Ngũ Hành Thiên
Chương 215: Điền Khoan chấn kinh
Dịch giả: Tiểu Băng
"Đám nhóc đó thực đã tìm ra cách dùng Huyết tinh?"
Viện trưởng không thể nào tin nổi, Phủ thành chủ tập trung tất cả phu tử của Tùng Gian viện để nghiên cứu Huyết tinh, nhưng chưa ai tìm ra được cái gì. Thứ các Phu tử tìm không ra, học sinh nghiên cứu ra cũng là chuyện không ghê gớm gì lắm, nhưng thành công trong thời gian ngắn như thế thì vẫn khiến viện trưởng thất kinh.
"Đã kiểm nghiệm rồi." Vương Trinh bình thản: "Rất tốt."
Thực ra trong lòng ông ta cũng rất giật mình, lúc đám người Ngải Huy tràn trề hy vọng đi nghiên cứu Huyết tinh, ông ta vốn chẳng mấy để tâm, không ngờ lại có được kết quả ngoài ý muốn.
"Vì chúng không báo tên người nghiên cứu cụ thể, nên cấp trên coi đây là công lao của cả đội. Mấy người hạch tâm như Ngải Huy được 400 điểm Thiên huân, đội viên phổ thông được 100 điểm Thiên huân. Ngoài ra, mỗi đứa còn được chọn một bộ truyền thừa."
Tuyên bố giải thưởng cho Đội Viện Giáp số 1, trong lòng Vương Trinh cũng không khỏi có phần ước ao. Quả nhiên loạn thế mới là thời cơ tuyệt hảo để kiến công lập nghiệp, nếu là bình thường, muốn có 400 điểm Thiên huân phải lập được công lao rất lớn!
Nhưng phần cống hiến này quả thực đáng được tưởng thưởng như vậy.
Khác với báo cáo ông ta làm lần trước để tạo uy, công lao lần này thật sự là một đại công. Việc phát hiện ra cách dùng Huyết tinh sẽ tạo nên ảnh hưởng sâu xa với toàn bộ chiến cuộc. Kỳ thực 400 điểm Thiên huân vẫn còn chưa xứng đáng với công lao lớn như vậy, nhưng với cục diện hiện giờ, cấp trên không thể cho giải thưởng nào cao hơn nữa, song Vương Trinh tin rằng, đám người Ngải Huy nhất định đã lọt vào tầm mắt cao tầng.
Chỉ cần đám nhóc sống sót qua khỏi Huyết tai, tương lai của chúng nhất định không thể nào đoán được.
"Bề trên còn bảo ta thưởng riêng thêm cho chúng nó." Vương Trinh cười khổ: "Chỗ ta làm gì còn thứ gì tốt nữa? Vật tư còn lại chẳng có cái gì tốt hết. Xem ra chỉ còn cách thưởng cho chúng ít Huyết tinh thôi."
"Quả thực là một đám nhóc con ngoài dự đoán mọi người." Viện trưởng không khỏi cảm khái, nhưng ông ta rất phấn chấn: "Huyết tinh có lợi lớn như vậy, chính là chuyện cực tốt."
"Đúng vậy!" Vương Trinh gật đầu: "Đám người bỏ công không bỏ lực nhận tiền không nhận người kia nếu biết được tác dụng của Huyết tinh, không cần chúng ta đốc thúc, họ cũng sẽ dốc sức đi săn giết Huyết văn thú. Cấp trên đã ra thông cáo, Huyết tinh có thể đem đổi giá trị Thiên huân."
Huyết tinh có giá trị lớn, đủ làm cho nhiều thứ thay đổi.
"Chế tạo kim châm thế nào rồi?" Viện trưởng hỏi: "Đây mới là then chốt để chúng ta chiến thắng."
"Tiến độ chậm lắm." Vương Trinh cũng không giấu giếm, mặt buồn rầu: "Rất nhiều tài liệu chúng ta không có đủ, những cửa hàng vật tư đã thành phế tích, nhiều tài liệu phải vào trong phế tích để tìm. Mà bây giờ ở trong thành, số lượng Huyết văn thú quá nhiều, lúc nào cũng xảy ra chiến đấu, ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ của chúng ta."
"Ai, chúng ta phải nhanh hơn thôi." Viện trưởng than thở: "Không biết sao viện quân còn chưa tới, thực là nóng ruột muốn chết."
Vương Trinh cười khổ.
