Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 280: Nàng cũng biết ta có trái tim
Sở Thanh Ca còn đang mong Hàn Vân Tịch đáp ứng, vừa nghe thấy chữ “Được" kia của Hàn Vân Tịch, nàng ta lập tức hỏi: “Còn lại bốn cánh cửa ngươi chọn cánh cửa nào?"
Dáng vẻ nôn nóng của nàng ta, giống như sợ Hàn Vân Tịch đổi ý.
Hàn Vân Tịch không đổi ý, thoải mái nói: “Ngươi chọn trước đi."
“Không cần!" Sở Thanh Ca rất kiêu ngạo.
Hàn Vân Tịch cũng lười làm cao với nàng ta, nàng nhún vai, hỏi: “Cánh cửa thứ hai, ngươi có lựa chọn chưa?"
“Ta chọn cánh cửa thứ ba!" Sở Thanh Ca lập tức trả lời, thật ra đối với nàng ta mà nói, chọn cánh cửa nào cũng không phải điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là đơn đấu như vậy, Hàn Vân Tịch sẽ chịu tổn thất lớn.
Trong bốn cánh cửa cũng chỉ có một cánh cửa cất giấu thứ mà bọn họ muốn có, ba cánh cửa còn lại đều là cạm bẫy, là đường chết.
Nàng ta không tin vận may của Hàn Vân Tịch tốt đến mức có thể chọn đúng cánh cửa kia, dù nàng có chọn đúng, nàng cũng gặp những cạm bẫy như vậy, nói không chừng còn là cạm bẫy đáng sợ nhất.
Bất luận thế nào, bình yên vô sự mà ra ngoài là chuyện hoàn toàn không thể, không biết võ công như nàng đến cả tốc độ thoát thân cũng chậm hơn người khác, không chừng còn mất mạng.
Đương nhiên, Sở Thanh Ca không chắc mình có thể toàn vẹn trở ra, nhưng nàng ta thà bị thương cũng muốn Hàn Vân Tịch gặp nguy hiểm, ít ra nếu nàng ta bị thương, Hàn Vân Tịch cũng sẽ bị thương nặng hơn nàng ta!
Sở Thanh Ca bước nhanh đến cánh cửa thứ ba, lạnh lùng bổ sung: “Trong vòng nửa canh giờ, người không thể ra ngoài coi như thua, người bị thương nặng cũng thua!"
“Được!"
Hàn vân tịch sảng khoái đáp ứng, muốn thoát khỏi tay Long Phi Dạ, đáng tiếc, Long Phi Dạ vẫn nắm chặt tay nàng, khuôn mặt hắn u ám đáng sợ.
Nữ nhân luôn tự mình quyết định này, nàng quả thực là muốn chết!
“Buông tay!" Hàn Vân Tịch thấp giọng.
Long Phi Dạ không buông tay, hắn đã thay đổi quyết đinh, thay vì để Hàn Vân Tịch mạo hiểm, hắn thà đánh một trận còn hơn.
Thế nhưng, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên: “Buông tay... cũng hãy yên tâm, được không? Tin ta một lần."
Buông tay, yên tâm?
Hàn Vân Tịch, hóa ra nàng còn biết bản vương là người có trái tim!
Biết thì tốt!
Đã có trái tim, làm sao có thể buông?
Long Phi Dạ vẫn không buông tay, Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ: “Long Phi Dạ, ta đã bao giờ lừa chàng chưa? Đã bao giờ để chàng phải thất vọng?"
Quả thực, lần nào nàng cũng đều làm tốt, dù là việc của nàng hay việc của hắn, nàng đều xử lý vô cùng toàn vẹn, cơ bản không có chỗ nào có thể bới móc. Cho dù lúc gặp nguy hiểm trăm bề, nàng cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Trước mắt bao người, tất cả mọi người đang chờ, nhưng Long Phi Dạ cũng không để ý.
Cuối cùng thứ khiến hắn phải buông tay chính là ánh mắt tự tin và kiên định của Hàn Vân Tịch, hắn nói thật khẽ, giọng nói bất giác dịu dàng ba phần: “Cẩn thận, không biết làm gì thì ra ngoài, bản vương ở ngay ngoài cửa."
