Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 352: Đại hôn đến khoe của
Mục Lưu Nguyệt đang hành hạ chủ tiệm đến kêu la thảm thiết, vừa nghe thấy tiếng kêu la của thị về liền xông ra ngoài, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng đập vào mắt chính là khuôn mặt nàng ta vĩnh viễn không bao giờ quên được.
“Hàn Vân Tịch!" Mục Lưu Nguyệt vô cùng bất ngờ.
Hàn Vân Tịch khoanh tay, bình thản đứng đó: “Ôi, thì ra là tiểu thư Mục gia, đã lâu không gặp!"
Quả thực đã lâu không gặp.
Từ sau khi thua cược Mục Lưu Nguyệt căn bản chưa từng ra ngoài cửa, dù có đi ra ngoài cũng phải lén lút. Trước kia kề cận Trường Bình công chúa, đắc tội với quá nhiều người, sau khi danh tiếng xấu truyền ra, ai gặp cũng cười nhạo nàng ta một phen.
Hôm nay coi như là lần đầu tiên nàng ta quang minh chính đại ra ngoài, ai ngờ lại đụng ngay Hàn Vân Tịch!
Tránh trong nhà lâu như vậy, Mục Lưu Nguyệt trở nên thông minh hơn nhiều. Liếc qua đám thị vệ quỳ đầy trên đất, lại nhìn thấy người vây xem không ít, nàng ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nàng ta không hề muốn xích mích với Hàn Vân Tịch ở trên đường, qua mấy ngày nữa nàng ta sẽ vẻ vang mà gả cho Thái tử rồi.
Nàng ta muốn Mục đại tướng quân phủ giúp Thái tử leo lên hoàng vị, nàng ta muốn cho Tần Vương biết, cưới nàng ta chẳng khác nào có được cả bộ binh đại quân Thiên Ninh, muốn Tần Vương hối hận khi cưới nữ nhân không quyền không thế như Hàn Vân Tịch!
“Vương phi nương nương, thị vệ của ta mạo phạm người rồi?" Mục Lưu Nguyệt hỏi.
Hàn Vân Tịch không lên tiếng, Triệu ma ma lạnh lùng trả lời: “Đại bất kính, mạo phạm không nhẹ."
“Thật sao."
Mục Lưu Nguyệt rất nghiêm túc, đến bên cạnh thị vệ, bất ngờ vung ra một cái tát mạnh mẽ “bốp" Một tiếng lanh lảnh!
“Đáng đánh! Nếu như Vương phi nương nương dạy dỗ còn chưa đủ, Lưu Nguyệt thay người dạy dỗ!"
Mục Lưu Nguyệt nói, lại vung ra một cái tát nữa, thị vệ không dám cãi một tiếng.
Triệu ma ma ở một bên thấy vậy sợ hãi, mặc dù bà ta bấm rất mạnh, nhưng cũng không tàn nhẫn như Mục Lưu Nguyệt đánh! Chỉ hai cái tát mà đã khiến một bên mặt của tên thị vệ đỏ rực.
“Vương phi nương nương, hả giận chưa? Chưa hết giận, đánh tiếp! Đánh tới khi nào người vui vẻ mới thôi." Thái độ của Mục Lưu Nguyệt vô cùng thành khẩn.
Đáy mắt Hàn Vân Tịch lướt qua một tia kinh ngạc, không ngờ mấy tháng không gặp nha đầu này thay đổi lớn như vậy, không tính là thông minh, nhưng ít ra đã bớt ngu rồi.
Ngay trước mặt nhiều dân chúng như vậy, để Mục Lưu Nguyệt tiếp tục đánh người, đoán chừng chẳng mấy chốc nàng sẽ bị dư luận chỉ trích, ai không biết còn cho rằng Vương phi như nàng vốn có sở thích ngược đãi hạ nhân!
Hàn Vân Tịch quan sát mặt của tên thị vệ, “chậc chậc" cảm khái hai tiếng: “Lưu Nguyệt à, sức lực tay chân cô nương nhà ngươi luyện đến mạnh như vậy, về sau ít đánh hạ nhân đi. Hôm nay Triệu ma ma đã dạy dỗ rồi thì bỏ qua đi."
Luyện?
