Ngọt Thê Động Lòng Người, Bá Đạo Tổng Giám Đốc Hảo Tình Thâm
Chương 72: Khẽ gọi tên của anh
Qua nhiều năm như vậy, sau lưng sự hăng hái của anh, là điên cuồng đến cỡ nào, Rose càng thêm khắc sâu được cảm nhận, người phụ nữ mình yêu không được, tình cảm chạm vào không được. Có lẽ vô tình không yêu, mới hợp với người ra đời đã sống trong cảnh tàn sát khốc liệt như họ vậy, cần phải đạt được mới có chốn đi về!
Nhưng Boss không giống như vậy, anh là người cần đạt được hạnh phúc nhất...
“Cám ơn anh, trợ lý Nặc."
Giọng nói dễ nghe của Lý Nguyên Y, kéo Rose từ trong suy nghĩ trở về, anh ta khom lưng cung kính với cô, rất nhanh rời đi.
Lý Nguyên Y đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, lòng, bỗng nhiên co rút lại, tay phải đang muốn gõ cửa, lại dừng ở giữa không trung, từ đầu tới cuối vẫn không có cách nào rơi xuống.
Rose nói tâm tình anh không tốt, là có quan hệ gì tới mình sao?
Hay là, xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ có chút loạn, ý nghĩ muốn gặp anh, từ từ rõ ràng hơn. Lý Nguyên Y cắn môi, lông mi nhẹ như vũ cong cong nháy vài cái, cuối cùng hít sâu, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp vặn nắm cửa đi vào.
Còn tưởng rằng đập vào mắt mình, sẽ là hình ảnh anh ngồi ngay ngắn trên ghế giám đốc, tư thế oai hùng làm việc nghiêm túc, nhưng ai biết, thực tế lại hoàn toàn ngược lại, đơn giản bởi vì, anh ngủ thiếp đi.
Người đàn ông dựa vào ghế giám đốc, hai mắt nhắm nghiền, ánh mặt trời mảnh vụn mùa thu, từng điểm từng điểm, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn phi phàm kia, ngũ quan tinh xảo mê người, giống như dính vào một vầng ánh sáng nhu hòa, làm cho khí tràng lạnh lẽo của cả người anh ít đi, trong nháy mắt ấm áp hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Lý Nguyên Y, nhìn thấy bộ dáng ngủ của anh, yên tĩnh vui vẻ, cô lặng yên cảm thán trong lòng, thế giới tốt đẹp, cũng không vượt qua điều này.
Tim đập, không hiểu sao lại gia tốc lên, bịch bịch bịch, ở trong không gian yên tĩnh như thế này, vô cùng rõ ràng. Lý Nguyên Y ôm ngực, sợ đánh thức anh, cô cố hết sức giảm nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi tới ghế sofa, ngồi xuống.
Bàn trà ở chỗ ghế sofa, vừa vặn có một quyển tạp chí về tài chính kinh tế, cô thuận tay cầm lên, nghiêm túc nhìn xem.
Lúc này, người đàn ông ngồi trên ghế giám đốc, mí mắt vụng trộm hí lên, nhất cử nhất động của cô, nhìn toàn bộ ở trong mắt. Trên thực tế, từ khi tiếng bước chân của cô vừa tới cửa, anh đã tỉnh. Từ nhỏ, thính lực của tai anh đã hơn người, thậm chí ngay cả lúc cô đứng ở cửa, tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ, anh cũng có thể nghe được rõ ràng tường tận.
Có chút tò mò mục đích lần này cô tới đây, nhưng nghĩ đến tin nhắn quyết tuyệt kia của cô, Đường Diệc Đình dứt khoát hạ quyết tâm, tiếp tục nhắm mắt lại không để ý tới cô, lại không cẩn thận, thật sự ngủ say sưa.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, không ý thức được, Lý Nguyên Y đã coi hết quyển tạp chí. Ngẩng đầu nhìn dồng hồ treo trên tường, năm giờ 20 phút.
Không nghĩ tới, cô mới ngồi một chút, đã hai tiếng. Con mắt hạnh vô ý thức nhìn về phía người đàn ông, vẫn thấy anh nhắm hai mắt lại như cũ, hình như ngủ rất ngon.
Sao lại còn chưa tỉnh?
Không thoải mái sao?
Ngủ trưa hơn hai tiếng đồng hồ, anh sẽ không bị nhức đầu sao?
Trong lòng có chút bất an, cô đứng dậy, dự định đi tới đánh thức anh.
Lúc này, Lý Nguyên Y không có giảm nhẹ bước chân nữa, gót gài cao gót nhỏ gọn, “cốp cốp cốp" va chạm sàn nhà, những nốt nhạc có tiết tấu dồi dào, chỉ chốc lát, cô đã đi tới bên cạnh người đàn ông.
