Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 508: Tình huống nguy hiểm (2)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Tấn vừa chạy vừa nói, Hạ Chí rất muốn nói với anh rằng cô đau sắp chết rồi, sao mà ngủ nổi nhưng anh chạy quá nhanh, cô lắc lư cả đường, đau tới mức không thể mở miệng nói chuyện được
Lúc đó chỉ trong nháy mắt, cổ vốn chưa kịp cân nhắc gì thì dao đã đâm vào bụng cô rồi
Cô vô thức lùi ra sau nhưng vẫn không thoát được
Cơn đau đớn kịch liệt nói cho cô biết, cô bị đâm trúng rồi
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một chuyện, nếu may mắn sống sót, cô sẽ ở bên Nguyễn Tấn mà không quan tâm bất kỳ cái gì nữa
Đến bệnh viện, Nguyễn Tấn2bế Hạ Chí vọt vào phòng cấp cứu: “Bác sĩ, bác sĩ!" Anh hét lớn
Y tá đẩy giường bệnh ra và nói: “Mau đặt bệnh nhân lên trên và đẩy vào phòng cấp cứu
Thưa anh, cô ấy bị thương như thế nào?"
“Dao đâm, dao gọt hoa quả, dài tầm mười cm"
“Được, anh không thể vào, xin đợi ở bên ngoài" Nguyễn Tấn nắm chặt tay Hạ Chí: “Tiểu Chí, không sao, anh ở ngoài đợi em, cố gắng lên"
Anh bị chặn ngoài cửa phòng cấp cứu, hoàn toàn không biết tình hình trong đó thế nào
Anh cúi đầu, cả người mình cũng dính đầy máu, trên hai tay cũng toàn là máu, anh chảy đầy mồ hôi, áo sơ mi ướt7đẫm, trái tim cũng đập rất mạnh
Mùi vị đợi chờ không dễ chịu chút nào, mỗi một giây đều là sự giày vò
Không lâu sau, mấy cảnh sát cũng tới bệnh viện, một cảnh sát ôm bé gái, mẹ bé gái đi theo sát phía sau
Bé gái vẫn còn khóc hu hu, trông như chỉ bị dọa sợ, mẹ cô bé đi vào kiểm tra cùng
Nghe cảnh sát bảo, tên lưu manh kia là kẻ cướp chuyên nghiệp, đã bị bắt rồi
Còn về tại sao khách sạn sáu sao lại xuất hiện chuyện thể này thì họ nhất định sẽ điều tra đến cùng
Nguyễn Tấn ngồi im lặng, giây phút này anh chỉ lo cho Hạ Chí ở bên trong
Không lâu9sau, một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da chạy vào, người đàn ông rối rít hỏi y tá: “Xin hỏi Chu Hiểu Hoan ở đâu? Mới đưa vào không lâu, tôi là ba con bé" Y tá nói: “Đang kiểm tra trong đó, anh ngồi ngoài này đợi một lát"
Người đàn ông trông như còn chưa biết gì, y tá nói thêm: “Đứa bé không có gì nghiêm trọng, anh yên tâm, ngồi đây đợi đi"
Lúc này người đàn ông mới yên tâm đến khu chờ đợi
Đêm đã khuya, phòng cấp cứu ồn ào cũng trở nên yên tĩnh hơn, Nguyễn Tân ngồi ở khu chờ đợi, thời gian càng kéo dài làm anh càng lo lắng
Nhìn5áo sơ mi của Nguyễn Tấn dính đầy máu, người đàn ông kia hơi ngạc nhiên, càng nghĩ càng sợ: “Anh là bạn của cô gái bị thương đó à?" Nguyễn Tân gật đầu, ra hiệu anh ta ngồi xuống: “Ngồi đi, chúng ta đều không giúp gì được, chỉ có thể ngồi đợi tin thôi" Người đàn ông ngơ ngác ngồi xuống, không quá mười giây, anh ta bỗng nhiên nghẹn ngào, khom lưng xuống, hai tay ôm đầu gục giữa hai đầu gối, vai run lên vì nức nở
Nguyễn Tấn vỗ vai anh ta, im lặng không lên tiếng
Người đàn ông khit mũi, nhỏ giọng nói: “Bình thường tôi chỉ lo công việc không có thời gian ở cùng3với hai mẹ con cô ấy
Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, thừa dịp đến Thượng Hải công tác nên dẫn hai mẹ con họ đi chung
Tối nay chúng tôi vốn tính đi ăn đồ nướng ngoài trời nhưng vì tôi tạm thời phải làm gấp một bộ tài liệu nên không đi được, bảo hai mẹ con họ ra ngoài đi dạo một chút
Ai ngờ lại gặp chuyện như vậy"
“Con gái tôi còn khóc rất lâu vì tôi lỡ hẹn