Giống như lúc trước khi nàng rời khỏi nhà trọ, hắn cũng từng nói với nàng, hắn vẫn luôn ở Y thành.
Hắn nghĩ, nữ nhân này nhất định đã phát hiện ra điều gì, hoặc là, nàng đã tìm được lối đi chính xác.
Lần nào, nàng cũng có thể khiến người ta ngạc nhiên.
Như di vốn cũng muốn khuyên nhủ, thấy Long Phi Dạ buông tay, bà ấy cũng không nói gì thêm.
Trông thấy Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ nhìn nhau đắm đuối, Sở Thanh Ca không nhịn được thúc giục: “Hàn Vân Tịch, không phải người sợ thua, muốn đổi ý đấy chứ?"
Hàn Vân Tịch bước nhanh đến cánh cửa thứ hai, nàng không để ý đến Sở Thanh Ca, mà nhìn về phía Sở Thiên Ẩn: “Trong nửa canh giờ, người bị thương nặng sẽ thua và phải rời khỏi đây?"
Sở Thanh Ca là một người cao ngạo như vậy, chưa từng bị người khác khinh thường, nàng ta tức giận trong lòng, đáy mắt hiện lên một tia tính toán, lại nói: “Hàn Vân Tịch, thêm một ván cược, có dám không?"
Đã đồng ý là người thua phải rời khỏi đây rồi, nàng ta còn muốn như thế nào nữa?
Người ta đã hỏi có dám hay không rồi, Hàn Vân Tịch còn có thể nói gì?
Nàng tỏ vẻ thong dong: “Nói đi đừng ngại."
Thấy dáng vẻ bình tĩnh kia của Hàn Vân Tịch, Sở Thanh Ca cười lạnh trong lòng, nữ nhân này quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đợi đến khi nàng bước vào cửa, hối hận thì cũng đã muộn.
“Hàn Vân Tịch, nếu ngươi thua cuộc, trước khi đi ngươi phải để lại túi chữa bệnh của ngươi, có dám không?"
Đây cũng chính là ván cược mà Sở Thanh Ca thêm vào, không thể không nói, nàng ta mặc dù tức giận, nhưng không đánh mất lý trí.
Độc thuật của Hàn Vân Tịch thần bí như vậy, túi chữa bệnh của nàng nhất định có bí mật, cho dù không có bí mật, thì nhất định cũng có không ít đồ tốt.
Túi chữa bệnh, hòm thuốc đối với một thầy thuốc mà nói rất quan trọng, có ý nghĩa tương tự với thanh kiếm của một kiếm khách.
Hàn Vân Tịch rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên có người để mắt đến túi chữa bệnh của nàng, túi chữa bệnh này là nàng lục trong đống đồ cưới mà Thiên Tâm phu nhân để lại cho nàng, bên trong đều là đồ của nàng.
Sở Thanh Ca không khỏi quá biết chọn rồi à?
Thấy Hàn Vân Tịch do dự, Sở Thanh Ca biết mình đã chọn đúng, nàng ta lạnh lùng ngạo nghễ đi qua: “Hàn Vân Tịch, ngươi không dám?"
Ai ngờ Hàn Vân Tịch rất thoải mái: “Không thành vấn đề, vậy ngươi thua thì sao?"
Sở Thanh Ca còn chưa trả lời, nàng đã nói: “Để lại toàn bộ y phục của ngươi lại, thế nào?"
Khụ khụ!
Lời này vừa nói ra, mọi người bao gồm cả Long Phi Dạ đều giật mình, Sở Thiên Ẩn ho khan liên tục, không phải giả vờ, mà là thật sự bị sặc.
Cái gì gọi là chơi lớn?
Chính là như Hàn Vân Tịch này!
Còn chưa phân định thắng thua mà trước tiên đã khiến người ta nhục nhã một trận, còn khiến người ta không thể phản bác.
Sở Thanh Ca sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giống như nàng ta đã cởi sạch đứng trước mặt mọi người vậy, nàng ta vừa thẹn vừa giận, cuối cùng không nhịn được nổi giận: “Hàn Vân Tịch, ngươi vô sỉ!"
