Ngũ Hành Thiên
Chương 297: Sát cơ lặng lẽ
Dịch giả: tntkxx
Sa Vô Viễn đạt được kết quả mà mình mong muốn, tuy rằng không lớn không nhỏ có chút mất mặt, nhưng là so với thành bại, chút mặt mũi này không đáng nhắc tới.
Sa gia dù như mặt trời xuống núi, vẫn như cũ là một gia tộc lớn. Một gia tộc khổng lồ như vậy, muốn di chuyển cả tộc, một lần nữa chọn địa điểm phát triển, tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản.
Hiện tại đến đây, chẳng qua chỉ là tiên phong.
Sa Vô Viễn cho rằng lực lượng của mình đã đầy đủ, cái gọi là Kiếm Tu đạo tràng chẳng qua chỉ là một người mà thôi. Nếu không phải kiêng kỵ quan hệ giữa Hải Ninh thương hội và Vương Hàn, Sa Vô Viễn đã sớm giết tới cửa rồi.
Ở mảnh đất lạ nước lạ cái này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Tìm hiểu rõ ràng, tiếp theo chính là lôi đình một kích. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến thế nhân thấy được sức mạnh của Sa gia, mới có thể đánh tan tham vọng của đám bạch nhãn lang tham lam.
Thân ở giữa dòng người đi đường qua lại không dứt, mắt thấy đường phố bận rộn, trong lòng Sa Vô Viễn chợt dâng lên hào khí.
Khốn đốn ba năm, trên dưới Sa gia trải qua thời khắc bàng hoàng mờ mịt, trong lòng cũng kìm nén một hơi. Tiểu Ngũ Hành Thiên thành lập, rốt cuộc khiến Sa gia nhìn thấy hy vọng.
Sa gia năm đó, phong quan tới mức nào cơ chứ. Vô sa bất thành ngẫu, Sa gia uy thế hiển hách có sức ảnh hưởng không gì sánh được trong giới Thổ tu. Vô số Thổ tu, vì cầu một bộ sa ngẫu, ngàn dặm xa xôi tìm đến bái phỏng. Mỗi khi Sa gia muốn ra sa ngẫu mới, thương buôn toàn thiên hạ nghe tin liền lới, tha thiết mong chờ canh giữ ngoài cửa lớn Sa gia.
Đều là do lũ Thần Chi Huyết chết tiệt!
Hoàng Sa Giác rơi vào tay giặc, không chỉ khiến Sa gia mất đi nguồn nguyên liệu quan trọng nhất, mà hết thảy sức mạnh của Sa gia ở Hoàng Sa Giác cũng đều bị quét sạch sành sanh. Tất cả lực lượng tinh nhuệ của Sa gia có gần bảy phần mười đều ở Hoàng Sa Giác, Hoàng Sa Giác rơi vào tay giặc trực tiếp khiến cho Sa gia nguyên khí đại thương.
Nếu không vì vậy, Sa gia làm sao có thể quẫn bách đến mức này!
Tâm tư Sa Vô Viễn trôi nổi xa xăm.
Cảnh tượng xây dựng rầm rộ của Ninh Thành, giữa thời kỳ chiến tranh tiêu điều hủ bại này, thật cuốn hút chú ý mà lại phấn chấn lòng người.
Ngựa xe như nước, không ngừng có người lướt qua bên cạnh hắn, trên mặt mỗi người đều là vẻ vội vã, thế nhưng lại mang một luồng sinh khí nơi khác không có được, giống như chính mảnh đất Ninh Thành sinh cơ bừng bừng này.
Liền ngay lúc này, trong lòng Sa Vô Viễn bỗng nhiên lóe lên một tia báo động.
Hắn còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, phía sau lưng bỗng đau đớn.
Một luồng nguyên lực sắc bén, chui vào sau lưng hắn!
Không được! Sa Vô Viễn biến sắc, kẻ địch vô cùng am hiểm ẩn giấu hơi thở, không ngờ tiếp cận đến sát bên cạnh mà mình vẫn không phát hiện ra.
Trong nháy mắt khi nguyên lực tiến vào cơ thể, liền kích thích nguyên lực trong cơ thẻ hắn phản kháng. Thế nhưng sợi nguyên lực này lại như một mũi dùi nhọn hoắt sắc bén, không tốn chút công sức nào liền phá tan nguyên lực của hắn, phá hoại thân thể.