Vợ tôi cũng trách tôi, bảo nếu không làm được thì đừng dễ dàng hứa hẹn với con gái
Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy rất phiền phức, tôi cố gắng kiếm tiền không phải để hai mẹ con họ sống vui vẻ sung sướng hơn hay sao?" “Lúc nhận được điện thoại của vợ tôi, giọng cô ấy run rẩy hết cả, tôi nghe cũng choáng váng
Đột nhiên tôi hiểu ra, nếu không có hai mẹ con cô ấy thì tôi có kiếm nhiều tiền cỡ nào cũng vô dụng" Người đàn ông chảy nước mắt, lời nói có sự tự trách và hối hận vô cùng
Nguyễn Tấn ở cạnh nghe, không biết nên khuyên anh ta thế nào, anh như thấy mình qua anh ta
“Từ khi kết hôn đến giờ, mỗi ngày nghỉ tôi đều bận rộn công việc
Ngay cả lúc vợ tối sinh con tôi cũng ở nước ngoài
Mỗi lần thế tôi đều hi vọng vợ tôi có thể hiểu cho tôi, nhưng trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ hiểu cho cô ấy
Con gái tôi có một người ba luôn không giữ lời hứa và một người mẹ luôn nói đỡ cho ba"
“Lần này khó khăn lắm mới ra ngoài cùng nhau, con gái tôi rất vui, nhưng nghe tôi nói không thể mừng sinh nhật với con bé, nó khóc ngay lập tức
Tội đáng chết mà! Con bé còn nhỏ như vậy, lúc ở trong tay tên lưu manh kia ắt hẳn rất sợ, tôi có lỗi với con bé"
Người đàn ông gục mặt xuống đầu gối khóc mãi, nói rồi dừng, dừng rồi lại nói, mỗi một câu đều là sự sám hối với vợ con mình
Nguyễn Tấn thở dài thườn thượt
Cảnh sát ở cạnh nhìn anh ta khóc thê thảm như vậy thì tìm y tá xin mấy tờ khăn giấy đưa cho anh ta: “Được rồi, vợ và con anh không sao, tôi bế con bé, con bé chỉ bị dọa sợ thôi" Người đàn ông cầm khăn giấy cho đôi mắt lại, cảm thấy mất mặt nhưng nghĩ đến chuyện mình suýt nữa mất vợ mất con thì sợ hãi, cũng không nhịn nổi
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, bé gái vào sau nhưng ra trước
Cô bé Đã ngủ say trong lòng mẹ, gương mặt đỏ hồng, khóe mắt còn treo nước mắt, lông mi ướt đẫm
Nguyễn Tân thất vọng, không phải là Hạ Chí
Người đàn ông vội vàng đứng lên và bước vội đến ôm chặt vợ con, vừa khóc vừa xin lỗi: “Xin lỗi vợ, anh không nên chỉ lo công việc mà bỏ quên em và con gái"
“Không sao mà, nhìn cái đồ khờ nhà anh kia, khóc cái gì, không sao rồi" Người đàn ông hôn vợ rồi hôn con gái đang ngủ say trong lòng vợ: “Làm anh sợ muốn chết, nếu hai người có chuyện gì thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình"
Cảnh sát đợi bên ngoài hỏi: “Thưa cô, đứa bé không sao chứ?" “Cảm ơn đã quan tâm, kiểm tra tỉ mỉ xong rồi, con bé không sao, chỉ bị dọa sợ thôi, tôi cũng bị dọa"
“Vậy tôi đưa các vị về khách sạn, sáng mai làm phiền ba người đến sở cảnh sát để ghi lời khai"
“Vâng, cảm ơn"
Bọn họ vừa đi, phòng cấp cứu lại trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có giường bệnh đẩy ra, tiếng bánh xe vang lên khắp hành lang cực kì rõ ràng
Không biết đã qua bao lâu, trời ngoài cửa sổ sáng lên, Nguyễn Tấn quay đầu nhìn ánh nắng ban mai, trong lòng càng lạnh lẽo hơn
Lúc này cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ mặc đồ phẫu thuật đi ra, phẫu thuật cả đêm làm bọn họ cũng cực kỳ mệt mỏi
Nguyễn Tấn vội vã chạy đến hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?" Bác sĩ nói: “May mắn là nội tạng không bị tổn thương, chỉ chảy máu hơi nhiều
Phẫu thuật rất thành công, tạm thời yên tâm rồi"
Cuối cùng Nguyễn Tấn thở phào nhẹ nhõm: “Tốt, tốt, cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào thăm cô ấy không?"
