Quân Hôn Chớp Nhoáng
Chương 492: Lại một đêm giao thừa nữa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mặc dù không có hành động lớn gì nhưng anh ấy quỳ xuống trước mặt mình hỏi mình có thể lấy anh ấy không, mình không từ chối được
Hạ Chí, mình không sợ cậu cười, đến phút giây đó mình mới thật sự hiểu rõ lòng mình, hóa ra mình đã yêu anh ấy rất nhiều năm rồi"
Nghe thấy giọng của Đường Tự Điểm hơi run rẩy, Hạ Chí an ủi cô: “Từ Điểm, mình nghĩ đây là quyết định đúng đắn nhất của hai người, sau này sống với nhau thật tốt, cố gắng trân trọng
Mình thật sự rất vui mừng cho hai người"
“Cảm ơn cậu" Cúp điện thoại, khóe miệng Hạ Chí nở một nụ cười nhẹ
Dường như cô đã quen với cảm giác phẳng lặng kiểu này rồi
Thậm chí2cô hơi sợ hãi, sợ bản thân sẽ mãi mãi tiếp tục lạnh nhạt như thế
Nháy mắt đã đến kỳ nghỉ đông, lúc cô kéo hành lý một thân một mình đứng ở cửa nhà, Hà Hoàn không nói câu nào mà chỉ thở dài
Hạ Thiên vui vẻ chạy ra đón chị gái, chỉ có cậu mới mãi mãi có được sự chân thật và đơn thuần của trẻ con: “Chị về nhà rồi, chị về nhà rồi" Giống với năm ngoái, Hạ Chính Đông vẫn ở trong bếp bận rộn cho bữa cơm tất niên, ông nội và bà nội ngồi ở cửa, đợi con cháu qua ăn bữa cơm sum họp
Hạ Chí đem hành lý lên phòng trên lầu ba, Hà Hoàn lặng lẽ đi lên theo
Hạ Chỉ biết chắc7mẹ muốn hỏi cô, vấn đề là sớm hay muộn thôi
“Sao lại chỉ về có một mình?" Hạ Chí áy náy nhìn mẹ, bỗng nhiên trong lòng ập đến xúc động, cô giơ hai tay ôm chặt lấy mẹ mình
Hà Hoàn nói: “Ôi chao, được rồi được rồi, đừng có diễn màn này với mẹ
Nhanh nói mẹ biết, sao lại chỉ về một mình? Không phải nói là dẫn bạn trai về sao? Tiểu Chí, qua Tết là con đã ba mươi tuổi rồi"
“Mẹ, con xin lỗi" Giờ phút này cô chỉ có thể nói ba chữ này
Trước giờ cô chưa từng làm chuyện thẹn với lòng, duy nhất đối với ba mẹ, cô cảm thấy có quá nhiều chuyện mệt mỏi
Hà Hoàn lại nói: “Nửa năm trước con trở về, mặc9dù con không nói gì, nhưng con là con gái của mẹ, mẹ với ba con đều nhìn ra tâm trạng con không tốt, không lạnh cũng không nóng, không nói không cười, hoàn toàn biến thành một người khác
Mẹ không hỏi gì, không nói gì, ngay cả dì cả và cô út của con muốn giới thiệu đối tượng mẹ cũng từ chối hết
Nửa năm sau không dễ gì nghe con nói đến Tết dẫn bạn trai về, mẹ với ba con không biết đã vui mừng bao nhiêu
Không phải vui mừng vì cuối cùng con gái tìm được bạn trai mà là vui mừng vì con gái cuối cùng cũng thoát khỏi đau buồn
Làm sao biết được chuyện này về lại chỉ có mình con"
“Mẹ, con xin lỗi, làm hai5người lo lắng rồi"
“Vậy con có thể nói mẹ biết hay không, bên con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hạ Chí thở dài, nói đơn giản: “Năm ngoái con có bạn trai, nhưng trong nhà anh ta sớm đã vừa ý cô gái khác, làm thế nào cũng không đồng ý, cho nên đã chia tay
