Ngũ Hành Thiên
Chương 99: Thể diện
Hải thanh cung kính đứng ở ngoài nhà cỏ.
Hàng rào kết từ cành cỏ khô trông rất giản dị thông thoáng, khi ánh mặt trời chiếu lên, bóng đổ trải xuống luôn luôn làm cho tâm thần Hải Thanh không tự chủ được bị hấp dẫn. Hàng rào này là do chính tay chủ nhân kết thành, đạt đến loại cảnh giới này của chủ nhân thì lý giải về nguyên lực đã khắc sâu vô cùng , do đó nhất cử nhất động đều có thâm ý sâu sắc.
Nhà cỏ không có tên, mỗi gốc cây ngọn cỏ đều do một tay chủ nhân trồng.
Bốn mươi năm trước, y đi theo chủ nhân rời khỏi Ngũ Hành Thiên, đi đến một nơi đất cằn sỏi đá tại nơi hoang dã. Ông chỉ vào nơi núi hoang liên miên không có một ngọn cỏ này nói đây là nơi ông quy túc, rồi sau đó muốn dựng một cái nhà cỏ tại đây.
Năm đó khi chủ nhân còn chưa đạt được vị trí tông sư đã tự tay nhặt lên cành khô đầu tiên, gieo xuống mầm cây, xúc lên xẻng đất đầu tiên.
Trong năm năm, chủ nhân đều chỉ làm một chuyện này. Có khi ông ta ngồi bất động trên một tảng đá, mặc cho gió táp mưa sa cũng không chút động đậy hệt như một pho tượng. Đôi khi, vì tìm kiếm một cái cành khô thích hợp ông ấy lại đi rất xa. Ông ta dùng tay để đào đất, lấy ấy nhìn chủ nhân như điên điên khùng khùng, cả người bẩn như tên khất cái.
Quá trình kết thành nhà cỏ kia, cả đời Hải Thanh không thể nào quên được.
Ngay khi chủ nhân vừa mới treo mành cho nhà cỏ, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt thanh minh nhìn hắn nói: “ Hải Thanh, ta là tông sư rồi."
Ngay lúc Hải Thang còn đang sững sờ, Mộc nguyên lực điên cuồng bùng phát tựa như ngọn núi lửa.
Ngọn núi hoang không có một ngọn cỏ, bỗng từ dưới đất chui lên vô số chồi non, mặt trời chói chang lơ lững trên bầu trời, hơi nước cùng mây đen từ bốn phương hướng tám hướng tụ tâp lại tạo thành mưa phùn rơi lách tách như tơ. Cỏ xanh điên cuồng sinh trưởng che phủ cả đỉnh núi trần trụi màu vàng nâu.
Trong mưa phùn, cây cối sinh sôi nảy nở, hoa nở tươi tốt, nhân gian như xuân. Ánh nắng xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống, nhà cỏ đắm chìm trong ánh nắng nhưng không dính một hạt mưa.
Lúc đó Hải Thanh không tự chủ được quỳ xuống bái lạy.
Nguyên bản trăm dặm núi hoang không có một ngỏn cỏ, hiện giờ là Lục Hải uy chấn thiên hạ.
Mành cỏ thưa thớt, mơ hồ có thể thấy chủ nhân đang tưới nước cho hoa cỏ, động tác nhẹ nhàng thoải mái toát lên vẻ đẹp không thể nói ra.
“ Hoàng hôn nhanh như vậy đã đi ra khỏi Thảo Quật?"
Âm thanh ôn nhuận như ngọc không chút khói lửa nhân gian từ phía sau rèm cỏ truyền tới.
“Đúng vậy, Hải Thanh cũng rất ngạc nhiên. Vốn cho rằng thân thể hắn bị Kim phong đả thương, cần phải một đoạn thời gian mới có thể bình phục, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bước ra khỏi Thảo Quật." Hải Thanh khom người nói tiếp: “ Thiên phú của người này thật đúng là hiếm thấy , so với Đại Thần cùng Minh Thu còn có phần tốt hơn, có thể hơn được hắn cũng chỉ có chủ nhân mà thôi. Càng hơn nữa là người này tâm tính kiên cường, lòng hiếu thằng hơn hẳn hai người kia. Đại Thần thì có phần không màng danh lợi còn Minh Thu thì có điểm ham chơi."
