Ngũ Hành Thiên
Chương 289: Chuyển ngoặt
Dịch giả: Tiểu Băng
Sau khi đổi về diện mạo thật, Ngải Huy thản nhiên, nghênh ngang đi trên đường, chẳng ai buồn liếc hắn nhìn hắn.
Bây giờ Ngải Huy đã là tiểu phú ông, mua đồ vô cùng sảng khoái, tìm tới cửa hàng, mua đồ tiếp tế, rồi bỏ đi ngay. Mặc kệ hỗn loạn, cứ tới Tường Vân thành rồi tính.
Suốt một đường không ai chú ý tới hắn, vì nhìn kiểu nào, hắn cũng khác hẳn so với Sở Triêu Dương. Từ mặt mũi, tóc tai, màu sắc vân dực, đến cảnh giới đều khác hẳn, chẳng ai hoài nghi chút nào.
Trên đường, có mấy lần hắn bị mấy nhóm người hỏi thăm có nhìn thấy một trung niên đeo ngân dực hay không. Ai da, Sở Triêu Dương quả là nóng bỏng.
Hắn hận Đại Ngụy thương hội đến nghiến răng.
Đừng có để mình gặp lại, hừ hừ.
Mấy ngày sau, khi hắn hạ xuống Tường Vân thành, vân dực còn chưa thu hồi, đã nghe cách đó không xa có tiếng cười nhạo.
"Lại là thằng nhóc mơ được phát tài, tưởng Sở Triêu Dương ngu như thế hả? Biết nhiều người đang chờ hắn ở đây, ai còn chạy tới nơi này? Sở tặc cố ý tung tin vịt thôi, sớm chạy mất dép từ đời nào rồi."
"Tiền tài động lòng người mà! Ngươi nhìn đi, hắn còn trẻ măng như thế, máu me một tí cũng dễ hiểu thôi."
***
Ngải Huy lảo đảo, suýt nữa thì hẫng chân.
Được rồi, coi như không nghe thấy.
Ngải Huy tự an ủi, nhưng đi chỉ hơn mười mét, hắn đã cảm thấy cả người không thoải mái. Người đi đường ai cũng mắt lấp lóe, nhìn người khác cũng đầy vẻ nghi ngờ, có mấy người thỉnh thoảng còn nhăn mũi hửi hửi, cứ như chó săn.
Vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, đây vẫn là lầu đầu Ngải Huy gặp phải cảnh này.
Điên hết rồi...
Ngải Huy thấy thật cay đắng, giải thưởng treo hắn là 10 ngàn viên Tinh Nguyên đậu, lúc nhìn thấy bảng thông cáo, Ngải Huy rất kích động, chỉ còn thiếu điều tự đưa mình tới bán cho Đại Ngụy thương hội là xong.
Phiền phức quá!
Dù Ngải Huy có ngốc đến mấy, cũng biết cục diện này sẽ làm hắn vướng tay chân.
Hắn không dám tiếp xúc với ai, nếu lỡ người đó cũng hứng thú với Sở Triêu Dương, hay đỏ mắt với Thượng Cổ di bảo gì đó, thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Bỗng có người hô lớn: "Bắt được rồi! Bắt được rồi!"
Cả con đường xao động hẳn lên.
"Bắt được Sở Triêu Dương rồi?"
"Ai bắt được?"
"Ở đâu ở đâu? Tên khốn nào vận may tốt thế?"
***
Đám người ảo não, 10 ngàn viên Tinh Nguyên đậu đó, tiền tài lớn như vậy, đã bay mất rồi.
"Không phải, là Đại Ngụy thương hội bị giật mất đồ rồi, Thượng Cổ di bảo trước giờ vẫn ở trên tay bọn họ, Sở Triêu Dương là tin vịt họ thả ra mà thôi!"
"Oa, Đại Ngụy thương hội sao xảo trá thế! Vừa ăn cướp vừa la làng!"
"Âm hiểm quá! Đáng đời! Ta đã nói rồi, Sở Triêu Dương làm sao ngu đến thế? Nếu thật muốn trộm bảo, ai còn nói mục đích của mình ra cho người khác biết?"