Trong Huyết lâm, Điền Khoan đang dưỡng thương thì bị động tĩnh trên bầu trời làm giật mình tỉnh lại.
Y lắc lắc đầu, chắc là hai con Huyết cầm đánh lộn, tiếc là y chưa đủ sức đánh nhau với Huyết cầm.
Thương thế của Điền Khoan chưa khỏi hẳn, tên tiểu tử Binh Nhân bộ kia đã làm y bị thương khá nặng. Nếu không phải đang ở trong Huyết lâm có đầy Huyết văn thú này, thương thế của y đã càng thêm phiền phức.
Mấy ngày nay y thôn phệ hơn hai mươi con Huyết thú chín hoa văn, mới bổ sung được gần phân nửa Huyết linh lực của mình. Huyết thú chín hoa văn đã bắt đầu có ý thức của riêng mình, nên chúng có ý thức về lãnh địa. Nghĩa là Huyết thú chín hoa văn sẽ sống phân tán, y muốn tìm được chúng thì phải đi xa hơn, dài hơn.
Trước lúc khỏi hẳn, y không thể dùng Huyết luyện.
Y có phần hối hận vì mình đã không học Dịch Thú quyết, nếu không đã sớm gom một mớ Huyết thú chín hoa văn về đây, tha hồ ăn no nê, thương thế cũng sẽ không kéo dài thế này.
Chắc tiến độ của những người khác đã vượt xa mình rồi.
Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, ánh lửa lóe sáng và nguyên lực dao động cường liệt làm Điền Khoan cả kinh, là Nguyên tu!
Nguyên tu mà dám thâm nhập Huyết lâm vào thời điểm này tuyệt đối không phải hạng người vô danh. Nếu là một đám người, đó chính là tinh nhuệ của một bộ nào đó, nếu là đi một mình thì càng không phải loại y có thể trêu vào được.
Y nhảy lên một thân cây, núp dưới tán cây, cẩn thận quan sát bầu trời.
Khi y nhìn thấy rõ thân ành đang kịch chiến trên bầu trời thì không khỏi thất kinh.
Hắn nhận ra Nguyên tu có thân hình thon dài kia, là phó bộ thủ Úc Minh Thu của Thảo Sát bộ. Đây chính là nhân vật lớn, Điền Khoan rục rịch trong lòng, nếu giết được một phó bộ thủ, công trạng này...
Trong mắt Điền Khoan rực lên vẻ tham lam và nóng cháy, nhưng rất nhanh, y đã tỉnh táo lại.
Dù cho lúc mình toàn thịnh cũng chưa chắc là đối thủ của Úc Minh Thu. Bây giờ mình bị thương, càng không phải thời cơ động thủ.
Điền Khoan nhìn chằm chằm đối thủ của Úc Minh Thu, người đó y cũng nhận ra, Tư Đồ Chung. Trong sáu người, đó là người Điền Khoan không thích nhất, Tư Đồ Chung âm hiểm xảo trá, khắc bạc thiếu tình cảm, hoàn toàn không đáng tin.
Tư Đồ Chung mặc một chiếc trường bào màu đen, bay phần phật như một con dơi. Tay áo rộng thùng thình, trên tay áo thêu đầy những hoa văn màu đỏ thần bí, Điền Khoan biết đó mới là sát chiêu của Tư Đồ Chung.
Tư Đồ Chung tính tình giảo hoạt, gã ẩn núp trong bầy Huyết cầm, lượn lờ khắp nơi.
Đám Huyết cầm với số lượng kinh người như một đoàn mây máu vây chặt Úc Minh Thu chật như nêm cối.
Nhưng thực lực Úc Minh Thu biểu hiện ra khiến Điền Khoan phải kinh hãi.
Cơn mưa ánh sáng hình cầu do hơn trăm mũi tên ánh sáng màu lục không chút dấu hiệu bùng ra ngay giữa đám Huyết cầm dày đặc chi chít, trong nháy mắt huyết vân bị phá tan. Sắc mặt Tư Đồ Chung trắng bệch, xoay người chạy trốn, dáng vẻ rất chật vật, hắc bào trên người bị bắn thủng những lỗ nhỏ chi chít, Điền Khoan nhìn mà kinh hồn.
Điền Khoan không dám thở mạnh, co người rúc sau thân cây, mãi đến khi hai người trên bầu trời biến mất, y mới cẩn thận rón rén chui ra.
Thực là đáng sợ!
