyện đó, đối với Vân Dương cũng không có một chút quan hệ...
Hắn ở trong mắt Vân Dương, nhiều lắm cũng chỉ là một công cụ chọc cười.
Thế nhưng, hắn lại thiếu chút nữa bởi vì vậy mà bị người làm nhục...
Hắn đúng thật là xui xẻo.
Mang theo nghi hoặc và phiền muộn, hắn tạm thời quên mất Vân Dương, chờ đến lúc hắn trở lại lều Vân Dương thì trời đã tối...
Lúc này hắn mới nhớ hắn đã quên nấu nước.
Ngôn Vô Trạm muốn đi vòng qua, nhưng ngoài ý muốn, trong lều truyền ra không phải tiếng rên rủ của phụ nữ mà là giọng trầm thấp của Vân Dương...
"Lăn vào đây!"
Hắn nhìn lính gác bên cạnh một chút, xác định người Vân Dương gọi không là bọn họ, lúc này mới đi vào...
Trong lều đã dọn dẹp ổn thỏa, tóc Vân Dương vẫn còn ướt, xem ra, trong lúc hắn chưa quay lại, Vân Dương đã tắm xong...
"Ngươi đi đâu?!" Vân Dương mặc một bộ nội sam, đang ngồi trên giường hẹp, vẻ mặt âm trầm nhìn hắn, giọng nói kia chính là đặc biệt không vui.
Ánh mắt hắn chuyển từ mặt Vân Dương đến tẩu thuốc bên cạnh, tẩu thuốc không tỏa khói, lạnh như băng...
Vân Dương thích hút thuốc sau khi làm chuyện đó, nhưng hôm nay, tâm tình của hắn có vẻ không tốt...
Thuốc cũng không hút.
................
QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN
– Tâm Tình Không Tốt
****************************************************************************************
Ngôn Vô Trạm chỉ cần hô lớn một tiếng, binh sĩ sẽ lập tức có thể phát hiện chỗ bất thường này, nhưng Ngôn Vô Trạm còn chưa mở miệng, người kia đã đi trước một bước, bịt kín miệng hắn...
Người kia sẽ không để cho hắn hô lên.
Ngôn Vô Trạm trừng hai mắt. Lúc này binh lính tuần tra đã đi tới gần bọn họ, nhìn thấy trước mắt, cái bóng người dẫn đầu đội ngũ...
Dù không kêu lên, bộ dáng của bọn họ cũng đủ khiến binh sĩ chú ý tới...
Nói chung, người kia sẽ không được như ý.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của hắn, người kia cười hanh hai tiếng đầy thâm ý, vào thời điểm Ngôn Vô Trạm cho là hắn nhất định an toàn, liền vặn đầu hắn, mang hắn sang hướng khác...
Hơi nóng phả vào mặt, tích tắc tiếp theo, người kia nâng mặt hắn lên, hôn lên môi...
Ngôn Vô Trạm bối rối.
Hắn rốt cục thoát khỏi trói buộc, hít thở thông thuận, thế nhưng người kia lại dùng một phương thức khác ngăn chặn hơi thở của hắn...
Hành động của người kia khá mạnh dạn, không chỉ hôn môi hắn, tay còn xoa nửa mông lộ ra bên ngoài của hắn, chỉ bằng cảm giác, Ngôn Vô Trạm cũng biết cái xoa nắn của hắn đầy sắc tình...
Vào thời khắc này, người kia vẫn không hoảng loạn, không nhanh không chậm, một tay chống đỡ đỉnh đầu hắn, đầu gói vẫn chèn giữa hai chân hắn như cũ, chậm rãi cọ sát chỗ kia của hắn...
Trong lúc hắn ve vãn.
Lúc này binh sĩ vừa hay đi tới góc vắng này, bọn họ không khó khăn gì để bị phát hiện...
Tiếng bước chân dừng lại, tiếp theo đó là tiếng quát lớn, "Làm gì đó!"
Ở thời điểm này, cũng không có cần phải giả bộ nữa.
Ngôn Vô Trạm nhìn người kia đang nhắm mắt ở cự ly rất gần, người kia ý bảo hắn, có thể thoát đi, thế nhưng người kia vẫn ôm chặt hắn, chiếm đoạt khoang miệng càng thêm điên cuồng...
Người kia hút lấy đầu lưỡi Ngôn Vô Trạm vào khoang miệng của mình, kể cả môi cũng dính lấy nhau, vừa gặm, vừa cắn, hơi thở người kia rất nóng, khiến không khí ẩm ướt xung quanh đều bị làm nóng lên, hơi thở phả lên mặt hắn, cũng truyền sang hắn, ngang ngược dẫn dắt hắn phối hợp...
Người kia hôn rất tập trung, cũng rất nhiệt rình, khiến cho hắn không khỏi trừng lớn hai mắt. Hắn thật không tin vào mắt mình, người này lại vẫn có khả năng tiếp tục...
Đối với binh sĩ, hoàn toàn làm như không thấy, không coi ra gì.
Càng khiến Ngôn Vô Trạm không tưởng được chính là những binh lính kia cũng không chạy tới hỡ họ ra, chỉ dừng chốc lát. Hắn lại còn nghe được một trận cười không có ý tốt..."Được rồi, đây là bên ngoài, muốn chơi đùa thì đi về lều, đừng làm mấy anh đây thêm phiền phức."
