Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 209: Thật ngốc, thật ngây thơ
Hàn Vân Tịch rất lo lắng, thực ra vừa rồi trong xe ngựa nàng đã do dự, nói về y đức, nàng nhất định phải cứu Mộ Dung Uyển Nhi, huống chi Mộ Dung Uyển Nhi bị nàng ngộ thương.
Phải biết rằng, liều lượng của năm tễ ma túy độc tề kia đủ khiến cho Mộ Dung Uyển Nhi hôn mê bất tỉnh tính từ bây giờ đến lúc biến thành người thực vật, thời gian không nhiều lắm.
Nhưng nàng cũng biết, người thực vật là cách cách tốt nhất để đóng kín miệng nàng ta lại.
Nàng biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng dù là tình cảm hay là lý trí, nàng đều nghĩ như vậy, kết cục hôm nay đều do Mộ Dung Uyển Nhi tự tìm lấy, hại nàng lần này đến lần khác thì thôi đi, vậy mà còn muốn giết Nghi thái phi để hãm hại nàng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục?
Được rồi, chuyện này quá phức tạp, nàng tạm thời gác ân oán cá nhân với Mộ Dung Uyển Nhi sang một bên, nàng giao quyền lựa chọn cho Long Phi Dạ.
Bí mật thân thế quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Nghe Hàn Vân Tịch giải thích, sát ý trong đáy mắt Long Phi Dạ không hề thối lui, ngược lại còn lạnh hơn ba phần, mặc dù hắn giao Mê Điệp Mộng cho nữ nhân này, nhưng cũng không đại biểu nữ nhân này có thể biết nhiều như vậy!
Hắn không phải do Nghi thái phi sinh ra, cũng không phải huyết mạch của Thiên Ninh Hoàng tộc, Nghi thái phi cho rằng mình giấu chuyện này rất kỹ, thế nhưng mười năm trước lúc người của Đường môn tìm tới cửa thì hắn đã biết.
"Nhiều lắm chỉ là một chén trà thời gian, qua thời gian này không ai cứu được nàng ta!" Hàn Vân Tịch rất thành thật.
Mà đúng lúc này, thị vệ và người hầu đều đã đi tới, đang muốn cứu người ra, thấy thế, Long Phi Dạ không nói nhiều mà đi qua.
Nhìn bóng lưng hắn, Hàn Vân Tịch vẫn không phát giác được không thích hợp, nghĩ tên này chắc bị chấn động, dù sao đột nhiên có một ngày phát hiện mình không phải do cha mẹ mình sinh ra, người lãnh khốc vô tình đến đâu cũng sẽ có chút cảm xúc đúng không?
Hàn Vân Tịch vội vã theo sau, Long Phi Dạ kêu tất cả thị vệ và tôi tớ lui xuống, hắn đích thân làm phù chính xe ngựa, nhấc màn xe lên xem, chỉ thấy Mộ Dung Uyển Nhi và Nghi thái phi còn ngất chung một chỗ, trên người trên mặt có không ít vết thương.
Hàn Vân Tịch đứng ở một bên, không lên tiếng, thời gian từng chút trôi qua, tất cả đều quá đột ngột, đến nay đầu óc của nàng còn có chút hỗn loạn, nhìn cặp mắt đen băng lãnh của nam nhân này, nàng không phỏng đoán được ý của hắn.
Đột nhiên, Long Phi Dạ thản nhiên nói: "Lên xe."
Lên xe? Hắn quyết định cứu người sao?
Không thể không nói, Hàn Vân Tịch có chút bất ngờ, với tính cách của tên này thì nàng khá tin hắn sẽ chọn giết người, nếu cứu người, chuyện sau này sẽ vô cùng phiền phức.
Nhưng thay góc độ nghĩ, nếu như không phải Nghi thái phi nhận nuôi hắn, hắn cũng không thể có quyền thế và địa vị hôm nay, Mộ Dung Uyển Nhi là con ruột của Nghi thái phi, nói thế nào hắn cũng không thể lấy oán trả ơn.