"Vậy Sở Triêu Dương gì đó là người của ai, Thượng Cổ di bảo là cái gì thế? Rốt cuộc giờ nó ở trong tay ai?"
"Côn Luân!"
"Côn Luân lần này giàu to a!"
Nghe người ta bàn tán xôn xao, Ngải Huy dở khóc dở cười. chỉ là đi nhờ một chuyến, lại bị người ta chơi xỏ, làm mình phải chạy như con chó, không ngờ cuối cùng Đại Ngụy thương hội cũng bị lòi mặt ra.
Hắn khoái trá cười trên sự đau khổ của người khác, thực là đáng đời.
Đại Ngụy thương hội tự đeo dây buộc mình.
Ngải Huy thở phào, thân phận Sở Triêu Dương chứa đựng rất nhiều tâm huyết của hắn, rất quan trọng cho hành động lần này. Nếu thực không dùng được, hắn sẽ rất đau lòng.
May mà hắn làm ra thân phận giả, mới thoát được nạn. lỡ lần sau lại gặp tình huống tương tự, cũng có cơ hội lựa chọn.
Hắn không đi nữa, mà ở lại Tường Vân thành.
Sau hai ngày, đã không có ai còn nhắc tới tên Sở Triêu Dương, mà chuyển sang sôi nổi bàn tán đủ thứ tin vịt liên quan với Côn Luân à Thượng Cổ di bảo. Có người nói Thượng Cổ di bảo là kiếm quyết khoáng thế, thuộc đại đạo chính thống của Côn Luân năm đó. Cũng có người nói Thượng Cổ di bảo là tuyệt thế thần dược, không phải một viên, mà là một trăm viên, vân vân.
Nói đến nói đi, cũng chỉ có một ý, Côn Luân lần này giàu to, Kiếm tu lần này cực thịnh.
Ngải Huy còn cẩn thận hỏi thăm được, cao thủ của Đại Ngụy thương hội gần như bị diệt sạch, Tiêu phu nhân mất tích, sinh tử chưa biết. nhiều người cảm thán, một mỹ nhân như thế, mà không còn, thực sự là đáng tiếc.
Chỉ là mất tích mà thôi, Ngải Huy đay nghiến.
Mình vô duyên vô cớ bị cô ta chơi xỏ, ngay cả cơ hội báo thù cũng không có, hừ, may cho cô ta. Đương nhiên, một trăm viên Tinh Nguyên đậu kia, hắn đã quên mất.
Xác định gió đã êm sóng đã lặng, Ngải Huy lại đổi thành Sở Triêu Dương, xuất hiện tại trên đường phố.
"Ồ, tên kia không phải Sở Triêu Dương sao? Ai. . . 10 ngàn viên Tinh Nguyên đậu a, không còn nữa rồi."
"Thôi đi, người ta cho nổ cả Cát Tường Hào, ngươi muốn chết hả."
"Quên đi, hắn không đáng đâu."
***
Trái tim Ngải Huy rốt cuộc thở phào. Nhưng hắn có cảm giác, những người kia nhìn hắn, ánh mắt như là ghét bỏ.
Đi dạo trong thành hồi lâu, xác định không có ai theo dõi, Ngải Huy đi vào một ngõ nhỏ, quẹo bảy tám lần, đi tới một ngôi nhà. Cửa nhà đóng chặt, Ngải Huy gõ cửa.
Một lát sau, cửa lớn mở ra, một tráng hán thấy là Ngải Huy, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi đến muộn."
"Chịu thôi." Ngải Huy nhún vai: "Chuyện của ta ngươi cũng biết rồi."
Tráng hán nhếch miệng cười, không nói gì, nghiêng người cho hắn qua.
Ngải Huy đi vào sân, đảo mắt nhìn quanh, trong sân rất mộc mạc, trồng một mớ hoa hoa cỏ cỏ. Nhưng Ngải Huy biết, trong đống hoa đèm đẹp đó, có giấu sát cơ.