Năm nay cũng quen một người bạn trai, quen nhau hơn hai tháng thì chia tay trong hòa bình, bởi vì anh ta sắp làm cha rồi, chỉ tiếc mẹ đứa trẻ không phải con" Lúc Hạ Chí nói mấy lời này trên mặt không có biểu cảm gì, giống như đang nói chuyện của người khác, không đau cũng không khổ
Ngược lại là Hà Hoàn, nghe xong thì rơi nước mắt, nhớ lại sự thay đổi3trong một năm nay của con gái, bà thật sự rất đau lòng: “Sao không nói cho ba mẹ biết? Bất kể là xảy ra chuyện gì ba mẹ đều ở bên cạnh con mà" “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đều đã qua hết rồi
Mẹ xem, nói cho mẹ biết thì mẹ lại khóc, thật ra con thật sự không sao" Hạ Chí cười ra vẻ thoải mái: “Ba mươi tuổi rồi, con thật sự nên nghĩ tới chuyện hôn nhân của mình
Mẹ, giới thiệu thêm nhiều đối tượng cho con đi, để con chọn lựa cho kĩ" Mấy lời này làm Hà Hoàn đang khóc cũng bật cười: “Con bé này, trước hai mươi lăm tuổi chọn người khác, sau hai mươi lăm tuổi bị người khác chọn, làm gì còn đến lượt con chọn chứ?"
“Ha ha, con chọn người ta, người ta cũng chọn con, cũng phải hợp mắt nhau, mẹ nói xem phải không? Thật ra điều kiện của con không cao, chỉ cần ba mẹ thích là được rồi"
“Thật sao?"
“Đương nhiên"
Hà Hoàn lau nước mắt, buột miệng nói ra: “Thầy Từ cũng tốt lắm, bây giờ cậu ấy vẫn độc thân" Hạ Chí gật đầu: “Vâng, có thể cân nhắc"
Có thể nhìn ra sau khi Hạ Chí nói xong câu này, vốn dĩ cảm xúc của Hà Hoàn đang suy sụp cũng vui vẻ lên, hai mẹ con hòa thuận vui vẻ kéo nhau đi xuống lầu
Bữa cơm đoàn viên rất vui vẻ, năm nay người trong dòng họ lại có thêm hai đứa trẻ, là cháu trai của nhà bác cả và cháu gái của nhà cô, thành viên trong dòng họ lại càng đông đúc
Hạ Chính Đông hai tay bế hai đứa bé, cười ha ha chơi đùa với chúng nó: “Gọi ông, nhanh gọi ông đi, ai gọi ông trước thì ông cho bao lì xì to" Hà Hoàn trừng ông và nói: “Nhìn ông coi, thật sự là lớn tuổi nên lẩm cẩm rồi
Ngay cả ba mẹ mà chúng nó còn chưa gọi được thì sao có thể gọi ông được chứ?" Bác gái cả nói: “Hạ Chí, cháu nghe xem, ba cháu lừa con nít nhà người ta gọi ông ấy là ông kia
Ông ấy thật sự muốn làm ông rồi
Cháu phải cố gắng, con của cháu sinh ra mới là cháu ngoại ruột của ông ấy"
Trước đây mỗi lần nói chuyện này Hạ Chí đều cười không đáp, năm nay khác hơn, cô cởi mở nói: “Được ạ, vậy bác gái, bác giới thiệu đối tượng cho cháu đi, để cháu nhanh nhanh lấy chồng"
Mọi người nghe xong đều nói Hạ Chí rốt cuộc đã nghĩ thông suốt
Pháo hoa đêm giao thừa luôn vô cùng nhiều, Hạ Chí tựa cửa sổ ngắm
Trong mắt cô không ngừng lóe lên từng chùm từng chùm pháo hoa lộng lẫy và rực rỡ
Cô hít sâu, lại thêm một đêm giao thừa nữa, tròn một năm rồi, không biết thành phố lớn nơi anh ấy đang ở có thể nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy không
Mùng một Tết, gặp được dì út, Hà Hoàn vừa mở miệng đã hỏi thăm tình hình của Từ Hạo Nhiên, dì út nói: “Người ta kết đối với một cô giáo mới chuyển tới trường rồi, mới năm trước thôi"
Hà Hoàn nghe thể thì nhíu mày, bà thở dài: “Haiz, bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy thật sự đáng tiếc quá!"
