Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Chương 134: Thuyết phục, buông tay một đoàn
Edit & Dịch: Emily Ton.
Tố chất tâm lý của Lý thị đã vượt qua được thử thách, nhưng Hàn Nhược Tuyết lại không giống như vậy, với tính tình của Hàn Nhược Tuyết, không nên không có một chút chột dạ nào.
Hàn Vân Tịch nhíu chặt lông mày, ai biết lúc này, Lý thị đã mở miệng nói, "Nhược Tuyết, không được bôi nhọ Vương Phi nương nương, nếu như sự tình Vương Phi nương nương đã đáp ứng, nhất định sẽ không đổi ý"
Lý thị không nghĩ tới nữ nhi sớm đã biết về sự tình đánh cuộc, tuy nhiên, nàng nhìn thấy phản ứng của Hàn Vân Tịch, cũng không để ý can thiệp thêm một câu, quấy nhiễu phán đoán của Hàn Vân Tịch.
Không thể nghi ngờ, những lời này của Lý thị khiến mày Hàn Vân Tịch càng nhíu chặt hơn.
Đáng giận, nàng phỏng đoán, rốt cuộc là đúng hay sai?
Giờ này khắc này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Tịch, chờ đợi nàng trả lời. Trong khi đó, Lý thị vừa chờ đợi, vừa chờ xem nàng dao động.
Hàn Vân Tịch, rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Sẽ thừa nhận, giải thích, hay là phủ nhận.
Đột nhiên, Hàn Vân Tịch nhìn về phía mọi người, lớn tiếng nói, "Đúng vậy, bổn Vương phi xác thật có ước định này cùng với tiểu thư Lưu Nguyệt, thỉnh mẫu phi, cùng với chư vị ở đây làm chứng!"
Mặc kệ sương mù dày đặc bao quanh tâm trí nàng, đáy lòng nàng vẫn có một phần kiên trì như cũ, tin tưởng vững chắc vào phỏng đoán và phán đoán của mình sẽ không sai, tin tưởng vững chắc vại lá trà kia chính là chứng cứ mang độc.
Nàng không chỉ đang đánh cuộc cùng với Mục Lưu Nguyệt, hơn nữa cũng là đang đánh cuộc cùng với Lý thị, càng là đang đánh cuộc cùng với chính mình.
Nàng cảm thấy phiền bởi khuôn mặt của đám người này, hận không thể lập tức khiến cho tất cả các nàng câm miệng lại.
Ai cũng chưa nghĩ đến Hàn Vân Tịch cư nhiên cứ thừa nhận như vậy, tuy nhiên, Hàn Vân Tịch không chỉ thừa nhận, nàng còn cao giọng thêm vài phần, từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng, "Không cần ba ngày, đánh cuộc này, hiện tại sẽ có đáp án"
Hiện tại sẽ có đáp án.
Thiên a.
Tức khắc một mảnh ồ lên, chấn động đến nỗi bầu trời có thể bị xốc lên. Ai cũng đều không thể tưởng tượng, sự tình sẽ phát triển đến nước này.
Mục Lưu Nguyệt bị dọa, trái tim đập thình thịch kinh hoàng, sao có thể?
Hiện tại sẽ có đáp án, vì sao Hàn Vân Tịch không lập tức tìm nàng? Với tính tình của Hàn Vân Tịch, sẽ không dễ dàng buông tha nàng đâu?
Không!
Mục Lưu Nguyệt theo bản năng lắc đầu, Hàn Vân Tịch nhất định là đang nói dối, nhất định là cố ý hù dọa nàng.
Trái tim Lý thị không khống chế được đập đập mạnh một chút, nàng như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, Hàn Vân Tịch không những không hề bị đả kích, ngược lại ý chí chiến đấu càng tăng thêm.
Hiện tại sẽ có đáp án, nàng ấy lấy đáp án từ đâu ra?
Rốt cuộc, Lý thị chột dạ, tuy nhiên, nàng vẫn không hề biểu hiện ra ngoài.
Không!
Nàng cũng không tin, Hàn Vân Tịch nhất định là bị vì bị ép đến nóng nảy, chó cùng đường rứt giậu mới xả ra những lời dối trá như vậy, hoặc là nàng ấy đang muốn hù dọa Mục Lưu Nguyệt, cũng hoặc là đang dùng phương thức này để thử nàng cũng nên.