“Cho nên, ngươi không dám?" Hàn Vân Tịch quả thực rất vô sỉ, cười hỏi ngược lại.
Hỏi như vậy, Sở Thanh Ca không biết nói gì mới đúng, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được.
Hàn Vân Tịch chỉnh lại dây đeo túi chữa bệnh, khoanh tay trước ngực, không nói lời nào, thích thú thưởng thức biểu cảm của nàng ta.
Thái độ của Hàn Vân Tịch, khiến mỹ nhân lạnh lùng không có đường lui, nàng ta tức giận nói: “Cứ như vậy đi! Hàn Vân Tịch, ngươi đợi thua đi! Tốt nhất giữ lại nửa cái mạng mà ra ngoài!"
Sở Thanh Ca sắp tức chết tồi, Hàn Vân Tịch lại không tức giận: “Ừm, ta sẽ cố gắng."
Sở Thiên Ẩn bắt đầu tính thời gian, Hàn Vân Tịch lập tức đi vào cánh cửa thứ hai, Sở Thanh Ca không chịu yếu thế, bước chân vào cánh cửa thứ ba.
Mặc dù toà mật cung dưới lòng đất này khắp nơi đều là dạ minh châu, nhưng mật đạo phía sau cánh cửa rất sâu, cộng thêm tốc độ của hai người rất nhanh, chẳng bao lâu đã không nhìn thấy bóng dáng của hai người.
Long Phi Dạ và Như di đợi trước cánh cửa thứ hai, Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn đợi ở cánh cửa thứ ba, hai bên đều im lặng, bầu không khí trong căn phòng rất tĩnh lặng.
“Dạ nhi, Hàn Vân Tịch nàng... phát hiện cái gì rồi?" Như di không nhịn được hỏi, Long Phi Dạ đã buông tay để nàng đi, nhất định có nguyên nhân.
Long Phi Dạ quả thực không biết, hắn nhìn Như di một cái, không trả lời.
Nhưng ánh mắt này của hắn giống như đã cho Như di một liều thuốc an thần, bà nghĩ chỉ cần Long Phi Dạ biết rõ ngọn nguồn của nữ nhân kia, vấn đề chắc là không lớn.
Chờ đợi nửa canh giờ trôi qua rất lâu, Long Phi Dạ dồn hết sự chú ý vào bên trong cánh cửa, mà Như di lại thích thú đánh giá Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn.
Bà nghĩ mà không hiểu, hai người này sao có thể tìm được chỗ này, phải biết rằng bà đã tìm nhiều năm như vậy mà cũng không tìm được.
Chẳng lẽ là Sở Thanh Ca tìm được, vừa rồi Đoan Mộc Bạch Diệp cũng đã nói, nàng ta biết độc thuật.
Chỉ là, nữ nhi Sở gia ở Tây Chu vì sao muốn học độc thuật?
Bọn họ tới đây, chẳng lẽ cũng tới vì bí mật của Mê Điệp Mộng? Chỉ là, bọn họ không không thể nào biết sự tồn tại của Mê Điệp Mộng!
Lúc này, sự chú ý của Đoan Mộc Bạch Diệp cũng ở trong cánh cửa, còn Sở Thiên Ẩn dù ánh mắt đặt trên cánh cửa nhưng tâm tư lại ở bên ngoài.
Hắn suy nghĩ không ra, bọn người Long Phi Dạ sao có thể tìm đến nơi này được, có phải Hàn Vân Tịch dẫn bọn họ tới, phụ nhân ở bên cạnh Long Phi Dạ là ai? Bọn hắn tới đây vì cái gì?
Người ở ngoài cửa đều đầy bụng nghi hoặc, trạng thái của hai nữ tử bên trong cánh cửa hoàn toàn khác biệt.
Sở Thanh Ca vừa vào cửa liền xốc lại mười phần tinh thần, tập trung cao độ, bước tùng bước đi sâu vào mật đạo, luôn luôn cảnh giác động tĩnh xung quanh, có thể nói nàng ta vô cùng thận trọng.
