Thay Chị Lấy Chồng
Chương 247: Xin lỗi cô ấy
Tổng giám đốc Lý.
Hai chữ này khiến đầu óc tôi ong lên một cái!
Ngay sau đó, tôi đã nhìn thấy người đàn ông kia, chậm rãi bước từ bên ngoài vào phòng.
Cả người mặc vest màu xám bóng ngay ngắn, kiểu tóc dường như ngắn hơn mấy năm trước một chút.
Khuôn mặt không thay đổi gì, chỉ là làn da dường như hơi đen đi một chút.
Giây phút nhìn thấy anh, tôi vốn tưởng trong lòng đã đủ kiên cường, lại như bị một cánh tay vô hình xé toạc một cái.
Có thứ gì đó, sắp sửa phun ra!
"Tổng giám đốc Lý, chào anh, tôi giới thiệu với anh một chút, đây chính là chỉ đạo thiết kế club lần này -- Sa Điệp." Lưu Huy đứng dậy trước, giới thiệu riêng tôi cho Lý Hào Kiệt.
Rất rõ ràng, trước đó, Lý Hào Kiệt đã gặp những người khác.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, nói với Lý Hào Kiệt, "Chào anh, tổng giám đốc Lý."
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lý Hào Kiệt nhìn vào mặt tôi, chỉ dừng lại một giây, cũng nhanh chóng rời đi.
Lạnh nhạt nói một câu, "Ừ."
Trong giọng nói trừ vẻ thờ ơ, còn có xa cách.
Chẳng biết tại sao, thái độ này của anh đối với tôi làm lòng tôi chua xót một hồi.
Tôi đang chờ mong cái gì chứ?
Thế này chẳng phải mới là tốt nhất sao?
Tôi tự nói với mình trong lòng.
Ngăn chặn vẻ thất vọng trong lòng, khẽ mỉm cười một cái với Lý Hào Kiệt.
Nhìn anh ngồi xuống, tôi mới ngồi xuống theo.
Toàn bộ bữa tiệc, tôi gần như chẳng hề nói một câu, đều để Lưu Huy bàn luận chuyện club với Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt cũng không nhìn về phía tôi.
Giống như tôi không tồn tại vậy.
Đợi bữa ăn kết thúc, tôi tự mình đi vào toilet một chuyến, dặm lại lớp trang điểm rồi mới ra ngoài.
Vốn tưởng mọi người chắc đã đi cả rồi.
Kết quả, tôi vừa ra khỏi phòng riêng, đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt dựa lưng vào tường đứng trong hành lang, đang nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên.
Thấy tôi đi ra, anh phất tay với người đàn ông trung niên kia.
Đứng thẳng, nhìn về phía tôi rồi nói, "Cô Sa, tôi đưa cô về khách sạn."
"Á?"
Tôi ngây người tại chỗ.
Miệng há ra, hoàn toàn không biết người đàn ông này có ý gì.
Vừa rồi trong phòng không nói với tôi một câu, bây giờ lại ngăn ở cửa phòng muốn đưa tôi về?
Lẽ nào...
Đã nhận ra tôi?
Không thể nào!
Tôi nhanh chóng phủ định suy đoán của mình.
Gương mặt bây giờ của tôi, e là Phan Ngọc cũng không nhận ra được.
Lý Hào Kiệt tỏ ra lạnh lùng đã lâu, nhìn dáng vẻ của tôi, cũng không ngạc nhiên, mà bình thản giải thích, "Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện về ông Mưu thôi."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Nghe thấy lời anh nói, tôi như được uống thuốc an thần, trong lòng lại thấy hơi trống rỗng.
Nhanh chóng cười xòa nói, "À, vậy phiền tổng giám đốc Lý rồi."
Đi nhanh tới, theo sau người đàn ông.
Năm năm không gặp, Lý Hào Kiệt đã đổi xe, là một chiếc Bentley SUV màu xanh sapphire.
Tôi ngồi ở vị trí cạnh ghế lái.
Người đàn ông lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng, liền hỏi tôi, "Cô là học trò của Mưu Đạo Sinh phải không?"
"Ừ."
"Gần đây sức khỏe ông Mưu vẫn tốt chứ?"