Ý của lời này rõ ràng là ám chỉ nàng ta xưa nay thường xuyên đánh hạ nhân.
Mục Lưu Nguyệt muốn phản bác, nhưng hai cái bạt tai kia quả thực quá tàn nhẫn, nàng ta không thể biện giải.
Nàng ta đánh trống lảng, răn dạy thị vệ kia: “Còn không mau tạ ơn? Hôm nay Vương phi nương nương tâm trạng tốt, nếu không sao có thể không so đo với tên hạ nhân như ngươi."
Ý ngoài mặt chữ của lời này chính là Vương phi nương nương tính khí nhỏ nhen, đến việc đối đãi với hạ nhân cũng tính toán chi li.
Luận về khẩu chiến, Mục Lưu Nguyệt vẫn thật sự không chịu yếu thế.
Hàn Vân Tịch nở nụ cười: “Đúng! Hôm nay bổn Vương phi tâm trạng tốt, nếu không chuyện này đừng nói hạ nhân, ngay cả chủ tử các ngươi, bản Vương phi cũng phạt nặng!"
Vừa mới nói xong, Triệu ma ma bật cười đầu tiên, trong đám đông vậy xem cũng vang lên vài tiếng cười.
Mục Lưu Nguyệt thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đấu đến cùng lại tự đào hố chôn mình.
Sắc mặt Mục Lưu Nguyệt đen hơn phân nửa, ngoại trừ nói: “Tạ ơn vương phi nương nương không phạt", nàng ta còn có thể nói cái gì đây?
Ban đầu chỉ cần thị vệ tạ ơn là có thể qua, bây giờ nàng ta cũng phải quỳ xuống tạ ơn.
“Bình thân đi." Hàn Vân Tịch bình thản phất tay.
Mồm mép Hàn Vân Tịch đến Thái hậu cũng đấu không lại, Mục Lưu Nguyệt dù có tiến bộ, nhưng chung quy vẫn còn non lắm.
Nếu không phải trước mặt nhiều người như vậy, Mục Lưu Nguyệt đã sớm không kìm chế được cơn giận!
Nàng ta nói với mình phải nhẫn! Không thể tính toán với Hàn Vân Tịch.
Từ sau khi tiếp nhận thánh chỉ ban hôn của Thiên Huy Hoàng đế, chuyện đầu tiên nàng ta làm chính là tìm một đám thị vệ mới, mua một cỗ kiệu mới. Thân phận của nàng ta bây giờ không giống trước, nàng ta chính là Thái tử phi, mỗi lời nói mỗi cử chỉ của nàng ta, đều liên quan đến Đông cung, nàng ta không thể đánh mất thân phận, mất thể diện, không thể trở thành trò cười cho thiên hạ một lần nữa.
Mục Lưu Nguyệt đứng dậy: “Vương phi nương nương, Lưu Nguyệt còn có việc, không thể ở lại lâu hơn."
Đi, là sự lựa chọn tốt nhất!
Hàn Vân Tịch gật đầu cười, dường như không có ý định làm gì.
Mục Lưu Nguyệt thật sự đi rồi, nhưng đang định lên kiệu, Hàn Vân Tịch đột nhiên nói một câu: “Đúng rồi, Lưu Nguyệt tiểu thư, lần trước chúng ta đánh cược, ngươi còn chưa thực hiện lời hứa?"
Lời này vừa nói ra, Mục Lưu Nguyệt trở nên khó chịu.
Chuyện cũng đã trôi qua rồi! Qua rồi! Hàn Vân Tịch còn nhắc đến làm gì?
Mấy ngày nữa nàng ta lấy Thái tử rồi, bây giờ người khắp đế đô đều đang bàn tán hôn sự của Thái tử, Hàn Vân Tịch nhắc lại chuyện cũ đúng lúc quan trọng này, rõ ràng là cố ý!
Mục Lưu Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không nhịn được, quay đầu tức giận nói: “Ca ca ta không phải đã thay ta chạy trên đường sao? Ngươi còn muốn thế nào?"
"Thua cuộc ngươi liền biến mất, ta đến nay mới thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không giữ chữ tín đấy!" Hàn Vân Tịch cười rất vô hại.