Tráng hán này nhìn như một thợ rèn, nhưng thực tế lại là một Mộc tu, một Mộc tu cực kỳ lợi hại. Ngải Huy đã từng nhìn thấy một kẻ thực lực rất mạnh giao thủ với hắn, kết quả mất mạng.
Tên thật của tráng hán hắn không biết, mọi người đều gọi hắn Hoa Khôi.
Mỗi lần nghe thấy người ta gọi một kẻ như tráng hán là Hoa Khôi, Ngải Huy đều rùng mình.
"Những người khác đi hết rồi." Hoa Khôi liếc mắt nhìn Ngải Huy: "Tình huống của ngươi đặc biệt, cấp trên không trách tội ngươi, nhưng lần sau không được dùng lý do này nữa."
Ngải Huy cau mặt: "ta đương nhiên biết."
Hoa Khôi nhếch mép: "ồ, ngươi rốt cục cũng đột phá Ngoại Nguyên, chúc mừng."
Mới là cảnh giới Nội Nguyên đã gia nhập vào tổ chức, còn hoàn thành được nhiều nhiệm vụ, hắn chưa nhìn thấy một kẻ thứ hai.
Ngải Huy không nói nhảm: "thù lao."
"Nhiệm vụ lần trước hoàn thành không tệ, cấp trên quyết định tặng thêm cho ngươi hai phần thù lao." Hoa Khôi đưa cho Ngải Huy một cái lá cây: "Đây là tư liệu bí thuật Huyết tu mà ngươi muốn. lẽ ra với cấp bậc của ngươi hiện giờ, là chưa đạt yêu cầu để được kiểm tra, nhưng cấp trên đặc cách cho ngươi cơ hội này. Đương nhiên, đây là nội dung đã hết hạn từ ba năm trước, ba năm nay bọn họ có phát triển bí thuật khác hay không, thì không biết được. Nhớ không được tiết lộ ra ngoài, hậu quả không cần ta phải nói nhỉ."
Ngải Huy kích động trong lòng, bí thuật từ ba năm trước, là đủ rồi.
Hắn giả bộ không để ý, ôm lá cây trong lòng, bất mãn nói: " hôm nay ngươi nói nhiều quá."
Hoa Khôi lặng lẽ nói tiếp: "Phần thù lao thứ hai là một một cơ hội học tập."
"Cơ hội học tập? Truyền thừa kiếm thuật?" Ngải Huy sáng mắt lên: "Đừng đưa đồ bỏ ra gạt ta nha."
Hoa Khôi cười híp mắt: "Kiếm thuật truyền thừa mà, cái này ngươi phải tự kiểm chứng chứ. chúng ta sẽ cho ngươi đi Côn Luân kiếm trận tu luyện, thời hạn một tuần, thế nào? Có hứng thú hay không?"
Ngải Huy híp mắt: "Côn Luân là người chúng ta?"
Hoa Khôi chỉ cười, không đáp.
Lúc Ngải Huy rời khỏi Tùng Gian Thành, đã mang theo cây tin tức của đạo tràng. tổ chức này, tên là 【 Mục Thủ Hội 】. Là tử địch của Thần chi huyết, mối thù kết từ xa xôi bao nhiêu đời trước.
Ngải Huy muốn đối phó Thần chi huyết, chỉ dựa vào sức mạnh của cá nhân là không thể, hắn biết quá ít về Thần chi huyết.
Tổ chức này do Tù Phạm lão nhân lập ra, nếu là tử địch của Thần chi huyết, nói vậy tình báo liên quan tới Thần chi huyết là nhiều vô cùng.
Hơn nữa tù phạm lão nhân đã từng nói cho Ngải Huy biết, huyết hoa mai trên ngực hắn, là bí thuật của Huyết tu.
Nhưng khi Ngải Huy đề nghị gia nhập tổ chức, lại bị tù phạm lão nhân phản đối. Tù phạm lão nhân không giải thích, nhưng cả tổ chức lại không thắc mắc gì thêm, Ngải Huy hiểu bên trong chắc chắn có điều gì đó.
