Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 269: Cân nhắc, nói hay không
“Hàn Vân Tịch chữa khỏi rồi!"
Tiếng hét của Đoan Mộc Dao phá vỡ sự yên tĩnh của khu viện, những người chưa hiểu rõ đầu tiên là sững sờ, lập tức liền phát ra một trận tiếng cười nhạo.
Trong lúc nhất thời đủ các loại cười nhạo điên cuồng hướng tới Đoan Mộc Dao..
Đoan Mộc Dao loại nữ nhân thích xen vào việc của người khác này, ai sẽ thích đây? Vừa mới cô ta còn cùng Hàn Vân Tịch tranh cãi làm không ít người bất mãn.
Bây giờ, có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng.
“Tần Vương phi, làm tốt lắm!"
“Ha ha, đây chính là hậu quả của việc thích xen vào việc của người."
“Ấy, Dao công chúa vừa rồi không phải còn nói người ta không giải được độc sao?"
“Ha ha, Dao công chúa ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa, chúng ta không nghe rõ!"
...
Đoan Mộc Dao đã khóc muốn chết, lần đầu tiên bất lực như vậy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng ta rất rõ ràng mình quả thật đánh giá thấp Hàn Vân Tịch.
Nàng ta quá kiêu ngạo, quá tự phụ, chưa từng coi nữ tử cùng tuổi ra gì, lần này thật sự đá phải thiết bản, nàng ta hối hận không kịp, sớm biết nàng đã không trêu chọc Hàn Vân Tịch.
Nàng ta không dám nhìn đám người, chỉ vụng trộm hướng nhìn Long Phi Dạ một cái, thế mà thấy Long Phi Dạ cũng đang cười!
Trời ơi!
Làm sư muội của hắn nhiều năm như vậy, chưa thấy hắn cười bao giờ, không nghĩ tới lần đầu tiên nhìn hắn cười, lại là chê cười nàng!
Đoan Mộc Dao không muốn sống nữa, nàng ta che miệng quay người từ một bên cửa chạy đi.
Cứ như vậy vừa khóc vừa chạy trốn, chắc hẳn tất cả mọi chuyện hôm nay chẳng mấy chốc sẽ truyền đi, dù là chuyện Đoan Mộc Dao bị mất mặt, hay là chuyện nàng ta cùng Quân Diệc Tà cấu kết, đều sẽ là chuyện tám hot nhất ở Vân Không Đại Lục.
Vốn đã bị Long Phi Dạ cự tuyệt cầu thân, đối với hôn sự của nàng ta có ảnh hưởng cực lớn, nào có nam nhân nào muốn lấy nữ tử đã bị từ hôn đâu?
Dựa vào thân phận Đích công chúa Hoàng tộc, Đoan Mộc Dao có lẽ còn có thể gả cho đối tượng tốt, thế nhưng, bây giờ, coi như Tây Chu Hoàng Đế không phế nàng ta, nàng ta danh tiếng tệ như thế, cũng không có ai dám cần nữa.
Đối với nữ nhân, là đòn trí mạng!
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Đoan Mộc Dao, tâm trạng vốn dĩ chán nản của Hàn Vân Tịch lập tức giãn ra không ít, nếu như nàng vừa rồi nhìn Long Phi Dạ một cái, ắt sẽ nhìn thấy nụ cười vừa rồi của hắn.
Chỉ tiếc, nàng vẫn như cũ né tránh hắn.
Vinh Thân Vương ở lại chăm sóc Long Thiên Mặc, Tam trưởng lão bọn họ đi ra ngoài.
Đoan Mộc Dao là tự mình rước nhục, lần cá cược này thuộc về Tam trưởng lão cùng Hàn Vân Tịch, giữa bọn họ còn chưa chấm dứt, nếu đã không hủy bỏ, thì phải làm tới cùng.
Hàn Vân Tịch nhìn viện đầy người, lại nhìn Lạc Túy Sơn, quả nhiên, Lạc Túy Sơn luôn nháy mắt cho nàng.
Chân tướng vụ Long Thiên Mặc bụng to, trên đường đi hố trời, Lạc Túy Sơn đã nói với nàng.
Long Thiên Mặc đây là bị người ta hạ cổ, cổ trùng tác quái nên bụng mới bị trướng.