“Có thể làm cho Hải Thanh ngươi đánh giá cao như thế, vậy mà Đoan Mộc gia lại xuất hiện một tiểu Kì Lân a." Đại Cương cười khẽ nói.
“Hoàng Hôn cố chấp muốn trở về Cảm Ứng Tràng nên Hải Thanh đã phái người tiễn hắn." Hải Thanh cung kính nói.
Đại Cương nồng ấm nói: “Hắn quả thật nên trở về, ở tuổi này Cảm Ứng Tràng là nơi thích hợp với hắn nhất, về sau cũng có một đoạn hồi ức đẹp để nhớ lại."
“Vâng." Hải Thanh cung kính đáp, hắn nói tiếp: “Đoan Mộc gia đã đưa đồ vật tới rồi."
Trước tiên để đó đi, tảng đá đầu tiên sắp nở hoa rồi." Giọng của Đại Cương khiến cho người khác có cảm giác như gió mùa xuân.
Hải Thanh không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: “Chúc mừng chủ nhân."
Tùng Gian Thành, Đoan Mộc Hoàng Hôn dọ dự đứng tại đầu ngõ, trong lòng vô cùng buồn bực. Mình thế nào lại thiếu nhân tình tên chệt tiệt này chứ? Vừa nghĩ đến đó hắn liền buồn bực đến nỗi muốn giết người.
Vì muốn biết rõ ràng tình huống, hắn còn đặc biệt đi tìm huấn luyện viên Lý Duy.
Lúc đó hắn còn buồn bực, vì cái gì mà ánh mắt của Lý Duy lại nhìn hắn lại có phần kì quái. Nghe Lý Duy giải thích xong tình huống ngày đó, mặt gã liền tái xanh đi.
Chính mình nằm ở trên lưng Ngải Huy?
Áo quần hai người tan tành?
Hắn trân trối nhìn chằm chằm Lý Duy năm sáu phút đồng hồ, Lý Duy bị nhìn chằm chú đến nỗi rợn cả người.
Đoan Mộc Hoàng Hôn do dự đứng rất lâu tại đầu ngõ, đầu một mớ hỗn loạn. Sự kiêu ngạo của mình tuyệt đối làm cho chính mình cái gì cũng không biết. Hải Thanh nói qua cho gã, nếu như gã ở tại Huyền Kim tháp thời gian càng dài sẽ rất khó cứu về, dù cho tính mệnh không có vấn đề nhưng mà sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với thân thể.
Hắn nhớ rất kỹ, chính mình là như thế nào chạy đến Huyền Kim tháp.
Thực đúng là chết tiệt!
Vì cái gì là tên hỗn đản này cứu mình chứ?
Ngoại trừ Ngải Huy, hắn có thể chấp nhận bất cứ ai tại Cảm Ứng tràng cứu hắn.
Đáng chết!
Mình còn muốn tìm cơ hội đánh cho tên gia hỏa này một trận, như vậy còn thế nào hạ thủ được? Tên chết tiệt kia, trong lòng nhất định rất đắc ý, đang chờ để cười nhạo mình đi?
"Đây không phải Chạng Vạng đồng học sao?"
Âm thanh quen thuộc giống như ác mộng đột nhiên vang lên, Đoan Mộc Hoàng Hôn giống như là con mèo bị đạp đuôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Hoảng hốt chưa xong, Đoan Mộc Hoàng Hôn giả vờ trấn định xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia, hắn vô thức hất cằm lên, vẻ mặt ngạo nghễ: "Là ngươi a, tìm ta có chuyện gì?"
"Tìm ngươi?" Ngải Huy nhìn xung quanh: "Ngươi vừa nói như thế, ta còn tưởng rằng mình đi nhầm ngõ. Xem ra không sai a, Chạng Vạng đồng học chính là không bình thường, chạy đến cửa nhà ta hỏi ta tìm ngươi có chuyện gì?"
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn mới phản ứng lại, sắc mặt thoáng cái đỏ lên, hận không thể có cái khe đất nào để chui vào, mình thế nào lại phạm phải cái sai lầm cấp thấp như vậy?
Ngải Huy nhưng không có ý định buông tha đối phương, thật vất vả mới bắt được, không ép ra mấy cân dầu, để hắn rời đi?