Nguyên lực nhập thể trong nháy mắt, liền gây nên hắn nguyên lực trong cơ thể phản kháng. Thế nhưng này sợi Nguyên lực lại như sắc sảo bén nhọn cái dùi, không tốn sức chút nào phá tan hắn Nguyên lực, phá hoại thân thể của hắn. Bụp, một âm thanh bé nhỏ gần như không thể nghe thấy rơi vào tai Sa Vô Viễn lại như sấm sét.
Ba!
Một sa ngẫu đầu tròn nhỏ Sa Vô Viễn đeo trên cổ đột nhiên hiện lên vết rạn nứt lít nha lít nhít, chợt nát tan thành một bãi cái rời, rơi vãi đầy đất.
Sa ngẫu thế thân!
Sợ hãi và phẫn nộ đồng thời tràn ngập trong lòng Sa Vô Viễn, sa ngẫu thế thân vỡ tay, đồng nghĩa một chiêu vừa rồi kia, nếu như không có sa ngẫu thế thân thì mình đã là một người chết. Sa ngẫu thế thân là sa ngẫu cao cấp nhất của Sa gia, tuyệt đối sẽ không sai lầm. Nó không có bất kỳ sức chiến đấu nào, tác dụng duy nhất chính là trợ giúp chủ nhân gánh chịu tai họa.
Vật liệu của sa ngẫu thế thân không cái nào không vô cùng quý giá, còn phải vận dụng bí pháp cần tiêu hao sinh mệnh con người. Dù cho là Sa gia thời kỳ toàn thịnh, cũng không có bao nhiêu. Cái sa ngẫu thế thân trên người Sa Vô Viễn đây, chính là một trong ba cái sa ngẫu thế thân hiếm hoi còn sót lại của Sa gia.
Sa Vô Viễn biết giờ khắc này quan trọng nhất không phải phản kích, không phải chữa thương, mà là kéo dài khoảng cách với đối phương. Chỉ có kéo dài khoảng cách, mới có thể phát huy ra thực lực của chính mình, thu được cơ hội phản kích.
Hắn không để ý cơn đau đớn trên eo, đột nhiên phóng về phía khu phố bên cạnh.
Ngải Huy cảm giác được nguyên lực mà mình phóng ra, đột nhiên bị thứ gì đó hút đi, cảm giác trống rỗng truyền đến.
Sa ngẫu thế thân!
Ngải Huy lập tức hiểu rõ, bởi vì có Lâu Lan, hắn có hiểu biết khá rõ đối với sa ngẫu. Là báo vật trong các loại sa ngẫu, Ngải Huy làm sao lại không biết đến sa ngẫu thế thân! Thứ đó vô cùng quý giá, không ngờ trên người Sa Vô Viễn vậy mà lại có một cái, trong lòng hắn có chút giật mình.
Trong lòng cảm khái Sa gia quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, Ngải Huy ra tay lại càng tàn nhẫn.
Sa Vô Viễn đột nhiên vọt tới trước, lập tức khiến cho con đường hỗn loạn tưng bừng.
Xung quanh đâu đâu cũng có người, nhưng không khiến Sa Vô Viễn có chút cảm giác an toàn nào, luồng khí tức như có như không sau lưng như âm hồn không tán, bám dai như đỉa.
Một luồng hàn ý chạy thẳng từ xương cụt lên, bao phủ khắp toàn thân Sa Vô Viễn.
Hắn không dám xoay người, cũng không dám có nửa điểm chần chờ, thậm chí không có thời gian mở vân dực ra, kẻ địch vô cùng tinh thông ám sát.
Hắn giờ khắc này phảng phất như đang đặt mình trên vách núi cheo leo, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, sẽ liền tan xương nát thịt.
Nguyên lực toàn thân điên cuồng tràn ra sau lưng, một tầng áo giáp sa thổ thật giày, nhanh chóng hiện lên trên lưng hắn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đang liều mạng phóng đi, trên mặt Sa Vô Viễn chợt hiện vẻ tàn nhẫn, không có chút dấu hiệu đột ngột dừng lại, áo giáp sa thổ che kín sau lưng nổi lên, lại như nâng lên một tấm khiên kiên cố, đột nhiên phát lực bắn ngược về phía sau!
Nhưng sau một sắc, sắc mặt Sa Vô Viễn kịch biến.
Phía sau trống rỗng, không hề có thứ gì!
Làm sao có thể?