Cổ thuật, một loại độc thuật do Độc Tông sáng tạo ra.
Cổ, có ba loại cao trung thấp, lấy thảo nuôi cổ, lấy trùng nuôi cổ, lấy người nuôi cổ, mỗi loại cổ thuật bên trong còn có chia nhỏ.
Đây tuyệt đối là cấm kỵ trong viện y học, không biết Tỷ Ngọc Bá học được ở chỗ nào, Lạc Túy Sơn chỉ nghe qua, nhưng không hiểu.
Hàn Vân Tịch từng khó hiểu, Lạc Túy Sơn cùng Tỷ Ngọc Bá đều là quản sự, cùng là lục phẩm y tông, Tỷ Ngọc Bá hiểu, không lý nào Lạc Túy Sơn không hiểu nha! Hoặc là có cao nhân giúp Tỷ Ngọc Bá hạ cổ?
Đương nhiên, đây không phải là vấn đề nàng muốn nghĩ, vấn đề nàng muốn suy nghĩ ở đây là trong bối cảnh công khai này, có thể đem chân tướng đó bới ra không.
Một khi bới ra, những người liên luỵ nhất định rất nhiều, Tỷ Ngọc Bá đứng mũi chịu sào sẽ bị viện y học xử lý, mà điều Hàn Vân Tịch quan tâm hơn chính là, một khi sự tình truyền ra, thiên hạ sẽ có rất nhiều người quan tâm đổ đến tìm cổ thuật.
Tương truyền lúc trước Độc Tông bị diệt chắc chắn có dính dáng đến cổ thuật, cổ thuật chung quy vẫn là họa!
Một bên, Lạc Túy Sơn dùng sức nháy mắt cho nàng, chính là muốn nàng giữ bí mật đó.
Nếu như không chọc ra, vụ cược của nàng cùng Tam trưởng lão phải làm sao bây giờ?
Chắc hẳn Tam trưởng lão không biết chân tướng, nếu như biết, hắn nhất quyết sẽ không đồng ý công khai hội chẩn.
Hàn Vân Tịch cân nhắc, Tam trưởng lão cũng tương tự đang cân nhắc.
Nhìn thấy kết cục của Đoan Mộc Dao, lại chứng kiến năng lực hai lần Hàn Vân Tịch cứu người, đường đường thất phẩm thánh y Tam trưởng lão thế mà lại sợ, may mắn thay thời điểm cùng Hàn Vân Tịch đánh cược đã lưu ý, cũng không chỉ cược đơn giản cứu tỉnh Long thiên Mặc như vậy.
Bọn họ lúc trước ước định, Hàn Vân Tịch không chỉ chữa trị cho Long Thiên Mặc, mà phải giải thích được vì sao Long Thiên Mặc bệnh cũ tái phát.
Bây giờ Tam trưởng lão không thắng được, nhưng, hắn vẫn có thể tranh hòa, thế này không đến mức quá mất mặt Hội trưởng lão.
Lúc này, Tỷ Ngọc Bá luôn một mực trầm mặc đột nhiên bu lại, thấp giọng nhắc nhở: “Tam trưởng lão, giao ước còn chưa có kết thúc đâu, Hàn Vân Tịch không giải thích được kìa."
Kỳ thật, Tam trưởng lão sớm đã hoài nghi Tỷ Ngọc Bá, đêm qua hắn chẳng những không có nhìn ra Long Thiên Mặc trúng độc, càng không Long Thiên Mặc làm sao lại bệnh cũ tái phát.
Hắn ngay cả tình huống thai bên trong thai đều đã nghĩ đến, nhưng vẫn không cách nào giải thích được việc bệnh cũ tái phát, hắn âm thầm cảm giác được đây là Tỷ Ngọc Bá động tay chân, dùng mật thuật gì đó, chỉ là, ngại mặt mũi, hắn tự nhiên không chất vấn Tỷ Ngọc Bá.
Nếu như là mật thuật của Tỷ Ngọc Bá, Hàn Vân Tịch tuyệt đối không giải thích được.
Mật thuật cái này là phương pháp bí mật mà mỗi thầy thuốc tự mình học tập, nghiên cứu ra, dưới tình huống bình thường người khác không phá được.
