Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 148: Hôn sự, rất ngột ngạt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vài ngày kế tiếp tuyết đều rơi đầy trời, hôm nay rốt cuộc cũng đã tan biến, bầu trời giống như đã được làm sạch, tỏa sáng một màu xanh thẳm, rất đẹp.
Sau vụ đánh cuộc, Mục Lưu Nguyệt đã không còn tham gia trong vòng hội tụ, suốt ngày tránh ở trong khuê phòng buồn bực không vui, tính tình cũng càng ngày càng tệ.
"Choang" một tiếng, lại một bình hoa quý báu khác vỡ tan trên mặt đất, tỳ nữ vây quanh một vòng ở cửa, nhưng không ai dám tiến vào.
Ban đầu, Mục đại tướng quân và Mục Thanh Võ còn tới kiểm tra một chút, hiện giờ cũng đều chết lặng. Bọn họ càng lo lắng hơn chính là, thanh danh của nha đầu này đã tệ như thế, sau này muốn gả cho người tốt sẽ là một vấn đề lớn.
"Người tới, người tới!"
Mục Lưu Nguyệt hét lên một cách cáu kỉnh, một tỳ nữ sợ hãi chậm rãi đi qua, nhưng không dám tới quá gần.
"Trường Bình công chúa đã tới có phải hay không? Nàng ấy tới mà ta không biết?" Mục Lưu Nguyệt chất vấn.
Hy vọng duy nhất của nàng chính là Trường Bình công chúa. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện, Trường Bình công chúa cũng chưa từng tới một lần. Mắt thấy Hoa Mai yến đã sắp tới, nhưng nàng vẫn chưa nhận được thiệp mời. Nàng đã hoàn toàn bị vứt bỏ hay sao?
"Không..." Tỳ nữ thật cẩn thận trả lời, lập tức an ủi, "Tiểu thư, có thể công chúa quá bận, sẽ tới sau vài ngày nữa."
"Bận cái gì? Hoa Mai yến sao? Nàng ấy đã mời ai? Nàng ấy có mời Hàn Vân Tịch hay không?" Mục Lưu Nguyệt vội vàng chất vấn.
Nàng sớm đã nghe Hoa Mai yến năm nay là do Trường Bình công chúa chủ trì, muốn mời người nào, đều do Trường Bình công chúa phụ trách.
Tỳ nữ nào đâu biết nhiều như vậy, lập tức kiếm cớ thoát thân, "Tiểu thư chờ một lát, chờ một lát, tỳ nữ sẽ lập tức đi tìm hiểu."
Thanh danh Mục Lưu Nguyệt đã tệ như vậy, Trường Bình công chúa tất nhiên sẽ không tới. Lúc này nàng ấy xác thật đang bận sự tình Hoa Mai yến, thiệp mời đầu tiên đã được đưa vào Tần Vương phủ, người được mời đúng là Hàn Vân Tịch.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Những ngày này, Hàn Vân Tịch đều luôn bận rộn giữa Hàn gia và Tần Vương phủ, vội vàng giúp Hàn gia xử lý một số sự tình, giải quyết các hậu quả. Sau buổi tối trời tuyết hôm đó, nàng cũng chưa từng nhìn thấy Long Phi Dạ. Cửa sổ gác mái sớm đã bị nàng khóa lại, vì thế, tên kia ban đêm có trở về hay không, nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả. Rốt cuộc hắn bận hay không bận, nàng cũng không rõ ràng lắm.
Đối với tin tức về công chúa Tây Chu, nàng cũng không bận tâm tới việc tìm hiểu, cuộc sống cứ như vậy trôi qua, ngẫu nhiên qua bên Nghi thái phi và hầu hạ nàng "bài độc dưỡng nhan", nói chuyện phiếm vài câu. Mặc dù quan hệ không được xem như gần gũi, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Cố Thất Thiếu có nhờ người tặng nàng mấy vại tinh phẩm Nam Sơn hồng trà, đều bị nàng ném đi. Không ai biết rằng, lúc trước nàng đi hái Nam Sơn hồng trà không phải vì nàng muốn uống.
Hôm nay, lúc nàng vừa mới trở về, Hạ quản gia đã tới tìm nàng, "Vương Phi nương nương, thái phi nương nương bảo ngài đi qua một chuyến."
"Chuyện gì?" Hàn Vân Tịch khó hiểu, sáng nay nàng vừa mới châm cứu cho Nghi thái phi, ngoại trừ châm cứu ra, Nghi thái phi chưa bao giờ tìm nàng.
"Thuộc hạ không rõ ràng lắm, thái phi đang chờ, Vương Phi nương nương nhanh chóng đi qua đi" Hạ quản gia đáp.
