Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 139: Cầu người, chơi đùa ngươi một phen!
Tuy rằng Lý thị không phải là người tốt, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn rất bội phục độc thuật của bà ta. Bà ta hạ độc, sao người bình thường có thể tùy tiện giải được.
Cũng không biết trong óc Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như thiếu mất dây thần kinh nào. Rõ ràng biết năng lực hạ độc của Lý thị cao như vậy, còn muốn bỏ qua một đại tôn phật như nàng, đi tìm độc y bên ngoài?
"Trời hôm nay vẫn còn chưa sáng, tiểu thư Uyển Như tìm ta làm gì?" Hàn Vân Tịch biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Cầu người thì phải có bộ dáng cầu người, tùy tiện tống cổ một nữ tỳ tới tìm, ngay cả sự tình gì cũng đều không nói, đây tính là gì?
Nữ tỳ Thúy Bình này là tâm phúc của Mộ Dung Uyển Như, đương nhiên biết sự tình gì, nhưng, tiểu thư Uyển Như chỉ giao phó nàng tới tìm người trở về, cũng không đề cập đến bất cứ điều gì khác, vì vậy nàng không thể tự mình chủ trương.
"Bẩm Vương Phi nương nương, nô tỳ không rõ ràng lắm, nhưng, tiểu thư Uyển Như thật sự rất lo lắng, nhất định là đại sự, không thể chậm trễ. Cỗ kiệu đang đợi ở bên ngoài, chúng ta nhanh chóng đi thôi." Thúy Bình thực sự thông minh.
Hàn Vân Tịch chỉ cười cười, "Nàng ấy thì có đại sự gì, ngươi quay về nói cho nàng ấy rằng, ta ở nơi này đang cần xử lý một đống việc gấp, không thể phân thân, đi qua đi lại tối nay."
Vừa nghe lời này, Thúy Bình lập tức nóng nảy, "Vương Phi nương nương, tiểu thư nhất định là có việc gấp, chúng ta vẫn nên về phủ trước đi."
Tiểu thư Uyển Như đương nhiên không có đại sự gì, người có đại sự chính là Nghi thái phi. Đêm qua, ngay khi Thái phi nương nương hồi phủ, không thể ngừng ho. Sau đó đã tìm tới không dưới mười vị độc y, tất cả đều không tra ra độc gì, một số thái y cũng đã tìm tới, nhưng đều một mực chắc chắn cơn ho là do trúng độc mà thành, Thái phi nương nương gấp đến nỗi muốn mau giết người.
Thái phi nương nương sợ hãi nhất chính là sinh bệnh trong người. Từ xưa tới nay, chỉ bị phong hàn một chút đã có thể khiến nàng thay đổi tính tình, huống chi là sự tình nghiêm trọng như vậy.
Tất cả độc y và thái y đều bị mắng đến nỗi giống như máu chó phun đầu, quỳ đầy đất. Ngay cả tiểu thư Uyển Như cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tiểu thư Uyển Như cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể kéo mặt xuống và tới tìm Vương Phi nương nương trở về.
"Được rồi được rồi được rồi, ngươi đi về trước đi, chờ ta xử lý xong hết sự tình trên tay, sẽ theo ngay sau đó, được không?" Hàn Vân Tịch rất khách khí hỏi lại.
Thúy Bình chung quy vẫn là nữ tỳ, vừa nghe giọng điệu này thì nào dám nói tiếp gì nữa, chỉ có thể vội vã quay về.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn bầu trời, thấy rằng qua nửa canh giờ (1h) nữa thì trời sẽ sáng. Tối hôm qua Lý thị đã nói, muốn khiến cho Nghi thái phi không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai. Vì độc nằm ở cổ họng, lúc này Nghi thái phi chắc hẳn đã ho ra máu, đúng không?
Nếu như Nghi thái phi chết thật, nàng có thể danh chính ngôn thuận đảm nhận nữ chủ nhân của Tần Vương phủ. Ngay cả khi đó chỉ là danh hiệu, vẫn còn mạnh hơn vị trí hiện tại. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể nhẫn tâm.
Huống chi, Nghi thái phi tuy rằng đáng giận, nhưng không độc ác giống như Mộ Dung Uyển Như, nàng ấy chỉ bỏ đá xuống giếng mà thôi, trong khi Mộ Dung Uyển Như lại luôn chủ động tính kế.