Mặc kệ thế nào, nàng đều không thể lộ ra sơ hở, không thể để Hàn Vân Tịch tìm ra bất cứ điều gì. Lá trà Vạn Xà độc, Hàn Vân Tịch tuyệt đối không có bản lĩnh điều tra ra, tuyệt đối không có!
Hạ định quyết định, cuối cùng đôi mắt Hàn Vân Tịch nhìn thẳng vào Lý thị. Xem như nàng hoàn toàn mạo hiểm mọi thứ. Dù sao cũng chỉ còn lại ba ngày, nếu như mẹ con Hàn thị không phải là hung thủ, nàng phải tìm kiếm manh mối một lần nữa, thời gian ba ngày căn bản không đủ. So với việc cùng với Mục Lưu Nguyệt khoe khoang ở chỗ này, để Mộ Dung Uyển Như và Nghi thái phi ném đá xuống giếng vào nàng, còn không bằng buông tay một phen.
Thấy Hàn Vân Tịch nhìn qua, trái tim Lý thị một lần nữa không khống chế được tiếp tục đập tăng tốc, bốn mắt nhìn nhau, quanh mình một mảnh ầm ĩ, nhưng giữa các nàng chỉ có vô thanh vô tức (yên tĩnh), không khí tràn ngập khẩn trương.
Đột nhiên, Mộ Dung Uyển Như nắm lấy tay Hàn Vân Tịch, bộ dáng giả mù sa mưa hiện ra vui sướng, lớn tiếng nói, "Tẩu tử, hiện tại sẽ có kết quả sao? Nói như vậy, ngươi đã tìm ra được hung phạm? Thật tốt quá, nhanh chóng nói ra, ngươi sẽ không thua!"
Lời này lập tức nhắc nhở Mục Lưu Nguyệt, nàng ta vội vã thêm vào, "Nếu như vậy, thỉnh Vương Phi nương nương hãy bày chứng cứ ra đây, nói ra hung phạm cho chúng ta biết. Chúng ta rất chăm chú lắng nghe, rửa mắt mong chờ!"
Hàn Vân Tịch híp mắt nhìn lại, không chút do dự trả lời, "Được, tất cả các ngươi hãy mở lỗ tai mà nghe cho rõ!"
Thấy nàng tự tin mười phần, Mục Lưu Nguyệt vốn luôn kiên định đột nhiên có chút chột dạ, chỉ là, mặc kệ thế nào, hiện giờ đã cưỡi trên lưng hổ khó xuống, thua người không thể thua trận, nàng ta cắn chặt răng, lớn tiếng nói, "Ngươi nói!"
Toàn trường an tĩnh lại, giọng nói của nàng hai có vẻ đặc biệt vang dội, đứng thật xa đều có thể nghe thấy rất rành mạch.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Hàn Vân Tịch, vô cùng khẩn trương, vô cùng chờ mong. Không khí thấy toàn đều căng chặt tới cực điểm, trên bờ vực sụp đổ.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Nhưng ai biết, ngay khi Hàn Vân Tịch muốn nói ra sự tình lá trà, một giọng nói đột nhiên vượt qua đám người, dừng lại ở giữa Hàn Vân Tịch và Mục Lưu Nguyệt. Người này, không phải ai khác, đúng là thiếu tướng quân Mục Thanh Võ.
Ngay cả Mục Thanh Võ cũng tới. Án này, Mục Thanh Võ chính là người bị hại, hắn xác thật hẳn là nên tới.
Mục Lưu Nguyệt lập tức lôi kéo cánh tay Mục Thanh Võ, "Ca, Vương Phi nương nương nói nàng đã tìm được hung phạm, ca cũng nên lắng nghe một chút, rốt cuộc là người nào đã hại ca."
Sự tình lá trà, Mục Thanh Võ là người rõ ràng hơn bất cứ ai khác, Hàn Vân Tịch nghĩ, hắn tới, nhất định là phụng mệnh tới bắt mẹ con Lý thị.
"Thiếu tướng quân, về chuyện hung phạm..."
Hàn Vân Tịch đang muốn nói, nhưng Mục Thanh Võ đã ngắt lời, "Vương Phi nương nương, sự tình một án hung phạm rất quan trọng, ảnh hưởng sâu rộng, không thích hợp thảo luận trước công chúng nơi đây."
Mục Thanh Võ từ rất xa đã nghe được hai người tranh luận vừa rồi, gấp đến nỗi lửa sém lông mày. Không thể kiểm tra ra độc tố trong vại lá trà kia, không có chứng cứ, vì thế nên Tần Vương mới chậm chạp không động thủ bắt người.