Nàng ta không chỉ hy vọng mình thắng, mà còn hy vọng mình có thể thắng một cách ngoạn mục.
Long Phi Dạ, năm năm trước ngẫu nhiên gặp nhau ở Nhạn thành, ngươi còn nhớ ta đứng ở bên cạnh Đoan Mộc Dao?
Tất cả mọi người đều đang hoan hô tiễn thuật của ta, chỉ có mình người làm như không thấy.
Hôm nay, ta không cho phép ngươi làm thinh như vậy nữa.
Sở Thanh Ca một tay cầm cung, một tay cầm tiễn, bước nhanh hơn, nàng ta đã đi rất xa, đến giờ cũng chưa gặp phải nguy hiểm gì, điều này khiến nàng ta bắt đầu mong đợi, có lẽ, vận may của nàng ta đã đến, con đường này là lựa chọn chính xác. Ừm, nàng phải toàn lực ứng phó!
Một bên khác, Hàn Vân Tịch cũng không ngừng tiến sâu vào mật đạo, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là, nàng không đi liền một mạch, nàng xác định người bên ngoài cửa không nhìn thấy nơi này, lập tức liền dừng lại.
Nàng có viện binh!
Vừa rồi bên trong cánh cửa thứ nhất dấu lửa, trời mới biết trong này ẩn dấu cái gì, nàng phải thừa nhận mình ngay cả tốc độ thoát thân cũng không bằng người khác.
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được nghĩ đến một người, công tử áo trắng, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, hỏi rõ ràng một số việc.
Nàng nhanh chóng hoàn hồn, đang muốn lấy vật nhỏ đang trốn trong túi chữa bệnh ra, ai biết vật nhỏ lại đi trước nàng một bước, tự chui ra, nhảy xuống mặt đất.
Hàn Vân Tịch vui vẻ: “Thú nhỏ, chúng ta bắt đầu hiểu nhau rồi sao? Ngươi ra giúp ta sao?"
Sở dĩ nàng dám đi vào, còn không phải là dựa vào bảo bối trong tay này? Thú nhỏ dù gì cũng là độc thú Độc Tông, có nó bảo vệ, giống như có một tấm bùa hộ mệnh, chỉ là lúc có nhiều người, Hàn Vân Tịch không tiện mang nó ra mà thôi.
Xác định phía sau không có người bám theo một lần nữa, lại nhìn xung quanh một chút, xác định là an toàn, Hàn Vân Tịch lập tức lấy Mê Điệp Mộng ra, bình độc dược này bị nàng và Long Phi Dạ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là rơi vào tay nàng.
Đánh cược với Sở Thanh Ca cái gì, chỉ là thứ yếu, nàng tạm thời ném sang một bên, Mê Điệp Mộng mới là điều quan trọng nhất.
Không biết Sở Thanh Ca mà biết thì có tức hộc máu không? Chắc chắn là có!
Vừa nhìn thấy Mê Điệp Mộng, vật nhỏ lập tức liền nhảy lên trên tay Hàn vân tịch, thứ này không ăn được, thì ngửi một chút cũng được.
Đối mặt với Mê Điệp Mộng, hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch không có tác dụng, mùi axit đồng đều trong không khí, khiến nàng không thể lựa chọn phương hướng để đi.
Nàng chỉ có thể mượn cơ hội này, cầu cứu thú nhỏ, nếu như Mê Điệp Mộng thật sự có quan hệ với Độc Tông, không chừng thú nhỏ sẽ biết.
Hàn Vân Tịch không biết giao tiếp với thú nhỏ như thế nào, nàng để thú nhỏ ngửi Mê Điệp Mộng, còn mình thì hít hà khắp nơi một cách khoa trương, ra hiệu cho thú nhỏ mùi axit trong không khí.
Thú nhỏ nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, cũng không biết nó có hiểu ý của Hàn Vân Tịch hay không, nó đứng lên, bắt chước dáng vẻ của Hàn Vân Tịch, ngẩng đầu lên, khịt khịt mũi, ngửi tới ngửi lui.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch căng thẳng, hẳn là có manh mối?