Hạ Chí ngược lại rất thoải mái: “Mẹ, là do duyên phận của con chưa tới thôi"
Kỳ nghỉ ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, Hạ Chí trở về Hàng Châu, lại bắt đầu ngày tháng một mình sống và làm việc
Ngày đi làm đầu tiên, Trần Bắc Đình kêu rên: “Ăn Tết mệt quá, họ hàng cũng chưa đi hết, năm nay lại có thêm một đứa nhóc, làm chị mệt quá chừng
Trước giờ ăn Tết đều nặng thêm một hai cân, năm nay ngược lại nhẹ đi hẳn một cân rưỡi"
Trương Thanh cười nói: “Vậy không tốt sao, em đỡ phải giảm cân" Lúc này Lưu Dương gấp gáp chạy qua nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi
Đám đơn đặt hàng cuối cùng của chúng ta năm ngoái xảy ra vấn đề, người khách nọ là bạn của ông chủ chúng ta, gọi điện thoại trực tiếp cho ông chủ, ông chủ rất giận" Trương Thanh hỏi: “Cái đơn gửi đi Đô Thành đó hả?"
Lưu Dương gật đầu: “Đúng vậy, chính là cái đơn đó, bây giờ chủ nhiệm đang liên lạc với người của bộ phận kỹ thuật, giận dữ lắm
Tiếng mắng ở tận trong hành lang mà đều nghe thấy hết, bình thường chủ nhiệm là một người không lạnh không nóng thế mà"
Trần Bắc Đình: “Có thể khiến ông chủ và chủ nhiệm nổi khùng lên vậy chắc chắn xảy ra chuyện rồi" Đang nói đến đây Hà Lý vội vã chạy qua: “Mọi người ai đang rảnh thì cùng tôi đi công tác một chuyến, rất gấp, buổi chiều phải đi rồi" Trương Thanh và Trần Bắc Đình liên tục lắc đầu
“Chủ nhiệm, hôm nay trong nhà tôi còn có tiệc" “Chủ nhiệm, tôi không đi được, tôi còn phải về nhà cho con bú nữa" Lưu Dương biến thẳng luôn: “Chủ nhiệm, em mắc tiểu, em đi vệ sinh cái đã" Hạ Chí phản ứng chậm hơn, đợi người khác thoái thác xong cô mới nhận ra chỉ còn lại một mình cô
Hà Lý cũng nhìn cô, ánh mắt ôm hy vọng cực lớn
“Dạ, chủ nhiệm, tôi không có việc gì, nhưng anh có thể cho tôi biết tôi đi làm gì không? Tôi không thuộc bộ phận kỹ thuật, cũng không giúp được gì" Hà Lý giống như tìm thấy cọng rơm cứu mạng: “Đi làm những việc cô có thể làm thôi, tôi đã bảo thư ký đặt vé máy bay rồi, cô báo cho thư ký số chứng minh nhân dân, chuyến bay buổi chiều
Cổ về chuẩn bị đi, có lẽ phải đi cỡ bốn năm ngày"
“Dạ, vâng" Chuyển công tác lần này rất đột ngột, đợi ở sân bay lấy được thẻ lên máy bay Hạ Chí mới kịp phản ứng, lần này họ phải đến Đô Thành, một thành phố cổ không dám đi
Lần đầu tiên cô đến Đô Thành là lúc lên cấp hai, ba mẹ dẫn cổ và em trai cùng đến Đô Thành du lịch, thời gian quá lâu rồi nên ấn tượng của cô đối với Đô Thành là kẹo hồ lô rất ngon và Vạn Lý Trường Thành hùng vĩ
Sau này tốt nghiệp Đại học, đã bàn bạc với bạn cùng phòng sau khi tốt nghiệp đi Đô Thành mua sắm, nhưng sau đó bạn nghiên cứu và nghiên cứu, bận đi làm nên không đi được