Lúc trước chuyện kia khiến cả thành xôn xao, nhất là Mục Thanh Vũ cởi hết áo chạy trên đường, khiến tất cả bách tính đều biết đến.
“Hóa ra người sắp lấy Thái tử đúng là vị Mục tiểu thư kia!" Không biết ai trong đám người thốt lên một câu, tiếng bàn tán xung quanh lập tức nổi lên.
Mục Lưu Nguyệt nóng bừng mặt, nàng ta vội vã lên kiệu, hung hăng hạ rèm: “Đi!"
Nhìn bóng lưng chạy trối chết kia, tâm trạng u ám nhiều ngày của Hàn Vân Tịch thoáng chốc trở nên sáng sủa không ít.
Thật ra nàng cũng không định nhằm vào riêng Mục Lưu Nguyệt, chỉ là ngẫu nhiên gặp, Mục Lưu Nguyệt đụng vào họng súng của nàng.
Thấy Hàn Vân Tịch cười, Triệu ma ma khuyên nhủ: “Vương phi nương nương, thoải mái chưa ạ? Thiếu tướng quân khăng khăng làm như vậy, chúng ta đành kệ hắn vậy. Người với người coi trọng duyên phận, người bạn thiếu tướng quân này chúng ta cũng nên bỏ qua."
Mặc dù mấy ngày trước ở phủ, Triệu ma ma nhắc đến rất nhiều, nhưng bà ta biết Vương phi nương nương trong lòng rất khó chịu.
Vương phi nương nương không có mấy người bạn ở đế đô, Mục Thanh Vũ cũng được coi là một người bạn.
"Ta không hề muốn so đo với Mục Thanh Vũ, chuyện đánh cược vốn là Mục Lưu Nguyệt thiếu ta một câu trả lời thỏa đáng!" Dáng vẻ Hàn Vân Tịch phóng khoáng, giống như thật sự không để ý.
Hàn Vân Tịch cũng không đi dạo nữa, mang theo Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc đi đến thành Bắc Hàn gia.
Nào ngờ, đi được nửa đường lại gặp phải cỗ kiệu của Mục Lưu Nguyệt trong ngõ nhỏ.
Nha đầu này không phải đi rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa còn đi ngược hướng với nàng, hóa ra là đặc biệt tìm đến.
Con ngõ rất hẹp, xe ngựa và cỗ kiệu lúc đi qua nhau phải vô cùng cẩn thận, nếu không rất dễ bị kẹt lại.
Xe ngựa cùng cỗ kiệu đều dừng lại, biểu hiện không giống như lúc ở trên đường, lúc này con đường vắng vẻ, Mục Lưu Nguyệt không kiêng dè nữa, vô cùng phách lối.
Nàng ta không xuống kiệu, mà vén rèm lên: “Hàn Vân Tịch, ngươi ra đây!"
Hàn Vân Tịch cũng lười phải diễn trò với nàng ta, vén rèm lên, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?"
“Vừa rồi quên nói cho ngươi, Thái tử sẽ cho ta một hôn lễ long trọng, sẽ đích thân đến Tướng quân phủ rước ta! Còn có, sính lễ Hoàng tộc ban cho nhà ta có thể xếp đầy một con đường!"
Mục Lưu Nguyệt dương dương tự đắc nói, lúc đầu nàng ta định quay về, thế nhưng càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng không cam tâm, thực sự không nhịn được nên quay đầu đuổi theo Hàn Vân Tịch.
“Đâu liên quan gì đến ta?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng hỏi.
“Mời ngươi nhất định có mặt đấy!" Mục Lưu Nguyệt cười: “Ngươi cũng là gả vào Hoàng tộc, đáng tiếc không có hôn lễ không có sính lễ, nghe nói lúc trước Tần Vương phủ đi đón dâu chỉ có mỗi bà mai, đội ngũ đón dâu còn do Hàn gia các ngươi thuê. Chậc chậc, thật sự là đáng thương. Ngươi còn chưa từng nhìn thấy khung cảnh Hoàng tộc rước dâu nhỉ, đến lúc đấy nhìn cho kĩ nhé! Muốn biết Hoàng tộc cho ta bao nhiêu sính lễ, đến lúc đấy đến nhà ta mà nhìn."