Mặc dù không có chứng cứ, mẹ con Lý thị vẫn là những kẻ bị hiềm nghi lớn nhất, lúc này thọc ra sự tình lá trà, nhất định sẽ kinh động Lý thị, muốn tiếp tục truy tra sẽ trở nên khó khăn hơn.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch lại không nghe hiểu những lời này của Mục Thanh Võ. Nàng rất phẫn nộ rồi. Chẳng lẽ gia hỏa này khi tới điểm mấu chốt, muốn giúp thân muội muội hắn? Hắn đã từng đáp ứng với nàng, sẽ xử lý theo lẽ công bằng!
Mục Lưu Nguyệt lại vui sướng, không có người nào có thể hiểu biết về thân ca ca nàng chơi từ nhỏ hơn nàng, nếu ca ca đã nói như vậy, nhất định là đang muốn che chở Tần Vương phi, nhất định là vẫn chưa bắt được hung phạm.
Rất tốt.
Hàn Vân Tịch, lần này cho dù ngươi chắp cánh cũng sẽ khó mà bay.
"Ca ca, một án hung phạm đã được công khai, cũng không cần phải che dấu điều gì, vẫn nên giải thích cho mọi người, cũng để mọi người an tâm, miễn cho nhân tâm kinh đô hoảng sợ, ảnh hưởng sẽ càng trở nên không tốt" Mục Lưu Nguyệt lớn tiếng nói.
"Ngươi biết cái gì, câm miệng lại!" Mục Thanh Võ thấp giọng răn dạy.
"Ca ca, chẳng lẽ ngươi muốn che chở Vương Phi nương nương hay sao? Tuy rằng Vương Phi nương nương đã cứu ngươi, nhưng ân tình là ân tình, đánh cuộc là đánh cuộc, không thể nhập vào làm một" Mục Lưu Nguyệt vẫn rất lớn giọng, cắn chết không bỏ.
Mục Thanh Võ quýnh lên, đơn giản trực tiếp giận mắng, "Ngươi không cần nói hươu nói vượn, trở về cho ta!"
Thấy thế, Hàn Vân Tịch lập tức ý thức được có điều gì đó không ổn. Đúng lúc này, Sở Tây Phong cũng đã đuổi tới, dừng ở bên cạnh Hàn Vân Tịch thì thầm, "Vương Phi nương nương, hỏng rồi, lá trà không có độc"
Lời này vừa ra, sắc mặt Hàn Vân Tịch lập tức trắng bệch.
Không có độc.
Làm thế nào... sao có thể như thế?
Nàng thật sự đã sai rồi sao? Nàng thật sự thua cuộc sao?
Không, nàng không tin, sao có thể?
"Ngươi xác định" Hàn Vân Tịch thấp giọng.
"Xác định, trước khi ngài và điện hạ còn chưa trở về, thuộc hạ đã tìm không dưới mười tên độc y để kiểm tra. Vừa rồi điện hạ còn khâm điểm một độc y tới kiểm tra đo lường, đều không có độc! Với tình hình hiện tại, trước hết đừng kinh động tới Lý thị, chuyện này cần chờ truy cứu thêm."
Sở Tây Phong lơ đãng liếc mắt nhìn mẹ con Lý thị một cái, ép giọng nói rất thấp, nhưng, Hàn Vân Tịch lại nghe rất rành mạch, trái tim cũng dần dần trầm tới đáy cốc.
"Ca ca, ngươi sao có thể như vậy, ngươi hung dữ làm gì? Chẳng lẽ có sự tình gì đáng xấu hổ hay sao? Chính Vương Phi nương nương đã tự mình nói có thể công bố kết quả, cũng không có người nào bức nàng. Như thế nào, hiện tại lại muốn đổi ý?"
Mục Lưu Nguyệt đẩy Mục Thanh Võ ra, bức thẳng tới trước mặt Hàn Vân Tịch, "Vương Phi nương nương, ngươi nhanh chóng nói đi, lúc ấy không ai bức ngươi nói, đúng không?"
Tình thế này, người thông minh đều có thể tưởng tượng được, chuyện gì đang diễn ra.
Nghi thái phi là người đầu tiên mở miệng, nói, "Hàn Vân Tịch, người của Tần Vương phủ ta từ trước đến nay nói chuyện đều phải giữ lời, ngươi sẽ không thật sự muốn đổi ý đi"
Nghi thái phi đã nói như vậy, còn có ai không dám gây khó dễ cho Hàn Vân Tịch?