Có thể là bên Từ phu nhân có tiến triển hay không? Nàng từng vài lần nói bóng nói gió, hỏi qua sự kiện này, Nghi thái phi đều lờ đi. Nàng cũng đã cố gắng tìm hiểu tin tức từ Đại Lý Tự để biết mọi thứ. Sau khi suy ngẫm, Hàn Vân Tịch vội vàng đi qua.
Ai ngờ, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người ngoài ý muốn, Mộ Dung Uyển Như.
Tình huống gì vậy? Vì sao đoá bạch liên hoa này lại ở đây?
Nghi thái phi chưa từng hoài nghi Mộ Dung Uyển Như, hay là... đã biết rõ tình hình thực tế nhưng vẫn muốn bao che nàng ta? Nàng ta bất quá chỉ là dưỡng nữ, đáng giá vậy sao?
"Tẩu tử, ngươi rốt cuộc đã tới, bên ngoài trời lạnh, nhanh chóng uống ly trà nóng."
Mộ Dung Uyển Như hành động như thể chưa từng phát sinh sự tình gì. Nàng ta đặc biệt ân cần, nhiệt tình, kéo Hàn Vân Tịch ngồi xuống, sau đó tiếp tục châm trà. Hàn Vân Tịch khách sáo nói không cần, nghiêm túc hỏi, "Mẫu phi, Hạ quản gia nói ngài vội tìm ta?"
Nghi thái phi nhíu mày, đưa ra một tấm thiệp màu hồng, giấy hai lớp được khắc hoa chạm lỗ*, khắc một nhánh hoa mai mỏng manh, cực kỳ tinh xảo.
(*): Xem giải thích ở cuối chương.
Hàn Vân Tịch nhận nó và nhìn thoáng qua, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây là thư mời Hoa Mai yến. Không giống như những người được mời khác, nàng không hề có cảm giác hồi hộp.
Đây là yến tiệc không có ý tốt, một tấm chiếu không có chỗ ngồi tốt.(**)
(**)宴無好宴,席無好席: Yến vô hảo yến, tịch vô hảo tịch; ý nói đây là bữa tiệc không có ý tốt, một tấm thảm/chiếu không có chỗ ngồi tốt.
Loại sự tình thế này nàng cảm thấy không có thiện cảm nhất. Cái gọi là Hoa Mai yến, chính là mở tiệc chiêu đãi những đối tượng không phú thì quý. Hơn nữa, phần lớn đều là nữ tử trẻ tuổi, nói là để thưởng thức hoa mai, thật ra là một đám nữ nhân tới tranh tài khoe sắc ở nơi đó, kéo bè kéo cánh, chà đạp lẫn nhau.
Mỗi lần sự tình Hoa Mai yến phát sinh, đều sẽ được truyền ra ngoài, trở thành đề tài câu chuyện trong giới quý tộc phụ nhân. Thật sự nhàm chán và vô nghĩa.
Hàn Vân Tịch chần chờ một chút, nói, "Mẫu phi, thần thiếp thân mình không khoẻ, không chắc có thể tham dự yến hội này hay không!"
Ai biết lời này còn chưa nói xong, Mộ Dung Uyển Như đã mở miệng nói, "Tẩu tử, ngươi ngàn vạn đừng không đi. Thân thể hoàng hậu đang ôm bệnh nhẹ, vì thế lần này do Trường Bình công chúa chủ trì. Nếu ngươi không đi, Trường Bình công chúa sẽ nghĩ như thế nào?"
Hàn Vân Tịch hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ là như thế này.
Nếu đúng như vậy, yến hội này thậm chí còn tồi tệ hơn. Hàn Vân Tịch còn nhớ rõ cảnh tượng một hồi ở cửa Đại tướng quân phủ, sự tình Mục Thanh Võ ra ngoài và chạy quanh đường phố, đoán chừng Trường Bình đã hoàn toàn ghi hận ở trên người nàng. Trời mới biết, lần này nàng ta sẽ thiết kế bẫy gì cho nàng nhảy vào đây!
"Mẫu phi, thần thiếp là một người thô ráp, không có tài học, lại vừa lúc thân mình không khoẻ, chỉ sợ đi tới đó sẽ khiến ngài mất mặt." Hàn Vân Tịch tiếp tục cự tuyệt.
Nàng muốn cự tuyệt Trường Bình công chúa thì quá dễ dàng, trực tiếp không hiện diện là được, nhưng, việc này có ảnh hưởng không nhỏ. Nàng cần phải vượt qua Nghi thái phi trước.
Nghi thái phi vẫn không nói chuyện, Mộ Dung Uyển Như lại tiếp tục lên tiếng, "Tẩu tử quá khiêm tốn, bất quá là thưởng thức hoa mai mà thôi, cần phải có tài học gì? Nếu tẩu tử không đi, chẳng phải Uyển Như sẽ bị bỏ quên hay sao? Tẩu tử chính là đại diện cho Tần Vương phủ chúng ta, nếu tẩu tử không đi, Uyển Như dứt khoát cũng sẽ không đi!"