Lời này vừa nói ra, Hàn Vân Tịch trở nên bình thản, nàng nhàn nhạt hỏi: “Còn có chuyện khác sao?"
“Chính là chuyện này! Đặc biệt đến nhắc nhở ngươi một chút!" Mục Lưu Nguyệt cười càng chói mắt hơn.
Hàn Vân Tịch rất bình tĩnh: “Không có chuyện khác thì tránh ra đi, đừng có cản đường."
Mục Lưu Nguyệt khoe khoang một phen, tâm trạng rất khoan khoái, nàng ta chậm rãi buông rèm xuống, cỗ kiệu chậm chạp đi qua bên phải xe ngựa.
Lúc này, Hàn Vân Tịch nói một câu sâu xa: “Cho dù là Thái tử phi, ngươi vẫn phải gọi bản vương phi một tiếng hoàng thẩm, lần sau còn gọi thẳng tục danh, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
Cách màn cửa, Mục Lưu Nguyệt hừ lạnh: “Hoàng thẩm? Ha ha, ta vĩnh viễn sẽ không gọi!"
Cỗ kiệu lách qua xe ngựa, nghênh ngang rời khỏi đó.
Xe ngựa của Hàn Vân Tịch dừng ở đó rất lâu, Hàn Vân Tịch yên lặng một cách đáng sợ, Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc đều bị dọa, đưa mắt nhìn nhau không dám lên tiếng.
Mục Lưu Nguyệt nói không sai, lúc Vương phi nương nương gả vào Hoàng tộc không có cái gì, so với hôn lễ này của Mục Lưu Nguyệt, đúng là một trời một vực.
Dù nữ nhân rộng lượng cỡ nào, ai có thể không để ý chuyện quan trọng như chuyện hôn sự?
Triệu ma ma cho rằng Vương phi nương nương sẽ vô cùng tức giận, nhưng ai ngờ Hàn Vân Tịch không hề.
Nàng tựa trên gối cao, yên lặng suy nghĩ thật lâu mới nhàn nhạt hỏi: “Triệu ma ma, thọ thần của Nghi thái phi có phải còn mấy ngày nữa hay không?"
Triệu ma ma hoài nghi, Vương phi nương nương sao lại như vậy? Sao bỗng dưng hỏi đến chuyện này?
Sinh thần những năm qua của Nghi Thái phi đều sẽ tổ chức, đều do Mộ Dung Uyển Như sắp xếp, từ sau khi Mộ Dung Uyển Như hôn mê không tỉnh, Nghi Thái phi ẩn cư phật đường, chuyện thọ thần liền không có ai nhắc đến.
Triệu ma ma nhẩm tính, đáp: “Ba ngày nữa là đến thọ thần của Nghi Thái phi rồi. Vương phi nương nương, người định..."
Đáy mắt Hàn Vân Tịch lóe lên, lạnh lùng mà cười: “Hồi phủ, ta định bàn chuyện với điện hạ."
Triệu ma ma lo lắng, nữ chủ tử này rốt cuộc làm sao vậy? Không phải bị Mục Lưu Nguyệt kích thích, định đòi Tần Vương điện hạ sính lễ một lần nữa chứ?
Với tính cách của nàng, sẽ không đến mức như vậy! Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Lúc này, Long Phi Dạ đang nghị sự cùng Đường Li và Sở Tây Phong ở phủ.
Sau khi trở về từ Dược Quỷ Cốc, hắn cũng không rời khỏi đế đô nữa, mối hôn sự của Thái tử quả thực uy hiếp đến sự tồn tại của hắn, đương nhiên, trước khi chuyện chỉ hôn xảy ra, hắn đã âm thầm động thủ với Quốc cữu phủ rồi.
“Chủ tử, đã tra rõ ràng rồi, lương thực cứu tế tổng cộng có bốn mươi vạn gánh, quốc khố chi ra hai mươi vạn gánh, cả nước quan thân phú thương gom góp đến hai mươi vạn gánh, số lượng lương thực chính xác khi đến tay nạn dân, chỉ có mười vạn gánh! Bên Quốc cữu phủ đã ăn chặn bao nhiêu, trước mắt còn đang điều tra." Sở Tây Phong bẩm báo một cách chi tiết.