Sau đó lại gặp Nguyễn Tân, cô từng có lần cho rằng cuộc sống sau này của mình sẽ trải qua ở Đô Thành, đáng tiếc cuối cùng ngay cả can đảm bước vào Đô Thành cô cũng không có
Mà lần công tác này đến quá đột ngột, đột ngột đến nỗi cô không kịp mượn cớ từ chối
Vừa đi làm năm mới, rất nhiều người vẫn chưa thể trở về trạng thái công việc được
Ông chủ và chủ nhiệm Hà đều có việc, nhưng đều tạm thời gác lại, một người không có việc như Cô thật sự không tiện mượn cớ không đi
Lần công tác này là ba người họ đi, Hạ Chí cùng với ông chủ hoàn toàn không thân quen, bộ mặt Tiểu tổng nghiêm túc ngồi đằng kia, cúi đầu đọc các loại tài liệu, cô cảm thấy rất câu nệ
Chủ nhiệm Hà gọi điện thoại liên hệ với đối phương, nói thời gian chuyến bay tới Đô Thành, mở miệng là nói phiền phức rồi
Hạ Chí đột nhiên cảm thấy Tiểu tổng làm ông chủ không dễ, Hà Lý làm cấp trên cũng không dễ, vẫn là nhân viên nhỏ như cô không có áp lực gì
Thời gian quá gấp gáp, Hà Lý không kịp nói với Hạ Chí cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua cuộc thảo luận của Tiếu tổng và Hà Lý thì Hạ Chí cơ bản hiểu được
Không phải công ty của họ xảy ra sai sót mà là số liệu báo cáo của công ty đối phương xảy ra sai sót, công ty của họ cũng sơ ý không phát hiện ra, sai bước mấu chốt đó thì những bước sau làm gì cũng sai
“Mặc dù không có hành động lớn gì nhưng anh ấy quỳ xuống trước mặt mình hỏi mình có thể lấy anh ấy không, mình không từ chối được
Hạ Chí, mình không sợ cậu cười, đến phút giây đó mình mới thật sự hiểu rõ lòng mình, hóa ra mình đã yêu anh ấy rất nhiều năm rồi"
Nghe thấy giọng của Đường Tự Điểm hơi run rẩy, Hạ Chí an ủi cô: “Từ Điểm, mình nghĩ đây là quyết định đúng đắn nhất của hai người, sau này sống với nhau thật tốt, cố gắng trân trọng
Mình thật sự rất vui mừng cho hai người"
“Cảm ơn cậu" Cúp điện thoại, khóe miệng Hạ Chí nở một nụ cười nhẹ
Dường như cô đã quen với cảm giác phẳng lặng kiểu này rồi
Thậm chí2cô hơi sợ hãi, sợ bản thân sẽ mãi mãi tiếp tục lạnh nhạt như thế
Nháy mắt đã đến kỳ nghỉ đông, lúc cô kéo hành lý một thân một mình đứng ở cửa nhà, Hà Hoàn không nói câu nào mà chỉ thở dài
Hạ Thiên vui vẻ chạy ra đón chị gái, chỉ có cậu mới mãi mãi có được sự chân thật và đơn thuần của trẻ con: “Chị về nhà rồi, chị về nhà rồi" Giống với năm ngoái, Hạ Chính Đông vẫn ở trong bếp bận rộn cho bữa cơm tất niên, ông nội và bà nội ngồi ở cửa, đợi con cháu qua ăn bữa cơm sum họp
Hạ Chí đem hành lý lên phòng trên lầu ba, Hà Hoàn lặng lẽ đi lên theo
Hạ Chỉ biết chắc7mẹ muốn hỏi cô, vấn đề là sớm hay muộn thôi