"Tốt."
Lý Hào Kiệt nghe câu trả lời của tôi, liếc nhìn tôi một cái, dường như có vẻ không vui mà bảo, "Cô nói chuyện với người khác, mỗi lần đều chỉ nói một chữ sao?"
Lời của anh khiến tôi chợt sửng sốt.
Không biết vì sao, lúc tôi nói chuyện với Lý Hào Kiệt, trong lòng như bị gánh nặng ngàn cân đè nén, sợ mình nói sai điều gì, làm anh phát hiện ra thân phận của mình.
Có lẽ làm thế này càng dễ khiến anh phát hiện ra vấn đề hơn.
Tôi nhanh chóng trả lời lại một lần, "Không phải, sức khỏe của sư phụ tôi rất tốt."
Khách sạn cách nhà hàng rất gần.
Lúc này xe của Lý Hào Kiệt đang dừng ở một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đã có thể nhìn thấy khách sạn.
"Tổng giám đốc Lý, tôi xuống xe ở đây là được rồi."
Tôi nhanh chóng nói.
Tôi không muốn ở bên anh thêm một giây một phút nào nữa.
"Tôi đưa cô đến trước cửa." Lý Hào Kiệt chỉ nói sáu chữ.
Giọng nói bình thản, lại có đầy đủ sức ép.
Lúc đầu tôi đã đặt tay lên tay nắm mở cửa, lại rụt về.
Ngồi nghiêm chỉnh lại.
Xe đang đợi đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía tôi, hỏi, "Chừng nào thì cô trở về? Tôi định đi thăm ông Mưu."
Ý này chẳng lẽ là muốn trở về cùng tôi?
Tôi làm sao có thể trở về cùng anh được.
Trong tay tôi siết chặt cái túi, suy nghĩ một chút mới nói, "Tổng giám đốc Lý, tôi là chỉ đạo thiết kế của dự án này, nên trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới tôi sẽ không trở về thị trấn Tô, hay là tôi gửi địa chỉ studio Thị Trấn Tô cho anh, anh thấy được không?"
"Không được."
Tôi vừa nói xong, người đàn ông đã từ chối.
Tôi nhìn anh với vẻ kinh ngạc, không biết rốt cuộc anh có ý gì, chỉ có thể cười làm lành.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, tuy trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng cặp mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm kia giống như laser quét hình tôi vậy.
Nụ cười của tôi, càng ngày càng cứng ngắc.
Đèn đỏ rốt cuộc chuyển thành đèn xanh.
Lý Hào Kiệt đổi chân phanh thành chân ga, vừa vọt một cái, đã đến cửa khách sạn.
"Cảm ơn tổng giám đốc Lý."
Tôi vừa nói, vừa nhanh chóng xuống xe.
Mới đi được hai bước, đột nhiên bị một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau đi ngang qua va vào một phát.
Vì không để ý, tôi quăng mất chiếc túi trên tay.
"Bác gái, không có mắt à!" Cô gái trợn mắt lên với tôi trước.
Tên con trai bên cạnh ôm cô ta, hôn một cái vào mặt cô ta, "Đừng để ý tới bà ta, vừa nhìn bà ta ăn mặc như thế, chính là kiểu bị lãnh cảm, chắc chắn đã lâu không được đàn ông chạm vào rồi."
"Ha ha em cũng thấy thế, bây giờ còn ai mặc như thế nữa, tưởng đang quay phim truyền hình chắc!"
Cô nàng cười ha ha.
Tôi nhặt túi lên, đi tới, đang muốn lý luận với hai người họ, để bọn họ xin lỗi, một bóng người cao to đã vụt qua bên cạnh tôi trước.
Trực tiếp đi tới trước mặt đôi tình nhân nhỏ, ra lệnh, "Nói xin lỗi cô ấy."
Đôi tình nhân nhỏ kia dường như không ngờ sẽ lòi ra một người đàn ông, bọn họ nhìn chiêu trò đó, vẻ mặt chẳng coi ra gì.
Thằng nhóc nói, "Anh là ai hả? Thích diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân ở đây, cứu bác gái này à?"