Nhìn Tam trưởng lão chậm chạp không trả lời, Tỷ Ngọc Bá liền cuống, hắn biết lần này nếu như Tam trưởng lão thua, chính là Hội Trưởng Lão thua.
Long Thiên Mặc là phiềm phức mà hắn mang tới, ngày sau Hội Trưởng Lão há có thể thiện đãi hắn?
“Tam trưởng lão, ta lấy danh hiệu quản sự cùng ngài cam đoan, Hàn Vân Tịch nhất định không giải thích được!"
Một khi Hàn Vân Tịch không giải thích được, thì nàng ta không tính là thắng, mà Tam trưởng lão không chữa trị được cho Long Thiên Mặc cũng không tính là thắng, chuyện này chỉ có thể là hòa.
Tam trưởng lão nhìn Tỷ Ngọc Bá một chút, ra hiệu hắn có thể ngậm miệng.
Tỉ Ngọc Bá thầm nghĩ, cổ thuật không ai hiểu, sau này Tam trưởng lão hỏi, hắn liền tùy tiện tạo ra một cái mật thuật là được.
Có Tỉ Ngọc Bá cam đoan, Tam trưởng lão không do dự nữa, hắn hỏi: “Tần Vương Phi, chúng ta, tiếp tục?"
Hàn Vân Tịch chần chừ một chút, nói: “Tam trưởng lão, trước đó không phải nói không công khai hội chẩn? Bệnh tình này của Thái tử điện hạ... chi bằng chúng ta vào phòng nói?"
Vào phòng nói?
Nữ nhân này thế mà được voi đòi tiên, lại chủ động yêu cầu vào trong phòng nói?
“Tần Vương Phi, chẳng lẽ sợ thua, bị mọi người chê cười?" Liên Tâm phu nhân cười lạnh nói, thật không biết Hàn Vân Tịch chỗ nào đắc tội nàng, Tam trưởng lão còn không có giống nàng ta nhân cơ hội vạch lá tìm sâu.
Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn lại, thật phiền, nhưng mà, nàng vẫn nhẫn nại giải thích: “Bệnh tình của Thái tử dù sao cũng tính là riêng tư, ở chỗ này nói, không quá phù hợp."
Đây bất quá là cái cớ, nàng bỏ ra nhiều như vậy mới đi đến một bước này, đương nhiên hi vọng thắng, thế nhưng, sự việc cổ thuật lại không thể nói, nàng chỉ có thể tìm biện pháp điều hòa này.
Nào ngờ, Liên Tâm phu nhân hùng hổ dọa người: “Ca bệnh đưa đến viện y học hội chẩn thì không có cái gì riêng tư ở đây cả!"
Hàn Vân Tịch chỉ lấy đó làm lý do thôi, nhưng không phải lấy cớ, nàng đúng là suy nghĩ cho vấn đề cá nhân của Long Thiên Mặc.
“Bệnh nhân là Thái tử Thiên Ninh, không phải là người bình thường." Hàn Vân Tịch không vui nhìn về phía Tam trưởng lão.
So với Liên Tâm phu nhân, Tam trưởng lão dễ nói chuyện hơn.
Nhưng, Tỉ Ngọc Bá lúc này lại mở miệng: “Vương Phi nương nương, khi Thiên Huy Hoàng đế đồng ý đưa Thái tử quý quốc đến, thì phải biết viện y học có cái quy củ này."
Khá lắm Tỉ Ngọc Bá, lại lôi cả Thiên Huy Hoàng đế ra, Thiên Huy Hoàng đế mà biết sẽ hối hận hay không đây?
“Tam trưởng lão, việc liên quan đến thanh danh của Hội Trưởng Lão, che giấu cũng không tốt, theo ta thấy đừng vào phòng." Liên Tâm phu nhân tiếp tục nói.
“Người đều cứu được rồi, giải thích bệnh tình còn có thể làm khó được Vương Phi nương nương sao?" Tỉ Ngọc Bá nói với ý vị sâu xa.
Rốt cục, Tam trưởng lão quyết định: “Vương Phi nương nương, mời."
Hàn Vân Tịch trợn mắt nhìn chằm chằm Tỉ Ngọc Bá, ánh mắt lạnh tựa hồ có thể nhìn thấu Tỉ Ngọc Bá.