"Lên xe!" Đột nhiên, Long Phi Dạ lạnh giọng ra lệnh.
Lúc này Hàn Vân Tịch mới tỉnh táo lại, vội vàng lên xe, nàng suy nghĩ nhiều rồi. Mà rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền phát hiện, không phải nàng suy nghĩ nhiều, mà là suy nghĩ quá nhiều!
Sau khi nàng lên xe, Long Phi Dạ cũng leo lên ngồi, không nói một lời, trực tiếp lái xe rời đi, tốc độ kia cơ hồ có thể dùng mũi tên để hình dung.
Hàn Vân Tịch ôm lấy cánh cửa mới miễn cưỡng ổn định không đến mức rơi xuống, nàng nhìn khuôn mặt Long Phi Dạ lạnh lùng cương nghị lãnh khốc, tim đập bùm bùm loạn cả lên.
Nam nhân này muốn làm cái gì? Nghĩ quẩn, chạy mất?
Thời gian không còn nhiều lắm, không thể để cho hắn tiếp tục như thế, hắn nhất phải ra quyết định!
Hàn Vân Tịch lấy dũng khí, vươn tay kéo tay Long Phi Dạ đang cầm dây cương: "Long Phi Dạ, chàng bình tĩnh một chút có được hay không! Thiếp biết chàng khó tiếp nhận sự thật này, thế nhưng chàng bình..."
Còn chưa dứt lời, Long Phi Dạ đột nhiên giữ chặt dây cương, phiu phiu ngừng lại, Hàn Vân Tịch suýt nữa té ngã, may mắn Long Phi Dạ vươn cánh tay cản lại.
Nàng quay đầu nhìn, cũng đúng lúc Long Phi Dạ nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc, Hàn Vân Tịch thấy một tia sát ý băng lãnh mà vô tình trong mắt Long Phi Dạ.
Tim đập lên một hồi, Hàn Vân Tịch kinh ngạc, vô ý thức lui lại, đi về phía sau xe ngựa.
Tên này, chẳng lẽ lại...
Long Phi Dạ vén màn xe lên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi đang hôn mê, lại đảo qua mặt Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch không nhịn được rùng mình một cái, đột nhiên tinh thông, thấy rõ ý của Long Phi Dạ.
Tên lãnh khốc vô tình này, hắn là ai chứ, Lãnh vương Long Phi Dạ lật tay thành mây trở tay thành mưa, quyền sinh sát trong tay, sao hắn có thể cho người khác biết được bí mật thân thế của hắn chứ?
Hắn còn lựa chọn nào tốt hơn chứ, nàng còn phỏng đoán cái rắm gì? Bí mật đáng sợ như vậy bị lộ ra, hắn nhất định phải diệt khẩu!
Hắn không chỉ bịt miệng Mộ Dung Uyển Nhi, mà còn bịt miệng của nàng!
Trời ạ, đầu của nàng sẽ rơi xuống đất sao? Sao lại ngốc lại ngây thơ như vậy, tính mạng mình cũng khó giữ được, thế mà nàng còn giảng y đức với một tiện nhân như Mộ Dung Uyển Nhi, còn vì Long Phi Dạ cái tên đáng sợ này mà suy nghĩ nhiều như vậy?
Nàng nên khiến Mộ Dung Uyển Nhi trở thành người uy hiếp Nghi thái phi, coi như cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy, giấu Long Phi Dạ cả đời.
Hàn Vân Tịch phát hiện mình ngốc đến đáng xấu hổ!
Dưới ánh nhìn vô tình của Long Phi Dạ, nàng không ngừng lui về phía sau gần Nghi thái phi.
"Thời gian qua chưa?" Đột nhiên, Long Phi Dạ mở miệng, giọng nói kia vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến kẻ khác rùng mình.
Hàn Vân Tịch nuốt nước miếng một cái, vội vàng trả lời: "Qua rồi, không có người cứu được nàng ta, cả đời này nàng cũng sẽ không tỉnh lại nữa, sẽ từ từ chết già! Điện hạ có thể yên tâm trăm phần!"