"Xem ra Chạng Vạng đồng học không có quên ân cứu mạng của ta a, nói đi, tính toán báo đáp thế nào?" Ngải Huy không có nói lời vô dụng: "Chúng ta phải nói cho rõ ràng, một cái là đền ơn cứu ngươi ra Huyền Kim tháp, còn có một cái là bồi thường làm ta bị tai bay vạ gió. Nói đi, Chạng Vạng đồng học, ngươi dự định giải quyết thế nào?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn nào đã nghe qua đòi hỏi đền ơn trắng trợn như thế?
Không sai, chính là cái loại sắc mặt này!
Trong lòng hắn lại càng chán ghét: "Ngươi quả nhiên không là người tốt gì!"
"Không phải người tốt? Ngươi nói với ân nhân cứu mạng mình như vậy?" Ngải Huy cười nhạt, lập tức có điểm không kiên nhẫn: "Đương nhiên cái này không trọng yếu, thực tế chút đi, Chạng Vạng đồng học."
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn đã khôi phục sự bình tĩnh, trầm giọng nói: "Ta thiếu ngươi một cái nhân tình, vô luận là chuyện gì, vô luận lúc nào, chỉ cần ta có thể hoàn thành, nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
Vẻ mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn trang trọng đưa ra hứa hẹn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tong lòng gã chán ghét Ngải Huy, nhưng mà tính mệnh của mình là hắn cứu, chỉ làm tùy tiện qua loa cho qua, sự kiêu ngạo của hắn tuyệt đối không thể cho phép chính hắn làm như thế.
Chỉ có lời hứa giá trị nghìn vàng như vậy mới có thể làm lòng gã không hổ thẹn.
Trên mặt gã tràn đầy sự ngạo nghễ và trang trọng, cái này là lời hứa hẹn gã định ra cho chính mình.
"Chỉ như vậy?"
Ngải Huy trợn mắt há mồm nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn, tựa như ban ngày gặp quỷ.
Bị Ngải Huy trừng mắt nhìn như vậy, vốn lòng tràn đầy thần thánh trang trọng, Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên chột dạ khó giải thích, vô ý thức buột miệng hỏi: "Vậy... Vậy thì hai cái hứa hẹn?"
Hàng rào kết từ cành cỏ khô trông rất giản dị thông thoáng, khi ánh mặt trời chiếu lên, bóng đổ trải xuống luôn luôn làm cho tâm thần Hải Thanh không tự chủ được bị hấp dẫn. Hàng rào này là do chính tay chủ nhân kết thành, đạt đến loại cảnh giới này của chủ nhân thì lý giải về nguyên lực đã khắc sâu vô cùng , do đó nhất cử nhất động đều có thâm ý sâu sắc.
Nhà cỏ không có tên, mỗi gốc cây ngọn cỏ đều do một tay chủ nhân trồng.
Bốn mươi năm trước, y đi theo chủ nhân rời khỏi Ngũ Hành Thiên, đi đến một nơi đất cằn sỏi đá tại nơi hoang dã. Ông chỉ vào nơi núi hoang liên miên không có một ngọn cỏ này nói đây là nơi ông quy túc, rồi sau đó muốn dựng một cái nhà cỏ tại đây.
Năm đó khi chủ nhân còn chưa đạt được vị trí tông sư đã tự tay nhặt lên cành khô đầu tiên, gieo xuống mầm cây, xúc lên xẻng đất đầu tiên.
Trong năm năm, chủ nhân đều chỉ làm một chuyện này. Có khi ông ta ngồi bất động trên một tảng đá, mặc cho gió táp mưa sa cũng không chút động đậy hệt như một pho tượng. Đôi khi, vì tìm kiếm một cái cành khô thích hợp ông ấy lại đi rất xa. Ông ta dùng tay để đào đất, lấy ấy nhìn chủ nhân như điên điên khùng khùng, cả người bẩn như tên khất cái.
Quá trình kết thành nhà cỏ kia, cả đời Hải Thanh không thể nào quên được.
Ngay khi chủ nhân vừa mới treo mành cho nhà cỏ, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt thanh minh nhìn hắn nói: “ Hải Thanh, ta là tông sư rồi."
Ngay lúc Hải Thang còn đang sững sờ, Mộc nguyên lực điên cuồng bùng phát tựa như ngọn núi lửa.