Hơn nữa, nàng là đại phu, thấy chết mà không cứu chẳng khác gì hung phạm giết người.
Nàng lười biếng duỗi người, duỗi eo, đứng dậy. Sau khi phân phó với tiểu Trầm Hương vài câu, lập tức chậm rãi đi ra cửa.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Lúc này, Mẫu Đơn viên trong Tần Vương phủ đã hoàn toàn hỗn loạn. Nghi thái phi ho ra máu, nhổ ra một mồm đầy máu đen.
"Thái y, thái y! Mau truyền thái y tiến vào! Nhanh lên!"
Mộ Dung Uyển Như sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng hô to. Nếu Nghi thái phi không còn nữa, không phải nàng sẽ chuẩn bị bị đuổi ra khỏi nhà hay sao?
Tất cả thái y và độc y đều tiến vào, cũng đều bị dọa sợ. Độc y vội vàng kiểm tra máu độc thải ra. Tất cả mọi người đều khẩn trương chờ đợi, ngay cả Nghi thái phi xấu tính cũng chịu đựng cảm giác ngứa nơi cổ họng, không dám lên tiếng, nhìn với ánh mắt trông mong.
Nhưng ai biết, độc y chỉ có thể xác định là đã trúng độc, nhưng không thể kiểm tra đo lường ra được đó là độc gì.
Trong cơn thịnh nộ, Nghi thái phi không với được vật nào, lập tức lấy trâm cài trên đầu ném ra, "Phế vật, một đám phế vật, cút hết ra ngoài cho bổn cung!"
Sự kích động này của Nghi thái phi dẫn tới một cơn ho dữ dội hơn, rất nhanh lại khụ ra một ngụm máu đen, nàng sợ tới mức sắc mặt hoàn toàn biến xanh, "Hàn Vân Tịch tới chưa? Tới chưa?"
Nàng đương nhiên biết Hàn Vân Tịch lợi hại hơn nhiều so với những độc y này, nhưng nàng là người chết vì sĩ diện, sao có thể hạ mình đi cầu Hàn Vân Tịch? Tuy nhiên, về chuyện này, ngay cả khi nàng không lên tiếng, Mộ Dung Uyển Như cũng nên giúp nàng làm chứ?
Đây là vấn đề sống chết.
"Đã sai người đi tìm! Nàng ấy đang ở Hàn gia. Ta vừa mới sai người đi tìm tẩu tử lần nữa! Sao nàng ấy có thể như vậy?" Mộ Dung Uyển Như vội vàng trả lời.
Mộ Dung Uyển Như thật sự không cam lòng cầu xin, không cam lòng cho Hàn Vân Tịch một cơ hội lập công. Nàng ta chỉ chờ Nghi thái phi tức giận, chờ Nghi thái phi hạ lệnh áp giải Hàn Vân Tịch tới đây.
Nhưng ai biết, Nghi thái phi chỉ hung dữ trừng mắt nhìn nàng, nổi giận nói, "Còn không phải do ngươi hay sao? Nếu tối hôm qua đưa nàng ấy trở về cùng nhau, bổn cung sao có thể gặp phải cảnh đau khổ thế này? Lập tức đi nói chuyện khách khí một chút cho ta!"
Nghi thái phi không phải không biết, tính Hàn Vân Tịch thích ăn mềm mà không thích ăn cứng. Nha đầu kia một khi trở nên bướng bỉnh, cho dù nàng mạnh mẽ triệu nàng trở về, nàng cũng chưa chắc sẽ trị liệu cho mình.
Mắt thấy trời sắp sáng, nàng cũng không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn. Nàng thật sự rất hối hận, tối hôm qua khi Tần Vương cũng ở đó, nếu thuận nước đẩy thuyền khiến Hàn Vân Tịch cùng nhau trở về và giải độc giúp nàng, không phải sẽ ổn hay sao?
Mộ Dung Uyển Như cực kỳ khiếp sợ, đã nhiều năm qua, mẫu phi vẫn là lần đầu tiên chỉ trích nàng như vậy.
"Mẫu phi, ta... ta cũng không biết..."
"Đủ rồi! Ngươi còn không đi, ngươi muốn hại chết bổn cung sao?"
Nghi thái phi hung hăng đẩy nàng ta một phen, Mộ Dung uyển sợ tới mức không dám nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, vội vàng đi ra cửa.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Đồng thời ngay khi Mộ Dung Uyển Như ra cửa, Hàn Vân Tịch đã tự mình trở lại từ cửa sau.