“Có thể nhưng anh phải thay áo sơ mi dính máu ra đã"
Được bác sĩ cho phép, Nguyễn Tấn thay đồ tiêu độc dưới sự giúp đỡ của y tá
Trong phòng cấp cứu có rất nhiều giường ngủ, mỗi giường đều có màng trong suốt ngăn cách, mỗi giường đều là người bệnh nặng
Anh nhìn từng giường một, sợ bỏ lỡ
“ở giường số 7" Y tá chỉ dẫn
Nguyễn Tấn đi về phía giường số 7 thì thấy Hạ Chí nằm trên giường, miệng đeo mặt nạ thở, mặc đồng phục bệnh nhân, mà dưới đồ bệnh nhân là một dây dẫn rất dài, máu vẫn còn chảy ra từ đây đó không ngừng
“Tiểu Chí, Tiểu Chí?" Nguyễn Tấn thử gọi nhưng không thấy cô động đậy, anh nóng nảy: “Y tá, cô ấy không sao thật chứ? Cô chắc không?" “Thuốc mê chưa hết, đợi một lát sẽ tỉnh thôi
Quan sát hai giờ, không sao thì có thể đưa ra phòng bệnh bình thường" “Vâng
Vậy sau khi hết thuốc có phải sẽ đau lắm không?" “Chắc chắn rồi, sợ cô ấy nôn mửa lúc phẫu thuật nên đã rửa ruột cho cô ấy trước khi phẫu thuật
Sau khi tỉnh dậy, cô ấy sẽ đói bụng, nhớ kĩ nhé, không thể ăn cơm, kể cả uống nước, phải đợi khi đánh rắm rồi mới được ăn" “Tôi biết rồi"
Y tá dặn dò mấy câu rồi đi
Nguyễn Tấn ngồi cạnh nắm chặt tay cô, bàn tay cô lạnh lẽo, anh phủ kín tay cô để làm ấm bàn tay ấy
Sau hai tiếng đồng hồ, sắc trời bên ngoài sáng hơn, mặt trời phía Đông đã nhú ra
Phòng cấp cứu lại dần trở nên ồn ào
Hạ Chí được chuyển sang phòng bệnh thường, cô tỉnh dậy trên đường chuyển phòng
Lúc cô tỉnh dậy thì đang trong thang máy, đèn chân không trên đầu rọi thẳng làm cô không mở mắt được
“Tiểu Chí, em tỉnh rồi ư? Tiểu Chí?"
Hạ Chí vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng gọi của Nguyễn Tấn, trước mắt vẫn là một màu trắng xóa
Trời ạ, không phải cô đã chết chứ? Không phải lúc nãy bác sĩ bảo chỉ gây tê để phẫu thuật thôi à? Sao cô lại chết? Cô cứ thế mà chết à?
Nguyễn Tân nhìn cô mở mắt, dáng vẻ ngơ ngác thì đẩy nhẹ vai cô và gọi: “Tiểu Chí? Hạ Chí? Tỉnh lại chưa?"