Ngọn núi hoang không có một ngọn cỏ, bỗng từ dưới đất chui lên vô số chồi non, mặt trời chói chang lơ lững trên bầu trời, hơi nước cùng mây đen từ bốn phương hướng tám hướng tụ tâp lại tạo thành mưa phùn rơi lách tách như tơ. Cỏ xanh điên cuồng sinh trưởng che phủ cả đỉnh núi trần trụi màu vàng nâu.
Trong mưa phùn, cây cối sinh sôi nảy nở, hoa nở tươi tốt, nhân gian như xuân. Ánh nắng xuyên qua tầng mây dày đặc chiếu xuống, nhà cỏ đắm chìm trong ánh nắng nhưng không dính một hạt mưa.
Lúc đó Hải Thanh không tự chủ được quỳ xuống bái lạy.
Nguyên bản trăm dặm núi hoang không có một ngỏn cỏ, hiện giờ là Lục Hải uy chấn thiên hạ.
Mành cỏ thưa thớt, mơ hồ có thể thấy chủ nhân đang tưới nước cho hoa cỏ, động tác nhẹ nhàng thoải mái toát lên vẻ đẹp không thể nói ra.
“ Hoàng hôn nhanh như vậy đã đi ra khỏi Thảo Quật?"
Âm thanh ôn nhuận như ngọc không chút khói lửa nhân gian từ phía sau rèm cỏ truyền tới.
“Đúng vậy, Hải Thanh cũng rất ngạc nhiên. Vốn cho rằng thân thể hắn bị Kim phong đả thương, cần phải một đoạn thời gian mới có thể bình phục, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bước ra khỏi Thảo Quật." Hải Thanh khom người nói tiếp: “ Thiên phú của người này thật đúng là hiếm thấy , so với Đại Thần cùng Minh Thu còn có phần tốt hơn, có thể hơn được hắn cũng chỉ có chủ nhân mà thôi. Càng hơn nữa là người này tâm tính kiên cường, lòng hiếu thằng hơn hẳn hai người kia. Đại Thần thì có phần không màng danh lợi còn Minh Thu thì có điểm ham chơi."
“Có thể làm cho Hải Thanh ngươi đánh giá cao như thế, vậy mà Đoan Mộc gia lại xuất hiện một tiểu Kì Lân a." Đại Cương cười khẽ nói.
“Hoàng Hôn cố chấp muốn trở về Cảm Ứng Tràng nên Hải Thanh đã phái người tiễn hắn." Hải Thanh cung kính nói.
Đại Cương nồng ấm nói: “Hắn quả thật nên trở về, ở tuổi này Cảm Ứng Tràng là nơi thích hợp với hắn nhất, về sau cũng có một đoạn hồi ức đẹp để nhớ lại."
“Vâng." Hải Thanh cung kính đáp, hắn nói tiếp: “Đoan Mộc gia đã đưa đồ vật tới rồi."
Trước tiên để đó đi, tảng đá đầu tiên sắp nở hoa rồi." Giọng của Đại Cương khiến cho người khác có cảm giác như gió mùa xuân.
Hải Thanh không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: “Chúc mừng chủ nhân."
Tùng Gian Thành, Đoan Mộc Hoàng Hôn dọ dự đứng tại đầu ngõ, trong lòng vô cùng buồn bực. Mình thế nào lại thiếu nhân tình tên chệt tiệt này chứ? Vừa nghĩ đến đó hắn liền buồn bực đến nỗi muốn giết người.
Vì muốn biết rõ ràng tình huống, hắn còn đặc biệt đi tìm huấn luyện viên Lý Duy.
Lúc đó hắn còn buồn bực, vì cái gì mà ánh mắt của Lý Duy lại nhìn hắn lại có phần kì quái. Nghe Lý Duy giải thích xong tình huống ngày đó, mặt gã liền tái xanh đi.
Chính mình nằm ở trên lưng Ngải Huy?
Áo quần hai người tan tành?
Hắn trân trối nhìn chằm chằm Lý Duy năm sáu phút đồng hồ, Lý Duy bị nhìn chằm chú đến nỗi rợn cả người.
Đoan Mộc Hoàng Hôn do dự đứng rất lâu tại đầu ngõ, đầu một mớ hỗn loạn. Sự kiêu ngạo của mình tuyệt đối làm cho chính mình cái gì cũng không biết. Hải Thanh nói qua cho gã, nếu như gã ở tại Huyền Kim tháp thời gian càng dài sẽ rất khó cứu về, dù cho tính mệnh không có vấn đề nhưng mà sẽ tạo thành thương tổn vĩnh viễn đối với thân thể.