Nàng đi thẳng đến Mẫu Đơn viện, cũng không thông báo mà lập tức vọt tới trong phòng Nghi thái phi, "Mẫu phi! Mẫu phi!"
Vừa nghe giọng nói này, Nghi thái phi đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, chỉ thấy Hàn Vân Tịch đang vội vàng chạy vào.
"Mẫu phi, hiện giờ đã là lúc nào rồi? Độc của ngài vì sao vẫn chưa giải được? Sao Uyển Như cũng không nói một tiếng? Thật là... đã phái liên tiếp hai người đi tìm ta, thần thần bí bí, bất kể ta hỏi như thế nào, bọn họ cũng không nói với ta rằng ngài đã xảy ra chuyện. May mắn thay, Triệu ma ma nói lại với ta. Ai nha, nàng ấy đang làm gì vậy? Đây là sự tình liên quan đến tính mạng, còn có điều gì phải dấu? Đây là đang đùa giỡn với tính mạng hay sao?"
Hàn Vân Tịch vừa oán giận, vừa kéo tay Nghi thái phi và làm bộ bắt mạch. Nàng sớm đã ngầm khởi động hệ thống giải độc rà quét tầng sâu. Độc do Lý thị hạ, cho dù lợi hại thế nào cũng trốn không thoát được công nghệ cao của Hàn Vân Tịch.
Rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã hiểu rõ trong lòng.
Nghe Hàn Vân Tịch "cáo trạng" như vậy, tay của Nghi thái phi nắm chặt thành nắm đấm. Mộ Dung Uyển Như không tự mình đi mời người, nàng đã rất tức giận. Ai biết nàng ấy phái người đi, cũng không nói đúng sự thật như vậy?
Hàn Vân Tịch nói quả không sai. Đây quả thực chính là đang lấy mạng nàng đưa ra đùa giỡn! Nha đầu này vì sao lại không phân biệt được nặng nhẹ như thế? Có vẻ như đã bị nàng sủng hư.
Thấy Nghi thái phi thở dài nặng nề, đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên rút tay về, kinh hô, "Hỏng rồi!"
Nghi thái phi sợ tới mức suýt nữa ngã xuống giường, "Sao lại thế này? Không cứu được sao?"
"Mẫu phi, độc đã nhập vào tim phổi của ngài! Không kịp nữa!" Hàn Vân Tịch vội vàng nói.
Nghi thái phi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, choáng váng từng đợt. Nàng đột nhiên cầm tay Hàn Vân Tịch, "Vân Tịch, ngươi nhất định phải cứu ta, nhất định phải cứu ta! Mẫu phi không muốn chết!"
Vân Tịch?
Nếu Hàn Vân Tịch nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Nghi thái phi gọi nàng thân thiết như vậy.
Khi một người đang đối diện với cái chết, những thứ như niềm kiêu hãnh, mặt mũi, tất cả những mối hận thù oán giận chẳng là gì ngoài những đám mây trôi nổi ở trong không trung.
"Mẫu phi, đã bị trì hoãn quá lâu! Nếu sớm hơn một chút, ta còn nắm chắc mười phần, nhưng hôm nay ta thật sự không dám đảm bảo." Hàn Vân Tịch làm ra vẻ mất mát.
"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Nghi thái phi hoảng đến nỗi hoang mang lo sợ.
"Mẫu phi, ta sẽ thử dùng ngân châm ngăn chặn sự phát tác của độc xem sao, để độc y lập tức đi tìm dược tới, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Đối với việc còn kịp hay không..."
Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Nghi thái phi cũng không dám nghe thêm nữa, vội vàng nói, "Mau, nhanh lên!"
Đây là biện pháp cuối cùng, nàng không muốn chết!
"Vậy mẫu phi hãy nhanh chóng nằm xuống, ta sẽ lập tức thi châm." Hàn Vân Tịch ra vẻ nôn nóng.
Nghi thái phi nằm xuống, Hàn Vân Tịch lập tức lấy ngân châm ra, nghiêm túc tìm những điểm phân châm ở trên cổ nàng. Trong khi đó cũng đọc ra một phương thuốc để độc y viết xuống.
Khi giành giật từng giây, bộ dáng tập trung toàn lực, không ai có thể hoài nghi nàng đang giả vờ.