Hạ Chí chớp mắt, đợi tới khi mắt thích ứng với ánh sáng trắng đó thì cô mơ hồ nhìn thấy mặt Nguyễn Tấn
Nguyễn Tấn cầm tay cô, cô đột nhiên nắm lấy cổ tay anh và hỏi: “Đây là đâu? Em đã chết rồi ư?" Nguyễn Tấn cười: “Không đâu, chưa chết"
Ánh sáng trước mắt bị Nguyễn Tấn che hết, lúc này Hạ Chí mới thấy rõ mặt anh: “Em chưa chết ư?" “Chưa, nghỉ ngơi đi, sau này lại khỏe như vâm thôi" Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm: “Đau"
“Hết thuốc tê thì phải đau rồi, nhìn một chút, không chịu được thì nhéo anh"
Hạ Chí cầm chặt tay anh, bây giờ cô chẳng còn sức lực gì, cô hỏi: “Anh không cho ba mẹ em biết đấy chứ?" Nguyễn Tấn lắc đầu: “Không" “Thế thì tốt, nếu ba mẹ em biết thì sẽ điên mất"
“Em không thấy anh cũng sắp điên rồi à?" Nguyễn Tấn sờ mặt cô, mặt cô trắng bệch do mất nhiều máu: “Không nói nữa, em nghỉ ngơi trước đi
Sau này còn nhiều cơ hội để nói chuyện" Hạ Chí khẽ gật đầu và lại nhắm mắt, vết thương rất đau nhưng chỉ có thể chịu đựng
Bởi thế, cô chắc chắn không thể tham gia hội nghị giao lưu, khách quý là Nguyễn Tấn cũng vắng mặt
Cảnh sát đến bệnh viện để lấy lời khai, đồng thời trả lại tiền và điện thoại cho Hạ Chí
Bên phía khách sạn cử người đại diện đến xin lỗi, vừa tặng hoa tươi vừa tặng trái cây, chỉ sợ Hạ Chí gây phiền phức cho khách sạn
Tiếu Nam biết chuyện này nên vội cho Hạ Chí nghỉ phép dài hạn, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, đợi khỏi hẳn rồi hẵng đi làm
Nguyễn Tấn cũng bỏ công việc sang bên, ở bệnh viện với cô 24 giờ
Năm ngày sau, Hạ Chí có thể ra viện, vết thương vẫn còn băng, sau này sẽ không tránh khỏi để lại sẹo
Xe taxi chạy một mạch về phía trước
Hạ Chí nhìn ra ngoài và nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?" “Về nhà"
“Về nhà? Hàng Châu?" “Không thì sao?"
“Anh đi chung với em?"
Nguyễn Tân ôm vai cô: “Anh phải chăm sóc cho em"
Nguyễn Tấn vừa chạy vừa nói, Hạ Chí rất muốn nói với anh rằng cô đau sắp chết rồi, sao mà ngủ nổi nhưng anh chạy quá nhanh, cô lắc lư cả đường, đau tới mức không thể mở miệng nói chuyện được
Lúc đó chỉ trong nháy mắt, cổ vốn chưa kịp cân nhắc gì thì dao đã đâm vào bụng cô rồi
Cô vô thức lùi ra sau nhưng vẫn không thoát được
Cơn đau đớn kịch liệt nói cho cô biết, cô bị đâm trúng rồi
Trong nháy mắt đó, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một chuyện, nếu may mắn sống sót, cô sẽ ở bên Nguyễn Tấn mà không quan tâm bất kỳ cái gì nữa
Đến bệnh viện, Nguyễn Tấn2bế Hạ Chí vọt vào phòng cấp cứu: “Bác sĩ, bác sĩ!" Anh hét lớn
Y tá đẩy giường bệnh ra và nói: “Mau đặt bệnh nhân lên trên và đẩy vào phòng cấp cứu
Thưa anh, cô ấy bị thương như thế nào?"