Phải biết rằng, người ở đây đều có sở thích ném đá xuống giếng.
"Mẫu phi, tẩu tử sao có thể là dạng người này chứ, tẩu tử nhất định sẽ nói ra hung phạm. Tẩu tử, ngươi nhanh chóng nói ra đi. Không phải vừa rồi ngươi muốn nói hay sao?" Giọng nói của Mộ Dung Uyển Như "êm tai" như vậy.
Hàn Nhược Tuyết cũng gấp không chờ nổi, "Đúng vậy đúng vậy, tỷ, ngươi vì sao vẫn không nói, mới vừa rồi chẳng lẽ ngươi chỉ muốn hù dọa người hay sao?"
Lý thị ban đầu còn chột dạ, lúc này xem như đã thu hồi lại tâm, nàng cũng không lên tiếng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hàn Vân Tịch gặp khó khăn. Đấu cùng với nàng đấu, nha đầu này vẫn còn non. Độc nàng hạ, nơi nào dễ dàng điều tra ra như vậy.
Đối mặt với sự công vây của mọi người, Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong đều trở nên sốt ruột. Bọn họ đương nhiên biết, Vương Phi nương nương đang cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nhưng, không xuống cũng phải xuống!.
Sẽ tốt hơn nếu Vương Phi nương nương và Mục Lưu Nguyệt cùng lui một bước, đừng để Lý thị phòng bị quá nhiều. Mục Thanh Võ nghĩ như thế, lập tức túm Mục Lưu Nguyệt qua, đang muốn nói cho nàng biết về tính nghiêm trọng của chuyện nội gian, ai ngờ, lúc này Mộ Dung Uyển Như ra hiệu ánh mắt về phía đám người, lập tức có không ít người bắt đầu trở nên ồn ào.
"Mọi người nhìn xem, Vương Phi nương nương muốn nuốt lời"
"Nếu không thể tìm ra hung phạm, cũng đừng nên thể hiện ở chỗ này, không phải vẫn còn có ba ngày nữa mới đến kỳ hạn hay sao? Nếu không có bản lĩnh, đừng nên rêu rao!"
"Không nghĩ tới nàng lại là loại nữ nhân này. Lúc trước còn nói y thuật cao siêu gì đó, ta nghĩ đều là tin vịt đi. Ta nghĩ nàng chính là da mặt dày, mồm mép lợi hại mà thôi!."
"Ai nha, da mặt nàng dày cũng không phải là sự tình hôm nay mới biết, ngày đó đại hôn không phải mọi người đều được kiến thức rồi sao? Ha ha..."
Những châm chọc mỉa mai đó, Sở Tây Phong và Mục Thanh Võ nghe được đều cảm thấy rất phẫn nộ. Mục Thanh Võ một tay túm Mục Lưu Nguyệt, một tay gắt gao nắm chặt thành nắm tay, tức giận đến nỗi nói không nên lời.
Mà lúc này, Hàn Vân Tịch cúi đầu, trầm mặc đến nỗi đáng sợ.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng bị vây xem, bị châm chọc mỉa mai, tuy nhiên, lần này không giống với thời điểm khác. Lần này, xác thật là chính miệng nàng nói muốn công bố đáp án, bắt được hung phạm.
Tuy nhiên....
Nàng sai rồi.... chịu thua?
Nhưng nàng, đã khi nào từng chịu thua?.
Các loại châm chọc, cười nhạo tràn ngập hai lỗ tai của nàng, nhưng, giờ này khắc này, Hàn Vân Tịch lại chỉ nghe được một giọng nói, một giọng nói đến từ sâu trong nội tâm của mình, "Ta không chịu thua!"
Mặc dù thua, cũng phải thua tâm phục khẩu phục, nhưng, hiện tại, nàng không muốn phục, trái tim càng không muốn phục.
Lá trà không có độc, đúng không?
Được thôi, nàng sẽ tự mình tới kiểm tra, nàng còn chưa kiểm tra đâu, dựa vào cái gì mà nói không có độc?
Tuy rằng sự tình kiểm tra trà độc là rất đơn giản, khó mắc sai lầm, nhưng là, lần này, nàng cố tình không tin.
Bỗng nhiên, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt khinh thường của mọi người, biểu tình trào phúng, nàng nâng cao cằm, bễ nghễ nhìn chúng sinh, từng chữ từng chữ một, giọng nói rõ ràng, "Hung phạm hạ độc đang ở hiện trường, bổn Vương phi có lá trà làm chứng!"