Ngôn Vô Trạm cảm giác được, môi người kia khẽ nhếch, y đang cười.
Đôi mắt đang nhắm kia mở ra, y đang nhìn hắn...
Cự ly quá gần, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể nhìn thấy một đôi con ngươi hẹp dài, nổi bậc dưới tầng lông mi rậm, con ngươi người kia có màu đen nhàn nhạt, gần như trong suốt, như là bảo thạch óng ánh, mày kiếm khẽ nhếch, giữa phần khí khái mang theo một tia vô lại...
Toàn bộ diện mạo người kia hắn không thấy rõ lắm. Nghe được lời của binh lính, người nọ đột nhiên thả môi hắn ra. Ngôn Vô Trạm cho rằng lần này hắn rốt cục có thể nhìn thấy bộ dạng của đối phương, thế nhưng trong tích tắc hai môi rời nhau, ánh mắt của hắn lại bị che khuất...
"Biết rồi, người anh em!" Người kia vẫy tay với binh lính tuần tra, thở dài xen lẫn cười xấu xa, thanh âm này cách xa bọn họ. Nhìn thấy binh sĩ đi xa, người kia mới thả Ngôn Vô Trạm còn đang cố sức vùng khỏi tay y, "Loại chuyện này, ở binh doanh quá bình thường, ngươi sao có thể dễ thương như vậy chứ? Còn cho là bọn họ sẽ đến cứu ngươi... Biết không, ở đây, chỉ cần muốn làm, cởi quần ra là được, cơ bản không phân biệt nơi chốn, việc duy nhất phân chia chính là người có thể làm."
Bọn họ bây giờ là mặt đối mặt, Ngôn Vô Trạm vẫn đang cố gắng khôi phục thị lực, thế nhưng tay của người kia lại như dính vào mặt hắn...
"Tuy rằng rất muốn thử mùi vị người của Vân Dương, bất quá nơi này thật sự rất không thích hợp, ta cũng không phải thú hoang có thể để người khác dòm ngó, nên ta chỉ có thể tiếc rẽ nói, hôm nay tới đây thôi, lần sau chúng ta tiếp tục."
Lời vừa dứt, hơi thở người kia đột nhiên đi tới phía cổ áo bị kéo xuống của Ngôn Vô Trạm. Hắn chỉ cảm thấy chỗ kia chợt lạnh chợt nóng, cảm giác ướt át khiến hắn không tự chủ được cả người nổi da gà lên, mà lúc này người kia buông hắn ra...
Kể cả tay bịt mắt hắn cũng thả ra, nhưng trước đó, y ném rớt quần Ngôn Vô Trạm.
Hắn theo bản năng cuối xuống kéo quần. Hắn chỉ kịp nhìn thấy đại khái hình dáng, mặt của người kia hắn hoàn toàn không thấy rõ. Chờ tới lúc hắn ngẩng đầu, nơi này chỉ còn một mình hắn...
Đến cùng là ai, đối với hắn làm ra chuyện vô lễ như vậy...
Khẩu khí người kia, cùng năng lực phản ứng của y, cũng không như một binh sĩ bình thường...
Thế nhưng, y là mặc trang phục binh sĩ.
Càng khiến hắn buồn bực chính là người nọ hình như hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Vân Dương...
Dù bọn họ làm chuyện đó, đối với Vân Dương cũng không có một chút quan hệ...
Hắn ở trong mắt Vân Dương, nhiều lắm cũng chỉ là một công cụ chọc cười.
Thế nhưng, hắn lại thiếu chút nữa bởi vì vậy mà bị người làm nhục...
Hắn đúng thật là xui xẻo.
Mang theo nghi hoặc và phiền muộn, hắn tạm thời quên mất Vân Dương, chờ đến lúc hắn trở lại lều Vân Dương thì trời đã tối...
Lúc này hắn mới nhớ hắn đã quên nấu nước.
Ngôn Vô Trạm muốn đi vòng qua, nhưng ngoài ý muốn, trong lều truyền ra không phải tiếng rên rủ của phụ nữ mà là giọng trầm thấp của Vân Dương...
"Lăn vào đây!"
Hắn nhìn lính gác bên cạnh một chút, xác định người Vân Dương gọi không là bọn họ, lúc này mới đi vào...
Trong lều đã dọn dẹp ổn thỏa, tóc Vân Dương vẫn còn ướt, xem ra, trong lúc hắn chưa quay lại, Vân Dương đã tắm xong...
"Ngươi đi đâu?!" Vân Dương mặc một bộ nội sam, đang ngồi trên giường hẹp, vẻ mặt âm trầm nhìn hắn, giọng nói kia chính là đặc biệt không vui.
Ánh mắt hắn chuyển từ mặt Vân Dương đến tẩu thuốc bên cạnh, tẩu thuốc không tỏa khói, lạnh như băng...
Vân Dương thích hút thuốc sau khi làm chuyện đó, nhưng hôm nay, tâm tình của hắn có vẻ không tốt...
Thuốc cũng không hút.
................
Tác giả :
Lạc Dận