Đó là thực lực của phó bộ thủ sao? Hèn gì cấp trên bảo họ không được chiến đấu chính diện với Nguyên tu từ cấp Phó bộ thủ trở lên, mà phải dụ họ vào sâu trong Huyết lâm, dùng đại quân Huyết thú nhấn chìm họ.
Y lấy lại bình tĩnh, y cần phải mau chóng dưỡng thương cho khỏe hẳn. Một màn vừa rồi giúp y hiểu được kế hoạch lúc trước của mình e rằng không thể thành công. Dù y có hoàn thành giai đoạn Huyết luyện này cũng không đủ để đối phó cường giả cấp bậc như Úc Minh Thu.
Nhất định phải đi tìm giúp đỡ.
Điền Khoan là người cố chấp quật cường, nhưng có thể là người sống sót qua sàng lọc tàn khốc như thế, y đương nhiên không phải là đồ ngốc. Y cần có trợ thủ, mà còn là trợ thủ nghe lời, mà y lại không tu luyện Dịch Thú quyết.
Trong lòng y nảy ra một ý.
Sau khi nghĩ rõ ràng, y lập tức vọt đi.
Ngọc thêu phường.
Minh Tú đứng ngoài cửa phòng sư phụ, nhỏ giọng báo: "Sư đệ lại lập được đại công, được thưởng bốn trăm Thiên huân."
Trong mắt nàng đau thương, lúc đầu nàng còn chưa hiểu, nhưng đã theo sư phụ lâu như vậy, hiểu được tính tình sư phụ, bây giờ nàng hiểu sư phụ đã hạ quyết tâm.
"Về mặt này sư đệ ngươi giỏi hơn ngươi." Giọng nói bình thản lành lạnh của Hàn Ngọc Cầm từ sau cửa vọng ra.
Minh Tú cười nhẹ: "Sư đệ đương nhiên mạnh hơn đệ tử nhiều."
Sau cửa im lặng một lúc, Hàn Ngọc Cầm mới chậm rãi lên tiếng: "Sư bá ngươi thế nào rồi? Nói thật đi."
Minh Tú giật mình, cắn môi: "Sư bá già yếu đi rất nhiều."
Hàn Ngọc Cầm khẽ than, im lặng một lúc lâu, mới nói: "Đừng báo cho sư đệ ngươi."
Minh Tú cúi đầu, sự đau thương trong mắt càng đậm: "Sư bá cũng dặn dò như thế."
Hàn Ngọc Cầm khẽ cười một tiếng, rồi lại im lặng.
Phủ thành chủ dán thông cáo rộng rãi, Nguyên tu nào nhìn thấy cũng đều ngạc nhiên.
----
Không ai biết phải làm sao, Ngải Huy như con rối ngây ra tại chỗ không chút động đậy, bất cứ ai tới gần đều sẽ bị hắn tấn công.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không tin tà, đi tới muốn thử, ai dè suýt nữa bị Ngải Huy đâm cho một kiếm vào yết hầu.
Bạn học Hoàng Hôn sợ hết hồn, may mà gần đây thực lực gã tăng lên nhiều, hiểm hóc tránh thoát được, nhưng sau lưng áo ướt đẫm. Lý tưởng hào hùng vừa mới sinh ra vì giết chết được Huyết hồ chín hoa văn trong nháy mắt bị đánh tan.
Có bạn học Hoàng Hôn lấy thân thử kiếm, những học viên khác rất thức thời luôn giữ một khoảng cách an toàn với con rối Ngải Huy.
"Hắn là giác ngộ hả?" vị Nguyên tu mới tới tò mò hỏi.
"Ừ." Sư Tuyết Mạn xòe tay, nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chắc chỉ có thể là vậy thôi."
"Hiểu hiểu hiểu!" Nguyên tu kia gật gù, đùa gì chứ, xác ba con Huyết văn thú trên mặt đất còn chưa lạnh kìa, thực lực đội Viện Giáp số 1 này thực sự là mạnh đến biến thái mà.
Thiên huân gì gì đó, mọi người đã chẳng bận tâm nữa rồi, khen thưởng thứ ấy đâu còn ý nghĩa bao nhiêu. Ngày mai có còn sống hay không cũng chưa biết, Thiên huân có nhiều cũng không có tác dụng gì.
Nhưng truyền thừa và Huyết tinh lại khiến cho ai nấy thổn thức.