Tố chất tâm lý của Lý thị đã vượt qua được thử thách, nhưng Hàn Nhược Tuyết lại không giống như vậy, với tính tình của Hàn Nhược Tuyết, không nên không có một chút chột dạ nào.
Hàn Vân Tịch nhíu chặt lông mày, ai biết lúc này, Lý thị đã mở miệng nói, "Nhược Tuyết, không được bôi nhọ Vương Phi nương nương, nếu như sự tình Vương Phi nương nương đã đáp ứng, nhất định sẽ không đổi ý"
Lý thị không nghĩ tới nữ nhi sớm đã biết về sự tình đánh cuộc, tuy nhiên, nàng nhìn thấy phản ứng của Hàn Vân Tịch, cũng không để ý can thiệp thêm một câu, quấy nhiễu phán đoán của Hàn Vân Tịch.
Không thể nghi ngờ, những lời này của Lý thị khiến mày Hàn Vân Tịch càng nhíu chặt hơn.
Đáng giận, nàng phỏng đoán, rốt cuộc là đúng hay sai?
Giờ này khắc này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Tịch, chờ đợi nàng trả lời. Trong khi đó, Lý thị vừa chờ đợi, vừa chờ xem nàng dao động.
Hàn Vân Tịch, rốt cuộc sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Sẽ thừa nhận, giải thích, hay là phủ nhận.
Đột nhiên, Hàn Vân Tịch nhìn về phía mọi người, lớn tiếng nói, "Đúng vậy, bổn Vương phi xác thật có ước định này cùng với tiểu thư Lưu Nguyệt, thỉnh mẫu phi, cùng với chư vị ở đây làm chứng!"
Mặc kệ sương mù dày đặc bao quanh tâm trí nàng, đáy lòng nàng vẫn có một phần kiên trì như cũ, tin tưởng vững chắc vào phỏng đoán và phán đoán của mình sẽ không sai, tin tưởng vững chắc vại lá trà kia chính là chứng cứ mang độc.
Nàng không chỉ đang đánh cuộc cùng với Mục Lưu Nguyệt, hơn nữa cũng là đang đánh cuộc cùng với Lý thị, càng là đang đánh cuộc cùng với chính mình.
Nàng cảm thấy phiền bởi khuôn mặt của đám người này, hận không thể lập tức khiến cho tất cả các nàng câm miệng lại.
Ai cũng chưa nghĩ đến Hàn Vân Tịch cư nhiên cứ thừa nhận như vậy, tuy nhiên, Hàn Vân Tịch không chỉ thừa nhận, nàng còn cao giọng thêm vài phần, từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng, "Không cần ba ngày, đánh cuộc này, hiện tại sẽ có đáp án"
Hiện tại sẽ có đáp án.
Thiên a.
Tức khắc một mảnh ồ lên, chấn động đến nỗi bầu trời có thể bị xốc lên. Ai cũng đều không thể tưởng tượng, sự tình sẽ phát triển đến nước này.
Mục Lưu Nguyệt bị dọa, trái tim đập thình thịch kinh hoàng, sao có thể?
Hiện tại sẽ có đáp án, vì sao Hàn Vân Tịch không lập tức tìm nàng? Với tính tình của Hàn Vân Tịch, sẽ không dễ dàng buông tha nàng đâu?
Không!
Mục Lưu Nguyệt theo bản năng lắc đầu, Hàn Vân Tịch nhất định là đang nói dối, nhất định là cố ý hù dọa nàng.
Trái tim Lý thị không khống chế được đập đập mạnh một chút, nàng như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới, Hàn Vân Tịch không những không hề bị đả kích, ngược lại ý chí chiến đấu càng tăng thêm.
Hiện tại sẽ có đáp án, nàng ấy lấy đáp án từ đâu ra?
Rốt cuộc, Lý thị chột dạ, tuy nhiên, nàng vẫn không hề biểu hiện ra ngoài.
Không!
Nàng cũng không tin, Hàn Vân Tịch nhất định là bị vì bị ép đến nóng nảy, chó cùng đường rứt giậu mới xả ra những lời dối trá như vậy, hoặc là nàng ấy đang muốn hù dọa Mục Lưu Nguyệt, cũng hoặc là đang dùng phương thức này để thử nàng cũng nên.
Mặc kệ thế nào, nàng đều không thể lộ ra sơ hở, không thể để Hàn Vân Tịch tìm ra bất cứ điều gì. Lá trà Vạn Xà độc, Hàn Vân Tịch tuyệt đối không có bản lĩnh điều tra ra, tuyệt đối không có!
