Ngọt Đến Chết Ruồi
Chương 4
Sức khỏe tôi thường không được tốt, còn rất yếu. Ông nội tôi, năm đó bệnh nặng mà mất, tôi khóc cả ngày lẫn đêm, liên tiếp mấy ngày, ngất lên ngất xuống. Anh luôn là người chăm sóc tôi trong thời gian ấy.
-Em đừng khóc nữa có được không? Anh biết em rất buồn, nhưng sức khỏe em đã không được tốt. Không phải là anh ghét chăm óc em, cho dù nuôi em cả đời anh cũng không ngại, nhưng nhìn em như thế, anh thật sự không chịu nổi.
********
-Anh muốn đi du lịch, em đi chung với anh nha! Nha!
-Không muốn.
-Ở hai phòng?
-Cũng được.
Phải công nhận là cảnh đẹp, không đi thật sự là uổng cả đời người. Phải biết tận hưởng chứ, đi dạo là cách tốt nhất.
-Em đi vào phía trong đi cho an toàn, để anh đi phía ngoài cho.
********
Con bạn tôi, đi hưởng tuần trăng mật một tuần, nó có nuôi một con chim biết nói, nó nhờ tôi chăm sóc hộ. Hôm đó tôi không biết tại sao nó lại nói “tên đê tiện", tôi cũng không biết cách dạy nó, nên thôi. Tôi dạy nó câu “về rồi" để mỗi lần anh về tôi ở trong bếp còn biết.
-“Tên đê tiện về rồi." Tôi đứng dưới bếp nghe nó nói thế, mau chạy lên phòng khách nếu không sẽ có án mạng mất. Đúng như tôi nghĩ, anh đứng trước lồng chim chỉ chỉ.
-Đê tiện cái đầu mày, tao nuôi mày, còn mắng tao. Mày có tin tao đem mày đi xào lăng không hả?
Nghĩ gì mà đi trách một con chim hả?
********
Bỏ qua con chim biết nói đi, lúc vừa đính hôn xong, dọn về ở chung. Tôi thích động vật, nhưng lại sợ vì nó mềm mềm, tôi biết anh rất thích nuôi chó to.Vì anh nên tôi cố xem sao, hôm đó ngồi xem tivi.
-Anh không định mua chó về nuôi sao?
-Có, lúc đầu anh cũng muốn. Chẳng phải em sợ động vật sao?
-Nhưng nếu anh muốn thì cứ nuôi.
-Thôi, em còn sợ thì anh không nuôi.
********
Anh cứ nhây nhây bên lỗ tai tôi mãi, trong lúc tôi đang xem chương trình tôi yêu thích. Tôi bực quá nói lớn
-Thôi!
-Cuộc sống tất nhiên là có cải nhau, thì tất nhiên cũng có làm hòa. Chỉ vì một việc mà cải nhau có đáng không em? Nếu có giận thì trút hết lên đầu anh này, giữ trong lòng làm chi?
Tôi tự hỏi, mình sẽ phải kết hôn với ông cụ non sao?
********
-Sao hôm nay anh về sớm hơn em vậy?
-Chúng ta đi du lịch thôi.
-Khi nào?
-Bây giờ.
-Chưa soạn đồ gì hết mà.
-Anh soạn rồi, đi thôi!
Rồi anh kéo tay tôi ra khỏi nhà, đi thẳng ra sân bay.
-Em đừng khóc nữa có được không? Anh biết em rất buồn, nhưng sức khỏe em đã không được tốt. Không phải là anh ghét chăm óc em, cho dù nuôi em cả đời anh cũng không ngại, nhưng nhìn em như thế, anh thật sự không chịu nổi.
********
-Anh muốn đi du lịch, em đi chung với anh nha! Nha!
-Không muốn.
-Ở hai phòng?
-Cũng được.
Phải công nhận là cảnh đẹp, không đi thật sự là uổng cả đời người. Phải biết tận hưởng chứ, đi dạo là cách tốt nhất.
-Em đi vào phía trong đi cho an toàn, để anh đi phía ngoài cho.
********
Con bạn tôi, đi hưởng tuần trăng mật một tuần, nó có nuôi một con chim biết nói, nó nhờ tôi chăm sóc hộ. Hôm đó tôi không biết tại sao nó lại nói “tên đê tiện", tôi cũng không biết cách dạy nó, nên thôi. Tôi dạy nó câu “về rồi" để mỗi lần anh về tôi ở trong bếp còn biết.
-“Tên đê tiện về rồi." Tôi đứng dưới bếp nghe nó nói thế, mau chạy lên phòng khách nếu không sẽ có án mạng mất. Đúng như tôi nghĩ, anh đứng trước lồng chim chỉ chỉ.
-Đê tiện cái đầu mày, tao nuôi mày, còn mắng tao. Mày có tin tao đem mày đi xào lăng không hả?
Nghĩ gì mà đi trách một con chim hả?
********
Bỏ qua con chim biết nói đi, lúc vừa đính hôn xong, dọn về ở chung. Tôi thích động vật, nhưng lại sợ vì nó mềm mềm, tôi biết anh rất thích nuôi chó to.Vì anh nên tôi cố xem sao, hôm đó ngồi xem tivi.
-Anh không định mua chó về nuôi sao?
-Có, lúc đầu anh cũng muốn. Chẳng phải em sợ động vật sao?
-Nhưng nếu anh muốn thì cứ nuôi.
-Thôi, em còn sợ thì anh không nuôi.
********
Anh cứ nhây nhây bên lỗ tai tôi mãi, trong lúc tôi đang xem chương trình tôi yêu thích. Tôi bực quá nói lớn
-Thôi!
-Cuộc sống tất nhiên là có cải nhau, thì tất nhiên cũng có làm hòa. Chỉ vì một việc mà cải nhau có đáng không em? Nếu có giận thì trút hết lên đầu anh này, giữ trong lòng làm chi?
Tôi tự hỏi, mình sẽ phải kết hôn với ông cụ non sao?
********
-Sao hôm nay anh về sớm hơn em vậy?
-Chúng ta đi du lịch thôi.
-Khi nào?
-Bây giờ.
-Chưa soạn đồ gì hết mà.
-Anh soạn rồi, đi thôi!
Rồi anh kéo tay tôi ra khỏi nhà, đi thẳng ra sân bay.
Tác giả :
Tiểu Lạc Lạc