Long Phi Dạ gật nhẹ đầu, lại hỏi: "Vậy còn nàng?"
"Thần thiếp nhất định bịt chặt miệng, tuyệt đối không nói cho bất kỳ kẻ nào. Điện hạ đưa thần thiếp ám khí, cố ý nuôi dưỡng thần thiếp, thần thiếp nhất định không để cho điện hạ thất vọng, thần thiếp nguyện vì điện hạ xông pha khói lửa, không chối từ!"
Hàn Vân Tịch nói một hơi không ngừng, nói đến suýt nữa tắt thở, nàng nhìn Long Phi Dạ, ánh mắt đơn thuần như trẻ sơ sinh.
Cho dù là lời tuyên lúc trước khi nàng học y, cũng chưa thành thật như thế, thành kính như thế.
Thế nhưng ánh mắt Long Phi Dạ vẫn băng lãnh như cũ, hắn lãnh đạm hỏi: "Bản vương dựa vào cái gì tin tưởng nàng?"
"Bởi vì, thần thiếp với điện hạ vợ chồng, là người trên cùng một con thuyền, Hàn gia đã bại rồi, thần thiếp tất cả đều cậy vào điện hạ, an nguy vinh nhục của điện hạ chính là an nguy vinh nhục của thần thiếp, điện hạ sống thần thiếp sẽ sống, điện hạ chết thần thiếp cũng sẽ chết, thần thiếp không có lý do phản bội điện hạ!" Hàn Vân Tịch vội vã giải thích.
"Nàng chết rồi, cũng sẽ không phản bội được bản vương!" Mặt Long Phi Dạ không biểu tình, đây không phải hỏi lại, mà nói cho nàng một sự thật không thể lung lay!
Cũng không biết vì cái gì, Hàn Vân Tịch rõ ràng rất sợ hãi, thế nhưng giờ khắc này, tim lại đột nhiên rút lại, một cỗ chua xót khó hiểu dâng lên, khiến nàng khó chịu hơn sợ hãi.
Hàn Vân Tịch không nói chuyện, lặng im mà nhìn Long Phi Dạ, hai con ngươi trong trẻo lấp lánh, hiếm khi có thời gian dài tiếp xúc gần gũi, nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy.
Càng nhìn càng cảm thấy lạ lẫm, mắt của hắn rất sâu rất lạnh, loại thâm thúy nhìn không thấy đáy, không nhìn thấy tâm; vẻ lạnh lùng kia dường như khắc trong xương cốt, bẩm sinh mà ra, vẻ lạnh lùng được sinh ra lúc tranh đấu với Hoàng tộc, giang hồ hiểm ác.
Long Phi Dạ, chàng thật muốn giết thiếp sao?
Thì ra, một năm qua, giữa chàng và thiếp thật sự chỉ là giao dịch, điều kiện đổi điều kiện, ngay cả giao tình cũng không có.
Nếu như Đường Li, hoặc là Sở Tây Phong nhìn thấy một màn trước mắt này, chắc chắn sẽ bất ngờ, dựa vào tính tình của Long Phi Dạ, sao có thể nói nhảm nhiều như vậy chứ, ngoại trừ Nghi thái phi nhất định phải suy xét, phàm là người ngoài biết được thân thế của hắn, giết hết không tha!
Hắn nên chém một kiếm xuống từ lâu rồi! Thế mà còn chừa thời gian nói chuyện với Hàn Vân Tịch?
Thấy Hàn Vân Tịch đột nhiên trầm mặc, đáy mắt Long Phi Dạ lóe lên một tia không vui, không phải trước đây nữ nhân này luôn nhanh mồm nhanh miệng sao? Hắn thật sự muốn xem nàng có bản lĩnh gì có thể thuyết phục hắn, sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ tranh luận như vậy, thật sự nàng sống không kiên nhẫn thế sao?
Lưỡi kiếm của hắn đột nhiên tới gần, đặt trước người Hàn Vân Tịch, hắn lạnh giọng: "Trả lời vấn đề của bản vương!"