Tỉ Ngọc Bá tự giác tránh ánh mắt, hắn nghĩ, bất luận như thế nào, nữ nhân này coi như nhìn ra được là hắn hãm hại, cũng không giải thích được bệnh tình của Long Thiên Mặc.
Loại tình huống này, Lạc Túy Sơn cũng sốt ruột rồi nha, hắn không ngừng nhìn bốn phía nóc nhà, nhưng không thấy bóng dáng Cố Thất Thiếu đâu.
Thời khắc mấu chốt, Cố Thất Thiếu đi đâu rồi?
Long Phi Dạ nhìn Hàn Vân Tịch, đáy mắt lướt qua một tia phức tạp, tình thế này, hắn đoán không ra Hàn Vân Tịch rốt cuộc có thể giải thích hay không.
“Vương Phi nương nương, mời!" Tam trưởng lão lại thúc giục.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại không chút do dự nói: “Ta không biết."
Lời này vừa thốt ra, cả viện lập tức liền yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh một cây châm rơi xuống đất cũng nghe được.
Hàn Vân Tịch lại nói nàng không biết?
Dù là Tỉ Ngọc Bá và Tam trưởng lão biết rõ Hàn Vân Tịch không giải thích được, đều vô cùng bất ngờ, không ngờ nàng sẽ dứt khoát thẳng thắn như vậy.
Nhìn thấy thắng đến nơi rồi, nữ nhân này thế mà dễ dàng từ bỏ vậy.
Toàn trường cũng chỉ có Lạc Túy Sơn biết sự thật, hắn hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với Hàn Vân Tịch, nữ nhân này không thua nam tử, biết nhìn đại cục.
“Ta không biết, Tam trưởng lão, chúng ta hòa!"
Hàn Vân Tịch đặc biệt thản nhiên, nàng không nhìn ánh mắt khác thường xung quanh, nhanh chân rời đi.
Cá cược kết thúc, nàng không thua không thắng, đã có thể rời đi!
Nàng rất không thích chuyến đi Y thành này.
Nhìn bóng đi tiêu sái của Hàn Vân Tịch, ngay cả Long Phi Dạ cũng sửng sốt, chậm chạp hoàn hồn.
Trong phòng, Long Thiên Mặc cùng Vinh Thân Vương đều chú ý nhất cử nhất động bên ngoài, đáy mắt Long Thiên Mặc lóe ra ánh mắt cảm kích, hắn nghĩ nữ nhân này nhất định là vì bảo vệ hắn mà từ bỏ cơ hội thắng Tam trưởng lão?
Ngay cả phụ hoàng đều coi mạng hắn như trò chơi, trên đời này ngoại trừ Hoàng nãi nãi, chỉ có Hàn Vân Tịch đối đãi tốt với hắn.
Tam trưởng lão càng xem càng cảm thấy có cái gì không đúng, nha đầu này tương phản cũng quá lớn.
Chuyện này tất có ẩn tình!
Tam trưởng lão sợ thua, thế nhưng, hắn cũng không muốn không minh không bạch mà hoà, phải biết, để một nha đầu nhỏ hơn hắn mấy chục tuổi nhường, là việc mất mặt đến nhường nào.
Tam trưởng lão nghĩ, mặc kệ nguyên nhân gì, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
Một trận cá cược cứ như vậy kết thúc, ai cũng không có đạt được cái gì, nhân vật chính rời sân, đám khán giả tự nhiên cũng tản đi.
Long Phi Dạ là người đầu tiên rời đi, đuổi theo Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch không có đi đâu, nàng trực tiếp về phòng thu dọn đồ đạc, bộ đồ trắng dính máu trên người bị nàng cởi ra, đặt ở trên giường, Long Phi Dạ vào cửa liền nhìn thấy.
“Nàng không sao chứ?" Long Phi Dạ chăm chú hỏi.
Đường Ly đứng ở cửa, lắc đầu bất đắc dĩ, hắn còn tưởng rằng câu đầu tiên Long Phi Dạ sẽ hỏi có phải nam tử áo trắng cứu nàng hay không.
“Rất khỏe, không có làm sao." Hàn Vân Tịch đặc biệt bình tĩnh, vừa thu dọn đồ đạc.
Lúc này, Tam trưởng lão liền tiến đến.