“Sao lại chỉ về có một mình?" Hạ Chí áy náy nhìn mẹ, bỗng nhiên trong lòng ập đến xúc động, cô giơ hai tay ôm chặt lấy mẹ mình
Hà Hoàn nói: “Ôi chao, được rồi được rồi, đừng có diễn màn này với mẹ
Nhanh nói mẹ biết, sao lại chỉ về một mình? Không phải nói là dẫn bạn trai về sao? Tiểu Chí, qua Tết là con đã ba mươi tuổi rồi"
“Mẹ, con xin lỗi" Giờ phút này cô chỉ có thể nói ba chữ này
Trước giờ cô chưa từng làm chuyện thẹn với lòng, duy nhất đối với ba mẹ, cô cảm thấy có quá nhiều chuyện mệt mỏi
Hà Hoàn lại nói: “Nửa năm trước con trở về, mặc9dù con không nói gì, nhưng con là con gái của mẹ, mẹ với ba con đều nhìn ra tâm trạng con không tốt, không lạnh cũng không nóng, không nói không cười, hoàn toàn biến thành một người khác
Mẹ không hỏi gì, không nói gì, ngay cả dì cả và cô út của con muốn giới thiệu đối tượng mẹ cũng từ chối hết
Nửa năm sau không dễ gì nghe con nói đến Tết dẫn bạn trai về, mẹ với ba con không biết đã vui mừng bao nhiêu
Không phải vui mừng vì cuối cùng con gái tìm được bạn trai mà là vui mừng vì con gái cuối cùng cũng thoát khỏi đau buồn
Làm sao biết được chuyện này về lại chỉ có mình con"
“Mẹ, con xin lỗi, làm hai5người lo lắng rồi"
“Vậy con có thể nói mẹ biết hay không, bên con rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Hạ Chí thở dài, nói đơn giản: “Năm ngoái con có bạn trai, nhưng trong nhà anh ta sớm đã vừa ý cô gái khác, làm thế nào cũng không đồng ý, cho nên đã chia tay
Năm nay cũng quen một người bạn trai, quen nhau hơn hai tháng thì chia tay trong hòa bình, bởi vì anh ta sắp làm cha rồi, chỉ tiếc mẹ đứa trẻ không phải con" Lúc Hạ Chí nói mấy lời này trên mặt không có biểu cảm gì, giống như đang nói chuyện của người khác, không đau cũng không khổ
Ngược lại là Hà Hoàn, nghe xong thì rơi nước mắt, nhớ lại sự thay đổi3trong một năm nay của con gái, bà thật sự rất đau lòng: “Sao không nói cho ba mẹ biết? Bất kể là xảy ra chuyện gì ba mẹ đều ở bên cạnh con mà" “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đều đã qua hết rồi
Mẹ xem, nói cho mẹ biết thì mẹ lại khóc, thật ra con thật sự không sao" Hạ Chí cười ra vẻ thoải mái: “Ba mươi tuổi rồi, con thật sự nên nghĩ tới chuyện hôn nhân của mình
Mẹ, giới thiệu thêm nhiều đối tượng cho con đi, để con chọn lựa cho kĩ" Mấy lời này làm Hà Hoàn đang khóc cũng bật cười: “Con bé này, trước hai mươi lăm tuổi chọn người khác, sau hai mươi lăm tuổi bị người khác chọn, làm gì còn đến lượt con chọn chứ?"
“Ha ha, con chọn người ta, người ta cũng chọn con, cũng phải hợp mắt nhau, mẹ nói xem phải không? Thật ra điều kiện của con không cao, chỉ cần ba mẹ thích là được rồi"
“Thật sao?"