Hàn Vân Tịch bừng tỉnh, nàng không muốn chết đâu!
Thân là đại phu, lúc cứu người cho dù chỉ có một chút hi vọng, nàng cũng nắm chặt không thả. Bây giờ, đến lúc cứu mình, đừng nói một chút xíu hi vọng, dù cho không có hi vọng, nàng cũng phải nỗ lực chế tạo ra hi vọng!
Dù Long Phi Dạ bức đến trước mặt rồi, Hàn Vân Tịch vẫn dũng cảm nâng cái cằm lên, chân thành nói: "Điện hạ, thiếp chết đi, ai giúp chàng đối phó Quân Diệc Tà chứ? Hắn là cao thủ độc thuật, thiếp dám khẳng định về phương diện độc thuật, Vân Không đại lục này chưa có đến ba người đã từng đấu chung với hắn, thiếp chính là một trong số đó! Thậm chí, độc thuật của thiếp cao hơn hắn rất nhiều."
Hàn Vân Tịch nhất định không biết vẻ mặt tràn đầy tự tin giờ khắc này của nàng xinh đẹp động lòng người cỡ nào.
"Còn có, Mê Điệp Mộng, điện hạ đã giao vật kia cho thiếp, nhất định là tín nhiệm độc thuật của thiếp, thiếp cũng sẽ dốc hết khả năng trợ giúp điện hạ tìm ra vị độc dược bí mật kia. Còn nữa..."
Nói đến đây, Hàn Vân Tịch ngừng lại, nhẹ nhàng đẩy lưỡi kiếm Long Phi Dạ ra, nhàn nhạt cười yếu ớt, nghiêng nước nghiêng thành: "Còn nữa, thiếp dám cam đoan nếu điện hạ giết thiếp, nhất định cũng sẽ... sống không bao lâu nữa!"
Vừa mới nói xong, nàng lập tức lấy ra một phần độc dược, hắn dám giết nàng, nàng sẽ dám hạ độc! Mặc dù không thể nhanh hơn kiếm của hắn, nhưng ít nhất cũng có thể ngang hàng.
Con ngươi Long Phi Dạ nhíu lại, né tránh trong nháy mắt, lui ra xe ngựa.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch cười càng xán lạn hơn, những khổ tâm giấu trong lòng nàng, chỉ có nàng biết mà thôi.
Đáy mắt Long Phi Dạ hiên lên một tia hài lòng, cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa: "Hàn Vân Tịch, nàng còn nhiều cơ hội hạ độc, vì cái gì không ra tay?"
Lúc nãy khi tới gần hắn, nàng có thể vô thanh vô tức hạ độc hắn, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng thật đáng chết, đối với độc nữ này hắn luôn quên phòng bị.
Nhưng mà, cuối cùng nữ nhân này chỉ lấy độc dược ra, không thật sự ra tay.
"Thần thiếp đã nói rồi, thần thiếp và điện hạ là người trên cùng một con thuyền." Nàng nói rồi chợt nghĩ lại, trêu ghẹo nói: "Không, điện hạ là thuyền của thần thiếp, nước lớn như vậy, thần thiếp không thể tự triệt đường sống của mình đúng không?"
Trong biển rộng mênh mông của Thiên Ninh này, hắn là thuyền của nàng...
Long Phi Dạ có chút vui vẻ suy nghĩ câu nói này, mặc dù không nói rõ thái độ, nhưng cuối cùng vẫn thu hồi trường kiếm.
Thấy thế, cuối cùng Hàn Vân Tịch vẫn thở dài một hơi, nàng nghĩ, nàng đã đúng, trước mặt người đàn ông này, nàng nhất định phải có giá trị tồn tại.
Long Phi Dạ đi tới, tiện tay ném trường kiếm cho nàng, Hàn Vân Tịch vội vã tiếp được, nặng thật!
Tên này có ý gì, một khắc trước còn muốn giết nàng, bây giờ chuyện xảy ra đến nỗi hắn ném trường kiếm cho nàng.