Long Phi Dạ nắm chặt tay đập lên bàn, đang định mở miệng, Hàn Vân Tịch đã tới...
“Hàn Vân Tịch!" Mục Lưu Nguyệt vô cùng bất ngờ.
Hàn Vân Tịch khoanh tay, bình thản đứng đó: “Ôi, thì ra là tiểu thư Mục gia, đã lâu không gặp!"
Quả thực đã lâu không gặp.
Từ sau khi thua cược Mục Lưu Nguyệt căn bản chưa từng ra ngoài cửa, dù có đi ra ngoài cũng phải lén lút. Trước kia kề cận Trường Bình công chúa, đắc tội với quá nhiều người, sau khi danh tiếng xấu truyền ra, ai gặp cũng cười nhạo nàng ta một phen.
Hôm nay coi như là lần đầu tiên nàng ta quang minh chính đại ra ngoài, ai ngờ lại đụng ngay Hàn Vân Tịch!
Tránh trong nhà lâu như vậy, Mục Lưu Nguyệt trở nên thông minh hơn nhiều. Liếc qua đám thị vệ quỳ đầy trên đất, lại nhìn thấy người vây xem không ít, nàng ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nàng ta không hề muốn xích mích với Hàn Vân Tịch ở trên đường, qua mấy ngày nữa nàng ta sẽ vẻ vang mà gả cho Thái tử rồi.
Nàng ta muốn Mục đại tướng quân phủ giúp Thái tử leo lên hoàng vị, nàng ta muốn cho Tần Vương biết, cưới nàng ta chẳng khác nào có được cả bộ binh đại quân Thiên Ninh, muốn Tần Vương hối hận khi cưới nữ nhân không quyền không thế như Hàn Vân Tịch!
“Vương phi nương nương, thị vệ của ta mạo phạm người rồi?" Mục Lưu Nguyệt hỏi.
Hàn Vân Tịch không lên tiếng, Triệu ma ma lạnh lùng trả lời: “Đại bất kính, mạo phạm không nhẹ."
“Thật sao."
Mục Lưu Nguyệt rất nghiêm túc, đến bên cạnh thị vệ, bất ngờ vung ra một cái tát mạnh mẽ “bốp" Một tiếng lanh lảnh!
“Đáng đánh! Nếu như Vương phi nương nương dạy dỗ còn chưa đủ, Lưu Nguyệt thay người dạy dỗ!"
Mục Lưu Nguyệt nói, lại vung ra một cái tát nữa, thị vệ không dám cãi một tiếng.
Triệu ma ma ở một bên thấy vậy sợ hãi, mặc dù bà ta bấm rất mạnh, nhưng cũng không tàn nhẫn như Mục Lưu Nguyệt đánh! Chỉ hai cái tát mà đã khiến một bên mặt của tên thị vệ đỏ rực.
“Vương phi nương nương, hả giận chưa? Chưa hết giận, đánh tiếp! Đánh tới khi nào người vui vẻ mới thôi." Thái độ của Mục Lưu Nguyệt vô cùng thành khẩn.
Đáy mắt Hàn Vân Tịch lướt qua một tia kinh ngạc, không ngờ mấy tháng không gặp nha đầu này thay đổi lớn như vậy, không tính là thông minh, nhưng ít ra đã bớt ngu rồi.
Ngay trước mặt nhiều dân chúng như vậy, để Mục Lưu Nguyệt tiếp tục đánh người, đoán chừng chẳng mấy chốc nàng sẽ bị dư luận chỉ trích, ai không biết còn cho rằng Vương phi như nàng vốn có sở thích ngược đãi hạ nhân!
Hàn Vân Tịch quan sát mặt của tên thị vệ, “chậc chậc" cảm khái hai tiếng: “Lưu Nguyệt à, sức lực tay chân cô nương nhà ngươi luyện đến mạnh như vậy, về sau ít đánh hạ nhân đi. Hôm nay Triệu ma ma đã dạy dỗ rồi thì bỏ qua đi."
Luyện?
Ý của lời này rõ ràng là ám chỉ nàng ta xưa nay thường xuyên đánh hạ nhân.
Mục Lưu Nguyệt muốn phản bác, nhưng hai cái bạt tai kia quả thực quá tàn nhẫn, nàng ta không thể biện giải.