Từ bác gái này, thực sự nghe rất chói tai.
Năm nay tôi cũng chỉ mới 30 tuổi, sao lại thành bác gái được.
Lý Hào Kiệt không trả lời câu hỏi của cậu ta này, chỉ tiếp tục nói, "Xin lỗi."
Thằng nhóc kia quan sát Lý Hào Kiệt một chút, tuy cảm thấy không dễ chọc vào, nhưng dường như vì có bạn gái bên cạnh.
Cũng không thể lùi bước.
Cứng đầu bảo, "Tôi cứ không xin lỗi đấy!" Nói đoạn, trực tiếp giơ tay kéo cổ áo Lý Hào Kiệt, "Sao nào, anh còn muốn đánh tôi hay sao?!"
"Bốp!"
Cậu ta còn chưa dứt lời, Lý Hào Kiệt đã trực tiếp giơ tay lên đấm cho một cái!
Trúng mặt thằng nhóc!
"Móa ơi, mày con mẹ nó dám đánh ông đây, mày biết ông đây là ai không?!" Thằng nhóc căn bản không ngờ Lý Hào Kiệt nói đánh là đánh, tức đến mức trực tiếp giơ tay đánh lại!
Lý Hào Kiệt né tránh linh hoạt!
Bạn gái bên cạnh cậu ta kêu lên bên cạnh, "Ôi chao, anh có chuyện gì vậy, còn không linh hoạt bằng một lão già nữa!"
"F*ck, xem ông đây có đánh chết mày không!"
Thằng nhóc sĩ diện hão, vọt thẳng tới đá Lý Hào Kiệt!
"Cẩn thận!" Tôi chợt căng thẳng, nhìn Lý Hào Kiệt rồi hô một tiếng!
Sự chú ý của người đàn ông vốn đang đặt trên thằng nhóc kia, tôi vừa hô lên, ánh mắt lại lập tức rời sang, chân mày nhíu chặt lại.
Thằng nhóc nhắm chuẩn thời cơ, đá một cước vào lưng người đàn ông!
Hai chữ này khiến đầu óc tôi ong lên một cái!
Ngay sau đó, tôi đã nhìn thấy người đàn ông kia, chậm rãi bước từ bên ngoài vào phòng.
Cả người mặc vest màu xám bóng ngay ngắn, kiểu tóc dường như ngắn hơn mấy năm trước một chút.
Khuôn mặt không thay đổi gì, chỉ là làn da dường như hơi đen đi một chút.
Giây phút nhìn thấy anh, tôi vốn tưởng trong lòng đã đủ kiên cường, lại như bị một cánh tay vô hình xé toạc một cái.
Có thứ gì đó, sắp sửa phun ra!
"Tổng giám đốc Lý, chào anh, tôi giới thiệu với anh một chút, đây chính là chỉ đạo thiết kế club lần này -- Sa Điệp." Lưu Huy đứng dậy trước, giới thiệu riêng tôi cho Lý Hào Kiệt.
Rất rõ ràng, trước đó, Lý Hào Kiệt đã gặp những người khác.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, nói với Lý Hào Kiệt, "Chào anh, tổng giám đốc Lý."
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lý Hào Kiệt nhìn vào mặt tôi, chỉ dừng lại một giây, cũng nhanh chóng rời đi.
Lạnh nhạt nói một câu, "Ừ."
Trong giọng nói trừ vẻ thờ ơ, còn có xa cách.
Chẳng biết tại sao, thái độ này của anh đối với tôi làm lòng tôi chua xót một hồi.
Tôi đang chờ mong cái gì chứ?
Thế này chẳng phải mới là tốt nhất sao?
Tôi tự nói với mình trong lòng.
Ngăn chặn vẻ thất vọng trong lòng, khẽ mỉm cười một cái với Lý Hào Kiệt.
Nhìn anh ngồi xuống, tôi mới ngồi xuống theo.
Toàn bộ bữa tiệc, tôi gần như chẳng hề nói một câu, đều để Lưu Huy bàn luận chuyện club với Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt cũng không nhìn về phía tôi.
Giống như tôi không tồn tại vậy.