“Đương nhiên"
Hà Hoàn lau nước mắt, buột miệng nói ra: “Thầy Từ cũng tốt lắm, bây giờ cậu ấy vẫn độc thân" Hạ Chí gật đầu: “Vâng, có thể cân nhắc"
Có thể nhìn ra sau khi Hạ Chí nói xong câu này, vốn dĩ cảm xúc của Hà Hoàn đang suy sụp cũng vui vẻ lên, hai mẹ con hòa thuận vui vẻ kéo nhau đi xuống lầu
Bữa cơm đoàn viên rất vui vẻ, năm nay người trong dòng họ lại có thêm hai đứa trẻ, là cháu trai của nhà bác cả và cháu gái của nhà cô, thành viên trong dòng họ lại càng đông đúc
Hạ Chính Đông hai tay bế hai đứa bé, cười ha ha chơi đùa với chúng nó: “Gọi ông, nhanh gọi ông đi, ai gọi ông trước thì ông cho bao lì xì to" Hà Hoàn trừng ông và nói: “Nhìn ông coi, thật sự là lớn tuổi nên lẩm cẩm rồi
Ngay cả ba mẹ mà chúng nó còn chưa gọi được thì sao có thể gọi ông được chứ?" Bác gái cả nói: “Hạ Chí, cháu nghe xem, ba cháu lừa con nít nhà người ta gọi ông ấy là ông kia
Ông ấy thật sự muốn làm ông rồi
Cháu phải cố gắng, con của cháu sinh ra mới là cháu ngoại ruột của ông ấy"
Trước đây mỗi lần nói chuyện này Hạ Chí đều cười không đáp, năm nay khác hơn, cô cởi mở nói: “Được ạ, vậy bác gái, bác giới thiệu đối tượng cho cháu đi, để cháu nhanh nhanh lấy chồng"
Mọi người nghe xong đều nói Hạ Chí rốt cuộc đã nghĩ thông suốt
Pháo hoa đêm giao thừa luôn vô cùng nhiều, Hạ Chí tựa cửa sổ ngắm
Trong mắt cô không ngừng lóe lên từng chùm từng chùm pháo hoa lộng lẫy và rực rỡ
Cô hít sâu, lại thêm một đêm giao thừa nữa, tròn một năm rồi, không biết thành phố lớn nơi anh ấy đang ở có thể nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy không
Mùng một Tết, gặp được dì út, Hà Hoàn vừa mở miệng đã hỏi thăm tình hình của Từ Hạo Nhiên, dì út nói: “Người ta kết đối với một cô giáo mới chuyển tới trường rồi, mới năm trước thôi"
Hà Hoàn nghe thể thì nhíu mày, bà thở dài: “Haiz, bỏ lỡ một người đàn ông tốt như vậy thật sự đáng tiếc quá!"
Hạ Chí ngược lại rất thoải mái: “Mẹ, là do duyên phận của con chưa tới thôi"
Kỳ nghỉ ngắn ngủi nhanh chóng qua đi, Hạ Chí trở về Hàng Châu, lại bắt đầu ngày tháng một mình sống và làm việc
Ngày đi làm đầu tiên, Trần Bắc Đình kêu rên: “Ăn Tết mệt quá, họ hàng cũng chưa đi hết, năm nay lại có thêm một đứa nhóc, làm chị mệt quá chừng
Trước giờ ăn Tết đều nặng thêm một hai cân, năm nay ngược lại nhẹ đi hẳn một cân rưỡi"
Trương Thanh cười nói: “Vậy không tốt sao, em đỡ phải giảm cân" Lúc này Lưu Dương gấp gáp chạy qua nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi
Đám đơn đặt hàng cuối cùng của chúng ta năm ngoái xảy ra vấn đề, người khách nọ là bạn của ông chủ chúng ta, gọi điện thoại trực tiếp cho ông chủ, ông chủ rất giận" Trương Thanh hỏi: “Cái đơn gửi đi Đô Thành đó hả?"