Nàng ta đánh trống lảng, răn dạy thị vệ kia: “Còn không mau tạ ơn? Hôm nay Vương phi nương nương tâm trạng tốt, nếu không sao có thể không so đo với tên hạ nhân như ngươi."
Ý ngoài mặt chữ của lời này chính là Vương phi nương nương tính khí nhỏ nhen, đến việc đối đãi với hạ nhân cũng tính toán chi li.
Luận về khẩu chiến, Mục Lưu Nguyệt vẫn thật sự không chịu yếu thế.
Hàn Vân Tịch nở nụ cười: “Đúng! Hôm nay bổn Vương phi tâm trạng tốt, nếu không chuyện này đừng nói hạ nhân, ngay cả chủ tử các ngươi, bản Vương phi cũng phạt nặng!"
Vừa mới nói xong, Triệu ma ma bật cười đầu tiên, trong đám đông vậy xem cũng vang lên vài tiếng cười.
Mục Lưu Nguyệt thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đấu đến cùng lại tự đào hố chôn mình.
Sắc mặt Mục Lưu Nguyệt đen hơn phân nửa, ngoại trừ nói: “Tạ ơn vương phi nương nương không phạt", nàng ta còn có thể nói cái gì đây?
Ban đầu chỉ cần thị vệ tạ ơn là có thể qua, bây giờ nàng ta cũng phải quỳ xuống tạ ơn.
“Bình thân đi." Hàn Vân Tịch bình thản phất tay.
Mồm mép Hàn Vân Tịch đến Thái hậu cũng đấu không lại, Mục Lưu Nguyệt dù có tiến bộ, nhưng chung quy vẫn còn non lắm.
Nếu không phải trước mặt nhiều người như vậy, Mục Lưu Nguyệt đã sớm không kìm chế được cơn giận!
Nàng ta nói với mình phải nhẫn! Không thể tính toán với Hàn Vân Tịch.
Từ sau khi tiếp nhận thánh chỉ ban hôn của Thiên Huy Hoàng đế, chuyện đầu tiên nàng ta làm chính là tìm một đám thị vệ mới, mua một cỗ kiệu mới. Thân phận của nàng ta bây giờ không giống trước, nàng ta chính là Thái tử phi, mỗi lời nói mỗi cử chỉ của nàng ta, đều liên quan đến Đông cung, nàng ta không thể đánh mất thân phận, mất thể diện, không thể trở thành trò cười cho thiên hạ một lần nữa.
Mục Lưu Nguyệt đứng dậy: “Vương phi nương nương, Lưu Nguyệt còn có việc, không thể ở lại lâu hơn."
Đi, là sự lựa chọn tốt nhất!
Hàn Vân Tịch gật đầu cười, dường như không có ý định làm gì.
Mục Lưu Nguyệt thật sự đi rồi, nhưng đang định lên kiệu, Hàn Vân Tịch đột nhiên nói một câu: “Đúng rồi, Lưu Nguyệt tiểu thư, lần trước chúng ta đánh cược, ngươi còn chưa thực hiện lời hứa?"
Lời này vừa nói ra, Mục Lưu Nguyệt trở nên khó chịu.
Chuyện cũng đã trôi qua rồi! Qua rồi! Hàn Vân Tịch còn nhắc đến làm gì?
Mấy ngày nữa nàng ta lấy Thái tử rồi, bây giờ người khắp đế đô đều đang bàn tán hôn sự của Thái tử, Hàn Vân Tịch nhắc lại chuyện cũ đúng lúc quan trọng này, rõ ràng là cố ý!
Mục Lưu Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng không nhịn được, quay đầu tức giận nói: “Ca ca ta không phải đã thay ta chạy trên đường sao? Ngươi còn muốn thế nào?"
"Thua cuộc ngươi liền biến mất, ta đến nay mới thấy ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi không giữ chữ tín đấy!" Hàn Vân Tịch cười rất vô hại.
Lúc trước chuyện kia khiến cả thành xôn xao, nhất là Mục Thanh Vũ cởi hết áo chạy trên đường, khiến tất cả bách tính đều biết đến.