Quả thực có manh mối, chỉ có điều Hàn Vân Tịch nhanh chóng phát hiện, manh mối này không phải cái mà nàng muốn...
Dáng vẻ nôn nóng của nàng ta, giống như sợ Hàn Vân Tịch đổi ý.
Hàn Vân Tịch không đổi ý, thoải mái nói: “Ngươi chọn trước đi."
“Không cần!" Sở Thanh Ca rất kiêu ngạo.
Hàn Vân Tịch cũng lười làm cao với nàng ta, nàng nhún vai, hỏi: “Cánh cửa thứ hai, ngươi có lựa chọn chưa?"
“Ta chọn cánh cửa thứ ba!" Sở Thanh Ca lập tức trả lời, thật ra đối với nàng ta mà nói, chọn cánh cửa nào cũng không phải điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là đơn đấu như vậy, Hàn Vân Tịch sẽ chịu tổn thất lớn.
Trong bốn cánh cửa cũng chỉ có một cánh cửa cất giấu thứ mà bọn họ muốn có, ba cánh cửa còn lại đều là cạm bẫy, là đường chết.
Nàng ta không tin vận may của Hàn Vân Tịch tốt đến mức có thể chọn đúng cánh cửa kia, dù nàng có chọn đúng, nàng cũng gặp những cạm bẫy như vậy, nói không chừng còn là cạm bẫy đáng sợ nhất.
Bất luận thế nào, bình yên vô sự mà ra ngoài là chuyện hoàn toàn không thể, không biết võ công như nàng đến cả tốc độ thoát thân cũng chậm hơn người khác, không chừng còn mất mạng.
Đương nhiên, Sở Thanh Ca không chắc mình có thể toàn vẹn trở ra, nhưng nàng ta thà bị thương cũng muốn Hàn Vân Tịch gặp nguy hiểm, ít ra nếu nàng ta bị thương, Hàn Vân Tịch cũng sẽ bị thương nặng hơn nàng ta!
Sở Thanh Ca bước nhanh đến cánh cửa thứ ba, lạnh lùng bổ sung: “Trong vòng nửa canh giờ, người không thể ra ngoài coi như thua, người bị thương nặng cũng thua!"
“Được!"
Hàn vân tịch sảng khoái đáp ứng, muốn thoát khỏi tay Long Phi Dạ, đáng tiếc, Long Phi Dạ vẫn nắm chặt tay nàng, khuôn mặt hắn u ám đáng sợ.
Nữ nhân luôn tự mình quyết định này, nàng quả thực là muốn chết!
“Buông tay!" Hàn Vân Tịch thấp giọng.
Long Phi Dạ không buông tay, hắn đã thay đổi quyết đinh, thay vì để Hàn Vân Tịch mạo hiểm, hắn thà đánh một trận còn hơn.
Thế nhưng, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên: “Buông tay... cũng hãy yên tâm, được không? Tin ta một lần."
Buông tay, yên tâm?
Hàn Vân Tịch, hóa ra nàng còn biết bản vương là người có trái tim!
Biết thì tốt!
Đã có trái tim, làm sao có thể buông?
Long Phi Dạ vẫn không buông tay, Hàn Vân Tịch bất đắc dĩ: “Long Phi Dạ, ta đã bao giờ lừa chàng chưa? Đã bao giờ để chàng phải thất vọng?"
Quả thực, lần nào nàng cũng đều làm tốt, dù là việc của nàng hay việc của hắn, nàng đều xử lý vô cùng toàn vẹn, cơ bản không có chỗ nào có thể bới móc. Cho dù lúc gặp nguy hiểm trăm bề, nàng cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Trước mắt bao người, tất cả mọi người đang chờ, nhưng Long Phi Dạ cũng không để ý.
Cuối cùng thứ khiến hắn phải buông tay chính là ánh mắt tự tin và kiên định của Hàn Vân Tịch, hắn nói thật khẽ, giọng nói bất giác dịu dàng ba phần: “Cẩn thận, không biết làm gì thì ra ngoài, bản vương ở ngay ngoài cửa."
Giống như lúc trước khi nàng rời khỏi nhà trọ, hắn cũng từng nói với nàng, hắn vẫn luôn ở Y thành.