Trên thực tế, nàng chỉ cần thi châm, lập tức có thể ngăn chặn sự phát tác của độc tố, ít nhất có thể tranh thủ thời gian khoảng ba ngày. Tuy nhiên, sao nàng có thể không mượn cơ hội này, đùa giỡn với Mộ Dung Uyển Như một phen?
Cùng dưới mái hiên, muốn diệt trừ Mộ Dung Uyển Như, nhất định phải giành được trái tim của Nghi thái phi.
Độc y xác định xong phương thuốc giải dược, lập tức phân công nhau hành động, bằng tốc độ nhanh nhất đi lấy nguyên liệu, đun sôi. Sau hồi lâu, Hàn Vân Tịch mới kết thúc thi châm, nàng thở hắt ra, ngồi ở bên cạnh.
Trong khi đó, mặt trời đã nhảy ra từ phía đông, bầu trời bắt đầu sáng.
Nghi thái phi nằm trên giường, cả người cứng đờ, cũng không dám di chuyển.
"Mẫu phi, cổ họng vẫn còn ngứa sao?" Hàn Vân Tịch quan tâm hỏi.
"Không, không còn ngứa nhiều nữa. Vân Tịch, ngươi nói... ngươi nói còn đủ thời gian sao?" Nghi thái phi rất khẩn trương.
Hàn Vân Tịch cố ý khẽ thở dài một tiếng, "Nếu như ta biết sớm hơn một chút, vậy thì..."
Nói tới đây, nàng lập tức chuyển chuyện, vội vàng an ủi, "Mẫu phi cát nhân tự có thiên tướng*, nhất định sẽ không có việc gì, nhất định!"
*Cát nhân tự có thiên tướng (吉人自有天相): Trời giúp người lương thiện. (Heaven helps the worthy)
Bất luận nói gì an ủi, đều có vẻ nhợt nhạt và bất lực trước sinh mạng. Hốc mắt Nghi thái phi đều chuyển sang màu đỏ, trong óc trống rỗng, chỉ ngóng trông độc y nhanh chóng đưa dược tới đây.
Nàng cũng không nói gì, chỉ giữ tay Hàn Vân Tịch, nắm chặt, tựa hồ hy vọng Hàn Vân Tịch có thể cho nàng thêm một chút sức mạnh.
Hàn Vân Tịch chần chờ một lát, chung quy vẫn vươn một tay kia ra và cầm lấy tay nàng, "Mẫu phi, yên tâm đi, nếu cổ họng lại ngứa thì lập tức nói cho ta."
Nghi thái phi gật gật đầu, thần kinh căng thẳng, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên cổ mình.
Thời gian dường như dài và mệt mỏi hơn khi họ chờ đợi.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.
"Đã tới!" Nghi thái phi vui mừng.
Quả nhiên thấy một độc y tự mình bưng bát dược nóng tiến vào, "Thái phi nương nương, đây là dược dựa theo phương thuốc của Vương Phi nương nương."
Dược tới, cổ họng nàng cũng không ngứa nhiều nữa. Thời gian vừa kịp. Nàng được cứu rồi! Được cứu rồi!
Nghi thái phi kích động đến nỗi tự mình ngồi dậy, Hàn Vân Tịch tiếp nhận bát dược, từng ngụm từng ngụm giúp nàng uống xong, không dừng lại một ngụm nào. Cho đến khi uống xong một ngụm cuối cùng, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thực sự kích động, "Vân Tịch, uống thuốc vào rồi có phải sẽ không có việc gì hay không?"
Ngay cả hoàng đế, đối mặt tử vong cũng đều sợ hãi, huống chi là lão thái thái như Nghi thái phi.
Hàn Vân Tịch đã quen nhìn loại sợ hãi này, nàng gật gật đầu, "Chúc mừng mẫu phi, hiện giờ đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Tuy nhiên, dược hiệu sẽ cần thêm một thời gian mới có thể phát huy, vì vậy ta sẽ từ từ giúp ngài lấy châm ra."
Nghi thái phi liên tục gật đầu, trái tim treo cao ở giữa không trung cuối cùng đã thu hồi lại. Nàng dựa vào trên gối cao, âm thầm thở ra.
Hàn Vân Tịch lặng lẽ kéo tay nàng tới bắt mạch. Nghi thái phi bình tĩnh nhìn qua, thấy biểu tình nghiêm túc của Hàn Vân Tịch, vô thức bắt đầu đánh giá kỹ nha đầu này một lần nữa...