Tiếng hét của Đoan Mộc Dao phá vỡ sự yên tĩnh của khu viện, những người chưa hiểu rõ đầu tiên là sững sờ, lập tức liền phát ra một trận tiếng cười nhạo.
Trong lúc nhất thời đủ các loại cười nhạo điên cuồng hướng tới Đoan Mộc Dao..
Đoan Mộc Dao loại nữ nhân thích xen vào việc của người khác này, ai sẽ thích đây? Vừa mới cô ta còn cùng Hàn Vân Tịch tranh cãi làm không ít người bất mãn.
Bây giờ, có rất nhiều người bỏ đá xuống giếng.
“Tần Vương phi, làm tốt lắm!"
“Ha ha, đây chính là hậu quả của việc thích xen vào việc của người."
“Ấy, Dao công chúa vừa rồi không phải còn nói người ta không giải được độc sao?"
“Ha ha, Dao công chúa ngươi nói cái gì, nói lại lần nữa, chúng ta không nghe rõ!"
...
Đoan Mộc Dao đã khóc muốn chết, lần đầu tiên bất lực như vậy, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng nàng ta rất rõ ràng mình quả thật đánh giá thấp Hàn Vân Tịch.
Nàng ta quá kiêu ngạo, quá tự phụ, chưa từng coi nữ tử cùng tuổi ra gì, lần này thật sự đá phải thiết bản, nàng ta hối hận không kịp, sớm biết nàng đã không trêu chọc Hàn Vân Tịch.
Nàng ta không dám nhìn đám người, chỉ vụng trộm hướng nhìn Long Phi Dạ một cái, thế mà thấy Long Phi Dạ cũng đang cười!
Trời ơi!
Làm sư muội của hắn nhiều năm như vậy, chưa thấy hắn cười bao giờ, không nghĩ tới lần đầu tiên nhìn hắn cười, lại là chê cười nàng!
Đoan Mộc Dao không muốn sống nữa, nàng ta che miệng quay người từ một bên cửa chạy đi.
Cứ như vậy vừa khóc vừa chạy trốn, chắc hẳn tất cả mọi chuyện hôm nay chẳng mấy chốc sẽ truyền đi, dù là chuyện Đoan Mộc Dao bị mất mặt, hay là chuyện nàng ta cùng Quân Diệc Tà cấu kết, đều sẽ là chuyện tám hot nhất ở Vân Không Đại Lục.
Vốn đã bị Long Phi Dạ cự tuyệt cầu thân, đối với hôn sự của nàng ta có ảnh hưởng cực lớn, nào có nam nhân nào muốn lấy nữ tử đã bị từ hôn đâu?
Dựa vào thân phận Đích công chúa Hoàng tộc, Đoan Mộc Dao có lẽ còn có thể gả cho đối tượng tốt, thế nhưng, bây giờ, coi như Tây Chu Hoàng Đế không phế nàng ta, nàng ta danh tiếng tệ như thế, cũng không có ai dám cần nữa.
Đối với nữ nhân, là đòn trí mạng!
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Đoan Mộc Dao, tâm trạng vốn dĩ chán nản của Hàn Vân Tịch lập tức giãn ra không ít, nếu như nàng vừa rồi nhìn Long Phi Dạ một cái, ắt sẽ nhìn thấy nụ cười vừa rồi của hắn.
Chỉ tiếc, nàng vẫn như cũ né tránh hắn.
Vinh Thân Vương ở lại chăm sóc Long Thiên Mặc, Tam trưởng lão bọn họ đi ra ngoài.
Đoan Mộc Dao là tự mình rước nhục, lần cá cược này thuộc về Tam trưởng lão cùng Hàn Vân Tịch, giữa bọn họ còn chưa chấm dứt, nếu đã không hủy bỏ, thì phải làm tới cùng.
Hàn Vân Tịch nhìn viện đầy người, lại nhìn Lạc Túy Sơn, quả nhiên, Lạc Túy Sơn luôn nháy mắt cho nàng.
Chân tướng vụ Long Thiên Mặc bụng to, trên đường đi hố trời, Lạc Túy Sơn đã nói với nàng.
Long Thiên Mặc đây là bị người ta hạ cổ, cổ trùng tác quái nên bụng mới bị trướng.