Đối phương không phải vẫn luôn theo sát sau lưng mình sao? Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Không! Vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác!
Ngay khi Sa Vô Viễn đang nghi ngờ không thôi, một luồng kiếm quang, sáng chói tựa như sao trời, đột ngột bắn lên từ dưới chân hắn.
Kiếm quang!
Con ngươi Sa Vô Viễn thoáng co rụt, hắn đã biết kẻ đánh lén mình là ai.
Vương Hàn! Tràng chủ Kiếm Tu đạo tràng Vương Hàn!
Cái tên này điên rồi sao? Lại dám....
Một kẻ cho tới bây giờ vẫn bị hắn không để trong mắt, một kẻ trong mắt hắn đã là người chết, không ngờ.... lại dám chủ động công kích Sa gia!
Sa gia là cái gì? Là quái vật khổng lồ trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, Sa gia hắt hơi một cái, không biết bao nhiêu người vì đó mà run sợ. Nhưng ngày hôm nay, lại bị một tên nhãi nhép như con sâu cái kiến khiêu khích.
Uy nghiêm bị mạo phạm phảnh phất như báo hiệu cho sự sa sút của Sa gia, sự thất lạc và khuất nhục chợt lóe lên rồi biến mất trong lòng Sa Vô Viễn, nương theo đó là lửa giận vô cùng mãnh liệt bốc lên, lửa giận mãnh liệt như thế, thậm chí khiến thân thể hắn không tự chủ được run lên.
Thật to gan! Thật sự quá to gan!
Sa Vô Viễn không chỉ không né tránh, ngược lại chủ động đón lấy kiếm quang đang gào thét lao tới.
Đối diện với kiếm quang, tầng áo giáo sa thổ thật dày lại như tờ giấy. Bụng nhói đau, Sa Vô Viễn lại như một con voi hoang bị thương, trở nên càng thêm điên cuồng.
Hai tay quét ngang, vòng sáng màu vàng hiện lên trên tay hắn.
Trọng Thổ Hoàn!
Trọng Thổ Hoàn có thể hình thành một khu cầm cố phạm vi mười trượng, khi ở trong đó cơ thể người sẽ trở nên nặng nề dị thường. Một chiêu này của Sa Vô Viễn có trình độ vô cùng thâm hậu, hắn có thể khiến cho thân thể kẻ địch trở nên nặng nề hơn hai mươi sáu lần!
Người bị cầm cố nửa bước khó đi, thân thể trầm trọng thậm chí khiến bọn họ đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Chẳng biết từ lúc nào, cánh tay khổng lồ đã vung lên từ sau lưng Sa Vô Viễn, năm ngón tay xòe ra, bàn tay lại như một chiếc võng lớn chụp về phía Sa Vô Viễn.
Trên đầu tối sầm lại, bàn tay khổng lồ kéo theo tiếng gió rít khủng bố, thế như Thái Sơn áp đỉnh.
Sa Vô Viễn cười gằn.
Xem ngươi còn trốn đâu được nữa!
Đùng!
Bàn tay khổng lồ mạnh mẽ đập xuống, bao phủ cả Sa Vô Viễn trong đó, trong phạm vi năm trượng, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Mặt đất cứng rắn, lại tựa như làm bằng nước, sóng xung kích mãnh liệt sau đó cuốn phăng gạch đá trên mặt đất xung quanh, bằng tốc độ kinh người khuếch tán ra bốn phía.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười điên cuồng truyền đến từ dưới nền đất, Sa Vô Viễn bình yên vô sự, trồi lên từ bên trong bàn tay đất cát khổng lồ, tựa như trồi lên khỏi mặt nước. Máu tươi nơi bụng hắn nhìn thấy mà giật mình, thế như hắn hoàn toàn chẳng thèm để ý.
Thổ tu thường không thích không chiến, cũng bởi vì một khi rời khỏi mặt đất, Thổ nguyên lực sẽ trở nên mỏng manh. Đối với Thổ tu cảnh giới Ngoại Nguyên, chỉ cần hai chân không rời khỏi đại địa, bọn họ chẳng khác nào một pháo đài kiên cố, khó có thể công phá nổi.
Ở trong thành sẽ gặp phải suy yếu khá lớn, không thể nào khống chế được nhiều nguyên lực như bên ngoài, thế nhưng đối với Sa Vô Viễn mà nói, thế đã đủ rồi.