Cũng không biết trong óc Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như thiếu mất dây thần kinh nào. Rõ ràng biết năng lực hạ độc của Lý thị cao như vậy, còn muốn bỏ qua một đại tôn phật như nàng, đi tìm độc y bên ngoài?
"Trời hôm nay vẫn còn chưa sáng, tiểu thư Uyển Như tìm ta làm gì?" Hàn Vân Tịch biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Cầu người thì phải có bộ dáng cầu người, tùy tiện tống cổ một nữ tỳ tới tìm, ngay cả sự tình gì cũng đều không nói, đây tính là gì?
Nữ tỳ Thúy Bình này là tâm phúc của Mộ Dung Uyển Như, đương nhiên biết sự tình gì, nhưng, tiểu thư Uyển Như chỉ giao phó nàng tới tìm người trở về, cũng không đề cập đến bất cứ điều gì khác, vì vậy nàng không thể tự mình chủ trương.
"Bẩm Vương Phi nương nương, nô tỳ không rõ ràng lắm, nhưng, tiểu thư Uyển Như thật sự rất lo lắng, nhất định là đại sự, không thể chậm trễ. Cỗ kiệu đang đợi ở bên ngoài, chúng ta nhanh chóng đi thôi." Thúy Bình thực sự thông minh.
Hàn Vân Tịch chỉ cười cười, "Nàng ấy thì có đại sự gì, ngươi quay về nói cho nàng ấy rằng, ta ở nơi này đang cần xử lý một đống việc gấp, không thể phân thân, đi qua đi lại tối nay."
Vừa nghe lời này, Thúy Bình lập tức nóng nảy, "Vương Phi nương nương, tiểu thư nhất định là có việc gấp, chúng ta vẫn nên về phủ trước đi."
Tiểu thư Uyển Như đương nhiên không có đại sự gì, người có đại sự chính là Nghi thái phi. Đêm qua, ngay khi Thái phi nương nương hồi phủ, không thể ngừng ho. Sau đó đã tìm tới không dưới mười vị độc y, tất cả đều không tra ra độc gì, một số thái y cũng đã tìm tới, nhưng đều một mực chắc chắn cơn ho là do trúng độc mà thành, Thái phi nương nương gấp đến nỗi muốn mau giết người.
Thái phi nương nương sợ hãi nhất chính là sinh bệnh trong người. Từ xưa tới nay, chỉ bị phong hàn một chút đã có thể khiến nàng thay đổi tính tình, huống chi là sự tình nghiêm trọng như vậy.
Tất cả độc y và thái y đều bị mắng đến nỗi giống như máu chó phun đầu, quỳ đầy đất. Ngay cả tiểu thư Uyển Như cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Tiểu thư Uyển Như cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể kéo mặt xuống và tới tìm Vương Phi nương nương trở về.
"Được rồi được rồi được rồi, ngươi đi về trước đi, chờ ta xử lý xong hết sự tình trên tay, sẽ theo ngay sau đó, được không?" Hàn Vân Tịch rất khách khí hỏi lại.
Thúy Bình chung quy vẫn là nữ tỳ, vừa nghe giọng điệu này thì nào dám nói tiếp gì nữa, chỉ có thể vội vã quay về.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn bầu trời, thấy rằng qua nửa canh giờ (1h) nữa thì trời sẽ sáng. Tối hôm qua Lý thị đã nói, muốn khiến cho Nghi thái phi không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai. Vì độc nằm ở cổ họng, lúc này Nghi thái phi chắc hẳn đã ho ra máu, đúng không?
Nếu như Nghi thái phi chết thật, nàng có thể danh chính ngôn thuận đảm nhận nữ chủ nhân của Tần Vương phủ. Ngay cả khi đó chỉ là danh hiệu, vẫn còn mạnh hơn vị trí hiện tại. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể nhẫn tâm.
Huống chi, Nghi thái phi tuy rằng đáng giận, nhưng không độc ác giống như Mộ Dung Uyển Như, nàng ấy chỉ bỏ đá xuống giếng mà thôi, trong khi Mộ Dung Uyển Như lại luôn chủ động tính kế.
Hơn nữa, nàng là đại phu, thấy chết mà không cứu chẳng khác gì hung phạm giết người.