Hai thứ này đều là thứ mọi người cần nhất hiện giờ.
Sư Tuyết Mạn ngăn mọi người đi nhận giải thưởng, chỉ chỉ Ngải Huy, giải thích: "Chờ hắn tỉnh lại, chúng ta cùng đi."
Các học viên vốn định đi đều ngừng lại, không ngờ không ai đi nữa.
Nhìn ngứa mắt quá, bạn học Hoàng Hôn không nhịn nổi nữa, hừ một tiếng: "Sao ta lại phải chờ hắn, ta không cần truyền thừa."
Nói xong xoay người bỏ đi qua một bên, tự mình tu luyện.
Nguyên tu của Phủ thành chủ thất kinh, không nhịn được nhìn Ngải Huy đang đứng sững như con rối, không ngờ tên nhóc kia lại có uy vọng như thế với đám người này!
Với một đội ngũ rời rạc, tạo được uy vọng là điều cực khó.
"Không sao đâu, mười hai giờ đêm hôm nay mới hết hạn, lúc nào tới Phủ thành chủ chọn cũng được." Nguyên tu của Phủ thành chủ dặn xong mới xoay người đi.
Nhìn người kia đi xong, Sư Tuyết Mạn hỏi Lâu Lan: "Lâu Lan, chúng ta có bao nhiêu Huyết tinh?"
"Hai mươi sáu viên." Lâu Lan đáp: "Phẩm chất của Huyết tinh khen thưởng khá thấp, được mười viên, phẩm chất Huyết tinh của Huyết thú chín hoa văn cao hơn hẳn, mười sáu viên."
Trong đầu Sư Tuyết Mạn hiện lên một kiếm Ngải Huy vừa vung ra với Đoan Mộc Hoàng Hôn kia, nếu đó là mình, một kiếm kia cũng rất nguy hiểm.
Tên khốn này hình như hơi bị mạnh quá mức thì phải?
Chờ chút, con rối mạnh mẽ như thế, không lợi dụng một chút, hơi bị lỗ nha...
Nàng với Hoàng Hôn giết Huyết thú phải lao lực biết bao nhiêu...
Đôi mắt Sư Tuyết Mạn sáng ngời, nghĩ ra một sáng kiến tuyệt diệu.
"Đám nhóc đó thực đã tìm ra cách dùng Huyết tinh?"
Viện trưởng không thể nào tin nổi, Phủ thành chủ tập trung tất cả phu tử của Tùng Gian viện để nghiên cứu Huyết tinh, nhưng chưa ai tìm ra được cái gì. Thứ các Phu tử tìm không ra, học sinh nghiên cứu ra cũng là chuyện không ghê gớm gì lắm, nhưng thành công trong thời gian ngắn như thế thì vẫn khiến viện trưởng thất kinh.
"Đã kiểm nghiệm rồi." Vương Trinh bình thản: "Rất tốt."
Thực ra trong lòng ông ta cũng rất giật mình, lúc đám người Ngải Huy tràn trề hy vọng đi nghiên cứu Huyết tinh, ông ta vốn chẳng mấy để tâm, không ngờ lại có được kết quả ngoài ý muốn.
"Vì chúng không báo tên người nghiên cứu cụ thể, nên cấp trên coi đây là công lao của cả đội. Mấy người hạch tâm như Ngải Huy được 400 điểm Thiên huân, đội viên phổ thông được 100 điểm Thiên huân. Ngoài ra, mỗi đứa còn được chọn một bộ truyền thừa."
Tuyên bố giải thưởng cho Đội Viện Giáp số 1, trong lòng Vương Trinh cũng không khỏi có phần ước ao. Quả nhiên loạn thế mới là thời cơ tuyệt hảo để kiến công lập nghiệp, nếu là bình thường, muốn có 400 điểm Thiên huân phải lập được công lao rất lớn!
Nhưng phần cống hiến này quả thực đáng được tưởng thưởng như vậy.
Khác với báo cáo ông ta làm lần trước để tạo uy, công lao lần này thật sự là một đại công. Việc phát hiện ra cách dùng Huyết tinh sẽ tạo nên ảnh hưởng sâu xa với toàn bộ chiến cuộc. Kỳ thực 400 điểm Thiên huân vẫn còn chưa xứng đáng với công lao lớn như vậy, nhưng với cục diện hiện giờ, cấp trên không thể cho giải thưởng nào cao hơn nữa, song Vương Trinh tin rằng, đám người Ngải Huy nhất định đã lọt vào tầm mắt cao tầng.