Điều này, Hàn Vân Tịch cuối cùng hiểu ra, vì sao nàng không cảm nhận được bất kỳ điềm báo nào, Mộ Dung Uyển Như đã được dỡ bỏ lệnh cấm, thì ra nàng ta cũng được mời.
Nàng mở thiệp mời ra nhìn, thấy đó đúng là ba ngày sau.
Hàn Vân Tịch nhíu mày, không nói gì. Lúc này, Nghi thái phi vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, "Vân Tịch, nếu ngươi không đi thì bổn cung càng không có mặt mũi. Mấy ngày trước mọi người đều đã bắt đầu nghị luận, liệu Trường Bình có mời ngươi hay không? Ngươi có dám dám đi hay không?"
Vân Tịch? Thiên a!
"Choang" một tiếng, chén trà trong tay Mộ Dung Uyển Như theo tiếng rơi xuống đất, nàng ta đã bị dọa sợ.
Mẫu phi thật sự gọi tên Hàn Vân Tịch thân thiết như vậy, lại còn đang cố thương lượng với nàng ấy rất nhẹ nhàng?
Sắc mặt Mộ Dung Uyển Như trắng bệch, quá bất ngờ. Nàng ta còn tưởng rằng mẫu phi sẽ rất tức giận răn dạy Hàn Vân Tịch, nhưng ai biết, mẫu phi thật sự có thái độ này.
Chuyện gì đã xảy ra giữa mẫu phi và Hàn Vân Tịch trong khoảng thời gian nàng ta bị giam cầm? Nàng ta vừa mới ra ngoài, còn chưa có thời gian để tìm hiểu tình huống từ tâm phúc của mình.
Thấy thế, Nghi thái phi không vui nhìn lại, "Có chuyện gì với ngươi vậy?"
Hàn Vân Tịch lại cười trộm ở trong lòng, Mộ Dung Uyển Như ra ngoài cũng không quan trọng, những ngày sau còn phải khiến nàng ta khóc.
"Mẫu phi, thần thiếp nghe nói nữ tử chưa lập gia đình chỉ cần được thưởng tại Hoa Mai yến, có thể trở nên nổi tiếng. Sau yến hội ngạch cửa trong nhà sẽ lập tức bị bà mối giẫm nát, cũng không biết có phải thật sự khoa trương như vậy hay không?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
Nghi thái phi cười, "Khoa trương, khoa trương, nhưng, việc này cũng không tính là giả."
Chỉ cần ở Hoa Mai yến kinh diễm một phen, lập tức sẽ đưa tới vô số công tử ái mộ, muốn cưới. Vì thế, Hoa Mai yến chính là mục tiêu mơ ước tha thiết nhất của các nữ tử đế đô.
"Vậy thì, ta đây vẫn nên bồi Uyển Như đi thôi, nha đầu này cũng đã tới tuổi xuất giá." Hàn Vân Tịch cười nói.
Lời này vừa ra, trái tim Mộ Dung Uyển Như lập tức sụp đổ. Hàn Vân Tịch, tiện nhân này thật sự muốn gả nàng ra ngoài? Hôn sự của nàng, còn chưa đến phiên nàng ấy tới quản!
"Uyển Như, ngươi phải biểu hiện thật tốt. Mẫu phi, sau đó ngài hãy nói với Hạ quản gia để ý tới ngạch cửa, mở rộng thêm một chút, ha ha." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.
Đáy mắt Nghi thái phi hiện lên một sự phức tạp, không nói chuyện.
Hàn Vân Tịch lại nói tiếp, "Mẫu phi, hay là trong lòng ngài sớm đã nhìn trúng nhân gia nhà nào giúp Uyển Như?"
Nghi thái phi lập tức lắc đầu, "Không thể nào, ngươi đừng bịa đặt!"
"Mẫu phi, tuổi của Uyển Như cũng không nhỏ nữa, nàng không vội, chẳng lẽ ngài cũng không sốt ruột giùm nàng?" Hàn Vân Tịch tiếp tục hỏi.
Mộ Dung Uyển Như ở một bên nghe được, cảm thấy phổi như muốn nổ tung. Mẫu phi và nàng đều không vội, tiện nhân này sốt ruột cái gì? Liên quan gì tới nàng ấy?
Ai ngờ, Nghi thái phi lại nhẹ nhàng trả lời, "Đương nhiên sốt ruột, nhưng việc này cũng không thể vội vàng như thế, chuyện cả đời dù sao cũng phải cẩn thận suy xét rõ ràng."
Lời này vừa ra, trái tim Mộ Dung Uyển Như gần như ngừng đập. Sao mẫu phi có thể nói ra những lời như thế?