Vừa rồi hắn cảm nhận được rất rõ ràng, hắn đã cầm cố được đối phương!
Dưới Cự Nguyên Ma Chưởng, vạn vật đều hóa thành bột mịn!
Những người đi đường bàng quang xa xa, đều đầy mặt sợ hãi và kính nể, khiến hắn không nhịn được cất tiếng cười ha hả. Cũng chỉ đến thế mà thôi, còn tưởng rằng Vương Hàn có thể còn có thủ đoạn lợi hại gì, cũng chỉ thế thôi a.
Tiếng cười đột ngột im bặt, hắn bỗng cảm giác được nguy hiểm đang cấp tốc áp sát từ bên dưới, cuống quít giương vân dực ra, phóng thẳng lên trời.
Một luồng kiếm quang ác liệt hình trăng lưỡi liềm, xuyên thẳng qua Cự Nguyên Ma Chưởng bắn ra.
Cự Nguyên Ma Chưởng lại tựa như một đống bộ mì, bị ánh kiếm từ chính giữa chém ra thành hai nửa.
Sa Vô Viễn trên bầu trời trợn trừng hai mắt, biểu cảm đọng lại trên khuôn mặt. Cự Nguyên Ma Chưởng của hắn không chỉ là một môn truyền thừa Thổ Nguyên, mà nó còn là một bộ sa ngẫu. Chỉ có điều bộ sa ngẫu này có hình dạng phi thường đặc biệt, là một cánh tay cụt khổng lồ. Nó có được trọng lượng là sức mạnh không gì sánh được, vô cùng cứng rắn, dù cho đối mặt với một mũi thương cao tốc đâm xuống, cũng sẽ không trầy xước chút nào.
Thế nhưng, nó lại bị một luồng kiếm qua chia thành hai nửa...
Kiếm quang gì mới có thể có được uy lực đáng sợ như vậy?
Sa Vô Viễn từ đáy lòng chợt dâng lên sự sợ hãi, lại như hắc ám vô biên vô hạn.
Xương cốt cả người Ngải Huy gần như sắp tan vỡ, tay chân như nhũn ra, đầu óc nổ ong ong. Vừa rồi bị Cự Nguyên Ma Chưởng đập một cái, hắn đúng là ăn trọn một chưởng.
Cảm tạ Một Nghìn Đồng!
Nếu không phải có Huyết hoa mai cải tạo thân thể hắn, nếu không phải thân thể hắn có cường độ vượt xa người thường, hơn nữa có băng vải bảo vệ, thì mới vừa rồi, hắn chắc trực tiếp đi đời nhà ma.
Nguyên lực trong cơ thể khôi phục còn nhanh hơn cả cơ bắp, sau chốc lát mất khống chế ngắn ngủi, liền nhanh chóng khôi phục lại như thường, hắn mới có thể chém ra chiêu Huyền Nguyệt kia!
Huyền Nguyệt bây giờ, uy lực so với lúc hắn còn ở Trùng Gian Thành thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Bất kể là sự hiểu biết đối với kiếm thuật, hay là độ hùng hậu và tinh khiết của nguyên lực bên trong cơ thể, đều là trình độ mà năm đó không thể nào với tới.
Tay chân Ngải Huy như nhũn ra, đang nghĩ cách làm sao mới câu giờ được. Toàn thân hắn giờ đã tê dại, chỉ có Nguyên lực có thể phát huy tác dụng, vào lúc này không nghi ngờ gì chính là thời khắc nguy hiểm nhất.
Liền ngay lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới sắc mặt Sa Vô Viễn biến hóa, con mắt không khỏi sáng lên, chẳng lẽ...
Ngải Huy trong lòng hơi động, Thiên cung nơi mi tâm ầm ầm vận chuyển.
Cả người hắn chấn động, con mắt đột nhiên sáng lên một tia sáng yêu dị.
Trong tầm nhìn của Ngải Huy, xuất hiện thêm mấy sợi dây nhỏ mảnh như sợi tóc, phảng phất như những sợi dây câu lung lay trong nước. Ở tận cùng của mỗi một sợi "dây câu", đều có buộc một thanh tiểu Long Chuy Kiếm, lại như những con cá lặng lẽ không tiếng động, biến mất trong không trung.
Sợ hãi nuốt chửng một chút đấu chí cuối cùng của Sa Vô Viễn, hắn xoay người muốn trốn.
Liền vào lúc này, sát cơ lặng lẽ kéo tới.