“Dao đâm, dao gọt hoa quả, dài tầm mười cm"
“Được, anh không thể vào, xin đợi ở bên ngoài" Nguyễn Tấn nắm chặt tay Hạ Chí: “Tiểu Chí, không sao, anh ở ngoài đợi em, cố gắng lên"
Anh bị chặn ngoài cửa phòng cấp cứu, hoàn toàn không biết tình hình trong đó thế nào
Anh cúi đầu, cả người mình cũng dính đầy máu, trên hai tay cũng toàn là máu, anh chảy đầy mồ hôi, áo sơ mi ướt7đẫm, trái tim cũng đập rất mạnh
Mùi vị đợi chờ không dễ chịu chút nào, mỗi một giây đều là sự giày vò
Không lâu sau, mấy cảnh sát cũng tới bệnh viện, một cảnh sát ôm bé gái, mẹ bé gái đi theo sát phía sau
Bé gái vẫn còn khóc hu hu, trông như chỉ bị dọa sợ, mẹ cô bé đi vào kiểm tra cùng
Nghe cảnh sát bảo, tên lưu manh kia là kẻ cướp chuyên nghiệp, đã bị bắt rồi
Còn về tại sao khách sạn sáu sao lại xuất hiện chuyện thể này thì họ nhất định sẽ điều tra đến cùng
Nguyễn Tấn ngồi im lặng, giây phút này anh chỉ lo cho Hạ Chí ở bên trong
Không lâu9sau, một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da chạy vào, người đàn ông rối rít hỏi y tá: “Xin hỏi Chu Hiểu Hoan ở đâu? Mới đưa vào không lâu, tôi là ba con bé" Y tá nói: “Đang kiểm tra trong đó, anh ngồi ngoài này đợi một lát"
Người đàn ông trông như còn chưa biết gì, y tá nói thêm: “Đứa bé không có gì nghiêm trọng, anh yên tâm, ngồi đây đợi đi"
Lúc này người đàn ông mới yên tâm đến khu chờ đợi
Đêm đã khuya, phòng cấp cứu ồn ào cũng trở nên yên tĩnh hơn, Nguyễn Tân ngồi ở khu chờ đợi, thời gian càng kéo dài làm anh càng lo lắng
Nhìn5áo sơ mi của Nguyễn Tấn dính đầy máu, người đàn ông kia hơi ngạc nhiên, càng nghĩ càng sợ: “Anh là bạn của cô gái bị thương đó à?" Nguyễn Tân gật đầu, ra hiệu anh ta ngồi xuống: “Ngồi đi, chúng ta đều không giúp gì được, chỉ có thể ngồi đợi tin thôi" Người đàn ông ngơ ngác ngồi xuống, không quá mười giây, anh ta bỗng nhiên nghẹn ngào, khom lưng xuống, hai tay ôm đầu gục giữa hai đầu gối, vai run lên vì nức nở
Nguyễn Tấn vỗ vai anh ta, im lặng không lên tiếng
Người đàn ông khit mũi, nhỏ giọng nói: “Bình thường tôi chỉ lo công việc không có thời gian ở cùng3với hai mẹ con cô ấy
Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, thừa dịp đến Thượng Hải công tác nên dẫn hai mẹ con họ đi chung
Tối nay chúng tôi vốn tính đi ăn đồ nướng ngoài trời nhưng vì tôi tạm thời phải làm gấp một bộ tài liệu nên không đi được, bảo hai mẹ con họ ra ngoài đi dạo một chút
Ai ngờ lại gặp chuyện như vậy"
“Con gái tôi còn khóc rất lâu vì tôi lỡ hẹn
Vợ tôi cũng trách tôi, bảo nếu không làm được thì đừng dễ dàng hứa hẹn với con gái
Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy rất phiền phức, tôi cố gắng kiếm tiền không phải để hai mẹ con họ sống vui vẻ sung sướng hơn hay sao?" “Lúc nhận được điện thoại của vợ tôi, giọng cô ấy run rẩy hết cả, tôi nghe cũng choáng váng
Đột nhiên tôi hiểu ra, nếu không có hai mẹ con cô ấy thì tôi có kiếm nhiều tiền cỡ nào cũng vô dụng" Người đàn ông chảy nước mắt, lời nói có sự tự trách và hối hận vô cùng
Nguyễn Tấn ở cạnh nghe, không biết nên khuyên anh ta thế nào, anh như thấy mình qua anh ta
“Từ khi kết hôn đến giờ, mỗi ngày nghỉ tôi đều bận rộn công việc
Ngay cả lúc vợ tối sinh con tôi cũng ở nước ngoài
Mỗi lần thế tôi đều hi vọng vợ tôi có thể hiểu cho tôi, nhưng trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ hiểu cho cô ấy
Con gái tôi có một người ba luôn không giữ lời hứa và một người mẹ luôn nói đỡ cho ba"
“Lần này khó khăn lắm mới ra ngoài cùng nhau, con gái tôi rất vui, nhưng nghe tôi nói không thể mừng sinh nhật với con bé, nó khóc ngay lập tức
Tội đáng chết mà! Con bé còn nhỏ như vậy, lúc ở trong tay tên lưu manh kia ắt hẳn rất sợ, tôi có lỗi với con bé"