Cổ thuật, một loại độc thuật do Độc Tông sáng tạo ra.
Cổ, có ba loại cao trung thấp, lấy thảo nuôi cổ, lấy trùng nuôi cổ, lấy người nuôi cổ, mỗi loại cổ thuật bên trong còn có chia nhỏ.
Đây tuyệt đối là cấm kỵ trong viện y học, không biết Tỷ Ngọc Bá học được ở chỗ nào, Lạc Túy Sơn chỉ nghe qua, nhưng không hiểu.
Hàn Vân Tịch từng khó hiểu, Lạc Túy Sơn cùng Tỷ Ngọc Bá đều là quản sự, cùng là lục phẩm y tông, Tỷ Ngọc Bá hiểu, không lý nào Lạc Túy Sơn không hiểu nha! Hoặc là có cao nhân giúp Tỷ Ngọc Bá hạ cổ?
Đương nhiên, đây không phải là vấn đề nàng muốn nghĩ, vấn đề nàng muốn suy nghĩ ở đây là trong bối cảnh công khai này, có thể đem chân tướng đó bới ra không.
Một khi bới ra, những người liên luỵ nhất định rất nhiều, Tỷ Ngọc Bá đứng mũi chịu sào sẽ bị viện y học xử lý, mà điều Hàn Vân Tịch quan tâm hơn chính là, một khi sự tình truyền ra, thiên hạ sẽ có rất nhiều người quan tâm đổ đến tìm cổ thuật.
Tương truyền lúc trước Độc Tông bị diệt chắc chắn có dính dáng đến cổ thuật, cổ thuật chung quy vẫn là họa!
Một bên, Lạc Túy Sơn dùng sức nháy mắt cho nàng, chính là muốn nàng giữ bí mật đó.
Nếu như không chọc ra, vụ cược của nàng cùng Tam trưởng lão phải làm sao bây giờ?
Chắc hẳn Tam trưởng lão không biết chân tướng, nếu như biết, hắn nhất quyết sẽ không đồng ý công khai hội chẩn.
Hàn Vân Tịch cân nhắc, Tam trưởng lão cũng tương tự đang cân nhắc.
Nhìn thấy kết cục của Đoan Mộc Dao, lại chứng kiến năng lực hai lần Hàn Vân Tịch cứu người, đường đường thất phẩm thánh y Tam trưởng lão thế mà lại sợ, may mắn thay thời điểm cùng Hàn Vân Tịch đánh cược đã lưu ý, cũng không chỉ cược đơn giản cứu tỉnh Long thiên Mặc như vậy.
Bọn họ lúc trước ước định, Hàn Vân Tịch không chỉ chữa trị cho Long Thiên Mặc, mà phải giải thích được vì sao Long Thiên Mặc bệnh cũ tái phát.
Bây giờ Tam trưởng lão không thắng được, nhưng, hắn vẫn có thể tranh hòa, thế này không đến mức quá mất mặt Hội trưởng lão.
Lúc này, Tỷ Ngọc Bá luôn một mực trầm mặc đột nhiên bu lại, thấp giọng nhắc nhở: “Tam trưởng lão, giao ước còn chưa có kết thúc đâu, Hàn Vân Tịch không giải thích được kìa."
Kỳ thật, Tam trưởng lão sớm đã hoài nghi Tỷ Ngọc Bá, đêm qua hắn chẳng những không có nhìn ra Long Thiên Mặc trúng độc, càng không Long Thiên Mặc làm sao lại bệnh cũ tái phát.
Hắn ngay cả tình huống thai bên trong thai đều đã nghĩ đến, nhưng vẫn không cách nào giải thích được việc bệnh cũ tái phát, hắn âm thầm cảm giác được đây là Tỷ Ngọc Bá động tay chân, dùng mật thuật gì đó, chỉ là, ngại mặt mũi, hắn tự nhiên không chất vấn Tỷ Ngọc Bá.
Nếu như là mật thuật của Tỷ Ngọc Bá, Hàn Vân Tịch tuyệt đối không giải thích được.
Mật thuật cái này là phương pháp bí mật mà mỗi thầy thuốc tự mình học tập, nghiên cứu ra, dưới tình huống bình thường người khác không phá được.