Nàng là dưỡng nữ, không phải là thân muội muội của Tần Vương. Lúc trước mẫu phi còn nhiều lần tác hợp nàng cùng với Tần Vương! Mẫu phi từng nói, chỉ cần Tần Vương gật đầu, sẽ lập tức lập nàng thành trắc phi của Tần Vương, như vậy nàng có thể suốt đời bồi ở bên cạnh mẫu phi.
Chẳng lẽ mẫu phi đã thay đổi chủ ý?
Nàng đã nỗ lực nhiều năm như vậy, chỉ vì có thể ở lại bên cạnh Tần Vương. Mặc dù bởi vì liên quan tới xuất thân, nàng không để ý nếu thể trở thành chính phi. Mẫu phi nên hiểu trái tim của nàng nhất, sao mẫu phi có thể hành động như thế?
"Đúng là nên cẩn thận suy xét rõ ràng. Nếu như mẫu phi đã tuyển trúng người nào, cũng đừng che giấu. Thần thiếp có thể giúp mẫu phi xem xét." Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc nói.
Nghi thái phi gật gật đầu, cũng không nhiều lời, nhưng, chỉ cần động tác gật đầu này, đã khiến Mộ Dung Uyển Như tan nát cõi lòng.
Nàng ta kích động giữ chặt tay Nghi thái phi, nóng nảy, "Mẫu phi, nữ nhi có thể không gả hay không? Nữ nhi muốn ở lại trong phủ, cả đời hầu hạ ngài!"
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Nghi thái phi, gả cho Tần Vương cũng có thể ở lại Tần Vương phủ, cũng có thể hầu hạ cả đời.
Nhưng Nghi thái phi còn chưa lên tiếng, Hàn Vân Tịch đã nói, "Thật là nha đầu ngốc, mẫu phi sao có thể lưu ngươi cả đời. Ngươi sẽ hủy hại chính mình, cũng sẽ hại mẫu phi! Ngươi đã không còn nhỏ nữa, nếu không gả, người bên ngoài sẽ nói như thế nào về ngươi? Nói như thế nào về mẫu phi?"
Mộ Dung Uyển Như không vui, liếc mắt mình Hàn Vân Tịch một cái, lập tức khóc nức nở, "Tẩu tử, chẳng lẽ ngươi ghét bỏ Uyển Như, muốn đuổi Uyển Như đi?"
"Đây là nhà của mẫu phi, ngươi đang nói gì vậy? Tẩu tử chỉ muốn tốt cho ngươi!" Hàn Vân Tịch thực sự nghiêm túc giải thích. Sao nàng không cảm giác được cảm xúc của Mộ Dung Uyển Như đối với Tần Vương?
"Mẫu phi, ta..."
Mộ Dung Uyển Như đang muốn tiếp tục nói, Nghi thái phi đã phất phất tay ngăn lại, "Được rồi được rồi, hãy nói về Hoa Mai yến quan trọng hơn."
Nàng liếc mắt đánh giá Hàn Vân Tịch một cái, nghiêm túc nói, "Vân Tịch, ngươi chuẩn bị ba bộ xiên y có thể mặc được. Một bộ để mặc ngày đó, hai bộ dùng để dự phòng. Ba ngày này hãy gặp gỡ Uyển Như để hiểu biết về tình huống trong Hoa Mai yến. Ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi là Tần Vương phi, là trưởng bối của Trường Bình, đừng khiến bổn cung mất mặt."
Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhìn Nghi thái phi. Nàng biết mình không thể tránh khỏi một kiếp này, hiếm khi Nghi thái phi không mạnh mẽ cảnh cáo, còn nhắc nhở như thế.
Được rồi, chỉ cần thái độ này của Nghi thái phi, nàng sẽ đi. Đừng nói là Hoa Mai yến, cho dù là Hồng Môn yến, nàng cũng không sợ.
"Vâng, thần thiếp minh bạch." Hàn Vân Tịch nghiêm túc trả lời.
Trong lòng Mộ Dung Uyển Như tràn đầy sợ hãi, không thể nào tiếp thu được hết thảy những điều đã chứng kiến và nghe được. Màn đêm buông xuống, nàng ta lâu tức đi tìm Quế ma ma cùng với mấy tỳ nữ hỏi thăm tình huống.
Hàn Vân Tịch tốt lắm! Chỉ cóqua vài ngày, ngươi cư nhiên có thể thoát khỏiđịch ý của mẫu phi đối với ngươi. Nếu tiếp tục lưu ngươi lại, Mộ Dung Uyển Như ta làm thế nào dừng chân ở Tần Vương phủ?
Hôm sau, Mộ Dung Uyển Như lập tức bí mật sắp xếp hẹn gặp Trường Bình công chúa.
Giải thích:
(*) Khắc hoa chạm lỗ (雕花鏤空): là loại thiệp mời cắt lỗ, xem hình mình hoạ.