Sa Vô Viễn đạt được kết quả mà mình mong muốn, tuy rằng không lớn không nhỏ có chút mất mặt, nhưng là so với thành bại, chút mặt mũi này không đáng nhắc tới.
Sa gia dù như mặt trời xuống núi, vẫn như cũ là một gia tộc lớn. Một gia tộc khổng lồ như vậy, muốn di chuyển cả tộc, một lần nữa chọn địa điểm phát triển, tuyệt đối không phải một chuyện đơn giản.
Hiện tại đến đây, chẳng qua chỉ là tiên phong.
Sa Vô Viễn cho rằng lực lượng của mình đã đầy đủ, cái gọi là Kiếm Tu đạo tràng chẳng qua chỉ là một người mà thôi. Nếu không phải kiêng kỵ quan hệ giữa Hải Ninh thương hội và Vương Hàn, Sa Vô Viễn đã sớm giết tới cửa rồi.
Ở mảnh đất lạ nước lạ cái này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Tìm hiểu rõ ràng, tiếp theo chính là lôi đình một kích. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến thế nhân thấy được sức mạnh của Sa gia, mới có thể đánh tan tham vọng của đám bạch nhãn lang tham lam.
Thân ở giữa dòng người đi đường qua lại không dứt, mắt thấy đường phố bận rộn, trong lòng Sa Vô Viễn chợt dâng lên hào khí.
Khốn đốn ba năm, trên dưới Sa gia trải qua thời khắc bàng hoàng mờ mịt, trong lòng cũng kìm nén một hơi. Tiểu Ngũ Hành Thiên thành lập, rốt cuộc khiến Sa gia nhìn thấy hy vọng.
Sa gia năm đó, phong quan tới mức nào cơ chứ. Vô sa bất thành ngẫu, Sa gia uy thế hiển hách có sức ảnh hưởng không gì sánh được trong giới Thổ tu. Vô số Thổ tu, vì cầu một bộ sa ngẫu, ngàn dặm xa xôi tìm đến bái phỏng. Mỗi khi Sa gia muốn ra sa ngẫu mới, thương buôn toàn thiên hạ nghe tin liền lới, tha thiết mong chờ canh giữ ngoài cửa lớn Sa gia.
Đều là do lũ Thần Chi Huyết chết tiệt!
Hoàng Sa Giác rơi vào tay giặc, không chỉ khiến Sa gia mất đi nguồn nguyên liệu quan trọng nhất, mà hết thảy sức mạnh của Sa gia ở Hoàng Sa Giác cũng đều bị quét sạch sành sanh. Tất cả lực lượng tinh nhuệ của Sa gia có gần bảy phần mười đều ở Hoàng Sa Giác, Hoàng Sa Giác rơi vào tay giặc trực tiếp khiến cho Sa gia nguyên khí đại thương.
Nếu không vì vậy, Sa gia làm sao có thể quẫn bách đến mức này!
Tâm tư Sa Vô Viễn trôi nổi xa xăm.
Cảnh tượng xây dựng rầm rộ của Ninh Thành, giữa thời kỳ chiến tranh tiêu điều hủ bại này, thật cuốn hút chú ý mà lại phấn chấn lòng người.
Ngựa xe như nước, không ngừng có người lướt qua bên cạnh hắn, trên mặt mỗi người đều là vẻ vội vã, thế nhưng lại mang một luồng sinh khí nơi khác không có được, giống như chính mảnh đất Ninh Thành sinh cơ bừng bừng này.
Liền ngay lúc này, trong lòng Sa Vô Viễn bỗng nhiên lóe lên một tia báo động.
Hắn còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, phía sau lưng bỗng đau đớn.
Một luồng nguyên lực sắc bén, chui vào sau lưng hắn!
Không được! Sa Vô Viễn biến sắc, kẻ địch vô cùng am hiểm ẩn giấu hơi thở, không ngờ tiếp cận đến sát bên cạnh mà mình vẫn không phát hiện ra.
Trong nháy mắt khi nguyên lực tiến vào cơ thể, liền kích thích nguyên lực trong cơ thẻ hắn phản kháng. Thế nhưng sợi nguyên lực này lại như một mũi dùi nhọn hoắt sắc bén, không tốn chút công sức nào liền phá tan nguyên lực của hắn, phá hoại thân thể.