Cân nhắc Ngải Huy bị trúng bí thuật Huyết tu, cuối cùng tù phạm lão nhân cũng đồng ý, nhưng buộc hắn phải dùng một thân phân giả để gia nhập tổ chức.
Mục Thủ Hội rất cẩn thận, hơn cả Ngải Huy dự liệu. Nếu không có tù phạm lão nhân trợ giúp, tình cảnh Ngải Huy sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhờ có tù phạm lão nhân chỉ điểm, Ngải Huy từ một nhân viên ngoại vi, từng bước một đi lên, hoàn thành không ít nhiệm vụ, tốn thời gian hơn hai năm, rốt cục trở thành một thành viên chính thức.
Trong lòng Ngải Huy đã sớm hoài nghi Côn Luân và Mục Thủ Hội có quan hệ, nguyên nhân nằm ở chỗ Kiếm thuật truyền thừa!
Khi Ngải Huy phát hiện Mục Thủ Hội có rất nhiều Kiếm thuật truyền thừa, thì rất kinh hãi.
Kiếm thuật sa sút đã lâu, như ba chiêu của Kiếm Hoàn thôi, cũng là rất ít ỏi. Đột nhiên phát hiện một tổ chức, mà nó có rất nhiều Kiếm thuật truyền thừa, làm sao Ngải Huy không kinh sợ?
Sau đó Ngải Huy phát hiện, Mục Thủ Hội từ rất sớm đã bắt đầu thử nghiệm Kiếm thuật truyền thừa, hơn nữa đã thu được rất nhiều thành quả.
Hôm nay hoài nghi của hắn đã được chứng thực.
Hoa Khôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười: "Kiếm trận là bí mật bất truyền của Côn Luân, tuy không sánh được với thời tu chân, nhưng bây giờ vẫn là thứ vô cùng lợi hại. Mở ra một lần, tốn hai trăm hạt Tinh Nguyên đậu, bình thường chỉ dành cho đệ tử hạch tâm tu luyện mà thôi, ngươi kiếm bộn rồi."
Hai trăm hạt Tinh Nguyên đậu!
Ngải Huy trợn tròn mắt.
"Ta đi!"
Sau khi đổi về diện mạo thật, Ngải Huy thản nhiên, nghênh ngang đi trên đường, chẳng ai buồn liếc hắn nhìn hắn.
Bây giờ Ngải Huy đã là tiểu phú ông, mua đồ vô cùng sảng khoái, tìm tới cửa hàng, mua đồ tiếp tế, rồi bỏ đi ngay. Mặc kệ hỗn loạn, cứ tới Tường Vân thành rồi tính.
Suốt một đường không ai chú ý tới hắn, vì nhìn kiểu nào, hắn cũng khác hẳn so với Sở Triêu Dương. Từ mặt mũi, tóc tai, màu sắc vân dực, đến cảnh giới đều khác hẳn, chẳng ai hoài nghi chút nào.
Trên đường, có mấy lần hắn bị mấy nhóm người hỏi thăm có nhìn thấy một trung niên đeo ngân dực hay không. Ai da, Sở Triêu Dương quả là nóng bỏng.
Hắn hận Đại Ngụy thương hội đến nghiến răng.
Đừng có để mình gặp lại, hừ hừ.
Mấy ngày sau, khi hắn hạ xuống Tường Vân thành, vân dực còn chưa thu hồi, đã nghe cách đó không xa có tiếng cười nhạo.
"Lại là thằng nhóc mơ được phát tài, tưởng Sở Triêu Dương ngu như thế hả? Biết nhiều người đang chờ hắn ở đây, ai còn chạy tới nơi này? Sở tặc cố ý tung tin vịt thôi, sớm chạy mất dép từ đời nào rồi."
"Tiền tài động lòng người mà! Ngươi nhìn đi, hắn còn trẻ măng như thế, máu me một tí cũng dễ hiểu thôi."
***
Ngải Huy lảo đảo, suýt nữa thì hẫng chân.
Được rồi, coi như không nghe thấy.