Nàng lười biếng duỗi người, duỗi eo, đứng dậy. Sau khi phân phó với tiểu Trầm Hương vài câu, lập tức chậm rãi đi ra cửa.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Lúc này, Mẫu Đơn viên trong Tần Vương phủ đã hoàn toàn hỗn loạn. Nghi thái phi ho ra máu, nhổ ra một mồm đầy máu đen.
"Thái y, thái y! Mau truyền thái y tiến vào! Nhanh lên!"
Mộ Dung Uyển Như sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng hô to. Nếu Nghi thái phi không còn nữa, không phải nàng sẽ chuẩn bị bị đuổi ra khỏi nhà hay sao?
Tất cả thái y và độc y đều tiến vào, cũng đều bị dọa sợ. Độc y vội vàng kiểm tra máu độc thải ra. Tất cả mọi người đều khẩn trương chờ đợi, ngay cả Nghi thái phi xấu tính cũng chịu đựng cảm giác ngứa nơi cổ họng, không dám lên tiếng, nhìn với ánh mắt trông mong.
Nhưng ai biết, độc y chỉ có thể xác định là đã trúng độc, nhưng không thể kiểm tra đo lường ra được đó là độc gì.
Trong cơn thịnh nộ, Nghi thái phi không với được vật nào, lập tức lấy trâm cài trên đầu ném ra, "Phế vật, một đám phế vật, cút hết ra ngoài cho bổn cung!"
Sự kích động này của Nghi thái phi dẫn tới một cơn ho dữ dội hơn, rất nhanh lại khụ ra một ngụm máu đen, nàng sợ tới mức sắc mặt hoàn toàn biến xanh, "Hàn Vân Tịch tới chưa? Tới chưa?"
Nàng đương nhiên biết Hàn Vân Tịch lợi hại hơn nhiều so với những độc y này, nhưng nàng là người chết vì sĩ diện, sao có thể hạ mình đi cầu Hàn Vân Tịch? Tuy nhiên, về chuyện này, ngay cả khi nàng không lên tiếng, Mộ Dung Uyển Như cũng nên giúp nàng làm chứ?
Đây là vấn đề sống chết.
"Đã sai người đi tìm! Nàng ấy đang ở Hàn gia. Ta vừa mới sai người đi tìm tẩu tử lần nữa! Sao nàng ấy có thể như vậy?" Mộ Dung Uyển Như vội vàng trả lời.
Mộ Dung Uyển Như thật sự không cam lòng cầu xin, không cam lòng cho Hàn Vân Tịch một cơ hội lập công. Nàng ta chỉ chờ Nghi thái phi tức giận, chờ Nghi thái phi hạ lệnh áp giải Hàn Vân Tịch tới đây.
Nhưng ai biết, Nghi thái phi chỉ hung dữ trừng mắt nhìn nàng, nổi giận nói, "Còn không phải do ngươi hay sao? Nếu tối hôm qua đưa nàng ấy trở về cùng nhau, bổn cung sao có thể gặp phải cảnh đau khổ thế này? Lập tức đi nói chuyện khách khí một chút cho ta!"
Nghi thái phi không phải không biết, tính Hàn Vân Tịch thích ăn mềm mà không thích ăn cứng. Nha đầu kia một khi trở nên bướng bỉnh, cho dù nàng mạnh mẽ triệu nàng trở về, nàng cũng chưa chắc sẽ trị liệu cho mình.
Mắt thấy trời sắp sáng, nàng cũng không dám lấy tính mạng của mình ra để đùa giỡn. Nàng thật sự rất hối hận, tối hôm qua khi Tần Vương cũng ở đó, nếu thuận nước đẩy thuyền khiến Hàn Vân Tịch cùng nhau trở về và giải độc giúp nàng, không phải sẽ ổn hay sao?
Mộ Dung Uyển Như cực kỳ khiếp sợ, đã nhiều năm qua, mẫu phi vẫn là lần đầu tiên chỉ trích nàng như vậy.
"Mẫu phi, ta... ta cũng không biết..."
"Đủ rồi! Ngươi còn không đi, ngươi muốn hại chết bổn cung sao?"
Nghi thái phi hung hăng đẩy nàng ta một phen, Mộ Dung uyển sợ tới mức không dám nói thêm lời vô nghĩa nào nữa, vội vàng đi ra cửa.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Đồng thời ngay khi Mộ Dung Uyển Như ra cửa, Hàn Vân Tịch đã tự mình trở lại từ cửa sau.