Nguyên lực nhập thể trong nháy mắt, liền gây nên hắn nguyên lực trong cơ thể phản kháng. Thế nhưng này sợi Nguyên lực lại như sắc sảo bén nhọn cái dùi, không tốn sức chút nào phá tan hắn Nguyên lực, phá hoại thân thể của hắn. Bụp, một âm thanh bé nhỏ gần như không thể nghe thấy rơi vào tai Sa Vô Viễn lại như sấm sét.
Ba!
Một sa ngẫu đầu tròn nhỏ Sa Vô Viễn đeo trên cổ đột nhiên hiện lên vết rạn nứt lít nha lít nhít, chợt nát tan thành một bãi cái rời, rơi vãi đầy đất.
Sa ngẫu thế thân!
Sợ hãi và phẫn nộ đồng thời tràn ngập trong lòng Sa Vô Viễn, sa ngẫu thế thân vỡ tay, đồng nghĩa một chiêu vừa rồi kia, nếu như không có sa ngẫu thế thân thì mình đã là một người chết. Sa ngẫu thế thân là sa ngẫu cao cấp nhất của Sa gia, tuyệt đối sẽ không sai lầm. Nó không có bất kỳ sức chiến đấu nào, tác dụng duy nhất chính là trợ giúp chủ nhân gánh chịu tai họa.
Vật liệu của sa ngẫu thế thân không cái nào không vô cùng quý giá, còn phải vận dụng bí pháp cần tiêu hao sinh mệnh con người. Dù cho là Sa gia thời kỳ toàn thịnh, cũng không có bao nhiêu. Cái sa ngẫu thế thân trên người Sa Vô Viễn đây, chính là một trong ba cái sa ngẫu thế thân hiếm hoi còn sót lại của Sa gia.
Sa Vô Viễn biết giờ khắc này quan trọng nhất không phải phản kích, không phải chữa thương, mà là kéo dài khoảng cách với đối phương. Chỉ có kéo dài khoảng cách, mới có thể phát huy ra thực lực của chính mình, thu được cơ hội phản kích.
Hắn không để ý cơn đau đớn trên eo, đột nhiên phóng về phía khu phố bên cạnh.
Ngải Huy cảm giác được nguyên lực mà mình phóng ra, đột nhiên bị thứ gì đó hút đi, cảm giác trống rỗng truyền đến.
Sa ngẫu thế thân!
Ngải Huy lập tức hiểu rõ, bởi vì có Lâu Lan, hắn có hiểu biết khá rõ đối với sa ngẫu. Là báo vật trong các loại sa ngẫu, Ngải Huy làm sao lại không biết đến sa ngẫu thế thân! Thứ đó vô cùng quý giá, không ngờ trên người Sa Vô Viễn vậy mà lại có một cái, trong lòng hắn có chút giật mình.
Trong lòng cảm khái Sa gia quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách, Ngải Huy ra tay lại càng tàn nhẫn.
Sa Vô Viễn đột nhiên vọt tới trước, lập tức khiến cho con đường hỗn loạn tưng bừng.
Xung quanh đâu đâu cũng có người, nhưng không khiến Sa Vô Viễn có chút cảm giác an toàn nào, luồng khí tức như có như không sau lưng như âm hồn không tán, bám dai như đỉa.
Một luồng hàn ý chạy thẳng từ xương cụt lên, bao phủ khắp toàn thân Sa Vô Viễn.
Hắn không dám xoay người, cũng không dám có nửa điểm chần chờ, thậm chí không có thời gian mở vân dực ra, kẻ địch vô cùng tinh thông ám sát.
Hắn giờ khắc này phảng phất như đang đặt mình trên vách núi cheo leo, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, sẽ liền tan xương nát thịt.
Nguyên lực toàn thân điên cuồng tràn ra sau lưng, một tầng áo giáp sa thổ thật giày, nhanh chóng hiện lên trên lưng hắn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Đang liều mạng phóng đi, trên mặt Sa Vô Viễn chợt hiện vẻ tàn nhẫn, không có chút dấu hiệu đột ngột dừng lại, áo giáp sa thổ che kín sau lưng nổi lên, lại như nâng lên một tấm khiên kiên cố, đột nhiên phát lực bắn ngược về phía sau!
Nhưng sau một sắc, sắc mặt Sa Vô Viễn kịch biến.
Phía sau trống rỗng, không hề có thứ gì!
Làm sao có thể?
Đối phương không phải vẫn luôn theo sát sau lưng mình sao? Chẳng lẽ là ảo giác của mình? Không! Vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác!