Nhìn Tam trưởng lão chậm chạp không trả lời, Tỷ Ngọc Bá liền cuống, hắn biết lần này nếu như Tam trưởng lão thua, chính là Hội Trưởng Lão thua.
Long Thiên Mặc là phiềm phức mà hắn mang tới, ngày sau Hội Trưởng Lão há có thể thiện đãi hắn?
“Tam trưởng lão, ta lấy danh hiệu quản sự cùng ngài cam đoan, Hàn Vân Tịch nhất định không giải thích được!"
Một khi Hàn Vân Tịch không giải thích được, thì nàng ta không tính là thắng, mà Tam trưởng lão không chữa trị được cho Long Thiên Mặc cũng không tính là thắng, chuyện này chỉ có thể là hòa.
Tam trưởng lão nhìn Tỷ Ngọc Bá một chút, ra hiệu hắn có thể ngậm miệng.
Tỉ Ngọc Bá thầm nghĩ, cổ thuật không ai hiểu, sau này Tam trưởng lão hỏi, hắn liền tùy tiện tạo ra một cái mật thuật là được.
Có Tỉ Ngọc Bá cam đoan, Tam trưởng lão không do dự nữa, hắn hỏi: “Tần Vương Phi, chúng ta, tiếp tục?"
Hàn Vân Tịch chần chừ một chút, nói: “Tam trưởng lão, trước đó không phải nói không công khai hội chẩn? Bệnh tình này của Thái tử điện hạ... chi bằng chúng ta vào phòng nói?"
Vào phòng nói?
Nữ nhân này thế mà được voi đòi tiên, lại chủ động yêu cầu vào trong phòng nói?
“Tần Vương Phi, chẳng lẽ sợ thua, bị mọi người chê cười?" Liên Tâm phu nhân cười lạnh nói, thật không biết Hàn Vân Tịch chỗ nào đắc tội nàng, Tam trưởng lão còn không có giống nàng ta nhân cơ hội vạch lá tìm sâu.
Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn lại, thật phiền, nhưng mà, nàng vẫn nhẫn nại giải thích: “Bệnh tình của Thái tử dù sao cũng tính là riêng tư, ở chỗ này nói, không quá phù hợp."
Đây bất quá là cái cớ, nàng bỏ ra nhiều như vậy mới đi đến một bước này, đương nhiên hi vọng thắng, thế nhưng, sự việc cổ thuật lại không thể nói, nàng chỉ có thể tìm biện pháp điều hòa này.
Nào ngờ, Liên Tâm phu nhân hùng hổ dọa người: “Ca bệnh đưa đến viện y học hội chẩn thì không có cái gì riêng tư ở đây cả!"
Hàn Vân Tịch chỉ lấy đó làm lý do thôi, nhưng không phải lấy cớ, nàng đúng là suy nghĩ cho vấn đề cá nhân của Long Thiên Mặc.
“Bệnh nhân là Thái tử Thiên Ninh, không phải là người bình thường." Hàn Vân Tịch không vui nhìn về phía Tam trưởng lão.
So với Liên Tâm phu nhân, Tam trưởng lão dễ nói chuyện hơn.
Nhưng, Tỉ Ngọc Bá lúc này lại mở miệng: “Vương Phi nương nương, khi Thiên Huy Hoàng đế đồng ý đưa Thái tử quý quốc đến, thì phải biết viện y học có cái quy củ này."
Khá lắm Tỉ Ngọc Bá, lại lôi cả Thiên Huy Hoàng đế ra, Thiên Huy Hoàng đế mà biết sẽ hối hận hay không đây?
“Tam trưởng lão, việc liên quan đến thanh danh của Hội Trưởng Lão, che giấu cũng không tốt, theo ta thấy đừng vào phòng." Liên Tâm phu nhân tiếp tục nói.
“Người đều cứu được rồi, giải thích bệnh tình còn có thể làm khó được Vương Phi nương nương sao?" Tỉ Ngọc Bá nói với ý vị sâu xa.
Rốt cục, Tam trưởng lão quyết định: “Vương Phi nương nương, mời."
Hàn Vân Tịch trợn mắt nhìn chằm chằm Tỉ Ngọc Bá, ánh mắt lạnh tựa hồ có thể nhìn thấu Tỉ Ngọc Bá.