Hắn nghĩ, nữ nhân này nhất định đã phát hiện ra điều gì, hoặc là, nàng đã tìm được lối đi chính xác.
Lần nào, nàng cũng có thể khiến người ta ngạc nhiên.
Như di vốn cũng muốn khuyên nhủ, thấy Long Phi Dạ buông tay, bà ấy cũng không nói gì thêm.
Trông thấy Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ nhìn nhau đắm đuối, Sở Thanh Ca không nhịn được thúc giục: “Hàn Vân Tịch, không phải người sợ thua, muốn đổi ý đấy chứ?"
Hàn Vân Tịch bước nhanh đến cánh cửa thứ hai, nàng không để ý đến Sở Thanh Ca, mà nhìn về phía Sở Thiên Ẩn: “Trong nửa canh giờ, người bị thương nặng sẽ thua và phải rời khỏi đây?"
Sở Thanh Ca là một người cao ngạo như vậy, chưa từng bị người khác khinh thường, nàng ta tức giận trong lòng, đáy mắt hiện lên một tia tính toán, lại nói: “Hàn Vân Tịch, thêm một ván cược, có dám không?"
Đã đồng ý là người thua phải rời khỏi đây rồi, nàng ta còn muốn như thế nào nữa?
Người ta đã hỏi có dám hay không rồi, Hàn Vân Tịch còn có thể nói gì?
Nàng tỏ vẻ thong dong: “Nói đi đừng ngại."
Thấy dáng vẻ bình tĩnh kia của Hàn Vân Tịch, Sở Thanh Ca cười lạnh trong lòng, nữ nhân này quả thực là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đợi đến khi nàng bước vào cửa, hối hận thì cũng đã muộn.
“Hàn Vân Tịch, nếu ngươi thua cuộc, trước khi đi ngươi phải để lại túi chữa bệnh của ngươi, có dám không?"
Đây cũng chính là ván cược mà Sở Thanh Ca thêm vào, không thể không nói, nàng ta mặc dù tức giận, nhưng không đánh mất lý trí.
Độc thuật của Hàn Vân Tịch thần bí như vậy, túi chữa bệnh của nàng nhất định có bí mật, cho dù không có bí mật, thì nhất định cũng có không ít đồ tốt.
Túi chữa bệnh, hòm thuốc đối với một thầy thuốc mà nói rất quan trọng, có ý nghĩa tương tự với thanh kiếm của một kiếm khách.
Hàn Vân Tịch rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên có người để mắt đến túi chữa bệnh của nàng, túi chữa bệnh này là nàng lục trong đống đồ cưới mà Thiên Tâm phu nhân để lại cho nàng, bên trong đều là đồ của nàng.
Sở Thanh Ca không khỏi quá biết chọn rồi à?
Thấy Hàn Vân Tịch do dự, Sở Thanh Ca biết mình đã chọn đúng, nàng ta lạnh lùng ngạo nghễ đi qua: “Hàn Vân Tịch, ngươi không dám?"
Ai ngờ Hàn Vân Tịch rất thoải mái: “Không thành vấn đề, vậy ngươi thua thì sao?"
Sở Thanh Ca còn chưa trả lời, nàng đã nói: “Để lại toàn bộ y phục của ngươi lại, thế nào?"
Khụ khụ!
Lời này vừa nói ra, mọi người bao gồm cả Long Phi Dạ đều giật mình, Sở Thiên Ẩn ho khan liên tục, không phải giả vờ, mà là thật sự bị sặc.
Cái gì gọi là chơi lớn?
Chính là như Hàn Vân Tịch này!
Còn chưa phân định thắng thua mà trước tiên đã khiến người ta nhục nhã một trận, còn khiến người ta không thể phản bác.
Sở Thanh Ca sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giống như nàng ta đã cởi sạch đứng trước mặt mọi người vậy, nàng ta vừa thẹn vừa giận, cuối cùng không nhịn được nổi giận: “Hàn Vân Tịch, ngươi vô sỉ!"
“Cho nên, ngươi không dám?" Hàn Vân Tịch quả thực rất vô sỉ, cười hỏi ngược lại.