Vài ngày kế tiếp tuyết đều rơi đầy trời, hôm nay rốt cuộc cũng đã tan biến, bầu trời giống như đã được làm sạch, tỏa sáng một màu xanh thẳm, rất đẹp.
Sau vụ đánh cuộc, Mục Lưu Nguyệt đã không còn tham gia trong vòng hội tụ, suốt ngày tránh ở trong khuê phòng buồn bực không vui, tính tình cũng càng ngày càng tệ.
"Choang" một tiếng, lại một bình hoa quý báu khác vỡ tan trên mặt đất, tỳ nữ vây quanh một vòng ở cửa, nhưng không ai dám tiến vào.
Ban đầu, Mục đại tướng quân và Mục Thanh Võ còn tới kiểm tra một chút, hiện giờ cũng đều chết lặng. Bọn họ càng lo lắng hơn chính là, thanh danh của nha đầu này đã tệ như thế, sau này muốn gả cho người tốt sẽ là một vấn đề lớn.
"Người tới, người tới!"
Mục Lưu Nguyệt hét lên một cách cáu kỉnh, một tỳ nữ sợ hãi chậm rãi đi qua, nhưng không dám tới quá gần.
"Trường Bình công chúa đã tới có phải hay không? Nàng ấy tới mà ta không biết?" Mục Lưu Nguyệt chất vấn.
Hy vọng duy nhất của nàng chính là Trường Bình công chúa. Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện, Trường Bình công chúa cũng chưa từng tới một lần. Mắt thấy Hoa Mai yến đã sắp tới, nhưng nàng vẫn chưa nhận được thiệp mời. Nàng đã hoàn toàn bị vứt bỏ hay sao?
"Không..." Tỳ nữ thật cẩn thận trả lời, lập tức an ủi, "Tiểu thư, có thể công chúa quá bận, sẽ tới sau vài ngày nữa."
"Bận cái gì? Hoa Mai yến sao? Nàng ấy đã mời ai? Nàng ấy có mời Hàn Vân Tịch hay không?" Mục Lưu Nguyệt vội vàng chất vấn.
Nàng sớm đã nghe Hoa Mai yến năm nay là do Trường Bình công chúa chủ trì, muốn mời người nào, đều do Trường Bình công chúa phụ trách.
Tỳ nữ nào đâu biết nhiều như vậy, lập tức kiếm cớ thoát thân, "Tiểu thư chờ một lát, chờ một lát, tỳ nữ sẽ lập tức đi tìm hiểu."
Thanh danh Mục Lưu Nguyệt đã tệ như vậy, Trường Bình công chúa tất nhiên sẽ không tới. Lúc này nàng ấy xác thật đang bận sự tình Hoa Mai yến, thiệp mời đầu tiên đã được đưa vào Tần Vương phủ, người được mời đúng là Hàn Vân Tịch.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Những ngày này, Hàn Vân Tịch đều luôn bận rộn giữa Hàn gia và Tần Vương phủ, vội vàng giúp Hàn gia xử lý một số sự tình, giải quyết các hậu quả. Sau buổi tối trời tuyết hôm đó, nàng cũng chưa từng nhìn thấy Long Phi Dạ. Cửa sổ gác mái sớm đã bị nàng khóa lại, vì thế, tên kia ban đêm có trở về hay không, nàng cũng hoàn toàn không biết gì cả. Rốt cuộc hắn bận hay không bận, nàng cũng không rõ ràng lắm.
Đối với tin tức về công chúa Tây Chu, nàng cũng không bận tâm tới việc tìm hiểu, cuộc sống cứ như vậy trôi qua, ngẫu nhiên qua bên Nghi thái phi và hầu hạ nàng "bài độc dưỡng nhan", nói chuyện phiếm vài câu. Mặc dù quan hệ không được xem như gần gũi, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, Cố Thất Thiếu có nhờ người tặng nàng mấy vại tinh phẩm Nam Sơn hồng trà, đều bị nàng ném đi. Không ai biết rằng, lúc trước nàng đi hái Nam Sơn hồng trà không phải vì nàng muốn uống.
Hôm nay, lúc nàng vừa mới trở về, Hạ quản gia đã tới tìm nàng, "Vương Phi nương nương, thái phi nương nương bảo ngài đi qua một chuyến."
"Chuyện gì?" Hàn Vân Tịch khó hiểu, sáng nay nàng vừa mới châm cứu cho Nghi thái phi, ngoại trừ châm cứu ra, Nghi thái phi chưa bao giờ tìm nàng.
"Thuộc hạ không rõ ràng lắm, thái phi đang chờ, Vương Phi nương nương nhanh chóng đi qua đi" Hạ quản gia đáp.
Có thể là bên Từ phu nhân có tiến triển hay không? Nàng từng vài lần nói bóng nói gió, hỏi qua sự kiện này, Nghi thái phi đều lờ đi. Nàng cũng đã cố gắng tìm hiểu tin tức từ Đại Lý Tự để biết mọi thứ. Sau khi suy ngẫm, Hàn Vân Tịch vội vàng đi qua.