“Đường Diệc Đình - - “
Lý Nguyên Y khẽ gọi tên của anh, giọng nói trong veo, mang theo một chút nhu hòa, truyền vào trong tai người đàn ông, giống như mặt trời trong ngày mùa đông vậy, ấm áp chiếu vào lòng người, trong nháy mắt lòng của anh đã mềm nhũn ra.
Nhưng Boss không giống như vậy, anh là người cần đạt được hạnh phúc nhất...
“Cám ơn anh, trợ lý Nặc."
Giọng nói dễ nghe của Lý Nguyên Y, kéo Rose từ trong suy nghĩ trở về, anh ta khom lưng cung kính với cô, rất nhanh rời đi.
Lý Nguyên Y đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, lòng, bỗng nhiên co rút lại, tay phải đang muốn gõ cửa, lại dừng ở giữa không trung, từ đầu tới cuối vẫn không có cách nào rơi xuống.
Rose nói tâm tình anh không tốt, là có quan hệ gì tới mình sao?
Hay là, xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ có chút loạn, ý nghĩ muốn gặp anh, từ từ rõ ràng hơn. Lý Nguyên Y cắn môi, lông mi nhẹ như vũ cong cong nháy vài cái, cuối cùng hít sâu, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp vặn nắm cửa đi vào.
Còn tưởng rằng đập vào mắt mình, sẽ là hình ảnh anh ngồi ngay ngắn trên ghế giám đốc, tư thế oai hùng làm việc nghiêm túc, nhưng ai biết, thực tế lại hoàn toàn ngược lại, đơn giản bởi vì, anh ngủ thiếp đi.
Người đàn ông dựa vào ghế giám đốc, hai mắt nhắm nghiền, ánh mặt trời mảnh vụn mùa thu, từng điểm từng điểm, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên khuôn mặt anh tuấn phi phàm kia, ngũ quan tinh xảo mê người, giống như dính vào một vầng ánh sáng nhu hòa, làm cho khí tràng lạnh lẽo của cả người anh ít đi, trong nháy mắt ấm áp hơn rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Lý Nguyên Y, nhìn thấy bộ dáng ngủ của anh, yên tĩnh vui vẻ, cô lặng yên cảm thán trong lòng, thế giới tốt đẹp, cũng không vượt qua điều này.
Tim đập, không hiểu sao lại gia tốc lên, bịch bịch bịch, ở trong không gian yên tĩnh như thế này, vô cùng rõ ràng. Lý Nguyên Y ôm ngực, sợ đánh thức anh, cô cố hết sức giảm nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi tới ghế sofa, ngồi xuống.
Bàn trà ở chỗ ghế sofa, vừa vặn có một quyển tạp chí về tài chính kinh tế, cô thuận tay cầm lên, nghiêm túc nhìn xem.
Lúc này, người đàn ông ngồi trên ghế giám đốc, mí mắt vụng trộm hí lên, nhất cử nhất động của cô, nhìn toàn bộ ở trong mắt. Trên thực tế, từ khi tiếng bước chân của cô vừa tới cửa, anh đã tỉnh. Từ nhỏ, thính lực của tai anh đã hơn người, thậm chí ngay cả lúc cô đứng ở cửa, tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ, anh cũng có thể nghe được rõ ràng tường tận.
Có chút tò mò mục đích lần này cô tới đây, nhưng nghĩ đến tin nhắn quyết tuyệt kia của cô, Đường Diệc Đình dứt khoát hạ quyết tâm, tiếp tục nhắm mắt lại không để ý tới cô, lại không cẩn thận, thật sự ngủ say sưa.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, không ý thức được, Lý Nguyên Y đã coi hết quyển tạp chí. Ngẩng đầu nhìn dồng hồ treo trên tường, năm giờ 20 phút.
Không nghĩ tới, cô mới ngồi một chút, đã hai tiếng. Con mắt hạnh vô ý thức nhìn về phía người đàn ông, vẫn thấy anh nhắm hai mắt lại như cũ, hình như ngủ rất ngon.
Sao lại còn chưa tỉnh?
Không thoải mái sao?
Ngủ trưa hơn hai tiếng đồng hồ, anh sẽ không bị nhức đầu sao?
Trong lòng có chút bất an, cô đứng dậy, dự định đi tới đánh thức anh.
Lúc này, Lý Nguyên Y không có giảm nhẹ bước chân nữa, gót gài cao gót nhỏ gọn, “cốp cốp cốp" va chạm sàn nhà, những nốt nhạc có tiết tấu dồi dào, chỉ chốc lát, cô đã đi tới bên cạnh người đàn ông.
“Đường Diệc Đình - - “
Lý Nguyên Y khẽ gọi tên của anh, giọng nói trong veo, mang theo một chút nhu hòa, truyền vào trong tai người đàn ông, giống như mặt trời trong ngày mùa đông vậy, ấm áp chiếu vào lòng người, trong nháy mắt lòng của anh đã mềm nhũn ra.
Tác giả :
Bảo Lạp