Hắn ngồi lên xe, lườm hai người trong xe một chút, thản nhiên nói: "Trở về rồi nói."
Phải biết rằng, liều lượng của năm tễ ma túy độc tề kia đủ khiến cho Mộ Dung Uyển Nhi hôn mê bất tỉnh tính từ bây giờ đến lúc biến thành người thực vật, thời gian không nhiều lắm.
Nhưng nàng cũng biết, người thực vật là cách cách tốt nhất để đóng kín miệng nàng ta lại.
Nàng biết mình không nên nghĩ như vậy, nhưng dù là tình cảm hay là lý trí, nàng đều nghĩ như vậy, kết cục hôm nay đều do Mộ Dung Uyển Nhi tự tìm lấy, hại nàng lần này đến lần khác thì thôi đi, vậy mà còn muốn giết Nghi thái phi để hãm hại nàng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục?
Được rồi, chuyện này quá phức tạp, nàng tạm thời gác ân oán cá nhân với Mộ Dung Uyển Nhi sang một bên, nàng giao quyền lựa chọn cho Long Phi Dạ.
Bí mật thân thế quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.
Nghe Hàn Vân Tịch giải thích, sát ý trong đáy mắt Long Phi Dạ không hề thối lui, ngược lại còn lạnh hơn ba phần, mặc dù hắn giao Mê Điệp Mộng cho nữ nhân này, nhưng cũng không đại biểu nữ nhân này có thể biết nhiều như vậy!
Hắn không phải do Nghi thái phi sinh ra, cũng không phải huyết mạch của Thiên Ninh Hoàng tộc, Nghi thái phi cho rằng mình giấu chuyện này rất kỹ, thế nhưng mười năm trước lúc người của Đường môn tìm tới cửa thì hắn đã biết.
"Nhiều lắm chỉ là một chén trà thời gian, qua thời gian này không ai cứu được nàng ta!" Hàn Vân Tịch rất thành thật.
Mà đúng lúc này, thị vệ và người hầu đều đã đi tới, đang muốn cứu người ra, thấy thế, Long Phi Dạ không nói nhiều mà đi qua.
Nhìn bóng lưng hắn, Hàn Vân Tịch vẫn không phát giác được không thích hợp, nghĩ tên này chắc bị chấn động, dù sao đột nhiên có một ngày phát hiện mình không phải do cha mẹ mình sinh ra, người lãnh khốc vô tình đến đâu cũng sẽ có chút cảm xúc đúng không?
Hàn Vân Tịch vội vã theo sau, Long Phi Dạ kêu tất cả thị vệ và tôi tớ lui xuống, hắn đích thân làm phù chính xe ngựa, nhấc màn xe lên xem, chỉ thấy Mộ Dung Uyển Nhi và Nghi thái phi còn ngất chung một chỗ, trên người trên mặt có không ít vết thương.
Hàn Vân Tịch đứng ở một bên, không lên tiếng, thời gian từng chút trôi qua, tất cả đều quá đột ngột, đến nay đầu óc của nàng còn có chút hỗn loạn, nhìn cặp mắt đen băng lãnh của nam nhân này, nàng không phỏng đoán được ý của hắn.
Đột nhiên, Long Phi Dạ thản nhiên nói: "Lên xe."
Lên xe? Hắn quyết định cứu người sao?
Không thể không nói, Hàn Vân Tịch có chút bất ngờ, với tính cách của tên này thì nàng khá tin hắn sẽ chọn giết người, nếu cứu người, chuyện sau này sẽ vô cùng phiền phức.
Nhưng thay góc độ nghĩ, nếu như không phải Nghi thái phi nhận nuôi hắn, hắn cũng không thể có quyền thế và địa vị hôm nay, Mộ Dung Uyển Nhi là con ruột của Nghi thái phi, nói thế nào hắn cũng không thể lấy oán trả ơn.
"Lên xe!" Đột nhiên, Long Phi Dạ lạnh giọng ra lệnh.
Lúc này Hàn Vân Tịch mới tỉnh táo lại, vội vàng lên xe, nàng suy nghĩ nhiều rồi. Mà rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền phát hiện, không phải nàng suy nghĩ nhiều, mà là suy nghĩ quá nhiều!