Ngải Huy tự an ủi, nhưng đi chỉ hơn mười mét, hắn đã cảm thấy cả người không thoải mái. Người đi đường ai cũng mắt lấp lóe, nhìn người khác cũng đầy vẻ nghi ngờ, có mấy người thỉnh thoảng còn nhăn mũi hửi hửi, cứ như chó săn.
Vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, đây vẫn là lầu đầu Ngải Huy gặp phải cảnh này.
Điên hết rồi...
Ngải Huy thấy thật cay đắng, giải thưởng treo hắn là 10 ngàn viên Tinh Nguyên đậu, lúc nhìn thấy bảng thông cáo, Ngải Huy rất kích động, chỉ còn thiếu điều tự đưa mình tới bán cho Đại Ngụy thương hội là xong.
Phiền phức quá!
Dù Ngải Huy có ngốc đến mấy, cũng biết cục diện này sẽ làm hắn vướng tay chân.
Hắn không dám tiếp xúc với ai, nếu lỡ người đó cũng hứng thú với Sở Triêu Dương, hay đỏ mắt với Thượng Cổ di bảo gì đó, thì hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Bỗng có người hô lớn: "Bắt được rồi! Bắt được rồi!"
Cả con đường xao động hẳn lên.
"Bắt được Sở Triêu Dương rồi?"
"Ai bắt được?"
"Ở đâu ở đâu? Tên khốn nào vận may tốt thế?"
***
Đám người ảo não, 10 ngàn viên Tinh Nguyên đậu đó, tiền tài lớn như vậy, đã bay mất rồi.
"Không phải, là Đại Ngụy thương hội bị giật mất đồ rồi, Thượng Cổ di bảo trước giờ vẫn ở trên tay bọn họ, Sở Triêu Dương là tin vịt họ thả ra mà thôi!"
"Oa, Đại Ngụy thương hội sao xảo trá thế! Vừa ăn cướp vừa la làng!"
"Âm hiểm quá! Đáng đời! Ta đã nói rồi, Sở Triêu Dương làm sao ngu đến thế? Nếu thật muốn trộm bảo, ai còn nói mục đích của mình ra cho người khác biết?"
"Vậy Sở Triêu Dương gì đó là người của ai, Thượng Cổ di bảo là cái gì thế? Rốt cuộc giờ nó ở trong tay ai?"
"Côn Luân!"
"Côn Luân lần này giàu to a!"
Nghe người ta bàn tán xôn xao, Ngải Huy dở khóc dở cười. chỉ là đi nhờ một chuyến, lại bị người ta chơi xỏ, làm mình phải chạy như con chó, không ngờ cuối cùng Đại Ngụy thương hội cũng bị lòi mặt ra.
Hắn khoái trá cười trên sự đau khổ của người khác, thực là đáng đời.
Đại Ngụy thương hội tự đeo dây buộc mình.
Ngải Huy thở phào, thân phận Sở Triêu Dương chứa đựng rất nhiều tâm huyết của hắn, rất quan trọng cho hành động lần này. Nếu thực không dùng được, hắn sẽ rất đau lòng.
May mà hắn làm ra thân phận giả, mới thoát được nạn. lỡ lần sau lại gặp tình huống tương tự, cũng có cơ hội lựa chọn.
Hắn không đi nữa, mà ở lại Tường Vân thành.
Sau hai ngày, đã không có ai còn nhắc tới tên Sở Triêu Dương, mà chuyển sang sôi nổi bàn tán đủ thứ tin vịt liên quan với Côn Luân à Thượng Cổ di bảo. Có người nói Thượng Cổ di bảo là kiếm quyết khoáng thế, thuộc đại đạo chính thống của Côn Luân năm đó. Cũng có người nói Thượng Cổ di bảo là tuyệt thế thần dược, không phải một viên, mà là một trăm viên, vân vân.
Nói đến nói đi, cũng chỉ có một ý, Côn Luân lần này giàu to, Kiếm tu lần này cực thịnh.
Ngải Huy còn cẩn thận hỏi thăm được, cao thủ của Đại Ngụy thương hội gần như bị diệt sạch, Tiêu phu nhân mất tích, sinh tử chưa biết. nhiều người cảm thán, một mỹ nhân như thế, mà không còn, thực sự là đáng tiếc.