Ai ngờ, vừa vào cửa đã nhìn thấy một người ngoài ý muốn, Mộ Dung Uyển Như.
Tình huống gì vậy? Vì sao đoá bạch liên hoa này lại ở đây?
Nghi thái phi chưa từng hoài nghi Mộ Dung Uyển Như, hay là... đã biết rõ tình hình thực tế nhưng vẫn muốn bao che nàng ta? Nàng ta bất quá chỉ là dưỡng nữ, đáng giá vậy sao?
"Tẩu tử, ngươi rốt cuộc đã tới, bên ngoài trời lạnh, nhanh chóng uống ly trà nóng."
Mộ Dung Uyển Như hành động như thể chưa từng phát sinh sự tình gì. Nàng ta đặc biệt ân cần, nhiệt tình, kéo Hàn Vân Tịch ngồi xuống, sau đó tiếp tục châm trà. Hàn Vân Tịch khách sáo nói không cần, nghiêm túc hỏi, "Mẫu phi, Hạ quản gia nói ngài vội tìm ta?"
Nghi thái phi nhíu mày, đưa ra một tấm thiệp màu hồng, giấy hai lớp được khắc hoa chạm lỗ*, khắc một nhánh hoa mai mỏng manh, cực kỳ tinh xảo.
(*): Xem giải thích ở cuối chương.
Hàn Vân Tịch nhận nó và nhìn thoáng qua, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đây là thư mời Hoa Mai yến. Không giống như những người được mời khác, nàng không hề có cảm giác hồi hộp.
Đây là yến tiệc không có ý tốt, một tấm chiếu không có chỗ ngồi tốt.(**)
(**)宴無好宴,席無好席: Yến vô hảo yến, tịch vô hảo tịch; ý nói đây là bữa tiệc không có ý tốt, một tấm thảm/chiếu không có chỗ ngồi tốt.
Loại sự tình thế này nàng cảm thấy không có thiện cảm nhất. Cái gọi là Hoa Mai yến, chính là mở tiệc chiêu đãi những đối tượng không phú thì quý. Hơn nữa, phần lớn đều là nữ tử trẻ tuổi, nói là để thưởng thức hoa mai, thật ra là một đám nữ nhân tới tranh tài khoe sắc ở nơi đó, kéo bè kéo cánh, chà đạp lẫn nhau.
Mỗi lần sự tình Hoa Mai yến phát sinh, đều sẽ được truyền ra ngoài, trở thành đề tài câu chuyện trong giới quý tộc phụ nhân. Thật sự nhàm chán và vô nghĩa.
Hàn Vân Tịch chần chờ một chút, nói, "Mẫu phi, thần thiếp thân mình không khoẻ, không chắc có thể tham dự yến hội này hay không!"
Ai biết lời này còn chưa nói xong, Mộ Dung Uyển Như đã mở miệng nói, "Tẩu tử, ngươi ngàn vạn đừng không đi. Thân thể hoàng hậu đang ôm bệnh nhẹ, vì thế lần này do Trường Bình công chúa chủ trì. Nếu ngươi không đi, Trường Bình công chúa sẽ nghĩ như thế nào?"
Hàn Vân Tịch hơi kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ là như thế này.
Nếu đúng như vậy, yến hội này thậm chí còn tồi tệ hơn. Hàn Vân Tịch còn nhớ rõ cảnh tượng một hồi ở cửa Đại tướng quân phủ, sự tình Mục Thanh Võ ra ngoài và chạy quanh đường phố, đoán chừng Trường Bình đã hoàn toàn ghi hận ở trên người nàng. Trời mới biết, lần này nàng ta sẽ thiết kế bẫy gì cho nàng nhảy vào đây!
"Mẫu phi, thần thiếp là một người thô ráp, không có tài học, lại vừa lúc thân mình không khoẻ, chỉ sợ đi tới đó sẽ khiến ngài mất mặt." Hàn Vân Tịch tiếp tục cự tuyệt.
Nàng muốn cự tuyệt Trường Bình công chúa thì quá dễ dàng, trực tiếp không hiện diện là được, nhưng, việc này có ảnh hưởng không nhỏ. Nàng cần phải vượt qua Nghi thái phi trước.
Nghi thái phi vẫn không nói chuyện, Mộ Dung Uyển Như lại tiếp tục lên tiếng, "Tẩu tử quá khiêm tốn, bất quá là thưởng thức hoa mai mà thôi, cần phải có tài học gì? Nếu tẩu tử không đi, chẳng phải Uyển Như sẽ bị bỏ quên hay sao? Tẩu tử chính là đại diện cho Tần Vương phủ chúng ta, nếu tẩu tử không đi, Uyển Như dứt khoát cũng sẽ không đi!"