Sau khi nàng lên xe, Long Phi Dạ cũng leo lên ngồi, không nói một lời, trực tiếp lái xe rời đi, tốc độ kia cơ hồ có thể dùng mũi tên để hình dung.
Hàn Vân Tịch ôm lấy cánh cửa mới miễn cưỡng ổn định không đến mức rơi xuống, nàng nhìn khuôn mặt Long Phi Dạ lạnh lùng cương nghị lãnh khốc, tim đập bùm bùm loạn cả lên.
Nam nhân này muốn làm cái gì? Nghĩ quẩn, chạy mất?
Thời gian không còn nhiều lắm, không thể để cho hắn tiếp tục như thế, hắn nhất phải ra quyết định!
Hàn Vân Tịch lấy dũng khí, vươn tay kéo tay Long Phi Dạ đang cầm dây cương: "Long Phi Dạ, chàng bình tĩnh một chút có được hay không! Thiếp biết chàng khó tiếp nhận sự thật này, thế nhưng chàng bình..."
Còn chưa dứt lời, Long Phi Dạ đột nhiên giữ chặt dây cương, phiu phiu ngừng lại, Hàn Vân Tịch suýt nữa té ngã, may mắn Long Phi Dạ vươn cánh tay cản lại.
Nàng quay đầu nhìn, cũng đúng lúc Long Phi Dạ nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, rốt cuộc, Hàn Vân Tịch thấy một tia sát ý băng lãnh mà vô tình trong mắt Long Phi Dạ.
Tim đập lên một hồi, Hàn Vân Tịch kinh ngạc, vô ý thức lui lại, đi về phía sau xe ngựa.
Tên này, chẳng lẽ lại...
Long Phi Dạ vén màn xe lên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi đang hôn mê, lại đảo qua mặt Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch không nhịn được rùng mình một cái, đột nhiên tinh thông, thấy rõ ý của Long Phi Dạ.
Tên lãnh khốc vô tình này, hắn là ai chứ, Lãnh vương Long Phi Dạ lật tay thành mây trở tay thành mưa, quyền sinh sát trong tay, sao hắn có thể cho người khác biết được bí mật thân thế của hắn chứ?
Hắn còn lựa chọn nào tốt hơn chứ, nàng còn phỏng đoán cái rắm gì? Bí mật đáng sợ như vậy bị lộ ra, hắn nhất định phải diệt khẩu!
Hắn không chỉ bịt miệng Mộ Dung Uyển Nhi, mà còn bịt miệng của nàng!
Trời ạ, đầu của nàng sẽ rơi xuống đất sao? Sao lại ngốc lại ngây thơ như vậy, tính mạng mình cũng khó giữ được, thế mà nàng còn giảng y đức với một tiện nhân như Mộ Dung Uyển Nhi, còn vì Long Phi Dạ cái tên đáng sợ này mà suy nghĩ nhiều như vậy?
Nàng nên khiến Mộ Dung Uyển Nhi trở thành người uy hiếp Nghi thái phi, coi như cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy, giấu Long Phi Dạ cả đời.
Hàn Vân Tịch phát hiện mình ngốc đến đáng xấu hổ!
Dưới ánh nhìn vô tình của Long Phi Dạ, nàng không ngừng lui về phía sau gần Nghi thái phi.
"Thời gian qua chưa?" Đột nhiên, Long Phi Dạ mở miệng, giọng nói kia vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến kẻ khác rùng mình.
Hàn Vân Tịch nuốt nước miếng một cái, vội vàng trả lời: "Qua rồi, không có người cứu được nàng ta, cả đời này nàng cũng sẽ không tỉnh lại nữa, sẽ từ từ chết già! Điện hạ có thể yên tâm trăm phần!"
Long Phi Dạ gật nhẹ đầu, lại hỏi: "Vậy còn nàng?"