Chỉ cần đám nhóc sống sót qua khỏi Huyết tai, tương lai của chúng nhất định không thể nào đoán được.
"Bề trên còn bảo ta thưởng riêng thêm cho chúng nó." Vương Trinh cười khổ: "Chỗ ta làm gì còn thứ gì tốt nữa? Vật tư còn lại chẳng có cái gì tốt hết. Xem ra chỉ còn cách thưởng cho chúng ít Huyết tinh thôi."
"Quả thực là một đám nhóc con ngoài dự đoán mọi người." Viện trưởng không khỏi cảm khái, nhưng ông ta rất phấn chấn: "Huyết tinh có lợi lớn như vậy, chính là chuyện cực tốt."
"Đúng vậy!" Vương Trinh gật đầu: "Đám người bỏ công không bỏ lực nhận tiền không nhận người kia nếu biết được tác dụng của Huyết tinh, không cần chúng ta đốc thúc, họ cũng sẽ dốc sức đi săn giết Huyết văn thú. Cấp trên đã ra thông cáo, Huyết tinh có thể đem đổi giá trị Thiên huân."
Huyết tinh có giá trị lớn, đủ làm cho nhiều thứ thay đổi.
"Chế tạo kim châm thế nào rồi?" Viện trưởng hỏi: "Đây mới là then chốt để chúng ta chiến thắng."
"Tiến độ chậm lắm." Vương Trinh cũng không giấu giếm, mặt buồn rầu: "Rất nhiều tài liệu chúng ta không có đủ, những cửa hàng vật tư đã thành phế tích, nhiều tài liệu phải vào trong phế tích để tìm. Mà bây giờ ở trong thành, số lượng Huyết văn thú quá nhiều, lúc nào cũng xảy ra chiến đấu, ảnh hưởng rất lớn đến tiến độ của chúng ta."
"Ai, chúng ta phải nhanh hơn thôi." Viện trưởng than thở: "Không biết sao viện quân còn chưa tới, thực là nóng ruột muốn chết."
Vương Trinh cười khổ.
Trong Huyết lâm, Điền Khoan đang dưỡng thương thì bị động tĩnh trên bầu trời làm giật mình tỉnh lại.
Y lắc lắc đầu, chắc là hai con Huyết cầm đánh lộn, tiếc là y chưa đủ sức đánh nhau với Huyết cầm.
Thương thế của Điền Khoan chưa khỏi hẳn, tên tiểu tử Binh Nhân bộ kia đã làm y bị thương khá nặng. Nếu không phải đang ở trong Huyết lâm có đầy Huyết văn thú này, thương thế của y đã càng thêm phiền phức.
Mấy ngày nay y thôn phệ hơn hai mươi con Huyết thú chín hoa văn, mới bổ sung được gần phân nửa Huyết linh lực của mình. Huyết thú chín hoa văn đã bắt đầu có ý thức của riêng mình, nên chúng có ý thức về lãnh địa. Nghĩa là Huyết thú chín hoa văn sẽ sống phân tán, y muốn tìm được chúng thì phải đi xa hơn, dài hơn.
Trước lúc khỏi hẳn, y không thể dùng Huyết luyện.
Y có phần hối hận vì mình đã không học Dịch Thú quyết, nếu không đã sớm gom một mớ Huyết thú chín hoa văn về đây, tha hồ ăn no nê, thương thế cũng sẽ không kéo dài thế này.
Chắc tiến độ của những người khác đã vượt xa mình rồi.
Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ, ánh lửa lóe sáng và nguyên lực dao động cường liệt làm Điền Khoan cả kinh, là Nguyên tu!
Nguyên tu mà dám thâm nhập Huyết lâm vào thời điểm này tuyệt đối không phải hạng người vô danh. Nếu là một đám người, đó chính là tinh nhuệ của một bộ nào đó, nếu là đi một mình thì càng không phải loại y có thể trêu vào được.
Y nhảy lên một thân cây, núp dưới tán cây, cẩn thận quan sát bầu trời.
Khi y nhìn thấy rõ thân ành đang kịch chiến trên bầu trời thì không khỏi thất kinh.
Hắn nhận ra Nguyên tu có thân hình thon dài kia, là phó bộ thủ Úc Minh Thu của Thảo Sát bộ. Đây chính là nhân vật lớn, Điền Khoan rục rịch trong lòng, nếu giết được một phó bộ thủ, công trạng này...