Đợi bữa ăn kết thúc, tôi tự mình đi vào toilet một chuyến, dặm lại lớp trang điểm rồi mới ra ngoài.
Vốn tưởng mọi người chắc đã đi cả rồi.
Kết quả, tôi vừa ra khỏi phòng riêng, đã nhìn thấy Lý Hào Kiệt dựa lưng vào tường đứng trong hành lang, đang nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên.
Thấy tôi đi ra, anh phất tay với người đàn ông trung niên kia.
Đứng thẳng, nhìn về phía tôi rồi nói, "Cô Sa, tôi đưa cô về khách sạn."
"Á?"
Tôi ngây người tại chỗ.
Miệng há ra, hoàn toàn không biết người đàn ông này có ý gì.
Vừa rồi trong phòng không nói với tôi một câu, bây giờ lại ngăn ở cửa phòng muốn đưa tôi về?
Lẽ nào...
Đã nhận ra tôi?
Không thể nào!
Tôi nhanh chóng phủ định suy đoán của mình.
Gương mặt bây giờ của tôi, e là Phan Ngọc cũng không nhận ra được.
Lý Hào Kiệt tỏ ra lạnh lùng đã lâu, nhìn dáng vẻ của tôi, cũng không ngạc nhiên, mà bình thản giải thích, "Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn hỏi một chút chuyện về ông Mưu thôi."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Nghe thấy lời anh nói, tôi như được uống thuốc an thần, trong lòng lại thấy hơi trống rỗng.
Nhanh chóng cười xòa nói, "À, vậy phiền tổng giám đốc Lý rồi."
Đi nhanh tới, theo sau người đàn ông.
Năm năm không gặp, Lý Hào Kiệt đã đổi xe, là một chiếc Bentley SUV màu xanh sapphire.
Tôi ngồi ở vị trí cạnh ghế lái.
Người đàn ông lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của nhà hàng, liền hỏi tôi, "Cô là học trò của Mưu Đạo Sinh phải không?"
"Ừ."
"Gần đây sức khỏe ông Mưu vẫn tốt chứ?"
"Tốt."
Lý Hào Kiệt nghe câu trả lời của tôi, liếc nhìn tôi một cái, dường như có vẻ không vui mà bảo, "Cô nói chuyện với người khác, mỗi lần đều chỉ nói một chữ sao?"
Lời của anh khiến tôi chợt sửng sốt.
Không biết vì sao, lúc tôi nói chuyện với Lý Hào Kiệt, trong lòng như bị gánh nặng ngàn cân đè nén, sợ mình nói sai điều gì, làm anh phát hiện ra thân phận của mình.
Có lẽ làm thế này càng dễ khiến anh phát hiện ra vấn đề hơn.
Tôi nhanh chóng trả lời lại một lần, "Không phải, sức khỏe của sư phụ tôi rất tốt."
Khách sạn cách nhà hàng rất gần.
Lúc này xe của Lý Hào Kiệt đang dừng ở một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, đã có thể nhìn thấy khách sạn.
"Tổng giám đốc Lý, tôi xuống xe ở đây là được rồi."
Tôi nhanh chóng nói.
Tôi không muốn ở bên anh thêm một giây một phút nào nữa.
"Tôi đưa cô đến trước cửa." Lý Hào Kiệt chỉ nói sáu chữ.
Giọng nói bình thản, lại có đầy đủ sức ép.
Lúc đầu tôi đã đặt tay lên tay nắm mở cửa, lại rụt về.
Ngồi nghiêm chỉnh lại.
Xe đang đợi đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông nghiêng đầu nhìn về phía tôi, hỏi, "Chừng nào thì cô trở về? Tôi định đi thăm ông Mưu."
Ý này chẳng lẽ là muốn trở về cùng tôi?
Tôi làm sao có thể trở về cùng anh được.
Trong tay tôi siết chặt cái túi, suy nghĩ một chút mới nói, "Tổng giám đốc Lý, tôi là chỉ đạo thiết kế của dự án này, nên trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới tôi sẽ không trở về thị trấn Tô, hay là tôi gửi địa chỉ studio Thị Trấn Tô cho anh, anh thấy được không?"
"Không được."