"Thần thiếp nhất định bịt chặt miệng, tuyệt đối không nói cho bất kỳ kẻ nào. Điện hạ đưa thần thiếp ám khí, cố ý nuôi dưỡng thần thiếp, thần thiếp nhất định không để cho điện hạ thất vọng, thần thiếp nguyện vì điện hạ xông pha khói lửa, không chối từ!"
Hàn Vân Tịch nói một hơi không ngừng, nói đến suýt nữa tắt thở, nàng nhìn Long Phi Dạ, ánh mắt đơn thuần như trẻ sơ sinh.
Cho dù là lời tuyên lúc trước khi nàng học y, cũng chưa thành thật như thế, thành kính như thế.
Thế nhưng ánh mắt Long Phi Dạ vẫn băng lãnh như cũ, hắn lãnh đạm hỏi: "Bản vương dựa vào cái gì tin tưởng nàng?"
"Bởi vì, thần thiếp với điện hạ vợ chồng, là người trên cùng một con thuyền, Hàn gia đã bại rồi, thần thiếp tất cả đều cậy vào điện hạ, an nguy vinh nhục của điện hạ chính là an nguy vinh nhục của thần thiếp, điện hạ sống thần thiếp sẽ sống, điện hạ chết thần thiếp cũng sẽ chết, thần thiếp không có lý do phản bội điện hạ!" Hàn Vân Tịch vội vã giải thích.
"Nàng chết rồi, cũng sẽ không phản bội được bản vương!" Mặt Long Phi Dạ không biểu tình, đây không phải hỏi lại, mà nói cho nàng một sự thật không thể lung lay!
Cũng không biết vì cái gì, Hàn Vân Tịch rõ ràng rất sợ hãi, thế nhưng giờ khắc này, tim lại đột nhiên rút lại, một cỗ chua xót khó hiểu dâng lên, khiến nàng khó chịu hơn sợ hãi.
Hàn Vân Tịch không nói chuyện, lặng im mà nhìn Long Phi Dạ, hai con ngươi trong trẻo lấp lánh, hiếm khi có thời gian dài tiếp xúc gần gũi, nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy.
Càng nhìn càng cảm thấy lạ lẫm, mắt của hắn rất sâu rất lạnh, loại thâm thúy nhìn không thấy đáy, không nhìn thấy tâm; vẻ lạnh lùng kia dường như khắc trong xương cốt, bẩm sinh mà ra, vẻ lạnh lùng được sinh ra lúc tranh đấu với Hoàng tộc, giang hồ hiểm ác.
Long Phi Dạ, chàng thật muốn giết thiếp sao?
Thì ra, một năm qua, giữa chàng và thiếp thật sự chỉ là giao dịch, điều kiện đổi điều kiện, ngay cả giao tình cũng không có.
Nếu như Đường Li, hoặc là Sở Tây Phong nhìn thấy một màn trước mắt này, chắc chắn sẽ bất ngờ, dựa vào tính tình của Long Phi Dạ, sao có thể nói nhảm nhiều như vậy chứ, ngoại trừ Nghi thái phi nhất định phải suy xét, phàm là người ngoài biết được thân thế của hắn, giết hết không tha!
Hắn nên chém một kiếm xuống từ lâu rồi! Thế mà còn chừa thời gian nói chuyện với Hàn Vân Tịch?
Thấy Hàn Vân Tịch đột nhiên trầm mặc, đáy mắt Long Phi Dạ lóe lên một tia không vui, không phải trước đây nữ nhân này luôn nhanh mồm nhanh miệng sao? Hắn thật sự muốn xem nàng có bản lĩnh gì có thể thuyết phục hắn, sao nàng có thể dễ dàng từ bỏ tranh luận như vậy, thật sự nàng sống không kiên nhẫn thế sao?
Lưỡi kiếm của hắn đột nhiên tới gần, đặt trước người Hàn Vân Tịch, hắn lạnh giọng: "Trả lời vấn đề của bản vương!"
Hàn Vân Tịch bừng tỉnh, nàng không muốn chết đâu!