Người đàn ông gục mặt xuống đầu gối khóc mãi, nói rồi dừng, dừng rồi lại nói, mỗi một câu đều là sự sám hối với vợ con mình
Nguyễn Tấn thở dài thườn thượt
Cảnh sát ở cạnh nhìn anh ta khóc thê thảm như vậy thì tìm y tá xin mấy tờ khăn giấy đưa cho anh ta: “Được rồi, vợ và con anh không sao, tôi bế con bé, con bé chỉ bị dọa sợ thôi" Người đàn ông cầm khăn giấy cho đôi mắt lại, cảm thấy mất mặt nhưng nghĩ đến chuyện mình suýt nữa mất vợ mất con thì sợ hãi, cũng không nhịn nổi
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, bé gái vào sau nhưng ra trước
Cô bé Đã ngủ say trong lòng mẹ, gương mặt đỏ hồng, khóe mắt còn treo nước mắt, lông mi ướt đẫm
Nguyễn Tân thất vọng, không phải là Hạ Chí
Người đàn ông vội vàng đứng lên và bước vội đến ôm chặt vợ con, vừa khóc vừa xin lỗi: “Xin lỗi vợ, anh không nên chỉ lo công việc mà bỏ quên em và con gái"
“Không sao mà, nhìn cái đồ khờ nhà anh kia, khóc cái gì, không sao rồi" Người đàn ông hôn vợ rồi hôn con gái đang ngủ say trong lòng vợ: “Làm anh sợ muốn chết, nếu hai người có chuyện gì thì anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình"
Cảnh sát đợi bên ngoài hỏi: “Thưa cô, đứa bé không sao chứ?" “Cảm ơn đã quan tâm, kiểm tra tỉ mỉ xong rồi, con bé không sao, chỉ bị dọa sợ thôi, tôi cũng bị dọa"
“Vậy tôi đưa các vị về khách sạn, sáng mai làm phiền ba người đến sở cảnh sát để ghi lời khai"
“Vâng, cảm ơn"
Bọn họ vừa đi, phòng cấp cứu lại trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có giường bệnh đẩy ra, tiếng bánh xe vang lên khắp hành lang cực kì rõ ràng
Không biết đã qua bao lâu, trời ngoài cửa sổ sáng lên, Nguyễn Tấn quay đầu nhìn ánh nắng ban mai, trong lòng càng lạnh lẽo hơn
Lúc này cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ mặc đồ phẫu thuật đi ra, phẫu thuật cả đêm làm bọn họ cũng cực kỳ mệt mỏi
Nguyễn Tấn vội vã chạy đến hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?" Bác sĩ nói: “May mắn là nội tạng không bị tổn thương, chỉ chảy máu hơi nhiều
Phẫu thuật rất thành công, tạm thời yên tâm rồi"
Cuối cùng Nguyễn Tấn thở phào nhẹ nhõm: “Tốt, tốt, cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào thăm cô ấy không?"
“Có thể nhưng anh phải thay áo sơ mi dính máu ra đã"
Được bác sĩ cho phép, Nguyễn Tấn thay đồ tiêu độc dưới sự giúp đỡ của y tá
Trong phòng cấp cứu có rất nhiều giường ngủ, mỗi giường đều có màng trong suốt ngăn cách, mỗi giường đều là người bệnh nặng
Anh nhìn từng giường một, sợ bỏ lỡ
“ở giường số 7" Y tá chỉ dẫn
Nguyễn Tấn đi về phía giường số 7 thì thấy Hạ Chí nằm trên giường, miệng đeo mặt nạ thở, mặc đồng phục bệnh nhân, mà dưới đồ bệnh nhân là một dây dẫn rất dài, máu vẫn còn chảy ra từ đây đó không ngừng
“Tiểu Chí, Tiểu Chí?" Nguyễn Tấn thử gọi nhưng không thấy cô động đậy, anh nóng nảy: “Y tá, cô ấy không sao thật chứ? Cô chắc không?" “Thuốc mê chưa hết, đợi một lát sẽ tỉnh thôi
Quan sát hai giờ, không sao thì có thể đưa ra phòng bệnh bình thường" “Vâng
Vậy sau khi hết thuốc có phải sẽ đau lắm không?" “Chắc chắn rồi, sợ cô ấy nôn mửa lúc phẫu thuật nên đã rửa ruột cho cô ấy trước khi phẫu thuật
Sau khi tỉnh dậy, cô ấy sẽ đói bụng, nhớ kĩ nhé, không thể ăn cơm, kể cả uống nước, phải đợi khi đánh rắm rồi mới được ăn" “Tôi biết rồi"
Y tá dặn dò mấy câu rồi đi
Nguyễn Tấn ngồi cạnh nắm chặt tay cô, bàn tay cô lạnh lẽo, anh phủ kín tay cô để làm ấm bàn tay ấy
Sau hai tiếng đồng hồ, sắc trời bên ngoài sáng hơn, mặt trời phía Đông đã nhú ra
Phòng cấp cứu lại dần trở nên ồn ào
Hạ Chí được chuyển sang phòng bệnh thường, cô tỉnh dậy trên đường chuyển phòng
Lúc cô tỉnh dậy thì đang trong thang máy, đèn chân không trên đầu rọi thẳng làm cô không mở mắt được
“Tiểu Chí, em tỉnh rồi ư? Tiểu Chí?"