Tôi vừa nói xong, người đàn ông đã từ chối.
Tôi nhìn anh với vẻ kinh ngạc, không biết rốt cuộc anh có ý gì, chỉ có thể cười làm lành.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi, tuy trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng cặp mắt sâu thẳm nhìn tôi chằm chằm kia giống như laser quét hình tôi vậy.
Nụ cười của tôi, càng ngày càng cứng ngắc.
Đèn đỏ rốt cuộc chuyển thành đèn xanh.
Lý Hào Kiệt đổi chân phanh thành chân ga, vừa vọt một cái, đã đến cửa khách sạn.
"Cảm ơn tổng giám đốc Lý."
Tôi vừa nói, vừa nhanh chóng xuống xe.
Mới đi được hai bước, đột nhiên bị một đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm nhau đi ngang qua va vào một phát.
Vì không để ý, tôi quăng mất chiếc túi trên tay.
"Bác gái, không có mắt à!" Cô gái trợn mắt lên với tôi trước.
Tên con trai bên cạnh ôm cô ta, hôn một cái vào mặt cô ta, "Đừng để ý tới bà ta, vừa nhìn bà ta ăn mặc như thế, chính là kiểu bị lãnh cảm, chắc chắn đã lâu không được đàn ông chạm vào rồi."
"Ha ha em cũng thấy thế, bây giờ còn ai mặc như thế nữa, tưởng đang quay phim truyền hình chắc!"
Cô nàng cười ha ha.
Tôi nhặt túi lên, đi tới, đang muốn lý luận với hai người họ, để bọn họ xin lỗi, một bóng người cao to đã vụt qua bên cạnh tôi trước.
Trực tiếp đi tới trước mặt đôi tình nhân nhỏ, ra lệnh, "Nói xin lỗi cô ấy."
Đôi tình nhân nhỏ kia dường như không ngờ sẽ lòi ra một người đàn ông, bọn họ nhìn chiêu trò đó, vẻ mặt chẳng coi ra gì.
Thằng nhóc nói, "Anh là ai hả? Thích diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân ở đây, cứu bác gái này à?"
Từ bác gái này, thực sự nghe rất chói tai.
Năm nay tôi cũng chỉ mới 30 tuổi, sao lại thành bác gái được.
Lý Hào Kiệt không trả lời câu hỏi của cậu ta này, chỉ tiếp tục nói, "Xin lỗi."
Thằng nhóc kia quan sát Lý Hào Kiệt một chút, tuy cảm thấy không dễ chọc vào, nhưng dường như vì có bạn gái bên cạnh.
Cũng không thể lùi bước.
Cứng đầu bảo, "Tôi cứ không xin lỗi đấy!" Nói đoạn, trực tiếp giơ tay kéo cổ áo Lý Hào Kiệt, "Sao nào, anh còn muốn đánh tôi hay sao?!"
"Bốp!"
Cậu ta còn chưa dứt lời, Lý Hào Kiệt đã trực tiếp giơ tay lên đấm cho một cái!
Trúng mặt thằng nhóc!
"Móa ơi, mày con mẹ nó dám đánh ông đây, mày biết ông đây là ai không?!" Thằng nhóc căn bản không ngờ Lý Hào Kiệt nói đánh là đánh, tức đến mức trực tiếp giơ tay đánh lại!
Lý Hào Kiệt né tránh linh hoạt!
Bạn gái bên cạnh cậu ta kêu lên bên cạnh, "Ôi chao, anh có chuyện gì vậy, còn không linh hoạt bằng một lão già nữa!"
"F*ck, xem ông đây có đánh chết mày không!"
Thằng nhóc sĩ diện hão, vọt thẳng tới đá Lý Hào Kiệt!
"Cẩn thận!" Tôi chợt căng thẳng, nhìn Lý Hào Kiệt rồi hô một tiếng!
Sự chú ý của người đàn ông vốn đang đặt trên thằng nhóc kia, tôi vừa hô lên, ánh mắt lại lập tức rời sang, chân mày nhíu chặt lại.
Thằng nhóc nhắm chuẩn thời cơ, đá một cước vào lưng người đàn ông!
Tác giả :
Mộc Tâm