Hạ định quyết định, cuối cùng đôi mắt Hàn Vân Tịch nhìn thẳng vào Lý thị. Xem như nàng hoàn toàn mạo hiểm mọi thứ. Dù sao cũng chỉ còn lại ba ngày, nếu như mẹ con Hàn thị không phải là hung thủ, nàng phải tìm kiếm manh mối một lần nữa, thời gian ba ngày căn bản không đủ. So với việc cùng với Mục Lưu Nguyệt khoe khoang ở chỗ này, để Mộ Dung Uyển Như và Nghi thái phi ném đá xuống giếng vào nàng, còn không bằng buông tay một phen.
Thấy Hàn Vân Tịch nhìn qua, trái tim Lý thị một lần nữa không khống chế được tiếp tục đập tăng tốc, bốn mắt nhìn nhau, quanh mình một mảnh ầm ĩ, nhưng giữa các nàng chỉ có vô thanh vô tức (yên tĩnh), không khí tràn ngập khẩn trương.
Đột nhiên, Mộ Dung Uyển Như nắm lấy tay Hàn Vân Tịch, bộ dáng giả mù sa mưa hiện ra vui sướng, lớn tiếng nói, "Tẩu tử, hiện tại sẽ có kết quả sao? Nói như vậy, ngươi đã tìm ra được hung phạm? Thật tốt quá, nhanh chóng nói ra, ngươi sẽ không thua!"
Lời này lập tức nhắc nhở Mục Lưu Nguyệt, nàng ta vội vã thêm vào, "Nếu như vậy, thỉnh Vương Phi nương nương hãy bày chứng cứ ra đây, nói ra hung phạm cho chúng ta biết. Chúng ta rất chăm chú lắng nghe, rửa mắt mong chờ!"
Hàn Vân Tịch híp mắt nhìn lại, không chút do dự trả lời, "Được, tất cả các ngươi hãy mở lỗ tai mà nghe cho rõ!"
Thấy nàng tự tin mười phần, Mục Lưu Nguyệt vốn luôn kiên định đột nhiên có chút chột dạ, chỉ là, mặc kệ thế nào, hiện giờ đã cưỡi trên lưng hổ khó xuống, thua người không thể thua trận, nàng ta cắn chặt răng, lớn tiếng nói, "Ngươi nói!"
Toàn trường an tĩnh lại, giọng nói của nàng hai có vẻ đặc biệt vang dội, đứng thật xa đều có thể nghe thấy rất rành mạch.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Hàn Vân Tịch, vô cùng khẩn trương, vô cùng chờ mong. Không khí thấy toàn đều căng chặt tới cực điểm, trên bờ vực sụp đổ.
.....Edit & Dịch: Emily Ton....
Nhưng ai biết, ngay khi Hàn Vân Tịch muốn nói ra sự tình lá trà, một giọng nói đột nhiên vượt qua đám người, dừng lại ở giữa Hàn Vân Tịch và Mục Lưu Nguyệt. Người này, không phải ai khác, đúng là thiếu tướng quân Mục Thanh Võ.
Ngay cả Mục Thanh Võ cũng tới. Án này, Mục Thanh Võ chính là người bị hại, hắn xác thật hẳn là nên tới.
Mục Lưu Nguyệt lập tức lôi kéo cánh tay Mục Thanh Võ, "Ca, Vương Phi nương nương nói nàng đã tìm được hung phạm, ca cũng nên lắng nghe một chút, rốt cuộc là người nào đã hại ca."
Sự tình lá trà, Mục Thanh Võ là người rõ ràng hơn bất cứ ai khác, Hàn Vân Tịch nghĩ, hắn tới, nhất định là phụng mệnh tới bắt mẹ con Lý thị.
"Thiếu tướng quân, về chuyện hung phạm..."
Hàn Vân Tịch đang muốn nói, nhưng Mục Thanh Võ đã ngắt lời, "Vương Phi nương nương, sự tình một án hung phạm rất quan trọng, ảnh hưởng sâu rộng, không thích hợp thảo luận trước công chúng nơi đây."
Mục Thanh Võ từ rất xa đã nghe được hai người tranh luận vừa rồi, gấp đến nỗi lửa sém lông mày. Không thể kiểm tra ra độc tố trong vại lá trà kia, không có chứng cứ, vì thế nên Tần Vương mới chậm chạp không động thủ bắt người.