Hỏi như vậy, Sở Thanh Ca không biết nói gì mới đúng, đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không được.
Hàn Vân Tịch chỉnh lại dây đeo túi chữa bệnh, khoanh tay trước ngực, không nói lời nào, thích thú thưởng thức biểu cảm của nàng ta.
Thái độ của Hàn Vân Tịch, khiến mỹ nhân lạnh lùng không có đường lui, nàng ta tức giận nói: “Cứ như vậy đi! Hàn Vân Tịch, ngươi đợi thua đi! Tốt nhất giữ lại nửa cái mạng mà ra ngoài!"
Sở Thanh Ca sắp tức chết tồi, Hàn Vân Tịch lại không tức giận: “Ừm, ta sẽ cố gắng."
Sở Thiên Ẩn bắt đầu tính thời gian, Hàn Vân Tịch lập tức đi vào cánh cửa thứ hai, Sở Thanh Ca không chịu yếu thế, bước chân vào cánh cửa thứ ba.
Mặc dù toà mật cung dưới lòng đất này khắp nơi đều là dạ minh châu, nhưng mật đạo phía sau cánh cửa rất sâu, cộng thêm tốc độ của hai người rất nhanh, chẳng bao lâu đã không nhìn thấy bóng dáng của hai người.
Long Phi Dạ và Như di đợi trước cánh cửa thứ hai, Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn đợi ở cánh cửa thứ ba, hai bên đều im lặng, bầu không khí trong căn phòng rất tĩnh lặng.
“Dạ nhi, Hàn Vân Tịch nàng... phát hiện cái gì rồi?" Như di không nhịn được hỏi, Long Phi Dạ đã buông tay để nàng đi, nhất định có nguyên nhân.
Long Phi Dạ quả thực không biết, hắn nhìn Như di một cái, không trả lời.
Nhưng ánh mắt này của hắn giống như đã cho Như di một liều thuốc an thần, bà nghĩ chỉ cần Long Phi Dạ biết rõ ngọn nguồn của nữ nhân kia, vấn đề chắc là không lớn.
Chờ đợi nửa canh giờ trôi qua rất lâu, Long Phi Dạ dồn hết sự chú ý vào bên trong cánh cửa, mà Như di lại thích thú đánh giá Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn.
Bà nghĩ mà không hiểu, hai người này sao có thể tìm được chỗ này, phải biết rằng bà đã tìm nhiều năm như vậy mà cũng không tìm được.
Chẳng lẽ là Sở Thanh Ca tìm được, vừa rồi Đoan Mộc Bạch Diệp cũng đã nói, nàng ta biết độc thuật.
Chỉ là, nữ nhi Sở gia ở Tây Chu vì sao muốn học độc thuật?
Bọn họ tới đây, chẳng lẽ cũng tới vì bí mật của Mê Điệp Mộng? Chỉ là, bọn họ không không thể nào biết sự tồn tại của Mê Điệp Mộng!
Lúc này, sự chú ý của Đoan Mộc Bạch Diệp cũng ở trong cánh cửa, còn Sở Thiên Ẩn dù ánh mắt đặt trên cánh cửa nhưng tâm tư lại ở bên ngoài.
Hắn suy nghĩ không ra, bọn người Long Phi Dạ sao có thể tìm đến nơi này được, có phải Hàn Vân Tịch dẫn bọn họ tới, phụ nhân ở bên cạnh Long Phi Dạ là ai? Bọn hắn tới đây vì cái gì?
Người ở ngoài cửa đều đầy bụng nghi hoặc, trạng thái của hai nữ tử bên trong cánh cửa hoàn toàn khác biệt.
Sở Thanh Ca vừa vào cửa liền xốc lại mười phần tinh thần, tập trung cao độ, bước tùng bước đi sâu vào mật đạo, luôn luôn cảnh giác động tĩnh xung quanh, có thể nói nàng ta vô cùng thận trọng.
Nàng ta không chỉ hy vọng mình thắng, mà còn hy vọng mình có thể thắng một cách ngoạn mục.