Thân là đại phu, lúc cứu người cho dù chỉ có một chút hi vọng, nàng cũng nắm chặt không thả. Bây giờ, đến lúc cứu mình, đừng nói một chút xíu hi vọng, dù cho không có hi vọng, nàng cũng phải nỗ lực chế tạo ra hi vọng!
Dù Long Phi Dạ bức đến trước mặt rồi, Hàn Vân Tịch vẫn dũng cảm nâng cái cằm lên, chân thành nói: "Điện hạ, thiếp chết đi, ai giúp chàng đối phó Quân Diệc Tà chứ? Hắn là cao thủ độc thuật, thiếp dám khẳng định về phương diện độc thuật, Vân Không đại lục này chưa có đến ba người đã từng đấu chung với hắn, thiếp chính là một trong số đó! Thậm chí, độc thuật của thiếp cao hơn hắn rất nhiều."
Hàn Vân Tịch nhất định không biết vẻ mặt tràn đầy tự tin giờ khắc này của nàng xinh đẹp động lòng người cỡ nào.
"Còn có, Mê Điệp Mộng, điện hạ đã giao vật kia cho thiếp, nhất định là tín nhiệm độc thuật của thiếp, thiếp cũng sẽ dốc hết khả năng trợ giúp điện hạ tìm ra vị độc dược bí mật kia. Còn nữa..."
Nói đến đây, Hàn Vân Tịch ngừng lại, nhẹ nhàng đẩy lưỡi kiếm Long Phi Dạ ra, nhàn nhạt cười yếu ớt, nghiêng nước nghiêng thành: "Còn nữa, thiếp dám cam đoan nếu điện hạ giết thiếp, nhất định cũng sẽ... sống không bao lâu nữa!"
Vừa mới nói xong, nàng lập tức lấy ra một phần độc dược, hắn dám giết nàng, nàng sẽ dám hạ độc! Mặc dù không thể nhanh hơn kiếm của hắn, nhưng ít nhất cũng có thể ngang hàng.
Con ngươi Long Phi Dạ nhíu lại, né tránh trong nháy mắt, lui ra xe ngựa.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch cười càng xán lạn hơn, những khổ tâm giấu trong lòng nàng, chỉ có nàng biết mà thôi.
Đáy mắt Long Phi Dạ hiên lên một tia hài lòng, cũng rất nhanh biến mất không thấy gì nữa: "Hàn Vân Tịch, nàng còn nhiều cơ hội hạ độc, vì cái gì không ra tay?"
Lúc nãy khi tới gần hắn, nàng có thể vô thanh vô tức hạ độc hắn, mặc dù hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng thật đáng chết, đối với độc nữ này hắn luôn quên phòng bị.
Nhưng mà, cuối cùng nữ nhân này chỉ lấy độc dược ra, không thật sự ra tay.
"Thần thiếp đã nói rồi, thần thiếp và điện hạ là người trên cùng một con thuyền." Nàng nói rồi chợt nghĩ lại, trêu ghẹo nói: "Không, điện hạ là thuyền của thần thiếp, nước lớn như vậy, thần thiếp không thể tự triệt đường sống của mình đúng không?"
Trong biển rộng mênh mông của Thiên Ninh này, hắn là thuyền của nàng...
Long Phi Dạ có chút vui vẻ suy nghĩ câu nói này, mặc dù không nói rõ thái độ, nhưng cuối cùng vẫn thu hồi trường kiếm.
Thấy thế, cuối cùng Hàn Vân Tịch vẫn thở dài một hơi, nàng nghĩ, nàng đã đúng, trước mặt người đàn ông này, nàng nhất định phải có giá trị tồn tại.
Long Phi Dạ đi tới, tiện tay ném trường kiếm cho nàng, Hàn Vân Tịch vội vã tiếp được, nặng thật!
Tên này có ý gì, một khắc trước còn muốn giết nàng, bây giờ chuyện xảy ra đến nỗi hắn ném trường kiếm cho nàng.
Hắn ngồi lên xe, lườm hai người trong xe một chút, thản nhiên nói: "Trở về rồi nói."
Tác giả :
Giới Mạt