Ngay khi Sa Vô Viễn đang nghi ngờ không thôi, một luồng kiếm quang, sáng chói tựa như sao trời, đột ngột bắn lên từ dưới chân hắn.
Kiếm quang!
Con ngươi Sa Vô Viễn thoáng co rụt, hắn đã biết kẻ đánh lén mình là ai.
Vương Hàn! Tràng chủ Kiếm Tu đạo tràng Vương Hàn!
Cái tên này điên rồi sao? Lại dám....
Một kẻ cho tới bây giờ vẫn bị hắn không để trong mắt, một kẻ trong mắt hắn đã là người chết, không ngờ.... lại dám chủ động công kích Sa gia!
Sa gia là cái gì? Là quái vật khổng lồ trên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, Sa gia hắt hơi một cái, không biết bao nhiêu người vì đó mà run sợ. Nhưng ngày hôm nay, lại bị một tên nhãi nhép như con sâu cái kiến khiêu khích.
Uy nghiêm bị mạo phạm phảnh phất như báo hiệu cho sự sa sút của Sa gia, sự thất lạc và khuất nhục chợt lóe lên rồi biến mất trong lòng Sa Vô Viễn, nương theo đó là lửa giận vô cùng mãnh liệt bốc lên, lửa giận mãnh liệt như thế, thậm chí khiến thân thể hắn không tự chủ được run lên.
Thật to gan! Thật sự quá to gan!
Sa Vô Viễn không chỉ không né tránh, ngược lại chủ động đón lấy kiếm quang đang gào thét lao tới.
Đối diện với kiếm quang, tầng áo giáo sa thổ thật dày lại như tờ giấy. Bụng nhói đau, Sa Vô Viễn lại như một con voi hoang bị thương, trở nên càng thêm điên cuồng.
Hai tay quét ngang, vòng sáng màu vàng hiện lên trên tay hắn.
Trọng Thổ Hoàn!
Trọng Thổ Hoàn có thể hình thành một khu cầm cố phạm vi mười trượng, khi ở trong đó cơ thể người sẽ trở nên nặng nề dị thường. Một chiêu này của Sa Vô Viễn có trình độ vô cùng thâm hậu, hắn có thể khiến cho thân thể kẻ địch trở nên nặng nề hơn hai mươi sáu lần!
Người bị cầm cố nửa bước khó đi, thân thể trầm trọng thậm chí khiến bọn họ đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Chẳng biết từ lúc nào, cánh tay khổng lồ đã vung lên từ sau lưng Sa Vô Viễn, năm ngón tay xòe ra, bàn tay lại như một chiếc võng lớn chụp về phía Sa Vô Viễn.
Trên đầu tối sầm lại, bàn tay khổng lồ kéo theo tiếng gió rít khủng bố, thế như Thái Sơn áp đỉnh.
Sa Vô Viễn cười gằn.
Xem ngươi còn trốn đâu được nữa!
Đùng!
Bàn tay khổng lồ mạnh mẽ đập xuống, bao phủ cả Sa Vô Viễn trong đó, trong phạm vi năm trượng, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Mặt đất cứng rắn, lại tựa như làm bằng nước, sóng xung kích mãnh liệt sau đó cuốn phăng gạch đá trên mặt đất xung quanh, bằng tốc độ kinh người khuếch tán ra bốn phía.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười điên cuồng truyền đến từ dưới nền đất, Sa Vô Viễn bình yên vô sự, trồi lên từ bên trong bàn tay đất cát khổng lồ, tựa như trồi lên khỏi mặt nước. Máu tươi nơi bụng hắn nhìn thấy mà giật mình, thế như hắn hoàn toàn chẳng thèm để ý.
Thổ tu thường không thích không chiến, cũng bởi vì một khi rời khỏi mặt đất, Thổ nguyên lực sẽ trở nên mỏng manh. Đối với Thổ tu cảnh giới Ngoại Nguyên, chỉ cần hai chân không rời khỏi đại địa, bọn họ chẳng khác nào một pháo đài kiên cố, khó có thể công phá nổi.
Ở trong thành sẽ gặp phải suy yếu khá lớn, không thể nào khống chế được nhiều nguyên lực như bên ngoài, thế nhưng đối với Sa Vô Viễn mà nói, thế đã đủ rồi.
Vừa rồi hắn cảm nhận được rất rõ ràng, hắn đã cầm cố được đối phương!