Chỉ là mất tích mà thôi, Ngải Huy đay nghiến.
Mình vô duyên vô cớ bị cô ta chơi xỏ, ngay cả cơ hội báo thù cũng không có, hừ, may cho cô ta. Đương nhiên, một trăm viên Tinh Nguyên đậu kia, hắn đã quên mất.
Xác định gió đã êm sóng đã lặng, Ngải Huy lại đổi thành Sở Triêu Dương, xuất hiện tại trên đường phố.
"Ồ, tên kia không phải Sở Triêu Dương sao? Ai. . . 10 ngàn viên Tinh Nguyên đậu a, không còn nữa rồi."
"Thôi đi, người ta cho nổ cả Cát Tường Hào, ngươi muốn chết hả."
"Quên đi, hắn không đáng đâu."
***
Trái tim Ngải Huy rốt cuộc thở phào. Nhưng hắn có cảm giác, những người kia nhìn hắn, ánh mắt như là ghét bỏ.
Đi dạo trong thành hồi lâu, xác định không có ai theo dõi, Ngải Huy đi vào một ngõ nhỏ, quẹo bảy tám lần, đi tới một ngôi nhà. Cửa nhà đóng chặt, Ngải Huy gõ cửa.
Một lát sau, cửa lớn mở ra, một tráng hán thấy là Ngải Huy, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi đến muộn."
"Chịu thôi." Ngải Huy nhún vai: "Chuyện của ta ngươi cũng biết rồi."
Tráng hán nhếch miệng cười, không nói gì, nghiêng người cho hắn qua.
Ngải Huy đi vào sân, đảo mắt nhìn quanh, trong sân rất mộc mạc, trồng một mớ hoa hoa cỏ cỏ. Nhưng Ngải Huy biết, trong đống hoa đèm đẹp đó, có giấu sát cơ.
Tráng hán này nhìn như một thợ rèn, nhưng thực tế lại là một Mộc tu, một Mộc tu cực kỳ lợi hại. Ngải Huy đã từng nhìn thấy một kẻ thực lực rất mạnh giao thủ với hắn, kết quả mất mạng.
Tên thật của tráng hán hắn không biết, mọi người đều gọi hắn Hoa Khôi.
Mỗi lần nghe thấy người ta gọi một kẻ như tráng hán là Hoa Khôi, Ngải Huy đều rùng mình.
"Những người khác đi hết rồi." Hoa Khôi liếc mắt nhìn Ngải Huy: "Tình huống của ngươi đặc biệt, cấp trên không trách tội ngươi, nhưng lần sau không được dùng lý do này nữa."
Ngải Huy cau mặt: "ta đương nhiên biết."
Hoa Khôi nhếch mép: "ồ, ngươi rốt cục cũng đột phá Ngoại Nguyên, chúc mừng."
Mới là cảnh giới Nội Nguyên đã gia nhập vào tổ chức, còn hoàn thành được nhiều nhiệm vụ, hắn chưa nhìn thấy một kẻ thứ hai.
Ngải Huy không nói nhảm: "thù lao."
"Nhiệm vụ lần trước hoàn thành không tệ, cấp trên quyết định tặng thêm cho ngươi hai phần thù lao." Hoa Khôi đưa cho Ngải Huy một cái lá cây: "Đây là tư liệu bí thuật Huyết tu mà ngươi muốn. lẽ ra với cấp bậc của ngươi hiện giờ, là chưa đạt yêu cầu để được kiểm tra, nhưng cấp trên đặc cách cho ngươi cơ hội này. Đương nhiên, đây là nội dung đã hết hạn từ ba năm trước, ba năm nay bọn họ có phát triển bí thuật khác hay không, thì không biết được. Nhớ không được tiết lộ ra ngoài, hậu quả không cần ta phải nói nhỉ."
Ngải Huy kích động trong lòng, bí thuật từ ba năm trước, là đủ rồi.
Hắn giả bộ không để ý, ôm lá cây trong lòng, bất mãn nói: " hôm nay ngươi nói nhiều quá."