Hạ Chí vẫn chưa kịp hoàn hồn, trong lúc hoảng hốt, cô nghe thấy tiếng gọi của Nguyễn Tấn, trước mắt vẫn là một màu trắng xóa
Trời ạ, không phải cô đã chết chứ? Không phải lúc nãy bác sĩ bảo chỉ gây tê để phẫu thuật thôi à? Sao cô lại chết? Cô cứ thế mà chết à?
Nguyễn Tân nhìn cô mở mắt, dáng vẻ ngơ ngác thì đẩy nhẹ vai cô và gọi: “Tiểu Chí? Hạ Chí? Tỉnh lại chưa?"
Hạ Chí chớp mắt, đợi tới khi mắt thích ứng với ánh sáng trắng đó thì cô mơ hồ nhìn thấy mặt Nguyễn Tấn
Nguyễn Tấn cầm tay cô, cô đột nhiên nắm lấy cổ tay anh và hỏi: “Đây là đâu? Em đã chết rồi ư?" Nguyễn Tấn cười: “Không đâu, chưa chết"
Ánh sáng trước mắt bị Nguyễn Tấn che hết, lúc này Hạ Chí mới thấy rõ mặt anh: “Em chưa chết ư?" “Chưa, nghỉ ngơi đi, sau này lại khỏe như vâm thôi" Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm: “Đau"
“Hết thuốc tê thì phải đau rồi, nhìn một chút, không chịu được thì nhéo anh"
Hạ Chí cầm chặt tay anh, bây giờ cô chẳng còn sức lực gì, cô hỏi: “Anh không cho ba mẹ em biết đấy chứ?" Nguyễn Tấn lắc đầu: “Không" “Thế thì tốt, nếu ba mẹ em biết thì sẽ điên mất"
“Em không thấy anh cũng sắp điên rồi à?" Nguyễn Tấn sờ mặt cô, mặt cô trắng bệch do mất nhiều máu: “Không nói nữa, em nghỉ ngơi trước đi
Sau này còn nhiều cơ hội để nói chuyện" Hạ Chí khẽ gật đầu và lại nhắm mắt, vết thương rất đau nhưng chỉ có thể chịu đựng
Bởi thế, cô chắc chắn không thể tham gia hội nghị giao lưu, khách quý là Nguyễn Tấn cũng vắng mặt
Cảnh sát đến bệnh viện để lấy lời khai, đồng thời trả lại tiền và điện thoại cho Hạ Chí
Bên phía khách sạn cử người đại diện đến xin lỗi, vừa tặng hoa tươi vừa tặng trái cây, chỉ sợ Hạ Chí gây phiền phức cho khách sạn
Tiếu Nam biết chuyện này nên vội cho Hạ Chí nghỉ phép dài hạn, bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, đợi khỏi hẳn rồi hẵng đi làm
Nguyễn Tấn cũng bỏ công việc sang bên, ở bệnh viện với cô 24 giờ
Năm ngày sau, Hạ Chí có thể ra viện, vết thương vẫn còn băng, sau này sẽ không tránh khỏi để lại sẹo
Xe taxi chạy một mạch về phía trước
Hạ Chí nhìn ra ngoài và nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?" “Về nhà"
“Về nhà? Hàng Châu?" “Không thì sao?"
“Anh đi chung với em?"
Nguyễn Tân ôm vai cô: “Anh phải chăm sóc cho em"
Tác giả :
Ngư Ca