Điều này, Hàn Vân Tịch cuối cùng hiểu ra, vì sao nàng không cảm nhận được bất kỳ điềm báo nào, Mộ Dung Uyển Như đã được dỡ bỏ lệnh cấm, thì ra nàng ta cũng được mời.
Nàng mở thiệp mời ra nhìn, thấy đó đúng là ba ngày sau.
Hàn Vân Tịch nhíu mày, không nói gì. Lúc này, Nghi thái phi vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng, "Vân Tịch, nếu ngươi không đi thì bổn cung càng không có mặt mũi. Mấy ngày trước mọi người đều đã bắt đầu nghị luận, liệu Trường Bình có mời ngươi hay không? Ngươi có dám dám đi hay không?"
Vân Tịch? Thiên a!
"Choang" một tiếng, chén trà trong tay Mộ Dung Uyển Như theo tiếng rơi xuống đất, nàng ta đã bị dọa sợ.
Mẫu phi thật sự gọi tên Hàn Vân Tịch thân thiết như vậy, lại còn đang cố thương lượng với nàng ấy rất nhẹ nhàng?
Sắc mặt Mộ Dung Uyển Như trắng bệch, quá bất ngờ. Nàng ta còn tưởng rằng mẫu phi sẽ rất tức giận răn dạy Hàn Vân Tịch, nhưng ai biết, mẫu phi thật sự có thái độ này.
Chuyện gì đã xảy ra giữa mẫu phi và Hàn Vân Tịch trong khoảng thời gian nàng ta bị giam cầm? Nàng ta vừa mới ra ngoài, còn chưa có thời gian để tìm hiểu tình huống từ tâm phúc của mình.
Thấy thế, Nghi thái phi không vui nhìn lại, "Có chuyện gì với ngươi vậy?"
Hàn Vân Tịch lại cười trộm ở trong lòng, Mộ Dung Uyển Như ra ngoài cũng không quan trọng, những ngày sau còn phải khiến nàng ta khóc.
"Mẫu phi, thần thiếp nghe nói nữ tử chưa lập gia đình chỉ cần được thưởng tại Hoa Mai yến, có thể trở nên nổi tiếng. Sau yến hội ngạch cửa trong nhà sẽ lập tức bị bà mối giẫm nát, cũng không biết có phải thật sự khoa trương như vậy hay không?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
Nghi thái phi cười, "Khoa trương, khoa trương, nhưng, việc này cũng không tính là giả."
Chỉ cần ở Hoa Mai yến kinh diễm một phen, lập tức sẽ đưa tới vô số công tử ái mộ, muốn cưới. Vì thế, Hoa Mai yến chính là mục tiêu mơ ước tha thiết nhất của các nữ tử đế đô.
"Vậy thì, ta đây vẫn nên bồi Uyển Như đi thôi, nha đầu này cũng đã tới tuổi xuất giá." Hàn Vân Tịch cười nói.
Lời này vừa ra, trái tim Mộ Dung Uyển Như lập tức sụp đổ. Hàn Vân Tịch, tiện nhân này thật sự muốn gả nàng ra ngoài? Hôn sự của nàng, còn chưa đến phiên nàng ấy tới quản!
"Uyển Như, ngươi phải biểu hiện thật tốt. Mẫu phi, sau đó ngài hãy nói với Hạ quản gia để ý tới ngạch cửa, mở rộng thêm một chút, ha ha." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.
Đáy mắt Nghi thái phi hiện lên một sự phức tạp, không nói chuyện.
Hàn Vân Tịch lại nói tiếp, "Mẫu phi, hay là trong lòng ngài sớm đã nhìn trúng nhân gia nhà nào giúp Uyển Như?"
Nghi thái phi lập tức lắc đầu, "Không thể nào, ngươi đừng bịa đặt!"
"Mẫu phi, tuổi của Uyển Như cũng không nhỏ nữa, nàng không vội, chẳng lẽ ngài cũng không sốt ruột giùm nàng?" Hàn Vân Tịch tiếp tục hỏi.
Mộ Dung Uyển Như ở một bên nghe được, cảm thấy phổi như muốn nổ tung. Mẫu phi và nàng đều không vội, tiện nhân này sốt ruột cái gì? Liên quan gì tới nàng ấy?
Ai ngờ, Nghi thái phi lại nhẹ nhàng trả lời, "Đương nhiên sốt ruột, nhưng việc này cũng không thể vội vàng như thế, chuyện cả đời dù sao cũng phải cẩn thận suy xét rõ ràng."
Lời này vừa ra, trái tim Mộ Dung Uyển Như gần như ngừng đập. Sao mẫu phi có thể nói ra những lời như thế?