Nàng đi thẳng đến Mẫu Đơn viện, cũng không thông báo mà lập tức vọt tới trong phòng Nghi thái phi, "Mẫu phi! Mẫu phi!"
Vừa nghe giọng nói này, Nghi thái phi đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, chỉ thấy Hàn Vân Tịch đang vội vàng chạy vào.
"Mẫu phi, hiện giờ đã là lúc nào rồi? Độc của ngài vì sao vẫn chưa giải được? Sao Uyển Như cũng không nói một tiếng? Thật là... đã phái liên tiếp hai người đi tìm ta, thần thần bí bí, bất kể ta hỏi như thế nào, bọn họ cũng không nói với ta rằng ngài đã xảy ra chuyện. May mắn thay, Triệu ma ma nói lại với ta. Ai nha, nàng ấy đang làm gì vậy? Đây là sự tình liên quan đến tính mạng, còn có điều gì phải dấu? Đây là đang đùa giỡn với tính mạng hay sao?"
Hàn Vân Tịch vừa oán giận, vừa kéo tay Nghi thái phi và làm bộ bắt mạch. Nàng sớm đã ngầm khởi động hệ thống giải độc rà quét tầng sâu. Độc do Lý thị hạ, cho dù lợi hại thế nào cũng trốn không thoát được công nghệ cao của Hàn Vân Tịch.
Rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã hiểu rõ trong lòng.
Nghe Hàn Vân Tịch "cáo trạng" như vậy, tay của Nghi thái phi nắm chặt thành nắm đấm. Mộ Dung Uyển Như không tự mình đi mời người, nàng đã rất tức giận. Ai biết nàng ấy phái người đi, cũng không nói đúng sự thật như vậy?
Hàn Vân Tịch nói quả không sai. Đây quả thực chính là đang lấy mạng nàng đưa ra đùa giỡn! Nha đầu này vì sao lại không phân biệt được nặng nhẹ như thế? Có vẻ như đã bị nàng sủng hư.
Thấy Nghi thái phi thở dài nặng nề, đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên rút tay về, kinh hô, "Hỏng rồi!"
Nghi thái phi sợ tới mức suýt nữa ngã xuống giường, "Sao lại thế này? Không cứu được sao?"
"Mẫu phi, độc đã nhập vào tim phổi của ngài! Không kịp nữa!" Hàn Vân Tịch vội vàng nói.
Nghi thái phi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, choáng váng từng đợt. Nàng đột nhiên cầm tay Hàn Vân Tịch, "Vân Tịch, ngươi nhất định phải cứu ta, nhất định phải cứu ta! Mẫu phi không muốn chết!"
Vân Tịch?
Nếu Hàn Vân Tịch nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Nghi thái phi gọi nàng thân thiết như vậy.
Khi một người đang đối diện với cái chết, những thứ như niềm kiêu hãnh, mặt mũi, tất cả những mối hận thù oán giận chẳng là gì ngoài những đám mây trôi nổi ở trong không trung.
"Mẫu phi, đã bị trì hoãn quá lâu! Nếu sớm hơn một chút, ta còn nắm chắc mười phần, nhưng hôm nay ta thật sự không dám đảm bảo." Hàn Vân Tịch làm ra vẻ mất mát.
"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Nghi thái phi hoảng đến nỗi hoang mang lo sợ.
"Mẫu phi, ta sẽ thử dùng ngân châm ngăn chặn sự phát tác của độc xem sao, để độc y lập tức đi tìm dược tới, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Đối với việc còn kịp hay không..."
Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Nghi thái phi cũng không dám nghe thêm nữa, vội vàng nói, "Mau, nhanh lên!"
Đây là biện pháp cuối cùng, nàng không muốn chết!
"Vậy mẫu phi hãy nhanh chóng nằm xuống, ta sẽ lập tức thi châm." Hàn Vân Tịch ra vẻ nôn nóng.
Nghi thái phi nằm xuống, Hàn Vân Tịch lập tức lấy ngân châm ra, nghiêm túc tìm những điểm phân châm ở trên cổ nàng. Trong khi đó cũng đọc ra một phương thuốc để độc y viết xuống.
Khi giành giật từng giây, bộ dáng tập trung toàn lực, không ai có thể hoài nghi nàng đang giả vờ.