Tỉ Ngọc Bá tự giác tránh ánh mắt, hắn nghĩ, bất luận như thế nào, nữ nhân này coi như nhìn ra được là hắn hãm hại, cũng không giải thích được bệnh tình của Long Thiên Mặc.
Loại tình huống này, Lạc Túy Sơn cũng sốt ruột rồi nha, hắn không ngừng nhìn bốn phía nóc nhà, nhưng không thấy bóng dáng Cố Thất Thiếu đâu.
Thời khắc mấu chốt, Cố Thất Thiếu đi đâu rồi?
Long Phi Dạ nhìn Hàn Vân Tịch, đáy mắt lướt qua một tia phức tạp, tình thế này, hắn đoán không ra Hàn Vân Tịch rốt cuộc có thể giải thích hay không.
“Vương Phi nương nương, mời!" Tam trưởng lão lại thúc giục.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại không chút do dự nói: “Ta không biết."
Lời này vừa thốt ra, cả viện lập tức liền yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh một cây châm rơi xuống đất cũng nghe được.
Hàn Vân Tịch lại nói nàng không biết?
Dù là Tỉ Ngọc Bá và Tam trưởng lão biết rõ Hàn Vân Tịch không giải thích được, đều vô cùng bất ngờ, không ngờ nàng sẽ dứt khoát thẳng thắn như vậy.
Nhìn thấy thắng đến nơi rồi, nữ nhân này thế mà dễ dàng từ bỏ vậy.
Toàn trường cũng chỉ có Lạc Túy Sơn biết sự thật, hắn hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với Hàn Vân Tịch, nữ nhân này không thua nam tử, biết nhìn đại cục.
“Ta không biết, Tam trưởng lão, chúng ta hòa!"
Hàn Vân Tịch đặc biệt thản nhiên, nàng không nhìn ánh mắt khác thường xung quanh, nhanh chân rời đi.
Cá cược kết thúc, nàng không thua không thắng, đã có thể rời đi!
Nàng rất không thích chuyến đi Y thành này.
Nhìn bóng đi tiêu sái của Hàn Vân Tịch, ngay cả Long Phi Dạ cũng sửng sốt, chậm chạp hoàn hồn.
Trong phòng, Long Thiên Mặc cùng Vinh Thân Vương đều chú ý nhất cử nhất động bên ngoài, đáy mắt Long Thiên Mặc lóe ra ánh mắt cảm kích, hắn nghĩ nữ nhân này nhất định là vì bảo vệ hắn mà từ bỏ cơ hội thắng Tam trưởng lão?
Ngay cả phụ hoàng đều coi mạng hắn như trò chơi, trên đời này ngoại trừ Hoàng nãi nãi, chỉ có Hàn Vân Tịch đối đãi tốt với hắn.
Tam trưởng lão càng xem càng cảm thấy có cái gì không đúng, nha đầu này tương phản cũng quá lớn.
Chuyện này tất có ẩn tình!
Tam trưởng lão sợ thua, thế nhưng, hắn cũng không muốn không minh không bạch mà hoà, phải biết, để một nha đầu nhỏ hơn hắn mấy chục tuổi nhường, là việc mất mặt đến nhường nào.
Tam trưởng lão nghĩ, mặc kệ nguyên nhân gì, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng.
Một trận cá cược cứ như vậy kết thúc, ai cũng không có đạt được cái gì, nhân vật chính rời sân, đám khán giả tự nhiên cũng tản đi.
Long Phi Dạ là người đầu tiên rời đi, đuổi theo Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch không có đi đâu, nàng trực tiếp về phòng thu dọn đồ đạc, bộ đồ trắng dính máu trên người bị nàng cởi ra, đặt ở trên giường, Long Phi Dạ vào cửa liền nhìn thấy.
“Nàng không sao chứ?" Long Phi Dạ chăm chú hỏi.
Đường Ly đứng ở cửa, lắc đầu bất đắc dĩ, hắn còn tưởng rằng câu đầu tiên Long Phi Dạ sẽ hỏi có phải nam tử áo trắng cứu nàng hay không.
“Rất khỏe, không có làm sao." Hàn Vân Tịch đặc biệt bình tĩnh, vừa thu dọn đồ đạc.
Lúc này, Tam trưởng lão liền tiến đến.
Tác giả :
Giới Mạt