Trong mắt Điền Khoan rực lên vẻ tham lam và nóng cháy, nhưng rất nhanh, y đã tỉnh táo lại.
Dù cho lúc mình toàn thịnh cũng chưa chắc là đối thủ của Úc Minh Thu. Bây giờ mình bị thương, càng không phải thời cơ động thủ.
Điền Khoan nhìn chằm chằm đối thủ của Úc Minh Thu, người đó y cũng nhận ra, Tư Đồ Chung. Trong sáu người, đó là người Điền Khoan không thích nhất, Tư Đồ Chung âm hiểm xảo trá, khắc bạc thiếu tình cảm, hoàn toàn không đáng tin.
Tư Đồ Chung mặc một chiếc trường bào màu đen, bay phần phật như một con dơi. Tay áo rộng thùng thình, trên tay áo thêu đầy những hoa văn màu đỏ thần bí, Điền Khoan biết đó mới là sát chiêu của Tư Đồ Chung.
Tư Đồ Chung tính tình giảo hoạt, gã ẩn núp trong bầy Huyết cầm, lượn lờ khắp nơi.
Đám Huyết cầm với số lượng kinh người như một đoàn mây máu vây chặt Úc Minh Thu chật như nêm cối.
Nhưng thực lực Úc Minh Thu biểu hiện ra khiến Điền Khoan phải kinh hãi.
Cơn mưa ánh sáng hình cầu do hơn trăm mũi tên ánh sáng màu lục không chút dấu hiệu bùng ra ngay giữa đám Huyết cầm dày đặc chi chít, trong nháy mắt huyết vân bị phá tan. Sắc mặt Tư Đồ Chung trắng bệch, xoay người chạy trốn, dáng vẻ rất chật vật, hắc bào trên người bị bắn thủng những lỗ nhỏ chi chít, Điền Khoan nhìn mà kinh hồn.
Điền Khoan không dám thở mạnh, co người rúc sau thân cây, mãi đến khi hai người trên bầu trời biến mất, y mới cẩn thận rón rén chui ra.
Thực là đáng sợ!
Đó là thực lực của phó bộ thủ sao? Hèn gì cấp trên bảo họ không được chiến đấu chính diện với Nguyên tu từ cấp Phó bộ thủ trở lên, mà phải dụ họ vào sâu trong Huyết lâm, dùng đại quân Huyết thú nhấn chìm họ.
Y lấy lại bình tĩnh, y cần phải mau chóng dưỡng thương cho khỏe hẳn. Một màn vừa rồi giúp y hiểu được kế hoạch lúc trước của mình e rằng không thể thành công. Dù y có hoàn thành giai đoạn Huyết luyện này cũng không đủ để đối phó cường giả cấp bậc như Úc Minh Thu.
Nhất định phải đi tìm giúp đỡ.
Điền Khoan là người cố chấp quật cường, nhưng có thể là người sống sót qua sàng lọc tàn khốc như thế, y đương nhiên không phải là đồ ngốc. Y cần có trợ thủ, mà còn là trợ thủ nghe lời, mà y lại không tu luyện Dịch Thú quyết.
Trong lòng y nảy ra một ý.
Sau khi nghĩ rõ ràng, y lập tức vọt đi.
Ngọc thêu phường.
Minh Tú đứng ngoài cửa phòng sư phụ, nhỏ giọng báo: "Sư đệ lại lập được đại công, được thưởng bốn trăm Thiên huân."
Trong mắt nàng đau thương, lúc đầu nàng còn chưa hiểu, nhưng đã theo sư phụ lâu như vậy, hiểu được tính tình sư phụ, bây giờ nàng hiểu sư phụ đã hạ quyết tâm.
"Về mặt này sư đệ ngươi giỏi hơn ngươi." Giọng nói bình thản lành lạnh của Hàn Ngọc Cầm từ sau cửa vọng ra.
Minh Tú cười nhẹ: "Sư đệ đương nhiên mạnh hơn đệ tử nhiều."
Sau cửa im lặng một lúc, Hàn Ngọc Cầm mới chậm rãi lên tiếng: "Sư bá ngươi thế nào rồi? Nói thật đi."
Minh Tú giật mình, cắn môi: "Sư bá già yếu đi rất nhiều."
Hàn Ngọc Cầm khẽ than, im lặng một lúc lâu, mới nói: "Đừng báo cho sư đệ ngươi."