Long Phi Dạ, năm năm trước ngẫu nhiên gặp nhau ở Nhạn thành, ngươi còn nhớ ta đứng ở bên cạnh Đoan Mộc Dao?
Tất cả mọi người đều đang hoan hô tiễn thuật của ta, chỉ có mình người làm như không thấy.
Hôm nay, ta không cho phép ngươi làm thinh như vậy nữa.
Sở Thanh Ca một tay cầm cung, một tay cầm tiễn, bước nhanh hơn, nàng ta đã đi rất xa, đến giờ cũng chưa gặp phải nguy hiểm gì, điều này khiến nàng ta bắt đầu mong đợi, có lẽ, vận may của nàng ta đã đến, con đường này là lựa chọn chính xác. Ừm, nàng phải toàn lực ứng phó!
Một bên khác, Hàn Vân Tịch cũng không ngừng tiến sâu vào mật đạo, cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là, nàng không đi liền một mạch, nàng xác định người bên ngoài cửa không nhìn thấy nơi này, lập tức liền dừng lại.
Nàng có viện binh!
Vừa rồi bên trong cánh cửa thứ nhất dấu lửa, trời mới biết trong này ẩn dấu cái gì, nàng phải thừa nhận mình ngay cả tốc độ thoát thân cũng không bằng người khác.
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được nghĩ đến một người, công tử áo trắng, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại, hỏi rõ ràng một số việc.
Nàng nhanh chóng hoàn hồn, đang muốn lấy vật nhỏ đang trốn trong túi chữa bệnh ra, ai biết vật nhỏ lại đi trước nàng một bước, tự chui ra, nhảy xuống mặt đất.
Hàn Vân Tịch vui vẻ: “Thú nhỏ, chúng ta bắt đầu hiểu nhau rồi sao? Ngươi ra giúp ta sao?"
Sở dĩ nàng dám đi vào, còn không phải là dựa vào bảo bối trong tay này? Thú nhỏ dù gì cũng là độc thú Độc Tông, có nó bảo vệ, giống như có một tấm bùa hộ mệnh, chỉ là lúc có nhiều người, Hàn Vân Tịch không tiện mang nó ra mà thôi.
Xác định phía sau không có người bám theo một lần nữa, lại nhìn xung quanh một chút, xác định là an toàn, Hàn Vân Tịch lập tức lấy Mê Điệp Mộng ra, bình độc dược này bị nàng và Long Phi Dạ đẩy tới đẩy lui, cuối cùng vẫn là rơi vào tay nàng.
Đánh cược với Sở Thanh Ca cái gì, chỉ là thứ yếu, nàng tạm thời ném sang một bên, Mê Điệp Mộng mới là điều quan trọng nhất.
Không biết Sở Thanh Ca mà biết thì có tức hộc máu không? Chắc chắn là có!
Vừa nhìn thấy Mê Điệp Mộng, vật nhỏ lập tức liền nhảy lên trên tay Hàn vân tịch, thứ này không ăn được, thì ngửi một chút cũng được.
Đối mặt với Mê Điệp Mộng, hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch không có tác dụng, mùi axit đồng đều trong không khí, khiến nàng không thể lựa chọn phương hướng để đi.
Nàng chỉ có thể mượn cơ hội này, cầu cứu thú nhỏ, nếu như Mê Điệp Mộng thật sự có quan hệ với Độc Tông, không chừng thú nhỏ sẽ biết.
Hàn Vân Tịch không biết giao tiếp với thú nhỏ như thế nào, nàng để thú nhỏ ngửi Mê Điệp Mộng, còn mình thì hít hà khắp nơi một cách khoa trương, ra hiệu cho thú nhỏ mùi axit trong không khí.
Thú nhỏ nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, cũng không biết nó có hiểu ý của Hàn Vân Tịch hay không, nó đứng lên, bắt chước dáng vẻ của Hàn Vân Tịch, ngẩng đầu lên, khịt khịt mũi, ngửi tới ngửi lui.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch căng thẳng, hẳn là có manh mối?
Quả thực có manh mối, chỉ có điều Hàn Vân Tịch nhanh chóng phát hiện, manh mối này không phải cái mà nàng muốn...
Tác giả :
Giới Mạt