“Hóa ra người sắp lấy Thái tử đúng là vị Mục tiểu thư kia!" Không biết ai trong đám người thốt lên một câu, tiếng bàn tán xung quanh lập tức nổi lên.
Mục Lưu Nguyệt nóng bừng mặt, nàng ta vội vã lên kiệu, hung hăng hạ rèm: “Đi!"
Nhìn bóng lưng chạy trối chết kia, tâm trạng u ám nhiều ngày của Hàn Vân Tịch thoáng chốc trở nên sáng sủa không ít.
Thật ra nàng cũng không định nhằm vào riêng Mục Lưu Nguyệt, chỉ là ngẫu nhiên gặp, Mục Lưu Nguyệt đụng vào họng súng của nàng.
Thấy Hàn Vân Tịch cười, Triệu ma ma khuyên nhủ: “Vương phi nương nương, thoải mái chưa ạ? Thiếu tướng quân khăng khăng làm như vậy, chúng ta đành kệ hắn vậy. Người với người coi trọng duyên phận, người bạn thiếu tướng quân này chúng ta cũng nên bỏ qua."
Mặc dù mấy ngày trước ở phủ, Triệu ma ma nhắc đến rất nhiều, nhưng bà ta biết Vương phi nương nương trong lòng rất khó chịu.
Vương phi nương nương không có mấy người bạn ở đế đô, Mục Thanh Vũ cũng được coi là một người bạn.
"Ta không hề muốn so đo với Mục Thanh Vũ, chuyện đánh cược vốn là Mục Lưu Nguyệt thiếu ta một câu trả lời thỏa đáng!" Dáng vẻ Hàn Vân Tịch phóng khoáng, giống như thật sự không để ý.
Hàn Vân Tịch cũng không đi dạo nữa, mang theo Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc đi đến thành Bắc Hàn gia.
Nào ngờ, đi được nửa đường lại gặp phải cỗ kiệu của Mục Lưu Nguyệt trong ngõ nhỏ.
Nha đầu này không phải đi rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này, hơn nữa còn đi ngược hướng với nàng, hóa ra là đặc biệt tìm đến.
Con ngõ rất hẹp, xe ngựa và cỗ kiệu lúc đi qua nhau phải vô cùng cẩn thận, nếu không rất dễ bị kẹt lại.
Xe ngựa cùng cỗ kiệu đều dừng lại, biểu hiện không giống như lúc ở trên đường, lúc này con đường vắng vẻ, Mục Lưu Nguyệt không kiêng dè nữa, vô cùng phách lối.
Nàng ta không xuống kiệu, mà vén rèm lên: “Hàn Vân Tịch, ngươi ra đây!"
Hàn Vân Tịch cũng lười phải diễn trò với nàng ta, vén rèm lên, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?"
“Vừa rồi quên nói cho ngươi, Thái tử sẽ cho ta một hôn lễ long trọng, sẽ đích thân đến Tướng quân phủ rước ta! Còn có, sính lễ Hoàng tộc ban cho nhà ta có thể xếp đầy một con đường!"
Mục Lưu Nguyệt dương dương tự đắc nói, lúc đầu nàng ta định quay về, thế nhưng càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng không cam tâm, thực sự không nhịn được nên quay đầu đuổi theo Hàn Vân Tịch.
“Đâu liên quan gì đến ta?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng hỏi.
“Mời ngươi nhất định có mặt đấy!" Mục Lưu Nguyệt cười: “Ngươi cũng là gả vào Hoàng tộc, đáng tiếc không có hôn lễ không có sính lễ, nghe nói lúc trước Tần Vương phủ đi đón dâu chỉ có mỗi bà mai, đội ngũ đón dâu còn do Hàn gia các ngươi thuê. Chậc chậc, thật sự là đáng thương. Ngươi còn chưa từng nhìn thấy khung cảnh Hoàng tộc rước dâu nhỉ, đến lúc đấy nhìn cho kĩ nhé! Muốn biết Hoàng tộc cho ta bao nhiêu sính lễ, đến lúc đấy đến nhà ta mà nhìn."
Lời này vừa nói ra, Hàn Vân Tịch trở nên bình thản, nàng nhàn nhạt hỏi: “Còn có chuyện khác sao?"