Mặc dù không có chứng cứ, mẹ con Lý thị vẫn là những kẻ bị hiềm nghi lớn nhất, lúc này thọc ra sự tình lá trà, nhất định sẽ kinh động Lý thị, muốn tiếp tục truy tra sẽ trở nên khó khăn hơn.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch lại không nghe hiểu những lời này của Mục Thanh Võ. Nàng rất phẫn nộ rồi. Chẳng lẽ gia hỏa này khi tới điểm mấu chốt, muốn giúp thân muội muội hắn? Hắn đã từng đáp ứng với nàng, sẽ xử lý theo lẽ công bằng!
Mục Lưu Nguyệt lại vui sướng, không có người nào có thể hiểu biết về thân ca ca nàng chơi từ nhỏ hơn nàng, nếu ca ca đã nói như vậy, nhất định là đang muốn che chở Tần Vương phi, nhất định là vẫn chưa bắt được hung phạm.
Rất tốt.
Hàn Vân Tịch, lần này cho dù ngươi chắp cánh cũng sẽ khó mà bay.
"Ca ca, một án hung phạm đã được công khai, cũng không cần phải che dấu điều gì, vẫn nên giải thích cho mọi người, cũng để mọi người an tâm, miễn cho nhân tâm kinh đô hoảng sợ, ảnh hưởng sẽ càng trở nên không tốt" Mục Lưu Nguyệt lớn tiếng nói.
"Ngươi biết cái gì, câm miệng lại!" Mục Thanh Võ thấp giọng răn dạy.
"Ca ca, chẳng lẽ ngươi muốn che chở Vương Phi nương nương hay sao? Tuy rằng Vương Phi nương nương đã cứu ngươi, nhưng ân tình là ân tình, đánh cuộc là đánh cuộc, không thể nhập vào làm một" Mục Lưu Nguyệt vẫn rất lớn giọng, cắn chết không bỏ.
Mục Thanh Võ quýnh lên, đơn giản trực tiếp giận mắng, "Ngươi không cần nói hươu nói vượn, trở về cho ta!"
Thấy thế, Hàn Vân Tịch lập tức ý thức được có điều gì đó không ổn. Đúng lúc này, Sở Tây Phong cũng đã đuổi tới, dừng ở bên cạnh Hàn Vân Tịch thì thầm, "Vương Phi nương nương, hỏng rồi, lá trà không có độc"
Lời này vừa ra, sắc mặt Hàn Vân Tịch lập tức trắng bệch.
Không có độc.
Làm thế nào... sao có thể như thế?
Nàng thật sự đã sai rồi sao? Nàng thật sự thua cuộc sao?
Không, nàng không tin, sao có thể?
"Ngươi xác định" Hàn Vân Tịch thấp giọng.
"Xác định, trước khi ngài và điện hạ còn chưa trở về, thuộc hạ đã tìm không dưới mười tên độc y để kiểm tra. Vừa rồi điện hạ còn khâm điểm một độc y tới kiểm tra đo lường, đều không có độc! Với tình hình hiện tại, trước hết đừng kinh động tới Lý thị, chuyện này cần chờ truy cứu thêm."
Sở Tây Phong lơ đãng liếc mắt nhìn mẹ con Lý thị một cái, ép giọng nói rất thấp, nhưng, Hàn Vân Tịch lại nghe rất rành mạch, trái tim cũng dần dần trầm tới đáy cốc.
"Ca ca, ngươi sao có thể như vậy, ngươi hung dữ làm gì? Chẳng lẽ có sự tình gì đáng xấu hổ hay sao? Chính Vương Phi nương nương đã tự mình nói có thể công bố kết quả, cũng không có người nào bức nàng. Như thế nào, hiện tại lại muốn đổi ý?"
Mục Lưu Nguyệt đẩy Mục Thanh Võ ra, bức thẳng tới trước mặt Hàn Vân Tịch, "Vương Phi nương nương, ngươi nhanh chóng nói đi, lúc ấy không ai bức ngươi nói, đúng không?"
Tình thế này, người thông minh đều có thể tưởng tượng được, chuyện gì đang diễn ra.
Nghi thái phi là người đầu tiên mở miệng, nói, "Hàn Vân Tịch, người của Tần Vương phủ ta từ trước đến nay nói chuyện đều phải giữ lời, ngươi sẽ không thật sự muốn đổi ý đi"
Nghi thái phi đã nói như vậy, còn có ai không dám gây khó dễ cho Hàn Vân Tịch?
Phải biết rằng, người ở đây đều có sở thích ném đá xuống giếng.