Hoa Khôi lặng lẽ nói tiếp: "Phần thù lao thứ hai là một một cơ hội học tập."
"Cơ hội học tập? Truyền thừa kiếm thuật?" Ngải Huy sáng mắt lên: "Đừng đưa đồ bỏ ra gạt ta nha."
Hoa Khôi cười híp mắt: "Kiếm thuật truyền thừa mà, cái này ngươi phải tự kiểm chứng chứ. chúng ta sẽ cho ngươi đi Côn Luân kiếm trận tu luyện, thời hạn một tuần, thế nào? Có hứng thú hay không?"
Ngải Huy híp mắt: "Côn Luân là người chúng ta?"
Hoa Khôi chỉ cười, không đáp.
Lúc Ngải Huy rời khỏi Tùng Gian Thành, đã mang theo cây tin tức của đạo tràng. tổ chức này, tên là 【 Mục Thủ Hội 】. Là tử địch của Thần chi huyết, mối thù kết từ xa xôi bao nhiêu đời trước.
Ngải Huy muốn đối phó Thần chi huyết, chỉ dựa vào sức mạnh của cá nhân là không thể, hắn biết quá ít về Thần chi huyết.
Tổ chức này do Tù Phạm lão nhân lập ra, nếu là tử địch của Thần chi huyết, nói vậy tình báo liên quan tới Thần chi huyết là nhiều vô cùng.
Hơn nữa tù phạm lão nhân đã từng nói cho Ngải Huy biết, huyết hoa mai trên ngực hắn, là bí thuật của Huyết tu.
Nhưng khi Ngải Huy đề nghị gia nhập tổ chức, lại bị tù phạm lão nhân phản đối. Tù phạm lão nhân không giải thích, nhưng cả tổ chức lại không thắc mắc gì thêm, Ngải Huy hiểu bên trong chắc chắn có điều gì đó.
Cân nhắc Ngải Huy bị trúng bí thuật Huyết tu, cuối cùng tù phạm lão nhân cũng đồng ý, nhưng buộc hắn phải dùng một thân phân giả để gia nhập tổ chức.
Mục Thủ Hội rất cẩn thận, hơn cả Ngải Huy dự liệu. Nếu không có tù phạm lão nhân trợ giúp, tình cảnh Ngải Huy sẽ vô cùng nguy hiểm.
Nhờ có tù phạm lão nhân chỉ điểm, Ngải Huy từ một nhân viên ngoại vi, từng bước một đi lên, hoàn thành không ít nhiệm vụ, tốn thời gian hơn hai năm, rốt cục trở thành một thành viên chính thức.
Trong lòng Ngải Huy đã sớm hoài nghi Côn Luân và Mục Thủ Hội có quan hệ, nguyên nhân nằm ở chỗ Kiếm thuật truyền thừa!
Khi Ngải Huy phát hiện Mục Thủ Hội có rất nhiều Kiếm thuật truyền thừa, thì rất kinh hãi.
Kiếm thuật sa sút đã lâu, như ba chiêu của Kiếm Hoàn thôi, cũng là rất ít ỏi. Đột nhiên phát hiện một tổ chức, mà nó có rất nhiều Kiếm thuật truyền thừa, làm sao Ngải Huy không kinh sợ?
Sau đó Ngải Huy phát hiện, Mục Thủ Hội từ rất sớm đã bắt đầu thử nghiệm Kiếm thuật truyền thừa, hơn nữa đã thu được rất nhiều thành quả.
Hôm nay hoài nghi của hắn đã được chứng thực.
Hoa Khôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười: "Kiếm trận là bí mật bất truyền của Côn Luân, tuy không sánh được với thời tu chân, nhưng bây giờ vẫn là thứ vô cùng lợi hại. Mở ra một lần, tốn hai trăm hạt Tinh Nguyên đậu, bình thường chỉ dành cho đệ tử hạch tâm tu luyện mà thôi, ngươi kiếm bộn rồi."
Hai trăm hạt Tinh Nguyên đậu!
Ngải Huy trợn tròn mắt.
"Ta đi!"
Tác giả :
Phương Tưởng