Dưới Cự Nguyên Ma Chưởng, vạn vật đều hóa thành bột mịn!
Những người đi đường bàng quang xa xa, đều đầy mặt sợ hãi và kính nể, khiến hắn không nhịn được cất tiếng cười ha hả. Cũng chỉ đến thế mà thôi, còn tưởng rằng Vương Hàn có thể còn có thủ đoạn lợi hại gì, cũng chỉ thế thôi a.
Tiếng cười đột ngột im bặt, hắn bỗng cảm giác được nguy hiểm đang cấp tốc áp sát từ bên dưới, cuống quít giương vân dực ra, phóng thẳng lên trời.
Một luồng kiếm quang ác liệt hình trăng lưỡi liềm, xuyên thẳng qua Cự Nguyên Ma Chưởng bắn ra.
Cự Nguyên Ma Chưởng lại tựa như một đống bộ mì, bị ánh kiếm từ chính giữa chém ra thành hai nửa.
Sa Vô Viễn trên bầu trời trợn trừng hai mắt, biểu cảm đọng lại trên khuôn mặt. Cự Nguyên Ma Chưởng của hắn không chỉ là một môn truyền thừa Thổ Nguyên, mà nó còn là một bộ sa ngẫu. Chỉ có điều bộ sa ngẫu này có hình dạng phi thường đặc biệt, là một cánh tay cụt khổng lồ. Nó có được trọng lượng là sức mạnh không gì sánh được, vô cùng cứng rắn, dù cho đối mặt với một mũi thương cao tốc đâm xuống, cũng sẽ không trầy xước chút nào.
Thế nhưng, nó lại bị một luồng kiếm qua chia thành hai nửa...
Kiếm quang gì mới có thể có được uy lực đáng sợ như vậy?
Sa Vô Viễn từ đáy lòng chợt dâng lên sự sợ hãi, lại như hắc ám vô biên vô hạn.
Xương cốt cả người Ngải Huy gần như sắp tan vỡ, tay chân như nhũn ra, đầu óc nổ ong ong. Vừa rồi bị Cự Nguyên Ma Chưởng đập một cái, hắn đúng là ăn trọn một chưởng.
Cảm tạ Một Nghìn Đồng!
Nếu không phải có Huyết hoa mai cải tạo thân thể hắn, nếu không phải thân thể hắn có cường độ vượt xa người thường, hơn nữa có băng vải bảo vệ, thì mới vừa rồi, hắn chắc trực tiếp đi đời nhà ma.
Nguyên lực trong cơ thể khôi phục còn nhanh hơn cả cơ bắp, sau chốc lát mất khống chế ngắn ngủi, liền nhanh chóng khôi phục lại như thường, hắn mới có thể chém ra chiêu Huyền Nguyệt kia!
Huyền Nguyệt bây giờ, uy lực so với lúc hắn còn ở Trùng Gian Thành thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Bất kể là sự hiểu biết đối với kiếm thuật, hay là độ hùng hậu và tinh khiết của nguyên lực bên trong cơ thể, đều là trình độ mà năm đó không thể nào với tới.
Tay chân Ngải Huy như nhũn ra, đang nghĩ cách làm sao mới câu giờ được. Toàn thân hắn giờ đã tê dại, chỉ có Nguyên lực có thể phát huy tác dụng, vào lúc này không nghi ngờ gì chính là thời khắc nguy hiểm nhất.
Liền ngay lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới sắc mặt Sa Vô Viễn biến hóa, con mắt không khỏi sáng lên, chẳng lẽ...
Ngải Huy trong lòng hơi động, Thiên cung nơi mi tâm ầm ầm vận chuyển.
Cả người hắn chấn động, con mắt đột nhiên sáng lên một tia sáng yêu dị.
Trong tầm nhìn của Ngải Huy, xuất hiện thêm mấy sợi dây nhỏ mảnh như sợi tóc, phảng phất như những sợi dây câu lung lay trong nước. Ở tận cùng của mỗi một sợi "dây câu", đều có buộc một thanh tiểu Long Chuy Kiếm, lại như những con cá lặng lẽ không tiếng động, biến mất trong không trung.
Sợ hãi nuốt chửng một chút đấu chí cuối cùng của Sa Vô Viễn, hắn xoay người muốn trốn.
Liền vào lúc này, sát cơ lặng lẽ kéo tới.
Tác giả :
Phương Tưởng