"Mẫu phi, tẩu tử sao có thể là dạng người này chứ, tẩu tử nhất định sẽ nói ra hung phạm. Tẩu tử, ngươi nhanh chóng nói ra đi. Không phải vừa rồi ngươi muốn nói hay sao?" Giọng nói của Mộ Dung Uyển Như "êm tai" như vậy.
Hàn Nhược Tuyết cũng gấp không chờ nổi, "Đúng vậy đúng vậy, tỷ, ngươi vì sao vẫn không nói, mới vừa rồi chẳng lẽ ngươi chỉ muốn hù dọa người hay sao?"
Lý thị ban đầu còn chột dạ, lúc này xem như đã thu hồi lại tâm, nàng cũng không lên tiếng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hàn Vân Tịch gặp khó khăn. Đấu cùng với nàng đấu, nha đầu này vẫn còn non. Độc nàng hạ, nơi nào dễ dàng điều tra ra như vậy.
Đối mặt với sự công vây của mọi người, Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong đều trở nên sốt ruột. Bọn họ đương nhiên biết, Vương Phi nương nương đang cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nhưng, không xuống cũng phải xuống!.
Sẽ tốt hơn nếu Vương Phi nương nương và Mục Lưu Nguyệt cùng lui một bước, đừng để Lý thị phòng bị quá nhiều. Mục Thanh Võ nghĩ như thế, lập tức túm Mục Lưu Nguyệt qua, đang muốn nói cho nàng biết về tính nghiêm trọng của chuyện nội gian, ai ngờ, lúc này Mộ Dung Uyển Như ra hiệu ánh mắt về phía đám người, lập tức có không ít người bắt đầu trở nên ồn ào.
"Mọi người nhìn xem, Vương Phi nương nương muốn nuốt lời"
"Nếu không thể tìm ra hung phạm, cũng đừng nên thể hiện ở chỗ này, không phải vẫn còn có ba ngày nữa mới đến kỳ hạn hay sao? Nếu không có bản lĩnh, đừng nên rêu rao!"
"Không nghĩ tới nàng lại là loại nữ nhân này. Lúc trước còn nói y thuật cao siêu gì đó, ta nghĩ đều là tin vịt đi. Ta nghĩ nàng chính là da mặt dày, mồm mép lợi hại mà thôi!."
"Ai nha, da mặt nàng dày cũng không phải là sự tình hôm nay mới biết, ngày đó đại hôn không phải mọi người đều được kiến thức rồi sao? Ha ha..."
Những châm chọc mỉa mai đó, Sở Tây Phong và Mục Thanh Võ nghe được đều cảm thấy rất phẫn nộ. Mục Thanh Võ một tay túm Mục Lưu Nguyệt, một tay gắt gao nắm chặt thành nắm tay, tức giận đến nỗi nói không nên lời.
Mà lúc này, Hàn Vân Tịch cúi đầu, trầm mặc đến nỗi đáng sợ.
Đây cũng không phải lần đầu tiên nàng bị vây xem, bị châm chọc mỉa mai, tuy nhiên, lần này không giống với thời điểm khác. Lần này, xác thật là chính miệng nàng nói muốn công bố đáp án, bắt được hung phạm.
Tuy nhiên....
Nàng sai rồi.... chịu thua?
Nhưng nàng, đã khi nào từng chịu thua?.
Các loại châm chọc, cười nhạo tràn ngập hai lỗ tai của nàng, nhưng, giờ này khắc này, Hàn Vân Tịch lại chỉ nghe được một giọng nói, một giọng nói đến từ sâu trong nội tâm của mình, "Ta không chịu thua!"
Mặc dù thua, cũng phải thua tâm phục khẩu phục, nhưng, hiện tại, nàng không muốn phục, trái tim càng không muốn phục.
Lá trà không có độc, đúng không?
Được thôi, nàng sẽ tự mình tới kiểm tra, nàng còn chưa kiểm tra đâu, dựa vào cái gì mà nói không có độc?
Tuy rằng sự tình kiểm tra trà độc là rất đơn giản, khó mắc sai lầm, nhưng là, lần này, nàng cố tình không tin.
Bỗng nhiên, Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt khinh thường của mọi người, biểu tình trào phúng, nàng nâng cao cằm, bễ nghễ nhìn chúng sinh, từng chữ từng chữ một, giọng nói rõ ràng, "Hung phạm hạ độc đang ở hiện trường, bổn Vương phi có lá trà làm chứng!"
Tác giả :
Giới Mạt