Trên thực tế, nàng chỉ cần thi châm, lập tức có thể ngăn chặn sự phát tác của độc tố, ít nhất có thể tranh thủ thời gian khoảng ba ngày. Tuy nhiên, sao nàng có thể không mượn cơ hội này, đùa giỡn với Mộ Dung Uyển Như một phen?
Cùng dưới mái hiên, muốn diệt trừ Mộ Dung Uyển Như, nhất định phải giành được trái tim của Nghi thái phi.
Độc y xác định xong phương thuốc giải dược, lập tức phân công nhau hành động, bằng tốc độ nhanh nhất đi lấy nguyên liệu, đun sôi. Sau hồi lâu, Hàn Vân Tịch mới kết thúc thi châm, nàng thở hắt ra, ngồi ở bên cạnh.
Trong khi đó, mặt trời đã nhảy ra từ phía đông, bầu trời bắt đầu sáng.
Nghi thái phi nằm trên giường, cả người cứng đờ, cũng không dám di chuyển.
"Mẫu phi, cổ họng vẫn còn ngứa sao?" Hàn Vân Tịch quan tâm hỏi.
"Không, không còn ngứa nhiều nữa. Vân Tịch, ngươi nói... ngươi nói còn đủ thời gian sao?" Nghi thái phi rất khẩn trương.
Hàn Vân Tịch cố ý khẽ thở dài một tiếng, "Nếu như ta biết sớm hơn một chút, vậy thì..."
Nói tới đây, nàng lập tức chuyển chuyện, vội vàng an ủi, "Mẫu phi cát nhân tự có thiên tướng*, nhất định sẽ không có việc gì, nhất định!"
*Cát nhân tự có thiên tướng (吉人自有天相): Trời giúp người lương thiện. (Heaven helps the worthy)
Bất luận nói gì an ủi, đều có vẻ nhợt nhạt và bất lực trước sinh mạng. Hốc mắt Nghi thái phi đều chuyển sang màu đỏ, trong óc trống rỗng, chỉ ngóng trông độc y nhanh chóng đưa dược tới đây.
Nàng cũng không nói gì, chỉ giữ tay Hàn Vân Tịch, nắm chặt, tựa hồ hy vọng Hàn Vân Tịch có thể cho nàng thêm một chút sức mạnh.
Hàn Vân Tịch chần chờ một lát, chung quy vẫn vươn một tay kia ra và cầm lấy tay nàng, "Mẫu phi, yên tâm đi, nếu cổ họng lại ngứa thì lập tức nói cho ta."
Nghi thái phi gật gật đầu, thần kinh căng thẳng, toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên cổ mình.
Thời gian dường như dài và mệt mỏi hơn khi họ chờ đợi.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.
"Đã tới!" Nghi thái phi vui mừng.
Quả nhiên thấy một độc y tự mình bưng bát dược nóng tiến vào, "Thái phi nương nương, đây là dược dựa theo phương thuốc của Vương Phi nương nương."
Dược tới, cổ họng nàng cũng không ngứa nhiều nữa. Thời gian vừa kịp. Nàng được cứu rồi! Được cứu rồi!
Nghi thái phi kích động đến nỗi tự mình ngồi dậy, Hàn Vân Tịch tiếp nhận bát dược, từng ngụm từng ngụm giúp nàng uống xong, không dừng lại một ngụm nào. Cho đến khi uống xong một ngụm cuối cùng, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thực sự kích động, "Vân Tịch, uống thuốc vào rồi có phải sẽ không có việc gì hay không?"
Ngay cả hoàng đế, đối mặt tử vong cũng đều sợ hãi, huống chi là lão thái thái như Nghi thái phi.
Hàn Vân Tịch đã quen nhìn loại sợ hãi này, nàng gật gật đầu, "Chúc mừng mẫu phi, hiện giờ đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa. Tuy nhiên, dược hiệu sẽ cần thêm một thời gian mới có thể phát huy, vì vậy ta sẽ từ từ giúp ngài lấy châm ra."
Nghi thái phi liên tục gật đầu, trái tim treo cao ở giữa không trung cuối cùng đã thu hồi lại. Nàng dựa vào trên gối cao, âm thầm thở ra.
Hàn Vân Tịch lặng lẽ kéo tay nàng tới bắt mạch. Nghi thái phi bình tĩnh nhìn qua, thấy biểu tình nghiêm túc của Hàn Vân Tịch, vô thức bắt đầu đánh giá kỹ nha đầu này một lần nữa...
Tác giả :
Giới Mạt