“Chính là chuyện này! Đặc biệt đến nhắc nhở ngươi một chút!" Mục Lưu Nguyệt cười càng chói mắt hơn.
Hàn Vân Tịch rất bình tĩnh: “Không có chuyện khác thì tránh ra đi, đừng có cản đường."
Mục Lưu Nguyệt khoe khoang một phen, tâm trạng rất khoan khoái, nàng ta chậm rãi buông rèm xuống, cỗ kiệu chậm chạp đi qua bên phải xe ngựa.
Lúc này, Hàn Vân Tịch nói một câu sâu xa: “Cho dù là Thái tử phi, ngươi vẫn phải gọi bản vương phi một tiếng hoàng thẩm, lần sau còn gọi thẳng tục danh, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình."
Cách màn cửa, Mục Lưu Nguyệt hừ lạnh: “Hoàng thẩm? Ha ha, ta vĩnh viễn sẽ không gọi!"
Cỗ kiệu lách qua xe ngựa, nghênh ngang rời khỏi đó.
Xe ngựa của Hàn Vân Tịch dừng ở đó rất lâu, Hàn Vân Tịch yên lặng một cách đáng sợ, Triệu ma ma và Tô Tiểu Ngọc đều bị dọa, đưa mắt nhìn nhau không dám lên tiếng.
Mục Lưu Nguyệt nói không sai, lúc Vương phi nương nương gả vào Hoàng tộc không có cái gì, so với hôn lễ này của Mục Lưu Nguyệt, đúng là một trời một vực.
Dù nữ nhân rộng lượng cỡ nào, ai có thể không để ý chuyện quan trọng như chuyện hôn sự?
Triệu ma ma cho rằng Vương phi nương nương sẽ vô cùng tức giận, nhưng ai ngờ Hàn Vân Tịch không hề.
Nàng tựa trên gối cao, yên lặng suy nghĩ thật lâu mới nhàn nhạt hỏi: “Triệu ma ma, thọ thần của Nghi thái phi có phải còn mấy ngày nữa hay không?"
Triệu ma ma hoài nghi, Vương phi nương nương sao lại như vậy? Sao bỗng dưng hỏi đến chuyện này?
Sinh thần những năm qua của Nghi Thái phi đều sẽ tổ chức, đều do Mộ Dung Uyển Như sắp xếp, từ sau khi Mộ Dung Uyển Như hôn mê không tỉnh, Nghi Thái phi ẩn cư phật đường, chuyện thọ thần liền không có ai nhắc đến.
Triệu ma ma nhẩm tính, đáp: “Ba ngày nữa là đến thọ thần của Nghi Thái phi rồi. Vương phi nương nương, người định..."
Đáy mắt Hàn Vân Tịch lóe lên, lạnh lùng mà cười: “Hồi phủ, ta định bàn chuyện với điện hạ."
Triệu ma ma lo lắng, nữ chủ tử này rốt cuộc làm sao vậy? Không phải bị Mục Lưu Nguyệt kích thích, định đòi Tần Vương điện hạ sính lễ một lần nữa chứ?
Với tính cách của nàng, sẽ không đến mức như vậy! Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Lúc này, Long Phi Dạ đang nghị sự cùng Đường Li và Sở Tây Phong ở phủ.
Sau khi trở về từ Dược Quỷ Cốc, hắn cũng không rời khỏi đế đô nữa, mối hôn sự của Thái tử quả thực uy hiếp đến sự tồn tại của hắn, đương nhiên, trước khi chuyện chỉ hôn xảy ra, hắn đã âm thầm động thủ với Quốc cữu phủ rồi.
“Chủ tử, đã tra rõ ràng rồi, lương thực cứu tế tổng cộng có bốn mươi vạn gánh, quốc khố chi ra hai mươi vạn gánh, cả nước quan thân phú thương gom góp đến hai mươi vạn gánh, số lượng lương thực chính xác khi đến tay nạn dân, chỉ có mười vạn gánh! Bên Quốc cữu phủ đã ăn chặn bao nhiêu, trước mắt còn đang điều tra." Sở Tây Phong bẩm báo một cách chi tiết.
Long Phi Dạ nắm chặt tay đập lên bàn, đang định mở miệng, Hàn Vân Tịch đã tới...
Tác giả :
Giới Mạt