Minh Tú cúi đầu, sự đau thương trong mắt càng đậm: "Sư bá cũng dặn dò như thế."
Hàn Ngọc Cầm khẽ cười một tiếng, rồi lại im lặng.
Phủ thành chủ dán thông cáo rộng rãi, Nguyên tu nào nhìn thấy cũng đều ngạc nhiên.
----
Không ai biết phải làm sao, Ngải Huy như con rối ngây ra tại chỗ không chút động đậy, bất cứ ai tới gần đều sẽ bị hắn tấn công.
Đoan Mộc Hoàng Hôn không tin tà, đi tới muốn thử, ai dè suýt nữa bị Ngải Huy đâm cho một kiếm vào yết hầu.
Bạn học Hoàng Hôn sợ hết hồn, may mà gần đây thực lực gã tăng lên nhiều, hiểm hóc tránh thoát được, nhưng sau lưng áo ướt đẫm. Lý tưởng hào hùng vừa mới sinh ra vì giết chết được Huyết hồ chín hoa văn trong nháy mắt bị đánh tan.
Có bạn học Hoàng Hôn lấy thân thử kiếm, những học viên khác rất thức thời luôn giữ một khoảng cách an toàn với con rối Ngải Huy.
"Hắn là giác ngộ hả?" vị Nguyên tu mới tới tò mò hỏi.
"Ừ." Sư Tuyết Mạn xòe tay, nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Chắc chỉ có thể là vậy thôi."
"Hiểu hiểu hiểu!" Nguyên tu kia gật gù, đùa gì chứ, xác ba con Huyết văn thú trên mặt đất còn chưa lạnh kìa, thực lực đội Viện Giáp số 1 này thực sự là mạnh đến biến thái mà.
Thiên huân gì gì đó, mọi người đã chẳng bận tâm nữa rồi, khen thưởng thứ ấy đâu còn ý nghĩa bao nhiêu. Ngày mai có còn sống hay không cũng chưa biết, Thiên huân có nhiều cũng không có tác dụng gì.
Nhưng truyền thừa và Huyết tinh lại khiến cho ai nấy thổn thức.
Hai thứ này đều là thứ mọi người cần nhất hiện giờ.
Sư Tuyết Mạn ngăn mọi người đi nhận giải thưởng, chỉ chỉ Ngải Huy, giải thích: "Chờ hắn tỉnh lại, chúng ta cùng đi."
Các học viên vốn định đi đều ngừng lại, không ngờ không ai đi nữa.
Nhìn ngứa mắt quá, bạn học Hoàng Hôn không nhịn nổi nữa, hừ một tiếng: "Sao ta lại phải chờ hắn, ta không cần truyền thừa."
Nói xong xoay người bỏ đi qua một bên, tự mình tu luyện.
Nguyên tu của Phủ thành chủ thất kinh, không nhịn được nhìn Ngải Huy đang đứng sững như con rối, không ngờ tên nhóc kia lại có uy vọng như thế với đám người này!
Với một đội ngũ rời rạc, tạo được uy vọng là điều cực khó.
"Không sao đâu, mười hai giờ đêm hôm nay mới hết hạn, lúc nào tới Phủ thành chủ chọn cũng được." Nguyên tu của Phủ thành chủ dặn xong mới xoay người đi.
Nhìn người kia đi xong, Sư Tuyết Mạn hỏi Lâu Lan: "Lâu Lan, chúng ta có bao nhiêu Huyết tinh?"
"Hai mươi sáu viên." Lâu Lan đáp: "Phẩm chất của Huyết tinh khen thưởng khá thấp, được mười viên, phẩm chất Huyết tinh của Huyết thú chín hoa văn cao hơn hẳn, mười sáu viên."
Trong đầu Sư Tuyết Mạn hiện lên một kiếm Ngải Huy vừa vung ra với Đoan Mộc Hoàng Hôn kia, nếu đó là mình, một kiếm kia cũng rất nguy hiểm.
Tên khốn này hình như hơi bị mạnh quá mức thì phải?
Chờ chút, con rối mạnh mẽ như thế, không lợi dụng một chút, hơi bị lỗ nha...
Nàng với Hoàng Hôn giết Huyết thú phải lao lực biết bao nhiêu...
Đôi mắt Sư Tuyết Mạn sáng ngời, nghĩ ra một sáng kiến tuyệt diệu.
Tác giả :
Phương Tưởng