Lưu Dương gật đầu: “Đúng vậy, chính là cái đơn đó, bây giờ chủ nhiệm đang liên lạc với người của bộ phận kỹ thuật, giận dữ lắm
Tiếng mắng ở tận trong hành lang mà đều nghe thấy hết, bình thường chủ nhiệm là một người không lạnh không nóng thế mà"
Trần Bắc Đình: “Có thể khiến ông chủ và chủ nhiệm nổi khùng lên vậy chắc chắn xảy ra chuyện rồi" Đang nói đến đây Hà Lý vội vã chạy qua: “Mọi người ai đang rảnh thì cùng tôi đi công tác một chuyến, rất gấp, buổi chiều phải đi rồi" Trương Thanh và Trần Bắc Đình liên tục lắc đầu
“Chủ nhiệm, hôm nay trong nhà tôi còn có tiệc" “Chủ nhiệm, tôi không đi được, tôi còn phải về nhà cho con bú nữa" Lưu Dương biến thẳng luôn: “Chủ nhiệm, em mắc tiểu, em đi vệ sinh cái đã" Hạ Chí phản ứng chậm hơn, đợi người khác thoái thác xong cô mới nhận ra chỉ còn lại một mình cô
Hà Lý cũng nhìn cô, ánh mắt ôm hy vọng cực lớn
“Dạ, chủ nhiệm, tôi không có việc gì, nhưng anh có thể cho tôi biết tôi đi làm gì không? Tôi không thuộc bộ phận kỹ thuật, cũng không giúp được gì" Hà Lý giống như tìm thấy cọng rơm cứu mạng: “Đi làm những việc cô có thể làm thôi, tôi đã bảo thư ký đặt vé máy bay rồi, cô báo cho thư ký số chứng minh nhân dân, chuyến bay buổi chiều
Cổ về chuẩn bị đi, có lẽ phải đi cỡ bốn năm ngày"
“Dạ, vâng" Chuyển công tác lần này rất đột ngột, đợi ở sân bay lấy được thẻ lên máy bay Hạ Chí mới kịp phản ứng, lần này họ phải đến Đô Thành, một thành phố cổ không dám đi
Lần đầu tiên cô đến Đô Thành là lúc lên cấp hai, ba mẹ dẫn cổ và em trai cùng đến Đô Thành du lịch, thời gian quá lâu rồi nên ấn tượng của cô đối với Đô Thành là kẹo hồ lô rất ngon và Vạn Lý Trường Thành hùng vĩ
Sau này tốt nghiệp Đại học, đã bàn bạc với bạn cùng phòng sau khi tốt nghiệp đi Đô Thành mua sắm, nhưng sau đó bạn nghiên cứu và nghiên cứu, bận đi làm nên không đi được
Sau đó lại gặp Nguyễn Tân, cô từng có lần cho rằng cuộc sống sau này của mình sẽ trải qua ở Đô Thành, đáng tiếc cuối cùng ngay cả can đảm bước vào Đô Thành cô cũng không có
Mà lần công tác này đến quá đột ngột, đột ngột đến nỗi cô không kịp mượn cớ từ chối
Vừa đi làm năm mới, rất nhiều người vẫn chưa thể trở về trạng thái công việc được
Ông chủ và chủ nhiệm Hà đều có việc, nhưng đều tạm thời gác lại, một người không có việc như Cô thật sự không tiện mượn cớ không đi
Lần công tác này là ba người họ đi, Hạ Chí cùng với ông chủ hoàn toàn không thân quen, bộ mặt Tiểu tổng nghiêm túc ngồi đằng kia, cúi đầu đọc các loại tài liệu, cô cảm thấy rất câu nệ
Chủ nhiệm Hà gọi điện thoại liên hệ với đối phương, nói thời gian chuyến bay tới Đô Thành, mở miệng là nói phiền phức rồi
Hạ Chí đột nhiên cảm thấy Tiểu tổng làm ông chủ không dễ, Hà Lý làm cấp trên cũng không dễ, vẫn là nhân viên nhỏ như cô không có áp lực gì
Thời gian quá gấp gáp, Hà Lý không kịp nói với Hạ Chí cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng thông qua cuộc thảo luận của Tiếu tổng và Hà Lý thì Hạ Chí cơ bản hiểu được
Không phải công ty của họ xảy ra sai sót mà là số liệu báo cáo của công ty đối phương xảy ra sai sót, công ty của họ cũng sơ ý không phát hiện ra, sai bước mấu chốt đó thì những bước sau làm gì cũng sai
Tác giả :
Ngư Ca