Nàng là dưỡng nữ, không phải là thân muội muội của Tần Vương. Lúc trước mẫu phi còn nhiều lần tác hợp nàng cùng với Tần Vương! Mẫu phi từng nói, chỉ cần Tần Vương gật đầu, sẽ lập tức lập nàng thành trắc phi của Tần Vương, như vậy nàng có thể suốt đời bồi ở bên cạnh mẫu phi.
Chẳng lẽ mẫu phi đã thay đổi chủ ý?
Nàng đã nỗ lực nhiều năm như vậy, chỉ vì có thể ở lại bên cạnh Tần Vương. Mặc dù bởi vì liên quan tới xuất thân, nàng không để ý nếu thể trở thành chính phi. Mẫu phi nên hiểu trái tim của nàng nhất, sao mẫu phi có thể hành động như thế?
"Đúng là nên cẩn thận suy xét rõ ràng. Nếu như mẫu phi đã tuyển trúng người nào, cũng đừng che giấu. Thần thiếp có thể giúp mẫu phi xem xét." Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc nói.
Nghi thái phi gật gật đầu, cũng không nhiều lời, nhưng, chỉ cần động tác gật đầu này, đã khiến Mộ Dung Uyển Như tan nát cõi lòng.
Nàng ta kích động giữ chặt tay Nghi thái phi, nóng nảy, "Mẫu phi, nữ nhi có thể không gả hay không? Nữ nhi muốn ở lại trong phủ, cả đời hầu hạ ngài!"
Lời này rõ ràng đang ám chỉ Nghi thái phi, gả cho Tần Vương cũng có thể ở lại Tần Vương phủ, cũng có thể hầu hạ cả đời.
Nhưng Nghi thái phi còn chưa lên tiếng, Hàn Vân Tịch đã nói, "Thật là nha đầu ngốc, mẫu phi sao có thể lưu ngươi cả đời. Ngươi sẽ hủy hại chính mình, cũng sẽ hại mẫu phi! Ngươi đã không còn nhỏ nữa, nếu không gả, người bên ngoài sẽ nói như thế nào về ngươi? Nói như thế nào về mẫu phi?"
Mộ Dung Uyển Như không vui, liếc mắt mình Hàn Vân Tịch một cái, lập tức khóc nức nở, "Tẩu tử, chẳng lẽ ngươi ghét bỏ Uyển Như, muốn đuổi Uyển Như đi?"
"Đây là nhà của mẫu phi, ngươi đang nói gì vậy? Tẩu tử chỉ muốn tốt cho ngươi!" Hàn Vân Tịch thực sự nghiêm túc giải thích. Sao nàng không cảm giác được cảm xúc của Mộ Dung Uyển Như đối với Tần Vương?
"Mẫu phi, ta..."
Mộ Dung Uyển Như đang muốn tiếp tục nói, Nghi thái phi đã phất phất tay ngăn lại, "Được rồi được rồi, hãy nói về Hoa Mai yến quan trọng hơn."
Nàng liếc mắt đánh giá Hàn Vân Tịch một cái, nghiêm túc nói, "Vân Tịch, ngươi chuẩn bị ba bộ xiên y có thể mặc được. Một bộ để mặc ngày đó, hai bộ dùng để dự phòng. Ba ngày này hãy gặp gỡ Uyển Như để hiểu biết về tình huống trong Hoa Mai yến. Ngươi hãy nhớ kỹ, ngươi là Tần Vương phi, là trưởng bối của Trường Bình, đừng khiến bổn cung mất mặt."
Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhìn Nghi thái phi. Nàng biết mình không thể tránh khỏi một kiếp này, hiếm khi Nghi thái phi không mạnh mẽ cảnh cáo, còn nhắc nhở như thế.
Được rồi, chỉ cần thái độ này của Nghi thái phi, nàng sẽ đi. Đừng nói là Hoa Mai yến, cho dù là Hồng Môn yến, nàng cũng không sợ.
"Vâng, thần thiếp minh bạch." Hàn Vân Tịch nghiêm túc trả lời.
Trong lòng Mộ Dung Uyển Như tràn đầy sợ hãi, không thể nào tiếp thu được hết thảy những điều đã chứng kiến và nghe được. Màn đêm buông xuống, nàng ta lâu tức đi tìm Quế ma ma cùng với mấy tỳ nữ hỏi thăm tình huống.
Hàn Vân Tịch tốt lắm! Chỉ cóqua vài ngày, ngươi cư nhiên có thể thoát khỏiđịch ý của mẫu phi đối với ngươi. Nếu tiếp tục lưu ngươi lại, Mộ Dung Uyển Như ta làm thế nào dừng chân ở Tần Vương phủ?
Hôm sau, Mộ Dung Uyển Như lập tức bí mật sắp xếp hẹn gặp Trường Bình công chúa.
Giải thích:
(*) Khắc hoa chạm lỗ (雕花鏤空): là loại thiệp mời cắt lỗ, xem hình mình hoạ.
Tác giả :
Giới Mạt