Hắn nhớ rất kỹ, chính mình là như thế nào chạy đến Huyền Kim tháp.
Thực đúng là chết tiệt!
Vì cái gì là tên hỗn đản này cứu mình chứ?
Ngoại trừ Ngải Huy, hắn có thể chấp nhận bất cứ ai tại Cảm Ứng tràng cứu hắn.
Đáng chết!
Mình còn muốn tìm cơ hội đánh cho tên gia hỏa này một trận, như vậy còn thế nào hạ thủ được? Tên chết tiệt kia, trong lòng nhất định rất đắc ý, đang chờ để cười nhạo mình đi?
"Đây không phải Chạng Vạng đồng học sao?"
Âm thanh quen thuộc giống như ác mộng đột nhiên vang lên, Đoan Mộc Hoàng Hôn giống như là con mèo bị đạp đuôi, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Hoảng hốt chưa xong, Đoan Mộc Hoàng Hôn giả vờ trấn định xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia, hắn vô thức hất cằm lên, vẻ mặt ngạo nghễ: "Là ngươi a, tìm ta có chuyện gì?"
"Tìm ngươi?" Ngải Huy nhìn xung quanh: "Ngươi vừa nói như thế, ta còn tưởng rằng mình đi nhầm ngõ. Xem ra không sai a, Chạng Vạng đồng học chính là không bình thường, chạy đến cửa nhà ta hỏi ta tìm ngươi có chuyện gì?"
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn mới phản ứng lại, sắc mặt thoáng cái đỏ lên, hận không thể có cái khe đất nào để chui vào, mình thế nào lại phạm phải cái sai lầm cấp thấp như vậy?
Ngải Huy nhưng không có ý định buông tha đối phương, thật vất vả mới bắt được, không ép ra mấy cân dầu, để hắn rời đi?
"Xem ra Chạng Vạng đồng học không có quên ân cứu mạng của ta a, nói đi, tính toán báo đáp thế nào?" Ngải Huy không có nói lời vô dụng: "Chúng ta phải nói cho rõ ràng, một cái là đền ơn cứu ngươi ra Huyền Kim tháp, còn có một cái là bồi thường làm ta bị tai bay vạ gió. Nói đi, Chạng Vạng đồng học, ngươi dự định giải quyết thế nào?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn nào đã nghe qua đòi hỏi đền ơn trắng trợn như thế?
Không sai, chính là cái loại sắc mặt này!
Trong lòng hắn lại càng chán ghét: "Ngươi quả nhiên không là người tốt gì!"
"Không phải người tốt? Ngươi nói với ân nhân cứu mạng mình như vậy?" Ngải Huy cười nhạt, lập tức có điểm không kiên nhẫn: "Đương nhiên cái này không trọng yếu, thực tế chút đi, Chạng Vạng đồng học."
Lúc này Đoan Mộc Hoàng Hôn đã khôi phục sự bình tĩnh, trầm giọng nói: "Ta thiếu ngươi một cái nhân tình, vô luận là chuyện gì, vô luận lúc nào, chỉ cần ta có thể hoàn thành, nhất định sẽ toàn lực ứng phó."
Vẻ mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn trang trọng đưa ra hứa hẹn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tong lòng gã chán ghét Ngải Huy, nhưng mà tính mệnh của mình là hắn cứu, chỉ làm tùy tiện qua loa cho qua, sự kiêu ngạo của hắn tuyệt đối không thể cho phép chính hắn làm như thế.
Chỉ có lời hứa giá trị nghìn vàng như vậy mới có thể làm lòng gã không hổ thẹn.
Trên mặt gã tràn đầy sự ngạo nghễ và trang trọng, cái này là lời hứa hẹn gã định ra cho chính mình.
"Chỉ như vậy?"
Ngải Huy trợn mắt há mồm nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn, tựa như ban ngày gặp quỷ.
Bị Ngải Huy trừng mắt nhìn như vậy, vốn lòng tràn đầy thần thánh trang trọng, Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên chột dạ khó giải thích, vô ý thức buột miệng hỏi: "Vậy... Vậy thì hai cái hứa hẹn?"
Tác giả :
Phương Tưởng